Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123-124
Lúc này A Lạc đứng bên đường, hắn giương ánh mắt cao ngạo nhìn bọn cô, không nói lời nào mà bước chân tới thì
Tinh Nhiên đứng dậy, dù đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc nào kẻ cầm đầu và luôn nhắm tới cô, nhắm tới những người thân xung quanh cô vẫn là hắn.
“Đồ khốn, chính ngươi là kẻ đã gây ra chuyện này ư?”
Cô phóng hết sự căm thù của mình đối với hắn hỏi lớn, A Lạc chợt dừng chân, cong môi nhả cợt.
“Cô đang nghi ngờ tôi sao? Sao một kẻ như tôi có thể làm điều đó được?”
Thấy điệu bộ giả nai bỡn cợt của hắn, tâm can cô tức giận sôi sục, nhưng Tiểu Nhất chợt nắm lấy cánh tay cô, bất lực bảo:
“Tinh Nhiên tiểu thư, đừng đối khẩu với hắn, chúng ta không thể đấu lại đâu”
A Lạc chợt vỗ tay “bộp bộp” rồi phì cười
“Phải phải, thuộc hạ của các ngươi chết hết cả rồi, ai sẽ bảo vệ các ngươi đây, một lão già sắp xuống lỗ, một đứa con gái ngu ngốc cộng thêm một tên đần độn, các ngươi sẽ sớm tuyệt diệt cả mà thôi”
Tiểu Nhất thầm nghiếng răng nghiếng lợi, A Lạc lúc nào cũng thích chế giễu người khác, hắn cho rằng bản thân mình tốt đẹp lắm sao?
“Ngươi nói ai vậy hả? Chính ngươi là kẻ đã phản bội ông chủ, mau im miệng đi”
Anh gào lớn, rồi nhìn phía sau hắn là cả chục tên thuộc hạ đông đúc, hắn lại đang mỉm cười rất tự tin không sợ sống chết, điều này càng khiến Tiểu Nhất có phần hơi bức bối.
Hai lòng bàn tay anh siết chặt, đang cố ngẫm ra cách nào đó để có thể thoát khỏi tình huống này, phải bảo vệ an toàn tính mạng cho Tinh Nhiên và ông chủ Diệp, nhưng bằng cách nào đây?
Chợt nghe thấy có một giọng nói phía sau thật nặng nhọc, ông chủ Diệp cố gắng đứng dậy với vết thương trên lưng đang rỉ máu, ngập ngừng bảo:
“Hãy để ta…nói chuyện với hắn”
Anh ngạc nhiên, Tinh Nhiên cũng vậy, sau đó ông đi chập chững từng bước lướt qua anh, từ từ bước tới A Lạc định sẽ nói chuyện một lần với hắn, nhưng Tinh Nhiên đã lao ra ôm lấy cánh tay ông ghì lại ngăn cản.
“Ba, đừng bước tới đó”
Ông thở dài, đặt bàn tay nhăn nheo co nhúm lên tay Tinh Nhiên, trấn an cười nhẹ.
“Yên tâm đi A Nhiên, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu”
Nói xong ông đi về phía hắn, cô có thể thấy lưng của ông đã bị một vết đạn lúc nãy bắn trúng nên không ngừng tuôn huyết, và cô chỉ có thể nhắm mắt thầm cầu nguyện, hi vọng sẽ không có điều gì xấu xảy ra với ông.
A Lạc lại nhếch mép, nhìn khuôn mặt nặng nhọc tiều tụy của ông đã khiến hắn cảm thấy phấn khích vui vẻ.
“Lâu quá không gặp, ông vẫn còn nhớ đến tôi chứ?”
Ông chủ Diệp dừng chân, cách hắn một khoảng rồi trả lời
“Ta không hề quên, ta đã có một cận vệ trung thành suốt hơn 10 năm kia mà, nhưng ta đã không ngờ sẽ có ngày hắn phản bội ta”
A Lạc chợt nhắm mắt đi, môi vẫn không ngừng cười nhẹ nhả cợt.
Ông chủ Diệp chợt thở dài, cố đứng thẳng người dù vết thương đang rất đau, ông nhìn A Lạc, giọng khô hốc khàn trầm hỏi
“Nói đi, rốt cuộc ta đã làm gì sai với ngươi?”
Nghe vậy A Lạc mới mở mắt ra tựa như cánh bướm đập, ánh mắt hắn đượm buồn thấy rõ, và dường như hắn lại nhớ ra chuyện gì đó rất tệ trong quá khứ, nên bất ngờ trừng lên gào lớn
“Ông còn tư cách để hỏi câu này sao?”
Ông chủ Diệp kinh động, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng giật mình thay, sợ ông sẽ bị A Lạc làm gì đó nên hai người định bước chân chạy đến kéo ông quay lại, nhưng ông đã lớn tiếng bảo:
“Đừng qua đây”
Cô và anh sực đứng yên, Tinh Nhiên lo lắng cho ông nên ráng sức khuyên nhủ.
“Nhưng ba, người hãy qua đây đi, người đang bị thương kia mà”
A Lạc liếc mắt nhìn Tinh Nhiên một hồi, rồi mới nhận ra được một chuyện nên bèn bật cười nhạt.
“Xem ra tôi đã dần hiểu mục đích của ông khi nhận cô ta làm con gái nuôi của mình, ông tưởng làm vậy thì mọi tài sản và quyền thế của ông sau khi chết sẽ để lại cho cô ta hết sao?”
Ông chủ Diệp tức giận hỏi
“Phải, ta chỉ thắc mắc sau 10 năm gắn bó, chỉ vì tài sản của Diệp Gia mà ngươi lại đi phản bội ta sao?”
“Là vì tôi không thể chấp nhận được mãi mãi chỉ là tay sai của ông, với sự thông minh và bản lĩnh của tôi, lẽ ra chiếc ghế ông đang ngồi phải là của tôi mới đúng”
Hắn không phục nên nói rất nhanh, hắn đố kỵ, hắn ghen ghét, sợ suốt đời chỉ có thể nằm dưới trướng của ông chủ Diệp, nhưng đó không phải là nguyên nhân cho tất cả.
Nghe vậy ông chợt nhắm mắt đi
“Ta hiểu rồi, ta đã hiểu lí do tại sao ngươi lại phản bội ta”
“Không chỉ có thế”
Hắn tiếp lời, câu nói này khiến ông ngạc nhiên nhìn vào nét mặt lạnh lẽo sâu thẳm của hắn.
“Có lẽ ông đã quên rồi, rất lâu về trước, ông đã cho người thiêu đốt cả một căn nhà, trong căn nhà đó, có ba mẹ của tôi”
Nghe đến đây ông chủ Diệp giật mình và bàng hoàng, Thiển Linh và A Trạch, cả Tinh Nhiên và Tiểu Nhất cũng có phản ứng hệt như ông.
“Lẽ nào…”
Ông chủ Diệp nhấp nháy môi, nhớ lại cái ngày đầu của 10 năm về trước khi mình bắt đầu nhận nuôi A Lạc.
A Lạc nghiếng răng, giọng ảm đạm điên tiết nói lớn:
“Không nhớ sao? Ông đã lừa ba mẹ tôi vay mượn một số tiền khá lớn, kết quả họ làm ăn thất bát không có tiền trả và ông đã cho người đến thiêu đốt cả căn nhà của họ để thanh toán nợ nần, nhưng đó không phải là thứ duy nhất mà ông muốn, mục đích thật sự của ông chính là phá hoại và lấy đi hạnh phúc gia đình của người khác chỉ vì ông đố kị, họ đã chết, và tôi đang đi học trên đường về đã vô tình chứng kiến cảnh đó, tôi mất nhà, mất người thân, mất tất cả”
Nghe vậy ông mới co ro người đi, không tin chính bản thân mình đã làm những điều tệ hại như thế.
“Ta…ta đã làm những điều tội lỗi như vậy trong quá khứ sao? Tại sao ta có thể?”
“Hừm, chính vì điều đó mà tôi lang thang ngủ bờ ngủ vực trong công viên, biết ông sẽ đi ngang nên tôi đã cố tình chọc giận một đám côn đồ và bị chúng đuổi theo đánh đập một trận, nhờ vậy ông mới chịu dừng xe lao vào cứu tôi, sau đó tôi tìm cách và một mực muốn đi theo ông, xâm nhập vào tổ chức của ông với ước muốn trả thù, và đó là hôm nay, chính tay tôi, chính tay Lạc Diệc Minh này sẽ kết liễu cuộc đời ông”
Nói xong hắn liền rút khẩu súng ra chỉa thẳng vào đầu ông, nhếch môi nói
“Mục đích của tôi là vừa trả thù vừa có thể lấy lại những gì đã mất từ tay ông, nhưng tất cả đều bị vỡ kế hoạch, đột nhiên ông tìm được tên sát thủ đó và muốn đưa hắn về phục vụ mình, tôi cảm thấy bản thân không còn ích lợi và hữu dụng với ông nữa, và sợ sẽ có một ngày ông sẽ chuyển nhượng hắn ngồi lên đầu tôi, tôi không thể chấp nhận, tôi tuyệt đối không thể để ai có quyền sai khiến mình”
Tinh Nhiên đột ngột chạy tới, chặn trước ông chủ Diệp mà giang hai tay, nheo mày nhìn A Lạc bảo:
“Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không được giết ông ấy”
A Lạc cười như không được, đột nhiên đi đến bóp lấy cằm cô trừng mắt gào to.
“Cô thì biết cái gì chứ? Cô hiểu rõ nỗi đau của một người mất đi toàn bộ nhà cửa và gia đình trong phút chốc sao?”
Nói xong, hắn hất mạnh cô ngã ra đường, Thiển Linh bèn đi tới nhếch môi nói:
“Hãy để tôi giải quyết cô ta”
Nói xong, cô ta chỉnh chu khẩu súng ngắn trên tay mình, nhếch môi nhìn Tinh Nhiên, giương mắt tiếp lời:
“Mạng sống của cô cũng chỉ tới đây thôi, xin lỗi nhé”
Tiểu Nhất đứng phía sau, sợ cô sẽ bị chúng làm hại, bèn gào lớn:
“Không được động tới cô ấy, có muốn thì hãy giết tôi đi”
Thiển Linh ngạc nhiên, sau đó dần dần cong chiếc miệng bật cười lớn.
“Xem ra còn có một tên ngu ngốc muốn chết vì con tiện nhân này, đúng là ghen tỵ thật đấy, cô là cái thứ gì mà lại được nhiều người yêu thương như thế hả?”
Ông chủ Diệp bèn nhìn sang A Lạc, bây giờ chỉ có hắn là có lòng hận thù to lớn đối với ông.
“Đừng làm hại con bé, A Nhiên chẳng liên quan gì đến ân oán giữa chúng ta cả, ta mới là kẻ đáng chết”
Tinh Nhiên bây giờ mới nhận ra sự thống khổ trong lòng ông, đó là vì bản thân quá cô đơn suốt nhiều năm, ông đã ghen tỵ mỗi khi nhìn thấy các gia đình hạnh phúc khác, còn ông mãi đắm chìm và cô đơn khi ăn những bữa cơm một mình trong mỗi ngày, ông đã tìm mọi cách, dùng nhiều thủ đoạn thậm chí là tiền bạc để chia li họ, đúng là đáng hận cũng rất đáng trách.
A Lạc bật cười
“Phải rồi, cả ông và con trai mình đều đáng chết, không phải sao?”
“Con trai?” Nét mặt ông thoáng chốc ngạc nhiên, A Lạc bèn nhắm mắt tiếp lời
“Có lẽ ông không nhận ra, tên sát thủ mà ông nằng nặc muốn đem hắn về hỗ trợ cho mình, là con trai ông đấy”
Nghe vậy ông giật mình bàng hoàng rồi lại không tin, cho rằng A Lạc đang nói những điều khoác loác.
“Không đúng, con trai và vợ ta đã chết cách đây 27 năm, đừng có nói bừa”
Đột nhiên hắn bật cười phá lên.
“Ta không nói bừa, sau khi lấy trộm được chiếc USB của ông ta đã điều tra ra được mọi thứ, 27 năm về trước, ông đưa vợ con mình lên một chiếc tàu rồi bảo họ ra vùng khác lánh nạn, họ đã đến một vùng núi hẻo lánh cứ trú suốt ba năm, tuy nhiên kẻ thù của ông đã hay được việc vợ và con ông đang ở đó và hắn đã đến muốn diệt khẩu cả hai người họ, hắn định giết luôn cả đứa trẻ ấy nhưng lại không nỡ, thế là cố tình giữ lại nhận nuôi suốt gần 20 năm trong tình trạng cay nghiệt và khắc khẩu, hắn ép buộc con trai ông phải làm một sát thủ thật giỏi, với mục đích là để báo thù”
Ông chủ Diệp kinh ngạc, Tinh Nhiên bèn nheo mày, dường như cô cũng đoán ra được chuyện mà ông và A Lạc đang nói, bèn mấp môi hỏi:
“Vậy người đó là…”
A Lạc bèn liếc mắt sang cô, không chần chừ đáp:
“Tôi nghĩ là cô sẽ biết hơn ai hết, hắn là Hàn Tước Thần”
Tinh Nhiên chợt bàng hoàng, đôi chân cô run rẩy khi nghe thấy tên của người đó.
“Tước Thần, anh ấy là con ruột của ba sao?”
Cô đã cảm thấy đôi lúc cách nói chuyện và ánh mắt của ông chủ Diệp rất giống với Tước Thần, nhưng cô lại nghĩ đấy chỉ là do mình nghĩ ngợi quá nhiều.
Ông chủ Diệp lúc này nhận ra mọi chuyện, nét mặt trở nên bỡ ngỡ.
“Thảo nào khi gặp cậu thanh niên đó ta đã có cảm giác rất thân thuộc, ta đã tìm mọi cách để giữ chân cậu ta ở lại hỗ trợ mình, thì ra là vậy, con trai ta vẫn còn sống, con trai của ta vẫn còn sống”
“Thật là tệ, ông vẫn không hiểu ra sao?”
Ông bật ngạc nhiên, A Lạc bèn nheo mắt nghiêng đầu nói
“Tôi đã nói kẻ thù của ông đã nhận nuôi hắn ta và nuôi lớn hắn trở thành một sát thủ giỏi mà nhỉ, tất cả là để báo thù, và người hắn cần giết sau bao năm chịu sự rèn luyện và khắc nghiệt của ba nuôi mình, chính là ông đó”
Nghe đến đây ông chủ Diệp sực kinh ngạc, loay hoay cố nhớ lại.
“Nhưng ta không hề nhớ hắn là ai? Ta đã làm gì hắn?”
Bất chợt có các tiếng bước chân chậm rãi đi đến từ phía cạnh, cả đám người A Lạc và ông chủ Diệp nhìn sang, một người mặc đồ đen, vóc dáng cao ráo bí ẩn, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hồ ly.
Tinh Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh ta, lòng có chút ngỡ ngàng.Anh ta dừng chân, tay đưa lên gỡ dần mặt nạ mình xuống, lộ ra đôi mắt màu vàng cam thăng trầm, mái tóc đen rũ rượi che đi đôi mắt đã khiến cô sực kinh ngạc, hai mắt giản to không dám tin vào sự việc trước mặt, đã rất lâu, rất lâu rồi, khuôn mặt ấy, cô đã không hề nhìn thấy suốt một thời gian dài rồi.
A Lạc không biểu ý ngạc nhiên, hắn đoán ra được anh luôn luôn xuất hiện quanh quẩn Tinh Nhiên, nên lại nhếch mép hỏi:
“Thật là đúng lúc, xem ra ngươi đã nghe hết câu chuyện rồi nhỉ?”
Ông chủ Diệp nhìn anh, từng nếp nhăn trên gương mặt già cõi của ông đã lộ rõ.
“Cậu…cậu chính là…”
Tước Thần bật cười nhạt
“Ta không thể tin được một câu chuyện hoang đường như thế lại được kể ra từ chính miệng của ngươi đấy A Lạc”
A Lạc bật cười, không ngừng châm biếm.
“Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Hay là không thể tin…mình lại được đào tạo để giết chính ba ruột của mình?”
Tước Thần hơi thâm trầm ánh mắt chợt nhớ lại.
