Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-64
Buổi chiều đến
Tư Đồng vừa đi trên đường vừa cầm tờ địa chỉ mà Tinh Nhiên đã đưa, đến một đoạn đường thì cô cũng dừng lại rồi liếc mắt chao đảo nhìn xung quanh lẩm bẩm:
“Xem nào, địa chỉ là khu căn hộ cao cấp của Quân Thị, chắc là đây rồi phải không nhỉ?”
Ngay lúc này trước mặt cô là một căn biệt thự to lớn của Thần Dương, vì vốn dĩ không thể phân biệt được đâu là căn hộ và đâu là nhà người khác nên cô đứng nhìn một hồi lưỡng lự vì khi hỏi đường thì người ta lại chỉ đến đây, cô đành bật đoán lẩm bẩm:
“Đây là căn hộ cao cấp sao? Nhìn to lớn như vậy thì chắc là đúng rồi”
Bước chân đến cổng nhà của Thần Dương thì cô lại không tìm được cách vào nên ngẫm nghĩ:
(Làm sao để vào trong đây?)
Sau một vài phút quan sát, Tư Đồng đành leo mình qua cổng vì không biết bấm chuông, vốn dĩ cô vừa mới vào thành phố sau khi nhiều năm sống ở đảo hoang nên vẫn chưa thích nghi với cuộc sống hiện đại ở đây và vẫn còn một chút thiếu hiểu biết.
Lúc này bên trong nhà Thần Dương, anh đang ngồi xem tivi thì đột nhiên có tiếng cảnh báo đột nhập của người lạ vang lên khiến anh nheo mày đứng dậy bật camera xung quanh căn biệt thự trên màn ảnh lên xem. Liền thấy trước cổng mình có một cô gái đang trèo mình qua cổng và có định vào nhà anh, anh ngạc nhiên nheo mày lẩm bẩm:
“Hừ, dám đột nhập vào nhà Quân Thần Dương này thì thật không biết sống chết”
Sau một hồi Tư Đồng cũng leo vào được bên trong, cô bất cẩn ngã nhào xuống bụi cỏ phía dưới rồi ngồi dậy nhăn mặt lẩm bẩm:
“Sao chỗ ở của Tinh Nhiên khó vào vậy không biết?”
Cô cố tự mình đứng dậy, hai tay phủi nhẹ người, trên đầu cô còn vương vấn vài chiếc lá do ngã vào bụi cỏ lúc nãy.
Đi vào sân vườn rộng lớn không một bóng người ấy, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh tự hỏi:
“Kì lạ, không có ai sao?”
Bước chân đến cửa chính, cô liền đứng một hồi rồi giơ tay lên gõ cửa, bỗng cánh cửa tự động mở ra khiến cô bất ngờ ngẫm nghĩ:
( Cánh cửa này tự mở à?)
Bước chân vào bên trong ngôi nhà rộng lớn ấy, cô chao đảo liếc mắt nhìn xung quanh liền thấy tivi đang mở vẫn chưa được tắt, tiếng tivi to nhỏ khiến cô tò mò mà tiến tới nhìn lại tự hỏi:
“Cái này là…tivi mà đúng không?”
Đột nhiên tiếng bước chân u ám tiến đến gần cô từ phía sau, cô giật mình cảnh giác quay mặt lại liền thấy khuôn mặt Thần Dương thật u ám. Anh nghiêng nhẹ đầu với khuôn mặt khó chịu nói:
“Một tên trộm không biết điều, cô dám đột nhập vào nhà Quân Thần Dương này thì không xem trọng tính mạng mình rồi”
Tư Đồng vẫn nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ một hồi ngẫm nghĩ:
( Không lẽ đây là chủ nhà, Tinh Nhiên sống cùng anh ta sao?)
Cô lên tiếng hỏi:
“Cho tôi hỏi…đây là căn hộ cao cấp của Quân Thị phải không?”
Thần Dương ngạc nhiên nheo mày:
“Cô giả điên sao? Bước vào nhà Quân Thần Dương này còn giả ngốc được à?”
Rồi anh liếc nhìn bộ dạng Tư Đồng có chút quê mùa, trên đầu cô lại vương vấn mấy chiếc lá cây kèm theo là cái mặt ngơ ngơ ấy khiến anh lại càng thêm khó chịu, cô lại hỏi:
“Vậy không phải sao?”
Cô cầm tờ địa chỉ Tinh Nhiên đã đưa ra xem rồi lẩm bẩm:
“Nhưng rõ ràng người ta chỉ là ở đây mà, sao lại không phải được chứ?”
Thần Dương thắc mắc bật hỏi:
“Cô từ dưới quê lên sao? Không biết cái nào là căn hộ cái nào là nhà à?”
Tư Đồng ngơ mặt nhìn anh hỏi ngược lại:
“Nhà với căn hộ khác nhau lắm sao?”
Thần Dương càng phát bực càng nhíu mày hơn ngẫm nghĩ:
(Cô ta đang giả vờ với mình chăng?)
“Cô từ đâu đến?”
Anh hỏi, cô trả lời:
“Một đảo hoang, tôi vừa tới đây hơn hai tháng trước, mà khoan đã anh có biết Tinh Nhiên không? Tôi đến đây tìm cô ấy”
Nghe cái tên này Thần Dương sực ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Tinh Nhiên?”
( Là tên cô gái nhàm chán mà Khiết Tường để ý à? Vậy ra cô ta là bạn của cô gái đó và đi nhầm vào nhà mình chăng?)
Thần Dương không trả lời mà vểnh mày hỏi:
“Cô tên gì?”
Cô trả lời vỏn vẹn hai chữ:
“Tư Đồng”
Anh lại hỏi:
“Cô nói cô từ đảo hoang tới là lừa người à?”
Tư Đồng nheo mày khẳng định nói:
“Tôi thật sự đến từ đảo hoang, hơn hai tháng trước tôi cùng Tinh Nhiên được cứu trên biển nên mới vào được thành phố này”
Bỗng Thần Dương ngạc nhiên hỏi:
“Hơn hai tháng trước, cô là người trong đám người kia đi cùng Hạ Tinh Nhiên?”
Cô gật đầu thì Thần Dương nhếch môi:
( Hóa ra cô ta cũng được trực thăng của mình cứu mà lại không biết)
Tư Đồng lại hỏi:
“Này, anh còn chưa trả lời tôi, anh biết Tinh Nhiên mà đúng không? Tôi đến đây là muốn gặp cô ấy”
Anh lướt ngang qua cô tắt chiếc tivi phía sau rồi lạnh nhạt bảo:
“Cô về đi thì hơn, đây không phải nơi cô ta ở”
“Nếu không phải thì tôi đi đây, xin lỗi đã làm phiền anh”
Tư Đồng đành cam chịu đáp rồi quay lưng bước ra ngoài cửa mất, phía bên ngoài cô lại vừa đi vừa tự hỏi:
“Sao lạ vậy? Không phải ở đây sao? Mà người đàn ông đó trông có vẻ lạnh lùng”
Phía sau lưng cô, Thần Dương đứng khoanh tay dựa vào cửa quan sát bóng dáng Tư Đồng đi xa dần, anh lẩm bẩm tự hỏi:
“Lúc nãy cô ta trèo vào cổng, không lẽ đi ra cũng sẽ trèo?”
Anh vừa lẩm bẩm xong thì đã thấy cô từ xa nhón chân với ý định trèo lên cổng để ra ngoài, anh nheo mày vội chạy đến vừa ngẫm nghĩ:
( Quả nhiên cô ta đúng là đồ quê mùa mà)
Vừa chạy gần đến anh gọi lớn:
“Này cô làm gì vậy?”
Tư Đồng vừa leo vừa quay mặt lại trả lời:
“Tôi đi về chứ làm gì?”
“Cô bị thiểu năng à? Cánh cổng này có thể mở, việc gì cô phải trèo”
Tư Đồng ngạc nhiên thì đã thấy mình leo tới đỉnh cổng, cô lấp mấp:
“Sao anh…anh không nói sớm?”
Thần Dương đứng phía dưới ngước mắt lên nhìn cô tiếp lời:
“Mau xuống đi, cô mà ngã chết thì sẽ làm bẩn nhà tôi đấy”
Nghe vậy Tư Đồng gật đầu rồi đưa chân cố trèo xuống, bỗng cô trợt chân nên ngã nhào xuống phía dưới khiến Thần Dương giật mình chạy đến định đỡ cô nhưng anh bỗng khựng lại làm cô ngã vào bụi cỏ phía dưới một lần nữa.
Cô nhăn mặt ngồi dậy quát lớn:
“Sao anh không đỡ tôi hả?”
Thần Dương nhếch môi trả lời:
“Sao tôi phải đỡ cô?”
Tư Đồng cố ngồi dậy nhíu mày nhìn đôi chân mình đã bị trầy xướt. Cô cố đứng dậy dậy phủi những chiếc lá trên áo mình rồi nhìn Thần Dương bằng ánh mắt xem thường nghoảnh mặt nói:
“Một con người hèn nhát”
Thần Dương như vừa bị chạm bởi câu nói đó, anh nhíu mày kéo mạnh tay cô lại vênh mặt hỏi:
“Cô nói ai hèn nhát, cô mạnh miệng như thế thì chê mình sống quá lâu rồi phải không?”
