Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57-58
Buổi tối vài ngày sau.Đây là lần thứ hai anh lén trèo vào phòng cô, anh bước nhẹ chân vào ban công thì không thấy cô trong phòng nhưng đèn vẫn được mở sáng. Anh đi xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ
(Tinh Nhiên đâu rồi?Không phải biết hôm nay mình đến nên trốn rồi đấy chứ)
Anh đi ngang chiếc cửa phòng tắm vẫn chưa được đóng chặt, hướng mắt nhìn trộm qua khe cười ấy cười thầm.
Phía bên trong, cô đang nhắm mắt ngâm người trên bồn tắm một cách hưởng thụ.Tiếng bước chân bước nhẹ đến chỗ cô khiến cô mở mắt giật mình nhìn anh,mắt cô mở to tột độ đỏ mặt nói lớn
“Á…anh…anh vào đây từ lúc nào vậy hả?”
Anh ngồi cạnh lên thành bồn tắm cô bật cười
“Vừa mới đây”
Cô nheo mày ngượng nói
“Thế thì ra ngoài mau, em đang tắm đó”
Cô ngồi khép ôm lấy người mình trong bồn tắm ngập nước,anh cười ma mị
“Đúng lúc anh cũng muốn tắm, hay chúng ta tắm cùng nhau nhé”
Anh cởi nhẹ vài cúc áo xuống dần, cô nhăn mặt nói lớn
“Không…anh đừng đùa nữa, ra ngoài đi, chúng ta…chúng ta không thể tắm chung được đâu”
Anh đang cởi được nửa chiếc cúc áo thì dừng lại nhìn cô liền hỏi
“Thế khi nào anh mới có thể làm vậy”
Cô cao mày ngại ngùng
“Đương nhiên là sau khi kết hôn rồi”
Anh bật cười tiến lại gần cô khẽ nói
“Kết hôn?Ăn cơm trước kẻng cũng được mà nhỉ?”
Vừa dứt lời anh thò hai tay xuống bồn tắm đầy nước nâng người cô lên dần, cô đỏ bừng mặt quát
“Ái. Anh anh làm gì thế hả? Em còn chưa mặc quần áo”
Cô nhanh chóng lấy tay mình che mắt anh lại vì xấu hổ, anh nâng người cô lên tay rồi bật cười
“Ha…em che mắt anh như vậy, anh chẳng thấy đường đi đâu”
Cô nheo mày nói lớn
“Anh là tên sắc lang, mau thả em xuống”
Anh hạ cô xuống dần, tay cô vẫn che mắt anh rồi cô nói lớn
“Bây giờ thì quay ra sau nhanh lên, không được nhìn trộm”
Anh vâng lời liền quay ra sau, cô nhanh chóng vớ tay lấy chiếc áo choàng tắm treo gần đó mặc vào một cách vội vã thì anh đã quay lại nhìn cô một hồi, rồi bật cười nói
“Em xấu hổ làm gì chứ?”
Cô ngước lên nhìn anh nhăn mặt
“Này, quay ra sau nhanh lên”
Anh không nghe lời mà nắm chặt hai tay cô đè nén vào tường khiến cô giật mình hỏi
“A…anh làm gì thế hả? Em vẫn chưa…”
Anh lại không thể kìm chế bản thân mình mà cúi thấp đầu xuống hôn nhẹ vào cổ cô, cô nhăn mặt nói, giọng run run dần.
“Tước Thần, không phải lúc này…buông em ra mau”
Anh vẫn lơ cô rồi bế cô đi ra giường, mặc cho cô cấu tay vào người anh và nói nhiều lần
“Thả em ra, đừng làm thế”
Anh đặt nhẹ cô xuống giường, tâm trí anh bắt đầu vô thức, anh chẳng thể nghe lời cô nói gì nữa mà lại có cảm giác muốn chiếm hữu cô ngay lập tức.
Anh cúi xuống hôn nhẹ ven tai cô khiến cô bật run nói
“A…đừng làm thế, anh không thể làm vậy với em”
Anh bắt đầu giật mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh ngồi dậy sờ trán mình
“Xin lỗi, anh lại không thể kìm chế bản thân rồi, em không giận anh chứ?”
Cô nhìn anh rồi chầm chậm khẽ nói
“Không giận,chỉ là…anh đừng làm thế nữa”
Đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên liên hồi “cộc cộc”.
“Nhiên Nhiên, anh mang trái cây sang cho em này”
Tinh Nhiên bỗng giật mình lấp mấp
“A…chết rồi, Tước Thần anh trốn ra ban công đi được không?”
Anh nhíu mày khó chịu nói
“Nhiên Nhiên cơ à?Với lại vì sao anh phải đi trốn chứ?”
Cô đẩy lưng anh ra ban công, đóng cửa lại nói khẽ
“Không thể để Khiết Tường thấy anh ở đây được, nếu không sẽ rắc rối lắm”
Bên ngoài Khiết Tường vẫn tiếp tục gọi
“Nhiên Nhiên, em có trong đấy không?”
Cô nói lớn
“Vâng, em tới liền đây”
Cô đi đến mở cửa nhìn Khiết Tường mỉm cười hỏi
“Anh lại mang trái cây cho em sao?”
Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên, anh ngạc nhiên vì chiếc áo choàng tắm xộc xệch của cô vẫn chưa được chỉnh lại ngay ngắn.
Bên ngoài ban công, Tước Thần dựa lưng vào thành tường, anh khoanh tay nheo mày khó chịu ngẫm nghĩ
(Thật đáng ghét, rõ ràng mình và Tinh Nhiên là của nhau nhưng tại sao mình lại trốn ở đây cứ như đi vụng trộm vợ người khác thế, mà khoan đã sao tên Quân Khiết Tường lại ở đây)
Bên ngoài cửa Tinh Nhiên lấy giỏ trái cây rồi bật cười
“Cảm ơn anh, nhưng mà lần sau anh không cần mang trái cây cho em nữa đâu”
Khiết Tường mỉm cười dịu dàng tiến lại gần Tinh Nhiên khẽ nói
“Đừng nói vậy, đó là cách chăm sóc của anh đối với em rồi”
Vừa nói xong anh tiến tới chỉnh chiếc áo tắm xộc xệch trên người Tinh Nhiên khiến cô ngạc nhiên rồi anh nói khẽ
“Em không được mặc thế này đứng trước một người đàn ông đâu”
Cô lùi ra sau xấu hổ lấp mấp nố
“A…ưm… em biết rồi”
Bên ngoài ban công, Tước Thần kề đầu vào tường cố lắng nghe hai người họ nói gì.Anh nheo mày nghĩ
(Sao giọng điệu của Tinh Nhiên giống như đang xấu hổ vậy, hai người họ đang nói gì?)
