Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587
Nhóm dịch: Black
Ngọc Sơn đông đỉnh.
Bên cạnh cành cây khô Bạc Hà có một nấm mồ mới.
Tôn Văn đem thần đan và mộc lỗi vùi chôn vào trong nấm mồ đây là phương pháp duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ hi vọng mùa xuân năm sau cành cây Bạc Hà có thể sinh ra một mầm mới.
Ba người yên lặng đứng ở trên đông đỉnh mãi đến khi bóng chiều ngả về tây.
- Cứ như vậy mà từ biệt, mùa xuân năm sau chúng ta lại gặp mặt ở nơi này, ba người chúng ta khi đó hỗn chiến, ai thắng thì sẽ được làm chủ tiến hành dung hợp thần hồn.
Tôn Văn hướng về phía Lãnh Tuyết và Đường Tiêu nói.
- Ý ngươi thế nào?
Lãnh Tuyết hỏi Đường Tiêu một tiếng.
- Nếu ta không ứng chiến thì sẽ bôi nhọ cái tên Đường Tiêu này.
Đường Tiêu lạnh lùng trả lời Lãnh Tuyết.
- Quả không hổ là Đường Tiêu.
Tôn Văn nặng nề vỗ vai Đường Tiêu, sau đó thả người lên, hóa thành một quang ảnh màu đỏ biến mất ở phía chân trời.
- Aizzz, ngươi chỉ mới tiến vào trong Thiên Nguyên mà thôi cho ngươi thời gian nửa năm ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chiến thắng sao, thần hồn dung hợp cần một năm thời gian ở trong một năm ngày thần hồn của ta chưa hoàn toàn dung hợp sẽ bị thần hồn của hắn áp chế, tất cả đều là do hắn làm chủ, chúng ta giống như con rối của hắn vậy.
Lãnh Tuyết nhàn nhạt nói với Đường Tiêu bí mật của thần hồn thuật.
- Ngươi xem thường ta sao?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.
Lãnh Tuyết thấy Đường Tiêu biểu lộ như thế thì không nói thêm gì, nhảy người lên sau đó gào thét biến thành một đạo quang ảnh, biến mất ở chân trời.
Đường Tiêu lùi lại vài bước lẳng lặng đứng im thật lâu trên nấm mồ Bạc Hà, mãi cho đến khi chân trời hóa thành màu đen mới ngưng khí hóa điêu bay lên trên trời.
Thai kinh thành.
Chung Lam tuyệt đối không ngờ nàng lại dùng một phương thức như vậy để tiến vào Đường phủ phải biết rằng nàng vừa mới thoát khỏi ma trảo của vị Đường công tử kia không lâu.
Nàng bị người của Từ Vân Tông dụ dỗ rơi vào trong bẫy của Đông Doanh võ sĩ sau đó bị cưỡng ép đến nơi này.
Đêm nay nàng sẽ bị bọn chúng luân phiên cưỡng gian trong lòng nàng liền hối hận ngàn vạn lần không nên trở lại Từ Vân Tông, những thân nhân này vì tương lai của mình đã bán đứng nàng.
Cái gọi là thân nhân ngay cả vị Đường công tử trước kia cũng không bằng.
- Danh bất hư truyền quả nhiên là đại mỹ nữ, đẹp đẹp đẹp.
Vĩnh Dã Tu Thân không kìm lòng được mà xoa tay.
- Nhị vị có ai muốn kiểm tra trước không?
Tùng Tỉnh Thạch cười lấy lòng nói.
- Ta đi.
Nguyên hiền phủi tay bước về phía Chung Lam.
- Khoan đã.
Vĩnh Dã Tu Thân kéo bọn họ lại.
- Loại chuyện này không để tướng quân tự mình động thủ để ta đi.
Vĩnh Dã Tu Thân tuy khách khí nhưng không hề tỏ thái độ nhường nhịn.
Nếu như chỉ là mỹ nữ bình thường hắn sẽ không tranh giành nhưng Chung Lam thì khác.
- Nhị vị không bằng cả hai gieo xúc xắc ai lớn hơn thì tiên lên.