Tư Đồng bất giác nhận ra sự nguy hiểm, cô lấy dao găm từ cổ tay ra bất ngờ quơ qua mặt anh khiến anh ngạc nhiên lùi ra sau, một vết chém do dao gây ra trên mặt đang chảy máu xuống, anh sờ nhẹ tay lên vết thương đó rồi nghiêm mặt đáng sợ nhìn cô nói:
“Cô…”
Tư Đồng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị tiếp lời:
“Anh còn tiến lại gần tôi, tôi sẽ không nương tay đâu”
Anh nhếch môi cười cợt nói:
“Ha…cô không biết việc tấn công người khác bằng vũ khí có thể bị vô tù không hả? Huống hồ chi cô còn dám tấn công cả Quân Thần Dương tôi”
Tư Đồng bật cười nhạt đáp:
“Nhảm nhí, anh là cái gì mà tôi lại không dám, tôi chẳng biết vô tù anh nói là cái gì nhưng…”
Nói đến đây cô lại chỉa dao vào mặt anh dọa nói:
“Anh mà tiến lại gần tôi thì tôi không nương tay đâu, so với bọn cướp tôi từng đối mặt trên đảo thì anh chỉ là dạng con kiến mà thôi”
Thần Dương lúc này như có chút nực cười, anh cong nhẹ môi vì đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái mạnh mẽ lại không biết sống chết đến như vậy, anh bật hỏi:
“Cô nói cô không biết tù là gì phải không?”
Tư Đồng nghoảnh lưng với thái độ khinh thường nói:
“Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh, tôi chỉ đến đây để tìm Tinh Nhiên”
Bỗng anh tiến lại kìm hai tay cô từ phía sau với một sức lực mạnh mẽ khiến cô giật mình cố gắng chống cự, anh đứng phía sau cô nói khẽ với giọng điệu đáng sợ:
“Cô cũng mất cảnh giác quá đấy, cô làm một vết trên mặt Quân Thần Dương này thì không dễ gì mà thoát khỏi đây được đâu”
Cô nghiếng răng thì con dao đã rơi khỏi tay cô xuống đất và bị khống chế bởi tay người đàn ông này, cô quát lớn:
“Buông ra, tên cầm thú”
Thần Dương lại ngạc nhiên hơn rồi lôi hai tay cô đi vừa kéo vừa nói:
“Tôi sẽ cho cô biết khinh thường tôi sẽ chịu hậu quả thế nào?”
Một lúc sau anh đẩy mạnh cô vào nhà sắt đóng chặt cửa lại nói tiếp:
“Bây giờ cô sẽ biết bị giam giữ trong tù là thế nào?”
Anh lạnh nhạt khóa cửa song sắt ấy lại, Tư Đồng đứng dậy quát tháo:
“Này mau thả tôi ra, tên cầm thú kia”
Thần Dương vẫn cười nhạt rồi nghoảnh lưng đi tiếp lời:
“Cô sẽ phải bị nhốt trong đó đến suốt đời, đừng hòng được ra khỏi đây”
Anh nói xong liền đi mất khiến Tư Đồng khó chịu nhăn mặt:
(Cái tên điên này)
Buổi tối dần đến, sau vài tiếng bị nhốt trong lồng song sắt ấy như một con chim sẻ. Tư Đồng cố gắng tìm mọi cách để trốn thoát ra ngoài nhưng bất thành, cô la to trong sự nóng giận mà quát lớn:
“Tên khốn kia, mau thả tôi ra:
Cứ như thế cô không ngừng kêu vang.
Tại phòng khách anh lúc này. Anh liếc mắt quan sát cô trên camera bằng chiếc màn hình to lớn trước mặt rồi nheo mày lẩm bẩm:
“Đúng là người phụ nữ điên rồ, cô ta thậm chí còn mắng chửi mình khi đã bị nhốt trong song sắt ấy”
Sau 30 phút trôi qua, cổ họng cô cũng đã khàn và khô hốc, cô bất lực ngồi bẹp xuống với chiếc bụng đói ran và kiệt sức thì anh bước vào với khuôn mặt ác cảm, cất giọng đểu cợt hỏi:
“Thế nào? Cô đã biết cảm giác ở tù là thế nào chưa?”
Cô ngẩn mặt nhìn anh với ánh mắt lờ đờ lẩm bẩm:
“Nước, tôi…muốn uống nước”
Anh ngạc nhiên rồi khuỵu chân xuống đối mặt với cô giữa song sắt hỏi:
“Cô khát rồi à? Cô làm mặt tôi có dấu thế này thì nghĩ sẽ được ăn uống sao?”
Cô nhăn mặt nói:
“Anh muốn gì từ tôi? Rõ ràng là anh động thủ với tôi trước nên tôi chỉ phản xạ lại thôi”
Thấy thái độ tức giận của cô, Thần Dương thò tay vào khe song sắt ấy rồi nâng nhẹ cằm cô lên nói:
“Một cô gái như cô từ đảo hoang đến đây nên đầu óc đúng là chứa toàn bã đậu, cho dù có một trăm người như cô còn không đối phó được Quân Thần Dương này đâu”
Dứt lời anh lấy chai nước đã mang theo trong người rồi ném vào khe song sắt ấy tiếp lời:
“Uống đi, tôi không muốn cô chết khô trong nhà lao này”
Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài mất.
Tư Đồng vớ lấy chai nước dưới đất rồi khó hiều ngẫm nghĩ:
“Anh ta rốt cuộc là ai? Mình không lẽ đã đắc tội với một người không nên đụng tới à?”
Sáng sớm hôm sau, tại Tống Gia.
Tinh Nhiên vừa mở mắt sau một giấc ngủ dài trên giường. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ:
(Mình đã bị nhốt ở đây một ngày rồi, chắc chắn anh Khiết Tường cũng đang tìm kiếm mình, không biết Tước Thần anh ấy có biết chuyện mình bị mất tích không nữa, nhưng tóm lại phải tìm mọi cách trốn thoát khỏi đây)
Bỗng cánh cửa bật mở, hai cô người hầu hôm qua lại bước vào rồi đặt đồ ăn sáng trên bàn nhìn sang cô nói:
“Tiểu thư, chúng tôi mang thức ăn vào cho cô đây, bây giờ mời cô đi rửa mặt rồi ăn sáng”
Tinh Nhiên bật đứng dậy nheo mày nói:
“Không, tôi không muốn ăn, tôi muốn ra ngoài”
Cô nhanh chóng lao người chạy đến cánh cửa đang mở trước mặt thì đúng lúc Tống Lục Tài cũng vừa bước vào khiến cô đụng trúng hắn mà bật ngã người ra sàn. Tống Lục Tài vẫn nét mặt cau có nghiêng đầu vênh mặt nhẹ rồi lên tiếng:
“Mới sáng mà cô đã làm ồn ào như thế rồi thì thật to gan, lại còn muốn trốn thoát khỏi đây à?”
Tinh Nhiên đứng dậy, cô nheo mày nhìn hắn nói trong khó chịu:
“Mau thả tôi ra”
Hắn bật cười cợt rồi tiến tới nắm lấy cổ cô thật chặt khiến cô ngạt thở cố vùng vẫy khỏi bàn tay bạo lực này. Hắn nghiêng nhẹ đầu với giọng điệu thô bạo quát:
“Cô đúng là không biết tự lượng sức mình, đừng quên bổn thiếu gia không phải đổi lấy cô bằng tay trắng nên cô nghĩ cô sẽ thoát khỏi đây được sao?”
Dứt lời hắn quật cô văng xuống đất một cách mạnh bạo khiến cô đau đớn bật rên:
“Ưm…ư…”
Rồi hắn bỏ hai tay vào túi quần nhăn răng tiếp lời:
“Mau ngoan ngoãn đánh răng rồi ăn sáng sau đó làm bổn thiếu gia hài lòng đi, hôm qua ta có thể tha cho cô nhưng hôm nay ta sẽ hành hạ cô thật tốt, vì thế hãy chuẩn bị tinh thần”
Dứt lời hắn nghoảnh lưng đi ra rồi đóng sầm cửa lại, hai cô người hầu đứng gần đó cũng bật sợ hãi rồi tiến tới đỡ lấy Tinh Nhiên, một cô người hầu nói khẽ:
“Tiểu thư, xin cô đừng chống cự chủ nhân nữa, nếu không cô sẽ chết thật đấy”
Cô người hầu còn lại cũng tiếp lời:
“Đúng vậy đấy, chủ nhân đã giết rất nhiều nữ hầu rồi, vì thế cô không phải là ngoại lệ đâu, nếu muốn sống lâu thì tốt nhất nên học cách làm vừa lòng ngài ấy đi”
Tinh Nhiên bật nheo mày:
“Hừ, còn lâu tôi mới làm vừa lòng hắn ta, mấy cô đã biết hắn ta là người như vậy tại sao lại còn cố gắng phục vụ hắn mà không tìm cách trốn thoát ra ngoài?”
