Thủy Liên Doanh lặng lẽ gật đầu, ánh mắt cũng di chuyển tới rừng cây nhỏ, có chút hồi tưởng, chậm rãi lên tiếng:
- Chúng ta từng tới đây hai lần. Ở trong rừng cây cũng không gặp phải bất kỳ dã thú và ma thú nào. Nhưng...
Càn Kình gật đầu biểu thị đã rõ. Hai lần trước không gặp, không có nghĩa là lần thứ ba vẫn may mắn không gặp. Trong sơn cốc Tứ Quý, ma thú và dã thú cũng không phải mỗi ngày đều ở trong hang không ra ngoài. Bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm hôm nay chúng không tiến vào rừng cây.
Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận hơn nữa!
Càn Kình ở trong thế giới vô tận rèn luyện nhiều ngày, chịu vô số thiệt thòi nhỏ, biết mọi chuyện đều phải cẩn thận. Khi gặp chuyện toàn lực ứng phó là biện pháp tốt nhất.
- Ta đi trước xem sao. Các nàng ở chỗ này chờ ta.
Càn Kình nói một câu, cầm theo Trảo Mã Đao, thận trọng tiến vào trong rừng cây. Hắn trong mắt Thủy Liên Doanh không khác gì một con linh miêu.
Hai tay Bích Lạc khoanh trước ngực, trong miệng không ngừng thì thào đọc, điều động tất cả tinh thần lực vốn không nhiều, cố gắng sắp xếp nguyên tố ma pháp muốn tạo thành một trì độn thuật. Nếu chẳng may Càn Kình gặp phải dã thú hung mãnh gì. Nàng sẽ đánh một trì độn thuật vào trên người dã thú, nói không chừng có thể xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc.
Bích Lạc vẫn đang cố gắp sắp xếp nguyên tố ma pháp, nỗ lực khống chế nguyên tố ma pháp vốn không nghe lời. Nàng vẫn chưa từng thật sự thực hiện tốt trì độn thuật.
Càn Kình đi vào rừng cây, nheo mắt quan sát xung quanh, trong đầu đầy hiếu kỳ. Tại sao sơn cốc Tứ Quý này và giới thiệu trong sách lại khác nhau như vậy? Ở đây không phải là khắp nơi đều nguy hiểm, từng bước đi đều không ngừng có ma thú dã thú lao ra sao? Tại sao trong rừng cây ngoại trừ số ít thỏ và chuột béo ra, hoàn toàn không có chút khí tức của dã thú hung mãnh nào?
Diện tích rừng cây nhỏ cũng không lớn, chỉ dài khoảng chừng hai trăm thước, rộng một trăm năm mươi thước. Bên trong cũng không có bất kỳ dã thú hung mãnh nào.
Càn Kình đứng ở bên cạnh rừng cây quay lại nhìn hai người vẫy tay. Thủy Liên Doanh tiến vào rừng cây đi thẳng đến một gốc cây tương đối lớn, nhanh chóng leo lên trên cây từ trong hốc cây móc ra hai túi da. Tới khi nàng nhảy xuống, lại phát hiện Càn Kình đang ngồi xổm phía dưới tàng cây, hai tay hình như đang bận rộn làm gì đó.
- Tìm được rồi. Quả nhiên là có.
Thủy Liên Doanh nghe thấy Càn Kình vui vẻ tự nói như vậy, rất nhanh liền thấy được trong tay hắn cầm mộ con rắn xanh dài hơn hai thước, đang ngủ đông.
Mũi Trảo Mã Đao rạch nhẹ một đường dưới bụng rắn. Hắn tách bụng con rắn xanh đang ngủ đông ra, ngón tay ép xuống. Trong bụng rắn bắn ra một quả cầu màu xanh đậm. Đó là mật rắn!
- Các nàng ăn không?
Thủy Liên Doanh và Bích Lạc nhìn mật rắn trong tay Càn Kình, toàn thân cảm thấy sợ hãi, liên tục lắc đầu nhìn Càn Kình nuốt mật rắn vào.
- Ngươi... Làm sao biết được...
Thủy Liên Doanh không cách nào hiểu nổi, nhìn Càn Kình hỏi:
- Nơi này có rắn.
- Trong sách nói.
Càn Kình thuận miệng đáp một câu, trong tay cầm theo Trảo Mã Đao và con rắn chết, chạy một vòng trong rừng cây, đào ra được mười hai con rắn xanh cũng dài khoảng hai thước. Sau khi ăn mật rắn của chúng, hắn liền ném tất cả cho Bích Lạc đang đứng trên mặt tuyết run rẩy:
- Sau khi lột chúng, một con cũng có thể ăn mấy ngày.
Bích Lạc bình thường gặp phải bất cứ chuyện gì cũng vô cùng khiếp sợ. Nhưng lúc này, ngoài dự đoán của Thủy Liên Doanh, nàng lại lớn gàn không hề e ngại cầm hơn mười con rắn chết trong tay. Nhưng ngày đi cùng Càn Kình ở trong dãy núi Lạc Nhật, cái gì nàng cũng đã ăn qua, bao gồm cả ăn loại rắn này. Trải qua nhiều, tất nhiên nàng sẽ không sợ nữa.
Càn Kình nhìn Thủy Liên Doanh bị lạnh liên tục chà xát tay nói:
- Bên ngoài rất lạnh. Các nàng đi về trước đi.
- Vậy còn ngươi?
Thủy Liên Doanh có chút lo lắng nhìn Càn Kình. Tuy rằng nói đã kiểm tra vài lần khu vưc vực gần đây vẫn tính là an toàn, nhưng ở trong sơn cốc Tứ Quý, nếu như Càn Kình không có ở bên cạnh, nàng sẽ lập tức cảm thấy có chút không an toàn.
- Ta đi dạo xung quanh một chút.
Ánh mắt Càn Kình sáng lên:
- Được rồi, nếu nàng đã tới ở đây, vậy đã từng tới rừng đã phía trước chưa?
Thủy Liên Doanh bị lạnh, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch. Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhưng ngay lập tức, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Nàng liên tục xua tay:
- Chưa từng đi.
Biểu hiện của Thủy Liên Doanh chỉ thoáng lóe lên như vậy, nhưng Càn Kình vẫn thấy rất rõ. Hai lông mày của hắn dần nhíu chặt, âm thầm suy đoán. Nữ nhân này lộ vẻ khiếp sợ như vậy, hiển nhiên nàng đã từng đi qua rừng đá. Tại sao nàng lại phải nói dối?
Thủy Liên Doanh dưới ánh mắt soi mói của Càn Kình, có chút chột dạ muốn cúi đầu. Nhưng nàng cố gắng ngẩng đầu nhìn lại đối phương, trong lòng đã sớm quyết định, lần này bất kể thế nào cũng không thể nói ra sự thật.
Đám người bọn họ đi cùng nhau ba năm, hình thành mối quan hệ sống chết, còn không chống lại được sự mê hoặc của khoáng mạch đấu thạch trong rừng đá kia.
Thiếu niên này, nàng mới quen không lâu, cũng là chiến sĩ. Nếu như hắn biết khoáng mạch đấu thạch ở đó, ai có thể bảo đảm hắn không vì muốn một mình giữ lấy khoáng mạch, giơ Trảo Mã Đao lên giết người?
Lẽ nào?
Trong đầu Càn Kình hiện lên một tia linh quang. Thân thể khẽ run rẩy.
Lẽ nào khoáng mạch đấu thạch ở trong rừng đá?
Vừa nghĩ tới khoáng mạch đấu thạch, tim Càn Kình cũng không ngừng run rẩy.
Cho dù chỉ là khoáng mạch đấu thạch nhỏ, ngay cả Lôi Địch người bảo vệ Áo Khắc Lan, cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đi cướp đoạt.
Khoáng mạch đấu thạch đối với chiến sĩ mà nói, giống như dã thú ngửi được mùi máu tươi và thịt ngon. Đây không phải chỉ cần có một trái tim không tham, là có thể bình tĩnh đối mặt với một khoáng mạch đấu thạch.
Đấu thạch tuy rằng không có thể bảo đảm cho một chiến sĩ trở thành chiến sĩ cường đại. Nhưng trong điều kiện tư chất ngang nhau, chiến sĩ có đấu thạch nhất định sẽ cường đại hơn so với chiến sĩ không có đấu thạch.
Có đôi khi, một khoáng mạch đấu thạch nếu xuất hiện ở nơi có tương đối nhiều người, thậm chí có thể khiến cho mấy thế lực gần đó dùng vũ lực tranh đoạt.
Một khắc kia, cho dù là pháp luật của hoàng triều Chân Sách cũng không hề có uy lực. Sau khi cướp được, chỉ cần lấy giấy chứng nhận từ ban xử lý đấu thạch của hoàng triều Chân Sách, đào được nộp một phần đấu thạch cho hoàng triều Chân Sách, vậy cuộc tranh đoạt dùng vũ lực trước đó sẽ không ai đi quản nữa.
Đối mặt với khoáng mạch đấu thạch, cho dù là thế lực lớn vẫn không có cách nào chống lại sự mê hoặc, huống gì một người thiếu niên xác định mục tiêu là trở thành một chiến sĩ vĩ đại.
Càn Kình nhìn thái độ của Thủy Liên Doanh cười khổ vài tiếng:
- Ta có thể đoán được vì sao nàng đề phòng ta như vậy. Khoáng mạch đấu thạch đối với ta có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Nhưng vì một khoáng mạch giết chết, chuyện như vậy ta còn chưa làm được.
Bình luận facebook