Nếu mình tán thành Chu Lễ Tư có thể phủ định lời nói của gia chủ La Lâm, truyền đi mọi người chế nhạo chỉ có thể là thành chủ Áo Khắc Lan.
- Hừ!
Mũi Cách Lan lại hướng lên trời phát ra tiếng hừ lạnh thứ tư, rất bất mãn nói:
- Đâu cần phiền phức như vậy? Hoàng triều Chân Sách không phải có một lệ cũ sao? Trước đây xuất hiện tình huống tương tự, hai nam nhân tranh một nữ nhân, không phải là hai bên đánh một trận, người nào thắng người đó cưới nữ nhân kia sao?
Tát Bác Ni nhìn thấy chiến sĩ Hàng Ma này mũi hướng lên trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ lạnh, cũng không cảm thấy đáng ghét như lúc đầu. Chí ít phương pháp này thoạt nhìn có vẻ như công bằng với cả hai bên!
Càn Kình là chiến sĩ. Trước đó, Khải Lặc cũng đã nói Khải Kỳ là chiến sĩ, vậy thì quyết đấu. Nếu như ai đứng ra nói không công bằng, chẳng khác nào không biểu hiện, và tự động bỏ quyền. Khải Lặc hay Lôi Địch cũng không tiện kháng nghị gì.
- Phương pháp này không tồi.
Tát Bác Ni rất nghiêm túc gật đầu:
- Hai bên cảm thấy thế nào?
Khải Lặc nhìn Càn Kình, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Một đao vừa rồi quả thực quá mức kinh người. Lúc trong tay Càn Kình cầm theo đao, khí thế cũng có chút kinh người. Tuy Khải Kỳ cũng là chiến sĩ thập cấp, chân chính chống lại hắn, thắng thua cũng khó nói...
Khải Lặc hơi trầm ngâm một chút nói:
- Phương pháp này quả thật không tệ. Chỉ có điều đây cũng không chỉ là chuyện giữa hai nam nhân. Đi thảo luận, chuyện này có thể nói là hai gia tộc. Nếu như chỉ một trận có chút qua loa. Theo cá nhân ta thấy, không bằng so đấu ba trận. Một hồi là chiến sĩ quyết đấu với chiến sĩ. Một trận là ma pháp sư quyết đấu với ma pháp sư. Trận cuối cùng là ma pháp sư phối hợp với chiến sĩ đánh đôi.
Khải Lặc thấy Lôi Địch muốn mở miệng lên tiếng, vội vàng nói:
- Chuyện này dù sao cũng là chuyện giữa hai gia tộc. Nếu như ngay cả chút thực lực ấy cũng không làm được, không phải có chút quá tệ sao? Dĩ nhiên, nếu như Càn Kình cảm giác mình cũng có thể đánh, một mình có thể đánh hết ba trận, Khải gia chúng ta cũng không để ý. Dĩ nhiên, nói như vậy, của cải bên La gia hình như có hơi ít... Ta vẫn mong Càn Kình có thể tìm ma pháp sư tới. Như vậy cũng thể hiện sự tôn trọng đối với Khải gia chúng ta?
- Phương pháp này không tồi.
Vẻ mặt Tát Bác Ni rất nghiêm túc tán thành gật đầu:
- Như vậy cũng có thể thấy được thành ý của hai bên. Không biết Càn Kình thấy thế nào?
Quyết đấu?
Càn Kình nhíu mày. Khải gia có liên quan đến cái chết của La Lâm, ta còn cần tôn trọng các ngươi sao? Mình vì báo thù cho tiểu mập, không chứng cứ chém người của Khải gia, cùng lắm chính là bị đày đến chiến trường Nhân Ma. Chỉ có điều như vậy sẽ liên lụy đến La gia. Thật ra quyết đấu như vậy cũng là một biện pháp không tệ, thuộc về giết người hợp lý.
Ở trước mặt thành chủ, chém toàn bộ người của Khải gia, lại không làm trái với pháp luật hoàng triều! Cho dù một mình đánh cả ba trận thì sao?
- Càn Kình tiên sinh không biết có tìm được ma pháp sư không? Thực sự không được, Khải gia chúng ta có thể giúp một tay. Chuyện này, chúng ta vẫn mong công bằng một chút.
Khải Lặc giả vờ chế nhạo, trong lòng âm thầm cầu nguyện Càn Kình ngàn vạn lần không tìm được ma pháp sư, chính là nóng đầu đáp ứng một mình đánh ba trận.
Càn Kình cười nhạt vừa định mở miệng, ở cửa phòng lại truyền đến một giọng nữ rụt rè:
- Chuyện này, ta có thể chứ?
