Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103-104
“Sa thải, em rõ ràng không làm gì sai, tại sao chị lại đuổi em chứ?”
Trong văn phòng trống chỉ có ba người, Nhĩ Hà không can tâm hỏi thì Vô Dao đã đứng trước cô ta, liếc mắt lạnh lùng nói
“Cô không biết nguyên tắc của công ty này là không được phép đánh nhau sao? Tôi không thể giữ lại một người chỉ biết gây sự như cô được”
Nghe vậy Nhĩ Hà liền đi tới níu cánh tay Vô Dao, cố giải thích
“Chị Dao, không phải như chị nghĩ đâu, rõ ràng em thấy Đường Trúc Nhi cô ta cứ mãi nhìn chị và Quân tổng chầm chầm nên em mới nghĩ cô ta có ý định với Quân tổng, cho nên…”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn nhìn sang Trúc Nhi thì đã thấy cô đứng cúi mặt xuống đất, mặt mũi tím tái bầm dập.
Nhĩ Hà lại lên tiếng nũng nịu, cố châm dầu vào lửa.
“Chị thấy đấy, Đường Trúc Nhi cô ta cố ý muốn kết thân với chị chắc chắn là có ý đồ với Quân tổng, loại người như cô ta mới không đáng giữ lại ở công ty này”
Chợt Vô Dao hất tay cô ta ra, cau mày nói
“Tôi nói cô không hiểu sao, ngay từ bây giờ cô bị sa thải, mau đi đi”
Nghe vậy Nhĩ Hà bức xúc đặt tay lên lồng ngực mình, không đành lòng lớn giọng
“Chị Dao, chị không thể sa thải em được, người bị đuổi phải là Đường Trúc Nhi mới đúng, cô ta mới là người sai chứ không phải em”
Bỗng nhiên cánh cửa văn phòng bật mở ra, có hai người bảo vệ đi vào trông rất bậm trợn, Vô Dao bèn khoanh hai tay nhìn cô ta, tiếp lời
“Nếu cô không đi, đừng trách tôi không khách sáo”
“Hứ”
Thấy vậy Nhĩ Hà tức tối, đùng đùng hất mặt quay lưng bỏ đi. Ngay khi cô ta đóng sầm cửa lại, Vô Dao nhắm mắt cau mày nghĩ
(Loại người ngang ngược như vậy, tại sao mình lại giữ tới bây giờ chứ?)
Rồi cô liếc nhìn Trúc Nhi, đi tới khẽ giọng hỏi
“Cô có gì để giải thích không? Về chuyện cô cố ý quan sát tôi và anh Tường là có ý gì?”
Trúc Nhi im lặng, cúi mặt xuống đất thì Vô Dao lại cảm thấy khó hiểu, cô đứng trước mặt Trúc Nhi, nghiêng đầu hỏi tiếp
“Không lẽ cô thật sự có tình ý với anh trai tôi?”
“Không phải”
Trúc Nhi thẳng thừng đáp, sau đó ngước mặt nhìn Vô Dao tiếp lời
“Tôi không có ý đó”
Vô Dao khẽ cười nhạt, chao mày hỏi tiếp
“Thế thì tại sao?”
Ngay khi Trúc Nhi nắm hai lòng bàn tay, cô không biết trả lời thế nào, cũng không thể khai chuyện được Tống Lục Tài nhờ theo dõi Vô Dao, nếu như nói ra, cô thật sự sẽ trở thành người hầu của hắn theo như bản hợp đồng mình đã kí kết. Nhưng bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Vô Dao ngạc nhiên, nhận ra tiếng chuông phát ra từ điện thoại mình, bèn vớ tay lấy điện thoại trên bàn làm việc lên bắt máy hỏi
“Alo, chị Thiên Mặc, có chuyện gì sao?”
Trúc Nhi quan sát Vô Dao đang nói chuyện điện thoại, không hiểu là đang nói vấn đề gì, nhưng đột nhiên Vô Dao đã có một phản ứng rất mạnh mẽ, bèn quay sang chỗ khác hốc mồm kinh ngạc, kề điện thoại lên tai che miệng hỏi nhỏ
“Cái gì? Chị nói đã tìm được người xem mắt cho em sao? Em đã nói là không cần mà”
Lúc này Trúc Nhi sực ngạc nhiên
(Xem mắt? Cô ta sắp xem mắt sao?)
Vô Dao lại đỡ trán thở dài
“Tóm lại em không muốn, em không đi”
Sau đó cô tắt máy đột ngột, cau mày ngẫm nghĩ
(Sao tự dưng chị Thiên Mặc lại có hứng tìm người cho mình xem mắt chứ? Mình không muốn đi chút nào)
Buổi chiều, vừa tan ở chỗ làm, Trúc Nhi đã đến bệnh viện gặp Tống Lục Tài vô cùng gấp gáp.
Thấy cô vừa bước vào phòng bệnh, hắn hơi ngạc nhiên vì mặt mũi bầm dập đầy vết thương của cô, nhưng lại ra bộ mặt xấc xược hỏi
“Cô còn tới đây làm gì? Mặt mũi bầm dập thế kia là bị người ta đánh ghen sao?”
Trúc Nhi cau mày, ngồi xuống ghế trước hắn nói
“Nếu không phải vì chuyện theo dõi Quân Vô Dao mà anh giao cho tôi, tôi sẽ trở nên như thế này sao?”
Hắn nhếch môi, gác một tay lên đầu gối đang chống dưới giường, tự mãn hỏi
“Thế nào? Cô đã tìm được gì từ cô ta rồi?”
“Cô ta sắp đi xem mắt”
Trúc Nhi vừa đáp, Tống Lục Tài đã kinh ngạc to mắt quay sang khàn giọng hỏi lớn
“Cái gì chứ? Xem mắt? Xem mắt với ai?”
Cô điềm tĩnh trả lời
“Tôi không biết, chỉ nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như rất nghiêm túc”
Nghe vậy Tống Lục Tài bèn cau mày cắn răng
“Thế khi nào cô ta đi? Cô có thăm dò được gì không?”
“Nghe nói vào tối ngày mai, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi”
Trúc Nhi lạnh lùng trả lời, hắn đã tức bực quát tháo ra lệnh
“Ngày mai cô phải theo sát cô ta cho bằng được, nhất định phải xem cho rõ cô ta đi xem mắt với ai? Ở đâu và báo cho tôi biết ngay”
Cô ngạc nhiên kinh sợ, thoáng chút nghi ngờ bèn hỏi
“Anh phản ứng gắt như vậy làm gì? Không lẽ…”
Nhìn thấy thái độ nghi hoặc của cô, hắn bức xúc cắt lời
“Cô bị điên sao? Tôi căm ghét cô ta, ngày mai giúp tôi đi điều tra rõ ràng, tôi sẽ tìm cách cho cô ta một bài học”
…
Tối hôm sau, Trúc Nhi theo chân Vô Dao tới một nhà hàng lớn, vì không còn chỗ trống nào khác do nhà hàng quá đông người, nên cô đành ngồi vào một bàn trống phía sau Vô Dao, lặng lẽ quan sát mà ngẫm nghĩ
(Không biết cô ta đã làm gì khiến Tống Lục Tài căm ghét đến vậy, hắn thậm chí còn trả tiền cho mình đến nhà hàng này để ăn nhằm theo dõi cô ta nữa?)
Lúc này Vô Dao nhìn đồng hồ trên tay, cô chống cằm hơi có chút khó chịu trong người, đôi lông mày chao lại nghĩ
(Nếu không sợ làm mất uy tín của chị Thiên Mặc thì mình cũng không đến đây, mà cái người hẹn đến xem mắt đó mới lần đầu tiên đã bắt một cô gái chờ đợi rồi)
Chợt cô cầm điện thoại lên, vốn định gọi cho thiếu úy Thiên Mặc để hồi chuyện xem mắt lần này, định lấy cớ có chuyện gấp để có thể tránh buổi hẹn, vì cô nghĩ cho dù có xem hay không cô cũng chẳng có hứng thú. Cô thậm chí còn nhận được tấm ảnh của đối tượng sắp xem mắt từ chị Thiên Mặc giới thiệu ngay tức thì, không ai ngờ được đó còn lại là Nhạc Chính Lâm, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng hơi khó hiểu tự hỏi
“Người đàn ông này dáng vẻ cũng không tệ, biết bao cô gái vây quanh, tại sao lại còn đi xem mắt chứ?”
Bất chợt thiếu úy Thiên Mặc lại gửi cho cô một dòng tin nhắn, có vẻ như chị ta đang rất hứng thú cho việc tìm người xem mắt cho cô, nên cười phấn khích gửi tin hỏi
[Dao Dao, người đàn ông chị giới thiệu cho em là con trai một của tập đoàn Nhạc Thế, và chị vừa hay tin cậu ta đã đến nhà hàng rồi? Em gặp được chưa vậy?]
Vô Dao thở dài chán chường, bèn nhấp vào tin nhắn nhập kí tự, nhưng chưa kịp nhập xong, một giọng nói đã vang lên từ đằng sau, không quá nhỏ cũng không quá lớn.
“Cô là Quân tiểu thư?”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn quay lại đã thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi tới mình, ánh mắt anh ta thật khó chịu như không vui vẻ gì mấy. Nhưng bất ngờ đập vào mắt cô là việc cô nhìn thấy Trúc Nhi đang ngồi ngay bàn phía sau mình từ lúc nào không biết.
Thấy Vô Dao đã phát hiện ra, Trúc Nhi chỉ biết cúi mắt xuống bàn lo lắng.
(Chết rồi, cô ta thấy mình rồi? Làm sao đây?)
Tuy nhiên người đàn ông đó không phải dừng ngay trước mặt Vô Dao, mà là phía sau lưng Trúc Nhi vì anh ta thấy Trúc Nhi đang ngồi một mình, cứ ngỡ là đối tượng đã được ba mình sắp xếp bắt buộc đến gặp gỡ. Anh đặt tay lên vai cô từ phía sau khiến cô bỗng giật thót, Vô Dao thấy vậy bèn nghĩ ra kế gì đó, vuốt môi im lặng đứng nhìn.
“Xin lỗi, cô có phải…Quân Vô Dao gì đó không?”
Chính Lâm lại tiếp tục hỏi, Trúc Nhi bật run lên vì lo sợ, cô thậm chí còn có thể nhận ra giọng nói này, thâm tâm như phát giác lo lắng, trái tim đập mạnh liên hồi không ngừng nghĩ.
(Chính Lâm, giọng nói này mình không thể nhầm được, cậu ấy đang đứng phía sau mình)Chính Lâm lúc này hơi mất kiên nhẫn, vốn dĩ anh cũng chẳng muốn đến đây, tuy nhiên lúc chiều ba anh đã quát tháo tức giận dữ dội, nói rằng nếu anh không nhanh chóng tìm lấy ai đó kết hôn, mọi gia sản và quyền thừa kế của anh sẽ bị đoạt mất ngay trong tháng này, hết cách anh phải nghe lời ba mình, nhưng vì thấy đôi vai của cô gái mình vừa đặt tay lên đang dần dần run lên từng bậc, anh hơi khó hiểu lại hỏi
“Này cô, cô không nghe tôi hỏi gì sao?”
Bỗng Vô Dao đi đến, bất ngờ kéo tay Trúc Nhi đứng dậy, xoay người cô đối diện Chính Lâm cười nói
“Thật tốt quá, xem ra anh chính là đối tượng xem mắt của bạn tôi, vì cô ấy hơi ngại nên bảo tôi đi theo, bây giờ thì hai người cùng trò chuyện đi nhé”
Chính Lâm bật kinh ngạc nhìn Trúc Nhi, hai người đối mắt nhìn nhau chầm chầm thì Trúc Nhi lại chuyển mắt nhìn Vô Dao, vừa lo lắng vừa khó hiểu hỏi
“Cô đang nói gì vậy? Rõ ràng là…”
Chợt Vô Dao dùng tay bịt kín miệng cô, khẽ ghé tai cô thì thầm nói
“Cô đã cất công đến đây theo dõi tôi, thì giúp tôi một phen đi chứ”
Nói xong, Trúc Nhi sực ngạc nhiên vì Vô Dao đã nhận ra hoàn toàn ý định của cô chỉ mới trong thời gian ngắn.