Nghe Tinh Nhiên hỏi, hai cô người hầu ấy nhìn nhau với ánh mắt lo lắng đáp:
“Không riêng gì chúng tôi mà các người hầu khác cũng muốn được trả tự do, đã có vài nữ hầu không chịu nổi tính khí tàn bạo của chủ nhân mà liều mình trốn thoát nhưng kết quả đều bị ngài ấy tóm lại, điều đáng sợ nhất là khi bị bắt lại là phải đối mặt với cái chết, ngài ấy sẽ hành hạ họ một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ muốn sống lâu thì chỉ còn cách làm hài lòng ngài ấy thôi”
Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi:
“Nhưng hắn sống một mình trong căn nhà to lớn này với những người hầu khác sao?”
Một cô người hầu trả lời:
“Đúng vậy, khi còn nhỏ phu nhân đã mắc bệnh tâm thần vì lão gia đã bỏ đi theo người phụ nữ khác, bà ấy thường trúc giận và hành hạ chủ nhân một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ chính vì thế nên ngài ấy mới trở nên nhẫn tâm như vậy, sau khi phu nhân mất thì ngài ấy cũng bắt đầu có tính y như mẹ mình”
Bỗng cô người hầu còn lại khều tay cô người hầu kia nói:
“Cô nói ít thôi, nếu chủ nhân vẫn chưa thấy Tinh Nhiên tiểu thư ra thì ngài ấy sẽ lại vào đây đó”
Tinh Nhiên hiểu chuyện đành đứng dậy rồi tiếp lời:
“Được thôi, tôi sẽ đi rửa mặt rồi ăn sáng, dù sao thì cảm ơn các cô đã nói cho tôi biết thêm chuyện này”
Một hồi sau ngoài hồ bơi.
Tống Lục Tài vừa leo lên từ bể bơi với thân hình săn chắc. Hắn vừa lấy khăn lau tóc mình vừa nheo mày nghĩ:
( Sao người phụ nữ kia vẫn chưa ra?)
Hắn vừa bực tức nghĩ xong thì đúng lúc hai cô người hầu kia đã đưa Tinh Nhiên đang đi đến chỗ hắn thì hắn căng giọng hỏi:
“Chỉ là làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, sao lại lâu như thế hả?”
Hai cô người hầu cúi mặt đáp:
“Dạ thưa chủ nhân, Hạ tiểu thư lúc nãy có chút đau đớn ở cổ nên cô ấy không thể ra ngay được”
“Ở cổ?”
Tống Lục Tài lẩm bẩm rồi tiến lại gần Tinh Nhiên, hắn liếc mắt nhìn vết hằn trên cổ cô do hắn làm lúc nãy rồi bật cười nhẹ nói:
“Chỉ mới nhiêu đây cô đã đau đớn rồi ư? Đúng là yếu đuối”
Tinh Nhiên vẫn im lặng thì hắn cười cợt lên tiếng:
“Cô biết hôm nay sẽ chịu hình phạt gì không?”
Cô vẫn im lặng không nói gì khiến hắn ta nheo mày quát:
“Cô bị câm à? Còn không trả lời bổn thiếu gia đây, có muốn chết không?”
Tinh Nhiên bật cười nhẹ đáp:
“Chẳng qua là tôi không muốn trả lời với một tên chó điên”
“Cô nói cái gì?”
Nghe sự xúc phạm ấy, hắn tức giận đẩy mạnh người cô ra phía sau khiến cô ngã xuống bể bơi trong sự chứng kiến của mấy cô nữ hầu đứng gần đó.
Khi Tinh Nhiên vừa ngã xuống bể bơi, cô bật thở hộc hộc chới với trên mặt nước nhưng vẫn im lặng không kêu cứu. Mấy cô nữ hầu đứng gần đó bật run lấp mấp nhìn nhau nói:
“Hình như cô ấy không biết bơi, cô ấy sẽ chết đó”
“Không thể nào”
Tống Lục Tài vẫn trơ xác đứng phía trên nhìn cô chới với trong tình trạng đuối nước, hắn vênh mặt nhẹ nói lớn:
“Cô đang giả vờ không biết bơi đúng không? Đừng nghĩ Tống Lục Tài này không biết”
Tinh Nhiên lúc này như đuối dần nhưng cô vẫn kiên quyết không phát ra một tiếng gì, cũng không kêu cứu, cô bắt đầu nhắm mắt dần, tay chân cũng bắt đầu dừng cử động. Thấy sự bất thường ấy, Tống Lục Tài trừng mắt nhìn rồi nhanh chóng lao xuống bể bơi kéo cô lên bờ trong tình trạng sắp ngừng thở khiến mọi người hồi hộp.
Hắn đặt cô trên lên rồi lây người cô cố gọi:
“Này, người phụ nữ kia, cô muốn chết à? Mau tỉnh lại cho tôi”
Cô vẫn bất động, mấy cô người hầu đó bật run nhìn nhau xì xào nói:
“Cô ấy chết rồi, đúng là hồng nhan bạc phận mà”
“Chỉ mới vào đây mà đã ra nông nổi như thế”
Không quan tâm mấy lời đó, Tống Lục Tài đứng phắt dậy nhìn mấy cô nữ hầu xung quanh quát lớn:
“Ai biết hô hấp cho cô ta thì bước ra đây, nhanh lên”
Nghe vậy mấy cô người hầu bật run rồi nhìn nhau, hắn lại càng thêm nóng lòng vì trước giờ hắn chỉ giết người chứ chưa từng cứu người nên trở nên bất lực. Bỗng một cô người hầu bước ra bật run lấp mấp lên tiếng:
“Tôi…tôi biết hô hấp cho cô ấy”
Tống Lục Tài như được một tia hi vọng, hắn quát lớn:
“Nhanh lên, mau cứu cô ta đi”
Cô người hầu ấy nhanh chóng tiến tới Tinh Nhiên, cô nhẹ nhàng áp hai tay vào lồng ngực cô rồi ép lên ép xuống nhưng biểu hiện lại không có phản ứng. Trong khoảnh khắc ấy mọi người đều mong có thể cứu sống được cô nên không ngừng cầu nguyện, sau một hồi thì Tinh Nhiên cũng bật sặc nước ra ngoài, cô thở dốc rồi mở mắt dần khiến ai nấy đều mừng rỡ. Cô người hầu ấy vui mừng nói lớn:
“Cô ấy tỉnh rồi, may quá”
Nghe vậy Tống Lục Tài nhanh chóng tiến tới xem, Tinh Nhiên mấp máy nhìn bóng dáng hắn trước mắt một cách lờ mờ, cô mỉm cười nhẹ gọi hai tiếng:
“Tước Thần, là anh phải không?”
Khi hình ảnh mờ nhạt dần dần hiện rõ, cô giật mình hắn không phải là Tước Thần mà là tên lưu manh tàn bạo. Liền bật ngồi dậy thì hắn nheo mày nói:
“Tưởng mình sắp chết nên gọi tên bạn trai à? Đúng là nực cười”
Cô nheo mày đáp lại:
“Sao anh không để tôi chết đi, sao lại cứu tôi chứ?”
Hắn đứng dậy vênh mặt đáp:
“Còn chưa hành hạ cô xong, sao có thể để cô chết dễ dàng vậy được, với lại nhớ cho kĩ bổn thiếu gia không đổi cô bằng tay trắng”
Rồi hắn lên tiếng:
“Mau đưa cô ta vào phòng thay đồ, với lại hôm nay đủ rồi”
Dứt lời hắn bước đi mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng cùng thời gian này, A Lạc và Tước Thần đi vào một con đập ở sông. Tước Thần nheo mày hỏi:
“A Lạc, đã mấy ngày nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đã thả Tinh Nhiên ra chưa vậy?”
A Lạc bật cười nhẹ quay lại nhìn anh đáp:
“Đúng là nóng vội, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến đứa con gái đó thì làm sao giúp ta được hả?”
Anh cắn răng nói:
“Hừ, ta chỉ quan tâm đến cô ấy, chỉ cần ngươi thả cô ấy ra thì ta sẽ tập trung vào việc giúp ngươi mọi thứ, nhưng ta cảm thấy dường như ngươi đang cố lãng tránh việc này thì phải”
A Lạc nhăn trán rồi đáp:
“Yên tâm, ngay sau khi hoàn thành việc ở con đập này, cũng là việc ta giao cho ngươi đầu tiên, nếu ngươi làm tốt thì ta sẽ gọi thuộc hạ thả cô ta ra một cách an toàn”
Rồi hắn trỏ tay vào con đập ấy tiếp lời:
“Người có thấy chỗ đó không? Bây giờ ta muốn ngươi đặt quả bom này vào đó”
Vừa nói xong hắn đưa cho anh một quả bom nhỏ thì anh sực nhận ra ý định của hắn mà nheo mày hỏi:
“Ngươi là định đang muốn phá hủy kho chứa hàng của Diệp phái bang phía trước?”
