Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205: Khảo Nghiệm Của Dương Gia
Một đầm sâu lãnh lẽo bên cạnh Dương gia.
Hai người Thạch Nham và Dương Mộ lặng lẽ đứng ở một góc, ngắm nhìn thân ảnh nhỏ xinh xắn giữa đầm sâu.
Đó là tiểu nha đầu 15, 16 tuổi, cặp mắt to đặc biệt linh động, lông mi dài, sống mũi ngọc thẳng tắp, ngây thơ đáng yêu.
Lúc này, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta chìm giữa hồ nước, cau mặt nhăn mày, tay chân không ngừng đung đưa qua lại.
Nước trong đầm trong veo, bốn khối sắt to như cái cối xay đung đưa theo tay chân nàng, trong đầm bỗng nổi lên một cơn sóng thật lớn làm nước trong đầm cuồn cuộn dâng lên, động tĩnh cực lớn.
Thạch Nham mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nơi mắt cá chân và cổ tay nàng ta, phát hiện ở đó đều có cùm xích sáng loáng khóa lại, cùm xích lại nối liền với bốn khối sắt kia.
Tiểu nha đầu chìm nổi di chuyển trong hồ nước, vùng vẫy để mình không bị chìm xuống đáy đầm, cả người ướt đẫm.
- Dương Manh đang tu luyện Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết, đây là một võ kĩ Linh cấp, lúc nàng ta tu luyện tay chân bắt buộc phải mang bốn ngàn cân thiết thạch, giữ cho thân thể vẫn ở trong đầm không bị chìm xuống.
Dương Mộ đứng bên cạnh Thạch Nham, nhẹ giọng giải thích:
- Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết là một loại võ kĩ khá thần kì, một khi tu luyện thành công có thể hình thành đôi cánh chim bằng Tinh Nguyên ở sau lưng, giống như cánh của Phượng hoàng, có thể làm cho nàng ta ở cảnh giới Địa Vị đứng trên không trung trăm trượng."
Thạch Nham ngạc nhiên.
Bình thường mà nói, chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Vị mới có thể trôi nổi giữa không trung, có được năng lực phá không bay lượn.
Nha đầu kia tu vi chỉ là cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, cách cảnh giới Thiên Vị có thể trôi nổi giữa không trung còn khoảng rất xa.
Nhưng mà nếu có thể thông qua tu luyện Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết này, đạt được hiệu quả thần kì trôi nổi giữa hư không, vậy khi chiến đấu với người khác quả thật có thể chiếm hết lợi thế.
Có thể làm cho Võ Giả cảnh giới Địa Vị có được năng lực bay lượn như cường giả Thiên Vị, loại võ kĩ như vậy đích xác có thể nói là thần kì không lường nổi.
Trong đầm sâu.
Dương Manh nghiến răng, đôi chân không ngừng đạp đá vào loạn xạ vẫy nước trong hồ, thân hình nhấp nhô lên xuống, ở giữa hồ trước sau chưa hề chìm xuống đầm nước.
Trên người đang mang vật nặng bốn ngàn cân nhưng vẫn có thể giữ thân hình không chìm xuống, biểu hiện của nha đầu này làm cho Thạch Nham phải thầm kinh hãi.
Vật nặng bốn ngàn cân đeo lên người, người thường chuyển động liên tục cũng cũng không nổi, nếu ở trong nước thì gần như trong nháy mắt sẽ chìm xuống đáy nước, tuyệt không có khả năng nổi lên trên mặt nước.
Nha đầu kia không biết dùng bí pháp gì, mỗi lần vẫy đạp mặt nước lung tung liền có một đợt năng lượng kinh người bắn ra, tạo thành một công kích kỳ lạ khiến cho thân hình xinh xắn của nàng mạnh mẽ bắn ra khỏi mặt nước vài phần, lúc tiếp tục bị chìm xuống nàng lại phát ra lực lượng, làm bản thân tiếp tục bay lên khỏi mặt hồ, cứ lặp đi lặp lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
- Dương Manh nhỏ tuổi nhất trong thế hệ chúng ta, là tiểu muội của chúng ta, nha đầu kia không có tâm cơ, chính là niềm vui của chúng ta.
Khóe miệng Dương Mộ hiện lên nụ cười cưng chiều
- Chúng ta đều rất sủng ái muội ấy, nàng ta cũng không chịu thua kém, năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi đã đạt đến cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
Mười sáu tuổi, cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
Thạch Nham cười khổ không thôi, đối với những quái thai này của Dương gia xem như là đã hiểu biết thêm một tầng.