Thấy tình hình có vẻ khá ổn, Vô Dao bèn lướt qua hai người vẫy tay mỉm cười nói
“Vậy hai người trò chuyện đi, tôi vừa nhận ra mình có việc gấp nên phải đi trước”
Thấy Vô Dao đã nhanh chóng chuồn đi mất, Trúc Nhi gập gượng nhìn Chính Lâm một vài giây rồi quay lưng định bỏ đi, liền bị anh kéo tay lại hỏi
“Định trốn tránh anh sao?”
Cô hất tay anh ra, cố ý tỏa vẻ lạnh nhạt nhìn chỗ khác nói
“Tôi không phải đối tượng xem mắt của anh, cô gái lúc nãy mới chính là người anh tìm”
Chính Lâm không quan tâm sự lạnh nhạt của cô, lạnh giọng hỏi
“Mặt em bị sao vậy?”
Anh bất giác sờ tay lên mặt cô, nhìn thấy các vết bầm tím và cào cấu rất rõ, anh nheo mày đau lòng, cô lại che mặt quay đi nói
“Không có gì cả, tôi có việc phải đi rồi”
Nhưng khi cô vừa quay lưng, anh đã kéo mạnh tay cô lại đối diện mình hỏi lớn
“Đừng tìm cách tránh mặt anh, tưởng em đi theo cái tên khốn Tống Lục Tài kia sống tốt lắm chứ? Toàn bộ vết thương này là do hắn gây ra sao?”
Trúc Nhi bật run, bèn cố kéo tay anh ra khỏi tay mình nghiến răng nói
“Không phải chuyện của anh, với lại anh ta bây giờ đang ở bệnh viện, tôi phải đến gặp anh ấy”
…
Một lúc sau, Vô Dao lái xe đến bệnh viện.
Không phải vì cô tự dưng nổi hứng muốn tìm hắn, chỉ là muốn đến xem hắn đã khỏi hẳn chưa?
Vừa đứng trước một căn phòng quen thuộc, cô giơ tay mở cửa ra, chợt thấy Tống Lục Tài đang thản nhiên ngồi trên giường ăn táo, hắn nhìn cô đâm đâm, cô cũng nhìn hắn chầm chầm.
Lúc này hắn bất chợt thất thần nghĩ
(Chẳng phải cô ta đang đi xem mắt sao? Sao lại tới đây chứ?)
Vô Dao tiến tới, khẽ giọng
“Cổ anh lành rồi sao? Có thể ngồi dậy ăn táo thế này, tốt quá rồi”
Nghe vậy hắn cố tỏa ra sự hống hách, cười nhạt hỏi
“Thế thì đã sao? Cô tới đây làm gì?”
Cô ngạc nhiên, bèn ngồi bên ghế trước hắn đáp
“Tới thăm anh, nhìn thấy anh có thể sinh hoạt tự do, tôi rất vui”
Hắn nhìn chỗ khác, thẳng tay vứt ruột trái táo mình vừa ăn xuống đất, không vui hỏi
“Chẳng phải cô đang đi xem mắt sao?”
Cô ngạc nhiên
“Sao anh lại biết?”
Vô Dao vừa dứt câu hỏi, bất chợt cánh cửa phòng bật mở ra, Chính Lâm thẳng thừng bước vào với đầy sự phẫn nộ.
“Nhạc…Nhạc Chính Lâm, mày đến đây làm gì?”
Tống Lục Tài bất ngờ trơ mắt ngồi trên giường nhìn Chính Lâm đang đi tới hắn.
Bất ngờ hơn là Chính Lâm đã dùng tay đấm mạnh vào mặt hắn khiến hắn văng lăn lộn xuống giường, thấy vậy Vô Dao sực ngạc nhiên đứng dậy thì Trúc Nhi cũng từ bên ngoài chạy vào, cố can ngăn Chính Lâm lại nói
“Khoan đã Chính Lâm, dừng lại đi, không phải lỗi của hắn”
Tên họ Tống lúc này chẳng hiểu gì đang xảy ra, đứng dậy xoa má gắt gỏng tức giận.
“Mày dám đánh tao sao cái tên khốn này”
Chính Lâm lại tức giận hơn, nhào tới đẩy mạnh Tống Lục Tài vào bức tường phía sau, nắm mạnh cổ áo hắn cắn răng nói lớn
“Vì thấy Trúc Nhi nằng nặc đòi đi theo mày nên tao mới chấp nhận từ bỏ, vậy mà mày lại để cô ấy bị đánh bầm dập thế kia? Mày muốn chết phải không?”
Tống Lục Tài ngạc nhiên, liền nhìn Trúc Nhi đứng phía sau Chính Lâm phản đáp
“Mày điên sao? Cô ta bị đánh thì liên quan gì tới tao?”
Nghe vậy Chính Lâm lại quật đầu hắn xuống giường, khống chế nói
“Thế thì tại sao lúc đó mày lại kéo tay cô ấy đi trước mắt tao? Bây giờ còn dám nói như chẳng liên quan gì tới mày cả, thằng khốn”
Anh ấn mạnh đầu hắn xuống giường, dưới tư thế không thể phản kháng, hắn mới chống mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt gào lớn
“Này cô mau giải thích đi chứ, đừng có đứng ngay ra đó nữa”
Nghe vậy Trúc Nhi bèn đi lại, can ngăn Chính Lâm giải thích
“Chính Lâm, không phải như thế, cậu phải nghe tớ giải thích”
Chứng kiến hỗn loạn trước mặt, Vô Dao chưa khỏi hoàn hồn, tình huống này làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn lên tiếng
“Khoan đã, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên mấy người dừng lại có được không?”
Chính Lâm hơi ngạc nhiên vì sự có mặt của Vô Dao, nhưng anh đã bị Trúc Nhi kéo tay lại cau mày nói
“Mau theo tôi ra ngoài”
Bóng dáng của Chính Lâm và Trúc Nhi bước ra khỏi cửa mất.
Lúc này Tống Lục Tài cố đứng dậy, liếc nhìn nệm giường và đồ đạc trong phòng bệnh của hắn đã rối tung đổ nát cả lên, hắn vò đầu tóc mình, bực tức lẩm bẩm
“Cái tên khốn Nhạc Chính Lâm, lần sau mình không thể để cho hắn yên thân được”
Chợt Vô Dao lên tiếng
“Người đàn ông lúc nãy là đối tượng xem mắt của tôi, và những lời anh ta vừa nói với anh có thật không? Anh và cô gái đi bên cạnh anh ta có quan hệ gì?”
Hắn ngạc nhiên, quay sang đã thấy Vô Dao cúi mặt trước hắn hỏi, hai bàn tay cô co rút nắm chặt lại, hắn xoay lưng đáp
“Là gì cũng được, cô cần biết làm gì? Mà tôi không nghe nhầm chứ”
Nói đến đây, hắn quay lại nhìn cô cười cợt hỏi
“Tên Nhạc Chính Lâm đó là đối tượng cô đi xem mắt hôm nay sao?”
Cô cắn răng, không quan những gì hắn hỏi, bèn ngước mặt nhìn hắn quát lớn
“Trả lời tôi đi, tại sao người đàn ông kia lại đánh anh? Trong khi cô gái đi bên cạnh anh ta lại là nhân viên của tôi, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra giữa ba người cả”
Thấy phản ứng dữ dội của cô, hắn ngạc nhiên đến kinh sợ, lùi chân về sau lấp mấp
“Cô…cô sao vậy? Tức giận cái gì chứ?”
Vô Dao không đáp, chỉ vội quay lưng chạy thật nhanh rồi mở cửa ra ngoài mất, thấy cô đã đi khỏi, hắn mới cau mày khó hiểu chẳng biết mình đã gây ra lỗi lầm gì.
Trước cổng bệnh viện, Chính Lâm đẩy Trúc Nhi vào góc tường, anh cố kìm nén hết cơn tức giận, hạ giọng nói
“Hôm nay theo anh về, anh nhất quyết không để em đi theo tên đó nữa”
Trúc Nhi nhìn anh, nhưng rồi đẩy anh ra lạnh nhạt trả lời
“Không được”
Anh lại kéo hai vai cô ghì chặt, nghiếng giọng hỏi
“Lúc nào em cũng có thái độ lạnh nhạt đối với anh, em không yêu anh cũng được, nhưng đừng đi theo cái tên đó nữa, chẳng lẽ em muốn dày vò anh bằng cách này sao?”
Cô nhìn anh, lòng có chút đau nhói, bản thân cô cũng đang chịu dày vò, nhưng vì món nợ 200 triệu, cô bất lực, bèn gập người xuống trước anh, vừa mệt mỏi, lại vừa muốn khóc, cô không biết phải làm gì khác, nhưng lại gượng trái tim mình cố không rơi nước mắt trước mặt Chính Lâm.
“Tại sao cậu lại đi xem mắt? Như vậy chẳng phải cậu đã quên được tôi rồi sao? Sao cậu lại còn xuất hiện níu kéo tôi?”
Chính Lâm ngạc nhiên, nhanh nhảu trả lời
“Ba mẹ anh đang cần cháu nội, vì thế họ bắt buộc anh phải đi xem mắt và kết hôn với ai đó, anh chỉ có một tháng để giải quyết chuyện này, nếu không…mọi gia sản và quyền thừa kế của nhà họ Nhạc đều không có tên anh”
Nghe vậy Trúc Nhi sửng sốt, nhưng lại nhắm mắt gượng giọng hỏi lạnh
“Thế thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Anh gật đầu, bèn cúi ngồi xuống trước mặt cô, hạ giọng cầu xin
“Trúc Nhi, anh chỉ muốn xin em lần cuối, anh thật sự không thể yêu ai khác ngoài em, chỉ cần em đồng ý theo anh về nhà ra mắt ba mẹ, chúng ta sẽ kết hôn, em đồng ý không?”
Cô ngỡ ngàng, nhưng lại băn khoăn trước tình huống cầu hôn gấp gáp này, bèn nhìn chỗ khác, mấp môi hỏi
“Sao có thể? Tôi không yêu cậu, sao chúng ta có thể kết hôn chứ?”
Chính Lâm bỗng cong môi cười nhạt
“Anh biết, nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể chiếm lấy trái tim em, một người đàn ông vô dụng như anh, sao xứng được em yêu chứ?”
Chợt cô tái lòng đi, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi ra, Vô Dao nhìn sang hai người đang ngồi một góc bên thành tường của bệnh viện thì Trúc Nhi đã bật phắc đứng dậy.
Thấy thế Vô Dao đi tới, cô gặng lòng cúi mặt hỏi
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Trúc Nhi, tôi muốn hỏi cô một chuyện”
Trúc Nhi ngạc nhiên, bèn đáp
“Cô nói đi”
Vô Dao ngập ngừng một lúc, mới chịu thốt lời hỏi
“Cô…là gì của Tống Lục Tài vậy? Tôi muốn biết rõ ràng quan hệ của hai người”
Trúc Nhi sửng sờ, dường như Chính Lâm cũng đang chú ý câu trả lời của cô, anh muốn tự miệng cô giải thích.
Cô lấp mấp, không biết phải nói thế nào, nếu cô thừa nhận rằng mình là bạn gái của Tống Lục Tài, cô có thể làm Chính Lâm bất mãn mà từ bỏ theo đuổi, nhưng đó là lại là lừa dối đối với Vô Dao. Ngay khi cô ngập ngừng không thể lí giải, bị hai ánh mắt chăm chú nhìn đâm đâm, bất chợt Tống Lục Tài chạy ra, cả ba người đều chuyển mắt nhìn hắn, hắn bắt đầu bước chân tới, nhìn Vô Dao một vài giây, dường như ánh mắt cô đang hiện rõ sự tức giận đối với hắn, cô không nhìn hắn, chỉ liếc sang một bên thì hắn lại gạt cô đi, kéo tay Trúc Nhi về phía mình, cằn nhằn nói
“Còn đứng đấy làm gì, về thôi”
Bất chợt Chính Lâm đẩy mạnh người hắn ra, cười nhạt tức giận hỏi
“Mày còn muốn đưa cô ấy về? Mày rõ ràng không chăm sóc tốt được cho cô ấy, hôm nay nhất quyết Nhạc Chính Lâm này không thể để cô ấy rơi vào tay mày được nữa”
Tống Lục Tài nghiếng răng, máu nóng của sự hiềm khích hắn bắt đầu trổi dậy.
“Tên khốn, muốn đánh nhau sao?”
Bỗng Vô Dao lặng lẽ quay đi, cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, dù sao đó cũng là chuyện của ba người họ, cô cũng chẳng có quyền gì để xen vào.