Hắn ta cười lớn đáp:
“Đúng vậy, phía trước con sông này đang chảy là một kho chứa rất nhiều lượng hàng lớn của Diệp phái bang, để phá hủy số hàng đó ta đành phải đặt quả bom này ở đây và tạo ra một trận lũ lụt lớn, khi ấy nước sông sẽ tràn vào kho chứa hàng và mọi thứ sẽ bị hư hỏng”
Tước Thần sực ngạc nhiên tiếp lời:
“Và Diệp phái bang sẽ bị tổn thất nặng nề do số lượng hàng hóa bị hư hỏng đó, ngươi muốn hại ông chủ Diệp phải thiệt hại nặng nề à? Sao ngươi có thể hại người mà ngươi đã tận tình phục vụ bao năm nay chứ?”
“Đừng nói đạo lí với ta vì ta và ngươi đều như nhau thôi, đều là những kẻ vì tiền và danh lợi có thể làm mọi thứ với người khác”
Hắn liền đáp thì anh nheo mày nghĩ:
(Cái tên này lòng dạ hắn ngày càng ấu trĩ, mình không nên nói nhiều với hắn thì hơn, nhưng lượng hàng đó là của ông chủ Diệp, dù gì ông ta cũng đang giúp mình tìm Tinh Nhiên nên thật khó có thể giúp A Lạc về chuyện này)
A Lạc lên tiếng:
“Sao hả? Còn không mau làm đi”
Tước Thần liền đáp:
“Được thôi, nhưng trước tiên ta muốn ngươi đưa cho ta một khẩu súng”
“Súng? Ngươi muốn làm gì?”
A Lạc nheo mày nghi ngờ hỏi thì anh trả lời:
“Quả bom này sẽ nổ trong một thời gian nhất định khi được đặt giờ, nhưng khoảng cách từ con đập đến nhà kho khá xa vì thế khả năng dòng nước di chuyển đến nhà kho phía trước là một chuyện không dễ dàng, và độ thành công chỉ tầm 70% thôi, đó là khi ngươi đợi quả bom tự nổ, nhưng nếu có súng tác động vào quả bom thì con đập sẽ nổ rất lớn và độ thành công sẽ lên đến 99%, ta có thể chắc rằng dòng nước này sẽ ập vào kho chứa đồ hoàn toàn, và kế hoạch của ngươi sẽ được như dự tính”
A Lạc lại hỏi:
“Ngươi không lừa ta chứ? Nhưng nếu không thành công như lời ngươi nói thì bạn gái ngươi sẽ chết ngay lập tức”
Nói xong hắn lấy một khẩu súng ngắn ra đưa cho anh thì anh cầm lấy đáp:
“Ta nói được làm được”
Sau một hồi khi đã gắn bom vào con đập và bắt đầu kích hoạt quả bom trong thời gian 2 phút. Tước Thần và A Lạc lùi người về cách con sông 5m. Anh bắt đầu giơ súng lên và canh độ nhắm chính xác để viên đạn có thể trúng quả bom ở một khoảng cách xa như vậy. A Lạc đứng bên cạnh quan sát anh bật nghĩ:
(Tên Hàn Tước Thần này có thể nhắm chính xác vào quả bom được không? Ở khoảng cách 5m này nếu mà hắn bắn trúng thì đúng là tên sát thủ tài giỏi như lời đồn)
Khi thời gian quả bom đang đếm giảm dần.
30 giây, 29 giây, 28 giây,…
Tay Tước Thần bắt đầu nắm chặt khẩu súng, ngón tay đã sờ đến cò và chỉ còn chờ đến thời cơ là bắn đi.
10 giây, 9 giây, 8 giây,… thời gian không ngừng đếm. Đến khi còn 3 giây, 2 giây, và 1 giây còn lại. Quả bom bỗng phát tiếng “kít kít kít” liên hồi thì anh liền bóp cò súng. Một tiếng “đoằng” vang lên, viên đạn đúng như dự tính của anh, khi quả bom chuẩn bị phát nổ thì viên đạn cũng vừa phăng vào quả bom tạo ra một tiếng nổ cực lớn ở con đập. Cả dòng sông như một bãi thủy triều dồn dập hất lên cao sau đó ập xuống và chảy mạnh theo con sông tiến đến nhà kho lớn phía trước.
Tước Thần và A Lạc đã đứng cách 5m nên không bị dòng chảy của con sông làm ảnh hưởng.
Phía trước nhà kho có hai tên thuộc hạ đứng canh gác, khi tiếng động lớn ầm ầm ngày càng lớn, một tên nhìn tên kia bật hỏi:
“Này, mày có nghe thấy tiếng gì rất lớn không?”
Tên kia cũng thắc mắc gật đầu:
“Tao nghe thấy tiếng ầm ầm của cái gì đó từ phía…trước”
Hắn vừa nói vừa to mắt dần khi phía trước là một dòng nước sông lớn đang ập đến với tộc độ vượt bậc, hắn giật mình hét lớn:
“Nhìn kìa, có một dòng nước lớn đang ập đến đây, chạy thôi”
Tên kia cũng vừa thấy vừa nói:
“Nhưng kho chứa hàng này phải làm sao?”
Hắn vừa hỏi xong thì đã thấy tên kia chạy mất xác về phía xa thì liền chạy theo nói lớn:
“Này đợi tao với”
Vài giây sau, dòng nước đã ập mạnh đến nhà kho một cách kinh khủng khiến nhà kho lớn bị sập xuống mà trôi mọi thứ ra ngoài. Lúc này từ xa A Lạc quan sát bằng ống nhòm, khi thấy dòng sông đã làm trôi cả nhà kho và số hàng bị văng ra ngoài chảy theo con sông mất, hắn nhe răng cười khoái chí thì Tước Thần đứng phía sau hỏi:
“Sao rồi, thuận lợi chứ?”
Hắn gỡ ống nhòm xuống quay lại cười đáp:
“Rất tốt, toàn bộ nhà kho đã bị dòng sông làm sập đổ, hàng hóa ta đoán cũng bị thiệt hại nặng nề cả rồi”
Anh cười nhạt nói:
“Nếu đã như như đúng kế hoạch của ngươi rồi, vậy thì bây giờ tính đến chuyện của ta đi chứ hả?”
A Lạc nheo mày:
“Ngươi cứ nhắc đến cô gái đó mãi, thật khiến ta cảm thấy khó chịu đó”
Anh bật giơ khẩu súng vừa sử dụng xong chỉa vào A Lạc khiến hắn giật mình, anh tiếp lời:
“Nếu ngươi không giữ lời thì phát đạn tiếp theo sẽ vào đầu ngươi”
Hắn nheo mày:
“Hừ, cho dù ngươi có giết ta thì cô gái đó cũng không bao giờ được thả ra, đừng ngu ngốc như thế chứ?”
Anh gào lớn:
“Vậy thì mau lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ ngươi và bảo thả cô ấy ra nhanh lên”
A Lạc lùi người về sau một bước, anh vẫn chỉa súng vào hắn khiến hắn khó mà tránh được, sau đó anh bật cười khúc khích nói:
“Ngươi gào lớn như vậy làm gì? Với lại cô ta hiện đang không có trong tay ta”
“Cái gì?”
Anh sửng sờ ngạc nhiên hỏi tiếp:
“Vậy cô ấy đang ở đâu? Ngươi đã nói là đang giữ cô ấy mà”
A Lạc bật cười đáp:
“Ta chỉ dùng cớ này để ngươi có thể giúp ta hủy hoại cái nhà kho đó thôi, còn về việc bạn gái ngươi thì cô ta đang trong tay Tống Lục Tài, không chừng bây giờ đã bị hành hạ đến chết rồi”
Anh bật run, A Lạc lùi người dần về sau vài bước vì có ý định chạy thoát. Lúc này anh cắn răng hỏi lớn:
“Ngươi đã đưa cô ấy cho tên đó mấy ngày rồi?”
A Lạc vừa lùi người ra sau dần vừa đáp:
“Hừ, kể từ khi cô ta mất tích, nhưng rất tiếc với ngươi rằng sẽ không có ai sống sót nổi trong tay tên họ Tống kia đâu, cô ta cũng sẽ như vậy thôi, vậy thôi ta phải đi đây”
Vừa nói xong hắn vừa xoay lưng chạy thật nhanh thì anh cắn chặt răng bóp lấy cò súng bắn nhiều phát về phía A Lạc. Nhưng chỉ có một viên là dính vào bã vai hắn khiến hắn bật rên:
“Ư…tên khốn”
Hắn vừa ôm bã vai rướm máu đau đớn của mình vừa nhảy lên chiếc xe đậu gần đó, nhanh chóng vặn chìa khóa lái đi dần mất.
Tước Thần cũng nhanh chóng chạy đến giao lộ lớn để bắt xe, rất may có một chiếc xe chạy đến vì con đường này khá vắng vẻ. Anh liền chặn đầu xe đó lại thì người chủ xe hé đầu ra cửa quát lớn:
“Tên kia, muốn chết à?”
Anh liền đi đến mở cửa xe bên cạnh rồi ngồi vào khiến người chủ xe hoảng hốt:
“Này làm gì vậy hả?”