Tùng Tỉnh Thạch vội vàng đưa ra chủ ý.
- Cũng được.
Vĩnh Dã Tu Thân gật nhẹ đầu.
Kết quả ném xúc xắc Thổ Phì Nguyên Hiền thắng được hắn liền lộ vẻ dâm đãng đi về phía Chung Lam.
Trước khi động thủ, Thổ Phì Nguyên Hiền trước hết hít hà bốn phía sau khi cảm nhận được mfui thơm thì mới xoẹt một tiếng đem quần áo của Chung Lam xé ra.
Quần áo sau khi bị xé rách ở bên trong Chung Lam hiện ra một bộ đồ nội y, Chung Lam liền hoa dung thất sắc nàng hét lớn;
- Doanh cẩu móng vuốt dơ bẩn đừng đụng tới ta.
- Dám mắng ta?
Thổ Phì Nguyên Hiền chát một tiếng tát lên trên mặt Chung Lam, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Đúng lúc Thổ Phì Nguyên Hiền định lao vào trong thân thể của Chung Lam cách còn vài phân thì cả người Chung Lam giống như bị một màn sáng vô hình bao phủ, khiến cho Thổ Phì Nguyên Hiền kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận, vì vậy hắn liền mắng bốn phía:
- Ai làm trò quỷ?
- Hừ, nữ nhân của Đường Tiêu ngươi có thể tùy tiện đụng tới sao?
Một thanh âm từ gần bàn rượu truyền tới mọi người nương theo nhìn sang thì thấy ở đó không biết từ khi nào đã xuất hiện nhiều hơn một người trẻ tuổi.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?
Thổ Phì Nguyên Hiền bắn về phía Đường Tiêu.
Đáng tiếc tám đạo linh phù của hắn khi còn cách Đường Tiêu có hai thước lại không tiên được nữa Đường Tiêu duỗi tay ra, xé rách hắn làm hai nửa.
Tùng Tỉnh Thạch và Vĩnh Dã Tu Thâ thất thần, lúc trước Đường Tiêu xé hai gã cuồng võ sĩ bọn họ vẫn còn chưa ý thức được sự cường đại của hắn, bây giờ thì thật sự choáng váng.
Tại sao... người này là võ giả Thiên Nguyên sao, là thánh đấu sĩ đông doanh trong truyền thuyết sao?
- Xin hỏi...
Vĩnh Dã Tu thân đang định hỏi Đường Tiêu vài câu nhưng không ngờ Đường Tiêu không thèm đếm xỉa tới hắn, đánh ra một quyền, thân thể của Vĩnh Dã Tu Thân dần yếu ớt nát thành một đám tương.
Tùng Tỉnh Thạch sợ choáng váng hai tay mềm nhũn, ngay cả chạy trốn cũng quên, Đường Tiêu khinh thường không nói nhiều, trực tiếp bóp nát yết hầu của hắn.
Bốn phía sau khi trở nên yên tĩnh, Đường Tiêu đi tới bên người Chung Lam, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt.
- Ngươi...
Chung Lam nhìn Đường Tiêu có một cảm giác tức giận.
- Ngươi ngốc như heo, bị người ta bán đi mà không biết.
- Nếu không phải bổn công tử đi ngang qua thì ngươi không có vận khí tốt như vậy.
Đường Tiêu ném một bộ y phục cho Chung Lam sau đó ngưng hình hóa điêu muốn rời khỏi.
- Đứng lại.
Chung Lam sau khi phá giải được dây thừng hô lớn.
- Có chuyện gì?
Đường Tiêu thu hồi cánh chim kỳ quái mà nhìn Chung Lam.
- Ngươi dám mắng ta là heo!
Chung Lam tức giận tới đỏ bừng khuôn mặt.
- Mắng ngươi là heo thì thế nào?
Đường Tiêu tới gần Chung Lam haibước.
- Ngươi mắng ta là heo, ngươi chính là...
Chung Lam còn muốn mắng thì Đường Tiêu đã tiến tới ôm nàng vào trong lòng.