Bên ngoài cửa, Tinh Nhiên tiếp lời
“Cũng muộn rồi, anh về phòng mình nghỉ ngơi đi nhé”
Khiết Tường bật cười rồi nói
“Được thôi, em ngủ ngon”
Rồi cô đóng cửa lại dần cũng đáp lời anh
“Anh cũng ngủ ngon”
Cánh cửa khép lại dần, Tinh Nhiên thở phào vỗ ngực mình
(Phù…may quá, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả)
Lúc này Khiết Tường quay trở lại phòng mình, anh ngồi trước màn hình máy tính, rồi nhấn vào mục camera xem với khuôn mặt lo lắng.
Tại phòng Tinh Nhiên, cô đi đến ban công thì thấy Tước Thần đang nheo mày khó chịu, cô nói
“Khiết Tường đi rồi, anh có thể vào”
Anh tiến tới kìm hai tay cô, nhăn mặt hỏi
“Này, tại sao tên đó lại ở cạnh phòng em hả? Hắn qua đây làm gì?”
Cô lấp mấp
“Anh ấy đưa trái cây cho em, chỉ vậy thôi”
“Thế cô gái nào quản lí cho em, lúc trước em đã nói thế mà”
Cô giật mình
(Chết rồi, bây giờ anh ấy đang tra hỏi mình sao?)
Cô quay mặt nhìn hướng khác, anh nheo mày áp hai tay vào mặt cô kìm chặt nói
“Nhìn thẳng vào mắt anh này, trả lời mau, em…nói dối anh có phải không?”
Cô lấp mấp giải thích
“A…không phải chỉ là em sợ nói ra anh sẽ giận mất, Khiết Tường thật ra là người quản lí cho em.Em không cố ý giấu anh đâu”
Anh nheo mày nói
“Vậy hơn 2 tháng qua, em và hắn ở cạnh phòng nhau”
Cô nhíu mày không vui dần
“Anh đang nghi ngờ em sao?”
Anh bỏ tay ra khỏi mặt cô, quay lưng ra sau nói
“Không, anh chỉ là có chút bất an, chỉ sợ em có một ngày thay lòng đổi dạ.”
Cô nheo mày nói tiếp
“Thế là anh không tin em rồi còn gì?”
Rồi cô nghoảnh mặt đi vào cửa ban công vào phòng mình, anh quay lưng lại sửng sờ
( Cô ấy giận rồi sao?)
Anh đi vào tiến lại cạnh cô đang đứng gần cửa sổ, ra giọng điệu đáng thương cầu xin
“Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa”
Cô nheo mày
“Thế từ bây giờ không được ghen tuông bây bạ nữa, có biết không hả?”
Anh ôm lấy eo cô,đặt nhẹ cằm mình lên vai cô mỉm cười
“Ừm, mà anh cũng muốn gọi em là Nhiên Nhiên, không…là Nhiên bảo bối mới phải”
Cô bật ngượng
“Nhiên bảo bối gì chứ? Đừng gọi em như thế”
Anh lại khe khẽ nói qua tai cô
“Hay gọi là bà xã nhỉ?”
Cô lấy tay đẩy mặt anh ra, lấp mấp
“Bà…bà xã cái đầu anh, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn nữa”
Anh bật cười nhẹ hỏi
“Em có muốn kết hôn với anh không?”
Cô ngạc nhiên
(Gì vậy? Anh ấy đang cầu hôn mình sao?)
Cô lấp mấp
“Ai…ai thèm lấy anh chứ?”
Anh tiếp lời
“Ừ,anh nói chơi thôi, chứ anh cũng không định lấy em”
Cô nheo mày
“Ý anh là gì hả?”
Anh lại tiếp lời, nói một cách dịu dàng nhìn cô
“Anh chỉ lấy em khi anh ăn được em thôi”
Cô phồng má
“Hừ, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó”
Tại phòng Khiết Tường, anh bật máy tính mình lên xem camera an ninh đã một hồi nhưng chẳng có gì hết, anh thở phào
“Thật là…mình quá lo lắng rồi chăng?”
Anh cầm cốc cafe mình đi ra bang công rồi hướng mắt nhìn bang công bên cạnh, phòng Tinh Nhiên và anh chỉ cách nhau hai mét. Anh thở dài lại có chút buồn bực, vì thời gian ở cạnh cô như thế này không lâu nữa.
Trong phòng Tinh Nhiên, cô ngồi trên giường, anh kề đầu lên đùi cô nhắm mắt lại hưởng thụ, cô vuốt nhẹ mái tóc đen của anh nói
“Nếu hơn 10 năm nữa anh cũng ở cạnh em thế này, thì tốt quá rồi”
Anh mở mắt mỉm cười bất chợt
“Đừng nói là mười năm,cho hai mươi hay một trăm.Kiếp sau cũng vậy, anh vẫn muốn được ở cạnh em”
Cô mỉm cười
“Phải, chắc chắn là thế rồi, mà…anh không định quay về sao, đã hơn 9 giờ rồi đấy”
Anh nheo mày ngồi dậy
“Anh chẳng muốn về, vì khi về nhà anh lại nhớ em, và anh lại phải đợi đến một tuần nữa mới có thể đến đây”
Cô bật cười dịu dàng nói
“Thôi nào, về ngay đi, em còn phải ngủ”
Cô lại đẩy lưng anh ra ban công, ngay lúc đó bên ban công bên cạnh, Khiết Tường vừa chợt thấy anh và Tinh Nhiên liền giật mình ngồi xuống, anh tự hỏi:
( Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta vào căn hộ này bằng cách nào?)
Phía ban công bên cạnh,Tước Thần dựa lựa vào thành tường mỉm cười xảo huyệt nói
“Về cũng được, nhưng tặng anh một cái hôn ngủ ngon đã”
Cô nheo mày
“Này, anh muốn ăn đấm sao?”
Anh vẫn im lặng đứng nhìn cô chờ cái hôn ấm áp. Cô ngượng mặt rồi cũng nhón chân hôn nhẹ vào má anh, anh bật cười nói
“Lại sai chỗ, thôi tạm thời tha cho em”
Anh nói xong liền leo dần xuống đường lan can, một mạch nhảy xuống bám vào cửa sổ tầng hai, rồi dần đáp xuống đất đi mất.