Hạ Tâm Nghiên chính là nhân tài kiệt xuất trong của thế hệ mới Hạ gia, năm nay đã hai mươi sáu nhưng tu vi cũng chỉ là Địa Vị nhất trùng thiên, còn Hà Thanh Mạn chính là hạt giống Thiên Tà Động Thiên chú trọng bồi dưỡng, hai mươi bốn tuổi hiện nay cũng chỉ mới là cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
So sánh như vậy, Thạch Nham âm thầm hiểu được vì sao Dương gia mới là chủ nhân chân chính của Gia La hải vực.
Lúc ở Thương Minh, Bắc Minh Sách được xem như thanh niên anh tài nổi bật nhất Thương Minh, gần ba mươi tuổi cũng chỉ có tu vi cảnh giới là Bách Kiếp. So với Dương Manh này thì Bắc Minh Sách cái gọi là thiên kiêu chi tử quả thực chẳng đáng giá nhắc tới.
"Ầm ầm ầm!"
Dương Manh ở bên trong đầm nước đột nhiên cố sức bay lên, nơi sống lưng nguyên luyện ra tinh quang chói lọi, cánh chim chỉ dùng Tinh Nguyên nguyên luyện tạo thành, tốc độ hình thành có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ một lát, sau lưng của Dương Manh liền xuất hiện một đôi cánh chim bằng Tinh Nguyên, nàng điều khiển cánh chim dùng sức vỗ cánh, từ từ giữa đầm nước trồi lên, thân hình xinh xắn chầm chậm ra khỏi mặt nước.
"Tõm!
"
Bay lên khỏi mặt đầm ba mét, trên mặt Dương Manh bỗng hiện lên vẻ hoảng loạn, dường như không đủ sức lực, đột nhiên rơi xuống nước.
"Được rồi, hôm nay tu luyện tới đây thôi.
"
Bên cạnh đầm nước, Dương Lạc nhíu mày khẽ quát một tiếng, bàn tay to lớn giữa không trung bắt ra, trực tiếp mang Dương Manh từ bên trong đầm ra.
"Rắc rắc ! Rắc rắc !
"
Dương Manh sau khi hạ xuống đất, cùm xích trên tay chân tự động mở ra, nàng ngồi dưới đất ủ rủ, buồn bã nói:
- Thật là, sao đến bây giờ còn chưa được chứ? Chỉ kém một bước như thế, tại sao mãi không thể bước qua được vậy?
Dương Lạc cười khanh khách, lắc lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, thật là không biết thỏa mãn, mới tu luyện có một năm rưỡi đã muốn luyện thành Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết này, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế hả?
- Gia gia, người không phải nói bằng tư chất của con, rất nhanh liền có thể tu luyện thành sao?
Dương Manh hừ hừ, vểnh môi nói: Người lừa con! Người nói con rất nhanh sẽ có thể bay lên, nếu qua thời gian nữa con còn không bay lên thì con sẽ không luyện nữa đâu, phiền chết đi được.
Khuôn mặt Dương Lạc bất đắc dĩ.
- Manh nhi, muội luyện thêm nửa năm, huynh bảo đảm muội có thể bay lên. Tin đại ca đi, đại ca khẳng định nói chuẩn hơn Nhị gia gia, gia gia già rồi nên nhận định sai lầm cũng là bình thường.
Dương Mộ lúc này mới dẫn Thạch Nham đi tới, ha ha cười lớn nói.
- Tiểu tử thối.
Dương Lạc trừng mắt nhìn Dương Mộ, vừa định mắng mấy câu, bỗng nhiên giật mình, nhìn Thạch Nham thật kỹ nói :
"Tiểu tử này, chắc là Thạch Nham phải không ?"
Thạch Nham cười gật đầu.
- Thạch Nham?
Dương Manh bỗng bật đứng dậy, khẽ cười hì hì đáng yêu nói : "Ha, huynh mới cảnh giới Bách Kiếp à, còn không bằng muội nữa. Xem ra muội không phải kém cỏi nhất, ha ha.
