- Hai người kia đâu?
Hoa Viêm Bất Kiến lại mở miệng, trên người không có bất kỳ sát ý nào, giống như hai bằng hữu tốt đang nói chuyện phiếm với nhau.
Càn Kình đi trở về chỗ con ngựa của mình, lên ngựa, ghìm dây cương nói:
- Chết rồi.
- Phải không?
Trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến lóe lên vẻ vui mừng, sau đó đột nhiên vung roi ngựa lên. Đoàn mã tặc Hắc Phong ở phía sau liền tránh sang một bên.
- Chúng ta nhận được tin tức, trong số hàng hóa này có hàng cấm.
Hoa Viêm Bất Kiến nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Càn Kình bình tĩnh nói:
- Ngươi đã giết chết ba tên đáng ghét kia. Để báo đáp lại, lần này ta không tra xét.
- Hoàn Nhan Thiết Cốt chết, ngươi trở lại ăn nói thế nào?
Càn Kình ghìm dây cương, quay đầu lại nhìn Hoa Viêm Bất Kiến:
- Có cần ta ra mặt không?
- Ha hả...
Dưới chiếc mặt nạ kim loại vang lên tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh hót:
- Ngươi không hiểu về quy tắc của Hắc Phong. Chết vĩnh viễn không có giá trị. So với Hoàn Nhan Thiết Cốt chết, tiểu đội 17 chúng ta có giá trị hơn. Đương nhiên, ngươi giết Hoàn Nhan Thiết Cốt, cũng chính là đánh lên mặt Hắc Phong. Bởi vậy, thật ra ngươi phải cẩn thận Hắc Phong một chút, người tuổi trẻ đáng yêu.
- A, thì là như thế.
Càn Kình cưỡi ngựa quay trở lại đám người, xoay người nhảy xuống khỏi ngựa, đánh tiếng hỏi đám lính đánh thuê:
- Chuẩn bị cho đoàn xe đi nhanh một chút, tránh lại bị những tiểu đội khác của Hắc Phong chặn đánh.
Lương lão bản giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi không bán đứng Càn Kình. Nếu không hiện tại chỉ sợ cũng giống như Hoàn Nhan Thiết Cốt, biến thành thi thể không đầu.
- Càn Kình, Càn Kình.
Lương lão bản bước nhanh tới, đứng ở bên cạnh Càn Kình, trong đôi mắt bắn ra sự tham lam:
- Thập đoàn trưởng Hắc Phong còn bị ngươi giết chết, không bằng chúng ta phát động một đợt đánh bất ngờ, giết chết hết những tên Hắc Phong khác? Đầu bọn họ đều có tiền thưởng giá trị không nhỏ.
- Muốn chết sớm một chút, ngươi có thể xông lên!
Càn Kình lắc đầu cười nhạt, xoay người về phía xe ngựa chở rơm nói:
- Đối mặt với Hoa Viêm Bất Kiến, ta giống như đối mặt với nhện Nguyệt Ma Hoa... Không đúng! Nàng cho ta áp lực còn lớn hơn so với nhện Nguyệt Ma Hoa. Thật sự không hiểu nổi, nữ nhân như vậy làm sao chỉ làm một tiểu đội trưởng? Bình thường gặp được một chiến sĩ Huyết Mạch cũng khó khăn... Một tiểu đội Hắc Phong lại có tới hai chiến sĩ Huyết Mạch, thật khiến cho người ta phải giật mình.
- Chiến... Chiến sĩ Huyết Mạch...
Lương lão bản há hốc mồm, sau đó khiếp sợ liếc mắt nhìn trộm Hoa Viêm Bất Kiến đang ở trên lưng ngựa, liên tục nuốt nước miếng, lại lau mồ hôi lạnh mới hiện ra trên trán. Trong lòng hắn thầm bảo hôm nay là ngày gì vậy? Có vài người sống cả đời cũng không gặp được chiến sĩ Huyết Mạch. Không ngờ mình liên tiếp gặp phải tới hai người.
Mã tặc Hắc Phong nhìn thương đội chậm rãi di chuyển. Một người tiến đến phía sau Hoa Viêm Bất Kiến nhỏ giọng hỏi:
- Đội trưởng, thật sự thả bọn họ đi như vậy sao?
- Nếu không thì sao?
Trong lời nói của Hoa Viêm Bất Kiến thoáng có ý cười. Hai tay nàng khoanh ở trước ngực, khiến ngực nàng càng thêm cao vút:
- Ngươi đã từng thấy qua chiến sĩ bình thường nào còn trẻ như vậy, đã có thể đạt được tới Hàng Ma cửu chiến chưa? Tiểu tử thú vị như vậy, tỷ tỷ ta còn muốn quan sát nhiều hơn một chút. Hơn nữa, ngươi cho rằng hắn dễ dàng bị bắt như vậy sao?