“Adelisa, ta chỉ biết đó là những gì ông ta bảo mình báo thù, thậm chí trước khi lìa đời ông ta vẫn không còn hơi sức nói ra cái tên người ta cần phải giết, ta không hiểu, ta đã luôn tìm câu trả lời đó và bắt đầu bước chân đến thành phố này”
Nghe vậy ông chủ Diệp chợt bàng hoàng nhớ lại lẩm bẩm:
“Adelisa”
Tước Thần nhìn ông đáp
“Đó là tên vợ của người đó, ta chỉ biết bà ấy đã bị giết bởi ai đó rất thê thảm, ông ta đã luôn đi tìm kiếm cái tên Zero, kẻ còn lại vẫn còn lẩn trốn khỏi tội lỗi đã gây ra cái chết cho vợ con ông ấy”
27 năm về trước, Hàn Kiến Phục cùng vợ là người Pháp đã có một quán rượu nhỏ ở Paris, vợ ông ta là Adelisa, một người phụ nữ xinh đẹp và còn đang mang thai đứa con 6 tháng tuổi trong bụng chưa được chào đời. Cuộc sống của ông ta vốn dĩ rất hạnh phúc cho đến khi cái ngày đó xảy ra.
Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, ông đang ngồi âu yếm chiếc bụng to tròn từ vợ mình đang ngồi trên ghế, sau khi áp tai vào và nghe đứa con trong bụng phản ứng theo cách của các người cha trẻ thường làm.
“Anh đã suy nghĩ ra một cái tên cho đứa bé rồi, sau khi sinh ra chúng ta hãy đặt tên nó là Anna”
Adelisa gác tay lên khóe môi bật cười nhẹ hỏi
“Sao anh biết chắc là con gái mà đặt tên Anna chứ? Nếu là con trai thì sao?”
Ông ta cười nhẹ, hai vợ chồng đang rất vui vẻ thì tự dưng có tiếng gọi vang lên từ vách tường bên ngoài.
“Ông chủ đâu? Cho một bình rượu đi”
Nghe vậy ông ta đứng dậy, nhìn vợ mình bảo:
“Em ở trong phòng đi, anh ra ngoài bán rượu cho khách”
Adelisa gật đầu, sau đó ông ta cũng ra ngoài làm việc của mình.
Hàn Kiến Phục vén màn đi ra thì thấy có ba vị khách đàn ông là người Pháp và một vị khách người châu Á đang ngồi trong bàn trò chuyện xì xầm.
Ông ta lịch sự, đi lại nói tiếng Pháp hỏi:
“Các anh cần dùng gì?”
Một tên da trắng trong số đó tên Richard, mặt mũi bậm trợn đáp một câu ngắn gọn.
“Petrus, cho thêm bốn cốc đá”
Nghe vậy Hàn Kiến Phục gật đầu lịch sự, sau đó vào trong lấy rượu cho bọn chúng.
Đúng lúc Adelisa vợ của ông đi ra khỏi phòng, bà đi lại bên chồng và phụ giúp bỏ đá vào bốn cái cốc rỗng.
Quán rượu cũng rất nhỏ, chỉ có ba cái bàn là cho khách ngồi.
Richard nhìn sang tên Garen cùng quốc tịch với mình, khẽ giọng bảo:
“Vợ của chủ quán rượu này cũng xinh đẹp đấy, tiếc là cô ta đang mang thai”
Tên Hedvige ngồi đối diện bàn hắn bật cười một phát nói:
“Chúng ta sẽ có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, đây chỉ là một quán rượu nhỏ, Richard, đừng tham lam như thế”
Richard phì cợt, vẫn không ngừng liếc mắt nhìn Adelisa đang cười vui vẻ bên chồng mình ở quầy rượu.
“Nhưng tôi ghét lũ người Châu Á, chẳng hạn như cái tên chủ quán rượu kia”
Diệp Tư Thức lúc này chỉ mới 23 tuổi, để quan hệ hợp tác làm ăn và không bị ai phát hiện ra danh tính, ông đã lấy cái tên Zero.
Ông ngồi bên cạnh Richard, cười nhạt để che đi vẻ bất mãn của mình hỏi
“Ý anh là đang nói cả tôi sao Richard?”
Hedvige chen vào hòa giải
“Thôi nào anh bạn, Richard anh ta chỉ đang nói đùa thôi”
Mãi vài phút sau, Hàn Kiến Phục mới mang rượu và các cốc đá đến, lịch sự chia cho bốn người, chai rượu Petrus được đặt lên giữa bàn rất gọn gẽ.
Bỗng nhiên Richard nổi tính lưu manh, đứng dậy cầm lấy chai rượu đập vào đầu ông khiến ông bất ngờ không tránh kịp, một tiếng “bộp” và các mảnh sành văng ra tứ tung, rượu bên trong chai cũng phun ra chảy nhề nhòa trên đầu Hàn Kiến Phục, tên Garen ngồi bên cạnh cũng bị dính lên người một ít nên hắn bật đứng dậy hốt hoảng.
Hàn Kiến Phục vỡ đầu chảy máu, ông ta gập người ôm đầu mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy vợ của ông ta đứng gần đó, hốt hoảng kinh động chạy đến, che miệng hét to:
“Anh đã làm gì chồng tôi vậy? Ôi lạy chúa! Anh ấy đang chảy máu”
Richard đột ngột kéo lấy tay Adelisa lại mình, rồi nhìn Garen cười thích thú bảo:
“Garen, lại quầy lấy thêm rượu đi, chúng ta sẽ có một trò chơi rất vui đấy”
Garen nghe theo, đi lại lấy mấy chai rượu trên quầy hàng ở đó, Adelisa liên tục vùng vẫy còn Hàn Kiến Phục lại nhào tới sợ hãi van xin.
“Hãy thả vợ của tôi ra, cô ấy đang mang thai, làm ơn”
Bất chợt tên Hadvige ở phía sau ghì hai cánh tay ông lại, nhăn răng cười nói:
“Thật tệ, bọn tao không thả đấy”Richard bảo Garen rót rượu ra cốc đá, rồi hắn lấy nó cho Adelisa uống nhưng cô đã liên tục tránh miệng từ chối, hắn lại tức giận rồi đấm vào mặt cô khiến chồng cô ta không khỏi hốt hoảng thét lên, liên tục cầu khẩn.
“Không! Đừng đánh cô ấy, làm ơn, làm ơn mà”
Richard lại cười man rợ, nhìn Diệp Tư Thức đang ngồi im lặng nãy giờ, vẫn ung dung ngồi nhâm nhi cốc rượu ngọt xem như mình là người bên ngoài của thế giới thì Richard lại cảm thấy chướng mắt, hỏi:
“Zero, không vui sao?”
Zero vẫn ngồi an nhàn, sau đó ngẩn mặt mỉm cười nói:
“Các anh đang làm một điều man rợ đấy, tôi không tham gia”
Nghe vậy Richard nheo mày đi đành mặc kệ Zero, tiếp tục cuộc vui của mình, bóp miệng Adelisa ra rồi đổ rượu vào cười bảo:
“Nuốt đi con điếm, nuốt cho tao xem nào”
Adelisa bị chúng ép uống rượu, mặt cô đỏ ngầu và khóc lóc uất ức, từng giọt cồn men kia chảy đầm đề dưới khóe môi dọc xuống cằm cô.
Vì không thể chịu đựng được cảnh tượng này, Hàn Kiến Phục đành quỳ xuống nhăn mặt van xin.
“Làm ơn, hãy tha cho Adelisa, hãy làm điều đó trên người tôi”
Chúng bật cười nhạo báng, tên Richard và Garen lại tiếp tục ép bức Adelisa, chúng ghì chặt tóc cô từ đằng sau, trong khi một người phụ nữ đang mang thai khó có thể chịu đựng được sự hành hạ đau đớn này, nhất là đứa con đã mang được 6 tháng và bụng có phần hơi to ra, ấy vậy mà Richard lại không khiêm nhượng, nói:
“Mổ bụng cô ta đi, lấy đứa con đó ra”
Nghe vậy Hàn Kiến Phục giật bắn mình, đứng dậy muốn lao đến bằng bất cứ mọi giá, gào thét trong bất lực.
“Không, đừng làm thế, tôi xin các anh, tôi van xin các anh”
Đột nhiên Hedvige ở phía sau không chế ông ta, kéo đầu ông ta lại rồi đập mạnh vào một bức tường bên cạnh, quát:
“Câm miệng đi, bọn ta sẽ đưa con của ngươi ra đời sớm hơn dự tính”
Cứ thế, hắn ấn đầu ông vào bức tường dày, những gì ông có thể nghe thấy là tiếng gào thét đau đớn của Adelisa từ đằng sau, ông không biết đang xảy ra những gì, hai mắt ông hoảng loạn giản to, gân mắt cũng nổi lên bên trong tròng trắng đến mức đỏ lượm, tiếng cười dã tâm của Richard và Garen đang dùng dao thọc vào bụng Adelisa, máu tuôn ra rất nhiều, rất nhiều.
30 phút sau, Richard đã chán nản với cuộc vui, hắn bèn quay đi nói:
“Đi thôi, ta chán rồi đấy”
Garen cũng nhìn Hedvige đằng sau bảo:
“Hedvige, thả hắn ra đi”
Nghe vậy Hedvige mới thả Hàn Kiến Phục ra, sau đó chúng cứ thế dần dần rời khỏi quán sau một cuộc vui man rợ, chỉ còn mỗi Zero là còn ngồi từ nãy đến giờ bên bàn và đang thản nhiên nhâm nhi cốc Petrus.
Hàn Kiến Phục bất chợt quay lại, ông to mắt, hồn vía kinh hãi, xác của Adelisa trong đống máu tươi và đứa bé 6 tháng tuổi nhỏ bé vẫn còn hồng đỏ, hình hài một con người đã có. Ông ta thất thần, hoảng hốt quỳ xuống, nước mắt chảy dọc hai bên má, đau khổ đến mức tâm trí rối bời gọi tên người vợ.
“Ade…lisa”
Zero đứng dậy, để một ít tiền lên bàn rồi lịch sự bảo:
“Đây là tiền rượu, cảm ơn”
Sau đó ông từ từ bước qua xác của Adelisa rồi đi dần ra cửa thì bất chợt có một tiếng “đoằng” vang lên, mặt mũi Zero kinh động nhăn nhíu lại, cảm thấy vùng lưng mình đang trở nên đau nhoi nhói.
Zero quay lại, đã thấy Hàn Kiến Phục trong tinh thần hoảng loạn, cầm súng phòng vệ chỉa đến ông trong kinh sợ.
“Các ngươi là lũ khốn, các ngươi đã giết chết mẹ con cô ấy, Adelisa, Adelisa của ta”
“Zero, mày làm gì ở đó vậy?”
Đúng lúc tên Garen trở lại quán rượu vì không thấy Zero đi ra, nhìn bóng dáng Zero đứng trước cửa quán rượu từ xa, hắn mới khó hiểu nên đi lại gần hỏi lớn, nào ngờ lại bị Zero giơ tay giật mạnh cổ áo, kéo ngang qua trước mặt làm bia đỡ đạn từ người đàn ông điên loạn kia.
Hàn Kiến Phúc nổ súng liên hoàn bắn ba phát, lập tức trúng vào người Garen đứng trước mặt Zero khiến hắn hộc huyết ngã xuống chết tại chỗ, sau đó Zero đã nhân cơ hội đó bỏ chạy mất.
Hàn Kiến Phục không bị kết án giết Garen vì tự vệ hợp pháp, sau đám tang của người vợ và đứa con non dại, nỗi thù hận trong lòng ông lại bùng cháy, ông thề nhất quyết sẽ giết chết ba tên còn lại bằng bất cứ giá nào.
Ông đóng cửa quán rượu của mình và bắt đầu tìm kiếm tung tích của Richard và Hedvige, Zero.
Tuy nhiên nửa năm sau đó, ông phát hiện tên Hedvige và Richard đang cùng một số đồng bọn còn lại quấy rối các cô gái trên phố, được biết chúng là bọn nghiện ma túy rất nặng, thường trấn lột và bắt các cô gái trẻ bán dâm để lấy tiền, nhân cơ hội đó Hàn Kiến Phục nổ súng giết hai tên gian ác Hedvige và Richard, những tên đồng bọn kia thấy thế thì sợ hãi mà bỏ chạy mất dạng, đương nhiên những tên đó không được ông quan tâm tới nên ông bỏ qua.
Ông bắt đầu tìm tung tích của Zero cũng là Diệp Tư Thức, là kẻ buôn bán ma túy ngầm cho ba tên Richard, Garen và Hedvige và còn là một tên rất xảo trá sau tất cả mọi chuyện.
Có thông tin cho biết Zero đã về nước mất nên không còn ở Pháp nữa. Hàn Kiến Phục cũng trở về đất nước của mình, sau hơn một năm tìm kiếm tung tích Zero đều lâm vào đường bí, vì cái tên Zero dường như chỉ là một biệt danh, không phải tên thật.
Trong khi ông đang định cư ở vùng quê hẻo lánh, chợt thấy một người phụ nữ trẻ đang bế bồng đứa con trai vài tháng đi vào làng xin giúp đỡ, được biết cô ta bảo mình và chồng đang bị kẻ xấu truy đuổi, nên xin ở tạm một thời gian lánh nạn.
Tuy nhiên người dân ở đó ai cũng vô cảm, đều lắc đầu và đuổi người phụ nữ đi, Hàn Kiến Phục cảm thấy tội cho người phụ nữ ấy nên lại là người đứng ra bênh vực, sau đó ông bảo người phụ nữ hãy sống tạm ở nhà mình.
Nhưng thời gian trôi qua ba năm sau, người phụ nữ vẫn đứng trước nhà ngóng trông chồng mình đến đón, Hàn Kiến Phục ngồi bên sàn gỗ thấy lạ bèn bật hỏi:
“Cô có chắc là chồng mình sẽ đến đây chứ?”
Người phụ nữ quay lại nheo mày khẳng định:
“Anh ấy đã thề sẽ nhất định đến đón tôi, anh ấy không thể nào không giữ lời hứa”
Ông cười nhạt, cảm thấy bản thân mình thật cô đơn, nhưng lại khâm phục sự tin tưởng của người phụ nữ đó.
“Cô tin chồng mình quá nhỉ?”
Người phụ nữ chợt lấy tấm ảnh gia đình của mình ra, mím môi nhìn một lúc.
“Hi vọng anh ấy không xảy ra chuyện gì, ba năm rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa đi tìm tôi?”
Hàn Kiến Phục bèn nhìn sang đứa trẻ ba tuổi vẫn còn thích nô đùa lăn lóc dưới sàn gỗ kia.
“Nếu chồng cô không quay lại, tôi sẽ phụ trách chăm sóc cô và cả đứa trẻ này, xem nó như con của mình, dù sao đứa trẻ cũng cần phải đặt tên đúng không? Cô gọi đứa trẻ là gì vậy?”
Nghe vậy cô ta mới quay lại, mỉm cười vui vẻ nhanh nhảu trả lời:
“Tước Thần, đó là cái tên vợ chồng tôi đã nghĩ ra khi tôi vẫn còn đang mang thai nó, tên rất đẹp có phải không?”
Hàn Kiến Phục hơi ngạc nhiên, bèn nhắm mắt đi hoài tưởng.
“Tôi cũng đã từng có một người vợ và một đứa con chưa ra đời, tôi đã trông mong việc đặt tên cho đứa trẻ đến mức mất ăn mất ngủ suốt cả tháng, tôi và vợ mình đã vui mừng đến mức ngày nào cũng chấp tay cầu nguyện, mong những phước lành sẽ đến với con chúng tôi, nhưng…”
Chợt cô ta đi lại, ngồi lên tấm sàn gỗ, giọng thôi thúc nhỏ nhẹ nhìn nét mặt đau khổ của Hàn Kiến Phục, nói:
“Nếu tôi đoán không lầm thì đó là một câu chuyện buồn phải không?”
Hàn Kiến Phục ngậm ngùi im lặng đi, người phụ nữ lại mỉm cười an ủi.
“Anh vẫn không ngừng cầu nguyện cho vợ con mình chứ?”
Hàn Kiến Phục chốc đã có cảm tình với người phụ nữ này, dù cô đã sống tạm bợ ở nhà ông ba năm nay.
Hàn Kiến Phục mỉm cười gật đầu, nét 30 của ông không hẳn là quá già so với tuổi tác, ông đã nghĩ liệu mình có nên lập lại một cuộc đời mới không?
Nhưng ông đã chợt nhìn thấy tấm ảnh đang cầm trên tay của người phụ nữ đó, ông đột nhiên giật khỏi tay cô ta, trừng trừng con mắt nhìn tấm ảnh ấy trong kinh ngạc.