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, phát hiện trước cửa lớn có một học viên ma pháp, dang người nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng. Chiếc mũ pháp sư rất lớn che khuất khuôn mặt nàng, nên không thấy rõ khuôn mặt thế nào, nhưng thông qua giọng nói có thể đoán được là nữ tính.
Bích Lạc đứng ở trước cửa, thông qua mép mũ ma pháp sư khiếp sợ nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân. Hai tay nàng để ở trước người khẩn trương chà xát, mãi đến khi phát hiện ra Càn Kình trong đám người, mới quyết tâm chậm rãi đi tới.
Không lâu trước, khi ở trong trường, Càn Kình nghe được chuyện La Lâm liền xoay người rời đi. Bích Lạc có chút lo lắng theo sau. Chỉ có điều vì thể lực nên tốc độ chậm hơn nhiều so với Càn Kình. Trên đường chạy thở hồng hộc, khó khăn lắm mới qua tới nơi, nghe được vài lời nói cuối cùng của hai bên, mới có dũng khí để lên tiếng.
Khải Lặc là người đầu tiên nở nụ cười. Đây không phải là Bích Lạc sao? Chính là học viên ma pháp tệ nhất học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan từ trước tới nay. Thật không ngờ nàng lại ra mặt muốn tới giúp Càn Kình? Điều này thật sự quá tốt! Nếu như Càn Kình thật sự may mắn tìm được một ma pháp sư cường đại, như vậy thật sự là một chuyện đặc biệt phiền phức. Nếu như lời Bích Lạc nói, thực sự quá hoàn mỹ.
- Ta không có ý kiến.
Khải Lặc nhún vai, khiêu khích nhìn về phía Càn Kình:
- Cũng không biết bạn học Càn Kình có dám hợp tác với ngươi hay không?
Càn Kình nhìn về phía Bích Lạc, phát hiện nữ học viên ma pháp sư này ngày thường rất nhát gan, dưới mép mũ ma pháp lại lộ vẻ rất nghiêm túc, rất muốn hỗ trợ, không có ý định lùi bước.
Càn Kình lạnh lùng cười. Quyết đấu? Trong pháp luật hoàng triều Chân Sách có quy định rõ ràng, trong lúc quyết đấu, người giết chết đối thủ sẽ không tính là mang tội giết người. Cách Lan và Khải Lặc đưa ra ý định quyết đấu này, chẳng qua là tìm cho mình lý do giết người hợp lý mà thôi.
Bích Lạc bước qua cánh cửa, từng bước một đi về phía trong viện. Các chiến sĩ thân hình cao lớn cường tráng, đối mặt với nữ học viên ma pháp sư thoạt nhìn vóc người nhỏ nhắn, hơn nữa có vẻ khiếp sợ, bất tri bất giác tránh về hai phía, nhường đường cho nàng đi tới linh cữu.
Bích Lạc đi tới trước linh cữu, cúi người bái thật sâu về phía quan tài của La Lâm. Mái tóc mềm nhẹ từ hai vai chảy xuống, khiến người ta có một kích động muốn bỏ chiếc mũ ma pháp ra, quan sát nàng.
- Ha hả...
Khải Lặc cười vài tiếng châm biếm:
- Xem ra, Càn Kình cũng không dám để Bích Lạc hợp tác, vậy không bằng chúng ta giúp ngươi tìm một người khác?
Ngày thường Bích Lạc rất nhát gan, lại đi tới gần Càn Kình, tỏ ý muốn giúp một tay. Điều này khiến Càn Kình có chút bất ngờ. Nữ hài đặc biệt nhát gan trong sơn cốc Tứ Quý cũng biết trong trận quyết đấu này, khả năng bị chết rất lớn còn có hành động như vậy sao?
Quyết đấu trong hoàng triều Chân Sách mà nói, rất nhiều lúc đại biểu cho trên lôi đài không chết không thôi, mãi đến khi một bên chết mới có thể kết thúc.
Bích Lạc lẳng lặng đứng ở trước mặt Càn Kình, mũ pháp sư lại hạ thấp xuống một chút. Bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại có can đảm lựa chọn hỗ trợ trong quyết đấu nguy hiểm như vậy.
- Đi, mấy giờ rồi?
Trong lòng Càn Kình hạ quyết tâm. Cùng lắm đến lúc đó mình đánh một lèo ba trận. Mình không phải chỉ có một lá bài tẩy. Hàng Ma cửu chiến! Mười tám búa thăng phong, Phong Vân Kim Thân Sắt, Vạn Ảnh, còn có cả khôn đấu kỹ, thứ giấu dưới đáy hòm của Càn gia, phi đao Thần Xạ bất kỳ ai cũng không biết!
Ma pháp sư?
Bình luận facebook