Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Nương theo đau đớn kịch liệt Đường Tiêu hô lớn một tiếng rồi ngồi dậy sau khi ngồi dậy Đường Tiêu ho mạnh một tiếng giống như là người ngâm dưới nước được cứu lên trên bờ.
Sau khi xoa bóp thân thể đau đớn của mình, cảm nhận thấy trên người mình mặc hoa phục, lại nhìn bốn phía, Đường Tiêu nghi hoặc nửa ngày mới từ từ tỉnh ngộ.
Hắn đã xuyên việt rồi hơn nữa còn xuyên việt tới thời kỳ cổ đại,tiến nhập vào trong thân thể này, chính là thân thể thiếu niên bị ghì chết, thân thể mà có hình dáng giống mình năm mười bốn tuổi như đúc.
Bởi vì thiếu niên kia bị người ta giết chết cho nên hồn phách của Đường Tiêu trùng sinh lại vào trong thân thể này, ở trong mấy tiểu thuyết trên mạng gọi hiện tượng này hình như là đoạt xá.
Không đúng phải gọi là tá thi hoàn hồn!
Ha ha bất kể thế nào thì ta, Đường Tiêu cuối cùng cũng sống tiếp! Trong lòng Đường Tiêu có một loại kích động không nói nên lời, chẳng lẽ hắn đúng là có linh hồn bất diệt như ma quỷ huấn luyện viên kia nói hay sao?
Aizzz, còn sống là tốt rồi mặc kệ đã tới triều đại nào, có cơ hội sống lại một lần cũng là chuyện đáng chúc mừng.
Thân là một sát thủ chuyên nghiệp, sự kích động của Đường Tiêu cũng dần trôi qua hắn lập tức ý thức được nguy cơ ở bên người, ba gã thiếu niên kia là ai, bọn họ cùng với thiếu niên bị ghì chết này rốt cuộc là có quan hệ gì, bọn chúng có thể quay lại giết mình nữa không?
Tình huống này không rõ ràng lắm, Đường Tiêu không dám mạo hiểm, hắn lập tức đứng dậy đi vào trong rừng cây gần đó tìm chỗ ẩn náu hồi phục thích ứng một chút.
Đi được vài bước, Đường Tiêu có chút cảm giác không ổn, thân thể này vô cùng gầy yếu gầy yếu đến độ đi vài bước đã thở hồng hộc, cũng có thể là do nguyên nhân mới ẩu đả nhưng dù sao Đường Tiêu ở kiếp trước cũng là một sát thủ, thân thể này dĩ nhiên không thể so sánh được.
Nhìn quần áo và trang sức mình đang mặc trên người, Đường Tiêu nhanh chóng kết luận thân phận của mình là một con cháu nhà phú quý, có lẽ vì tài vật mà bị hạ độc thủ.
Vén tay áo lên sau khi quan sát cánh tay của mình một cách tinh tế Đường Tiêu liền nhíu mày, đây hiển nhiên là một con người được nuông chiều từ bé, khó trách việc bị ba thiếu niên kia đánh cho không có lực hoàn thủ, cuối cùng mất mạng ở trên tay bọn chúng.
Nếu có thời gian, Đường Tiêu nhất định sẽ rèn luyện cải tạo thân thể này một phen, ít nhất là ở trong thế giới này có đủ sức để bảo vệ mình, tuy nhiên đó là chuyện sau này, sự tình cấp bách hiện tại là phải sống sót mới được.
Đường Tiêu thi triển quyền cước một chút hắn cảm thấy mặc dù thân thể này mặc dù ở phương diện sức chịu đựng hơi kém cỏi nhưng độ linh hoạt cũng không phải kém, dù sao cũng là một hài tử mười bốn tuổi phát dục mới không lâu, bây giờ rèn luyện cũng không tính là quá muộn.
Thân là một sát thủ Đường Tiêu biết hiện tại hắn đang phải gặp nguy hiểm rất lớn.
Đây là một ngọn núi, một ngọn núi không biết địa hình, thân thể này vốn có chủ nhân hơn phân nửa là cùng với ba thiếu niên kia kết thâm cừu sau đó bị bọn chúng lừa lên trên núi ở nơi hẻo lánh này giết chết.
Ba gã thiếu niên kia sau khi giết người, hơn phân nửa là tâm hoảng ý loạn, nên bỏ thi thể của hắn chạy xuống núi.