Dương Manh trong thế hệ thứ tư của Dương gia, bởi vì nhỏ tuổi nhất nên tu vi yếu nhất, chỉ có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, mỗi lần đều bị mấy người Dương Mộ trêu chọc. Bây giờ Thạch Nham đột nhiên xuất hiện mới cảnh giới Bách Kiếp, tâm lí liền cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười cao hứng vỗ tay, chỉ Thạch Nham nói:
- Hi hi, huynh chưa lợi hại bằng muội, sau này hai người chúng ta đối chiến đi. Yên tâm, muội sẽ nhường huynh.
Con cháu Dương gia không phải một mực khổ tu, giữa bọn họ thường giao đấu, khích lệ lẫn nhau, thông qua thực chiến ma luyện bản thân.
Vì có Bất Tử Võ Hồn, giao đấu giữa con cháu Dương gia cũng không phải đến điểm là dừng, thường xuyên có cảnh máu me tung tóe xảy ra. Dương Manh thực lực yếu nhất, mấy năm nay mỗi lúc giao thủ với đám người Dương Mộ vì được bọn họ nhường nhịn nên nàng sẽ không bị thương, chẳng qua nàng ta cũng chưa từng nếm thử hương vị chiến thắng.
Nàng ta sớm đã nghe tin Thạch Nham sắp đến, giờ nhìn thấy Thạch Nham đến đây, hơn nữa tu vi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, nàng ta liền hứng khởi muốn thông qua Thạch Nham để thỏa mãn ý nghĩ này, nên lập tức cao hứng.
Dương Lạc ánh mắt sâu xa, nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi, nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên cười nói : "Nghe nói ngươi rất khá, đến đây để ta kiến thức sự lợi hại của ngươi một chút.
Thạch Nham kinh ngạc.
- Rất đơn giản.
Dương Lạc cười khà khà rất xấu xa, trong lòng bàn tay bỗng nhẹ nhàng bay ra bốn luồng tinh quang, bốn luồng tinh quang đó đột nhiên chui vào bốn cùm xích
- Ngươi mang mấy cùm xích này vào, chạy xung quanh đầm nước năm vòng đi, ha ha, cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, cũng cỡ đó, cỡ đó thôi.
Cùm xích vừa được Dương Manh tháo ra đột nhiên phóng lên, chủ động quấn đến Thạch Nham.
- Ha ha, Tiểu Nham tử, Nhị gia gia đang thử thách đệ đó, đừng để người thấy vọng nha.
Dương Mộ cười lớn, vỗ tay nói:
"Huynh tin chắc đệ có thể vượt qua được, Nhị gia gia, nếu Tiểu Nham tử có thể chạy năm vòng, người có phần thưởng gì cho đệ ấy?"
- Phần thưởng?
Nụ cười trên khóe miệng Dương Lạc không đổi, gật gật đầu nói:
- Đương nhiên là có phần thưởng, chỉ cần hắn chạy đủ năm vòng, ta thưởng cho hắn ba viên Bổ Thiên đan. Ha ha, tiểu tử này không phải quan hệ thân thiết với nha đầu kia của Hạ gia sao, Bổ Thiên đan đối với Luân Hồi Võ Hồn của Hạ gia đúng là có tác dụng đặc thù đó.
Mắt Thạch Nham liền sáng lên.
Hắn nghe Hạ Tâm Nghiên nói qua Bổ Thiên đan của Dương gia, đây là một loại kỳ dược có thể trong thời gian ngắn phục hồi Tinh Nguyên, Hạ Tâm Nghiên mỗi lần dùng Luân Hồi Võ Hồn, thân thể liền có thể bị trọng thương, dưới tình huống bình thường, cần một hai tháng mới phục hồi hoàn toàn, nếu có Bổ Thiên đan thì sau một đêm nàng ta liền có thể hồi phục như cũ.
Nếu Hạ Tâm Nghiên có trong tay ba viên Bổ Thiên đan, nàng ta liền có thể sử dụng Luân Hồi Võ Hồn ba lần mà không lo lắng bị cắn trả.
Nghĩ như thế, Thạch Nham buông tay buông chân, đứng im ở đằng kia, vô cùng phối hợp để cùm xích được đeo lên tay chân, khuôn mặt tươi cười.
- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại là một tên si tình.
Dương Lạc cười khà khà
- Nhưng mà, muốn lấy được Bổ Thiên đan của ta không dễ dàng như vậy. Năm vòng này, ngươi không những phải chạy đủ, ta còn hạn chế thời gian, cho người năm phút, trong vòng năm phút phải chạy đủ ta mới đưa ngươi Bổ Thiên đan, nếu ngươi chạy tới trời tối, vậy không tính nữa."