“Đây là…”
Đó là ảnh chụp của người phụ nữ kia khi mới sinh và đang ôm ấp đứa trẻ trong tay nằm ở giường bệnh viện, bên cạnh là Diệp Tư Thức mỉm cười vịn tay vào vai vợ mình, vui mừng vì sự ra đời của đứa con trai đầu lòng nhà họ Diệp.
Hàn Kiến Phục run run đôi bàn tay, không thể tin vào sự thật.
“Người đàn ông trong ảnh này…là chồng cô sao?”
Người phụ nữ kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra với ông ta, cũng gật đầu thành thật đáp:
“Phải, chúng tôi đã lấy nhau được một năm, cuối cùng cũng mang thai và sinh ra Tước Thần, do gặp một chút chuyện nên anh ấy mới bất đắc dĩ đưa mẹ con tôi lên tàu sang vùng khác lẩn trốn”
“Hắn tên gì?” Hàn Kiến Phục tối sầm bầu mắt hỏi.
“Anh ấy có rất nhiều tên, bởi vì khi sang nước ngoài và làm ăn, anh ấy sử dụng rất nhiều mật danh và tên giả, nhưng tên thật của anh ấy là Diệp Tư Thức”
Nghe vậy ông ta bỗng nhồi nát tấm ảnh trong tay khiến người phụ nữ kia giật mình.
Bỗng ông ta trừng mắt, nhìn cô căm phẫn.
“Chính là hắn, chồng của cô, chính hắn là kẻ giết vợ con tôi”
“Gì chứ?” Người phụ nữ thất hoảng kinh động, Hàn Kiến Phục lại nghiếng răng, tức giận không thèm suy nghĩ, lao chân nhào đến bóp lấy cổ cô ta rồi tiếp lời:
“Đó là lí do tại sao tôi mới trở về đây, tất cả là để tìm cho ra chồng cô, nhưng bây giờ thật đúng là một kì tích, vợ và con của hắn cũng ở đây, tôi sẽ giết cả hai để báo thù”
Ông ta đột ngột nhấn lấy cổ người phụ nữ dồn vào thân cột siết thật chặt, đứa trẻ ngây thơ 3 tuổi kia nhìn thấy dù không hiểu chuyện cũng phải sợ hãi khóc lóc òa lên.
Người phụ nữ này ngày càng mất đi sự tỉnh táo, đôi mắt cô ta mờ dần, nước mắt trào ra hai bên khóe, cố gắng mấp môi van xin:
“Nếu đã vậy…xin…xin đừng giết con tôi”
Cô ta vừa dứt lời, đã bị Hàn Kiến Phục bóp cổ ngạt thở cho đến chết, sau đó ông ta thở dốc, liền nhào đến bóp lấy cổ đứa trẻ đang khóc lóc ồn ào kia kéo lên gào lớn:
“Im ngay, ngươi nên trách ba mình vì đã dám làm nhiều tội ác như thế, tất cả là tại hắn”
Đứa trẻ vẫn mếu máo khóc, ông ta muốn bộc hết sự tức giận giết chết đứa trẻ kia nhưng không thể, lí trí và con tim ông ta đang đau đớn gào thét.
Ông ta đành dừng tay, canh trời tối rồi mang xác người phụ nữ kia chôn vào sau vách núi hẻo lánh, còn đứa trẻ vốn đã không có tội, ông ta liền để ra cạnh bờ sông và đeo cho một lá bùa hộ mệnh, được viết hai chữ “Tước Thần” lên đó với hi vọng có ai tìm thấy sẽ nhận nuôi đứa trẻ này.
Nhưng mới sớm người dân đã phát hiện và đành mang đứa trẻ vào trại mồ côi nuôi dưỡng suốt hai năm, trong những năm tháng đó, Hàn Kiến Phục luôn âm thầm đến xem tình trạng của đứa trẻ. Nhưng đến một ngày ông ta thay đổi suy nghĩ, quyết định mang cậu bé 5 tuổi ấy về nhận nuôi thay vì gửi ở trại mồ côi cho đến lớn, ông ta mang nó rời khỏi ngôi làng, cập bến vào một hòn đảo hoang vắng không người sinh sống.
Ông ta nghĩ mình sẽ nuôi nấng đứa trẻ này lớn lên và đào tạo trở thành một sát thủ, ngày qua ngày, tháng qua tháng, dưới những sự cay đắng và khắc nghiệt, cậu bé ấy cũng ngày càng khiến ông ta hài lòng, ông ta dạy chữ và dạy rất nhiều thứ cho cậu bé.
Nhưng càng lớn, ông mới nhận ra chàng thiếu niên này mặt mũi rất giống ba của nó, ông ta không thể chấp nhận và chịu nổi rằng đây chính là con của kẻ thù, bèn tìm cách đánh đập và mắng nhiếc anh không thương tiếc, nhưng sau tất cả anh đều gắng gượng nhẫn nhịn, có vẻ như anh thật sự xem ông ta chính là ba của mình, là một người thân duy nhất, và sự tồn tại của anh cũng bắt nguồn từ đây.
Sau khi nhớ lại mọi chuyện của 27 năm về trước, ông chủ Diệp chợt đi đến gần anh, đưa hai bàn tay nhăn nhúm nắm lấy hai khuỷu tay anh mà ghì chặt, nét mặt rạng rỡ vui mừng khôn xiết.
“Con trai của ta, con vẫn còn sống, con thật sự vẫn còn sống”
Hai mắt Tước Thần ngỡ ngàng trố ra nhìn ông, bản thân anh vốn không thể tin được câu chuyện này, cánh môi anh hơi nhướn lên, vừa bất ngờ lại vừa tức giận, bất ngờ vì chính ông lại là ba ruột của mình, tức giận vì chính ông cũng là kẻ mà mình luôn muốn tìm kiếm để giết chết.
A Lạc đứng một bên, an nhàn trông chờ màn kịch trước mắt sẽ bắt đầu theo ý muốn của hắn, và những gì hắn cần làm là cố tình gieo rắc những lời xúi giục.
“Ngươi còn chờ gì nữa, kẻ thù đang ở trước mặt ngươi đấy, nếu ngươi không giết ông ta, làm sao ba nuôi của ngươi có thể nhắm mắt yên nghỉ nơi chín suối được, chỉ vì lão già đó mà ngươi đã phải chịu những cảnh cực hình trên hòn đảo hoang kia, không phải sao?”
“Im ngay!” Tước Thần bị hắn làm cho kích động, anh gào lên, lập tức phản ứng giãy người lùi ra sau một bước, thò tay vào túi quần phía sau rồi rút một khẩu súng ra chỉa thẳng vào mặt ông chủ Diệp.
Sự bối rối đang ngập tràn lấy anh, anh không biết làm gì trước tình huống này, điều đó khiến ông giật mình, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng giật mình.
Chẳng có ai biết tại sao anh lại có phản ứng tức giận như thế? Chẳng có ai biết loại cực hình xảy ra với anh ở trên hòn đảo hoang kia là như thế nào?
Ông chủ Diệp bèn thu hồi sự đau khổ đó trên khuôn mặt, ông biết bản thân mình rồi sẽ có ngày này, đôi mắt ông rũ xuống, tựa như buổi chiều tà sắp rời đi để cho màn đêm di cư đến trú ngụ, lạnh lẽo vô cùng.
Ông nhìn anh, gương mặt sợ hãi của anh rõ ràng đến mức khiến ông hồi tưởng lại chính bản thân mình khi còn trẻ, cứ như chính mình đang chỉa súng vào mình vậy.
“Ra vậy, con muốn giết ta sao? Thế thì hãy làm nếu như con muốn”
Giọng ông trầm đi, hờ hững chấp nhận số phận. Tước Thần nheo mày, anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
“Tại sao ông lại nói vậy? Ông không sợ chết sao? Hay ông nghĩ tôi sẽ không dám bắn chính ba ruột của mình?”
Lời nói phát ra từ miệng anh hỏi rất nhanh, nghe cũng nhận biết nó thấm thoát chứa đầy sự tức giận trong đó.
27 năm nay anh chẳng hề trông mong sẽ gặp lại gia đình, dù biết bản thân chỉ được một người đàn ông nhận nuôi, mọi thứ đối với anh cứ như sự cô lập, anh không có ba mẹ thật sự, không có sự thương yêu, không được đi học ở một nơi đàng hoàng, sống trong điều kiện ở một hòn đảo hoang nghèo nàn túng thiếu.
Anh nhìn gương mặt của ông chủ Diệp, chậm rãi quan sát các đường nếp nhăn nheo trên khóe mắt và vầng trán của ông.
Thời gian thấm thoát đã làm ông già đi, anh cũng đã trở thành một người đàn ông chín chắn.
Ông chủ Diệp cảm thấy số phận thật nực cười, gặp được con trai mình bấy lâu, vậy mà không hề nhận ra dù chỉ một chút.
Ông cong bờ môi thô ráp nhợt nhạt của mình lên, nhắm mắt cười đau khổ.
“Ta rất biết ơn người đàn ông đó vì đã niệm tình tha và nuôi lớn con đến nhường này, chuyện vợ và con ông ấy, ta đã rất ân hận mặc dù ta không hề nhúng tay vào, nhưng ta đã trơ mắt đứng nhìn những kẻ xấu xa đó hành hạ cô ấy, ta không đáng sống”
Rồi ông mở mắt ra, nhìn kĩ các đường nét thanh tú trên khuôn mặt của anh mà cười khẽ, so sánh xem có bao nhiêu phần đôi nét giống ai đó.
“Đây có lẽ là báo ứng của ta, dù đã nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ gương mặt xinh đẹp của mẹ con, ta nghĩ mình cũng đã tới lúc phải đi gặp bà ấy, ta không còn gì để luyến tiếc nữa”
Tước Thần bật cười nhạt, khuôn mặt thản nhiên trước cái chết của ông khiến anh hơi khó chịu, ngón tay anh sờ chặt đến cò súng, Tiểu Nhất đứng phía sau ông chủ Diệp sợ anh làm bậy, nên nhanh miệng lớn tiếng can ngăn.
“Hàn Tước Thần, anh không thể giết chính ba của mình được, có thể A Lạc hắn đang lừa anh đấy, hắn đang cố tình xúi giục để khiến anh bắn chết ông chủ, anh hãy thức tỉnh lại đi”
Tiểu Nhất vừa dứt lời, đột nhiên tên A Lạc lại há miệng cười ha hả một bên, sau đó hắn nheo mắt lại, ác ý nói
“Tin hay không là tùy các ngươi, giờ thì tận mắt chứng kiến lão già bị đứa con trai mất tích 27 năm qua của lão tự tay giết mình, chẳng phải là một màn kịch thú vị sao?”
Tinh Nhiên chợt bước chân tới từ đằng sau ông chủ Diệp, lòng cô thổn thức, trái tim cô nhói đau như cắt, cô nhìn anh, khóe mắt cay cay pha lẫn chút căm giận, thốt hỏi:
“Vậy đó là anh sao? Anh đã theo tôi suốt thời gian qua, anh cũng đã cứu tôi, tại sao vậy?”
Anh tỏa vẻ như không thấy cô, chính xác hơn là lờ cô đi, vì anh không muốn đối mặt với cô trong tình cảnh này.
Nhưng tại sao? Tại sao mọi thứ lại trái ngang như vậy? Tại sao người mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu nay để trả thù lại chính là ba ruột của mình chứ?
Ông chủ Diệp biết anh đang bối rối, lại sốc đến mức không muốn tin vào sự thật. Nhưng ông thật sự muốn được chết, ông không tiếc nuối, không còn gì tiếc nuối nữa.
“Giết ta đi, hãy giết ta bằng chính sự nổ lực mà con đã cố gắng bấy lâu nay, ta không phải là một người cha tốt, ta đã làm rất nhiều chuyện xấu và con cũng đang dần giống như ta, con rất giống ta”
Những lời nói đó càng khiến Tước Thần giật mắt kinh động.
Giống sao? Anh không muốn giống ông, không muốn gây ra tội lỗi và làm người khác trở nên đau thương hơn nữa.
Nhưng điều ông nói thật sự rất đúng, anh cũng vậy, chỉ vì trái ngang mà cuộc đời đưa đẩy và bắt anh học cách giết người.
Hàn Kiến Phục đã từng nói với anh, bàn tay nhuốm máu thì mãi mãi cũng không bao giờ rửa sạch, rốt cuộc anh sống đến ngày hôm nay là vì điều gì? Để trả thù sao? Tất cả chỉ là công cụ để trả thù cho người ba đã có công ơn nuôi dưỡng mình sao?
A Lạc bật cười, tiếp tục buông lời xúi giục.
“Mau giết ông ta đi, Hàn Tước Thần, mau kết liễu ông ta bằng chính khẩu súng đó của ngươi đi”
Bàn tay cầm súng của anh bắt đầu run lên, anh nghiếng chặt răng, nhớ lại những năm tháng về trước.
Hình ảnh của một cậu nhóc 15 tuổi bị dồn vào góc tường tối tăm, bị người đàn ông đó dùng roi quất vào người liên tục, tay chân và khắp cơ thể cậu đều bị thương rỉ máu, cậu chỉ ngồi một góc ôm hai đầu gối với nét mặt sầu cảm, mặc tai nghe những lời mắng nhiếc chua chát từ miệng người đàn ông đó.
“Không phục sao? Không can tâm sao? Tại sao mày lại có khuôn mặt như thế hả?”
Hàn Kiến Phục đưa tay tới giật lấy cổ áo cậu lên, hai mắt màu vàng cam óng ả của cậu rã xuống như hoàng hôn chiều tà, một đôi mắt vô hồn, không có phản ứng gì khác.
Ông ta nghiếng răng, chỉ cần biết thằng nhóc trước mặt là con của kẻ thù, ông ta liền nổi cơn thịnh nộ.
“Khuôn mặt của mày, dòng máu đang chảy trong người mày, thật là cặn bã, mày là đồ cặn bã”
Ông ta co nắm đấm đánh vào mặt cậu, mãi như vậy, dù là đang cùng ăn một bữa cơm êm đềm, đột nhiên ông ta nổi trận lôi đình, hất bỏ thức ăn ra đất, tiếp tục đưa tay bóp lấy cổ cậu trong căm phẫn.
“Khốn kiếp, tao ghét mày, tao ghét khuôn mặt mày, chết đi”
Những phần kí ức ảm đạm lưu loát di chuyển như một cuốn phim cứ liên tục phát chạy trong tâm trí Tước Thần, anh hơi nheo mắt khó chịu, giơ bàn tay còn lại đập vào trán mình, kìm nén sự bức bối đó.
(Ra vậy, giờ thì mình đã hiểu lí do tại sao bản thân lại phải chịu những cảnh cực hình đó)
Trả thù! Trả thù! Trả thù!
Câu nói này cứ mãi ấn sâu vào tâm trí anh, nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, anh chỉ biết sau tất cả những buổi luyện tập, học hành, rèn luyện khắc nghiệt bấy lâu từ người đàn ông đó, là phải trả thù, nhất định phải làm theo di nguyện của ông ta, mạng sống của anh đặt vào nghĩa vụ đó như là một sứ mệnh, và sự tồn tại của anh cũng chỉ là thứ công cụ để vác bỏ thù hận của Hàn Kiến Phục.
Hàn Tước Thần này, chẳng lẽ sống suốt 27 năm qua chỉ là cỗ máy rẻ mạt như thế sao?
Nghĩ đến câu nói này, anh liền phì cợt cười nhạo chính bản thân mình.
Rồi anh nhìn ông chủ Diệp, tay nắm chặt lấy khẩu súng, áp sát vào trán ông.
“Tất cả là tại ông, ông không đáng sống”
Anh khàn giọng nói, không thiếu phần lạnh lùng, ông chủ Diệp ngỡ ngàng nhìn anh một lúc rồi nhắm mắt đi, nhỏ giọng trầm luân, không lời oán trách.
“Ta hiểu rồi”
A Lạc đứng một bên, hắn lại đang nhếch mép cười khe khẽ chờ màn cảnh đẫm máu sắp bắt đầu.
Nhưng, đột nhiên anh di chuyển khẩu súng về phía A Lạc, bóp cò bắn ba phát vào người hắn, tiếng súng vang lên ba lần, hai mắt hắn căng ra như muốn nứt, ai cũng nhìn sang hoảng hồn hoảng vía.
Máu từ người A Lạc phun ra đặc quánh trên mặt đường, Tước Thần xử lí rất nhạy, bèn hạ khẩu súng xuống, cong môi cười nhạt, nhả cợt lẫn mỉa mai.
“Xin lỗi, ta đã bỏ ý định trả thù đó từ lâu rồi, nãy giờ ta chỉ làm cho ngươi phấn khích một chút trước khi chết mà thôi, thế nào? Ăn ba viên đạn của ta cảm thấy ngon miệng chứ?”