“Cô đi đâu vậy?”
Hắn bất giác quay sang hỏi, cô dừng chân, quay mặt lại nhìn hắn cố cong môi mỉm cười trả lời
“Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xem anh đã khỏi hẳn chưa thôi, nhìn thấy anh có thể đi đứng tốt như vậy, tôi yên tâm rồi, tôi cũng nên về đây”
Nói xong cô quay lưng, cố tránh mặt đi về phía xe mình, Chính Lâm cũng kéo tay Trúc Nhi lướt qua hắn, cuối cùng cả ba người đều bỏ đi trước mặt hắn, chỉ còn mình hắn là đứng nhìn trong câm lặng.
Về đến phòng mình, Vô Dao lặng lẽ đặt túi xách lên giường, cô ngồi xuống chiếc nệm êm, trầm mặc rũ mắt nghĩ
(Tại sao mình lại tức giận? Chuyện của ba người họ, hoàn toàn không liên quan đến mình, nếu như…)
Bất chợt cô nhớ đến khi nãy, Tống Lục Tài đã kéo tay Trúc Nhi như muốn giành lại với Chính Lâm ngay trước mặt cô, lúc này cô nhắm mắt, cười nhạt lẩm bẩm
“Mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, chắc chắn thế”
…
Đêm hôm đó, Tước Thần theo dõi một đường ray bắt cóc phụ nữ, anh nấp sau một góc tường, quan sát phía trước mình là ba tên hung tàn với hai cô gái xinh đẹp bị trói hai tay phía sau, miệng bị dán băng kín, không thể kêu la dù cho là nói chuyện.
Chúng đẩy mạnh hai cô ta lên cửa sau của một chiếc xe tải đậu gần đó, rồi khép hai cánh cửa lại, gài chốt rất thận trọng. Ngay khi chúng định lên xe lái đi, anh đã dùng đá ném vào đuôi xe, làm phát lên một tiếng “binh” thật lớn. Nghe thấy tiếng động, chúng giật mình, một tên trong đó nhìn hai tên còn lại bảo
“Để tao xuống kiểm tra”
Ngay khi hắn nhảy xuống đi về phía sau đuôi xe, chẳng thấy có gì khả nghi ngoài một viên đá dưới bánh xe đã xuất hiện từ lúc nào không biết, hắn nhặt viên đá lên, mới thấy có vết trầy xước trên cửa hầm xe tải.
Tên lái xe phía trước ló đầu ra sau, thấy hơi lâu nên hắn vọng giọng hỏi lớn
“Này, mày kiểm tra xong chưa?”
Ngay khi hắn vừa hỏi, lại có thêm một tiếng động kì lạ phát ra, Tước Thần đã dùng thanh sắt kim loại bất ngờ đánh vào đầu tên kia, làm hắn bất tỉnh dưới đất. Thấy có gì đó bất thường, cả hai tên còn lại nhìn nhau rồi cùng đi xuống xe tải, vội chạy lại kiểm tra thì đã thấy bóng dáng của ai đó lấp ló đáng ngờ, một tên trong số đó hỏi lớn
“Ai vậy?”
Ngay khi chúng vừa chặn hai đầu phía sau đuôi xe, nhìn thấy tên đồng bọn đã bị bất tỉnh dưới đất trước một kẻ lạ mặt, chúng cau mày cắn răng hỏi
“Ngươi là ai? Tại sao lại dám phá hoại phi vụ làm ăn của bọn ta?”
Anh không đáp, dường như để ý chúng sắp động thủ, chỉ lấy súng ra bắn vài phát, đưa hai tên đó sang thế giới bên kia.
Nghe thấy tiếng súng vang lên, hai cô gái bị nhốt trong hầm đuôi xe tải vô cùng run sợ. Cánh cửa hầm xe bắt đầu mở ra, Tước Thần nhìn hai cô ta, anh không nói gì, chỉ cúi xuống lục soát người ba tên lúc nãy, lấy toàn bộ điện thoại chúng, gọi cho cảnh sát và bảo
“Alo, tôi phát hiện có hai cô gái bị bắt cóc trong xe tải ngay đường x, xin hãy đến đây ngay”
Vừa nói xong anh đã tắt máy, sau đó quay lưng bỏ đi.
Phía bên kia giao lộ vắng, vừa đi trên đường, anh vừa kiểm tra điện thoại của từng tên, mọi liên lạc gần nhất đều có số điện thoại tương tự, anh bắt đầu nhớ tới cái đêm đó, bất chợt đang nhâm nhi một một ly rượu, vô tình nhận được một tin nhắn của một số điện thoại lạ và một tấm ảnh anh không ngờ đến, anh không biết là ai đã gửi cho anh, chỉ nghi vấn đó chính là A Lạc, dù anh đã cố gọi lại và điều tra vị trí của số điện thoại kia, nhưng chẳng có tín hiệu hay thông tin gì cả, vì thực chất đây chỉ là một số điện thoại ma.
Bất chợt một trong ba điện thoại anh đang cầm đổ chuông, anh ngạc nhiên, bèn thấy số điện thoại lúc nãy anh đã thấy ở cả ba chiếc điện thoại, nhưng lại không để tên và lưu số, và bây giờ số điện thoại đó đang gọi đến ngay chiếc điện thoại anh đang cầm. Anh bắt máy, quyết không nói gì, chỉ để nghe thử đó giọng của ai.
Nhưng ngạc nhiên hơn đó lại là một giọng nữ, cô ta lên tiếng
“Alo, các anh đến đâu rồi?”
Anh sực ngạc nhiên, giọng người phụ nữ ấy lại phát ra hỏi
“Có ai nghe máy không đấy? Alo”
Cô ta vừa dứt câu, lại bất ngờ còn có thêm một câu “chết tiệt” của đàn ông từ đâu đó vang lên trong điện thoại khiến anh kinh ngạc.
Tại một ngôi nhà lớn, A Lạc vừa giật lấy điện thoại của Thiển Linh, đập mạnh xuống cạnh bàn trước mặt cô, chiếc điện thoại vì thế cũng vỡ nát màn hình.
Thiển Linh tức giận, đứng phắt dậy cau mày hỏi
“Anh làm gì vậy? Đó là điện thoại của tôi đấy”
A Lạc trỏ tay vào mặt cô ta, thái độ hung tàn nói
“Cô muốn bị phát hiện ra nơi cư trú của chúng ta sao?”
Thiển Linh khó hiểu, bèn hỏi
“Anh nói vậy là sao?”
A Lạc không đáp, chỉ liếc sang một chiếc laptop do một tên thuộc hạ đang ngồi thăm dò vị trí từ điện thoại của cả ba tên đồng bọn đã phái đi bắt cóc các cô gái.
Tên thuộc hạ ấy quay lại nhìn hắn, ra giọng nghiêm túc bảo
“Lão đại, tín hiệu của cả ba chiếc điện thoại đều nằm ở một đường khác, và nó đang di chuyển chậm rãi trên đường, hoàn toàn không phải trở về chỗ chúng ta”
Nghe vậy Thiển Linh sực kinh ngạc, A Lạc cắn răng ra lệnh
“Mau kiểm tra vân tay của kẻ đang cầm điện thoại đi”
“Vâng”
Tên thuộc hạ liền tuân lệnh, lập tức kiểm tra các thông số tư liệu và cảm biến do A Lạc đã cài sẵn trên các thiết bị điện thoại của từng tên, nhằm để tránh những trường hợp xấu không mong muốn. Sau một lúc kiểm tra và xác nhận toàn bộ các dấu vân tay trên cả ba chiếc điện thoại, đồng thời họ tên và hình ảnh cũng bất ngờ hiện ra, lúc này A Lạc mới sực kinh ngạc, ngoài hình ảnh của những tên thuộc hạ hắn, lại còn có thêm một hình ảnh của người mà hắn câm thù.
“Hàn Tước Thần”
Hắn cắn răng nói, nhìn chầm chầm vào hình anh trên máy tính, Thiển Linh thấy lạ, bèn nhìn hắn hỏi
“Đây là ai? Anh biết anh ta sao?”
“Không phải chuyện của cô”
Hắn một phát đẩy người cô sang một bên, cô liền ngã ra đất, sau đó hắn lướt đi một đoạn, bèn quay lại nhìn tên thuộc hạ đang ngồi trước laptop kia ra lệnh
“Mau huy động người đến đoạn đường vừa xác định từ ba chiếc điện thoại, phải bắt sống tên đó bằng được cho ta”
“Vâng”
Nghe vậy tên kia liền gập laptop đi, đứng dậy cúi đầu tuân lời.
…
Lúc này tại đoạn đường vắng, Tước Thần cố gọi lại số điện thoại vừa nãy nhưng không có tín hiệu, nhưng anh có thể nhận định đươc rất rõ, giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại lúc nãy giống A Lạc đến 98%.
Anh đột nhiên tiến tới một cây cầu, ném cả ba chiếc điện thoại xuống dòng sông đang chảy êm đềm phía dưới. Sau đó quay lại, rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao đưa lên miệng ngậm, liền sờ túi quần mình định tìm bật lửa. Nhưng bất chợt anh sực nhớ ra, lúc ở căn hộ cũ nơi anh sống, anh đã từng nằm trên ghế sofa và hút thuốc như một thói quen, nhưng Tinh Nhiên đã mở cửa đi vào, cô xua tay qua lại trước mặt, che mũi cằn nhằn
“Cái mùi gì đây? Anh lại hút thuốc đấy à?”
Cô tiến tới, rút điếu thuốc khỏi miệng anh rồi ấn mạnh vào chiếc gạt tàn trên bàn dập tắt đi, lại cau mày bảo
“Từ nay đừng hút thuốc nữa”
“Tại sao?”
Anh nằm trên sofa, đầu hướng ngược đến cô, đưa ánh mắt yêu nghiệt nhìn thẳng lên cô hỏi. Cô gập gượng đỏ mặt, liếc mắt chỗ khác đáp
“Thì bởi vì…mỗi lần anh hôn em, đều có mùi thuốc, em không chịu được”
Anh ngạc nhiên, bất ngờ ngồi dậy kéo tay cô về phía mình, lật người cô nằm xuống sofa, anh nằm trên đè nén nói
“Bà xã bảo gì anh cũng nghe, nhưng phải có điều kiện”
Cô ngập ngừng, ngại ngùng nhìn chỗ khác hỏi
“Điều…điều kiện gì chứ? Anh mau thả em ra”
Anh cúi mặt xuống, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đỏ ao của cô, anh biết cô đang ngại, thật sự anh chỉ muốn hôn cô lần nữa, anh đưa ngón tay vuốt ve đôi môi của cô, dần dần tiến tới, tưởng rằng anh sắp hôn mình, nên cô bèn nhắm mắt lại, trái tim nhưng muốn nổ tung ra, nhưng thật sự không như cô nghĩ, anh đã áp đầu vào ngực cô, chà sát loạn xạ khiến cô đỏ bừng cả mặt, bèn đẩy mạnh anh ngã ra đất, bật phắt ngồi dậy hai tay ôm người, cáu gát hỏi
“Anh làm gì vậy? Đồ biến thái”
Anh bật cười như một đứa trẻ, đứng dậy nhìn cô nói
“Tinh Nhiên, trời hơi nóng, chúng ta đi tắm chung đi”
“Cái….”
Mặt cô lúc này đỏ chín như quả cà chua, cô đứng phắt dậy khỏi sofa, nhào tới đánh anh một trận tơi bời.
Quay lại thực tại, anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng mình, buông nó rơi xuống đất, anh thở dài như một niềm mệt mỏi vô tận.
Anh quay người lại nhìn xuống dòng sông phía dưới cầu, thả gói thuốc từ từ rơi xuống, ánh mắt quan sát gói thuốc đang chảy trôi theo dòng nước ra xa, chỉ cong môi khẽ cười nhạt, buồn bã đi trông thấy.
“Từ nay anh không hút thuốc nữa, em đã từng muốn thế mà phải không?”
Anh lẩm bẩm, bỗng dưng có các tiếng động cơ xe đang chạy từ xa, không phải một chiếc, mà là nhiều chiếc, anh phát giác và nghe thấy rất rõ.