- Năm phút?
Dương Manh đáng yêu trừng mắt nhìn
- Gia gia, người thật là xấu, muốn lấy được gì từ trong tay người thật không dễ dàng. Lúc con vừa mới bước vào cảnh giới Địa Vị, kéo bốn thứ quỷ này chạy quanh đầm nước môt vòng cũng tốn hết một phút, huynh ấy mới cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên mà?
- Thái gia gia con đã nói, thiên phú tiểu tử này rất tốt, thân thể lại khác với người thường.
Ánh mắt Dương Lạc rực rỡ kì quang, mỉm cười nói:
- Thái gia gia ngươi nói ở cùng cảnh giới, hắn đều lợi hại hơn các ngươi nhiều. Ha ha, Thái gia gia con đã nói như vậy, khẳng định có đạo lí của người, ta tin tưởng trên người tiểu tử này nhất đinh có chỗ không tầm thường, ta liền lau mắt chờ xem sao.
Thạch Nham thất kinh.
Dương Thanh Đế ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua hắn, nhưng tựa như hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, lại biết thân thể hắn khác với người thường.
Chẳng lẽ, Dương Thanh Đế thật sự biết hết mọi thứ sao?
Đối với một người Thái gia gia trên danh nghĩa chưa từng gặp mặt, Thạch Nham ngày càng hiếu kỳ, không biết người này rốt cuộc có bao nhiêu thần thông, mà chỉ nhờ vào ba giọt Bất Tử huyết đã có thể suy tính ra sự sống chết của hắn.
- Tiểu Nham tử, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chuẩn bị tung sức mạnh từ thời bú sữa mẹ* ra đi. (*: Để nvăn của DG)
Dương Mộ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười ha ha nói:
- Nhớ kỹ, đệ chỉ có năm phút đó, chẳng cần giấu diếm sức mạnh của đệ, đã đến lúc lấy ra thể hiện rồi.
- Tiểu tử, bắt đầu đi!
Dương Lạc khẽ hô một tiếng.
Thạch Nham không do dự nữa, hét to một tiếng đột nhiên thúc giục lực lượng tiêu cực.
Hai người Thạch Nham và Dương Mộ lặng lẽ đứng ở một góc, ngắm nhìn thân ảnh nhỏ xinh xắn giữa đầm sâu.
Đó là tiểu nha đầu 15, 16 tuổi, cặp mắt to đặc biệt linh động, lông mi dài, sống mũi ngọc thẳng tắp, ngây thơ đáng yêu.
Lúc này, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta chìm giữa hồ nước, cau mặt nhăn mày, tay chân không ngừng đung đưa qua lại.
Nước trong đầm trong veo, bốn khối sắt to như cái cối xay đung đưa theo tay chân nàng, trong đầm bỗng nổi lên một cơn sóng thật lớn làm nước trong đầm cuồn cuộn dâng lên, động tĩnh cực lớn.
Thạch Nham mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nơi mắt cá chân và cổ tay nàng ta, phát hiện ở đó đều có cùm xích sáng loáng khóa lại, cùm xích lại nối liền với bốn khối sắt kia.
Tiểu nha đầu chìm nổi di chuyển trong hồ nước, vùng vẫy để mình không bị chìm xuống đáy đầm, cả người ướt đẫm.
- Dương Manh đang tu luyện Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết, đây là một võ kĩ Linh cấp, lúc nàng ta tu luyện tay chân bắt buộc phải mang bốn ngàn cân thiết thạch, giữ cho thân thể vẫn ở trong đầm không bị chìm xuống.
Dương Mộ đứng bên cạnh Thạch Nham, nhẹ giọng giải thích:
- Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết là một loại võ kĩ khá thần kì, một khi tu luyện thành công có thể hình thành đôi cánh chim bằng Tinh Nguyên ở sau lưng, giống như cánh của Phượng hoàng, có thể làm cho nàng ta ở cảnh giới Địa Vị đứng trên không trung trăm trượng."
Thạch Nham ngạc nhiên.
Bình thường mà nói, chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Vị mới có thể trôi nổi giữa không trung, có được năng lực phá không bay lượn.
Nha đầu kia tu vi chỉ là cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, cách cảnh giới Thiên Vị có thể trôi nổi giữa không trung còn khoảng rất xa.