A Lạc hơi biểu hiện nét đau đớn trên khuôn mặt, hắn không ngờ Tước Thần lại không bắn ông chủ Diệp, mà lại là bắn hắn.
Người hắn hơi gập đi, tay bịt lấy vết thương trên bụng, A Trạch đứng bên cạnh hắn cũng thất thần kinh hoảng không ngờ những gì đã xảy ra, nên nhanh tay vịn lấy vai đại ca mình lo lắng hỏi:
“Anh Lạc, không sao chứ?”
Những tên đồng bọn phía sau theo phản ứng đột nhiên giơ súng lên chỉa vào Tước Thần, chỉ cần chờ mỗi hiệu lệnh của lão đại là công kích.
A Lạc cố đứng thẳng người, bàn tay bịt lấy vết thương của hắn dính đầy máu, hơi thở hắn gấp gáp hơn bình thường, nhưng vẫn cao ngạo đắc ý, nhếch môi cực đoan nhìn Tước Thần bảo:
“Ngươi thật đần độn, ta chết cũng được, nhưng ngươi cũng chẳng hề thoát được đâu”
Hắn bắt đầu chao đảo lùi vài bước về phía sau, huyết tràn ra từ cuống họng vẫy đặc, sau đó trừng mắt gào lớn:
“Giết chúng đi, mau giết sạch chúng đi”
A Trạch tuân lệnh, cả đám thuộc hạ phía sau cũng vâng lời.
A Trạch đột ngột chỉa súng về phía Tước Thần, đang định bóp cò thì ông chủ Diệp lại lao ra lên tiếng:
“Muốn thì hãy giết ta đi, giết ta đi”
Ông mặc tấm thân già lao ra che chắn cho anh, đúng lúc A Trạch nổ súng hai phát, hai viên đạn lần lượt đâm phóc vào người ông chủ Diệp không hụt phát nào.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng bật hốt hoảng, hai tròng mắt như trố ra căng cứng, đồng thanh gọi lớn:
“Ba!” “Ông chủ!”
Trong sự sinh tử li biệt cận kề, ông ngã dần người xuống, Tước Thần trơ mắt thất hoảng nhìn ông đang gục trước mặt mình.
“Chết tiệt!” Tước Thần nghiếng răng, trách bản thân lại chậm trễ một bước, anh nhanh chóng giơ súng lên bắn vào người A Trạch, hắn phun máu, đột ngột đập vào đám thuộc hạ phía sau rồi ngã ra đất gục mất.
Thiển Linh hơi kinh hoảng nên rít lên một tiếng, lùi người về sau một bước, A Lạc thấy A Trạch đã bất tỉnh nhân sự, không biết còn sống hay đã chết, bèn nghiếng răng nhìn anh trong tức giận.
“Khốn kiếp, Hàn Tước Thần, sao ngươi dám”
Trong khi ông chủ Diệp nằm dưới đất, máu trào ra nơi miệng, vẫn mỉm cười, ông vẫn cố cong môi mỉm cười.
Ông nhìn Tước Thần lần cuối với ánh mắt như sắp phải ngủ một giấc rất dài, cố lẩm bẩm vài tiếng gì đó trong vẻ mặt nặng nhọc không rõ khiến anh giật mình, không hiểu sao anh lại nhận ra lời nói đó của ông, từng chữ một thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí.
“Hãy chăm sóc A Nhiên, đừng mắc phải lỗi lầm của ta năm đó, ta đã không thể bảo vệ được mẹ con”
Sau đó ông dần dần nhắm mắt đi, Tinh Nhiên cố lây vai ông, nhưng ông không có phản ứng, người cô bắt đầu run rẩy, hai mắt cô dao động, cô liền sờ tay mình lên má ông kinh hoảng gọi thất thanh.
“Ba! Ba à! Ba à!”
Ông đã chết, ông đã không còn sống nữa, hơi thở của ông đã không còn nữa, cô ngỡ ngàng, chỉ mới phút chốc thôi mạng sống của ông đã kết thúc nhanh như vậy.
Nước mắt cô trào ra đến ướt mi, từng giọt một rơi xuống mảnh áo mỏng của ông, người thân duy nhất mà cô xem trọng trên đời này cũng không còn nữa, lòng cô đau nhói, lệ không ngừng tuôn.
“Rõ ràng đã hứa sẽ cùng con về nhà ăn cơm, ba đã nói là sẽ không chết mà, tại sao vậy? Tại sao lại như vậy chứ?”
Giọng cô rưng rưng khản đặc không rõ ràng gào lớn, đau khổ không dám tin.
Tiểu Nhất ngồi bên cạnh cô, nhìn thân xác của ông chủ Diệp trước mặt, anh nghiếng răng đi, bầu mắt tối sầm, mái tóc phủ xuống che hai khóe mắt vẫn để lộ sự tiếc nuối, khẽ miệng trách bản thân.
“Tôi xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được ông ấy, là lỗi của tôi”
“Hahaha, khóc lóc cũng vô ích, lão già chết rồi, tiếp theo sẽ là các ngươi”
A Lạc ngẩn mặt lên trời cao cười lớn, sau đó lại tiếp tục nheo mắt ra lệnh:
“Tất cả bọn ngươi đều là lũ đáng chết, mau giết tất cả bọn chúng đi, nhanh lên”
Nghe vậy đám thuộc hạ hắn tuân theo, cả chục tên không tên nào là không có súng, chỉa tứ tung vào phía Tinh Nhiên và Tiểu Nhất.
Tước Thần bật giật mình liếc mắt sang bóng người cô, vì sợ Tinh Nhiên sẽ bị chúng bắn trúng, anh liền nhìn Tiểu Nhất quát bảo: “Đi đi”
Tiểu Nhất hơi giật người ngẩn nhìn anh, thấy Tước Thần lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, lo sợ bất an điều gì đó, dù rất quan tâm cô, nhưng anh lại phủ miệng nheo mày nói:
“Nhanh lên, đừng làm vướn chân tôi”
“Tôi hiểu rồi”
Tiểu Nhất gật đầu hiểu ý, liền kéo tay Tinh Nhiên đang ngồi khóc lóc bên xác ông chủ Diệp, thúc bảo:
“Tinh Nhiên tiểu thư, chúng ta mau đi thôi”
Cô bị Tiểu Nhất kéo tay quay đi trong bất ngờ, nhưng cô lại ương bướng, rút tay ra khỏi tay Tiểu Nhất, mặt vẫn còn đẫm lệ, hai mắt trang điểm rất kĩ bây giờ đã lem luốc vết đen của bút kẻ mắt mà trở nên nhề nhòa, cô lắc đầu, kiên quyết nói lớn.
“Không, tôi không đi, tôi không muốn đi đâu cả”
Rồi cô đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn sang Tước Thần, dù anh không hề nhìn cô, từ trong sâu thẳm, cô rất muốn nói với anh rất nhiều thứ, rất nhiều thứ.
Nhưng Tiểu Nhất không muốn cô ở lại đây và bị thương, anh biết tình cảnh hiện giờ, cả anh và Tước Thần đều đang cố gắng bảo vệ cô hết sức có thể, cho dù là bất chấp cả tính mạng, hai người vẫn muốn cô phải được sống.
Tiểu Nhất nghiếng răng nhìn cô, lập tức phóng hết sự kiên nhẫn quát lớn:
“Cô không thấy mình đang làm vướn chân anh ta sao? Nếu còn đứng lại đây, cô sẽ bị hắn bắn chết đấy”
Tinh Nhiên giật mình, vừa dứt lời, một phát đạn đã bắn ngay vào bả vai Tiểu Nhất, anh bật rít lên một tiếng, khuỵu gối xuống ôm bả vai mình đau đớn. Tinh Nhiên thất thần kinh hoảng, nhìn sang đã thấy Thiển Linh cầm súng chỉa về phía cô, cũng biết phát đạn vừa rồi là do cô ta bắn.
Ánh mắt Thiển Linh đâm đâm về phía Tinh Nhiên, có sự ghét bỏ, có sự bất bình, có sự ghen tỵ, cô ta nheo ánh mắt ấy đi, nhếch mép nói
“Đừng quên tôi sẽ là người chấm dứt mạng sống của cô chứ”
Tinh Nhiên lờ đi cô ta, rồi lại nhìn sang Tiểu Nhất đang khuỵu gối dưới đất sốt ruột hỏi han:
“Tiểu Nhất, anh không sao chứ?”
Tiểu Nhất gắng gượng lắc đầu, đưa tay mình nắm lấy cổ tay cô, giọng thôi thúc, chậm rãi giục:
“Đi đi, ngay khi tôi còn có thể bảo vệ được cô, hãy chạy đến chỗ sau xe kia và nấp, yên tâm, lúc nãy…tôi đã âm thầm báo cảnh sát rồi”
Tiểu Nhất đưa tay trỏ về phía sau chiếc xe anh và Tinh Nhiên đã kéo ông chủ Diệp nấp đạn lúc nãy, Tinh Nhiên rưng rưng nhìn Tiểu Nhất, cô tự trách bản thân mình, là do cô nên anh mới bị thương phải không?
“Là tại tôi, tất cả là tại tôi, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi sẽ không chạy trốn nữa”
Cô đứng dậy kiên quyết nói lớn, Tước Thần lại bật giật liếc sang nhìn cô mà nheo mày.
(Đồ ngốc, sao em lại nói vậy chứ?)
Tiếng khẩu súng của A Lạc lại vang lên rớp rớp trước mặt anh, anh giật mình, quay lại đã thấy hắn chỉa súng đến mình trong phong thái cao ngạo.
“Đối thủ của ngươi là ta, đừng mãi mê liếc đến đứa con gái đó chứ, cô ta sẽ được Thiển Linh chăm sóc ngay thôi”
Tước Thần nghiếng răng, người bên A Lạc còn rất đông, vì anh chỉ mới hạ gục được mỗi A Trạch.
Nhân lúc Thiển Linh đang ngó lơ về phía A Lạc, Tinh Nhiên liều mình nhào tới cô ta, giật lấy khẩu súng trên tay cô ta rồi bắn một phát lên trời, một tiếng đoằng vang lên, đủ làm kinh ngạc những người có mặt ở đó.
Tước Thần đang dè chừng tìm cách đối phó với A Lạc, cũng phải bật ngạc nhiên quay sang nhìn cô, đã thấy cô hoảng loạn chạy về phía anh, chắn ngang trước anh chỉa súng về phía tên gian xảo, mồm mép đầy máu kia quát lớn:
“Dừng lại! Nếu không…tôi…tôi sẽ bắn mấy người đó”
A Lạc bắt đầu nở rộ ánh mắt thích thú nhìn cô, hắn cười giễu, mỉa mai hỏi
“Cô bị ngu sao? Với một khẩu súng đó của cô, nhắm sẽ bắn chết được mấy người bên bọn ta hả?”
Tinh Nhiên mím môi, ánh mắt cô căm phẫn, con ngươi sáng rực.
“Ngươi đã giết ba, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta nhất quyết sẽ không để ngươi giết thêm ai nữa”
Tước Thần hơi ngỡ ngàng đứng phía sau cô, anh có thể nhìn thấy bờ vai cô đang run rẩy, dù ngoài miệng cô nói rất mãnh liệt, nhưng thật sự cô lại đang rất sợ.
(Nếu đã sợ hãi như vậy, tại sao em lại liều mình chỉa súng vào A Lạc, chẳng lẽ…)
Anh hơi nheo mày lại, đoán theo suy nghĩ mập mờ trong đầu mình.
(Tinh Nhiên, chẳng lẽ em đang bảo vệ anh ư?)
Bỗng có các phát súng từ xa lao đến, lần lượt ập vào phía người của A Lạc, từng tên một đột ngột ngã ra đất chết mất, Thiển Linh thì lại đang kinh hoảng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cái gì vậy?” Cô ta cau mày quay sang tự hỏi, đã thấy các xe cảnh sát không ngừng dao động, hú vang in ỏi từ xa chạy đến, và các cảnh sát sẵn sàng nổ súng bắn về phía A Lạc qua các ô cửa xe.
“Là kẻ nào…kẻ nào đã báo cảnh sát đến?”
A Lạc đang thất thần loay hoay tự hỏi, Tiểu Nhất ngồi dưới đất ôm vết thương bên bả vai lên tiếng:
“Là ta, trong khi các ngươi đang đo co, ta đã âm thầm báo hiệu cho Phong Tề Dật dò vị trí và đưa cảnh sát đến đây, ngươi không thể thoát được đâu”
Nghe vậy A Lạc bỗng điên tiết lên, gào thét: “Khốn kiếp”
Nhanh như chớp, hắn lập tức kéo Tinh Nhiên giật như bay về chỗ mình, khẩu súng trên tay cô cũng hớ hên rơi xuống đất.
Tinh Nhiên bật kinh động, Tiểu Nhất và Tước Thần nhìn thấy cũng đều phải to mắt kinh hoảng.
Ngay khi các cảnh sát lần lượt lao ra khỏi xe, Phong Tề Dật cũng bước xuống từ trên đó, kinh ngạc nhìn A Lạc lại đứng kề súng vào đầu Tinh Nhiên khống chế, rồi anh lại thấy xác của ông chủ Diệp nằm dưới đất, bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến Tề Dật bật kinh động, con ngươi đen láy như hố đen sâu thẳm.
“Ông chủ Diệp, không thể nào”
Anh nhận ra ông chủ Diệp đã chết, đây là nỗi đau buồn mất mát to lớn đối với Diệp Gia.
A Lạc láo liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang bao vây hắn, hắn không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, lại cong môi cười nhếch, nhấn giọng đe dọa:
“Giờ thì mau tránh ra, nếu không ta sẽ bắn chết cô ta đấy”
Hắn cựa sát khẩu súng vào đầu Tinh Nhiên, cảnh sát sợ hắn kinh động bóp cò nên không ai dám lao tới, chỉ đứng vây vòng bốn bề xung quanh hắn dè chừng.
Tiểu Nhất nghiếng răng đi, đứng dậy nhìn hắn bảo:
“Mau thả cô ấy ra, ngươi đã bị dồn vào đường cùng rồi, ngươi sẽ không thể nào thoát được đâu”
Nghe vậy A Lạc bật cười khẩy.
“Nhảm nhí, ta mà bị đám cảnh sát ngu ngốc như các ngươi bắt sao? Các ngươi đánh giá thấp ta quá rồi đấy”
Vừa nói xong, hắn liền liếc mắt sang Thiển Linh đang cúi xuống nhặt lại khẩu súng của chính mình, nhếch mép bảo:
“Lôi cô ta vào xe đi”
“Được” Thiển Linh gật đầu, liền nắm mạnh cánh tay Tinh Nhiên kéo về phía sau xe, mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong trước mắt mọi người, Tinh Nhiên muốn chống lại, nhưng khi cô có ý phản kháng thì lại bị Thiển Linh chỉa súng đến, lườm mắt cảnh cáo.
“Nếu cô không muốn chết sớm thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên đi”
Tinh Nhiên bất động ngồi im, liền thấy A Lạc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, vớ tay đóng cửa lại, dù hắn đã bị ăn ba phát đạn, máu tuôn ra nhiều như vậy nhưng thật không ngờ hắn lại còn đủ sức chống chọi, khởi động phóng xe với tốc độ kinh ngạc lao về phía trước.
Mọi người đành bất lực nhìn hắn chạy đi, nhưng Tước Thần và Tiểu Nhất lại đột nhiên lao đến chiếc xe cảnh sát mà Phong Tề Dật vừa mới bước xuống lúc nãy.
Chìa khóa và động cơ cũng chưa hề tắt, hai người không hẹn một lời lại bất ngờ chui vào ghế lái rồi lại đụng chạm vào nhau, Tiểu Nhất nheo mày khó chịu nhìn anh, lớn giọng bảo:
“Tôi sẽ đuổi theo bắt A Lạc, đây là việc của cảnh sát, anh đừng ngáng đường tôi”
Tước Thần không chần chừ, hất tay một cái vào người Tiểu Nhất khiến anh ngã ra đất, sau đó anh nhanh chóng leo vào ghế lái trước rồi lườm mắt sang Tiểu Nhất bảo
“Mạng sống cô ấy phụ thuộc vào tôi, anh mới là người ngáng đường tôi đấy”
Tước Thần vừa nói xong, đã đóng cửa xe cái ầm trước mặt Tiểu Nhất, vụt ga lướt qua trước mặt anh, tức tốc chạy về phía trước để kịp theo dấu xe A Lạc.