Tại ban công của Khiết Tường, anh nheo mày
(Ra anh ta đi bằng cách này, thảo nào camera của mình không phát hiện được, đúng là không tầm thường)
Sáng hôm sau, tại công ty CPF
Tước Thần đi dọc hành lang đến cửa hàng cafe đối diện.Anh nhìn cô nhân viên bật nói cộc
“Một cafe đen không đường”
Cô nhân viên mỉm cười gượng gật đầu nói
“A…vâng”
Nhĩ Hà ngồi ở bàn gần đấy,cô nheo mày mút lấy ly cafe trên tay mình nhìn anh khó chịu thầm nghĩ
(Hừ, từ lúc Hạ Tinh Nhiên trở nên nổi tiếng thì anh ta luôn đi một mình, chắc là bị cô ta đá rồi, đáng đời mà)
Rồi cô ta đứng dậy tiến lại gần chỗ anh đứng mỉm cười đắc ý hỏi
“Này, xem ra bây giờ anh không có bạn gái đi cùng nữa nhỉ?”
Anh không hề quan tâm đến cô ta liền lấy ly cafe rồi đi lướt qua mặt Nhĩ Hà ra cửa hàng mất khiến cô ta nhăn mặt tức giận
“Hừ, thái độ xem thường người khác quá rồi đấy”
Lẩm bẩm xong cô ta đi theo anh phía sau gọi lớn
“Này,đứng lại đi, anh dám lơ tôi sao?”
Anh khựng chân lại, quay mặt về phía sau nhìn cô ta
Nhĩ Hà tiến lại gần anh khoanh hai tay đắc ý nói
“Nói chuyện chút đi”
Anh vểnh mày hỏi
“Chuyện gì hả?”
“Nghe nói anh bây giờ bị Hạ Tinh Nhiên đá rồi, thật đáng thương”
Anh bật cười nhạt
“Đá? Ai nói hả?”
Nhĩ Hà vênh mày nói
“Cô ta bây giờ trở thành người mẫu nổi tiếng rồi, anh và cô ta hoàn toàn không hợp nhau nữa đâu hay…”
Nói đến đây cô ta lấy tay vuốt nhẹ mặt anh, ánh mắt khiêu gợi tiếp lời:
“Chuyển sang tôi, tôi có thể phục vụ anh mọi thứ anh muốn, tôi cũng có thể tốt hơn Hạ Tinh Nhiên gấp ngàn lần ấy chứ, nhất định anh sẽ rất hài lòng”
Anh bật cười tự mãn rồi phất tay Nhĩ Hà xuống, không ngần ngại thốt lời độc miệng
“Ồ, một con điếm mà đòi câu dẫn tôi sao? Cô nói cô tốt hơn Tinh Nhiên gấp ngàn lần, thật nực cười.Cô…”
Nói tới đây anh cong nhẹ khóe môi vênh mặt lên đểu cợt tiếp lời
“Cô còn không bằng một góc ngón chân của cô ấy nữa là, biến đi”
Nhĩ Hà nghiếng răng tức giận nói lớn
“Được thôi,nhớ những lời anh nói hôm nay đi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu”
Nói xong cô ta quay lưng đi mất,anh nhìn lại ly cafe của mình lẩm bẩm
“Tan nước đá rồi”
Rồi anh vứt ngay ly cafe mới mua vào sọt rác gần đó quay lưng đi tiếp.
Phía bên kia đường, A Lạc vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với một tên thuộc hạ, hắn cất giọng hỏi
“Chuyện ta nhờ các người về cô gái đó thế nào?”
Phía trong điện thoại vang lên một giọng nói khàn đặc của tên thuộc hạ:
“Lão đại, bọn em đã điều tra rồi, cô ta hiện là người mẫu ảnh rất nổi tiếng đấy, về nơi ở thì bọn em không thể xác định được, chỉ biết cô ta lúc trước ở chung cư nhưng bây giờ đã chuyển đi đâu mất rồi”
A Lạc nghiếng răng quát lớn
“Vô dụng, lập tức điều tra nơi cô ta ở đi, hoặc nếu thấy cô ta thì bắt ngay”
Tiếng lấp mấp bật run của tên thuộc hạ vang lên
“Vâng…em biết rồi ạ”
A Lạc vừa tắt máy thì hắn lái xe nhanh về phía trước với tốc độ ngoạn ngục.
Tại phòng chụp ảnh, Tinh Nhiên đang tạo dáng chụp vài mẫu ảnh quảng cáo cho các thương hiệu thì phía bên góc tường gần đấy có ba cô gái nhíu mày khó chịu khoanh tay nói
“Này các cô có thấy bất công không? Hạ Tinh Nhiên vừa xuất hiện trên quảng cáo thương hiệu nước hoa của tập đoàn CPF hơn 2 tháng qua thôi mà đột nhiên nổi tiếng rất nhanh, chắc chắn là được Quân Tổng của tập đoàn CPF đứng phía sau nâng đỡ rồi”
“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng thấy Quân Tổng đến đưa cô ta về, không phải bao nuôi thì là gì, chắc chắn nhờ anh ta nên Hạ Tinh Nhiên mới trèo lên danh hiệu nữ thần được, chả trách xinh đẹp thế kia mà câu dẫn đàn ông cũng rất tài giỏi”
“Hừ, tôi đã cố gắng vào đây rất lâu rồi mà còn không được ông chủ Triệu để ý, vốn dĩ chỉ có thể đứng đây chụp thay thế cho các người nổi tiếng thôi thì Hạ Tinh Nhiên có tư cách gì được đứng trên sàn quảng cáo đó chứ?”
Một tiếng sau, tại nhà vệ sinh, Tinh Nhiên đứng rửa tay ở bồn nước thì ba cô gái lúc nãy đi vào, cố tình lên tiếng chế giễu
“Ôi trời nữ thần được người ta bao nuôi kìa”
“Đúng là bên ngoài càng xinh đẹp thì bên trong càng rẻ rách”
Một cô gái đến cạnh chỗ Tinh Nhiên nhưng cô chẳng quan tâm gì đến lời nói của mấy cô ta mà thản nhiên đứng trước gương tô lại đôi môi của mình, bỗng một cô gái vặn nước trên bồn rồi cố tình làm văng nước tung tóe lên khắp người cô khiến mái tóc xoăn lọn của cô ướt đẫm lẫn cả gương mặt diễm lệ.
Cô gái đó cười cợt nói
“A…xin lỗi nha, tôi không cố ý”
Tinh Nhiên sửng sờ bỗng chợt nhớ lại mọi thứ lúc trước,cô cũng đều bị mọi người ở công ty chế giễu như thế, nhưng từ khi có Tước Thần, anh đã đứng ra bảo vệ cô, cô nghĩ thầm:
( Mình không thể yếu đuối được nữa, cho dù không có anh ấy ở đây, mình cũng không thể nhịn đám người này)
Tinh Nhiên bật cười rồi vặn thỏi son của mình lại,vuốt nhẹ mái tóc xoăn ướt mẹp lên đỉnh đầu.Cô nheo mày nhìn ba cô gái kia, vênh nhẹ mặt khóe môi đỏ chót hơi cong bật nói
“Xem ra ngay cả vòi nước cô cũng không biết sử dụng nhỉ, làm văng nước tung tóe lên người khác thế này…cô từ khu ổ chuột ra sao?”