Nhưng mà nếu có thể thông qua tu luyện Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết này, đạt được hiệu quả thần kì trôi nổi giữa hư không, vậy khi chiến đấu với người khác quả thật có thể chiếm hết lợi thế.
Có thể làm cho Võ Giả cảnh giới Địa Vị có được năng lực bay lượn như cường giả Thiên Vị, loại võ kĩ như vậy đích xác có thể nói là thần kì không lường nổi.
Trong đầm sâu.
Dương Manh nghiến răng, đôi chân không ngừng đạp đá vào loạn xạ vẫy nước trong hồ, thân hình nhấp nhô lên xuống, ở giữa hồ trước sau chưa hề chìm xuống đầm nước.
Trên người đang mang vật nặng bốn ngàn cân nhưng vẫn có thể giữ thân hình không chìm xuống, biểu hiện của nha đầu này làm cho Thạch Nham phải thầm kinh hãi.
Vật nặng bốn ngàn cân đeo lên người, người thường chuyển động liên tục cũng cũng không nổi, nếu ở trong nước thì gần như trong nháy mắt sẽ chìm xuống đáy nước, tuyệt không có khả năng nổi lên trên mặt nước.
Nha đầu kia không biết dùng bí pháp gì, mỗi lần vẫy đạp mặt nước lung tung liền có một đợt năng lượng kinh người bắn ra, tạo thành một công kích kỳ lạ khiến cho thân hình xinh xắn của nàng mạnh mẽ bắn ra khỏi mặt nước vài phần, lúc tiếp tục bị chìm xuống nàng lại phát ra lực lượng, làm bản thân tiếp tục bay lên khỏi mặt hồ, cứ lặp đi lặp lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
- Dương Manh nhỏ tuổi nhất trong thế hệ chúng ta, là tiểu muội của chúng ta, nha đầu kia không có tâm cơ, chính là niềm vui của chúng ta.
Khóe miệng Dương Mộ hiện lên nụ cười cưng chiều
- Chúng ta đều rất sủng ái muội ấy, nàng ta cũng không chịu thua kém, năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi đã đạt đến cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
Mười sáu tuổi, cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
Thạch Nham cười khổ không thôi, đối với những quái thai này của Dương gia xem như là đã hiểu biết thêm một tầng.
Hạ Tâm Nghiên chính là nhân tài kiệt xuất trong của thế hệ mới Hạ gia, năm nay đã hai mươi sáu nhưng tu vi cũng chỉ là Địa Vị nhất trùng thiên, còn Hà Thanh Mạn chính là hạt giống Thiên Tà Động Thiên chú trọng bồi dưỡng, hai mươi bốn tuổi hiện nay cũng chỉ mới là cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên.
So sánh như vậy, Thạch Nham âm thầm hiểu được vì sao Dương gia mới là chủ nhân chân chính của Gia La hải vực.
Lúc ở Thương Minh, Bắc Minh Sách được xem như thanh niên anh tài nổi bật nhất Thương Minh, gần ba mươi tuổi cũng chỉ có tu vi cảnh giới là Bách Kiếp. So với Dương Manh này thì Bắc Minh Sách cái gọi là thiên kiêu chi tử quả thực chẳng đáng giá nhắc tới.
"Ầm ầm ầm!"
Dương Manh ở bên trong đầm nước đột nhiên cố sức bay lên, nơi sống lưng nguyên luyện ra tinh quang chói lọi, cánh chim chỉ dùng Tinh Nguyên nguyên luyện tạo thành, tốc độ hình thành có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ một lát, sau lưng của Dương Manh liền xuất hiện một đôi cánh chim bằng Tinh Nguyên, nàng điều khiển cánh chim dùng sức vỗ cánh, từ từ giữa đầm nước trồi lên, thân hình xinh xắn chầm chậm ra khỏi mặt nước.
"Tõm!
"
Bay lên khỏi mặt đầm ba mét, trên mặt Dương Manh bỗng hiện lên vẻ hoảng loạn, dường như không đủ sức lực, đột nhiên rơi xuống nước.
"Được rồi, hôm nay tu luyện tới đây thôi.
"
Bên cạnh đầm nước, Dương Lạc nhíu mày khẽ quát một tiếng, bàn tay to lớn giữa không trung bắt ra, trực tiếp mang Dương Manh từ bên trong đầm ra.
"Rắc rắc ! Rắc rắc !