- Đội trưởng nói cứ như mình nhiều tuổi lắm vậy. Năm nay ngài cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi?
- Ta thấy có thể đội trưởng coi trọng tiểu tử kia.
- Không sai không sai. Tiểu tử kia da hơi đen một chút, nhưng thân thể rất rắn chắc, ngũ quan xem như không tệ.
- Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng hiểu được tướng mạo của tiểu tử kia không tệ, trên người không có khí chất của tiểu bạch kiểm, mà có vài phần của một nam nhân cương trực.
- Quá đúng! Còn tuổi nhỏ có có khí chất như vậy, thật sự không dễ dàng! Không trách được đội trưởng.
Đám mã tặc của tiểu đội 17 nhất thời cười vang, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương cảm và áp lực như lúc đầu, càng không có khí tức nghiêm túc giữa cấp trên và cấp dưới.
- Các ngươi ngứa da sao?
Giọn nói phách lối từ dưới chiếc mặt nạ kim loại vọng ra, không còn áp lực giống như lúc trước, trái lại cảm giác của một tiểu nữ nhi hơn.
Các Mã tặc Hắc Phong đồng loạt cười lớn, giục ngựa chạy loạn, chỉ để lại một mình Hoa Viêm Bất Kiến giơ roi ngựa.
- Bọn họ đang cười cái gì vậy?
Lương lão bản ngồi ở trên xe ngựa bên cạnh Càn Kình, thận trọng hỏi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, xem đám mã tặc Hắc Phong có đuổi theo không:
- Sẽ không phải lại muốn đuổi theo chúng ta chứ?
Càn Kình không quan tâm tới đám mã tặc Hắc Phong phía sau lưng, lại tò mò nhìn chằm chằm vào Lương lão bản. Mãi đến khi Lương lão bản ôm ngực có chút sợ hãi, mới hỏi:
- Lần này, rốt cuộc ngươi lén vận chuyên hàng cấm gì vậy?
- Nơi này làm gì có hàng cấm!
Lương lão bản sửng cồ nói:
- Ngươi không nên nghe bọn họ nói lung tung! Đám mã tặc này chẳng qua chỉ muốn mượn có cướp đoạt mà thôi.
- Phải không?
Càn Kình chống cằm, cười như không cười dùng ngón tay chỉ về phía đám mã tặc Hắc Phong ở phía sau cách đó không xa nói:
- Vậy không bằng, ta gọi bọn họ quay trở lại, để cho bọn họ kiểm tra thực hư một chút?
Gương mặt Lương lão bản thoáng cái trở nên cứng đờ, trong ánh mắt đầy lo lắng và e ngại.
Càn Kình nhìn thấy chỉ khẽ cười, bình tĩnh nhìn gương mặt bắt đầu co giật của Lương lão bản.
- Không muốn nói thì thôi. Ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Càn Kình nằm lên đống rơm trên xe ngựa nhìn vào bầu trời, không tiếp tục quan sát vẻ mặt cứng đờ của Lương lão bản nữa. Đắc tội thương nhân như vậy cũng không có lợi ích gì. Buôn bán vận chuyển hàng cấm cũng không phải chỉ có một mình hắn. Trong Ma tộc cũng có thương nhân như vậy.
Lương lão bản cẩn thận quan sát Càn Kình một hồi, xác nhận đối phương quả thực không muốn biết, thở phào nhẹ nhõm lập tức xoay người rời khỏi đó, lên một chiếc xe ngựa khác.
- Ta nói này, chiến hữu.
Đoạn Phong Bất Nhị nhảy vào trong xe ngựa chở rơm, cười híp mắt nhìn Càn Kình:
- Kỳ thực, ngươi hẳn đang cảm thấy rất đau đúng không? Bị chiến sĩ Huyết Mạch Thiết Tí Đường Lang chọc một cái, xương không bị gãy đã là may mắn lắm rồi. Chỗ ta có một loại thuốc trị thương cực tốt...
Càn Kình nghiêng người quay lưng về phía Đoạn Phong Bất Nhị đang lộ vẻ mời chào, đổi lấy thuốc lá. Hắn lấy từ trong người ra Thiên Quân Ngũ Trảm, nhân lúc đi trên đường có nhiều thời gian nhàm chán, nghiên cứu đấu kỹ huyết mạch đã từng là một trong mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch của hoàng triều Chân Sách.
Đấu kỹ, cũng không chỉ là biết phương thức vận hành đấu khí trong lúc chiến đấu, đồng thời còn phải tiến hành luyện tập rất nhiều. Cái này cũng giống như Phong Vân Kim Thân, không huấn luyện sẽ không thành công.
- Chiến hữu, lần này ngươi có khả năng không bị thương. Nhưng còn lần sau thì sao?
Bình luận facebook