Cô gái kia trừng mắt tức giận cứng họng nói
“Cô…”
Hai cô gái khác còn lại nhíu mày lên tiếng
“Cô đang cố tình chế giễu người khác phải không?”
Tinh Nhiên nhe răng cười nhẹ đắc ý
“Đâu? Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì cô gái này không biết sử dụng vòi nước thôi”
Rồi Tinh Nhiên tiến lại nâng cằm cô gái làm nước văng lên người mình lúc nãy nói khẽ
“Da cô thô thật đấy, chắc là do ghen tỵ với người khác nên sắp có nếp nhăn luôn rồi, cố gắng chăm sóc da nhiều hơn nữa nhé”
Nói xong cô bỏ tay ra quay lưng bước đi mất khiến ba cô gái kia tức tối. Cô gái đó ôm mặt nghiếng răng
“Cô ta vừa làm cái quái gì vậy? Dám chê da của mình thô, còn nói mình có nếp nhăn nữa, đúng là cao ngạo mà”
Phía bên kia Tinh Nhiên đi vào phòng chụp ảnh, liền nghe thấy cuộc trò chuyện của ông chủ Triệu với một người đối tác, ông chủ Triệu bật cười nhìn người đối tác đối diện mình lên tiếng hỏi:
“Ngài muốn mời cô Hạ Tinh Nhiên quảng cáo cửa hàng mỹ phẩm của mình sao?”
Người đàn ông bật cười
“Đúng vậy, sau một hồi xem cô ấy đứng trên sàn chụp ảnh, tôi đã thấy rất hứng thú với cô ấy, hi vọng có thể được ngài đồng ý”
Ông chủ Triệu ngẫm nghĩ thì Tinh Nhiên đi đến nói lớn
“Tôi thấy rất thú vị, có thật là tôi có thể tham gia vào dự án quảng cáo của ngài không?”
Ông chủ Triệu ngạc nhiên nhìn cô hỏi
“Cô Hạ, sao quần áo cô ướt thế?”
Tinh Nhiên bật cười nói
“À không, chỉ là…tôi vừa gặp chút rắc rối”
Người đàn ông đối tác bật cười mừng
“Thật sao? Cô nói là cô có hứng thú với dự án quảng cáo của tôi?”
Tinh Nhiên mỉm cười thân thiện
“Đúng vậy, nhưng mà…tôi chỉ sợ ông chủ Triệu không đồng ý, vì tôi đang làm việc cho ông ấy”
Người đối tác nhìn ông chủ Triệu hỏi
“Ngài Triệu, có thể giúp tôi lần này không? Tôi hứa chỉ cần một tuần thôi, quay xong quảng cáo thì cô ấy có thể làm việc tại chỗ ông bình thường”
Ông chủ Triệu ngẫm nghĩ một hồi thì nhìn Tinh Nhiên hỏi
“Cô Hạ, cô thật sự muốn tham gia dự án quảng cáo đó sao? Nhưng còn hai tuần nữa là…”
Ông chủ Triệu đang nói thì Tinh Nhiên cắt ngang
“Tôi biết, nhưng tôi muốn tìm lấy được nhiều kinh nghiệm hơn cho tuần diễn đó vào hai tuần tới, nên ông có thể cho tôi tham gia dự án quảng cáo lần này được không?”
Ông chủ Triệu thở dài đáp
“Cũng được,nhưng mà…cô phải hỏi ý kiến của Quân Tổng đã,tôi không thể giao cô bừa cho người khác khi chưa được phép của cậu ta đâu”
Tinh Nhiên gật đầu mỉm cười
“Được rồi, anh ấy chắc chắn đồng ý mà”
Chiều hôm đấy, trên xe Khiết Tường đang lái, cô ngồi cạnh lưỡng lự hỏi
“Anh Tường, em có chuyện muốn hỏi anh thử, có được không?”
Khiết Tường tiếp lời
“Chuyện gì? Em nói thử xem”
“À… ừm…em vừa nhận lời tham gia dự án quảng cáo của một người từ công ty mỹ phẩm, không biết anh có đồng ý không?”
Khiết Tường ngạc nhiên rồi nhanh chóng dừng xe lại, nét mặt không vui nói:
“Sao em lại tự mình đồng ý hả?Thậm chí còn chưa được phép của anh, em có kiểm tra công ty đó đoàng hoàng không? Nhỡ đó là lừa đảo để bắt cóc em thì sao? Còn hai tuần nữa là em phải sang Paris tham dự tuần lễ thời trang rồi, em…”
Tinh Nhiên tiếp lời
“Nhưng mà em muốn tìm kiếm nhiều kinh nghiệm hơn nên muốn tham gia nhiều thứ,anh yên tâm, người đối tác đó chỉ nói cần em một tuần thôi nên chắc một tuần còn lại em có thể chuẩn bị được, em cũng đã kiểm tra danh thiếp người đó rồi, hoàn toàn đến từ công ty mỹ phẩm đấy nên chắc họ không có lừa đảo đâu”
Khiết Tường thở dài
“Được rồi, anh cho phép em nhưng mà chỉ một tuần thôi đấy”
Cô gật đầu mừng rỡ
“Vâng, mà em có thể đi riêng được không? Nếu anh đưa đón em mãi thì rất bất tiện”
Anh nheo mày
“Không được, những người vừa nổi tiếng như em có khả năng bị dư luận áp đảo rất nhiều nên đừng nghĩ đến việc đi riêng nữa, anh đưa em đi là an toàn nhất”
Cô lại nói
“Em biết thế nhưng…sao anh lại tốt với em đến vậy, anh cho em làm người mẫu đại diện công ty anh,bây giờ còn đưa đón em đến phòng chụp ảnh mỗi ngày, giúp em có thể tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, ngày nào cũng mua trái cây cho em và còn động viên em. Còn nữa, anh lại cho em ở căn hộ của tập đoàn CPF nữa.Đôi lúc em cứ nghĩ anh giống như một người anh trai chăm sóc em gái vậy”
Cô nói đến đây bật mỉm cười dịu dàng biết ơn, Khiết Tường bỗng cảm thấy chạnh lòng, rồi anh cố mỉm cười nói:
“Em có thể xem anh là anh trai cũng được, vì từ lúc gặp em anh đã cảm thấy em là một cô gái tốt bụng, hiền lành, rất chăm chỉ và chịu khó làm việc.Nên…em xứng đáng nhận lấy danh hiệu nữ thần, hi vọng tuần lễ thời trang bắt đầu, em sẽ không để anh thất vọng”
Cô gật đầu bật cười
“Em sẽ cố gắng”
(Tinh Nhiên đâu rồi?Không phải biết hôm nay mình đến nên trốn rồi đấy chứ)
Anh đi ngang chiếc cửa phòng tắm vẫn chưa được đóng chặt, hướng mắt nhìn trộm qua khe cười ấy cười thầm.