"
Dương Manh sau khi hạ xuống đất, cùm xích trên tay chân tự động mở ra, nàng ngồi dưới đất ủ rủ, buồn bã nói:
- Thật là, sao đến bây giờ còn chưa được chứ? Chỉ kém một bước như thế, tại sao mãi không thể bước qua được vậy?
Dương Lạc cười khanh khách, lắc lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, thật là không biết thỏa mãn, mới tu luyện có một năm rưỡi đã muốn luyện thành Thiên Huyền Vũ Phụng Quyết này, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế hả?
- Gia gia, người không phải nói bằng tư chất của con, rất nhanh liền có thể tu luyện thành sao?
Dương Manh hừ hừ, vểnh môi nói: Người lừa con! Người nói con rất nhanh sẽ có thể bay lên, nếu qua thời gian nữa con còn không bay lên thì con sẽ không luyện nữa đâu, phiền chết đi được.
Khuôn mặt Dương Lạc bất đắc dĩ.
- Manh nhi, muội luyện thêm nửa năm, huynh bảo đảm muội có thể bay lên. Tin đại ca đi, đại ca khẳng định nói chuẩn hơn Nhị gia gia, gia gia già rồi nên nhận định sai lầm cũng là bình thường.
Dương Mộ lúc này mới dẫn Thạch Nham đi tới, ha ha cười lớn nói.
- Tiểu tử thối.
Dương Lạc trừng mắt nhìn Dương Mộ, vừa định mắng mấy câu, bỗng nhiên giật mình, nhìn Thạch Nham thật kỹ nói :
"Tiểu tử này, chắc là Thạch Nham phải không ?"
Thạch Nham cười gật đầu.
- Thạch Nham?
Dương Manh bỗng bật đứng dậy, khẽ cười hì hì đáng yêu nói : "Ha, huynh mới cảnh giới Bách Kiếp à, còn không bằng muội nữa. Xem ra muội không phải kém cỏi nhất, ha ha.
Dương Manh trong thế hệ thứ tư của Dương gia, bởi vì nhỏ tuổi nhất nên tu vi yếu nhất, chỉ có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, mỗi lần đều bị mấy người Dương Mộ trêu chọc. Bây giờ Thạch Nham đột nhiên xuất hiện mới cảnh giới Bách Kiếp, tâm lí liền cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười cao hứng vỗ tay, chỉ Thạch Nham nói:
- Hi hi, huynh chưa lợi hại bằng muội, sau này hai người chúng ta đối chiến đi. Yên tâm, muội sẽ nhường huynh.
Con cháu Dương gia không phải một mực khổ tu, giữa bọn họ thường giao đấu, khích lệ lẫn nhau, thông qua thực chiến ma luyện bản thân.
Vì có Bất Tử Võ Hồn, giao đấu giữa con cháu Dương gia cũng không phải đến điểm là dừng, thường xuyên có cảnh máu me tung tóe xảy ra. Dương Manh thực lực yếu nhất, mấy năm nay mỗi lúc giao thủ với đám người Dương Mộ vì được bọn họ nhường nhịn nên nàng sẽ không bị thương, chẳng qua nàng ta cũng chưa từng nếm thử hương vị chiến thắng.
Nàng ta sớm đã nghe tin Thạch Nham sắp đến, giờ nhìn thấy Thạch Nham đến đây, hơn nữa tu vi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, nàng ta liền hứng khởi muốn thông qua Thạch Nham để thỏa mãn ý nghĩ này, nên lập tức cao hứng.
Dương Lạc ánh mắt sâu xa, nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi, nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên cười nói : "Nghe nói ngươi rất khá, đến đây để ta kiến thức sự lợi hại của ngươi một chút.
Thạch Nham kinh ngạc.
- Rất đơn giản.
Dương Lạc cười khà khà rất xấu xa, trong lòng bàn tay bỗng nhẹ nhàng bay ra bốn luồng tinh quang, bốn luồng tinh quang đó đột nhiên chui vào bốn cùm xích
- Ngươi mang mấy cùm xích này vào, chạy xung quanh đầm nước năm vòng đi, ha ha, cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, cũng cỡ đó, cỡ đó thôi.
Cùm xích vừa được Dương Manh tháo ra đột nhiên phóng lên, chủ động quấn đến Thạch Nham.
- Ha ha, Tiểu Nham tử, Nhị gia gia đang thử thách đệ đó, đừng để người thấy vọng nha.