Nhưng trên đường xuống núi bọn chúng sẽ dần tỉnh táo lại, một khi tỉnh táo lại bọn chúng sẽ ý thức được việc xử lý thân thể ra sao, nếu để như vậy sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra hiện trường án mạng.
Cho nên khả năng ba người bọn chúng trở về là vô cùng lớn.
Trước kia Đường Tiêu có lẽ vòng ra sau núi tìm một con đường mà chạy trốn nhưng hiện tại thân thể của hắn khá yếu ớt hơn nữa hắn còn không biết mình xuyên việt đến thế giới nào, cũng không biết sâu trong núi có nguy hiểm gì không.
Có một điều khẳng định dùng thân thể này nếu như tán loạn ở trong núi một khi gặp dã thú thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên cần phải cấp tốc tìm ba thiếu niên kia giết chết, theo đường lớn mà đi.
Giết người, đó chính là nghề nghiệp của Đường Tiêu, cho dù hiện tại thân thể của hắn gầy yếu đi chăng nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Đường Tiêu cuối cùng cũng không đi vào trong rừng sâu mà ở gần đó nghỉ ngơi hồi phục, sau đó bò lên trên một cây đại thụ, ngồi xuống trên cành cây to, để cho tán lá sum xuê che chắn thân thể của mình.
Sau đó Đường Tiêu bắt đầu điều chỉnh hô hấp, để cho thân thể gầy yếu từ từ khôi phục lại khí lực ứng đối với nguy cơ sắp tới.
Không bao lâu sau ba thiếu niên sát nhân kia đã trở về, nhìn bọn chúng xem ra cũng là con cháu của đại gia đình, thân thể so với Đường Tiêu thì tốt hơn không ít, bọn họ không phải vì sợ hãi giết người mà chạy khỏi núi, mà là đi tới gần đó đào một cái hố sâu, chuẩn bị đem Đường Tiêu vùi lấp vào đó.
- Thi... thi thể Đường Tiêu đâu rồi?
Ba gã thiếu niên nhìn mặt đất trống trơn, hơi hốt hoảng hỏi.
Ẩn thân trên tàng cây, Đường Tiêu cả kinh trong lòng, không ngờ dung mạo của hắn giống thiếu niên kia như đúc mà tên cũng giống như đúc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên giết người cho nên sắc mặt của ba tên thiếu niên trở nên trắng bệch.
Đông Thai Sơn là một mảnh rừng thuộc sở hữu tư nhân, ở phía dưới có thủ vệ chưa được cho phép căn bản không có ai dám lên đây cũng không có ai dám di động cỗ thi thể kia.
- Hắn không sống lại chứ, ta vừa rồi rõ ràng nghe thấy bên cạnh thi thể có động tĩnh.
Một thiếu niên oán trách.
- Hừ tên tiểu tử yếu ớt kia cho dù không chết cũng không chạy xa được, nhất định là trốn đi chúng ta chia nhau tìm gần đây ngàn vạn lần không thể để hắn sống.
Một thiếu niên cường tráng giống như là đầu lĩnh của ba thiếu niên kia nói với hai người còn lại.
Vừa rồi chính là do hắn động tay, hắn tin rằng vừa rồi Đường Tiêu chết rồi nên mới rời khỏi, không ngờ vẫn sai lầm.
- Ừ.
Hai thiếu niên khác cũng gật nhẹ đầu.
- Một khắc đồng hồ sau bất kể có tìm được không cũng phải tới đây tập hợp.
Thiếu niên đầu lĩnh cất tiếng nói, sau đó ba người chia nhau tới rừng cây gần đó mà tìm hiểu.
Ở trên tàng cây Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, chỉ bằng ba người bọn chúng mà muốn giết hắn sao?
Hơn nữa bọn chúng còn chia nhau ra hành động, điều này không phải là để cho Đường Tiêu đánh bại từng tên sao?
Nương theo thân thủ của kiếp trước, Đường Tiêu cho dù một đối ba cũng thoải mái rồi, tuy nhiên hiện tại thân thể này quá mức gầy yếu, cũng không biết phải đánh nhau thế nào, vẫn nên tìm một gã yếu nhất trong bọn chúng kiểm tra thử đã.
Cả đời làm sát thủ, Đường Tiêu cũng không có tâm tư tranh giành cao thấp với mấy thiếu niên 14 tuổi, tuy nhiên ba người này uy hiếp tính mạng của hắn, Đường Tiêu nhất định phải ra tay diệt trừ.