Anh giơ súng chỉa vào anh chủ xe gào lớn:
“Mau lái đi, nhanh lên”
Người kia sợ hãi hốt hoảng lật đật lái xe đi đáp:
“A…vâng, đừng…đừng giết tôi, làm ơn”
Tư Đồng vừa đi trên đường vừa cầm tờ địa chỉ mà Tinh Nhiên đã đưa, đến một đoạn đường thì cô cũng dừng lại rồi liếc mắt chao đảo nhìn xung quanh lẩm bẩm:
“Xem nào, địa chỉ là khu căn hộ cao cấp của Quân Thị, chắc là đây rồi phải không nhỉ?”
Ngay lúc này trước mặt cô là một căn biệt thự to lớn của Thần Dương, vì vốn dĩ không thể phân biệt được đâu là căn hộ và đâu là nhà người khác nên cô đứng nhìn một hồi lưỡng lự vì khi hỏi đường thì người ta lại chỉ đến đây, cô đành bật đoán lẩm bẩm:
“Đây là căn hộ cao cấp sao? Nhìn to lớn như vậy thì chắc là đúng rồi”
Bước chân đến cổng nhà của Thần Dương thì cô lại không tìm được cách vào nên ngẫm nghĩ:
(Làm sao để vào trong đây?)
Sau một vài phút quan sát, Tư Đồng đành leo mình qua cổng vì không biết bấm chuông, vốn dĩ cô vừa mới vào thành phố sau khi nhiều năm sống ở đảo hoang nên vẫn chưa thích nghi với cuộc sống hiện đại ở đây và vẫn còn một chút thiếu hiểu biết.
Lúc này bên trong nhà Thần Dương, anh đang ngồi xem tivi thì đột nhiên có tiếng cảnh báo đột nhập của người lạ vang lên khiến anh nheo mày đứng dậy bật camera xung quanh căn biệt thự trên màn ảnh lên xem. Liền thấy trước cổng mình có một cô gái đang trèo mình qua cổng và có định vào nhà anh, anh ngạc nhiên nheo mày lẩm bẩm:
“Hừ, dám đột nhập vào nhà Quân Thần Dương này thì thật không biết sống chết”
Sau một hồi Tư Đồng cũng leo vào được bên trong, cô bất cẩn ngã nhào xuống bụi cỏ phía dưới rồi ngồi dậy nhăn mặt lẩm bẩm:
“Sao chỗ ở của Tinh Nhiên khó vào vậy không biết?”
Cô cố tự mình đứng dậy, hai tay phủi nhẹ người, trên đầu cô còn vương vấn vài chiếc lá do ngã vào bụi cỏ lúc nãy.
Đi vào sân vườn rộng lớn không một bóng người ấy, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh tự hỏi:
“Kì lạ, không có ai sao?”
Bước chân đến cửa chính, cô liền đứng một hồi rồi giơ tay lên gõ cửa, bỗng cánh cửa tự động mở ra khiến cô bất ngờ ngẫm nghĩ:
( Cánh cửa này tự mở à?)
Bước chân vào bên trong ngôi nhà rộng lớn ấy, cô chao đảo liếc mắt nhìn xung quanh liền thấy tivi đang mở vẫn chưa được tắt, tiếng tivi to nhỏ khiến cô tò mò mà tiến tới nhìn lại tự hỏi:
“Cái này là…tivi mà đúng không?”
Đột nhiên tiếng bước chân u ám tiến đến gần cô từ phía sau, cô giật mình cảnh giác quay mặt lại liền thấy khuôn mặt Thần Dương thật u ám. Anh nghiêng nhẹ đầu với khuôn mặt khó chịu nói:
“Một tên trộm không biết điều, cô dám đột nhập vào nhà Quân Thần Dương này thì không xem trọng tính mạng mình rồi”
Tư Đồng vẫn nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ một hồi ngẫm nghĩ:
( Không lẽ đây là chủ nhà, Tinh Nhiên sống cùng anh ta sao?)
Cô lên tiếng hỏi:
“Cho tôi hỏi…đây là căn hộ cao cấp của Quân Thị phải không?”
Thần Dương ngạc nhiên nheo mày:
“Cô giả điên sao? Bước vào nhà Quân Thần Dương này còn giả ngốc được à?”
Rồi anh liếc nhìn bộ dạng Tư Đồng có chút quê mùa, trên đầu cô lại vương vấn mấy chiếc lá cây kèm theo là cái mặt ngơ ngơ ấy khiến anh lại càng thêm khó chịu, cô lại hỏi:
“Vậy không phải sao?”
Cô cầm tờ địa chỉ Tinh Nhiên đã đưa ra xem rồi lẩm bẩm:
“Nhưng rõ ràng người ta chỉ là ở đây mà, sao lại không phải được chứ?”
Thần Dương thắc mắc bật hỏi:
“Cô từ dưới quê lên sao? Không biết cái nào là căn hộ cái nào là nhà à?”
Tư Đồng ngơ mặt nhìn anh hỏi ngược lại:
“Nhà với căn hộ khác nhau lắm sao?”
Thần Dương càng phát bực càng nhíu mày hơn ngẫm nghĩ:
(Cô ta đang giả vờ với mình chăng?)
“Cô từ đâu đến?”
Anh hỏi, cô trả lời:
“Một đảo hoang, tôi vừa tới đây hơn hai tháng trước, mà khoan đã anh có biết Tinh Nhiên không? Tôi đến đây tìm cô ấy”
Nghe cái tên này Thần Dương sực ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Tinh Nhiên?”
( Là tên cô gái nhàm chán mà Khiết Tường để ý à? Vậy ra cô ta là bạn của cô gái đó và đi nhầm vào nhà mình chăng?)
Thần Dương không trả lời mà vểnh mày hỏi:
“Cô tên gì?”
Cô trả lời vỏn vẹn hai chữ:
“Tư Đồng”
Anh lại hỏi:
“Cô nói cô từ đảo hoang tới là lừa người à?”
Tư Đồng nheo mày khẳng định nói:
“Tôi thật sự đến từ đảo hoang, hơn hai tháng trước tôi cùng Tinh Nhiên được cứu trên biển nên mới vào được thành phố này”
Bỗng Thần Dương ngạc nhiên hỏi:
“Hơn hai tháng trước, cô là người trong đám người kia đi cùng Hạ Tinh Nhiên?”
Cô gật đầu thì Thần Dương nhếch môi:
( Hóa ra cô ta cũng được trực thăng của mình cứu mà lại không biết)
Tư Đồng lại hỏi:
“Này, anh còn chưa trả lời tôi, anh biết Tinh Nhiên mà đúng không? Tôi đến đây là muốn gặp cô ấy”
Anh lướt ngang qua cô tắt chiếc tivi phía sau rồi lạnh nhạt bảo:
“Cô về đi thì hơn, đây không phải nơi cô ta ở”
“Nếu không phải thì tôi đi đây, xin lỗi đã làm phiền anh”
Tư Đồng đành cam chịu đáp rồi quay lưng bước ra ngoài cửa mất, phía bên ngoài cô lại vừa đi vừa tự hỏi:
“Sao lạ vậy? Không phải ở đây sao? Mà người đàn ông đó trông có vẻ lạnh lùng”
Phía sau lưng cô, Thần Dương đứng khoanh tay dựa vào cửa quan sát bóng dáng Tư Đồng đi xa dần, anh lẩm bẩm tự hỏi:
“Lúc nãy cô ta trèo vào cổng, không lẽ đi ra cũng sẽ trèo?”
Anh vừa lẩm bẩm xong thì đã thấy cô từ xa nhón chân với ý định trèo lên cổng để ra ngoài, anh nheo mày vội chạy đến vừa ngẫm nghĩ:
( Quả nhiên cô ta đúng là đồ quê mùa mà)
Vừa chạy gần đến anh gọi lớn:
“Này cô làm gì vậy?”
Tư Đồng vừa leo vừa quay mặt lại trả lời:
“Tôi đi về chứ làm gì?”
“Cô bị thiểu năng à? Cánh cổng này có thể mở, việc gì cô phải trèo”
Tư Đồng ngạc nhiên thì đã thấy mình leo tới đỉnh cổng, cô lấp mấp:
“Sao anh…anh không nói sớm?”
Thần Dương đứng phía dưới ngước mắt lên nhìn cô tiếp lời:
“Mau xuống đi, cô mà ngã chết thì sẽ làm bẩn nhà tôi đấy”
Nghe vậy Tư Đồng gật đầu rồi đưa chân cố trèo xuống, bỗng cô trợt chân nên ngã nhào xuống phía dưới khiến Thần Dương giật mình chạy đến định đỡ cô nhưng anh bỗng khựng lại làm cô ngã vào bụi cỏ phía dưới một lần nữa.
Cô nhăn mặt ngồi dậy quát lớn:
“Sao anh không đỡ tôi hả?”
Thần Dương nhếch môi trả lời:
“Sao tôi phải đỡ cô?”
Tư Đồng cố ngồi dậy nhíu mày nhìn đôi chân mình đã bị trầy xướt. Cô cố đứng dậy dậy phủi những chiếc lá trên áo mình rồi nhìn Thần Dương bằng ánh mắt xem thường nghoảnh mặt nói:
“Một con người hèn nhát”
Thần Dương như vừa bị chạm bởi câu nói đó, anh nhíu mày kéo mạnh tay cô lại vênh mặt hỏi:
“Cô nói ai hèn nhát, cô mạnh miệng như thế thì chê mình sống quá lâu rồi phải không?”