Vài giây sau đó, những chiếc xe do người của A Lạc lái bỗng nhiên dừng lại ngay trên cầu, một tên cận vệ của hắn là A Trạch, vừa kiểm tra tín hiệu từ ba chiếc điện thoại trên laptop, bỗng quay sang nhìn hắn ngồi ngay bên cạnh lên tiếng
“Lão đại, dường như mất tín hiệu rồi”
Nghe vậy A Lạc sực ngạc nhiên quay sang hỏi
“Mất tín hiệu, từ lúc nào vậy?”
A Trạch vừa nhìn vào laptop vừa trả lời
“Từ hai phút trước, vị trí cũng biến mất ngay khu vực này”
Bỗng hắn cau mày, liền mở cửa xe bước xuống nhìn xung quanh.
Hắn bước tới thành cầu, liền phát hiện một điếu thuốc còn nguyên vẹn nằm dưới đất, hắn nhặt lên xem, A Trạch liền tiến tới phía sau hỏi
“Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì đây?”
A Lạc bỗng quay lại, bẻ cong điếu thuốc kia ra làm hai nhếch môi đáp
“Hắn vừa ở đây, ta chắc chắn như thế”
Thấy vậy A Trạch ngạc nhiên, A Lạc liền ra lệnh
“Hắn chưa đi xa đâu, nhất định phải bắt được hắn bằng mọi giá”
Sau đó chúng lái xe về phía trước, vừa chạy vừa nhìn ngó hai bên đường để tìm anh, lúc này Tước Thần đang đi bộ trên vỉa hè, cứ ngỡ đã thoát khỏi tầm mắt của bọn chúng, nhưng tiếng động cơ xe ngay càng rất rõ bên tai anh, thậm chí còn nhanh hơn anh tưởng, anh sực giác quay lại, liền thấy có tới hẳn ba chiếc xe đang chạy vù vù về phía mình.
Nhìn thấy có một bóng người lấp ló từ xa qua ánh đèn pha mờ nhạt, A Trạch quay sang A Lạc bảo
“Lão đại, hình như đằng trước có người”
Nghe vậy A Lạc liền trông mắt nhìn, Tước Thần đã bắt đầu kéo mũ choàng đen che phủ tóc, vụt nhanh chân chạy về phía trước thì A Lạc ngạc nhiên, sau đó hắn bật cười một nụ cười tà ác, cất giọng ảm đạm ra lệnh
“Bắn hắn đi”
A Trạch vừa lái xe, vừa sửng sốt hỏi
“Nhưng lão đại, ngài có chắc đúng là người mà ngài tìm kiếm không? Nếu chúng ta nhầm thì sao?”
Bỗng hắn quát
“Không thể lầm được, ta nhớ rất rõ vóc dáng của tên khốn đó, bằng mọi giá hắn phải chết”
Lúc này A Trạch ra lệnh cho hai chiếc xe còn lại chạy phía sau, nổ súng liên hoàn về bóng người đang chạy phía trước.
Tước Thần vụt chân chạy, từng phát súng bay lao thẳng về phía chân anh như mưa, anh cắn răng thoáng nghĩ
(Hắn dám xả súng thật sao?)
Nhìn thấy một khu rừng tối tăm gần đó, anh bèn rẽ hướng vụt thân chạy vào, thấy vậy A Lạc liền ra lệnh dừng xe.
A Trạch tuân lời, đạp phanh thắng gấp thì hắn đã nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, kéo khẩu súng trong người ra, A Trạch ngồi trong xe ngạc nhiên lên tiếng
“Lão đại, hắn chạy vào rừng rồi”
Hắn quay lại nói
“Mau kéo người vào bao vây tìm kiếm hắn đi”
Dứt lời, hắn đã quay lưng vội vã đuổi theo vào rừng mất.
Vài phút sau, Tước Thần chạy sâu vào các táng cây rậm rạp, đến một cái hồ lớn, anh dừng chân lại, chợt nghe thấy các tiếng bước chân khắp xung quanh từ phía sau, cả bên trái lẫn bên phải. Anh biết hắn sẽ tìm anh đến cùng nhưng điều này thật sự quá đột ngột. Đèn pin bắt đầu soi rọi khắp xung quanh, anh liếc mắt qua lại, nếu cứ mãi đứng đây, anh vốn dĩ không có cơ hội thoát thân trong khi bọn chúng đều có súng, chỉ cần ló người ra sẽ bị bắn ngay tức thì. Khi có vài ánh sáng đèn pin rọi đến bóng lưng anh, và có tiếng hô to gọi lớn
“Hắn đây rồi”
Hết cách, anh đành nhảy xuống cái hồ lớn trước mặt, nghe thấy tiếng la, A Lạc và A Trạch chạy đến. A Lạc hỏi
“Hắn đâu?”
Tên vừa la hét lúc nãy trỏ tay về phía cái hồ kia lấp mấp nói
“Nhảy…nhảy xuống rồi”
Nghe vậy hắn vội chạy tới cạnh hồ, nhìn xuống dòng nước đã không còn thấy chút vết tích nào để lại, hắn cắn răng tức tối.
…
Tại Diệp Gia, trời đã hơn 1 giờ sáng. Tước Thần đi trên hành lang tối với toàn thân ẩm ướt, từng giọt nước trên người anh cứ rơi xuống mặt sàn gỗ, anh ôm người vì lạnh, cũng chẳng có bộ đồ nào để thay ngay lúc này.
Anh đến bên cửa sổ phòng ngủ tập thể của Tiểu Hổ, thoáng nhìn vào đã thấy hắn ngủ ngáy say mèm trên giường, anh không thể đánh thức hắn để mượn tạm đồ mặc, nếu làm vậy thì những người ngủ cùng hắn trong phòng cũng sẽ tỉnh giấc, đặc biệt là Tiểu Nhất vì anh không muốn phải gặp rắc rối với người hay nghi hoặc như anh ta.
Anh đành quay đi, quyết định tìm một chỗ đứng ngoài gió để quần áo có thể nhanh khô hơn. Nhưng khi đi đến một góc tường đằng sau Diệp Gia. Anh bỗng ngạc nhiên, có một bóng lưng của một cô gái đang ngồi co gối dựa ngay đó, ánh mắt thẩn thờ cứ mãi nhìn lên bầu trời không một ánh sao kia.
(Tinh Nhiên)
Tâm trí anh tự gọi một cái tên, liền lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt mình thì Tinh Nhiên cũng sực giật mình vì nghe thấy tiếng động, quay sang đứng phắt dậy nhìn anh chầm chầm, cô mấp môi
“Ơ…anh…”
Anh đứng nhìn cô một vài giây bèn tiến tới thì cô cũng đứng ngờ nghệch ra, anh có hơi ngạc nhiên nhưng cố tình lướt ngang qua cô, cô lại nhìn anh lên tiếng
“Khoan đã”
Anh dừng chân, quay lại nhìn cô thì cô lại hơi nheo mày hỏi
“Anh không nhìn thấy tôi sao?”
Anh không trả lời, cô lại hỏi
“Anh không trả lời, tại sao thế?”
Anh lại không đáp, cô liền nhăn mặt, anh lại bắt đầu quay lưng định bỏ đi thì cô liền giơ tay kéo lấy áo anh từ đằng sau hỏi lớn
“Anh giả câm với tôi sao? Quay lại nói chuyện đi chứ?”
Bất ngờ cô ngạc nhiên, phần áo cô nắm lại ẩm ướt kì lạ, anh quay lại, nắm cổ tay cô lên thì cô nhăn mày, cố rút tay ra hỏi
“Anh…anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra”
Nhưng anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, thoáng nhìn qua vóc dáng mảnh mai của cô hiện tại, bỗng anh sực ngạc nhiên chuyển mắt nhìn cổ cô chầm chầm, thấy sợi dây chuyền anh đã tặng cô vẫn còn nguyên vẹn. Tinh Nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng kì lạ, bèn hét toáng lên
“Á…bỏ tay tôi ra”
Anh giật mình, nhanh chóng bịt lấy miệng cô lại thì cô liền vùng vẫy, ấp a ấp úng
“Thả…t..ôi….ra”
Cô liền há miệng cắn vào tay anh, anh ngạc nhiên đau điếng buông cô ra thì cô đã lùi chân về phía xa trước anh, cau mày nói
“Diệp gia bảo vệ rất nghiêm ngặc, chỉ cần tôi la lên sẽ có người tới cứu, nếu anh muốn làm hại tôi thì đừng hòng”
Tước Thần đứng nhìn cô, rồi thoạt mắt nhìn vết cắn trên lòng bàn tay mình.
Tinh Nhiên ngẫm nghĩ
(Kì lạ, cảm thấy anh ta không có ý muốn làm hại mình)
“Tôi có thể biết tên anh không?”
Cô hỏi, anh lại không đáp. Cô cố tìm mọi câu hỏi khiến anh phải mở miệng trả lời.
“Tôi thấy áo anh ướt rồi, anh nên thay đồ thì hơn”
Anh lại không trả lời, cô bắt đầu bực tức, nhắm mắt nheo mày hỏi
“Này anh, có phải anh đang khinh thường tôi không? Vì sao anh không trả lời tôi?”
Bỗng anh giơ tay lên, trỏ ngón tay đến cửa sổ phòng ngủ của cô cách đó không xa thì cô ngạc nhiên, anh khẽ hỏi
“Tại sao cô không ngủ?”
Giọng anh bắt đầu khàn đi, có lẽ bệnh cảm lại sắp đến với anh sau khi mặc bộ đồ ẩm ướt dưới gió lạnh trong nhiều giờ.
Cô bật cười nhẹ
“Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, anh không phải người xấu, đúng không?”
Nghe cô hỏi anh thoáng giật mình, mỉm cười nhẹ gật đầu sau chiếc mặt nạ.
Cô trả lời
“Tôi cảm thấy buồn nên ra đây ngắm sao, nhưng lại buồn hơn vì chẳng thấy một ngôi sao nào cả, còn anh, tại sao anh vẫn chưa ngủ?”
Anh đáp
“Tôi cũng vậy”
Cô ngạc nhiên hỏi
“Giọng anh hơi trầm thì phải, đó là giọng thật hay anh bắt đầu bị cảm vậy? Có thể cho tôi biết mặt anh được không?”
Cô bất ngờ giơ tay tới định kéo mặt nạ anh xuống, nhưng anh lại lùi ra sau tránh đi thì cô nheo mày hỏi
“Có vấn đề gì khi không cho tôi biết mặt anh hả?”
Anh im lặng, cô lại tò mò đến mức bước chân tới, hết kiên nhẫn, cô cứ vớ tay đến anh ra lệnh
“Mau tháo xuống cho tôi”
Nhưng khi cô cố nhào đến, anh lại né sang một bên khiến cô tức giận. Cô càng đưa tay đến anh, anh lại càng né sang một hướng.
Vì muốn biết mặt người đàn ông này cho bằng được, cô bất ngờ nhào tới nắm lấy áo ngoài anh, giật xuống rồi nhón chân lên cố vớ tay tới lột chiếc mặt nạ đó xuống bằng mọi giá. Anh không thể đỡ nỗi hành động của cô, chưa gì cô đã cấu các ngón tay vào áo ngoài của anh rồi kéo giật ra liên tục, anh đành đẩy người cô ra, vì thế tay của cô cũng kéo luôn chiếc áo khoác màu đen của anh ra ngoài.
Lúc này cô bị hất ngã ra đất, vừa ngồi dậy đã thấy tay mình cầm hẳn chiếc áo ngoài của người đàn ông kia, cô ngước nhìn anh ta, liền thấy cả người anh ta bây giờ chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt với cổ áo phông phanh cúc, chiếc quần bó màu đen kèm theo chiếc thắt lưng ngay bụng.
Cô đứng dậy lên tiếng
“Nếu anh không tháo chiếc mặt nạ kia, tôi sẽ lột toàn bộ đồ của anh ra đấy”
Tước Thần lùi chân về sau, cô lại không do dự bước chân tới, anh không ngờ bây giờ cô còn dám cả gan muốn lột đồ của một người đàn ông, anh quay lưng bỏ chạy, cô lại không từ bỏ mà đuổi theo lên tiếng
“Ơ khoan đã, anh đứng lại cho tôi”
Cô nhấp chân đuổi theo anh, nhưng lại vấp phải cành cây ngã úp mặt ra đất.
Bất chợt có rất nhiều tiếng bước chân chạy đến, hai ba ánh đèn soi vào người cô hỏi
“Tiểu thư, cô làm gì ở đây vậy?”
Cô ngồi dậy, quay lại đã thấy người của Diệp Gia chạy ra nhìn cô đâm đâm hoảng hốt, cô quay ra sau, dường như chẳng còn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa.