Sau khi xoa bóp thân thể đau đớn của mình, cảm nhận thấy trên người mình mặc hoa phục, lại nhìn bốn phía, Đường Tiêu nghi hoặc nửa ngày mới từ từ tỉnh ngộ.
Hắn đã xuyên việt rồi hơn nữa còn xuyên việt tới thời kỳ cổ đại,tiến nhập vào trong thân thể này, chính là thân thể thiếu niên bị ghì chết, thân thể mà có hình dáng giống mình năm mười bốn tuổi như đúc.
Bởi vì thiếu niên kia bị người ta giết chết cho nên hồn phách của Đường Tiêu trùng sinh lại vào trong thân thể này, ở trong mấy tiểu thuyết trên mạng gọi hiện tượng này hình như là đoạt xá.
Không đúng phải gọi là tá thi hoàn hồn!
Ha ha bất kể thế nào thì ta, Đường Tiêu cuối cùng cũng sống tiếp! Trong lòng Đường Tiêu có một loại kích động không nói nên lời, chẳng lẽ hắn đúng là có linh hồn bất diệt như ma quỷ huấn luyện viên kia nói hay sao?
Aizzz, còn sống là tốt rồi mặc kệ đã tới triều đại nào, có cơ hội sống lại một lần cũng là chuyện đáng chúc mừng.
Thân là một sát thủ chuyên nghiệp, sự kích động của Đường Tiêu cũng dần trôi qua hắn lập tức ý thức được nguy cơ ở bên người, ba gã thiếu niên kia là ai, bọn họ cùng với thiếu niên bị ghì chết này rốt cuộc là có quan hệ gì, bọn chúng có thể quay lại giết mình nữa không?
Tình huống này không rõ ràng lắm, Đường Tiêu không dám mạo hiểm, hắn lập tức đứng dậy đi vào trong rừng cây gần đó tìm chỗ ẩn náu hồi phục thích ứng một chút.
Đi được vài bước, Đường Tiêu có chút cảm giác không ổn, thân thể này vô cùng gầy yếu gầy yếu đến độ đi vài bước đã thở hồng hộc, cũng có thể là do nguyên nhân mới ẩu đả nhưng dù sao Đường Tiêu ở kiếp trước cũng là một sát thủ, thân thể này dĩ nhiên không thể so sánh được.
Nhìn quần áo và trang sức mình đang mặc trên người, Đường Tiêu nhanh chóng kết luận thân phận của mình là một con cháu nhà phú quý, có lẽ vì tài vật mà bị hạ độc thủ.
Vén tay áo lên sau khi quan sát cánh tay của mình một cách tinh tế Đường Tiêu liền nhíu mày, đây hiển nhiên là một con người được nuông chiều từ bé, khó trách việc bị ba thiếu niên kia đánh cho không có lực hoàn thủ, cuối cùng mất mạng ở trên tay bọn chúng.
Nếu có thời gian, Đường Tiêu nhất định sẽ rèn luyện cải tạo thân thể này một phen, ít nhất là ở trong thế giới này có đủ sức để bảo vệ mình, tuy nhiên đó là chuyện sau này, sự tình cấp bách hiện tại là phải sống sót mới được.
Đường Tiêu thi triển quyền cước một chút hắn cảm thấy mặc dù thân thể này mặc dù ở phương diện sức chịu đựng hơi kém cỏi nhưng độ linh hoạt cũng không phải kém, dù sao cũng là một hài tử mười bốn tuổi phát dục mới không lâu, bây giờ rèn luyện cũng không tính là quá muộn.
Thân là một sát thủ Đường Tiêu biết hiện tại hắn đang phải gặp nguy hiểm rất lớn.
Đây là một ngọn núi, một ngọn núi không biết địa hình, thân thể này vốn có chủ nhân hơn phân nửa là cùng với ba thiếu niên kia kết thâm cừu sau đó bị bọn chúng lừa lên trên núi ở nơi hẻo lánh này giết chết.
Ba gã thiếu niên kia sau khi giết người, hơn phân nửa là tâm hoảng ý loạn, nên bỏ thi thể của hắn chạy xuống núi.