Tinh Nhiên đứng dậy, dù đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc nào kẻ cầm đầu và luôn nhắm tới cô, nhắm tới những người thân xung quanh cô vẫn là hắn.
“Đồ khốn, chính ngươi là kẻ đã gây ra chuyện này ư?”
Cô phóng hết sự căm thù của mình đối với hắn hỏi lớn, A Lạc chợt dừng chân, cong môi nhả cợt.
“Cô đang nghi ngờ tôi sao? Sao một kẻ như tôi có thể làm điều đó được?”
Thấy điệu bộ giả nai bỡn cợt của hắn, tâm can cô tức giận sôi sục, nhưng Tiểu Nhất chợt nắm lấy cánh tay cô, bất lực bảo:
“Tinh Nhiên tiểu thư, đừng đối khẩu với hắn, chúng ta không thể đấu lại đâu”
A Lạc chợt vỗ tay “bộp bộp” rồi phì cười
“Phải phải, thuộc hạ của các ngươi chết hết cả rồi, ai sẽ bảo vệ các ngươi đây, một lão già sắp xuống lỗ, một đứa con gái ngu ngốc cộng thêm một tên đần độn, các ngươi sẽ sớm tuyệt diệt cả mà thôi”
Tiểu Nhất thầm nghiếng răng nghiếng lợi, A Lạc lúc nào cũng thích chế giễu người khác, hắn cho rằng bản thân mình tốt đẹp lắm sao?
“Ngươi nói ai vậy hả? Chính ngươi là kẻ đã phản bội ông chủ, mau im miệng đi”
Anh gào lớn, rồi nhìn phía sau hắn là cả chục tên thuộc hạ đông đúc, hắn lại đang mỉm cười rất tự tin không sợ sống chết, điều này càng khiến Tiểu Nhất có phần hơi bức bối.
Hai lòng bàn tay anh siết chặt, đang cố ngẫm ra cách nào đó để có thể thoát khỏi tình huống này, phải bảo vệ an toàn tính mạng cho Tinh Nhiên và ông chủ Diệp, nhưng bằng cách nào đây?
Chợt nghe thấy có một giọng nói phía sau thật nặng nhọc, ông chủ Diệp cố gắng đứng dậy với vết thương trên lưng đang rỉ máu, ngập ngừng bảo:
“Hãy để ta…nói chuyện với hắn”
Anh ngạc nhiên, Tinh Nhiên cũng vậy, sau đó ông đi chập chững từng bước lướt qua anh, từ từ bước tới A Lạc định sẽ nói chuyện một lần với hắn, nhưng Tinh Nhiên đã lao ra ôm lấy cánh tay ông ghì lại ngăn cản.
“Ba, đừng bước tới đó”
Ông thở dài, đặt bàn tay nhăn nheo co nhúm lên tay Tinh Nhiên, trấn an cười nhẹ.
“Yên tâm đi A Nhiên, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu”
Nói xong ông đi về phía hắn, cô có thể thấy lưng của ông đã bị một vết đạn lúc nãy bắn trúng nên không ngừng tuôn huyết, và cô chỉ có thể nhắm mắt thầm cầu nguyện, hi vọng sẽ không có điều gì xấu xảy ra với ông.
A Lạc lại nhếch mép, nhìn khuôn mặt nặng nhọc tiều tụy của ông đã khiến hắn cảm thấy phấn khích vui vẻ.
“Lâu quá không gặp, ông vẫn còn nhớ đến tôi chứ?”
Ông chủ Diệp dừng chân, cách hắn một khoảng rồi trả lời
“Ta không hề quên, ta đã có một cận vệ trung thành suốt hơn 10 năm kia mà, nhưng ta đã không ngờ sẽ có ngày hắn phản bội ta”
A Lạc chợt nhắm mắt đi, môi vẫn không ngừng cười nhẹ nhả cợt.
Ông chủ Diệp chợt thở dài, cố đứng thẳng người dù vết thương đang rất đau, ông nhìn A Lạc, giọng khô hốc khàn trầm hỏi
“Nói đi, rốt cuộc ta đã làm gì sai với ngươi?”
Nghe vậy A Lạc mới mở mắt ra tựa như cánh bướm đập, ánh mắt hắn đượm buồn thấy rõ, và dường như hắn lại nhớ ra chuyện gì đó rất tệ trong quá khứ, nên bất ngờ trừng lên gào lớn
“Ông còn tư cách để hỏi câu này sao?”
Ông chủ Diệp kinh động, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng giật mình thay, sợ ông sẽ bị A Lạc làm gì đó nên hai người định bước chân chạy đến kéo ông quay lại, nhưng ông đã lớn tiếng bảo:
“Đừng qua đây”
Cô và anh sực đứng yên, Tinh Nhiên lo lắng cho ông nên ráng sức khuyên nhủ.
“Nhưng ba, người hãy qua đây đi, người đang bị thương kia mà”
A Lạc liếc mắt nhìn Tinh Nhiên một hồi, rồi mới nhận ra được một chuyện nên bèn bật cười nhạt.
“Xem ra tôi đã dần hiểu mục đích của ông khi nhận cô ta làm con gái nuôi của mình, ông tưởng làm vậy thì mọi tài sản và quyền thế của ông sau khi chết sẽ để lại cho cô ta hết sao?”
Ông chủ Diệp tức giận hỏi
“Phải, ta chỉ thắc mắc sau 10 năm gắn bó, chỉ vì tài sản của Diệp Gia mà ngươi lại đi phản bội ta sao?”
“Là vì tôi không thể chấp nhận được mãi mãi chỉ là tay sai của ông, với sự thông minh và bản lĩnh của tôi, lẽ ra chiếc ghế ông đang ngồi phải là của tôi mới đúng”
Hắn không phục nên nói rất nhanh, hắn đố kỵ, hắn ghen ghét, sợ suốt đời chỉ có thể nằm dưới trướng của ông chủ Diệp, nhưng đó không phải là nguyên nhân cho tất cả.
Nghe vậy ông chợt nhắm mắt đi
“Ta hiểu rồi, ta đã hiểu lí do tại sao ngươi lại phản bội ta”
“Không chỉ có thế”
Hắn tiếp lời, câu nói này khiến ông ngạc nhiên nhìn vào nét mặt lạnh lẽo sâu thẳm của hắn.
“Có lẽ ông đã quên rồi, rất lâu về trước, ông đã cho người thiêu đốt cả một căn nhà, trong căn nhà đó, có ba mẹ của tôi”
Nghe đến đây ông chủ Diệp giật mình và bàng hoàng, Thiển Linh và A Trạch, cả Tinh Nhiên và Tiểu Nhất cũng có phản ứng hệt như ông.
“Lẽ nào…”
Ông chủ Diệp nhấp nháy môi, nhớ lại cái ngày đầu của 10 năm về trước khi mình bắt đầu nhận nuôi A Lạc.
A Lạc nghiếng răng, giọng ảm đạm điên tiết nói lớn:
“Không nhớ sao? Ông đã lừa ba mẹ tôi vay mượn một số tiền khá lớn, kết quả họ làm ăn thất bát không có tiền trả và ông đã cho người đến thiêu đốt cả căn nhà của họ để thanh toán nợ nần, nhưng đó không phải là thứ duy nhất mà ông muốn, mục đích thật sự của ông chính là phá hoại và lấy đi hạnh phúc gia đình của người khác chỉ vì ông đố kị, họ đã chết, và tôi đang đi học trên đường về đã vô tình chứng kiến cảnh đó, tôi mất nhà, mất người thân, mất tất cả”
Nghe vậy ông mới co ro người đi, không tin chính bản thân mình đã làm những điều tệ hại như thế.
“Ta…ta đã làm những điều tội lỗi như vậy trong quá khứ sao? Tại sao ta có thể?”
“Hừm, chính vì điều đó mà tôi lang thang ngủ bờ ngủ vực trong công viên, biết ông sẽ đi ngang nên tôi đã cố tình chọc giận một đám côn đồ và bị chúng đuổi theo đánh đập một trận, nhờ vậy ông mới chịu dừng xe lao vào cứu tôi, sau đó tôi tìm cách và một mực muốn đi theo ông, xâm nhập vào tổ chức của ông với ước muốn trả thù, và đó là hôm nay, chính tay tôi, chính tay Lạc Diệc Minh này sẽ kết liễu cuộc đời ông”
Nói xong hắn liền rút khẩu súng ra chỉa thẳng vào đầu ông, nhếch môi nói
“Mục đích của tôi là vừa trả thù vừa có thể lấy lại những gì đã mất từ tay ông, nhưng tất cả đều bị vỡ kế hoạch, đột nhiên ông tìm được tên sát thủ đó và muốn đưa hắn về phục vụ mình, tôi cảm thấy bản thân không còn ích lợi và hữu dụng với ông nữa, và sợ sẽ có một ngày ông sẽ chuyển nhượng hắn ngồi lên đầu tôi, tôi không thể chấp nhận, tôi tuyệt đối không thể để ai có quyền sai khiến mình”
Tinh Nhiên đột ngột chạy tới, chặn trước ông chủ Diệp mà giang hai tay, nheo mày nhìn A Lạc bảo:
“Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không được giết ông ấy”
A Lạc cười như không được, đột nhiên đi đến bóp lấy cằm cô trừng mắt gào to.
“Cô thì biết cái gì chứ? Cô hiểu rõ nỗi đau của một người mất đi toàn bộ nhà cửa và gia đình trong phút chốc sao?”
Nói xong, hắn hất mạnh cô ngã ra đường, Thiển Linh bèn đi tới nhếch môi nói:
“Hãy để tôi giải quyết cô ta”
Nói xong, cô ta chỉnh chu khẩu súng ngắn trên tay mình, nhếch môi nhìn Tinh Nhiên, giương mắt tiếp lời:
“Mạng sống của cô cũng chỉ tới đây thôi, xin lỗi nhé”
Tiểu Nhất đứng phía sau, sợ cô sẽ bị chúng làm hại, bèn gào lớn:
“Không được động tới cô ấy, có muốn thì hãy giết tôi đi”
Thiển Linh ngạc nhiên, sau đó dần dần cong chiếc miệng bật cười lớn.
“Xem ra còn có một tên ngu ngốc muốn chết vì con tiện nhân này, đúng là ghen tỵ thật đấy, cô là cái thứ gì mà lại được nhiều người yêu thương như thế hả?”
Ông chủ Diệp bèn nhìn sang A Lạc, bây giờ chỉ có hắn là có lòng hận thù to lớn đối với ông.
“Đừng làm hại con bé, A Nhiên chẳng liên quan gì đến ân oán giữa chúng ta cả, ta mới là kẻ đáng chết”
Tinh Nhiên bây giờ mới nhận ra sự thống khổ trong lòng ông, đó là vì bản thân quá cô đơn suốt nhiều năm, ông đã ghen tỵ mỗi khi nhìn thấy các gia đình hạnh phúc khác, còn ông mãi đắm chìm và cô đơn khi ăn những bữa cơm một mình trong mỗi ngày, ông đã tìm mọi cách, dùng nhiều thủ đoạn thậm chí là tiền bạc để chia li họ, đúng là đáng hận cũng rất đáng trách.
A Lạc bật cười
“Phải rồi, cả ông và con trai mình đều đáng chết, không phải sao?”
“Con trai?” Nét mặt ông thoáng chốc ngạc nhiên, A Lạc bèn nhắm mắt tiếp lời
“Có lẽ ông không nhận ra, tên sát thủ mà ông nằng nặc muốn đem hắn về hỗ trợ cho mình, là con trai ông đấy”
Nghe vậy ông giật mình bàng hoàng rồi lại không tin, cho rằng A Lạc đang nói những điều khoác loác.
“Không đúng, con trai và vợ ta đã chết cách đây 27 năm, đừng có nói bừa”
Đột nhiên hắn bật cười phá lên.
“Ta không nói bừa, sau khi lấy trộm được chiếc USB của ông ta đã điều tra ra được mọi thứ, 27 năm về trước, ông đưa vợ con mình lên một chiếc tàu rồi bảo họ ra vùng khác lánh nạn, họ đã đến một vùng núi hẻo lánh cứ trú suốt ba năm, tuy nhiên kẻ thù của ông đã hay được việc vợ và con ông đang ở đó và hắn đã đến muốn diệt khẩu cả hai người họ, hắn định giết luôn cả đứa trẻ ấy nhưng lại không nỡ, thế là cố tình giữ lại nhận nuôi suốt gần 20 năm trong tình trạng cay nghiệt và khắc khẩu, hắn ép buộc con trai ông phải làm một sát thủ thật giỏi, với mục đích là để báo thù”
Ông chủ Diệp kinh ngạc, Tinh Nhiên bèn nheo mày, dường như cô cũng đoán ra được chuyện mà ông và A Lạc đang nói, bèn mấp môi hỏi:
“Vậy người đó là…”
A Lạc bèn liếc mắt sang cô, không chần chừ đáp:
“Tôi nghĩ là cô sẽ biết hơn ai hết, hắn là Hàn Tước Thần”
Tinh Nhiên chợt bàng hoàng, đôi chân cô run rẩy khi nghe thấy tên của người đó.
“Tước Thần, anh ấy là con ruột của ba sao?”
Cô đã cảm thấy đôi lúc cách nói chuyện và ánh mắt của ông chủ Diệp rất giống với Tước Thần, nhưng cô lại nghĩ đấy chỉ là do mình nghĩ ngợi quá nhiều.
Ông chủ Diệp lúc này nhận ra mọi chuyện, nét mặt trở nên bỡ ngỡ.
“Thảo nào khi gặp cậu thanh niên đó ta đã có cảm giác rất thân thuộc, ta đã tìm mọi cách để giữ chân cậu ta ở lại hỗ trợ mình, thì ra là vậy, con trai ta vẫn còn sống, con trai của ta vẫn còn sống”
“Thật là tệ, ông vẫn không hiểu ra sao?”
Ông bật ngạc nhiên, A Lạc bèn nheo mắt nghiêng đầu nói
“Tôi đã nói kẻ thù của ông đã nhận nuôi hắn ta và nuôi lớn hắn trở thành một sát thủ giỏi mà nhỉ, tất cả là để báo thù, và người hắn cần giết sau bao năm chịu sự rèn luyện và khắc nghiệt của ba nuôi mình, chính là ông đó”
Nghe đến đây ông chủ Diệp sực kinh ngạc, loay hoay cố nhớ lại.
“Nhưng ta không hề nhớ hắn là ai? Ta đã làm gì hắn?”
Bất chợt có các tiếng bước chân chậm rãi đi đến từ phía cạnh, cả đám người A Lạc và ông chủ Diệp nhìn sang, một người mặc đồ đen, vóc dáng cao ráo bí ẩn, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hồ ly.
Tinh Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh ta, lòng có chút ngỡ ngàng.Anh ta dừng chân, tay đưa lên gỡ dần mặt nạ mình xuống, lộ ra đôi mắt màu vàng cam thăng trầm, mái tóc đen rũ rượi che đi đôi mắt đã khiến cô sực kinh ngạc, hai mắt giản to không dám tin vào sự việc trước mặt, đã rất lâu, rất lâu rồi, khuôn mặt ấy, cô đã không hề nhìn thấy suốt một thời gian dài rồi.
A Lạc không biểu ý ngạc nhiên, hắn đoán ra được anh luôn luôn xuất hiện quanh quẩn Tinh Nhiên, nên lại nhếch mép hỏi:
“Thật là đúng lúc, xem ra ngươi đã nghe hết câu chuyện rồi nhỉ?”
Ông chủ Diệp nhìn anh, từng nếp nhăn trên gương mặt già cõi của ông đã lộ rõ.
“Cậu…cậu chính là…”
Tước Thần bật cười nhạt
“Ta không thể tin được một câu chuyện hoang đường như thế lại được kể ra từ chính miệng của ngươi đấy A Lạc”
A Lạc bật cười, không ngừng châm biếm.
“Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Hay là không thể tin…mình lại được đào tạo để giết chính ba ruột của mình?”
Tước Thần hơi thâm trầm ánh mắt chợt nhớ lại.