Dương Mộ cười lớn, vỗ tay nói:
"Huynh tin chắc đệ có thể vượt qua được, Nhị gia gia, nếu Tiểu Nham tử có thể chạy năm vòng, người có phần thưởng gì cho đệ ấy?"
- Phần thưởng?
Nụ cười trên khóe miệng Dương Lạc không đổi, gật gật đầu nói:
- Đương nhiên là có phần thưởng, chỉ cần hắn chạy đủ năm vòng, ta thưởng cho hắn ba viên Bổ Thiên đan. Ha ha, tiểu tử này không phải quan hệ thân thiết với nha đầu kia của Hạ gia sao, Bổ Thiên đan đối với Luân Hồi Võ Hồn của Hạ gia đúng là có tác dụng đặc thù đó.
Mắt Thạch Nham liền sáng lên.
Hắn nghe Hạ Tâm Nghiên nói qua Bổ Thiên đan của Dương gia, đây là một loại kỳ dược có thể trong thời gian ngắn phục hồi Tinh Nguyên, Hạ Tâm Nghiên mỗi lần dùng Luân Hồi Võ Hồn, thân thể liền có thể bị trọng thương, dưới tình huống bình thường, cần một hai tháng mới phục hồi hoàn toàn, nếu có Bổ Thiên đan thì sau một đêm nàng ta liền có thể hồi phục như cũ.
Nếu Hạ Tâm Nghiên có trong tay ba viên Bổ Thiên đan, nàng ta liền có thể sử dụng Luân Hồi Võ Hồn ba lần mà không lo lắng bị cắn trả.
Nghĩ như thế, Thạch Nham buông tay buông chân, đứng im ở đằng kia, vô cùng phối hợp để cùm xích được đeo lên tay chân, khuôn mặt tươi cười.
- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại là một tên si tình.
Dương Lạc cười khà khà
- Nhưng mà, muốn lấy được Bổ Thiên đan của ta không dễ dàng như vậy. Năm vòng này, ngươi không những phải chạy đủ, ta còn hạn chế thời gian, cho người năm phút, trong vòng năm phút phải chạy đủ ta mới đưa ngươi Bổ Thiên đan, nếu ngươi chạy tới trời tối, vậy không tính nữa."
- Năm phút?
Dương Manh đáng yêu trừng mắt nhìn
- Gia gia, người thật là xấu, muốn lấy được gì từ trong tay người thật không dễ dàng. Lúc con vừa mới bước vào cảnh giới Địa Vị, kéo bốn thứ quỷ này chạy quanh đầm nước môt vòng cũng tốn hết một phút, huynh ấy mới cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên mà?
- Thái gia gia con đã nói, thiên phú tiểu tử này rất tốt, thân thể lại khác với người thường.
Ánh mắt Dương Lạc rực rỡ kì quang, mỉm cười nói:
- Thái gia gia ngươi nói ở cùng cảnh giới, hắn đều lợi hại hơn các ngươi nhiều. Ha ha, Thái gia gia con đã nói như vậy, khẳng định có đạo lí của người, ta tin tưởng trên người tiểu tử này nhất đinh có chỗ không tầm thường, ta liền lau mắt chờ xem sao.
Thạch Nham thất kinh.
Dương Thanh Đế ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua hắn, nhưng tựa như hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, lại biết thân thể hắn khác với người thường.
Chẳng lẽ, Dương Thanh Đế thật sự biết hết mọi thứ sao?
Đối với một người Thái gia gia trên danh nghĩa chưa từng gặp mặt, Thạch Nham ngày càng hiếu kỳ, không biết người này rốt cuộc có bao nhiêu thần thông, mà chỉ nhờ vào ba giọt Bất Tử huyết đã có thể suy tính ra sự sống chết của hắn.
- Tiểu Nham tử, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chuẩn bị tung sức mạnh từ thời bú sữa mẹ* ra đi. (*: Để nvăn của DG)
Dương Mộ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười ha ha nói:
- Nhớ kỹ, đệ chỉ có năm phút đó, chẳng cần giấu diếm sức mạnh của đệ, đã đến lúc lấy ra thể hiện rồi.
- Tiểu tử, bắt đầu đi!
Dương Lạc khẽ hô một tiếng.
Thạch Nham không do dự nữa, hét to một tiếng đột nhiên thúc giục lực lượng tiêu cực.
Bình luận facebook