Phía bên trong, cô đang nhắm mắt ngâm người trên bồn tắm một cách hưởng thụ.Tiếng bước chân bước nhẹ đến chỗ cô khiến cô mở mắt giật mình nhìn anh,mắt cô mở to tột độ đỏ mặt nói lớn
“Á…anh…anh vào đây từ lúc nào vậy hả?”
Anh ngồi cạnh lên thành bồn tắm cô bật cười
“Vừa mới đây”
Cô nheo mày ngượng nói
“Thế thì ra ngoài mau, em đang tắm đó”
Cô ngồi khép ôm lấy người mình trong bồn tắm ngập nước,anh cười ma mị
“Đúng lúc anh cũng muốn tắm, hay chúng ta tắm cùng nhau nhé”
Anh cởi nhẹ vài cúc áo xuống dần, cô nhăn mặt nói lớn
“Không…anh đừng đùa nữa, ra ngoài đi, chúng ta…chúng ta không thể tắm chung được đâu”
Anh đang cởi được nửa chiếc cúc áo thì dừng lại nhìn cô liền hỏi
“Thế khi nào anh mới có thể làm vậy”
Cô cao mày ngại ngùng
“Đương nhiên là sau khi kết hôn rồi”
Anh bật cười tiến lại gần cô khẽ nói
“Kết hôn?Ăn cơm trước kẻng cũng được mà nhỉ?”
Vừa dứt lời anh thò hai tay xuống bồn tắm đầy nước nâng người cô lên dần, cô đỏ bừng mặt quát
“Ái. Anh anh làm gì thế hả? Em còn chưa mặc quần áo”
Cô nhanh chóng lấy tay mình che mắt anh lại vì xấu hổ, anh nâng người cô lên tay rồi bật cười
“Ha…em che mắt anh như vậy, anh chẳng thấy đường đi đâu”
Cô nheo mày nói lớn
“Anh là tên sắc lang, mau thả em xuống”
Anh hạ cô xuống dần, tay cô vẫn che mắt anh rồi cô nói lớn
“Bây giờ thì quay ra sau nhanh lên, không được nhìn trộm”
Anh vâng lời liền quay ra sau, cô nhanh chóng vớ tay lấy chiếc áo choàng tắm treo gần đó mặc vào một cách vội vã thì anh đã quay lại nhìn cô một hồi, rồi bật cười nói
“Em xấu hổ làm gì chứ?”
Cô ngước lên nhìn anh nhăn mặt
“Này, quay ra sau nhanh lên”
Anh không nghe lời mà nắm chặt hai tay cô đè nén vào tường khiến cô giật mình hỏi
“A…anh làm gì thế hả? Em vẫn chưa…”
Anh lại không thể kìm chế bản thân mình mà cúi thấp đầu xuống hôn nhẹ vào cổ cô, cô nhăn mặt nói, giọng run run dần.
“Tước Thần, không phải lúc này…buông em ra mau”
Anh vẫn lơ cô rồi bế cô đi ra giường, mặc cho cô cấu tay vào người anh và nói nhiều lần
“Thả em ra, đừng làm thế”
Anh đặt nhẹ cô xuống giường, tâm trí anh bắt đầu vô thức, anh chẳng thể nghe lời cô nói gì nữa mà lại có cảm giác muốn chiếm hữu cô ngay lập tức.
Anh cúi xuống hôn nhẹ ven tai cô khiến cô bật run nói
“A…đừng làm thế, anh không thể làm vậy với em”
Anh bắt đầu giật mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh ngồi dậy sờ trán mình
“Xin lỗi, anh lại không thể kìm chế bản thân rồi, em không giận anh chứ?”
Cô nhìn anh rồi chầm chậm khẽ nói
“Không giận,chỉ là…anh đừng làm thế nữa”
Đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên liên hồi “cộc cộc”.
“Nhiên Nhiên, anh mang trái cây sang cho em này”
Tinh Nhiên bỗng giật mình lấp mấp
“A…chết rồi, Tước Thần anh trốn ra ban công đi được không?”
Anh nhíu mày khó chịu nói
“Nhiên Nhiên cơ à?Với lại vì sao anh phải đi trốn chứ?”
Cô đẩy lưng anh ra ban công, đóng cửa lại nói khẽ
“Không thể để Khiết Tường thấy anh ở đây được, nếu không sẽ rắc rối lắm”
Bên ngoài Khiết Tường vẫn tiếp tục gọi
“Nhiên Nhiên, em có trong đấy không?”
Cô nói lớn
“Vâng, em tới liền đây”
Cô đi đến mở cửa nhìn Khiết Tường mỉm cười hỏi
“Anh lại mang trái cây cho em sao?”
Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên, anh ngạc nhiên vì chiếc áo choàng tắm xộc xệch của cô vẫn chưa được chỉnh lại ngay ngắn.
Bên ngoài ban công, Tước Thần dựa lưng vào thành tường, anh khoanh tay nheo mày khó chịu ngẫm nghĩ
(Thật đáng ghét, rõ ràng mình và Tinh Nhiên là của nhau nhưng tại sao mình lại trốn ở đây cứ như đi vụng trộm vợ người khác thế, mà khoan đã sao tên Quân Khiết Tường lại ở đây)
Bên ngoài cửa Tinh Nhiên lấy giỏ trái cây rồi bật cười
“Cảm ơn anh, nhưng mà lần sau anh không cần mang trái cây cho em nữa đâu”
Khiết Tường mỉm cười dịu dàng tiến lại gần Tinh Nhiên khẽ nói
“Đừng nói vậy, đó là cách chăm sóc của anh đối với em rồi”
Vừa nói xong anh tiến tới chỉnh chiếc áo tắm xộc xệch trên người Tinh Nhiên khiến cô ngạc nhiên rồi anh nói khẽ
“Em không được mặc thế này đứng trước một người đàn ông đâu”
Cô lùi ra sau xấu hổ lấp mấp nố
“A…ưm… em biết rồi”
Bên ngoài ban công, Tước Thần kề đầu vào tường cố lắng nghe hai người họ nói gì.Anh nheo mày nghĩ
(Sao giọng điệu của Tinh Nhiên giống như đang xấu hổ vậy, hai người họ đang nói gì?)