“Adelisa, ta chỉ biết đó là những gì ông ta bảo mình báo thù, thậm chí trước khi lìa đời ông ta vẫn không còn hơi sức nói ra cái tên người ta cần phải giết, ta không hiểu, ta đã luôn tìm câu trả lời đó và bắt đầu bước chân đến thành phố này”
Nghe vậy ông chủ Diệp chợt bàng hoàng nhớ lại lẩm bẩm:
“Adelisa”
Tước Thần nhìn ông đáp
“Đó là tên vợ của người đó, ta chỉ biết bà ấy đã bị giết bởi ai đó rất thê thảm, ông ta đã luôn đi tìm kiếm cái tên Zero, kẻ còn lại vẫn còn lẩn trốn khỏi tội lỗi đã gây ra cái chết cho vợ con ông ấy”
27 năm về trước, Hàn Kiến Phục cùng vợ là người Pháp đã có một quán rượu nhỏ ở Paris, vợ ông ta là Adelisa, một người phụ nữ xinh đẹp và còn đang mang thai đứa con 6 tháng tuổi trong bụng chưa được chào đời. Cuộc sống của ông ta vốn dĩ rất hạnh phúc cho đến khi cái ngày đó xảy ra.
Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, ông đang ngồi âu yếm chiếc bụng to tròn từ vợ mình đang ngồi trên ghế, sau khi áp tai vào và nghe đứa con trong bụng phản ứng theo cách của các người cha trẻ thường làm.
“Anh đã suy nghĩ ra một cái tên cho đứa bé rồi, sau khi sinh ra chúng ta hãy đặt tên nó là Anna”
Adelisa gác tay lên khóe môi bật cười nhẹ hỏi
“Sao anh biết chắc là con gái mà đặt tên Anna chứ? Nếu là con trai thì sao?”
Ông ta cười nhẹ, hai vợ chồng đang rất vui vẻ thì tự dưng có tiếng gọi vang lên từ vách tường bên ngoài.
“Ông chủ đâu? Cho một bình rượu đi”
Nghe vậy ông ta đứng dậy, nhìn vợ mình bảo:
“Em ở trong phòng đi, anh ra ngoài bán rượu cho khách”
Adelisa gật đầu, sau đó ông ta cũng ra ngoài làm việc của mình.
Hàn Kiến Phục vén màn đi ra thì thấy có ba vị khách đàn ông là người Pháp và một vị khách người châu Á đang ngồi trong bàn trò chuyện xì xầm.
Ông ta lịch sự, đi lại nói tiếng Pháp hỏi:
“Các anh cần dùng gì?”
Một tên da trắng trong số đó tên Richard, mặt mũi bậm trợn đáp một câu ngắn gọn.
“Petrus, cho thêm bốn cốc đá”
Nghe vậy Hàn Kiến Phục gật đầu lịch sự, sau đó vào trong lấy rượu cho bọn chúng.
Đúng lúc Adelisa vợ của ông đi ra khỏi phòng, bà đi lại bên chồng và phụ giúp bỏ đá vào bốn cái cốc rỗng.
Quán rượu cũng rất nhỏ, chỉ có ba cái bàn là cho khách ngồi.
Richard nhìn sang tên Garen cùng quốc tịch với mình, khẽ giọng bảo:
“Vợ của chủ quán rượu này cũng xinh đẹp đấy, tiếc là cô ta đang mang thai”
Tên Hedvige ngồi đối diện bàn hắn bật cười một phát nói:
“Chúng ta sẽ có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, đây chỉ là một quán rượu nhỏ, Richard, đừng tham lam như thế”
Richard phì cợt, vẫn không ngừng liếc mắt nhìn Adelisa đang cười vui vẻ bên chồng mình ở quầy rượu.
“Nhưng tôi ghét lũ người Châu Á, chẳng hạn như cái tên chủ quán rượu kia”
Diệp Tư Thức lúc này chỉ mới 23 tuổi, để quan hệ hợp tác làm ăn và không bị ai phát hiện ra danh tính, ông đã lấy cái tên Zero.
Ông ngồi bên cạnh Richard, cười nhạt để che đi vẻ bất mãn của mình hỏi
“Ý anh là đang nói cả tôi sao Richard?”
Hedvige chen vào hòa giải
“Thôi nào anh bạn, Richard anh ta chỉ đang nói đùa thôi”
Mãi vài phút sau, Hàn Kiến Phục mới mang rượu và các cốc đá đến, lịch sự chia cho bốn người, chai rượu Petrus được đặt lên giữa bàn rất gọn gẽ.
Bỗng nhiên Richard nổi tính lưu manh, đứng dậy cầm lấy chai rượu đập vào đầu ông khiến ông bất ngờ không tránh kịp, một tiếng “bộp” và các mảnh sành văng ra tứ tung, rượu bên trong chai cũng phun ra chảy nhề nhòa trên đầu Hàn Kiến Phục, tên Garen ngồi bên cạnh cũng bị dính lên người một ít nên hắn bật đứng dậy hốt hoảng.
Hàn Kiến Phục vỡ đầu chảy máu, ông ta gập người ôm đầu mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy vợ của ông ta đứng gần đó, hốt hoảng kinh động chạy đến, che miệng hét to:
“Anh đã làm gì chồng tôi vậy? Ôi lạy chúa! Anh ấy đang chảy máu”
Richard đột ngột kéo lấy tay Adelisa lại mình, rồi nhìn Garen cười thích thú bảo:
“Garen, lại quầy lấy thêm rượu đi, chúng ta sẽ có một trò chơi rất vui đấy”
Garen nghe theo, đi lại lấy mấy chai rượu trên quầy hàng ở đó, Adelisa liên tục vùng vẫy còn Hàn Kiến Phục lại nhào tới sợ hãi van xin.
“Hãy thả vợ của tôi ra, cô ấy đang mang thai, làm ơn”
Bất chợt tên Hadvige ở phía sau ghì hai cánh tay ông lại, nhăn răng cười nói:
“Thật tệ, bọn tao không thả đấy”Richard bảo Garen rót rượu ra cốc đá, rồi hắn lấy nó cho Adelisa uống nhưng cô đã liên tục tránh miệng từ chối, hắn lại tức giận rồi đấm vào mặt cô khiến chồng cô ta không khỏi hốt hoảng thét lên, liên tục cầu khẩn.
“Không! Đừng đánh cô ấy, làm ơn, làm ơn mà”
Richard lại cười man rợ, nhìn Diệp Tư Thức đang ngồi im lặng nãy giờ, vẫn ung dung ngồi nhâm nhi cốc rượu ngọt xem như mình là người bên ngoài của thế giới thì Richard lại cảm thấy chướng mắt, hỏi:
“Zero, không vui sao?”
Zero vẫn ngồi an nhàn, sau đó ngẩn mặt mỉm cười nói:
“Các anh đang làm một điều man rợ đấy, tôi không tham gia”
Nghe vậy Richard nheo mày đi đành mặc kệ Zero, tiếp tục cuộc vui của mình, bóp miệng Adelisa ra rồi đổ rượu vào cười bảo:
“Nuốt đi con điếm, nuốt cho tao xem nào”
Adelisa bị chúng ép uống rượu, mặt cô đỏ ngầu và khóc lóc uất ức, từng giọt cồn men kia chảy đầm đề dưới khóe môi dọc xuống cằm cô.
Vì không thể chịu đựng được cảnh tượng này, Hàn Kiến Phục đành quỳ xuống nhăn mặt van xin.
“Làm ơn, hãy tha cho Adelisa, hãy làm điều đó trên người tôi”
Chúng bật cười nhạo báng, tên Richard và Garen lại tiếp tục ép bức Adelisa, chúng ghì chặt tóc cô từ đằng sau, trong khi một người phụ nữ đang mang thai khó có thể chịu đựng được sự hành hạ đau đớn này, nhất là đứa con đã mang được 6 tháng và bụng có phần hơi to ra, ấy vậy mà Richard lại không khiêm nhượng, nói:
“Mổ bụng cô ta đi, lấy đứa con đó ra”
Nghe vậy Hàn Kiến Phục giật bắn mình, đứng dậy muốn lao đến bằng bất cứ mọi giá, gào thét trong bất lực.
“Không, đừng làm thế, tôi xin các anh, tôi van xin các anh”
Đột nhiên Hedvige ở phía sau không chế ông ta, kéo đầu ông ta lại rồi đập mạnh vào một bức tường bên cạnh, quát:
“Câm miệng đi, bọn ta sẽ đưa con của ngươi ra đời sớm hơn dự tính”
Cứ thế, hắn ấn đầu ông vào bức tường dày, những gì ông có thể nghe thấy là tiếng gào thét đau đớn của Adelisa từ đằng sau, ông không biết đang xảy ra những gì, hai mắt ông hoảng loạn giản to, gân mắt cũng nổi lên bên trong tròng trắng đến mức đỏ lượm, tiếng cười dã tâm của Richard và Garen đang dùng dao thọc vào bụng Adelisa, máu tuôn ra rất nhiều, rất nhiều.
30 phút sau, Richard đã chán nản với cuộc vui, hắn bèn quay đi nói:
“Đi thôi, ta chán rồi đấy”
Garen cũng nhìn Hedvige đằng sau bảo:
“Hedvige, thả hắn ra đi”
Nghe vậy Hedvige mới thả Hàn Kiến Phục ra, sau đó chúng cứ thế dần dần rời khỏi quán sau một cuộc vui man rợ, chỉ còn mỗi Zero là còn ngồi từ nãy đến giờ bên bàn và đang thản nhiên nhâm nhi cốc Petrus.
Hàn Kiến Phục bất chợt quay lại, ông to mắt, hồn vía kinh hãi, xác của Adelisa trong đống máu tươi và đứa bé 6 tháng tuổi nhỏ bé vẫn còn hồng đỏ, hình hài một con người đã có. Ông ta thất thần, hoảng hốt quỳ xuống, nước mắt chảy dọc hai bên má, đau khổ đến mức tâm trí rối bời gọi tên người vợ.
“Ade…lisa”
Zero đứng dậy, để một ít tiền lên bàn rồi lịch sự bảo:
“Đây là tiền rượu, cảm ơn”
Sau đó ông từ từ bước qua xác của Adelisa rồi đi dần ra cửa thì bất chợt có một tiếng “đoằng” vang lên, mặt mũi Zero kinh động nhăn nhíu lại, cảm thấy vùng lưng mình đang trở nên đau nhoi nhói.
Zero quay lại, đã thấy Hàn Kiến Phục trong tinh thần hoảng loạn, cầm súng phòng vệ chỉa đến ông trong kinh sợ.
“Các ngươi là lũ khốn, các ngươi đã giết chết mẹ con cô ấy, Adelisa, Adelisa của ta”
“Zero, mày làm gì ở đó vậy?”
Đúng lúc tên Garen trở lại quán rượu vì không thấy Zero đi ra, nhìn bóng dáng Zero đứng trước cửa quán rượu từ xa, hắn mới khó hiểu nên đi lại gần hỏi lớn, nào ngờ lại bị Zero giơ tay giật mạnh cổ áo, kéo ngang qua trước mặt làm bia đỡ đạn từ người đàn ông điên loạn kia.
Hàn Kiến Phúc nổ súng liên hoàn bắn ba phát, lập tức trúng vào người Garen đứng trước mặt Zero khiến hắn hộc huyết ngã xuống chết tại chỗ, sau đó Zero đã nhân cơ hội đó bỏ chạy mất.
Hàn Kiến Phục không bị kết án giết Garen vì tự vệ hợp pháp, sau đám tang của người vợ và đứa con non dại, nỗi thù hận trong lòng ông lại bùng cháy, ông thề nhất quyết sẽ giết chết ba tên còn lại bằng bất cứ giá nào.
Ông đóng cửa quán rượu của mình và bắt đầu tìm kiếm tung tích của Richard và Hedvige, Zero.
Tuy nhiên nửa năm sau đó, ông phát hiện tên Hedvige và Richard đang cùng một số đồng bọn còn lại quấy rối các cô gái trên phố, được biết chúng là bọn nghiện ma túy rất nặng, thường trấn lột và bắt các cô gái trẻ bán dâm để lấy tiền, nhân cơ hội đó Hàn Kiến Phục nổ súng giết hai tên gian ác Hedvige và Richard, những tên đồng bọn kia thấy thế thì sợ hãi mà bỏ chạy mất dạng, đương nhiên những tên đó không được ông quan tâm tới nên ông bỏ qua.
Ông bắt đầu tìm tung tích của Zero cũng là Diệp Tư Thức, là kẻ buôn bán ma túy ngầm cho ba tên Richard, Garen và Hedvige và còn là một tên rất xảo trá sau tất cả mọi chuyện.
Có thông tin cho biết Zero đã về nước mất nên không còn ở Pháp nữa. Hàn Kiến Phục cũng trở về đất nước của mình, sau hơn một năm tìm kiếm tung tích Zero đều lâm vào đường bí, vì cái tên Zero dường như chỉ là một biệt danh, không phải tên thật.
Trong khi ông đang định cư ở vùng quê hẻo lánh, chợt thấy một người phụ nữ trẻ đang bế bồng đứa con trai vài tháng đi vào làng xin giúp đỡ, được biết cô ta bảo mình và chồng đang bị kẻ xấu truy đuổi, nên xin ở tạm một thời gian lánh nạn.
Tuy nhiên người dân ở đó ai cũng vô cảm, đều lắc đầu và đuổi người phụ nữ đi, Hàn Kiến Phục cảm thấy tội cho người phụ nữ ấy nên lại là người đứng ra bênh vực, sau đó ông bảo người phụ nữ hãy sống tạm ở nhà mình.
Nhưng thời gian trôi qua ba năm sau, người phụ nữ vẫn đứng trước nhà ngóng trông chồng mình đến đón, Hàn Kiến Phục ngồi bên sàn gỗ thấy lạ bèn bật hỏi:
“Cô có chắc là chồng mình sẽ đến đây chứ?”
Người phụ nữ quay lại nheo mày khẳng định:
“Anh ấy đã thề sẽ nhất định đến đón tôi, anh ấy không thể nào không giữ lời hứa”
Ông cười nhạt, cảm thấy bản thân mình thật cô đơn, nhưng lại khâm phục sự tin tưởng của người phụ nữ đó.
“Cô tin chồng mình quá nhỉ?”
Người phụ nữ chợt lấy tấm ảnh gia đình của mình ra, mím môi nhìn một lúc.
“Hi vọng anh ấy không xảy ra chuyện gì, ba năm rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa đi tìm tôi?”
Hàn Kiến Phục bèn nhìn sang đứa trẻ ba tuổi vẫn còn thích nô đùa lăn lóc dưới sàn gỗ kia.
“Nếu chồng cô không quay lại, tôi sẽ phụ trách chăm sóc cô và cả đứa trẻ này, xem nó như con của mình, dù sao đứa trẻ cũng cần phải đặt tên đúng không? Cô gọi đứa trẻ là gì vậy?”
Nghe vậy cô ta mới quay lại, mỉm cười vui vẻ nhanh nhảu trả lời:
“Tước Thần, đó là cái tên vợ chồng tôi đã nghĩ ra khi tôi vẫn còn đang mang thai nó, tên rất đẹp có phải không?”
Hàn Kiến Phục hơi ngạc nhiên, bèn nhắm mắt đi hoài tưởng.
“Tôi cũng đã từng có một người vợ và một đứa con chưa ra đời, tôi đã trông mong việc đặt tên cho đứa trẻ đến mức mất ăn mất ngủ suốt cả tháng, tôi và vợ mình đã vui mừng đến mức ngày nào cũng chấp tay cầu nguyện, mong những phước lành sẽ đến với con chúng tôi, nhưng…”
Chợt cô ta đi lại, ngồi lên tấm sàn gỗ, giọng thôi thúc nhỏ nhẹ nhìn nét mặt đau khổ của Hàn Kiến Phục, nói:
“Nếu tôi đoán không lầm thì đó là một câu chuyện buồn phải không?”
Hàn Kiến Phục ngậm ngùi im lặng đi, người phụ nữ lại mỉm cười an ủi.
“Anh vẫn không ngừng cầu nguyện cho vợ con mình chứ?”
Hàn Kiến Phục chốc đã có cảm tình với người phụ nữ này, dù cô đã sống tạm bợ ở nhà ông ba năm nay.
Hàn Kiến Phục mỉm cười gật đầu, nét 30 của ông không hẳn là quá già so với tuổi tác, ông đã nghĩ liệu mình có nên lập lại một cuộc đời mới không?
Nhưng ông đã chợt nhìn thấy tấm ảnh đang cầm trên tay của người phụ nữ đó, ông đột nhiên giật khỏi tay cô ta, trừng trừng con mắt nhìn tấm ảnh ấy trong kinh ngạc.
“Đây là…”
Đó là ảnh chụp của người phụ nữ kia khi mới sinh và đang ôm ấp đứa trẻ trong tay nằm ở giường bệnh viện, bên cạnh là Diệp Tư Thức mỉm cười vịn tay vào vai vợ mình, vui mừng vì sự ra đời của đứa con trai đầu lòng nhà họ Diệp.
Hàn Kiến Phục run run đôi bàn tay, không thể tin vào sự thật.
“Người đàn ông trong ảnh này…là chồng cô sao?”
Người phụ nữ kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra với ông ta, cũng gật đầu thành thật đáp:
“Phải, chúng tôi đã lấy nhau được một năm, cuối cùng cũng mang thai và sinh ra Tước Thần, do gặp một chút chuyện nên anh ấy mới bất đắc dĩ đưa mẹ con tôi lên tàu sang vùng khác lẩn trốn”
“Hắn tên gì?” Hàn Kiến Phục tối sầm bầu mắt hỏi.
“Anh ấy có rất nhiều tên, bởi vì khi sang nước ngoài và làm ăn, anh ấy sử dụng rất nhiều mật danh và tên giả, nhưng tên thật của anh ấy là Diệp Tư Thức”
Nghe vậy ông ta bỗng nhồi nát tấm ảnh trong tay khiến người phụ nữ kia giật mình.
Bỗng ông ta trừng mắt, nhìn cô căm phẫn.
“Chính là hắn, chồng của cô, chính hắn là kẻ giết vợ con tôi”
“Gì chứ?” Người phụ nữ thất hoảng kinh động, Hàn Kiến Phục lại nghiếng răng, tức giận không thèm suy nghĩ, lao chân nhào đến bóp lấy cổ cô ta rồi tiếp lời:
“Đó là lí do tại sao tôi mới trở về đây, tất cả là để tìm cho ra chồng cô, nhưng bây giờ thật đúng là một kì tích, vợ và con của hắn cũng ở đây, tôi sẽ giết cả hai để báo thù”
Ông ta đột ngột nhấn lấy cổ người phụ nữ dồn vào thân cột siết thật chặt, đứa trẻ ngây thơ 3 tuổi kia nhìn thấy dù không hiểu chuyện cũng phải sợ hãi khóc lóc òa lên.
Người phụ nữ này ngày càng mất đi sự tỉnh táo, đôi mắt cô ta mờ dần, nước mắt trào ra hai bên khóe, cố gắng mấp môi van xin:
“Nếu đã vậy…xin…xin đừng giết con tôi”
Cô ta vừa dứt lời, đã bị Hàn Kiến Phục bóp cổ ngạt thở cho đến chết, sau đó ông ta thở dốc, liền nhào đến bóp lấy cổ đứa trẻ đang khóc lóc ồn ào kia kéo lên gào lớn:
“Im ngay, ngươi nên trách ba mình vì đã dám làm nhiều tội ác như thế, tất cả là tại hắn”
Đứa trẻ vẫn mếu máo khóc, ông ta muốn bộc hết sự tức giận giết chết đứa trẻ kia nhưng không thể, lí trí và con tim ông ta đang đau đớn gào thét.
Ông ta đành dừng tay, canh trời tối rồi mang xác người phụ nữ kia chôn vào sau vách núi hẻo lánh, còn đứa trẻ vốn đã không có tội, ông ta liền để ra cạnh bờ sông và đeo cho một lá bùa hộ mệnh, được viết hai chữ “Tước Thần” lên đó với hi vọng có ai tìm thấy sẽ nhận nuôi đứa trẻ này.
Nhưng mới sớm người dân đã phát hiện và đành mang đứa trẻ vào trại mồ côi nuôi dưỡng suốt hai năm, trong những năm tháng đó, Hàn Kiến Phục luôn âm thầm đến xem tình trạng của đứa trẻ. Nhưng đến một ngày ông ta thay đổi suy nghĩ, quyết định mang cậu bé 5 tuổi ấy về nhận nuôi thay vì gửi ở trại mồ côi cho đến lớn, ông ta mang nó rời khỏi ngôi làng, cập bến vào một hòn đảo hoang vắng không người sinh sống.
Ông ta nghĩ mình sẽ nuôi nấng đứa trẻ này lớn lên và đào tạo trở thành một sát thủ, ngày qua ngày, tháng qua tháng, dưới những sự cay đắng và khắc nghiệt, cậu bé ấy cũng ngày càng khiến ông ta hài lòng, ông ta dạy chữ và dạy rất nhiều thứ cho cậu bé.
Nhưng càng lớn, ông mới nhận ra chàng thiếu niên này mặt mũi rất giống ba của nó, ông ta không thể chấp nhận và chịu nổi rằng đây chính là con của kẻ thù, bèn tìm cách đánh đập và mắng nhiếc anh không thương tiếc, nhưng sau tất cả anh đều gắng gượng nhẫn nhịn, có vẻ như anh thật sự xem ông ta chính là ba của mình, là một người thân duy nhất, và sự tồn tại của anh cũng bắt nguồn từ đây.
Sau khi nhớ lại mọi chuyện của 27 năm về trước, ông chủ Diệp chợt đi đến gần anh, đưa hai bàn tay nhăn nhúm nắm lấy hai khuỷu tay anh mà ghì chặt, nét mặt rạng rỡ vui mừng khôn xiết.
“Con trai của ta, con vẫn còn sống, con thật sự vẫn còn sống”
Hai mắt Tước Thần ngỡ ngàng trố ra nhìn ông, bản thân anh vốn không thể tin được câu chuyện này, cánh môi anh hơi nhướn lên, vừa bất ngờ lại vừa tức giận, bất ngờ vì chính ông lại là ba ruột của mình, tức giận vì chính ông cũng là kẻ mà mình luôn muốn tìm kiếm để giết chết.
A Lạc đứng một bên, an nhàn trông chờ màn kịch trước mắt sẽ bắt đầu theo ý muốn của hắn, và những gì hắn cần làm là cố tình gieo rắc những lời xúi giục.
“Ngươi còn chờ gì nữa, kẻ thù đang ở trước mặt ngươi đấy, nếu ngươi không giết ông ta, làm sao ba nuôi của ngươi có thể nhắm mắt yên nghỉ nơi chín suối được, chỉ vì lão già đó mà ngươi đã phải chịu những cảnh cực hình trên hòn đảo hoang kia, không phải sao?”
“Im ngay!” Tước Thần bị hắn làm cho kích động, anh gào lên, lập tức phản ứng giãy người lùi ra sau một bước, thò tay vào túi quần phía sau rồi rút một khẩu súng ra chỉa thẳng vào mặt ông chủ Diệp.
Sự bối rối đang ngập tràn lấy anh, anh không biết làm gì trước tình huống này, điều đó khiến ông giật mình, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng giật mình.
Chẳng có ai biết tại sao anh lại có phản ứng tức giận như thế? Chẳng có ai biết loại cực hình xảy ra với anh ở trên hòn đảo hoang kia là như thế nào?
Ông chủ Diệp bèn thu hồi sự đau khổ đó trên khuôn mặt, ông biết bản thân mình rồi sẽ có ngày này, đôi mắt ông rũ xuống, tựa như buổi chiều tà sắp rời đi để cho màn đêm di cư đến trú ngụ, lạnh lẽo vô cùng.
Ông nhìn anh, gương mặt sợ hãi của anh rõ ràng đến mức khiến ông hồi tưởng lại chính bản thân mình khi còn trẻ, cứ như chính mình đang chỉa súng vào mình vậy.
“Ra vậy, con muốn giết ta sao? Thế thì hãy làm nếu như con muốn”
Giọng ông trầm đi, hờ hững chấp nhận số phận. Tước Thần nheo mày, anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
“Tại sao ông lại nói vậy? Ông không sợ chết sao? Hay ông nghĩ tôi sẽ không dám bắn chính ba ruột của mình?”
Lời nói phát ra từ miệng anh hỏi rất nhanh, nghe cũng nhận biết nó thấm thoát chứa đầy sự tức giận trong đó.
27 năm nay anh chẳng hề trông mong sẽ gặp lại gia đình, dù biết bản thân chỉ được một người đàn ông nhận nuôi, mọi thứ đối với anh cứ như sự cô lập, anh không có ba mẹ thật sự, không có sự thương yêu, không được đi học ở một nơi đàng hoàng, sống trong điều kiện ở một hòn đảo hoang nghèo nàn túng thiếu.
Anh nhìn gương mặt của ông chủ Diệp, chậm rãi quan sát các đường nếp nhăn nheo trên khóe mắt và vầng trán của ông.
Thời gian thấm thoát đã làm ông già đi, anh cũng đã trở thành một người đàn ông chín chắn.
Ông chủ Diệp cảm thấy số phận thật nực cười, gặp được con trai mình bấy lâu, vậy mà không hề nhận ra dù chỉ một chút.
Ông cong bờ môi thô ráp nhợt nhạt của mình lên, nhắm mắt cười đau khổ.
“Ta rất biết ơn người đàn ông đó vì đã niệm tình tha và nuôi lớn con đến nhường này, chuyện vợ và con ông ấy, ta đã rất ân hận mặc dù ta không hề nhúng tay vào, nhưng ta đã trơ mắt đứng nhìn những kẻ xấu xa đó hành hạ cô ấy, ta không đáng sống”
Rồi ông mở mắt ra, nhìn kĩ các đường nét thanh tú trên khuôn mặt của anh mà cười khẽ, so sánh xem có bao nhiêu phần đôi nét giống ai đó.
“Đây có lẽ là báo ứng của ta, dù đã nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ gương mặt xinh đẹp của mẹ con, ta nghĩ mình cũng đã tới lúc phải đi gặp bà ấy, ta không còn gì để luyến tiếc nữa”
Tước Thần bật cười nhạt, khuôn mặt thản nhiên trước cái chết của ông khiến anh hơi khó chịu, ngón tay anh sờ chặt đến cò súng, Tiểu Nhất đứng phía sau ông chủ Diệp sợ anh làm bậy, nên nhanh miệng lớn tiếng can ngăn.
“Hàn Tước Thần, anh không thể giết chính ba của mình được, có thể A Lạc hắn đang lừa anh đấy, hắn đang cố tình xúi giục để khiến anh bắn chết ông chủ, anh hãy thức tỉnh lại đi”
Tiểu Nhất vừa dứt lời, đột nhiên tên A Lạc lại há miệng cười ha hả một bên, sau đó hắn nheo mắt lại, ác ý nói
“Tin hay không là tùy các ngươi, giờ thì tận mắt chứng kiến lão già bị đứa con trai mất tích 27 năm qua của lão tự tay giết mình, chẳng phải là một màn kịch thú vị sao?”
Tinh Nhiên chợt bước chân tới từ đằng sau ông chủ Diệp, lòng cô thổn thức, trái tim cô nhói đau như cắt, cô nhìn anh, khóe mắt cay cay pha lẫn chút căm giận, thốt hỏi:
“Vậy đó là anh sao? Anh đã theo tôi suốt thời gian qua, anh cũng đã cứu tôi, tại sao vậy?”
Anh tỏa vẻ như không thấy cô, chính xác hơn là lờ cô đi, vì anh không muốn đối mặt với cô trong tình cảnh này.
Nhưng tại sao? Tại sao mọi thứ lại trái ngang như vậy? Tại sao người mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu nay để trả thù lại chính là ba ruột của mình chứ?
Ông chủ Diệp biết anh đang bối rối, lại sốc đến mức không muốn tin vào sự thật. Nhưng ông thật sự muốn được chết, ông không tiếc nuối, không còn gì tiếc nuối nữa.
“Giết ta đi, hãy giết ta bằng chính sự nổ lực mà con đã cố gắng bấy lâu nay, ta không phải là một người cha tốt, ta đã làm rất nhiều chuyện xấu và con cũng đang dần giống như ta, con rất giống ta”
Những lời nói đó càng khiến Tước Thần giật mắt kinh động.
Giống sao? Anh không muốn giống ông, không muốn gây ra tội lỗi và làm người khác trở nên đau thương hơn nữa.
Nhưng điều ông nói thật sự rất đúng, anh cũng vậy, chỉ vì trái ngang mà cuộc đời đưa đẩy và bắt anh học cách giết người.
Hàn Kiến Phục đã từng nói với anh, bàn tay nhuốm máu thì mãi mãi cũng không bao giờ rửa sạch, rốt cuộc anh sống đến ngày hôm nay là vì điều gì? Để trả thù sao? Tất cả chỉ là công cụ để trả thù cho người ba đã có công ơn nuôi dưỡng mình sao?
A Lạc bật cười, tiếp tục buông lời xúi giục.
“Mau giết ông ta đi, Hàn Tước Thần, mau kết liễu ông ta bằng chính khẩu súng đó của ngươi đi”
Bàn tay cầm súng của anh bắt đầu run lên, anh nghiếng chặt răng, nhớ lại những năm tháng về trước.
Hình ảnh của một cậu nhóc 15 tuổi bị dồn vào góc tường tối tăm, bị người đàn ông đó dùng roi quất vào người liên tục, tay chân và khắp cơ thể cậu đều bị thương rỉ máu, cậu chỉ ngồi một góc ôm hai đầu gối với nét mặt sầu cảm, mặc tai nghe những lời mắng nhiếc chua chát từ miệng người đàn ông đó.
“Không phục sao? Không can tâm sao? Tại sao mày lại có khuôn mặt như thế hả?”
Hàn Kiến Phục đưa tay tới giật lấy cổ áo cậu lên, hai mắt màu vàng cam óng ả của cậu rã xuống như hoàng hôn chiều tà, một đôi mắt vô hồn, không có phản ứng gì khác.
Ông ta nghiếng răng, chỉ cần biết thằng nhóc trước mặt là con của kẻ thù, ông ta liền nổi cơn thịnh nộ.
“Khuôn mặt của mày, dòng máu đang chảy trong người mày, thật là cặn bã, mày là đồ cặn bã”
Ông ta co nắm đấm đánh vào mặt cậu, mãi như vậy, dù là đang cùng ăn một bữa cơm êm đềm, đột nhiên ông ta nổi trận lôi đình, hất bỏ thức ăn ra đất, tiếp tục đưa tay bóp lấy cổ cậu trong căm phẫn.
“Khốn kiếp, tao ghét mày, tao ghét khuôn mặt mày, chết đi”
Những phần kí ức ảm đạm lưu loát di chuyển như một cuốn phim cứ liên tục phát chạy trong tâm trí Tước Thần, anh hơi nheo mắt khó chịu, giơ bàn tay còn lại đập vào trán mình, kìm nén sự bức bối đó.
(Ra vậy, giờ thì mình đã hiểu lí do tại sao bản thân lại phải chịu những cảnh cực hình đó)
Trả thù! Trả thù! Trả thù!
Câu nói này cứ mãi ấn sâu vào tâm trí anh, nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, anh chỉ biết sau tất cả những buổi luyện tập, học hành, rèn luyện khắc nghiệt bấy lâu từ người đàn ông đó, là phải trả thù, nhất định phải làm theo di nguyện của ông ta, mạng sống của anh đặt vào nghĩa vụ đó như là một sứ mệnh, và sự tồn tại của anh cũng chỉ là thứ công cụ để vác bỏ thù hận của Hàn Kiến Phục.
Hàn Tước Thần này, chẳng lẽ sống suốt 27 năm qua chỉ là cỗ máy rẻ mạt như thế sao?
Nghĩ đến câu nói này, anh liền phì cợt cười nhạo chính bản thân mình.
Rồi anh nhìn ông chủ Diệp, tay nắm chặt lấy khẩu súng, áp sát vào trán ông.
“Tất cả là tại ông, ông không đáng sống”
Anh khàn giọng nói, không thiếu phần lạnh lùng, ông chủ Diệp ngỡ ngàng nhìn anh một lúc rồi nhắm mắt đi, nhỏ giọng trầm luân, không lời oán trách.
“Ta hiểu rồi”
A Lạc đứng một bên, hắn lại đang nhếch mép cười khe khẽ chờ màn cảnh đẫm máu sắp bắt đầu.
Nhưng, đột nhiên anh di chuyển khẩu súng về phía A Lạc, bóp cò bắn ba phát vào người hắn, tiếng súng vang lên ba lần, hai mắt hắn căng ra như muốn nứt, ai cũng nhìn sang hoảng hồn hoảng vía.
Máu từ người A Lạc phun ra đặc quánh trên mặt đường, Tước Thần xử lí rất nhạy, bèn hạ khẩu súng xuống, cong môi cười nhạt, nhả cợt lẫn mỉa mai.
“Xin lỗi, ta đã bỏ ý định trả thù đó từ lâu rồi, nãy giờ ta chỉ làm cho ngươi phấn khích một chút trước khi chết mà thôi, thế nào? Ăn ba viên đạn của ta cảm thấy ngon miệng chứ?”
A Lạc hơi biểu hiện nét đau đớn trên khuôn mặt, hắn không ngờ Tước Thần lại không bắn ông chủ Diệp, mà lại là bắn hắn.
Người hắn hơi gập đi, tay bịt lấy vết thương trên bụng, A Trạch đứng bên cạnh hắn cũng thất thần kinh hoảng không ngờ những gì đã xảy ra, nên nhanh tay vịn lấy vai đại ca mình lo lắng hỏi:
“Anh Lạc, không sao chứ?”
Những tên đồng bọn phía sau theo phản ứng đột nhiên giơ súng lên chỉa vào Tước Thần, chỉ cần chờ mỗi hiệu lệnh của lão đại là công kích.
A Lạc cố đứng thẳng người, bàn tay bịt lấy vết thương của hắn dính đầy máu, hơi thở hắn gấp gáp hơn bình thường, nhưng vẫn cao ngạo đắc ý, nhếch môi cực đoan nhìn Tước Thần bảo:
“Ngươi thật đần độn, ta chết cũng được, nhưng ngươi cũng chẳng hề thoát được đâu”
Hắn bắt đầu chao đảo lùi vài bước về phía sau, huyết tràn ra từ cuống họng vẫy đặc, sau đó trừng mắt gào lớn:
“Giết chúng đi, mau giết sạch chúng đi”
A Trạch tuân lệnh, cả đám thuộc hạ phía sau cũng vâng lời.
A Trạch đột ngột chỉa súng về phía Tước Thần, đang định bóp cò thì ông chủ Diệp lại lao ra lên tiếng:
“Muốn thì hãy giết ta đi, giết ta đi”
Ông mặc tấm thân già lao ra che chắn cho anh, đúng lúc A Trạch nổ súng hai phát, hai viên đạn lần lượt đâm phóc vào người ông chủ Diệp không hụt phát nào.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó, Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng phía sau cũng bật hốt hoảng, hai tròng mắt như trố ra căng cứng, đồng thanh gọi lớn:
“Ba!” “Ông chủ!”
Trong sự sinh tử li biệt cận kề, ông ngã dần người xuống, Tước Thần trơ mắt thất hoảng nhìn ông đang gục trước mặt mình.
“Chết tiệt!” Tước Thần nghiếng răng, trách bản thân lại chậm trễ một bước, anh nhanh chóng giơ súng lên bắn vào người A Trạch, hắn phun máu, đột ngột đập vào đám thuộc hạ phía sau rồi ngã ra đất gục mất.
Thiển Linh hơi kinh hoảng nên rít lên một tiếng, lùi người về sau một bước, A Lạc thấy A Trạch đã bất tỉnh nhân sự, không biết còn sống hay đã chết, bèn nghiếng răng nhìn anh trong tức giận.
“Khốn kiếp, Hàn Tước Thần, sao ngươi dám”
Trong khi ông chủ Diệp nằm dưới đất, máu trào ra nơi miệng, vẫn mỉm cười, ông vẫn cố cong môi mỉm cười.
Ông nhìn Tước Thần lần cuối với ánh mắt như sắp phải ngủ một giấc rất dài, cố lẩm bẩm vài tiếng gì đó trong vẻ mặt nặng nhọc không rõ khiến anh giật mình, không hiểu sao anh lại nhận ra lời nói đó của ông, từng chữ một thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí.
“Hãy chăm sóc A Nhiên, đừng mắc phải lỗi lầm của ta năm đó, ta đã không thể bảo vệ được mẹ con”
Sau đó ông dần dần nhắm mắt đi, Tinh Nhiên cố lây vai ông, nhưng ông không có phản ứng, người cô bắt đầu run rẩy, hai mắt cô dao động, cô liền sờ tay mình lên má ông kinh hoảng gọi thất thanh.
“Ba! Ba à! Ba à!”
Ông đã chết, ông đã không còn sống nữa, hơi thở của ông đã không còn nữa, cô ngỡ ngàng, chỉ mới phút chốc thôi mạng sống của ông đã kết thúc nhanh như vậy.
Nước mắt cô trào ra đến ướt mi, từng giọt một rơi xuống mảnh áo mỏng của ông, người thân duy nhất mà cô xem trọng trên đời này cũng không còn nữa, lòng cô đau nhói, lệ không ngừng tuôn.
“Rõ ràng đã hứa sẽ cùng con về nhà ăn cơm, ba đã nói là sẽ không chết mà, tại sao vậy? Tại sao lại như vậy chứ?”
Giọng cô rưng rưng khản đặc không rõ ràng gào lớn, đau khổ không dám tin.
Tiểu Nhất ngồi bên cạnh cô, nhìn thân xác của ông chủ Diệp trước mặt, anh nghiếng răng đi, bầu mắt tối sầm, mái tóc phủ xuống che hai khóe mắt vẫn để lộ sự tiếc nuối, khẽ miệng trách bản thân.
“Tôi xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được ông ấy, là lỗi của tôi”
“Hahaha, khóc lóc cũng vô ích, lão già chết rồi, tiếp theo sẽ là các ngươi”
A Lạc ngẩn mặt lên trời cao cười lớn, sau đó lại tiếp tục nheo mắt ra lệnh:
“Tất cả bọn ngươi đều là lũ đáng chết, mau giết tất cả bọn chúng đi, nhanh lên”
Nghe vậy đám thuộc hạ hắn tuân theo, cả chục tên không tên nào là không có súng, chỉa tứ tung vào phía Tinh Nhiên và Tiểu Nhất.
Tước Thần bật giật mình liếc mắt sang bóng người cô, vì sợ Tinh Nhiên sẽ bị chúng bắn trúng, anh liền nhìn Tiểu Nhất quát bảo: “Đi đi”
Tiểu Nhất hơi giật người ngẩn nhìn anh, thấy Tước Thần lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, lo sợ bất an điều gì đó, dù rất quan tâm cô, nhưng anh lại phủ miệng nheo mày nói:
“Nhanh lên, đừng làm vướn chân tôi”
“Tôi hiểu rồi”
Tiểu Nhất gật đầu hiểu ý, liền kéo tay Tinh Nhiên đang ngồi khóc lóc bên xác ông chủ Diệp, thúc bảo:
“Tinh Nhiên tiểu thư, chúng ta mau đi thôi”
Cô bị Tiểu Nhất kéo tay quay đi trong bất ngờ, nhưng cô lại ương bướng, rút tay ra khỏi tay Tiểu Nhất, mặt vẫn còn đẫm lệ, hai mắt trang điểm rất kĩ bây giờ đã lem luốc vết đen của bút kẻ mắt mà trở nên nhề nhòa, cô lắc đầu, kiên quyết nói lớn.
“Không, tôi không đi, tôi không muốn đi đâu cả”
Rồi cô đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn sang Tước Thần, dù anh không hề nhìn cô, từ trong sâu thẳm, cô rất muốn nói với anh rất nhiều thứ, rất nhiều thứ.
Nhưng Tiểu Nhất không muốn cô ở lại đây và bị thương, anh biết tình cảnh hiện giờ, cả anh và Tước Thần đều đang cố gắng bảo vệ cô hết sức có thể, cho dù là bất chấp cả tính mạng, hai người vẫn muốn cô phải được sống.
Tiểu Nhất nghiếng răng nhìn cô, lập tức phóng hết sự kiên nhẫn quát lớn:
“Cô không thấy mình đang làm vướn chân anh ta sao? Nếu còn đứng lại đây, cô sẽ bị hắn bắn chết đấy”
Tinh Nhiên giật mình, vừa dứt lời, một phát đạn đã bắn ngay vào bả vai Tiểu Nhất, anh bật rít lên một tiếng, khuỵu gối xuống ôm bả vai mình đau đớn. Tinh Nhiên thất thần kinh hoảng, nhìn sang đã thấy Thiển Linh cầm súng chỉa về phía cô, cũng biết phát đạn vừa rồi là do cô ta bắn.
Ánh mắt Thiển Linh đâm đâm về phía Tinh Nhiên, có sự ghét bỏ, có sự bất bình, có sự ghen tỵ, cô ta nheo ánh mắt ấy đi, nhếch mép nói
“Đừng quên tôi sẽ là người chấm dứt mạng sống của cô chứ”
Tinh Nhiên lờ đi cô ta, rồi lại nhìn sang Tiểu Nhất đang khuỵu gối dưới đất sốt ruột hỏi han:
“Tiểu Nhất, anh không sao chứ?”
Tiểu Nhất gắng gượng lắc đầu, đưa tay mình nắm lấy cổ tay cô, giọng thôi thúc, chậm rãi giục:
“Đi đi, ngay khi tôi còn có thể bảo vệ được cô, hãy chạy đến chỗ sau xe kia và nấp, yên tâm, lúc nãy…tôi đã âm thầm báo cảnh sát rồi”
Tiểu Nhất đưa tay trỏ về phía sau chiếc xe anh và Tinh Nhiên đã kéo ông chủ Diệp nấp đạn lúc nãy, Tinh Nhiên rưng rưng nhìn Tiểu Nhất, cô tự trách bản thân mình, là do cô nên anh mới bị thương phải không?
“Là tại tôi, tất cả là tại tôi, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi sẽ không chạy trốn nữa”
Cô đứng dậy kiên quyết nói lớn, Tước Thần lại bật giật liếc sang nhìn cô mà nheo mày.
(Đồ ngốc, sao em lại nói vậy chứ?)
Tiếng khẩu súng của A Lạc lại vang lên rớp rớp trước mặt anh, anh giật mình, quay lại đã thấy hắn chỉa súng đến mình trong phong thái cao ngạo.
“Đối thủ của ngươi là ta, đừng mãi mê liếc đến đứa con gái đó chứ, cô ta sẽ được Thiển Linh chăm sóc ngay thôi”
Tước Thần nghiếng răng, người bên A Lạc còn rất đông, vì anh chỉ mới hạ gục được mỗi A Trạch.
Nhân lúc Thiển Linh đang ngó lơ về phía A Lạc, Tinh Nhiên liều mình nhào tới cô ta, giật lấy khẩu súng trên tay cô ta rồi bắn một phát lên trời, một tiếng đoằng vang lên, đủ làm kinh ngạc những người có mặt ở đó.
Tước Thần đang dè chừng tìm cách đối phó với A Lạc, cũng phải bật ngạc nhiên quay sang nhìn cô, đã thấy cô hoảng loạn chạy về phía anh, chắn ngang trước anh chỉa súng về phía tên gian xảo, mồm mép đầy máu kia quát lớn:
“Dừng lại! Nếu không…tôi…tôi sẽ bắn mấy người đó”
A Lạc bắt đầu nở rộ ánh mắt thích thú nhìn cô, hắn cười giễu, mỉa mai hỏi
“Cô bị ngu sao? Với một khẩu súng đó của cô, nhắm sẽ bắn chết được mấy người bên bọn ta hả?”
Tinh Nhiên mím môi, ánh mắt cô căm phẫn, con ngươi sáng rực.
“Ngươi đã giết ba, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta nhất quyết sẽ không để ngươi giết thêm ai nữa”
Tước Thần hơi ngỡ ngàng đứng phía sau cô, anh có thể nhìn thấy bờ vai cô đang run rẩy, dù ngoài miệng cô nói rất mãnh liệt, nhưng thật sự cô lại đang rất sợ.
(Nếu đã sợ hãi như vậy, tại sao em lại liều mình chỉa súng vào A Lạc, chẳng lẽ…)
Anh hơi nheo mày lại, đoán theo suy nghĩ mập mờ trong đầu mình.
(Tinh Nhiên, chẳng lẽ em đang bảo vệ anh ư?)
Bỗng có các phát súng từ xa lao đến, lần lượt ập vào phía người của A Lạc, từng tên một đột ngột ngã ra đất chết mất, Thiển Linh thì lại đang kinh hoảng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cái gì vậy?” Cô ta cau mày quay sang tự hỏi, đã thấy các xe cảnh sát không ngừng dao động, hú vang in ỏi từ xa chạy đến, và các cảnh sát sẵn sàng nổ súng bắn về phía A Lạc qua các ô cửa xe.
“Là kẻ nào…kẻ nào đã báo cảnh sát đến?”
A Lạc đang thất thần loay hoay tự hỏi, Tiểu Nhất ngồi dưới đất ôm vết thương bên bả vai lên tiếng:
“Là ta, trong khi các ngươi đang đo co, ta đã âm thầm báo hiệu cho Phong Tề Dật dò vị trí và đưa cảnh sát đến đây, ngươi không thể thoát được đâu”
Nghe vậy A Lạc bỗng điên tiết lên, gào thét: “Khốn kiếp”
Nhanh như chớp, hắn lập tức kéo Tinh Nhiên giật như bay về chỗ mình, khẩu súng trên tay cô cũng hớ hên rơi xuống đất.
Tinh Nhiên bật kinh động, Tiểu Nhất và Tước Thần nhìn thấy cũng đều phải to mắt kinh hoảng.
Ngay khi các cảnh sát lần lượt lao ra khỏi xe, Phong Tề Dật cũng bước xuống từ trên đó, kinh ngạc nhìn A Lạc lại đứng kề súng vào đầu Tinh Nhiên khống chế, rồi anh lại thấy xác của ông chủ Diệp nằm dưới đất, bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến Tề Dật bật kinh động, con ngươi đen láy như hố đen sâu thẳm.
“Ông chủ Diệp, không thể nào”
Anh nhận ra ông chủ Diệp đã chết, đây là nỗi đau buồn mất mát to lớn đối với Diệp Gia.
A Lạc láo liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang bao vây hắn, hắn không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, lại cong môi cười nhếch, nhấn giọng đe dọa:
“Giờ thì mau tránh ra, nếu không ta sẽ bắn chết cô ta đấy”
Hắn cựa sát khẩu súng vào đầu Tinh Nhiên, cảnh sát sợ hắn kinh động bóp cò nên không ai dám lao tới, chỉ đứng vây vòng bốn bề xung quanh hắn dè chừng.
Tiểu Nhất nghiếng răng đi, đứng dậy nhìn hắn bảo:
“Mau thả cô ấy ra, ngươi đã bị dồn vào đường cùng rồi, ngươi sẽ không thể nào thoát được đâu”
Nghe vậy A Lạc bật cười khẩy.
“Nhảm nhí, ta mà bị đám cảnh sát ngu ngốc như các ngươi bắt sao? Các ngươi đánh giá thấp ta quá rồi đấy”
Vừa nói xong, hắn liền liếc mắt sang Thiển Linh đang cúi xuống nhặt lại khẩu súng của chính mình, nhếch mép bảo:
“Lôi cô ta vào xe đi”
“Được” Thiển Linh gật đầu, liền nắm mạnh cánh tay Tinh Nhiên kéo về phía sau xe, mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong trước mắt mọi người, Tinh Nhiên muốn chống lại, nhưng khi cô có ý phản kháng thì lại bị Thiển Linh chỉa súng đến, lườm mắt cảnh cáo.
“Nếu cô không muốn chết sớm thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên đi”
Tinh Nhiên bất động ngồi im, liền thấy A Lạc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, vớ tay đóng cửa lại, dù hắn đã bị ăn ba phát đạn, máu tuôn ra nhiều như vậy nhưng thật không ngờ hắn lại còn đủ sức chống chọi, khởi động phóng xe với tốc độ kinh ngạc lao về phía trước.
Mọi người đành bất lực nhìn hắn chạy đi, nhưng Tước Thần và Tiểu Nhất lại đột nhiên lao đến chiếc xe cảnh sát mà Phong Tề Dật vừa mới bước xuống lúc nãy.
Chìa khóa và động cơ cũng chưa hề tắt, hai người không hẹn một lời lại bất ngờ chui vào ghế lái rồi lại đụng chạm vào nhau, Tiểu Nhất nheo mày khó chịu nhìn anh, lớn giọng bảo:
“Tôi sẽ đuổi theo bắt A Lạc, đây là việc của cảnh sát, anh đừng ngáng đường tôi”
Tước Thần không chần chừ, hất tay một cái vào người Tiểu Nhất khiến anh ngã ra đất, sau đó anh nhanh chóng leo vào ghế lái trước rồi lườm mắt sang Tiểu Nhất bảo
“Mạng sống cô ấy phụ thuộc vào tôi, anh mới là người ngáng đường tôi đấy”
Tước Thần vừa nói xong, đã đóng cửa xe cái ầm trước mặt Tiểu Nhất, vụt ga lướt qua trước mặt anh, tức tốc chạy về phía trước để kịp theo dấu xe A Lạc.
Bình luận facebook