Trong văn phòng trống chỉ có ba người, Nhĩ Hà không can tâm hỏi thì Vô Dao đã đứng trước cô ta, liếc mắt lạnh lùng nói
“Cô không biết nguyên tắc của công ty này là không được phép đánh nhau sao? Tôi không thể giữ lại một người chỉ biết gây sự như cô được”
Nghe vậy Nhĩ Hà liền đi tới níu cánh tay Vô Dao, cố giải thích
“Chị Dao, không phải như chị nghĩ đâu, rõ ràng em thấy Đường Trúc Nhi cô ta cứ mãi nhìn chị và Quân tổng chầm chầm nên em mới nghĩ cô ta có ý định với Quân tổng, cho nên…”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn nhìn sang Trúc Nhi thì đã thấy cô đứng cúi mặt xuống đất, mặt mũi tím tái bầm dập.
Nhĩ Hà lại lên tiếng nũng nịu, cố châm dầu vào lửa.
“Chị thấy đấy, Đường Trúc Nhi cô ta cố ý muốn kết thân với chị chắc chắn là có ý đồ với Quân tổng, loại người như cô ta mới không đáng giữ lại ở công ty này”
Chợt Vô Dao hất tay cô ta ra, cau mày nói
“Tôi nói cô không hiểu sao, ngay từ bây giờ cô bị sa thải, mau đi đi”
Nghe vậy Nhĩ Hà bức xúc đặt tay lên lồng ngực mình, không đành lòng lớn giọng
“Chị Dao, chị không thể sa thải em được, người bị đuổi phải là Đường Trúc Nhi mới đúng, cô ta mới là người sai chứ không phải em”
Bỗng nhiên cánh cửa văn phòng bật mở ra, có hai người bảo vệ đi vào trông rất bậm trợn, Vô Dao bèn khoanh hai tay nhìn cô ta, tiếp lời
“Nếu cô không đi, đừng trách tôi không khách sáo”
“Hứ”
Thấy vậy Nhĩ Hà tức tối, đùng đùng hất mặt quay lưng bỏ đi. Ngay khi cô ta đóng sầm cửa lại, Vô Dao nhắm mắt cau mày nghĩ
(Loại người ngang ngược như vậy, tại sao mình lại giữ tới bây giờ chứ?)
Rồi cô liếc nhìn Trúc Nhi, đi tới khẽ giọng hỏi
“Cô có gì để giải thích không? Về chuyện cô cố ý quan sát tôi và anh Tường là có ý gì?”
Trúc Nhi im lặng, cúi mặt xuống đất thì Vô Dao lại cảm thấy khó hiểu, cô đứng trước mặt Trúc Nhi, nghiêng đầu hỏi tiếp
“Không lẽ cô thật sự có tình ý với anh trai tôi?”
“Không phải”
Trúc Nhi thẳng thừng đáp, sau đó ngước mặt nhìn Vô Dao tiếp lời
“Tôi không có ý đó”
Vô Dao khẽ cười nhạt, chao mày hỏi tiếp
“Thế thì tại sao?”
Ngay khi Trúc Nhi nắm hai lòng bàn tay, cô không biết trả lời thế nào, cũng không thể khai chuyện được Tống Lục Tài nhờ theo dõi Vô Dao, nếu như nói ra, cô thật sự sẽ trở thành người hầu của hắn theo như bản hợp đồng mình đã kí kết. Nhưng bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Vô Dao ngạc nhiên, nhận ra tiếng chuông phát ra từ điện thoại mình, bèn vớ tay lấy điện thoại trên bàn làm việc lên bắt máy hỏi
“Alo, chị Thiên Mặc, có chuyện gì sao?”
Trúc Nhi quan sát Vô Dao đang nói chuyện điện thoại, không hiểu là đang nói vấn đề gì, nhưng đột nhiên Vô Dao đã có một phản ứng rất mạnh mẽ, bèn quay sang chỗ khác hốc mồm kinh ngạc, kề điện thoại lên tai che miệng hỏi nhỏ
“Cái gì? Chị nói đã tìm được người xem mắt cho em sao? Em đã nói là không cần mà”
Lúc này Trúc Nhi sực ngạc nhiên
(Xem mắt? Cô ta sắp xem mắt sao?)
Vô Dao lại đỡ trán thở dài
“Tóm lại em không muốn, em không đi”
Sau đó cô tắt máy đột ngột, cau mày ngẫm nghĩ
(Sao tự dưng chị Thiên Mặc lại có hứng tìm người cho mình xem mắt chứ? Mình không muốn đi chút nào)
Buổi chiều, vừa tan ở chỗ làm, Trúc Nhi đã đến bệnh viện gặp Tống Lục Tài vô cùng gấp gáp.
Thấy cô vừa bước vào phòng bệnh, hắn hơi ngạc nhiên vì mặt mũi bầm dập đầy vết thương của cô, nhưng lại ra bộ mặt xấc xược hỏi
“Cô còn tới đây làm gì? Mặt mũi bầm dập thế kia là bị người ta đánh ghen sao?”
Trúc Nhi cau mày, ngồi xuống ghế trước hắn nói
“Nếu không phải vì chuyện theo dõi Quân Vô Dao mà anh giao cho tôi, tôi sẽ trở nên như thế này sao?”
Hắn nhếch môi, gác một tay lên đầu gối đang chống dưới giường, tự mãn hỏi
“Thế nào? Cô đã tìm được gì từ cô ta rồi?”
“Cô ta sắp đi xem mắt”
Trúc Nhi vừa đáp, Tống Lục Tài đã kinh ngạc to mắt quay sang khàn giọng hỏi lớn
“Cái gì chứ? Xem mắt? Xem mắt với ai?”
Cô điềm tĩnh trả lời
“Tôi không biết, chỉ nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như rất nghiêm túc”
Nghe vậy Tống Lục Tài bèn cau mày cắn răng
“Thế khi nào cô ta đi? Cô có thăm dò được gì không?”
“Nghe nói vào tối ngày mai, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi”
Trúc Nhi lạnh lùng trả lời, hắn đã tức bực quát tháo ra lệnh
“Ngày mai cô phải theo sát cô ta cho bằng được, nhất định phải xem cho rõ cô ta đi xem mắt với ai? Ở đâu và báo cho tôi biết ngay”
Cô ngạc nhiên kinh sợ, thoáng chút nghi ngờ bèn hỏi
“Anh phản ứng gắt như vậy làm gì? Không lẽ…”
Nhìn thấy thái độ nghi hoặc của cô, hắn bức xúc cắt lời
“Cô bị điên sao? Tôi căm ghét cô ta, ngày mai giúp tôi đi điều tra rõ ràng, tôi sẽ tìm cách cho cô ta một bài học”
…
Tối hôm sau, Trúc Nhi theo chân Vô Dao tới một nhà hàng lớn, vì không còn chỗ trống nào khác do nhà hàng quá đông người, nên cô đành ngồi vào một bàn trống phía sau Vô Dao, lặng lẽ quan sát mà ngẫm nghĩ
(Không biết cô ta đã làm gì khiến Tống Lục Tài căm ghét đến vậy, hắn thậm chí còn trả tiền cho mình đến nhà hàng này để ăn nhằm theo dõi cô ta nữa?)
Lúc này Vô Dao nhìn đồng hồ trên tay, cô chống cằm hơi có chút khó chịu trong người, đôi lông mày chao lại nghĩ
(Nếu không sợ làm mất uy tín của chị Thiên Mặc thì mình cũng không đến đây, mà cái người hẹn đến xem mắt đó mới lần đầu tiên đã bắt một cô gái chờ đợi rồi)
Chợt cô cầm điện thoại lên, vốn định gọi cho thiếu úy Thiên Mặc để hồi chuyện xem mắt lần này, định lấy cớ có chuyện gấp để có thể tránh buổi hẹn, vì cô nghĩ cho dù có xem hay không cô cũng chẳng có hứng thú. Cô thậm chí còn nhận được tấm ảnh của đối tượng sắp xem mắt từ chị Thiên Mặc giới thiệu ngay tức thì, không ai ngờ được đó còn lại là Nhạc Chính Lâm, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng hơi khó hiểu tự hỏi
“Người đàn ông này dáng vẻ cũng không tệ, biết bao cô gái vây quanh, tại sao lại còn đi xem mắt chứ?”
Bất chợt thiếu úy Thiên Mặc lại gửi cho cô một dòng tin nhắn, có vẻ như chị ta đang rất hứng thú cho việc tìm người xem mắt cho cô, nên cười phấn khích gửi tin hỏi
[Dao Dao, người đàn ông chị giới thiệu cho em là con trai một của tập đoàn Nhạc Thế, và chị vừa hay tin cậu ta đã đến nhà hàng rồi? Em gặp được chưa vậy?]
Vô Dao thở dài chán chường, bèn nhấp vào tin nhắn nhập kí tự, nhưng chưa kịp nhập xong, một giọng nói đã vang lên từ đằng sau, không quá nhỏ cũng không quá lớn.
“Cô là Quân tiểu thư?”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn quay lại đã thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi tới mình, ánh mắt anh ta thật khó chịu như không vui vẻ gì mấy. Nhưng bất ngờ đập vào mắt cô là việc cô nhìn thấy Trúc Nhi đang ngồi ngay bàn phía sau mình từ lúc nào không biết.
Thấy Vô Dao đã phát hiện ra, Trúc Nhi chỉ biết cúi mắt xuống bàn lo lắng.
(Chết rồi, cô ta thấy mình rồi? Làm sao đây?)
Tuy nhiên người đàn ông đó không phải dừng ngay trước mặt Vô Dao, mà là phía sau lưng Trúc Nhi vì anh ta thấy Trúc Nhi đang ngồi một mình, cứ ngỡ là đối tượng đã được ba mình sắp xếp bắt buộc đến gặp gỡ. Anh đặt tay lên vai cô từ phía sau khiến cô bỗng giật thót, Vô Dao thấy vậy bèn nghĩ ra kế gì đó, vuốt môi im lặng đứng nhìn.
“Xin lỗi, cô có phải…Quân Vô Dao gì đó không?”
Chính Lâm lại tiếp tục hỏi, Trúc Nhi bật run lên vì lo sợ, cô thậm chí còn có thể nhận ra giọng nói này, thâm tâm như phát giác lo lắng, trái tim đập mạnh liên hồi không ngừng nghĩ.
(Chính Lâm, giọng nói này mình không thể nhầm được, cậu ấy đang đứng phía sau mình)Chính Lâm lúc này hơi mất kiên nhẫn, vốn dĩ anh cũng chẳng muốn đến đây, tuy nhiên lúc chiều ba anh đã quát tháo tức giận dữ dội, nói rằng nếu anh không nhanh chóng tìm lấy ai đó kết hôn, mọi gia sản và quyền thừa kế của anh sẽ bị đoạt mất ngay trong tháng này, hết cách anh phải nghe lời ba mình, nhưng vì thấy đôi vai của cô gái mình vừa đặt tay lên đang dần dần run lên từng bậc, anh hơi khó hiểu lại hỏi
“Này cô, cô không nghe tôi hỏi gì sao?”
Bỗng Vô Dao đi đến, bất ngờ kéo tay Trúc Nhi đứng dậy, xoay người cô đối diện Chính Lâm cười nói
“Thật tốt quá, xem ra anh chính là đối tượng xem mắt của bạn tôi, vì cô ấy hơi ngại nên bảo tôi đi theo, bây giờ thì hai người cùng trò chuyện đi nhé”
Chính Lâm bật kinh ngạc nhìn Trúc Nhi, hai người đối mắt nhìn nhau chầm chầm thì Trúc Nhi lại chuyển mắt nhìn Vô Dao, vừa lo lắng vừa khó hiểu hỏi
“Cô đang nói gì vậy? Rõ ràng là…”
Chợt Vô Dao dùng tay bịt kín miệng cô, khẽ ghé tai cô thì thầm nói
“Cô đã cất công đến đây theo dõi tôi, thì giúp tôi một phen đi chứ”
Nói xong, Trúc Nhi sực ngạc nhiên vì Vô Dao đã nhận ra hoàn toàn ý định của cô chỉ mới trong thời gian ngắn.