Tử Cấm Thành.
Áo Bỉ Đảo này là do Đường công tử đoạt lại ngôi hoàng vị này vẫn nên do Đường công tử ngồi.
Chu Vũ khiêm nhượng nói với Đường Tiêu.
- Ngôi vị hoàng đế này lúc trước ta đã hứa hẹn cho ngươi dĩ nhiên nói được phải làm được, đừng lề mề nữa.
Đường Tiêu không kiên nhẫn mà phất tay.
- Aizz, vậy thì trẫm cung kính không bằng tuân mệnh.
Chu Vũ đành bất đắc dĩ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Thai Kinh thành phía cửa bắc.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt đứng ở trên đó nhìn về phía Thai Kinh thành không ngừng vuốt ve chòm râu của mình.
- Sư tổi có chuyện gì vậy?
- À, hôm nay chúng ta có khách quý tới chơi.
Tử Nguyệt chân nhân đưa mắt nhìn về phía Thai Kinh thành trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Là hoàng đế tới/
Định Dung Hầu mở miệng cười hỏi.
- Cũng không phải.
Tử Nguyệt Chân Nhân lắc đầu.
- Vậy hẳn là vị Đường công tử, hắn chính là bắc đẩ tinh nhưng mà theo miệng sư tổ tại sao địa sát tinh thế lại chỉ Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục.
Ngọc Sơn đông đỉnh.
Bên cạnh cành cây khô Bạc Hà có một nấm mồ mới.
Tôn Văn đem thần đan và mộc lỗi vùi chôn vào trong nấm mồ đây là phương pháp duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ hi vọng mùa xuân năm sau cành cây Bạc Hà có thể sinh ra một mầm mới.
Ba người yên lặng đứng ở trên đông đỉnh mãi đến khi bóng chiều ngả về tây.
- Cứ như vậy mà từ biệt, mùa xuân năm sau chúng ta lại gặp mặt ở nơi này, ba người chúng ta khi đó hỗn chiến, ai thắng thì sẽ được làm chủ tiến hành dung hợp thần hồn.
Tôn Văn hướng về phía Lãnh Tuyết và Đường Tiêu nói.
- Ý ngươi thế nào?
Lãnh Tuyết hỏi Đường Tiêu một tiếng.
- Nếu ta không ứng chiến thì sẽ bôi nhọ cái tên Đường Tiêu này.
Đường Tiêu lạnh lùng trả lời Lãnh Tuyết.
- Quả không hổ là Đường Tiêu.
Tôn Văn nặng nề vỗ vai Đường Tiêu, sau đó thả người lên, hóa thành một quang ảnh màu đỏ biến mất ở phía chân trời.
- Aizzz, ngươi chỉ mới tiến vào trong Thiên Nguyên mà thôi cho ngươi thời gian nửa năm ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chiến thắng sao, thần hồn dung hợp cần một năm thời gian ở trong một năm ngày thần hồn của ta chưa hoàn toàn dung hợp sẽ bị thần hồn của hắn áp chế, tất cả đều là do hắn làm chủ, chúng ta giống như con rối của hắn vậy.
Lãnh Tuyết nhàn nhạt nói với Đường Tiêu bí mật của thần hồn thuật.
- Ngươi xem thường ta sao?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.
Lãnh Tuyết thấy Đường Tiêu biểu lộ như thế thì không nói thêm gì, nhảy người lên sau đó gào thét biến thành một đạo quang ảnh, biến mất ở chân trời.
Đường Tiêu lùi lại vài bước lẳng lặng đứng im thật lâu trên nấm mồ Bạc Hà, mãi cho đến khi chân trời hóa thành màu đen mới ngưng khí hóa điêu bay lên trên trời.
Thai kinh thành.
Chung Lam tuyệt đối không ngờ nàng lại dùng một phương thức như vậy để tiến vào Đường phủ phải biết rằng nàng vừa mới thoát khỏi ma trảo của vị Đường công tử kia không lâu.