Tư Đồng bất giác nhận ra sự nguy hiểm, cô lấy dao găm từ cổ tay ra bất ngờ quơ qua mặt anh khiến anh ngạc nhiên lùi ra sau, một vết chém do dao gây ra trên mặt đang chảy máu xuống, anh sờ nhẹ tay lên vết thương đó rồi nghiêm mặt đáng sợ nhìn cô nói:
“Cô…”
Tư Đồng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị tiếp lời:
“Anh còn tiến lại gần tôi, tôi sẽ không nương tay đâu”
Anh nhếch môi cười cợt nói:
“Ha…cô không biết việc tấn công người khác bằng vũ khí có thể bị vô tù không hả? Huống hồ chi cô còn dám tấn công cả Quân Thần Dương tôi”
Tư Đồng bật cười nhạt đáp:
“Nhảm nhí, anh là cái gì mà tôi lại không dám, tôi chẳng biết vô tù anh nói là cái gì nhưng…”
Nói đến đây cô lại chỉa dao vào mặt anh dọa nói:
“Anh mà tiến lại gần tôi thì tôi không nương tay đâu, so với bọn cướp tôi từng đối mặt trên đảo thì anh chỉ là dạng con kiến mà thôi”
Thần Dương lúc này như có chút nực cười, anh cong nhẹ môi vì đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái mạnh mẽ lại không biết sống chết đến như vậy, anh bật hỏi:
“Cô nói cô không biết tù là gì phải không?”
Tư Đồng nghoảnh lưng với thái độ khinh thường nói:
“Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh, tôi chỉ đến đây để tìm Tinh Nhiên”
Bỗng anh tiến lại kìm hai tay cô từ phía sau với một sức lực mạnh mẽ khiến cô giật mình cố gắng chống cự, anh đứng phía sau cô nói khẽ với giọng điệu đáng sợ:
“Cô cũng mất cảnh giác quá đấy, cô làm một vết trên mặt Quân Thần Dương này thì không dễ gì mà thoát khỏi đây được đâu”
Cô nghiếng răng thì con dao đã rơi khỏi tay cô xuống đất và bị khống chế bởi tay người đàn ông này, cô quát lớn:
“Buông ra, tên cầm thú”
Thần Dương lại ngạc nhiên hơn rồi lôi hai tay cô đi vừa kéo vừa nói:
“Tôi sẽ cho cô biết khinh thường tôi sẽ chịu hậu quả thế nào?”
Một lúc sau anh đẩy mạnh cô vào nhà sắt đóng chặt cửa lại nói tiếp:
“Bây giờ cô sẽ biết bị giam giữ trong tù là thế nào?”
Anh lạnh nhạt khóa cửa song sắt ấy lại, Tư Đồng đứng dậy quát tháo:
“Này mau thả tôi ra, tên cầm thú kia”
Thần Dương vẫn cười nhạt rồi nghoảnh lưng đi tiếp lời:
“Cô sẽ phải bị nhốt trong đó đến suốt đời, đừng hòng được ra khỏi đây”
Anh nói xong liền đi mất khiến Tư Đồng khó chịu nhăn mặt:
(Cái tên điên này)
Buổi tối dần đến, sau vài tiếng bị nhốt trong lồng song sắt ấy như một con chim sẻ. Tư Đồng cố gắng tìm mọi cách để trốn thoát ra ngoài nhưng bất thành, cô la to trong sự nóng giận mà quát lớn:
“Tên khốn kia, mau thả tôi ra:
Cứ như thế cô không ngừng kêu vang.
Tại phòng khách anh lúc này. Anh liếc mắt quan sát cô trên camera bằng chiếc màn hình to lớn trước mặt rồi nheo mày lẩm bẩm:
“Đúng là người phụ nữ điên rồ, cô ta thậm chí còn mắng chửi mình khi đã bị nhốt trong song sắt ấy”
Sau 30 phút trôi qua, cổ họng cô cũng đã khàn và khô hốc, cô bất lực ngồi bẹp xuống với chiếc bụng đói ran và kiệt sức thì anh bước vào với khuôn mặt ác cảm, cất giọng đểu cợt hỏi:
“Thế nào? Cô đã biết cảm giác ở tù là thế nào chưa?”
Cô ngẩn mặt nhìn anh với ánh mắt lờ đờ lẩm bẩm:
“Nước, tôi…muốn uống nước”
Anh ngạc nhiên rồi khuỵu chân xuống đối mặt với cô giữa song sắt hỏi:
“Cô khát rồi à? Cô làm mặt tôi có dấu thế này thì nghĩ sẽ được ăn uống sao?”
Cô nhăn mặt nói:
“Anh muốn gì từ tôi? Rõ ràng là anh động thủ với tôi trước nên tôi chỉ phản xạ lại thôi”
Thấy thái độ tức giận của cô, Thần Dương thò tay vào khe song sắt ấy rồi nâng nhẹ cằm cô lên nói:
“Một cô gái như cô từ đảo hoang đến đây nên đầu óc đúng là chứa toàn bã đậu, cho dù có một trăm người như cô còn không đối phó được Quân Thần Dương này đâu”
Dứt lời anh lấy chai nước đã mang theo trong người rồi ném vào khe song sắt ấy tiếp lời:
“Uống đi, tôi không muốn cô chết khô trong nhà lao này”
Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài mất.
Tư Đồng vớ lấy chai nước dưới đất rồi khó hiều ngẫm nghĩ:
“Anh ta rốt cuộc là ai? Mình không lẽ đã đắc tội với một người không nên đụng tới à?”
Sáng sớm hôm sau, tại Tống Gia.
Tinh Nhiên vừa mở mắt sau một giấc ngủ dài trên giường. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ:
(Mình đã bị nhốt ở đây một ngày rồi, chắc chắn anh Khiết Tường cũng đang tìm kiếm mình, không biết Tước Thần anh ấy có biết chuyện mình bị mất tích không nữa, nhưng tóm lại phải tìm mọi cách trốn thoát khỏi đây)
Bỗng cánh cửa bật mở, hai cô người hầu hôm qua lại bước vào rồi đặt đồ ăn sáng trên bàn nhìn sang cô nói:
“Tiểu thư, chúng tôi mang thức ăn vào cho cô đây, bây giờ mời cô đi rửa mặt rồi ăn sáng”
Tinh Nhiên bật đứng dậy nheo mày nói:
“Không, tôi không muốn ăn, tôi muốn ra ngoài”
Cô nhanh chóng lao người chạy đến cánh cửa đang mở trước mặt thì đúng lúc Tống Lục Tài cũng vừa bước vào khiến cô đụng trúng hắn mà bật ngã người ra sàn. Tống Lục Tài vẫn nét mặt cau có nghiêng đầu vênh mặt nhẹ rồi lên tiếng:
“Mới sáng mà cô đã làm ồn ào như thế rồi thì thật to gan, lại còn muốn trốn thoát khỏi đây à?”
Tinh Nhiên đứng dậy, cô nheo mày nhìn hắn nói trong khó chịu:
“Mau thả tôi ra”
Hắn bật cười cợt rồi tiến tới nắm lấy cổ cô thật chặt khiến cô ngạt thở cố vùng vẫy khỏi bàn tay bạo lực này. Hắn nghiêng nhẹ đầu với giọng điệu thô bạo quát:
“Cô đúng là không biết tự lượng sức mình, đừng quên bổn thiếu gia không phải đổi lấy cô bằng tay trắng nên cô nghĩ cô sẽ thoát khỏi đây được sao?”
Dứt lời hắn quật cô văng xuống đất một cách mạnh bạo khiến cô đau đớn bật rên:
“Ưm…ư…”
Rồi hắn bỏ hai tay vào túi quần nhăn răng tiếp lời:
“Mau ngoan ngoãn đánh răng rồi ăn sáng sau đó làm bổn thiếu gia hài lòng đi, hôm qua ta có thể tha cho cô nhưng hôm nay ta sẽ hành hạ cô thật tốt, vì thế hãy chuẩn bị tinh thần”
Dứt lời hắn nghoảnh lưng đi ra rồi đóng sầm cửa lại, hai cô người hầu đứng gần đó cũng bật sợ hãi rồi tiến tới đỡ lấy Tinh Nhiên, một cô người hầu nói khẽ:
“Tiểu thư, xin cô đừng chống cự chủ nhân nữa, nếu không cô sẽ chết thật đấy”
Cô người hầu còn lại cũng tiếp lời:
“Đúng vậy đấy, chủ nhân đã giết rất nhiều nữ hầu rồi, vì thế cô không phải là ngoại lệ đâu, nếu muốn sống lâu thì tốt nhất nên học cách làm vừa lòng ngài ấy đi”
Tinh Nhiên bật nheo mày:
“Hừ, còn lâu tôi mới làm vừa lòng hắn ta, mấy cô đã biết hắn ta là người như vậy tại sao lại còn cố gắng phục vụ hắn mà không tìm cách trốn thoát ra ngoài?”