Thấy tình hình có vẻ khá ổn, Vô Dao bèn lướt qua hai người vẫy tay mỉm cười nói
“Vậy hai người trò chuyện đi, tôi vừa nhận ra mình có việc gấp nên phải đi trước”
Thấy Vô Dao đã nhanh chóng chuồn đi mất, Trúc Nhi gập gượng nhìn Chính Lâm một vài giây rồi quay lưng định bỏ đi, liền bị anh kéo tay lại hỏi
“Định trốn tránh anh sao?”
Cô hất tay anh ra, cố ý tỏa vẻ lạnh nhạt nhìn chỗ khác nói
“Tôi không phải đối tượng xem mắt của anh, cô gái lúc nãy mới chính là người anh tìm”
Chính Lâm không quan tâm sự lạnh nhạt của cô, lạnh giọng hỏi
“Mặt em bị sao vậy?”
Anh bất giác sờ tay lên mặt cô, nhìn thấy các vết bầm tím và cào cấu rất rõ, anh nheo mày đau lòng, cô lại che mặt quay đi nói
“Không có gì cả, tôi có việc phải đi rồi”
Nhưng khi cô vừa quay lưng, anh đã kéo mạnh tay cô lại đối diện mình hỏi lớn
“Đừng tìm cách tránh mặt anh, tưởng em đi theo cái tên khốn Tống Lục Tài kia sống tốt lắm chứ? Toàn bộ vết thương này là do hắn gây ra sao?”
Trúc Nhi bật run, bèn cố kéo tay anh ra khỏi tay mình nghiến răng nói
“Không phải chuyện của anh, với lại anh ta bây giờ đang ở bệnh viện, tôi phải đến gặp anh ấy”
…
Một lúc sau, Vô Dao lái xe đến bệnh viện.
Không phải vì cô tự dưng nổi hứng muốn tìm hắn, chỉ là muốn đến xem hắn đã khỏi hẳn chưa?
Vừa đứng trước một căn phòng quen thuộc, cô giơ tay mở cửa ra, chợt thấy Tống Lục Tài đang thản nhiên ngồi trên giường ăn táo, hắn nhìn cô đâm đâm, cô cũng nhìn hắn chầm chầm.
Lúc này hắn bất chợt thất thần nghĩ
(Chẳng phải cô ta đang đi xem mắt sao? Sao lại tới đây chứ?)
Vô Dao tiến tới, khẽ giọng
“Cổ anh lành rồi sao? Có thể ngồi dậy ăn táo thế này, tốt quá rồi”
Nghe vậy hắn cố tỏa ra sự hống hách, cười nhạt hỏi
“Thế thì đã sao? Cô tới đây làm gì?”
Cô ngạc nhiên, bèn ngồi bên ghế trước hắn đáp
“Tới thăm anh, nhìn thấy anh có thể sinh hoạt tự do, tôi rất vui”
Hắn nhìn chỗ khác, thẳng tay vứt ruột trái táo mình vừa ăn xuống đất, không vui hỏi
“Chẳng phải cô đang đi xem mắt sao?”
Cô ngạc nhiên
“Sao anh lại biết?”
Vô Dao vừa dứt câu hỏi, bất chợt cánh cửa phòng bật mở ra, Chính Lâm thẳng thừng bước vào với đầy sự phẫn nộ.
“Nhạc…Nhạc Chính Lâm, mày đến đây làm gì?”
Tống Lục Tài bất ngờ trơ mắt ngồi trên giường nhìn Chính Lâm đang đi tới hắn.
Bất ngờ hơn là Chính Lâm đã dùng tay đấm mạnh vào mặt hắn khiến hắn văng lăn lộn xuống giường, thấy vậy Vô Dao sực ngạc nhiên đứng dậy thì Trúc Nhi cũng từ bên ngoài chạy vào, cố can ngăn Chính Lâm lại nói
“Khoan đã Chính Lâm, dừng lại đi, không phải lỗi của hắn”
Tên họ Tống lúc này chẳng hiểu gì đang xảy ra, đứng dậy xoa má gắt gỏng tức giận.
“Mày dám đánh tao sao cái tên khốn này”
Chính Lâm lại tức giận hơn, nhào tới đẩy mạnh Tống Lục Tài vào bức tường phía sau, nắm mạnh cổ áo hắn cắn răng nói lớn
“Vì thấy Trúc Nhi nằng nặc đòi đi theo mày nên tao mới chấp nhận từ bỏ, vậy mà mày lại để cô ấy bị đánh bầm dập thế kia? Mày muốn chết phải không?”
Tống Lục Tài ngạc nhiên, liền nhìn Trúc Nhi đứng phía sau Chính Lâm phản đáp
“Mày điên sao? Cô ta bị đánh thì liên quan gì tới tao?”
Nghe vậy Chính Lâm lại quật đầu hắn xuống giường, khống chế nói
“Thế thì tại sao lúc đó mày lại kéo tay cô ấy đi trước mắt tao? Bây giờ còn dám nói như chẳng liên quan gì tới mày cả, thằng khốn”
Anh ấn mạnh đầu hắn xuống giường, dưới tư thế không thể phản kháng, hắn mới chống mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt gào lớn
“Này cô mau giải thích đi chứ, đừng có đứng ngay ra đó nữa”
Nghe vậy Trúc Nhi bèn đi lại, can ngăn Chính Lâm giải thích
“Chính Lâm, không phải như thế, cậu phải nghe tớ giải thích”
Chứng kiến hỗn loạn trước mặt, Vô Dao chưa khỏi hoàn hồn, tình huống này làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn lên tiếng
“Khoan đã, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên mấy người dừng lại có được không?”
Chính Lâm hơi ngạc nhiên vì sự có mặt của Vô Dao, nhưng anh đã bị Trúc Nhi kéo tay lại cau mày nói
“Mau theo tôi ra ngoài”
Bóng dáng của Chính Lâm và Trúc Nhi bước ra khỏi cửa mất.
Lúc này Tống Lục Tài cố đứng dậy, liếc nhìn nệm giường và đồ đạc trong phòng bệnh của hắn đã rối tung đổ nát cả lên, hắn vò đầu tóc mình, bực tức lẩm bẩm
“Cái tên khốn Nhạc Chính Lâm, lần sau mình không thể để cho hắn yên thân được”
Chợt Vô Dao lên tiếng
“Người đàn ông lúc nãy là đối tượng xem mắt của tôi, và những lời anh ta vừa nói với anh có thật không? Anh và cô gái đi bên cạnh anh ta có quan hệ gì?”
Hắn ngạc nhiên, quay sang đã thấy Vô Dao cúi mặt trước hắn hỏi, hai bàn tay cô co rút nắm chặt lại, hắn xoay lưng đáp
“Là gì cũng được, cô cần biết làm gì? Mà tôi không nghe nhầm chứ”
Nói đến đây, hắn quay lại nhìn cô cười cợt hỏi
“Tên Nhạc Chính Lâm đó là đối tượng cô đi xem mắt hôm nay sao?”
Cô cắn răng, không quan những gì hắn hỏi, bèn ngước mặt nhìn hắn quát lớn
“Trả lời tôi đi, tại sao người đàn ông kia lại đánh anh? Trong khi cô gái đi bên cạnh anh ta lại là nhân viên của tôi, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra giữa ba người cả”
Thấy phản ứng dữ dội của cô, hắn ngạc nhiên đến kinh sợ, lùi chân về sau lấp mấp
“Cô…cô sao vậy? Tức giận cái gì chứ?”
Vô Dao không đáp, chỉ vội quay lưng chạy thật nhanh rồi mở cửa ra ngoài mất, thấy cô đã đi khỏi, hắn mới cau mày khó hiểu chẳng biết mình đã gây ra lỗi lầm gì.
Trước cổng bệnh viện, Chính Lâm đẩy Trúc Nhi vào góc tường, anh cố kìm nén hết cơn tức giận, hạ giọng nói
“Hôm nay theo anh về, anh nhất quyết không để em đi theo tên đó nữa”
Trúc Nhi nhìn anh, nhưng rồi đẩy anh ra lạnh nhạt trả lời
“Không được”
Anh lại kéo hai vai cô ghì chặt, nghiếng giọng hỏi
“Lúc nào em cũng có thái độ lạnh nhạt đối với anh, em không yêu anh cũng được, nhưng đừng đi theo cái tên đó nữa, chẳng lẽ em muốn dày vò anh bằng cách này sao?”
Cô nhìn anh, lòng có chút đau nhói, bản thân cô cũng đang chịu dày vò, nhưng vì món nợ 200 triệu, cô bất lực, bèn gập người xuống trước anh, vừa mệt mỏi, lại vừa muốn khóc, cô không biết phải làm gì khác, nhưng lại gượng trái tim mình cố không rơi nước mắt trước mặt Chính Lâm.
“Tại sao cậu lại đi xem mắt? Như vậy chẳng phải cậu đã quên được tôi rồi sao? Sao cậu lại còn xuất hiện níu kéo tôi?”
Chính Lâm ngạc nhiên, nhanh nhảu trả lời
“Ba mẹ anh đang cần cháu nội, vì thế họ bắt buộc anh phải đi xem mắt và kết hôn với ai đó, anh chỉ có một tháng để giải quyết chuyện này, nếu không…mọi gia sản và quyền thừa kế của nhà họ Nhạc đều không có tên anh”
Nghe vậy Trúc Nhi sửng sốt, nhưng lại nhắm mắt gượng giọng hỏi lạnh
“Thế thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Anh gật đầu, bèn cúi ngồi xuống trước mặt cô, hạ giọng cầu xin
“Trúc Nhi, anh chỉ muốn xin em lần cuối, anh thật sự không thể yêu ai khác ngoài em, chỉ cần em đồng ý theo anh về nhà ra mắt ba mẹ, chúng ta sẽ kết hôn, em đồng ý không?”
Cô ngỡ ngàng, nhưng lại băn khoăn trước tình huống cầu hôn gấp gáp này, bèn nhìn chỗ khác, mấp môi hỏi
“Sao có thể? Tôi không yêu cậu, sao chúng ta có thể kết hôn chứ?”
Chính Lâm bỗng cong môi cười nhạt
“Anh biết, nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể chiếm lấy trái tim em, một người đàn ông vô dụng như anh, sao xứng được em yêu chứ?”
Chợt cô tái lòng đi, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi ra, Vô Dao nhìn sang hai người đang ngồi một góc bên thành tường của bệnh viện thì Trúc Nhi đã bật phắc đứng dậy.
Thấy thế Vô Dao đi tới, cô gặng lòng cúi mặt hỏi
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Trúc Nhi, tôi muốn hỏi cô một chuyện”
Trúc Nhi ngạc nhiên, bèn đáp
“Cô nói đi”
Vô Dao ngập ngừng một lúc, mới chịu thốt lời hỏi
“Cô…là gì của Tống Lục Tài vậy? Tôi muốn biết rõ ràng quan hệ của hai người”
Trúc Nhi sửng sờ, dường như Chính Lâm cũng đang chú ý câu trả lời của cô, anh muốn tự miệng cô giải thích.
Cô lấp mấp, không biết phải nói thế nào, nếu cô thừa nhận rằng mình là bạn gái của Tống Lục Tài, cô có thể làm Chính Lâm bất mãn mà từ bỏ theo đuổi, nhưng đó là lại là lừa dối đối với Vô Dao. Ngay khi cô ngập ngừng không thể lí giải, bị hai ánh mắt chăm chú nhìn đâm đâm, bất chợt Tống Lục Tài chạy ra, cả ba người đều chuyển mắt nhìn hắn, hắn bắt đầu bước chân tới, nhìn Vô Dao một vài giây, dường như ánh mắt cô đang hiện rõ sự tức giận đối với hắn, cô không nhìn hắn, chỉ liếc sang một bên thì hắn lại gạt cô đi, kéo tay Trúc Nhi về phía mình, cằn nhằn nói
“Còn đứng đấy làm gì, về thôi”
Bất chợt Chính Lâm đẩy mạnh người hắn ra, cười nhạt tức giận hỏi
“Mày còn muốn đưa cô ấy về? Mày rõ ràng không chăm sóc tốt được cho cô ấy, hôm nay nhất quyết Nhạc Chính Lâm này không thể để cô ấy rơi vào tay mày được nữa”
Tống Lục Tài nghiếng răng, máu nóng của sự hiềm khích hắn bắt đầu trổi dậy.
“Tên khốn, muốn đánh nhau sao?”
Bỗng Vô Dao lặng lẽ quay đi, cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, dù sao đó cũng là chuyện của ba người họ, cô cũng chẳng có quyền gì để xen vào.
“Cô đi đâu vậy?”