Nhưng trên đường xuống núi bọn chúng sẽ dần tỉnh táo lại, một khi tỉnh táo lại bọn chúng sẽ ý thức được việc xử lý thân thể ra sao, nếu để như vậy sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra hiện trường án mạng.
Cho nên khả năng ba người bọn chúng trở về là vô cùng lớn.
Trước kia Đường Tiêu có lẽ vòng ra sau núi tìm một con đường mà chạy trốn nhưng hiện tại thân thể của hắn khá yếu ớt hơn nữa hắn còn không biết mình xuyên việt đến thế giới nào, cũng không biết sâu trong núi có nguy hiểm gì không.
Có một điều khẳng định dùng thân thể này nếu như tán loạn ở trong núi một khi gặp dã thú thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên cần phải cấp tốc tìm ba thiếu niên kia giết chết, theo đường lớn mà đi.
Giết người, đó chính là nghề nghiệp của Đường Tiêu, cho dù hiện tại thân thể của hắn gầy yếu đi chăng nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Đường Tiêu cuối cùng cũng không đi vào trong rừng sâu mà ở gần đó nghỉ ngơi hồi phục, sau đó bò lên trên một cây đại thụ, ngồi xuống trên cành cây to, để cho tán lá sum xuê che chắn thân thể của mình.
Sau đó Đường Tiêu bắt đầu điều chỉnh hô hấp, để cho thân thể gầy yếu từ từ khôi phục lại khí lực ứng đối với nguy cơ sắp tới.
Không bao lâu sau ba thiếu niên sát nhân kia đã trở về, nhìn bọn chúng xem ra cũng là con cháu của đại gia đình, thân thể so với Đường Tiêu thì tốt hơn không ít, bọn họ không phải vì sợ hãi giết người mà chạy khỏi núi, mà là đi tới gần đó đào một cái hố sâu, chuẩn bị đem Đường Tiêu vùi lấp vào đó.
- Thi... thi thể Đường Tiêu đâu rồi?
Ba gã thiếu niên nhìn mặt đất trống trơn, hơi hốt hoảng hỏi.
Ẩn thân trên tàng cây, Đường Tiêu cả kinh trong lòng, không ngờ dung mạo của hắn giống thiếu niên kia như đúc mà tên cũng giống như đúc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên giết người cho nên sắc mặt của ba tên thiếu niên trở nên trắng bệch.
Đông Thai Sơn là một mảnh rừng thuộc sở hữu tư nhân, ở phía dưới có thủ vệ chưa được cho phép căn bản không có ai dám lên đây cũng không có ai dám di động cỗ thi thể kia.
- Hắn không sống lại chứ, ta vừa rồi rõ ràng nghe thấy bên cạnh thi thể có động tĩnh.
Một thiếu niên oán trách.
- Hừ tên tiểu tử yếu ớt kia cho dù không chết cũng không chạy xa được, nhất định là trốn đi chúng ta chia nhau tìm gần đây ngàn vạn lần không thể để hắn sống.
Một thiếu niên cường tráng giống như là đầu lĩnh của ba thiếu niên kia nói với hai người còn lại.
Vừa rồi chính là do hắn động tay, hắn tin rằng vừa rồi Đường Tiêu chết rồi nên mới rời khỏi, không ngờ vẫn sai lầm.
- Ừ.
Hai thiếu niên khác cũng gật nhẹ đầu.
- Một khắc đồng hồ sau bất kể có tìm được không cũng phải tới đây tập hợp.
Thiếu niên đầu lĩnh cất tiếng nói, sau đó ba người chia nhau tới rừng cây gần đó mà tìm hiểu.
Ở trên tàng cây Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, chỉ bằng ba người bọn chúng mà muốn giết hắn sao?
Hơn nữa bọn chúng còn chia nhau ra hành động, điều này không phải là để cho Đường Tiêu đánh bại từng tên sao?
Nương theo thân thủ của kiếp trước, Đường Tiêu cho dù một đối ba cũng thoải mái rồi, tuy nhiên hiện tại thân thể này quá mức gầy yếu, cũng không biết phải đánh nhau thế nào, vẫn nên tìm một gã yếu nhất trong bọn chúng kiểm tra thử đã.
Cả đời làm sát thủ, Đường Tiêu cũng không có tâm tư tranh giành cao thấp với mấy thiếu niên 14 tuổi, tuy nhiên ba người này uy hiếp tính mạng của hắn, Đường Tiêu nhất định phải ra tay diệt trừ.