Nghe Tinh Nhiên hỏi, hai cô người hầu ấy nhìn nhau với ánh mắt lo lắng đáp:
“Không riêng gì chúng tôi mà các người hầu khác cũng muốn được trả tự do, đã có vài nữ hầu không chịu nổi tính khí tàn bạo của chủ nhân mà liều mình trốn thoát nhưng kết quả đều bị ngài ấy tóm lại, điều đáng sợ nhất là khi bị bắt lại là phải đối mặt với cái chết, ngài ấy sẽ hành hạ họ một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ muốn sống lâu thì chỉ còn cách làm hài lòng ngài ấy thôi”
Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi:
“Nhưng hắn sống một mình trong căn nhà to lớn này với những người hầu khác sao?”
Một cô người hầu trả lời:
“Đúng vậy, khi còn nhỏ phu nhân đã mắc bệnh tâm thần vì lão gia đã bỏ đi theo người phụ nữ khác, bà ấy thường trúc giận và hành hạ chủ nhân một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ chính vì thế nên ngài ấy mới trở nên nhẫn tâm như vậy, sau khi phu nhân mất thì ngài ấy cũng bắt đầu có tính y như mẹ mình”
Bỗng cô người hầu còn lại khều tay cô người hầu kia nói:
“Cô nói ít thôi, nếu chủ nhân vẫn chưa thấy Tinh Nhiên tiểu thư ra thì ngài ấy sẽ lại vào đây đó”
Tinh Nhiên hiểu chuyện đành đứng dậy rồi tiếp lời:
“Được thôi, tôi sẽ đi rửa mặt rồi ăn sáng, dù sao thì cảm ơn các cô đã nói cho tôi biết thêm chuyện này”
Một hồi sau ngoài hồ bơi.
Tống Lục Tài vừa leo lên từ bể bơi với thân hình săn chắc. Hắn vừa lấy khăn lau tóc mình vừa nheo mày nghĩ:
( Sao người phụ nữ kia vẫn chưa ra?)
Hắn vừa bực tức nghĩ xong thì đúng lúc hai cô người hầu kia đã đưa Tinh Nhiên đang đi đến chỗ hắn thì hắn căng giọng hỏi:
“Chỉ là làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, sao lại lâu như thế hả?”
Hai cô người hầu cúi mặt đáp:
“Dạ thưa chủ nhân, Hạ tiểu thư lúc nãy có chút đau đớn ở cổ nên cô ấy không thể ra ngay được”
“Ở cổ?”
Tống Lục Tài lẩm bẩm rồi tiến lại gần Tinh Nhiên, hắn liếc mắt nhìn vết hằn trên cổ cô do hắn làm lúc nãy rồi bật cười nhẹ nói:
“Chỉ mới nhiêu đây cô đã đau đớn rồi ư? Đúng là yếu đuối”
Tinh Nhiên vẫn im lặng thì hắn cười cợt lên tiếng:
“Cô biết hôm nay sẽ chịu hình phạt gì không?”
Cô vẫn im lặng không nói gì khiến hắn ta nheo mày quát:
“Cô bị câm à? Còn không trả lời bổn thiếu gia đây, có muốn chết không?”
Tinh Nhiên bật cười nhẹ đáp:
“Chẳng qua là tôi không muốn trả lời với một tên chó điên”
“Cô nói cái gì?”
Nghe sự xúc phạm ấy, hắn tức giận đẩy mạnh người cô ra phía sau khiến cô ngã xuống bể bơi trong sự chứng kiến của mấy cô nữ hầu đứng gần đó.
Khi Tinh Nhiên vừa ngã xuống bể bơi, cô bật thở hộc hộc chới với trên mặt nước nhưng vẫn im lặng không kêu cứu. Mấy cô nữ hầu đứng gần đó bật run lấp mấp nhìn nhau nói:
“Hình như cô ấy không biết bơi, cô ấy sẽ chết đó”
“Không thể nào”
Tống Lục Tài vẫn trơ xác đứng phía trên nhìn cô chới với trong tình trạng đuối nước, hắn vênh mặt nhẹ nói lớn:
“Cô đang giả vờ không biết bơi đúng không? Đừng nghĩ Tống Lục Tài này không biết”
Tinh Nhiên lúc này như đuối dần nhưng cô vẫn kiên quyết không phát ra một tiếng gì, cũng không kêu cứu, cô bắt đầu nhắm mắt dần, tay chân cũng bắt đầu dừng cử động. Thấy sự bất thường ấy, Tống Lục Tài trừng mắt nhìn rồi nhanh chóng lao xuống bể bơi kéo cô lên bờ trong tình trạng sắp ngừng thở khiến mọi người hồi hộp.
Hắn đặt cô trên lên rồi lây người cô cố gọi:
“Này, người phụ nữ kia, cô muốn chết à? Mau tỉnh lại cho tôi”
Cô vẫn bất động, mấy cô người hầu đó bật run nhìn nhau xì xào nói:
“Cô ấy chết rồi, đúng là hồng nhan bạc phận mà”
“Chỉ mới vào đây mà đã ra nông nổi như thế”
Không quan tâm mấy lời đó, Tống Lục Tài đứng phắt dậy nhìn mấy cô nữ hầu xung quanh quát lớn:
“Ai biết hô hấp cho cô ta thì bước ra đây, nhanh lên”
Nghe vậy mấy cô người hầu bật run rồi nhìn nhau, hắn lại càng thêm nóng lòng vì trước giờ hắn chỉ giết người chứ chưa từng cứu người nên trở nên bất lực. Bỗng một cô người hầu bước ra bật run lấp mấp lên tiếng:
“Tôi…tôi biết hô hấp cho cô ấy”
Tống Lục Tài như được một tia hi vọng, hắn quát lớn:
“Nhanh lên, mau cứu cô ta đi”
Cô người hầu ấy nhanh chóng tiến tới Tinh Nhiên, cô nhẹ nhàng áp hai tay vào lồng ngực cô rồi ép lên ép xuống nhưng biểu hiện lại không có phản ứng. Trong khoảnh khắc ấy mọi người đều mong có thể cứu sống được cô nên không ngừng cầu nguyện, sau một hồi thì Tinh Nhiên cũng bật sặc nước ra ngoài, cô thở dốc rồi mở mắt dần khiến ai nấy đều mừng rỡ. Cô người hầu ấy vui mừng nói lớn:
“Cô ấy tỉnh rồi, may quá”
Nghe vậy Tống Lục Tài nhanh chóng tiến tới xem, Tinh Nhiên mấp máy nhìn bóng dáng hắn trước mắt một cách lờ mờ, cô mỉm cười nhẹ gọi hai tiếng:
“Tước Thần, là anh phải không?”
Khi hình ảnh mờ nhạt dần dần hiện rõ, cô giật mình hắn không phải là Tước Thần mà là tên lưu manh tàn bạo. Liền bật ngồi dậy thì hắn nheo mày nói:
“Tưởng mình sắp chết nên gọi tên bạn trai à? Đúng là nực cười”
Cô nheo mày đáp lại:
“Sao anh không để tôi chết đi, sao lại cứu tôi chứ?”
Hắn đứng dậy vênh mặt đáp:
“Còn chưa hành hạ cô xong, sao có thể để cô chết dễ dàng vậy được, với lại nhớ cho kĩ bổn thiếu gia không đổi cô bằng tay trắng”
Rồi hắn lên tiếng:
“Mau đưa cô ta vào phòng thay đồ, với lại hôm nay đủ rồi”
Dứt lời hắn bước đi mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng cùng thời gian này, A Lạc và Tước Thần đi vào một con đập ở sông. Tước Thần nheo mày hỏi:
“A Lạc, đã mấy ngày nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đã thả Tinh Nhiên ra chưa vậy?”
A Lạc bật cười nhẹ quay lại nhìn anh đáp:
“Đúng là nóng vội, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến đứa con gái đó thì làm sao giúp ta được hả?”
Anh cắn răng nói:
“Hừ, ta chỉ quan tâm đến cô ấy, chỉ cần ngươi thả cô ấy ra thì ta sẽ tập trung vào việc giúp ngươi mọi thứ, nhưng ta cảm thấy dường như ngươi đang cố lãng tránh việc này thì phải”
A Lạc nhăn trán rồi đáp:
“Yên tâm, ngay sau khi hoàn thành việc ở con đập này, cũng là việc ta giao cho ngươi đầu tiên, nếu ngươi làm tốt thì ta sẽ gọi thuộc hạ thả cô ta ra một cách an toàn”
Rồi hắn trỏ tay vào con đập ấy tiếp lời:
“Người có thấy chỗ đó không? Bây giờ ta muốn ngươi đặt quả bom này vào đó”
Vừa nói xong hắn đưa cho anh một quả bom nhỏ thì anh sực nhận ra ý định của hắn mà nheo mày hỏi:
“Ngươi là định đang muốn phá hủy kho chứa hàng của Diệp phái bang phía trước?”