Hắn bất giác quay sang hỏi, cô dừng chân, quay mặt lại nhìn hắn cố cong môi mỉm cười trả lời
“Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xem anh đã khỏi hẳn chưa thôi, nhìn thấy anh có thể đi đứng tốt như vậy, tôi yên tâm rồi, tôi cũng nên về đây”
Nói xong cô quay lưng, cố tránh mặt đi về phía xe mình, Chính Lâm cũng kéo tay Trúc Nhi lướt qua hắn, cuối cùng cả ba người đều bỏ đi trước mặt hắn, chỉ còn mình hắn là đứng nhìn trong câm lặng.
Về đến phòng mình, Vô Dao lặng lẽ đặt túi xách lên giường, cô ngồi xuống chiếc nệm êm, trầm mặc rũ mắt nghĩ
(Tại sao mình lại tức giận? Chuyện của ba người họ, hoàn toàn không liên quan đến mình, nếu như…)
Bất chợt cô nhớ đến khi nãy, Tống Lục Tài đã kéo tay Trúc Nhi như muốn giành lại với Chính Lâm ngay trước mặt cô, lúc này cô nhắm mắt, cười nhạt lẩm bẩm
“Mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, chắc chắn thế”
…
Đêm hôm đó, Tước Thần theo dõi một đường ray bắt cóc phụ nữ, anh nấp sau một góc tường, quan sát phía trước mình là ba tên hung tàn với hai cô gái xinh đẹp bị trói hai tay phía sau, miệng bị dán băng kín, không thể kêu la dù cho là nói chuyện.
Chúng đẩy mạnh hai cô ta lên cửa sau của một chiếc xe tải đậu gần đó, rồi khép hai cánh cửa lại, gài chốt rất thận trọng. Ngay khi chúng định lên xe lái đi, anh đã dùng đá ném vào đuôi xe, làm phát lên một tiếng “binh” thật lớn. Nghe thấy tiếng động, chúng giật mình, một tên trong đó nhìn hai tên còn lại bảo
“Để tao xuống kiểm tra”
Ngay khi hắn nhảy xuống đi về phía sau đuôi xe, chẳng thấy có gì khả nghi ngoài một viên đá dưới bánh xe đã xuất hiện từ lúc nào không biết, hắn nhặt viên đá lên, mới thấy có vết trầy xước trên cửa hầm xe tải.
Tên lái xe phía trước ló đầu ra sau, thấy hơi lâu nên hắn vọng giọng hỏi lớn
“Này, mày kiểm tra xong chưa?”
Ngay khi hắn vừa hỏi, lại có thêm một tiếng động kì lạ phát ra, Tước Thần đã dùng thanh sắt kim loại bất ngờ đánh vào đầu tên kia, làm hắn bất tỉnh dưới đất. Thấy có gì đó bất thường, cả hai tên còn lại nhìn nhau rồi cùng đi xuống xe tải, vội chạy lại kiểm tra thì đã thấy bóng dáng của ai đó lấp ló đáng ngờ, một tên trong số đó hỏi lớn
“Ai vậy?”
Ngay khi chúng vừa chặn hai đầu phía sau đuôi xe, nhìn thấy tên đồng bọn đã bị bất tỉnh dưới đất trước một kẻ lạ mặt, chúng cau mày cắn răng hỏi
“Ngươi là ai? Tại sao lại dám phá hoại phi vụ làm ăn của bọn ta?”
Anh không đáp, dường như để ý chúng sắp động thủ, chỉ lấy súng ra bắn vài phát, đưa hai tên đó sang thế giới bên kia.
Nghe thấy tiếng súng vang lên, hai cô gái bị nhốt trong hầm đuôi xe tải vô cùng run sợ. Cánh cửa hầm xe bắt đầu mở ra, Tước Thần nhìn hai cô ta, anh không nói gì, chỉ cúi xuống lục soát người ba tên lúc nãy, lấy toàn bộ điện thoại chúng, gọi cho cảnh sát và bảo
“Alo, tôi phát hiện có hai cô gái bị bắt cóc trong xe tải ngay đường x, xin hãy đến đây ngay”
Vừa nói xong anh đã tắt máy, sau đó quay lưng bỏ đi.
Phía bên kia giao lộ vắng, vừa đi trên đường, anh vừa kiểm tra điện thoại của từng tên, mọi liên lạc gần nhất đều có số điện thoại tương tự, anh bắt đầu nhớ tới cái đêm đó, bất chợt đang nhâm nhi một một ly rượu, vô tình nhận được một tin nhắn của một số điện thoại lạ và một tấm ảnh anh không ngờ đến, anh không biết là ai đã gửi cho anh, chỉ nghi vấn đó chính là A Lạc, dù anh đã cố gọi lại và điều tra vị trí của số điện thoại kia, nhưng chẳng có tín hiệu hay thông tin gì cả, vì thực chất đây chỉ là một số điện thoại ma.
Bất chợt một trong ba điện thoại anh đang cầm đổ chuông, anh ngạc nhiên, bèn thấy số điện thoại lúc nãy anh đã thấy ở cả ba chiếc điện thoại, nhưng lại không để tên và lưu số, và bây giờ số điện thoại đó đang gọi đến ngay chiếc điện thoại anh đang cầm. Anh bắt máy, quyết không nói gì, chỉ để nghe thử đó giọng của ai.
Nhưng ngạc nhiên hơn đó lại là một giọng nữ, cô ta lên tiếng
“Alo, các anh đến đâu rồi?”
Anh sực ngạc nhiên, giọng người phụ nữ ấy lại phát ra hỏi
“Có ai nghe máy không đấy? Alo”
Cô ta vừa dứt câu, lại bất ngờ còn có thêm một câu “chết tiệt” của đàn ông từ đâu đó vang lên trong điện thoại khiến anh kinh ngạc.
Tại một ngôi nhà lớn, A Lạc vừa giật lấy điện thoại của Thiển Linh, đập mạnh xuống cạnh bàn trước mặt cô, chiếc điện thoại vì thế cũng vỡ nát màn hình.
Thiển Linh tức giận, đứng phắt dậy cau mày hỏi
“Anh làm gì vậy? Đó là điện thoại của tôi đấy”
A Lạc trỏ tay vào mặt cô ta, thái độ hung tàn nói
“Cô muốn bị phát hiện ra nơi cư trú của chúng ta sao?”
Thiển Linh khó hiểu, bèn hỏi
“Anh nói vậy là sao?”
A Lạc không đáp, chỉ liếc sang một chiếc laptop do một tên thuộc hạ đang ngồi thăm dò vị trí từ điện thoại của cả ba tên đồng bọn đã phái đi bắt cóc các cô gái.
Tên thuộc hạ ấy quay lại nhìn hắn, ra giọng nghiêm túc bảo
“Lão đại, tín hiệu của cả ba chiếc điện thoại đều nằm ở một đường khác, và nó đang di chuyển chậm rãi trên đường, hoàn toàn không phải trở về chỗ chúng ta”
Nghe vậy Thiển Linh sực kinh ngạc, A Lạc cắn răng ra lệnh
“Mau kiểm tra vân tay của kẻ đang cầm điện thoại đi”
“Vâng”
Tên thuộc hạ liền tuân lệnh, lập tức kiểm tra các thông số tư liệu và cảm biến do A Lạc đã cài sẵn trên các thiết bị điện thoại của từng tên, nhằm để tránh những trường hợp xấu không mong muốn. Sau một lúc kiểm tra và xác nhận toàn bộ các dấu vân tay trên cả ba chiếc điện thoại, đồng thời họ tên và hình ảnh cũng bất ngờ hiện ra, lúc này A Lạc mới sực kinh ngạc, ngoài hình ảnh của những tên thuộc hạ hắn, lại còn có thêm một hình ảnh của người mà hắn câm thù.
“Hàn Tước Thần”
Hắn cắn răng nói, nhìn chầm chầm vào hình anh trên máy tính, Thiển Linh thấy lạ, bèn nhìn hắn hỏi
“Đây là ai? Anh biết anh ta sao?”
“Không phải chuyện của cô”
Hắn một phát đẩy người cô sang một bên, cô liền ngã ra đất, sau đó hắn lướt đi một đoạn, bèn quay lại nhìn tên thuộc hạ đang ngồi trước laptop kia ra lệnh
“Mau huy động người đến đoạn đường vừa xác định từ ba chiếc điện thoại, phải bắt sống tên đó bằng được cho ta”
“Vâng”
Nghe vậy tên kia liền gập laptop đi, đứng dậy cúi đầu tuân lời.
…
Lúc này tại đoạn đường vắng, Tước Thần cố gọi lại số điện thoại vừa nãy nhưng không có tín hiệu, nhưng anh có thể nhận định đươc rất rõ, giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại lúc nãy giống A Lạc đến 98%.
Anh đột nhiên tiến tới một cây cầu, ném cả ba chiếc điện thoại xuống dòng sông đang chảy êm đềm phía dưới. Sau đó quay lại, rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao đưa lên miệng ngậm, liền sờ túi quần mình định tìm bật lửa. Nhưng bất chợt anh sực nhớ ra, lúc ở căn hộ cũ nơi anh sống, anh đã từng nằm trên ghế sofa và hút thuốc như một thói quen, nhưng Tinh Nhiên đã mở cửa đi vào, cô xua tay qua lại trước mặt, che mũi cằn nhằn
“Cái mùi gì đây? Anh lại hút thuốc đấy à?”
Cô tiến tới, rút điếu thuốc khỏi miệng anh rồi ấn mạnh vào chiếc gạt tàn trên bàn dập tắt đi, lại cau mày bảo
“Từ nay đừng hút thuốc nữa”
“Tại sao?”
Anh nằm trên sofa, đầu hướng ngược đến cô, đưa ánh mắt yêu nghiệt nhìn thẳng lên cô hỏi. Cô gập gượng đỏ mặt, liếc mắt chỗ khác đáp
“Thì bởi vì…mỗi lần anh hôn em, đều có mùi thuốc, em không chịu được”
Anh ngạc nhiên, bất ngờ ngồi dậy kéo tay cô về phía mình, lật người cô nằm xuống sofa, anh nằm trên đè nén nói
“Bà xã bảo gì anh cũng nghe, nhưng phải có điều kiện”
Cô ngập ngừng, ngại ngùng nhìn chỗ khác hỏi
“Điều…điều kiện gì chứ? Anh mau thả em ra”
Anh cúi mặt xuống, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đỏ ao của cô, anh biết cô đang ngại, thật sự anh chỉ muốn hôn cô lần nữa, anh đưa ngón tay vuốt ve đôi môi của cô, dần dần tiến tới, tưởng rằng anh sắp hôn mình, nên cô bèn nhắm mắt lại, trái tim nhưng muốn nổ tung ra, nhưng thật sự không như cô nghĩ, anh đã áp đầu vào ngực cô, chà sát loạn xạ khiến cô đỏ bừng cả mặt, bèn đẩy mạnh anh ngã ra đất, bật phắt ngồi dậy hai tay ôm người, cáu gát hỏi
“Anh làm gì vậy? Đồ biến thái”
Anh bật cười như một đứa trẻ, đứng dậy nhìn cô nói
“Tinh Nhiên, trời hơi nóng, chúng ta đi tắm chung đi”
“Cái….”
Mặt cô lúc này đỏ chín như quả cà chua, cô đứng phắt dậy khỏi sofa, nhào tới đánh anh một trận tơi bời.
Quay lại thực tại, anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng mình, buông nó rơi xuống đất, anh thở dài như một niềm mệt mỏi vô tận.
Anh quay người lại nhìn xuống dòng sông phía dưới cầu, thả gói thuốc từ từ rơi xuống, ánh mắt quan sát gói thuốc đang chảy trôi theo dòng nước ra xa, chỉ cong môi khẽ cười nhạt, buồn bã đi trông thấy.
“Từ nay anh không hút thuốc nữa, em đã từng muốn thế mà phải không?”
Anh lẩm bẩm, bỗng dưng có các tiếng động cơ xe đang chạy từ xa, không phải một chiếc, mà là nhiều chiếc, anh phát giác và nghe thấy rất rõ.
Vài giây sau đó, những chiếc xe do người của A Lạc lái bỗng nhiên dừng lại ngay trên cầu, một tên cận vệ của hắn là A Trạch, vừa kiểm tra tín hiệu từ ba chiếc điện thoại trên laptop, bỗng quay sang nhìn hắn ngồi ngay bên cạnh lên tiếng
“Lão đại, dường như mất tín hiệu rồi”
Nghe vậy A Lạc sực ngạc nhiên quay sang hỏi
“Mất tín hiệu, từ lúc nào vậy?”
