Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Nửa chủ nhân
Thân thể quái nhân xấu xí này hình như có thể tự do đi lại trong bùn lầy, trên mặt còn có lân giáp màu xanh thẫm, có vẻ cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Ngay khi hắn giận dữ gầm lên, chướng khí độc lượn lờ phía trên mấy đầm lầy gần đó đang chậm rãi di chuyển hướng tới đây.
Chướng khí độc nồng đậm, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu đoàn người Thạch Nham, chướng khí độc đang liên tục ngưng luyện, từ từ xuất hiện hơi nước ở bên trong chướng khí độc.
"Tích tích!"
Từng giọt nước độc màu xanh, đột nhiên từ trong chướng khí độc này rơi xuống.
Nhất thời làm khu đầm lầy này bắt đầu đổ xuống mưa độc.
Sắc mặt Xích Tiêu đột biến, quát:
"Trảo Kỳ! Ngươi đừng làm bậy!"
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên Xích Tiêu từ trong ngực ném ra một cái lều vải màu bạc, lều vải kia vừa ra nháy mắt đã phóng to lên bao lại vùng trời trên đỉnh đầu đám người Thạch Nham.
Từng giọt nước độc rơi xuống, đều nhỏ lên lều vải màu bạc, men theo đường viền lều vải màu bạc chảy xuống, sau khi nước độc rơi vào đầm lầy sau, từ bên trong đầm lầy bốc lên khói độc xanh mượt.
"Ngân sa mạc!"
Quái nhân xấu xí vẻ mặt âm trầm, cả giận nói:
"Ngay cả Ngân sa mạc đều mang đến! Xích Tiêu, quả nhiên là lần này ngươi chuẩn bị đối phó ta!"
"Dừng tay!" Xích Tiêu vừa thấy Trảo Kỳ muốn hành động, vội la lên:
"Trảo Kỳ, ngươi thật sự hiểu lầm rồi! Ta tới là vì Cửu Đầu Thiên Xà, không phải muốn kiếm chuyện với ngươi! Mang Ngân sa mạc tới, cũng vì phòng ngừa nọc độc của Cửu Đầu Thiên Xà, không liên quan đến ngươi!"
"Ta không tin!" Trảo Kỳ cười lạnh,
"Một mình ngươi muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà, ngươi nói có thể sao? Hừ, ngươi cùng Cửu Đầu Thiên Xà không có cừu hận, chắc chắn là ngươi muốn đối phó ta!"
Trảo Kỳ hừ lạnh một tiếng, một bàn tay hắn bỗng đặt vào trong đầm lầy, từng tia dị quang màu xanh kỳ dị tiến vào trong đầm lầy.
Bên trong đầm lầy, bùn lầy ngưng luyện thành một con Nê Long rồi đột nhiên xuất hiện, Nê long to bằng thắt lưng người, dài đến mười mét, hung ác cắn tới hướng đoàn người Thạch Nham.
Trảo Kỳ chẳng những có thể khống chế chướng khí độc của đầm lầy Tử Tịch, mà hình như còn có thể khống chế cả bùn lầy!
Sắc mặt Thạch Nham biến đổi, không đoán được mới tiến vào đầm lầy Tử Tịch, đã gặp phải một tên khó chơi như vậy. Lúc này đề cao cảnh giác, âm thầm vận chuyển Tinh Nguyên trong cơ thể, chuẩn bị ứng phó Nê Long đang xông tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Từng con Nê Long từ trong đầm lầy bay ra, lắc lắc thân hình to dài, từ bốn phương tám mạnh mẽ phóng đến đoàn người Thạch Nham, cảnh tượng này có chút hùng vĩ.
Khối đất cứng mà đám người Thạch Nham đứng trên, cũng bắt đầu từ từ mềm nhũn ra, theo chiều hướng này chắc là đã bị lực lượng của Trảo Kỳ ảnh hưởng, không bao lâu sẽ chìm vào trong đầm lầy.
Mắt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng, đã có ý phải vận dụng
"Luân Hồi Võ Hồn".
"Trảo Kỳ! Ta thật sự không phải đến vì ngươi!" Xích Tiêu có hơi chút lo lắng, quát to.
Xích Tiêu tự tin hắn có thể ứng phó Trảo Kỳ, nhưng mà lại khó có thể chiếu cố được mọi người trên đầm lầy, nếu như khiến tất cả mọi người chìm vào trong đầm lầy, có Trảo Kỳ ở đây thì ngoài hắn cùng Hạ Tâm Nghiên thì tất cả mọi người chắc chắn phải chết!
"Thạch Nham đến đây, ta bảo vệ ngươi!" Hạ Tâm Nghiên lãnh đạm liếc mắt quét qua Thạch Nham, trong giọng nói không có một chút tình cảm.
Hai người Hàn Phong, Khô Long, lúc thời điểm mấu chốt này có vẻ kinh ngạc, có hơi chút sửng sốt nhìn Hạ Tâm Nghiên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Ngô Vận Liên cùng Tả Thi chợt lóe lên dị quang rồi biến mất, trong lòng cũng thật khó hiểu, không rõ vì sao Hạ Tâm Nghiên phải bảo vệ Thạch Nham, điều này rõ ràng thật bất thường.
Lúc này Thạch Nham cũng không dám làm hảo hán, hắn vội vàng nhảy qua từng khối đất, rất nhanh đã đi tới bên cạnh Hạ Tâm Nghiên.
"Trảo Kỳ!"
Xích Tiêu kinh hãi, vội la lên:
"Trong Tuyệt Âm Cốc có 'Thiên Môn'! Ta thật sự là vì Cửu Đầu Thiên Xà mà đến! Ngươi mau dừng tay!"
"Cái gì?" Trảo Kỳ cả kinh, kỳ quái kêu lên:
"Thiên Môn?"
"Đúng, chúng ta có được tấm bảo đồ, trên bảo đồ có vị trí Thiên Môn, đúng là ở Tuyệt Âm Cốc!" Xích Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể nói ra nguyên do.
Trảo Kỳ chỉ sửng sốt một lát, đột nhiên khà khà nở nụ cười kỳ quái.
Hắn cười quái dị, đồng thời chướng khí màu xanh trên bầu trời lại lặng lẽ di chuyển, từ đỉnh đầu mọi người chuyển qua chỗ khác.
Chướng khí màu xanh vừa đi, mưa độc tự nhiên cũng ngừng lại hết.
Từng con Nê Long nhằm về phía mọi người, đang ở giữa không trung đột nhiên hóa thành bùn lầy, một lần nữa rớt xuống giữa đầm lầy.
Mấy trăm con Lục Thu Thú ban đầu cũng vọt đi lên, nhưng thấy từng con Nê Long đều biến mất không thấy, đám Lục Thu Thú này cũng rất thức thời ngừng lại, dưới một tiếng kêu to của Trảo Kỳ, những con Lục thu thú đó đều chìm vào bên trong đầm lầy.
Trảo Kỳ dừng tay.
Xích Tiêu thở một hơi dài nhẹ nhõm đưa tay bắt lên trời,
"Ngân sa mạc" kia chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Bên trong đầm lầy khôi phục bình tĩnh, ngay cả bong bóng xanh
"Ọc ọc" bốc lên, cũng đều không thấy một cái nào, đầm lầy vốn từng bước hung hiểm, bỗng nhiên thái bình lại.
"Ta biết ngươi cũng muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà." Xích Tiêu hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng nói:
"Nếu ngươi thu tay lại muộn, ta cam đoan ngươi sẽ ăn không tiêu đâu!"
Nói chuyện đồng thời Xích Tiêu nhìn Hạ Tâm Nghiên.
Một mình Xích Tiêu đã không sợ Trảo Kỳ, nếu thêm một Hạ Tâm Nghiên bước vào cảnh giới Thiên Vị, Trảo Kỳ thật sự là phải gặp nạn.
Trảo Kỳ theo ánh mắt Xích Tiêu nhìn về phía Hạ Tâm Nghiên, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Từ trên người Hạ Tâm Nghiên, hắn cũng cảm nhận được một lực lượng khủng bố đang chậm rãi mất đi.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Trảo Kỳ liền biết nữ nhân này không dễ chọc, vừa rồi chắc là đang thi triển bí pháp gì.
Thạch Nham vẻ mặt âm trầm, sóng vai đứng với Hạ Tâm Nghiên, vẫn không dám thả lỏng cảnh giác nhìn Trảo Kỳ.
Hạ Tâm Nghiên cũng không nhìn Thạch Nham bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên nói:
"Xích Tiêu tiên sinh, có thể giới thiệu cho chúng ta vị này là chủ nhân Đầm lầy Tử Tịch sao?"
"Hắn chỉ là nửa chủ nhân mà thôi."
Xích Tiêu khinh thường lắc lắc đầu, liếc mắt quét qua Trảo Kỳ sắc mặt khó coi, nói:
"Trảo Kỳ hoạt động ở bên ngoài đầm lầy Tử Tịch, khu vực có đầm lầy cùng chướng khí độc xem như phạm vi thế lực của hắn. Nhưng mà, một khi tiến vào Tuyệt Âm bình địa trung tâm đầm lầy Tử Tịch thì là địa bàn của Cửu Đầu Thiên Xà, ở nơi đó không tới phiên hắn làm chủ."
"Xích Tiêu! Tuyệt Âm bình địa cũng là của ta!" Trảo Kỳ đột nhiên hét lớn lên,
"Năm đó cha ta ở chỗ này tu luyện, sớm muộn gì ta cũng sẽ đoạt lại!"
"Chờ ngươi đoạt lại rồi nói sau." Xích Tiêu hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Hạ Tâm Nghiên gật đầu, nói:
"Hạ tiểu thư, các ngươi có thể lên bờ trước."
"Ừm." Hạ Tâm Nghiên gật đầu, lúc này mới nhíu mày liếc mắt nhìn Thạch Nham, thản nhiên nói:
"Ngươi đi trước."
"À."
Thạch Nham tùy ý đáp một câu, thân hình nhảy lên khối đất ở phía trước mà Xích Tiêu đi qua, chậm rãi chạy qua vùng bùn lầy ở phía trước, không bao lâu đã lên bờ.
Trảo Kỳ hừ một tiếng, thân thể trong đầm lầy dính đầy bùn lướt đi rất nhanh đi đến khu bùn bên cạnh, nhưng một nửa thân thể vẫn là không có rời khỏi đầm lầy, hình như vẫn có chút hoài nghi với lời của Xích Tiêu.
"Thạch Nham, thân thể ngươi thế nào? Máu của Lục Thu Thú có làm ngươi bị thương, muốn Trảo Kỳ giúp ngươi xử lý không?" Xích Tiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, giương giọng hô to.
Thạch Nham đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, cười lắc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì."
Bất Tử Võ Hồn trong cơ thể hắn, đúng lúc lặng lẽ âm thầm xử lý hết toàn bộ toan độc.
Lời này vừa nói ra, hai người Xích Tiêu cùng Trảo Kỳ, đều tỏ ra kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ có hai người bọn họ, mới biết được Võ Giả cảnh giới Nhân Vị bình thường, sau khi dính vào máu Lục Thu Thú, tay chân phải vô lực ít nhất phải một ngày, rất khó khôi phục lại nhanh được.
Đoàn người Hàn Phong thì lại không rõ chỗ lợi hại của máu Lục Thu Thú, nghe Thạch Nham nói như vậy cũng không để ý nữa, mỗi người đều hướng tới bờ bước đi.
Rất nhanh đoàn người Tả Thi, Hàn Phong cũng đã lien tục đi lên khối bùn kia, và ra khỏi khu đầm lầy này.
"Xích Tiêu, ngươi thật sự đến vì Cửu Đầu Thiên Xà sao?" Một nửa thân hình của Trảo Kỳ lui vào trong đầm lầy, ngửa đầu hỏi.
"Ừm, hành trình tiếp theo ngươi đừng quấy rối, nếu ngươi muốn ta đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà, tốt nhất ở phía trước mở đường cho ta." Xích Tiêu gật đầu nói.
"Được! Ngươi muốn đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà, ta đương nhiên nguyện ý hỗ trợ." Lần này Trảo Kỳ rất phối hợp,
"Ta sẽ đưa bọn ngươi thuận lợi đến Tuyệt Âm bình địa , nhưng mà ta cũng phải đi đến đó, Tuyệt Âm bình địa trước kia chính là địa phương cha ta tu luyện, ta quen thuộc nhất nơi đó, ngươi muốn tìm Thiên Môn khẳng định ta có thể giúp đỡ."
"Ngươi chẳng những muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà, còn muốn tiến vào Thiên Môn nhìn sao?" Xích Tiêu hừ hừ.
Trảo Kỳ cũng không phủ nhận, gật đầu cười hắc hắc quái dị,
"Năng lực của Cửu Đầu Thiên Xà ngươi cũng biết, chỉ bằng các ngươi muốn đối phó nó, vẫn là có chút khó khăn. Có ta giúp, các ngươi để ta đi theo cùng tiến vào Thiên Môn, đây là chuyện mọi người cùng vui."
"Hạ tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"
Xích Tiêu không có trả lời Trảo Kỳ, mà là nhìn phía Hạ Tâm Nghiên, giải thích nói:
"Trảo Kỳ cùng Cửu Đầu Thiên Xà là kẻ địch, bên ngoài đầm lầy Tử Tịch đều là phạm vi thế lực của hắn, có hắn mở đường chúng ta đi vào sẽ không gặp được phiền toái gì, có hắn ở đây chúng ta đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà cũng tốt hơn một ít."
"Ừm." Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, tính thêm một người là ngươi." Xích Tiêu lúc này mới trả lời.
"Hắc hắc, nhất định các ngươi sẽ không hối hận với quyết định này." Trảo Kỳ vẻ mặt dữ tợn cười quái dị, đột nhiên hắn lại sửng sốt một chút, hỏi:
"Xích Tiêu, không phải ngươi còn hẹn người khác chứ?"
"Không có." Xích Tiêu ngẩn ngơ,
"Chỉ vài người chúng ta thôi."
"Vậy vì sao bảy ngày trước, có một cường giả cảnh giới Thiên Vị, mang theo một ít cao thủ tiến vào đầm lầy Tử Tịch ?" Trảo Kỳ ngạc nhiên nói:
"Ta giết một ít thủ hạ của hắn, còn cùng hắn đánh một trận mới biết được hắn có tu vi cảnh giới Thiên Vị. Cho tới bây giờ hắn ta chưa có rời đi đầm lầy Tử Tịch , cũng không biết hắn là ai, nhưng mà hắn rất lợi hại không hề kém ngươi, hiện tại chắc là hắn đã tiến vào Tuyệt Âm bình địa ."
"Một tên cường giả cảnh giới Thiên Vị!" Xích Tiêu sắc mặt khẽ biến, trầm ngâm một chút, nói:
"Cường giả cảnh giới Thiên Vị trong Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh có thể đếm trên đầu ngón tay, người nọ là ai chứ? Ngươi miêu tả tướng mạo hắn cho ta xem?"
"Khá gầy rất cao, sắc mặt trắng bệt, như là hàng năm không thấy ánh mặt trời, ánh mắt dài nhỏ như lá liễu, tu luyện là một loại vũ kỹ âm trầm ..." Trảo Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời.
"Ta cũng không biết là ai." Xích Tiêu trầm tư trong chốc lát, phát hiện trong trí nhớ không có người này đành lắc lắc đầu, nói:
"Quên đi, có lẽ hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đầm lầy Tử Tịch , nói không chừng đã rời khỏi, nhưng chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
"Đi thôi, ta dẫn đường đưa các ngươi tiến vào Tuyệt Âm bình địa ."
Trảo Kỳ rốt cục lên bờ, trên hai chân và nửa thân dưới che kín lân giáp màu xanh, hắn như là không thể nào đi được, hai chân đứng lên bước đi có vẻ không được tự nhiên, giống như là con cạn vậy.
Nhưng mà, tất cả mọi người thấy được năng lực của hắn ở đầm lầy Tử Tịch , tuy rằng cảm thấy tư thế đi đường của hắn có vẻ buồn cười, nhưng cũng không dám biểu lộ ra.
Trảo Kỳ không hổ là chủ nhân bên ngoài đầm lầy Tử Tịch , hắn nơi đi qua chướng khí độc đều tiêu tán.
Rất nhiều đầm lầy là nơi phải qua, có thể đột nhiên xuất hiện nhiều khối đất bằng phẳng để mọi người không còn trở ngại, không cần lo lắng sẽ chìm sâu vào bên trong đầm lầy.
Trảo Kỳ dẫn đường, đích thực khiến mọi người bớt được rất nhiều chuyện, chặng đường vốn cần một tháng, mà chỉ tốn tám ngày đường là tới.
Tám ngày sau, cuối cùng đoàn người bước vào Tuyệt Âm bình địa .
Ngay khi hắn giận dữ gầm lên, chướng khí độc lượn lờ phía trên mấy đầm lầy gần đó đang chậm rãi di chuyển hướng tới đây.
Chướng khí độc nồng đậm, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu đoàn người Thạch Nham, chướng khí độc đang liên tục ngưng luyện, từ từ xuất hiện hơi nước ở bên trong chướng khí độc.
"Tích tích!"
Từng giọt nước độc màu xanh, đột nhiên từ trong chướng khí độc này rơi xuống.
Nhất thời làm khu đầm lầy này bắt đầu đổ xuống mưa độc.
Sắc mặt Xích Tiêu đột biến, quát:
"Trảo Kỳ! Ngươi đừng làm bậy!"
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên Xích Tiêu từ trong ngực ném ra một cái lều vải màu bạc, lều vải kia vừa ra nháy mắt đã phóng to lên bao lại vùng trời trên đỉnh đầu đám người Thạch Nham.
Từng giọt nước độc rơi xuống, đều nhỏ lên lều vải màu bạc, men theo đường viền lều vải màu bạc chảy xuống, sau khi nước độc rơi vào đầm lầy sau, từ bên trong đầm lầy bốc lên khói độc xanh mượt.
"Ngân sa mạc!"
Quái nhân xấu xí vẻ mặt âm trầm, cả giận nói:
"Ngay cả Ngân sa mạc đều mang đến! Xích Tiêu, quả nhiên là lần này ngươi chuẩn bị đối phó ta!"
"Dừng tay!" Xích Tiêu vừa thấy Trảo Kỳ muốn hành động, vội la lên:
"Trảo Kỳ, ngươi thật sự hiểu lầm rồi! Ta tới là vì Cửu Đầu Thiên Xà, không phải muốn kiếm chuyện với ngươi! Mang Ngân sa mạc tới, cũng vì phòng ngừa nọc độc của Cửu Đầu Thiên Xà, không liên quan đến ngươi!"
"Ta không tin!" Trảo Kỳ cười lạnh,
"Một mình ngươi muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà, ngươi nói có thể sao? Hừ, ngươi cùng Cửu Đầu Thiên Xà không có cừu hận, chắc chắn là ngươi muốn đối phó ta!"
Trảo Kỳ hừ lạnh một tiếng, một bàn tay hắn bỗng đặt vào trong đầm lầy, từng tia dị quang màu xanh kỳ dị tiến vào trong đầm lầy.
Bên trong đầm lầy, bùn lầy ngưng luyện thành một con Nê Long rồi đột nhiên xuất hiện, Nê long to bằng thắt lưng người, dài đến mười mét, hung ác cắn tới hướng đoàn người Thạch Nham.
Trảo Kỳ chẳng những có thể khống chế chướng khí độc của đầm lầy Tử Tịch, mà hình như còn có thể khống chế cả bùn lầy!
Sắc mặt Thạch Nham biến đổi, không đoán được mới tiến vào đầm lầy Tử Tịch, đã gặp phải một tên khó chơi như vậy. Lúc này đề cao cảnh giác, âm thầm vận chuyển Tinh Nguyên trong cơ thể, chuẩn bị ứng phó Nê Long đang xông tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Từng con Nê Long từ trong đầm lầy bay ra, lắc lắc thân hình to dài, từ bốn phương tám mạnh mẽ phóng đến đoàn người Thạch Nham, cảnh tượng này có chút hùng vĩ.
Khối đất cứng mà đám người Thạch Nham đứng trên, cũng bắt đầu từ từ mềm nhũn ra, theo chiều hướng này chắc là đã bị lực lượng của Trảo Kỳ ảnh hưởng, không bao lâu sẽ chìm vào trong đầm lầy.
Mắt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng, đã có ý phải vận dụng
"Luân Hồi Võ Hồn".
"Trảo Kỳ! Ta thật sự không phải đến vì ngươi!" Xích Tiêu có hơi chút lo lắng, quát to.
Xích Tiêu tự tin hắn có thể ứng phó Trảo Kỳ, nhưng mà lại khó có thể chiếu cố được mọi người trên đầm lầy, nếu như khiến tất cả mọi người chìm vào trong đầm lầy, có Trảo Kỳ ở đây thì ngoài hắn cùng Hạ Tâm Nghiên thì tất cả mọi người chắc chắn phải chết!
"Thạch Nham đến đây, ta bảo vệ ngươi!" Hạ Tâm Nghiên lãnh đạm liếc mắt quét qua Thạch Nham, trong giọng nói không có một chút tình cảm.
Hai người Hàn Phong, Khô Long, lúc thời điểm mấu chốt này có vẻ kinh ngạc, có hơi chút sửng sốt nhìn Hạ Tâm Nghiên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Ngô Vận Liên cùng Tả Thi chợt lóe lên dị quang rồi biến mất, trong lòng cũng thật khó hiểu, không rõ vì sao Hạ Tâm Nghiên phải bảo vệ Thạch Nham, điều này rõ ràng thật bất thường.
Lúc này Thạch Nham cũng không dám làm hảo hán, hắn vội vàng nhảy qua từng khối đất, rất nhanh đã đi tới bên cạnh Hạ Tâm Nghiên.
"Trảo Kỳ!"
Xích Tiêu kinh hãi, vội la lên:
"Trong Tuyệt Âm Cốc có 'Thiên Môn'! Ta thật sự là vì Cửu Đầu Thiên Xà mà đến! Ngươi mau dừng tay!"
"Cái gì?" Trảo Kỳ cả kinh, kỳ quái kêu lên:
"Thiên Môn?"
"Đúng, chúng ta có được tấm bảo đồ, trên bảo đồ có vị trí Thiên Môn, đúng là ở Tuyệt Âm Cốc!" Xích Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể nói ra nguyên do.
Trảo Kỳ chỉ sửng sốt một lát, đột nhiên khà khà nở nụ cười kỳ quái.
Hắn cười quái dị, đồng thời chướng khí màu xanh trên bầu trời lại lặng lẽ di chuyển, từ đỉnh đầu mọi người chuyển qua chỗ khác.
Chướng khí màu xanh vừa đi, mưa độc tự nhiên cũng ngừng lại hết.
Từng con Nê Long nhằm về phía mọi người, đang ở giữa không trung đột nhiên hóa thành bùn lầy, một lần nữa rớt xuống giữa đầm lầy.
Mấy trăm con Lục Thu Thú ban đầu cũng vọt đi lên, nhưng thấy từng con Nê Long đều biến mất không thấy, đám Lục Thu Thú này cũng rất thức thời ngừng lại, dưới một tiếng kêu to của Trảo Kỳ, những con Lục thu thú đó đều chìm vào bên trong đầm lầy.
Trảo Kỳ dừng tay.
Xích Tiêu thở một hơi dài nhẹ nhõm đưa tay bắt lên trời,
"Ngân sa mạc" kia chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Bên trong đầm lầy khôi phục bình tĩnh, ngay cả bong bóng xanh
"Ọc ọc" bốc lên, cũng đều không thấy một cái nào, đầm lầy vốn từng bước hung hiểm, bỗng nhiên thái bình lại.
"Ta biết ngươi cũng muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà." Xích Tiêu hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng nói:
"Nếu ngươi thu tay lại muộn, ta cam đoan ngươi sẽ ăn không tiêu đâu!"
Nói chuyện đồng thời Xích Tiêu nhìn Hạ Tâm Nghiên.
Một mình Xích Tiêu đã không sợ Trảo Kỳ, nếu thêm một Hạ Tâm Nghiên bước vào cảnh giới Thiên Vị, Trảo Kỳ thật sự là phải gặp nạn.
Trảo Kỳ theo ánh mắt Xích Tiêu nhìn về phía Hạ Tâm Nghiên, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Từ trên người Hạ Tâm Nghiên, hắn cũng cảm nhận được một lực lượng khủng bố đang chậm rãi mất đi.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Trảo Kỳ liền biết nữ nhân này không dễ chọc, vừa rồi chắc là đang thi triển bí pháp gì.
Thạch Nham vẻ mặt âm trầm, sóng vai đứng với Hạ Tâm Nghiên, vẫn không dám thả lỏng cảnh giác nhìn Trảo Kỳ.
Hạ Tâm Nghiên cũng không nhìn Thạch Nham bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên nói:
"Xích Tiêu tiên sinh, có thể giới thiệu cho chúng ta vị này là chủ nhân Đầm lầy Tử Tịch sao?"
"Hắn chỉ là nửa chủ nhân mà thôi."
Xích Tiêu khinh thường lắc lắc đầu, liếc mắt quét qua Trảo Kỳ sắc mặt khó coi, nói:
"Trảo Kỳ hoạt động ở bên ngoài đầm lầy Tử Tịch, khu vực có đầm lầy cùng chướng khí độc xem như phạm vi thế lực của hắn. Nhưng mà, một khi tiến vào Tuyệt Âm bình địa trung tâm đầm lầy Tử Tịch thì là địa bàn của Cửu Đầu Thiên Xà, ở nơi đó không tới phiên hắn làm chủ."
"Xích Tiêu! Tuyệt Âm bình địa cũng là của ta!" Trảo Kỳ đột nhiên hét lớn lên,
"Năm đó cha ta ở chỗ này tu luyện, sớm muộn gì ta cũng sẽ đoạt lại!"
"Chờ ngươi đoạt lại rồi nói sau." Xích Tiêu hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Hạ Tâm Nghiên gật đầu, nói:
"Hạ tiểu thư, các ngươi có thể lên bờ trước."
"Ừm." Hạ Tâm Nghiên gật đầu, lúc này mới nhíu mày liếc mắt nhìn Thạch Nham, thản nhiên nói:
"Ngươi đi trước."
"À."
Thạch Nham tùy ý đáp một câu, thân hình nhảy lên khối đất ở phía trước mà Xích Tiêu đi qua, chậm rãi chạy qua vùng bùn lầy ở phía trước, không bao lâu đã lên bờ.
Trảo Kỳ hừ một tiếng, thân thể trong đầm lầy dính đầy bùn lướt đi rất nhanh đi đến khu bùn bên cạnh, nhưng một nửa thân thể vẫn là không có rời khỏi đầm lầy, hình như vẫn có chút hoài nghi với lời của Xích Tiêu.
"Thạch Nham, thân thể ngươi thế nào? Máu của Lục Thu Thú có làm ngươi bị thương, muốn Trảo Kỳ giúp ngươi xử lý không?" Xích Tiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, giương giọng hô to.
Thạch Nham đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, cười lắc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì."
Bất Tử Võ Hồn trong cơ thể hắn, đúng lúc lặng lẽ âm thầm xử lý hết toàn bộ toan độc.
Lời này vừa nói ra, hai người Xích Tiêu cùng Trảo Kỳ, đều tỏ ra kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ có hai người bọn họ, mới biết được Võ Giả cảnh giới Nhân Vị bình thường, sau khi dính vào máu Lục Thu Thú, tay chân phải vô lực ít nhất phải một ngày, rất khó khôi phục lại nhanh được.
Đoàn người Hàn Phong thì lại không rõ chỗ lợi hại của máu Lục Thu Thú, nghe Thạch Nham nói như vậy cũng không để ý nữa, mỗi người đều hướng tới bờ bước đi.
Rất nhanh đoàn người Tả Thi, Hàn Phong cũng đã lien tục đi lên khối bùn kia, và ra khỏi khu đầm lầy này.
"Xích Tiêu, ngươi thật sự đến vì Cửu Đầu Thiên Xà sao?" Một nửa thân hình của Trảo Kỳ lui vào trong đầm lầy, ngửa đầu hỏi.
"Ừm, hành trình tiếp theo ngươi đừng quấy rối, nếu ngươi muốn ta đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà, tốt nhất ở phía trước mở đường cho ta." Xích Tiêu gật đầu nói.
"Được! Ngươi muốn đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà, ta đương nhiên nguyện ý hỗ trợ." Lần này Trảo Kỳ rất phối hợp,
"Ta sẽ đưa bọn ngươi thuận lợi đến Tuyệt Âm bình địa , nhưng mà ta cũng phải đi đến đó, Tuyệt Âm bình địa trước kia chính là địa phương cha ta tu luyện, ta quen thuộc nhất nơi đó, ngươi muốn tìm Thiên Môn khẳng định ta có thể giúp đỡ."
"Ngươi chẳng những muốn đối phó Cửu Đầu Thiên Xà, còn muốn tiến vào Thiên Môn nhìn sao?" Xích Tiêu hừ hừ.
Trảo Kỳ cũng không phủ nhận, gật đầu cười hắc hắc quái dị,
"Năng lực của Cửu Đầu Thiên Xà ngươi cũng biết, chỉ bằng các ngươi muốn đối phó nó, vẫn là có chút khó khăn. Có ta giúp, các ngươi để ta đi theo cùng tiến vào Thiên Môn, đây là chuyện mọi người cùng vui."
"Hạ tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"
Xích Tiêu không có trả lời Trảo Kỳ, mà là nhìn phía Hạ Tâm Nghiên, giải thích nói:
"Trảo Kỳ cùng Cửu Đầu Thiên Xà là kẻ địch, bên ngoài đầm lầy Tử Tịch đều là phạm vi thế lực của hắn, có hắn mở đường chúng ta đi vào sẽ không gặp được phiền toái gì, có hắn ở đây chúng ta đối phó với Cửu Đầu Thiên Xà cũng tốt hơn một ít."
"Ừm." Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, tính thêm một người là ngươi." Xích Tiêu lúc này mới trả lời.
"Hắc hắc, nhất định các ngươi sẽ không hối hận với quyết định này." Trảo Kỳ vẻ mặt dữ tợn cười quái dị, đột nhiên hắn lại sửng sốt một chút, hỏi:
"Xích Tiêu, không phải ngươi còn hẹn người khác chứ?"
"Không có." Xích Tiêu ngẩn ngơ,
"Chỉ vài người chúng ta thôi."
"Vậy vì sao bảy ngày trước, có một cường giả cảnh giới Thiên Vị, mang theo một ít cao thủ tiến vào đầm lầy Tử Tịch ?" Trảo Kỳ ngạc nhiên nói:
"Ta giết một ít thủ hạ của hắn, còn cùng hắn đánh một trận mới biết được hắn có tu vi cảnh giới Thiên Vị. Cho tới bây giờ hắn ta chưa có rời đi đầm lầy Tử Tịch , cũng không biết hắn là ai, nhưng mà hắn rất lợi hại không hề kém ngươi, hiện tại chắc là hắn đã tiến vào Tuyệt Âm bình địa ."
"Một tên cường giả cảnh giới Thiên Vị!" Xích Tiêu sắc mặt khẽ biến, trầm ngâm một chút, nói:
"Cường giả cảnh giới Thiên Vị trong Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, Thương Minh có thể đếm trên đầu ngón tay, người nọ là ai chứ? Ngươi miêu tả tướng mạo hắn cho ta xem?"
"Khá gầy rất cao, sắc mặt trắng bệt, như là hàng năm không thấy ánh mặt trời, ánh mắt dài nhỏ như lá liễu, tu luyện là một loại vũ kỹ âm trầm ..." Trảo Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời.
"Ta cũng không biết là ai." Xích Tiêu trầm tư trong chốc lát, phát hiện trong trí nhớ không có người này đành lắc lắc đầu, nói:
"Quên đi, có lẽ hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đầm lầy Tử Tịch , nói không chừng đã rời khỏi, nhưng chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
"Đi thôi, ta dẫn đường đưa các ngươi tiến vào Tuyệt Âm bình địa ."
Trảo Kỳ rốt cục lên bờ, trên hai chân và nửa thân dưới che kín lân giáp màu xanh, hắn như là không thể nào đi được, hai chân đứng lên bước đi có vẻ không được tự nhiên, giống như là con cạn vậy.
Nhưng mà, tất cả mọi người thấy được năng lực của hắn ở đầm lầy Tử Tịch , tuy rằng cảm thấy tư thế đi đường của hắn có vẻ buồn cười, nhưng cũng không dám biểu lộ ra.
Trảo Kỳ không hổ là chủ nhân bên ngoài đầm lầy Tử Tịch , hắn nơi đi qua chướng khí độc đều tiêu tán.
Rất nhiều đầm lầy là nơi phải qua, có thể đột nhiên xuất hiện nhiều khối đất bằng phẳng để mọi người không còn trở ngại, không cần lo lắng sẽ chìm sâu vào bên trong đầm lầy.
Trảo Kỳ dẫn đường, đích thực khiến mọi người bớt được rất nhiều chuyện, chặng đường vốn cần một tháng, mà chỉ tốn tám ngày đường là tới.
Tám ngày sau, cuối cùng đoàn người bước vào Tuyệt Âm bình địa .
Bình luận facebook