Hắn ta cười lớn đáp:
“Đúng vậy, phía trước con sông này đang chảy là một kho chứa rất nhiều lượng hàng lớn của Diệp phái bang, để phá hủy số hàng đó ta đành phải đặt quả bom này ở đây và tạo ra một trận lũ lụt lớn, khi ấy nước sông sẽ tràn vào kho chứa hàng và mọi thứ sẽ bị hư hỏng”
Tước Thần sực ngạc nhiên tiếp lời:
“Và Diệp phái bang sẽ bị tổn thất nặng nề do số lượng hàng hóa bị hư hỏng đó, ngươi muốn hại ông chủ Diệp phải thiệt hại nặng nề à? Sao ngươi có thể hại người mà ngươi đã tận tình phục vụ bao năm nay chứ?”
“Đừng nói đạo lí với ta vì ta và ngươi đều như nhau thôi, đều là những kẻ vì tiền và danh lợi có thể làm mọi thứ với người khác”
Hắn liền đáp thì anh nheo mày nghĩ:
(Cái tên này lòng dạ hắn ngày càng ấu trĩ, mình không nên nói nhiều với hắn thì hơn, nhưng lượng hàng đó là của ông chủ Diệp, dù gì ông ta cũng đang giúp mình tìm Tinh Nhiên nên thật khó có thể giúp A Lạc về chuyện này)
A Lạc lên tiếng:
“Sao hả? Còn không mau làm đi”
Tước Thần liền đáp:
“Được thôi, nhưng trước tiên ta muốn ngươi đưa cho ta một khẩu súng”
“Súng? Ngươi muốn làm gì?”
A Lạc nheo mày nghi ngờ hỏi thì anh trả lời:
“Quả bom này sẽ nổ trong một thời gian nhất định khi được đặt giờ, nhưng khoảng cách từ con đập đến nhà kho khá xa vì thế khả năng dòng nước di chuyển đến nhà kho phía trước là một chuyện không dễ dàng, và độ thành công chỉ tầm 70% thôi, đó là khi ngươi đợi quả bom tự nổ, nhưng nếu có súng tác động vào quả bom thì con đập sẽ nổ rất lớn và độ thành công sẽ lên đến 99%, ta có thể chắc rằng dòng nước này sẽ ập vào kho chứa đồ hoàn toàn, và kế hoạch của ngươi sẽ được như dự tính”
A Lạc lại hỏi:
“Ngươi không lừa ta chứ? Nhưng nếu không thành công như lời ngươi nói thì bạn gái ngươi sẽ chết ngay lập tức”
Nói xong hắn lấy một khẩu súng ngắn ra đưa cho anh thì anh cầm lấy đáp:
“Ta nói được làm được”
Sau một hồi khi đã gắn bom vào con đập và bắt đầu kích hoạt quả bom trong thời gian 2 phút. Tước Thần và A Lạc lùi người về cách con sông 5m. Anh bắt đầu giơ súng lên và canh độ nhắm chính xác để viên đạn có thể trúng quả bom ở một khoảng cách xa như vậy. A Lạc đứng bên cạnh quan sát anh bật nghĩ:
(Tên Hàn Tước Thần này có thể nhắm chính xác vào quả bom được không? Ở khoảng cách 5m này nếu mà hắn bắn trúng thì đúng là tên sát thủ tài giỏi như lời đồn)
Khi thời gian quả bom đang đếm giảm dần.
30 giây, 29 giây, 28 giây,…
Tay Tước Thần bắt đầu nắm chặt khẩu súng, ngón tay đã sờ đến cò và chỉ còn chờ đến thời cơ là bắn đi.
10 giây, 9 giây, 8 giây,… thời gian không ngừng đếm. Đến khi còn 3 giây, 2 giây, và 1 giây còn lại. Quả bom bỗng phát tiếng “kít kít kít” liên hồi thì anh liền bóp cò súng. Một tiếng “đoằng” vang lên, viên đạn đúng như dự tính của anh, khi quả bom chuẩn bị phát nổ thì viên đạn cũng vừa phăng vào quả bom tạo ra một tiếng nổ cực lớn ở con đập. Cả dòng sông như một bãi thủy triều dồn dập hất lên cao sau đó ập xuống và chảy mạnh theo con sông tiến đến nhà kho lớn phía trước.
Tước Thần và A Lạc đã đứng cách 5m nên không bị dòng chảy của con sông làm ảnh hưởng.
Phía trước nhà kho có hai tên thuộc hạ đứng canh gác, khi tiếng động lớn ầm ầm ngày càng lớn, một tên nhìn tên kia bật hỏi:
“Này, mày có nghe thấy tiếng gì rất lớn không?”
Tên kia cũng thắc mắc gật đầu:
“Tao nghe thấy tiếng ầm ầm của cái gì đó từ phía…trước”
Hắn vừa nói vừa to mắt dần khi phía trước là một dòng nước sông lớn đang ập đến với tộc độ vượt bậc, hắn giật mình hét lớn:
“Nhìn kìa, có một dòng nước lớn đang ập đến đây, chạy thôi”
Tên kia cũng vừa thấy vừa nói:
“Nhưng kho chứa hàng này phải làm sao?”
Hắn vừa hỏi xong thì đã thấy tên kia chạy mất xác về phía xa thì liền chạy theo nói lớn:
“Này đợi tao với”
Vài giây sau, dòng nước đã ập mạnh đến nhà kho một cách kinh khủng khiến nhà kho lớn bị sập xuống mà trôi mọi thứ ra ngoài. Lúc này từ xa A Lạc quan sát bằng ống nhòm, khi thấy dòng sông đã làm trôi cả nhà kho và số hàng bị văng ra ngoài chảy theo con sông mất, hắn nhe răng cười khoái chí thì Tước Thần đứng phía sau hỏi:
“Sao rồi, thuận lợi chứ?”
Hắn gỡ ống nhòm xuống quay lại cười đáp:
“Rất tốt, toàn bộ nhà kho đã bị dòng sông làm sập đổ, hàng hóa ta đoán cũng bị thiệt hại nặng nề cả rồi”
Anh cười nhạt nói:
“Nếu đã như như đúng kế hoạch của ngươi rồi, vậy thì bây giờ tính đến chuyện của ta đi chứ hả?”
A Lạc nheo mày:
“Ngươi cứ nhắc đến cô gái đó mãi, thật khiến ta cảm thấy khó chịu đó”
Anh bật giơ khẩu súng vừa sử dụng xong chỉa vào A Lạc khiến hắn giật mình, anh tiếp lời:
“Nếu ngươi không giữ lời thì phát đạn tiếp theo sẽ vào đầu ngươi”
Hắn nheo mày:
“Hừ, cho dù ngươi có giết ta thì cô gái đó cũng không bao giờ được thả ra, đừng ngu ngốc như thế chứ?”
Anh gào lớn:
“Vậy thì mau lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ ngươi và bảo thả cô ấy ra nhanh lên”
A Lạc lùi người về sau một bước, anh vẫn chỉa súng vào hắn khiến hắn khó mà tránh được, sau đó anh bật cười khúc khích nói:
“Ngươi gào lớn như vậy làm gì? Với lại cô ta hiện đang không có trong tay ta”
“Cái gì?”
Anh sửng sờ ngạc nhiên hỏi tiếp:
“Vậy cô ấy đang ở đâu? Ngươi đã nói là đang giữ cô ấy mà”
A Lạc bật cười đáp:
“Ta chỉ dùng cớ này để ngươi có thể giúp ta hủy hoại cái nhà kho đó thôi, còn về việc bạn gái ngươi thì cô ta đang trong tay Tống Lục Tài, không chừng bây giờ đã bị hành hạ đến chết rồi”
Anh bật run, A Lạc lùi người dần về sau vài bước vì có ý định chạy thoát. Lúc này anh cắn răng hỏi lớn:
“Ngươi đã đưa cô ấy cho tên đó mấy ngày rồi?”
A Lạc vừa lùi người ra sau dần vừa đáp:
“Hừ, kể từ khi cô ta mất tích, nhưng rất tiếc với ngươi rằng sẽ không có ai sống sót nổi trong tay tên họ Tống kia đâu, cô ta cũng sẽ như vậy thôi, vậy thôi ta phải đi đây”
Vừa nói xong hắn vừa xoay lưng chạy thật nhanh thì anh cắn chặt răng bóp lấy cò súng bắn nhiều phát về phía A Lạc. Nhưng chỉ có một viên là dính vào bã vai hắn khiến hắn bật rên:
“Ư…tên khốn”
Hắn vừa ôm bã vai rướm máu đau đớn của mình vừa nhảy lên chiếc xe đậu gần đó, nhanh chóng vặn chìa khóa lái đi dần mất.
Tước Thần cũng nhanh chóng chạy đến giao lộ lớn để bắt xe, rất may có một chiếc xe chạy đến vì con đường này khá vắng vẻ. Anh liền chặn đầu xe đó lại thì người chủ xe hé đầu ra cửa quát lớn:
“Tên kia, muốn chết à?”
Anh liền đi đến mở cửa xe bên cạnh rồi ngồi vào khiến người chủ xe hoảng hốt:
“Này làm gì vậy hả?”
Anh giơ súng chỉa vào anh chủ xe gào lớn:
“Mau lái đi, nhanh lên”
Người kia sợ hãi hốt hoảng lật đật lái xe đi đáp:
“A…vâng, đừng…đừng giết tôi, làm ơn”