A Trạch vừa nhìn vào laptop vừa trả lời
“Từ hai phút trước, vị trí cũng biến mất ngay khu vực này”
Bỗng hắn cau mày, liền mở cửa xe bước xuống nhìn xung quanh.
Hắn bước tới thành cầu, liền phát hiện một điếu thuốc còn nguyên vẹn nằm dưới đất, hắn nhặt lên xem, A Trạch liền tiến tới phía sau hỏi
“Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì đây?”
A Lạc bỗng quay lại, bẻ cong điếu thuốc kia ra làm hai nhếch môi đáp
“Hắn vừa ở đây, ta chắc chắn như thế”
Thấy vậy A Trạch ngạc nhiên, A Lạc liền ra lệnh
“Hắn chưa đi xa đâu, nhất định phải bắt được hắn bằng mọi giá”
Sau đó chúng lái xe về phía trước, vừa chạy vừa nhìn ngó hai bên đường để tìm anh, lúc này Tước Thần đang đi bộ trên vỉa hè, cứ ngỡ đã thoát khỏi tầm mắt của bọn chúng, nhưng tiếng động cơ xe ngay càng rất rõ bên tai anh, thậm chí còn nhanh hơn anh tưởng, anh sực giác quay lại, liền thấy có tới hẳn ba chiếc xe đang chạy vù vù về phía mình.
Nhìn thấy có một bóng người lấp ló từ xa qua ánh đèn pha mờ nhạt, A Trạch quay sang A Lạc bảo
“Lão đại, hình như đằng trước có người”
Nghe vậy A Lạc liền trông mắt nhìn, Tước Thần đã bắt đầu kéo mũ choàng đen che phủ tóc, vụt nhanh chân chạy về phía trước thì A Lạc ngạc nhiên, sau đó hắn bật cười một nụ cười tà ác, cất giọng ảm đạm ra lệnh
“Bắn hắn đi”
A Trạch vừa lái xe, vừa sửng sốt hỏi
“Nhưng lão đại, ngài có chắc đúng là người mà ngài tìm kiếm không? Nếu chúng ta nhầm thì sao?”
Bỗng hắn quát
“Không thể lầm được, ta nhớ rất rõ vóc dáng của tên khốn đó, bằng mọi giá hắn phải chết”
Lúc này A Trạch ra lệnh cho hai chiếc xe còn lại chạy phía sau, nổ súng liên hoàn về bóng người đang chạy phía trước.
Tước Thần vụt chân chạy, từng phát súng bay lao thẳng về phía chân anh như mưa, anh cắn răng thoáng nghĩ
(Hắn dám xả súng thật sao?)
Nhìn thấy một khu rừng tối tăm gần đó, anh bèn rẽ hướng vụt thân chạy vào, thấy vậy A Lạc liền ra lệnh dừng xe.
A Trạch tuân lời, đạp phanh thắng gấp thì hắn đã nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, kéo khẩu súng trong người ra, A Trạch ngồi trong xe ngạc nhiên lên tiếng
“Lão đại, hắn chạy vào rừng rồi”
Hắn quay lại nói
“Mau kéo người vào bao vây tìm kiếm hắn đi”
Dứt lời, hắn đã quay lưng vội vã đuổi theo vào rừng mất.
Vài phút sau, Tước Thần chạy sâu vào các táng cây rậm rạp, đến một cái hồ lớn, anh dừng chân lại, chợt nghe thấy các tiếng bước chân khắp xung quanh từ phía sau, cả bên trái lẫn bên phải. Anh biết hắn sẽ tìm anh đến cùng nhưng điều này thật sự quá đột ngột. Đèn pin bắt đầu soi rọi khắp xung quanh, anh liếc mắt qua lại, nếu cứ mãi đứng đây, anh vốn dĩ không có cơ hội thoát thân trong khi bọn chúng đều có súng, chỉ cần ló người ra sẽ bị bắn ngay tức thì. Khi có vài ánh sáng đèn pin rọi đến bóng lưng anh, và có tiếng hô to gọi lớn
“Hắn đây rồi”
Hết cách, anh đành nhảy xuống cái hồ lớn trước mặt, nghe thấy tiếng la, A Lạc và A Trạch chạy đến. A Lạc hỏi
“Hắn đâu?”
Tên vừa la hét lúc nãy trỏ tay về phía cái hồ kia lấp mấp nói
“Nhảy…nhảy xuống rồi”
Nghe vậy hắn vội chạy tới cạnh hồ, nhìn xuống dòng nước đã không còn thấy chút vết tích nào để lại, hắn cắn răng tức tối.
…
Tại Diệp Gia, trời đã hơn 1 giờ sáng. Tước Thần đi trên hành lang tối với toàn thân ẩm ướt, từng giọt nước trên người anh cứ rơi xuống mặt sàn gỗ, anh ôm người vì lạnh, cũng chẳng có bộ đồ nào để thay ngay lúc này.
Anh đến bên cửa sổ phòng ngủ tập thể của Tiểu Hổ, thoáng nhìn vào đã thấy hắn ngủ ngáy say mèm trên giường, anh không thể đánh thức hắn để mượn tạm đồ mặc, nếu làm vậy thì những người ngủ cùng hắn trong phòng cũng sẽ tỉnh giấc, đặc biệt là Tiểu Nhất vì anh không muốn phải gặp rắc rối với người hay nghi hoặc như anh ta.
Anh đành quay đi, quyết định tìm một chỗ đứng ngoài gió để quần áo có thể nhanh khô hơn. Nhưng khi đi đến một góc tường đằng sau Diệp Gia. Anh bỗng ngạc nhiên, có một bóng lưng của một cô gái đang ngồi co gối dựa ngay đó, ánh mắt thẩn thờ cứ mãi nhìn lên bầu trời không một ánh sao kia.
(Tinh Nhiên)
Tâm trí anh tự gọi một cái tên, liền lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt mình thì Tinh Nhiên cũng sực giật mình vì nghe thấy tiếng động, quay sang đứng phắt dậy nhìn anh chầm chầm, cô mấp môi
“Ơ…anh…”
Anh đứng nhìn cô một vài giây bèn tiến tới thì cô cũng đứng ngờ nghệch ra, anh có hơi ngạc nhiên nhưng cố tình lướt ngang qua cô, cô lại nhìn anh lên tiếng
“Khoan đã”
Anh dừng chân, quay lại nhìn cô thì cô lại hơi nheo mày hỏi
“Anh không nhìn thấy tôi sao?”
Anh không trả lời, cô lại hỏi
“Anh không trả lời, tại sao thế?”
Anh lại không đáp, cô liền nhăn mặt, anh lại bắt đầu quay lưng định bỏ đi thì cô liền giơ tay kéo lấy áo anh từ đằng sau hỏi lớn
“Anh giả câm với tôi sao? Quay lại nói chuyện đi chứ?”
Bất ngờ cô ngạc nhiên, phần áo cô nắm lại ẩm ướt kì lạ, anh quay lại, nắm cổ tay cô lên thì cô nhăn mày, cố rút tay ra hỏi
“Anh…anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra”
Nhưng anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, thoáng nhìn qua vóc dáng mảnh mai của cô hiện tại, bỗng anh sực ngạc nhiên chuyển mắt nhìn cổ cô chầm chầm, thấy sợi dây chuyền anh đã tặng cô vẫn còn nguyên vẹn. Tinh Nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng kì lạ, bèn hét toáng lên
“Á…bỏ tay tôi ra”
Anh giật mình, nhanh chóng bịt lấy miệng cô lại thì cô liền vùng vẫy, ấp a ấp úng
“Thả…t..ôi….ra”
Cô liền há miệng cắn vào tay anh, anh ngạc nhiên đau điếng buông cô ra thì cô đã lùi chân về phía xa trước anh, cau mày nói
“Diệp gia bảo vệ rất nghiêm ngặc, chỉ cần tôi la lên sẽ có người tới cứu, nếu anh muốn làm hại tôi thì đừng hòng”
Tước Thần đứng nhìn cô, rồi thoạt mắt nhìn vết cắn trên lòng bàn tay mình.
Tinh Nhiên ngẫm nghĩ
(Kì lạ, cảm thấy anh ta không có ý muốn làm hại mình)
“Tôi có thể biết tên anh không?”
Cô hỏi, anh lại không đáp. Cô cố tìm mọi câu hỏi khiến anh phải mở miệng trả lời.
“Tôi thấy áo anh ướt rồi, anh nên thay đồ thì hơn”
Anh lại không trả lời, cô bắt đầu bực tức, nhắm mắt nheo mày hỏi
“Này anh, có phải anh đang khinh thường tôi không? Vì sao anh không trả lời tôi?”
Bỗng anh giơ tay lên, trỏ ngón tay đến cửa sổ phòng ngủ của cô cách đó không xa thì cô ngạc nhiên, anh khẽ hỏi
“Tại sao cô không ngủ?”
Giọng anh bắt đầu khàn đi, có lẽ bệnh cảm lại sắp đến với anh sau khi mặc bộ đồ ẩm ướt dưới gió lạnh trong nhiều giờ.
Cô bật cười nhẹ
“Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, anh không phải người xấu, đúng không?”
Nghe cô hỏi anh thoáng giật mình, mỉm cười nhẹ gật đầu sau chiếc mặt nạ.
Cô trả lời
“Tôi cảm thấy buồn nên ra đây ngắm sao, nhưng lại buồn hơn vì chẳng thấy một ngôi sao nào cả, còn anh, tại sao anh vẫn chưa ngủ?”
Anh đáp
“Tôi cũng vậy”
Cô ngạc nhiên hỏi
“Giọng anh hơi trầm thì phải, đó là giọng thật hay anh bắt đầu bị cảm vậy? Có thể cho tôi biết mặt anh được không?”
Cô bất ngờ giơ tay tới định kéo mặt nạ anh xuống, nhưng anh lại lùi ra sau tránh đi thì cô nheo mày hỏi
“Có vấn đề gì khi không cho tôi biết mặt anh hả?”
Anh im lặng, cô lại tò mò đến mức bước chân tới, hết kiên nhẫn, cô cứ vớ tay đến anh ra lệnh
“Mau tháo xuống cho tôi”
Nhưng khi cô cố nhào đến, anh lại né sang một bên khiến cô tức giận. Cô càng đưa tay đến anh, anh lại càng né sang một hướng.
Vì muốn biết mặt người đàn ông này cho bằng được, cô bất ngờ nhào tới nắm lấy áo ngoài anh, giật xuống rồi nhón chân lên cố vớ tay tới lột chiếc mặt nạ đó xuống bằng mọi giá. Anh không thể đỡ nỗi hành động của cô, chưa gì cô đã cấu các ngón tay vào áo ngoài của anh rồi kéo giật ra liên tục, anh đành đẩy người cô ra, vì thế tay của cô cũng kéo luôn chiếc áo khoác màu đen của anh ra ngoài.
Lúc này cô bị hất ngã ra đất, vừa ngồi dậy đã thấy tay mình cầm hẳn chiếc áo ngoài của người đàn ông kia, cô ngước nhìn anh ta, liền thấy cả người anh ta bây giờ chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt với cổ áo phông phanh cúc, chiếc quần bó màu đen kèm theo chiếc thắt lưng ngay bụng.
Cô đứng dậy lên tiếng
“Nếu anh không tháo chiếc mặt nạ kia, tôi sẽ lột toàn bộ đồ của anh ra đấy”
Tước Thần lùi chân về sau, cô lại không do dự bước chân tới, anh không ngờ bây giờ cô còn dám cả gan muốn lột đồ của một người đàn ông, anh quay lưng bỏ chạy, cô lại không từ bỏ mà đuổi theo lên tiếng
“Ơ khoan đã, anh đứng lại cho tôi”
Cô nhấp chân đuổi theo anh, nhưng lại vấp phải cành cây ngã úp mặt ra đất.
Bất chợt có rất nhiều tiếng bước chân chạy đến, hai ba ánh đèn soi vào người cô hỏi
“Tiểu thư, cô làm gì ở đây vậy?”
Cô ngồi dậy, quay lại đã thấy người của Diệp Gia chạy ra nhìn cô đâm đâm hoảng hốt, cô quay ra sau, dường như chẳng còn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa.