Hắn nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào cánh tay Càn Kình:
- Trở về là tốt rồi, lão sư nói không sai. Chỉ cần ngươi nỗ lực rèn luyện, vẫn có cơ hội vượt qua ta. Chỉ tiếc là chúng ta không có cơ hội cùng đi tranh tài lần này.
Càn Kình khẽ mỉm cười, cũng không muốn tranh cãi với Đạt Khắc. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan có thể xuất hiện một chiến sĩ cửu cấp như thế, đúng là một chuyện đặc biệt không dễ dàng. Chỉ có điều hai năm trước lúc mình rời khỏi học viện, người khác cũng không biết mình đã là chiến sĩ cửu cấp.
- Không sao. Thật sự không sao.
Hai tay Đạt Khắc đồng thời vỗ vào hai cánh tay Càn Kình, cổ vũ gật đầu:
- Tin tưởng ta. Thiên phú của ngươi còn tốt hơn so với ta. Cứ tiếp tục cố gắng khổ luyện, chỉ cần bù lại số chương trình học và huấn luyện, tương lai nhất định có thể đuổi kịp ta.
- Ta sẽ làm vậy.
Càn Kình cười khổ tiếp nhận lòng tốt của bạn học, nhưng lực chú ý đặt ở trên người La Đức đang đắm chìm trong sự tiếc hận:
- Lão sư, nhiệm vụ đã giao xong. Nếu như không có chuyện gì, ta muốn đi tìm La Lâm một chút.
- La Lâm...
La Đức và Đạt Khắc đồng thanh nói tiếp, sắc mặt đều lộ ra vẻ cổ quái nói không nên lời. Bọn họ nhìn nhau, ấp a ấp úng.
Càn Kình nhìn biểu tình của hai người, trong lòng đầy hiếu kỳ:
- Tên mập La Lâm kia làm sao? Khi thi không đạt tiêu chuẩn, bị khai trừ sao?
- Cái này...
La Đức khổ sở nhìn Càn Kình nhỏ giọng nói:
- Càn Kình... Ta nói với ngươi điều này... Ngươi cũng đừng kích động... La Lâm hắn...
Càn Kình nhìn thái độ La Đức Lý Cách Tư không được tự nhiên, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng hỏi:
- La Lâm làm sao?
- Hai ngày trước, hắn đã chết...
- Cái gì?
Càn Kình có cảm giác không đứng vững. Thân thể chợt chấn động, giống như bị một sét đánh trúng đỉnh đầu. Cả người choáng váng nặng nề nhìn La Đức Lý Cách Tư, khóe mắt không nhịn được giật giật:
- Chết... Chết rồi...
La Đức cắn răng gật đầu:
- Ừ...
- Tại sao lại chết?
Càn Kình cảm giác ngực giống như có một khối đá lớn đè lên:
- Hắn nhát gan như vậy... Ở đây cũng không có chiến tranh...
La Đức len lén liếc mắt nhìn học viên chiến sĩ đang đứng cách đó không xa, cắn chặt hàm răng một hồi mới nói:
- Cái này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết là tối hai ngày trước, đột nhiên chết ở trong nhà. Nghe thê tử hắn Chu Lễ Tư nói, là tim đột nhiên đau đớn rồi chết...
- Đau tim? Lão sư nói ai? Chu Lễ Tư? La Lâm cưới Chu Lễ Tư?
Càn Kình nhìn La Đức:
- Tim đau rồi chết sao?
La Đức lắc đầu than thở:
- Ai biết thật hay giả? Về nguyên nhân cái chết của La Lâm, bên ngoài có vô số lời đồn đại. Đáng tin nhất chính là nói nữ nhân Chu Lễ Tư này không thành thật có chút quan hệ với Khải Tát Tư, liên thủ hại La Lâm. Hiện tại, Khải gia còn tới cửa, hình như muốn đoạt lại toàn bộ sản nghiệp của nhà La Lâm...
- Lão sư, có mấy lời không thể nói tùy tiện được.
Học viên chiến sĩ tóc nâu cho người ta cảm giác thâm trầm nguy hiểm, hơi hất cằm nhìn La Đức:
-Khải gia sẽ coi trọng chút sản nghiệp của nhà La Lâm sao?
- Khải gia bây giờ còn đang ở nhà La Lâm sao?
Hai mắt Càn Kình nhìn chăm chú vào La Đức.
- Ừ.
La Đức bất lực gật đầu:
- Ép ngay tại linh đường của La Lâm. Đáng thương cho tiểu nha đầu kia... Ai... Càn Kình, ta biết các ngươi có quan hệ không tệ, nhưng có một số việc vẫn không nên xen vào...
Càn Kình xoay người không nghe thấy lời La Đức nói. Chợt người học viện chiến sĩ tóc nâu, chặn ở trước lối đi, chắn ánh sáng trước mặt, giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai của hắn:
- Ngươi vừa gọi thẳng tên của hiệu trưởng...
- Cút!
Trong đầu Càn Kình đều là hình ảnh về La Lâm. Thấy phía trước người đột nhiên tối sầm, có kẻ ngăn cản lối đi, hắn căn bản không nghe người kia nói gì, đưa tay đẩy kẻ cản đường ra, bước chân phát lực khiến đã dưới chân nát vụn, nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc tiến thẳng đến nhà La Lâm.
Học viên chiến sĩ tóc nâu chỉ cảm thấy có một lực lượng đột nhiên truyền đến vai. Hắn còn chưa kịp phát lực đứng vững đã bị đẩy ra ngoài, vai nặng nề đập vào vách tường, phát ra một tiếng động lớn.
La Lâm chết? La Lâm đã chết?
- Ta thề nhất định phải cưới được Chu Lễ Tư làm vợ! Không cưới được ta sẽ không ngừng béo, béo đến chết.
- Bạn học, tình hữu nghị của chúng ta...
- Bạn học, làm em rể của ta...
- Bạn học... Ta mời khách...
Trong đầu Càn Kình không ngừng quanh quẩn bộ dạng cười híp mắt của tên mập La Lâm. Mập như vậy làm sao chết được?
Đại viện nhà La Lâm gần như chiếm cả một con đường. Vải trắng treo đầy trước cửa. Xung quanh không nhìn thấy một người đến đây phúng viếng. Chỉ có gió thỉnh thoảng thổi tấm vải lắc nhẹ, lộ ra sự thê lương nói không nên lời.
Di thể của La Lâm đặt ở ngay chính giữa đại sảnh. La Thanh Thanh toàn thân mặc đồ tang màu trắng quỳ gối bên cạnh linh cữu, hai mắt khóc đỏ đã sớm không còn rơi lệ nữa.
Chu Lễ Tư mặc đồ tang màu trắng, trong lòng ôm một đứa trẻ chừng một tuổi, đứng ở đó đùa hài tử, khóe mắt nhìn không ra chút ướt át hoặc ửng đỏ.
Khải Tát Tư toàn thân mặc trang phục chiến sĩ màu xanh nhạt. Phía sau dẫn theo bốn nam nhân cũng mặc trang phục chiến sĩ. Bên cạnh còn có một chiến sĩ ngồi ở ghế dài, nhàn nhã uống trà, căn bản không có ý tứ muốn đánh.
- La Thanh Thanh, hai năm qua nhà ngươi liên tiếp gặp phải bất hạnh. Đại ca và phụ thân đều đã chết hết. Cái nhà này tất nhiên sẽ do đại tẩu ngươi định đoạt. Nàng kia muốn sát nhập nhà này với ai đều là tự do của nàng. Ngươi không biết sao? Khải Tát Tư không nhịn được nhìn La Thanh Thanh, trong lòng thầm mắng:
Đồ lẳng lơ này, sớm muộn gì mình cũng phải đưa được nàng lên giường!
La Thanh Thanh quỳ gối bên cạnh linh cữu của La Lâm, chỉ lạnh lùng nhìn Khải Tát Tư, nhìn tới mức trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.
- Mẹ nó! Ngươi nói ngươi có di chúc của ca ca ngươi, lấy ra đây!
Khải Tát Tư cũng không nhịn được nữa, dùng sức vỗ bàn một cái:
- Nếu không, ngày hôm nay La gia nhất định phải tiến vào Khải gia!
- Không sai.
Chu Lễ Tư ôm hài tử nhàn nhã lắc lư vòng eo, ác độc trừng mắt với La Thanh Thanh một cái:
- Ta mới là thê tử của La Lâm. Cái này do ta định đoạt, lúc nào đến phiên ngươi?
La Thanh Thanh ngửa đầu lạnh lùng nhìn Chu Lễ Tư, không nói một lời lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hối hận ngày đó nên ngăn ở cửa không cho ca ca cưới nàng.
- Nhìn cái gì?
Chu Lễ Tư bị nhìn như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi:
- Cái nhà này do ta quyết định! Còn chưa tới phiên ngươi! Người, đưa cho ta quyền chứng nhận gia sản!
Bốn gã chiến sĩ sau lưng Khải Tát Tư đồng thời đứng lên, cùng nhau tiến vào nhà...
- Ta xem ai dám!
Một giọng nói đầy tức giận và lạnh lùng từ bên ngoài viện truyền vào trong:
- Cái nhà này, cũng không tới phiên Chu Lễ Tư ngươi định đoạt!
Lông mày Khải Tát Tư nhướn lên, nét mặt đầy ác khí, không hiểu được còn ai dám tới nhà La Lâm vội vàng muốn ra mặt như vậy.
Bình luận facebook