Bên ngoài cửa, Tinh Nhiên tiếp lời
“Cũng muộn rồi, anh về phòng mình nghỉ ngơi đi nhé”
Khiết Tường bật cười rồi nói
“Được thôi, em ngủ ngon”
Rồi cô đóng cửa lại dần cũng đáp lời anh
“Anh cũng ngủ ngon”
Cánh cửa khép lại dần, Tinh Nhiên thở phào vỗ ngực mình
(Phù…may quá, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả)
Lúc này Khiết Tường quay trở lại phòng mình, anh ngồi trước màn hình máy tính, rồi nhấn vào mục camera xem với khuôn mặt lo lắng.
Tại phòng Tinh Nhiên, cô đi đến ban công thì thấy Tước Thần đang nheo mày khó chịu, cô nói
“Khiết Tường đi rồi, anh có thể vào”
Anh tiến tới kìm hai tay cô, nhăn mặt hỏi
“Này, tại sao tên đó lại ở cạnh phòng em hả? Hắn qua đây làm gì?”
Cô lấp mấp
“Anh ấy đưa trái cây cho em, chỉ vậy thôi”
“Thế cô gái nào quản lí cho em, lúc trước em đã nói thế mà”
Cô giật mình
(Chết rồi, bây giờ anh ấy đang tra hỏi mình sao?)
Cô quay mặt nhìn hướng khác, anh nheo mày áp hai tay vào mặt cô kìm chặt nói
“Nhìn thẳng vào mắt anh này, trả lời mau, em…nói dối anh có phải không?”
Cô lấp mấp giải thích
“A…không phải chỉ là em sợ nói ra anh sẽ giận mất, Khiết Tường thật ra là người quản lí cho em.Em không cố ý giấu anh đâu”
Anh nheo mày nói
“Vậy hơn 2 tháng qua, em và hắn ở cạnh phòng nhau”
Cô nhíu mày không vui dần
“Anh đang nghi ngờ em sao?”
Anh bỏ tay ra khỏi mặt cô, quay lưng ra sau nói
“Không, anh chỉ là có chút bất an, chỉ sợ em có một ngày thay lòng đổi dạ.”
Cô nheo mày nói tiếp
“Thế là anh không tin em rồi còn gì?”
Rồi cô nghoảnh mặt đi vào cửa ban công vào phòng mình, anh quay lưng lại sửng sờ
( Cô ấy giận rồi sao?)
Anh đi vào tiến lại cạnh cô đang đứng gần cửa sổ, ra giọng điệu đáng thương cầu xin
“Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa”
Cô nheo mày
“Thế từ bây giờ không được ghen tuông bây bạ nữa, có biết không hả?”
Anh ôm lấy eo cô,đặt nhẹ cằm mình lên vai cô mỉm cười
“Ừm, mà anh cũng muốn gọi em là Nhiên Nhiên, không…là Nhiên bảo bối mới phải”
Cô bật ngượng
“Nhiên bảo bối gì chứ? Đừng gọi em như thế”
Anh lại khe khẽ nói qua tai cô
“Hay gọi là bà xã nhỉ?”
Cô lấy tay đẩy mặt anh ra, lấp mấp
“Bà…bà xã cái đầu anh, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn nữa”
Anh bật cười nhẹ hỏi
“Em có muốn kết hôn với anh không?”
Cô ngạc nhiên
(Gì vậy? Anh ấy đang cầu hôn mình sao?)
Cô lấp mấp
“Ai…ai thèm lấy anh chứ?”
Anh tiếp lời
“Ừ,anh nói chơi thôi, chứ anh cũng không định lấy em”
Cô nheo mày
“Ý anh là gì hả?”
Anh lại tiếp lời, nói một cách dịu dàng nhìn cô
“Anh chỉ lấy em khi anh ăn được em thôi”
Cô phồng má
“Hừ, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó”
Tại phòng Khiết Tường, anh bật máy tính mình lên xem camera an ninh đã một hồi nhưng chẳng có gì hết, anh thở phào
“Thật là…mình quá lo lắng rồi chăng?”
Anh cầm cốc cafe mình đi ra bang công rồi hướng mắt nhìn bang công bên cạnh, phòng Tinh Nhiên và anh chỉ cách nhau hai mét. Anh thở dài lại có chút buồn bực, vì thời gian ở cạnh cô như thế này không lâu nữa.
Trong phòng Tinh Nhiên, cô ngồi trên giường, anh kề đầu lên đùi cô nhắm mắt lại hưởng thụ, cô vuốt nhẹ mái tóc đen của anh nói
“Nếu hơn 10 năm nữa anh cũng ở cạnh em thế này, thì tốt quá rồi”
Anh mở mắt mỉm cười bất chợt
“Đừng nói là mười năm,cho hai mươi hay một trăm.Kiếp sau cũng vậy, anh vẫn muốn được ở cạnh em”
Cô mỉm cười
“Phải, chắc chắn là thế rồi, mà…anh không định quay về sao, đã hơn 9 giờ rồi đấy”
Anh nheo mày ngồi dậy
“Anh chẳng muốn về, vì khi về nhà anh lại nhớ em, và anh lại phải đợi đến một tuần nữa mới có thể đến đây”
Cô bật cười dịu dàng nói
“Thôi nào, về ngay đi, em còn phải ngủ”
Cô lại đẩy lưng anh ra ban công, ngay lúc đó bên ban công bên cạnh, Khiết Tường vừa chợt thấy anh và Tinh Nhiên liền giật mình ngồi xuống, anh tự hỏi:
( Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta vào căn hộ này bằng cách nào?)
Phía ban công bên cạnh,Tước Thần dựa lựa vào thành tường mỉm cười xảo huyệt nói
“Về cũng được, nhưng tặng anh một cái hôn ngủ ngon đã”
Cô nheo mày
“Này, anh muốn ăn đấm sao?”
Anh vẫn im lặng đứng nhìn cô chờ cái hôn ấm áp. Cô ngượng mặt rồi cũng nhón chân hôn nhẹ vào má anh, anh bật cười nói
“Lại sai chỗ, thôi tạm thời tha cho em”
Anh nói xong liền leo dần xuống đường lan can, một mạch nhảy xuống bám vào cửa sổ tầng hai, rồi dần đáp xuống đất đi mất.
Tại ban công của Khiết Tường, anh nheo mày
(Ra anh ta đi bằng cách này, thảo nào camera của mình không phát hiện được, đúng là không tầm thường)
Sáng hôm sau, tại công ty CPF
Tước Thần đi dọc hành lang đến cửa hàng cafe đối diện.Anh nhìn cô nhân viên bật nói cộc
“Một cafe đen không đường”
Cô nhân viên mỉm cười gượng gật đầu nói
“A…vâng”
Nhĩ Hà ngồi ở bàn gần đấy,cô nheo mày mút lấy ly cafe trên tay mình nhìn anh khó chịu thầm nghĩ
(Hừ, từ lúc Hạ Tinh Nhiên trở nên nổi tiếng thì anh ta luôn đi một mình, chắc là bị cô ta đá rồi, đáng đời mà)
Rồi cô ta đứng dậy tiến lại gần chỗ anh đứng mỉm cười đắc ý hỏi
“Này, xem ra bây giờ anh không có bạn gái đi cùng nữa nhỉ?”
Anh không hề quan tâm đến cô ta liền lấy ly cafe rồi đi lướt qua mặt Nhĩ Hà ra cửa hàng mất khiến cô ta nhăn mặt tức giận
“Hừ, thái độ xem thường người khác quá rồi đấy”
Lẩm bẩm xong cô ta đi theo anh phía sau gọi lớn
“Này,đứng lại đi, anh dám lơ tôi sao?”
Anh khựng chân lại, quay mặt về phía sau nhìn cô ta
Nhĩ Hà tiến lại gần anh khoanh hai tay đắc ý nói
“Nói chuyện chút đi”
Anh vểnh mày hỏi
“Chuyện gì hả?”
“Nghe nói anh bây giờ bị Hạ Tinh Nhiên đá rồi, thật đáng thương”
Anh bật cười nhạt
“Đá? Ai nói hả?”
Nhĩ Hà vênh mày nói
“Cô ta bây giờ trở thành người mẫu nổi tiếng rồi, anh và cô ta hoàn toàn không hợp nhau nữa đâu hay…”
Nói đến đây cô ta lấy tay vuốt nhẹ mặt anh, ánh mắt khiêu gợi tiếp lời:
“Chuyển sang tôi, tôi có thể phục vụ anh mọi thứ anh muốn, tôi cũng có thể tốt hơn Hạ Tinh Nhiên gấp ngàn lần ấy chứ, nhất định anh sẽ rất hài lòng”
Anh bật cười tự mãn rồi phất tay Nhĩ Hà xuống, không ngần ngại thốt lời độc miệng
“Ồ, một con điếm mà đòi câu dẫn tôi sao? Cô nói cô tốt hơn Tinh Nhiên gấp ngàn lần, thật nực cười.Cô…”
Nói tới đây anh cong nhẹ khóe môi vênh mặt lên đểu cợt tiếp lời
“Cô còn không bằng một góc ngón chân của cô ấy nữa là, biến đi”
Nhĩ Hà nghiếng răng tức giận nói lớn
“Được thôi,nhớ những lời anh nói hôm nay đi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu”
Nói xong cô ta quay lưng đi mất,anh nhìn lại ly cafe của mình lẩm bẩm
“Tan nước đá rồi”
Rồi anh vứt ngay ly cafe mới mua vào sọt rác gần đó quay lưng đi tiếp.
Phía bên kia đường, A Lạc vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với một tên thuộc hạ, hắn cất giọng hỏi
“Chuyện ta nhờ các người về cô gái đó thế nào?”
Phía trong điện thoại vang lên một giọng nói khàn đặc của tên thuộc hạ:
“Lão đại, bọn em đã điều tra rồi, cô ta hiện là người mẫu ảnh rất nổi tiếng đấy, về nơi ở thì bọn em không thể xác định được, chỉ biết cô ta lúc trước ở chung cư nhưng bây giờ đã chuyển đi đâu mất rồi”
A Lạc nghiếng răng quát lớn
“Vô dụng, lập tức điều tra nơi cô ta ở đi, hoặc nếu thấy cô ta thì bắt ngay”
Tiếng lấp mấp bật run của tên thuộc hạ vang lên
“Vâng…em biết rồi ạ”
A Lạc vừa tắt máy thì hắn lái xe nhanh về phía trước với tốc độ ngoạn ngục.
Tại phòng chụp ảnh, Tinh Nhiên đang tạo dáng chụp vài mẫu ảnh quảng cáo cho các thương hiệu thì phía bên góc tường gần đấy có ba cô gái nhíu mày khó chịu khoanh tay nói
“Này các cô có thấy bất công không? Hạ Tinh Nhiên vừa xuất hiện trên quảng cáo thương hiệu nước hoa của tập đoàn CPF hơn 2 tháng qua thôi mà đột nhiên nổi tiếng rất nhanh, chắc chắn là được Quân Tổng của tập đoàn CPF đứng phía sau nâng đỡ rồi”
“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng thấy Quân Tổng đến đưa cô ta về, không phải bao nuôi thì là gì, chắc chắn nhờ anh ta nên Hạ Tinh Nhiên mới trèo lên danh hiệu nữ thần được, chả trách xinh đẹp thế kia mà câu dẫn đàn ông cũng rất tài giỏi”
“Hừ, tôi đã cố gắng vào đây rất lâu rồi mà còn không được ông chủ Triệu để ý, vốn dĩ chỉ có thể đứng đây chụp thay thế cho các người nổi tiếng thôi thì Hạ Tinh Nhiên có tư cách gì được đứng trên sàn quảng cáo đó chứ?”
Một tiếng sau, tại nhà vệ sinh, Tinh Nhiên đứng rửa tay ở bồn nước thì ba cô gái lúc nãy đi vào, cố tình lên tiếng chế giễu
“Ôi trời nữ thần được người ta bao nuôi kìa”
“Đúng là bên ngoài càng xinh đẹp thì bên trong càng rẻ rách”
Một cô gái đến cạnh chỗ Tinh Nhiên nhưng cô chẳng quan tâm gì đến lời nói của mấy cô ta mà thản nhiên đứng trước gương tô lại đôi môi của mình, bỗng một cô gái vặn nước trên bồn rồi cố tình làm văng nước tung tóe lên khắp người cô khiến mái tóc xoăn lọn của cô ướt đẫm lẫn cả gương mặt diễm lệ.
Cô gái đó cười cợt nói
“A…xin lỗi nha, tôi không cố ý”
Tinh Nhiên sửng sờ bỗng chợt nhớ lại mọi thứ lúc trước,cô cũng đều bị mọi người ở công ty chế giễu như thế, nhưng từ khi có Tước Thần, anh đã đứng ra bảo vệ cô, cô nghĩ thầm:
( Mình không thể yếu đuối được nữa, cho dù không có anh ấy ở đây, mình cũng không thể nhịn đám người này)
Tinh Nhiên bật cười rồi vặn thỏi son của mình lại,vuốt nhẹ mái tóc xoăn ướt mẹp lên đỉnh đầu.Cô nheo mày nhìn ba cô gái kia, vênh nhẹ mặt khóe môi đỏ chót hơi cong bật nói
“Xem ra ngay cả vòi nước cô cũng không biết sử dụng nhỉ, làm văng nước tung tóe lên người khác thế này…cô từ khu ổ chuột ra sao?”
Cô gái kia trừng mắt tức giận cứng họng nói
“Cô…”
Hai cô gái khác còn lại nhíu mày lên tiếng
“Cô đang cố tình chế giễu người khác phải không?”
Tinh Nhiên nhe răng cười nhẹ đắc ý
“Đâu? Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì cô gái này không biết sử dụng vòi nước thôi”
Rồi Tinh Nhiên tiến lại nâng cằm cô gái làm nước văng lên người mình lúc nãy nói khẽ
“Da cô thô thật đấy, chắc là do ghen tỵ với người khác nên sắp có nếp nhăn luôn rồi, cố gắng chăm sóc da nhiều hơn nữa nhé”
Nói xong cô bỏ tay ra quay lưng bước đi mất khiến ba cô gái kia tức tối. Cô gái đó ôm mặt nghiếng răng
“Cô ta vừa làm cái quái gì vậy? Dám chê da của mình thô, còn nói mình có nếp nhăn nữa, đúng là cao ngạo mà”
Phía bên kia Tinh Nhiên đi vào phòng chụp ảnh, liền nghe thấy cuộc trò chuyện của ông chủ Triệu với một người đối tác, ông chủ Triệu bật cười nhìn người đối tác đối diện mình lên tiếng hỏi:
“Ngài muốn mời cô Hạ Tinh Nhiên quảng cáo cửa hàng mỹ phẩm của mình sao?”
Người đàn ông bật cười
“Đúng vậy, sau một hồi xem cô ấy đứng trên sàn chụp ảnh, tôi đã thấy rất hứng thú với cô ấy, hi vọng có thể được ngài đồng ý”
Ông chủ Triệu ngẫm nghĩ thì Tinh Nhiên đi đến nói lớn
“Tôi thấy rất thú vị, có thật là tôi có thể tham gia vào dự án quảng cáo của ngài không?”
Ông chủ Triệu ngạc nhiên nhìn cô hỏi
“Cô Hạ, sao quần áo cô ướt thế?”
Tinh Nhiên bật cười nói
“À không, chỉ là…tôi vừa gặp chút rắc rối”
Người đàn ông đối tác bật cười mừng
“Thật sao? Cô nói là cô có hứng thú với dự án quảng cáo của tôi?”
Tinh Nhiên mỉm cười thân thiện
“Đúng vậy, nhưng mà…tôi chỉ sợ ông chủ Triệu không đồng ý, vì tôi đang làm việc cho ông ấy”
Người đối tác nhìn ông chủ Triệu hỏi
“Ngài Triệu, có thể giúp tôi lần này không? Tôi hứa chỉ cần một tuần thôi, quay xong quảng cáo thì cô ấy có thể làm việc tại chỗ ông bình thường”
Ông chủ Triệu ngẫm nghĩ một hồi thì nhìn Tinh Nhiên hỏi
“Cô Hạ, cô thật sự muốn tham gia dự án quảng cáo đó sao? Nhưng còn hai tuần nữa là…”
Ông chủ Triệu đang nói thì Tinh Nhiên cắt ngang
“Tôi biết, nhưng tôi muốn tìm lấy được nhiều kinh nghiệm hơn cho tuần diễn đó vào hai tuần tới, nên ông có thể cho tôi tham gia dự án quảng cáo lần này được không?”
Ông chủ Triệu thở dài đáp
“Cũng được,nhưng mà…cô phải hỏi ý kiến của Quân Tổng đã,tôi không thể giao cô bừa cho người khác khi chưa được phép của cậu ta đâu”
Tinh Nhiên gật đầu mỉm cười
“Được rồi, anh ấy chắc chắn đồng ý mà”
Chiều hôm đấy, trên xe Khiết Tường đang lái, cô ngồi cạnh lưỡng lự hỏi
“Anh Tường, em có chuyện muốn hỏi anh thử, có được không?”
Khiết Tường tiếp lời
“Chuyện gì? Em nói thử xem”
“À… ừm…em vừa nhận lời tham gia dự án quảng cáo của một người từ công ty mỹ phẩm, không biết anh có đồng ý không?”
Khiết Tường ngạc nhiên rồi nhanh chóng dừng xe lại, nét mặt không vui nói:
“Sao em lại tự mình đồng ý hả?Thậm chí còn chưa được phép của anh, em có kiểm tra công ty đó đoàng hoàng không? Nhỡ đó là lừa đảo để bắt cóc em thì sao? Còn hai tuần nữa là em phải sang Paris tham dự tuần lễ thời trang rồi, em…”
Tinh Nhiên tiếp lời
“Nhưng mà em muốn tìm kiếm nhiều kinh nghiệm hơn nên muốn tham gia nhiều thứ,anh yên tâm, người đối tác đó chỉ nói cần em một tuần thôi nên chắc một tuần còn lại em có thể chuẩn bị được, em cũng đã kiểm tra danh thiếp người đó rồi, hoàn toàn đến từ công ty mỹ phẩm đấy nên chắc họ không có lừa đảo đâu”
Khiết Tường thở dài
“Được rồi, anh cho phép em nhưng mà chỉ một tuần thôi đấy”
Cô gật đầu mừng rỡ
“Vâng, mà em có thể đi riêng được không? Nếu anh đưa đón em mãi thì rất bất tiện”
Anh nheo mày
“Không được, những người vừa nổi tiếng như em có khả năng bị dư luận áp đảo rất nhiều nên đừng nghĩ đến việc đi riêng nữa, anh đưa em đi là an toàn nhất”
Cô lại nói
“Em biết thế nhưng…sao anh lại tốt với em đến vậy, anh cho em làm người mẫu đại diện công ty anh,bây giờ còn đưa đón em đến phòng chụp ảnh mỗi ngày, giúp em có thể tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, ngày nào cũng mua trái cây cho em và còn động viên em. Còn nữa, anh lại cho em ở căn hộ của tập đoàn CPF nữa.Đôi lúc em cứ nghĩ anh giống như một người anh trai chăm sóc em gái vậy”
Cô nói đến đây bật mỉm cười dịu dàng biết ơn, Khiết Tường bỗng cảm thấy chạnh lòng, rồi anh cố mỉm cười nói:
“Em có thể xem anh là anh trai cũng được, vì từ lúc gặp em anh đã cảm thấy em là một cô gái tốt bụng, hiền lành, rất chăm chỉ và chịu khó làm việc.Nên…em xứng đáng nhận lấy danh hiệu nữ thần, hi vọng tuần lễ thời trang bắt đầu, em sẽ không để anh thất vọng”
Cô gật đầu bật cười
“Em sẽ cố gắng”