Nàng bị người của Từ Vân Tông dụ dỗ rơi vào trong bẫy của Đông Doanh võ sĩ sau đó bị cưỡng ép đến nơi này.
Đêm nay nàng sẽ bị bọn chúng luân phiên cưỡng gian trong lòng nàng liền hối hận ngàn vạn lần không nên trở lại Từ Vân Tông, những thân nhân này vì tương lai của mình đã bán đứng nàng.
Cái gọi là thân nhân ngay cả vị Đường công tử trước kia cũng không bằng.
- Danh bất hư truyền quả nhiên là đại mỹ nữ, đẹp đẹp đẹp.
Vĩnh Dã Tu Thân không kìm lòng được mà xoa tay.
- Nhị vị có ai muốn kiểm tra trước không?
Tùng Tỉnh Thạch cười lấy lòng nói.
- Ta đi.
Nguyên hiền phủi tay bước về phía Chung Lam.
- Khoan đã.
Vĩnh Dã Tu Thân kéo bọn họ lại.
- Loại chuyện này không để tướng quân tự mình động thủ để ta đi.
Vĩnh Dã Tu Thân tuy khách khí nhưng không hề tỏ thái độ nhường nhịn.
Nếu như chỉ là mỹ nữ bình thường hắn sẽ không tranh giành nhưng Chung Lam thì khác.
- Nhị vị không bằng cả hai gieo xúc xắc ai lớn hơn thì tiên lên.
Tùng Tỉnh Thạch vội vàng đưa ra chủ ý.
- Cũng được.
Vĩnh Dã Tu Thân gật nhẹ đầu.
Kết quả ném xúc xắc Thổ Phì Nguyên Hiền thắng được hắn liền lộ vẻ dâm đãng đi về phía Chung Lam.
Trước khi động thủ, Thổ Phì Nguyên Hiền trước hết hít hà bốn phía sau khi cảm nhận được mfui thơm thì mới xoẹt một tiếng đem quần áo của Chung Lam xé ra.
Quần áo sau khi bị xé rách ở bên trong Chung Lam hiện ra một bộ đồ nội y, Chung Lam liền hoa dung thất sắc nàng hét lớn;
- Doanh cẩu móng vuốt dơ bẩn đừng đụng tới ta.
- Dám mắng ta?
Thổ Phì Nguyên Hiền chát một tiếng tát lên trên mặt Chung Lam, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Đúng lúc Thổ Phì Nguyên Hiền định lao vào trong thân thể của Chung Lam cách còn vài phân thì cả người Chung Lam giống như bị một màn sáng vô hình bao phủ, khiến cho Thổ Phì Nguyên Hiền kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận, vì vậy hắn liền mắng bốn phía:
- Ai làm trò quỷ?
- Hừ, nữ nhân của Đường Tiêu ngươi có thể tùy tiện đụng tới sao?
Một thanh âm từ gần bàn rượu truyền tới mọi người nương theo nhìn sang thì thấy ở đó không biết từ khi nào đã xuất hiện nhiều hơn một người trẻ tuổi.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?
Thổ Phì Nguyên Hiền bắn về phía Đường Tiêu.
Đáng tiếc tám đạo linh phù của hắn khi còn cách Đường Tiêu có hai thước lại không tiên được nữa Đường Tiêu duỗi tay ra, xé rách hắn làm hai nửa.
Tùng Tỉnh Thạch và Vĩnh Dã Tu Thâ thất thần, lúc trước Đường Tiêu xé hai gã cuồng võ sĩ bọn họ vẫn còn chưa ý thức được sự cường đại của hắn, bây giờ thì thật sự choáng váng.
Tại sao... người này là võ giả Thiên Nguyên sao, là thánh đấu sĩ đông doanh trong truyền thuyết sao?
- Xin hỏi...
Vĩnh Dã Tu thân đang định hỏi Đường Tiêu vài câu nhưng không ngờ Đường Tiêu không thèm đếm xỉa tới hắn, đánh ra một quyền, thân thể của Vĩnh Dã Tu Thân dần yếu ớt nát thành một đám tương.
Tùng Tỉnh Thạch sợ choáng váng hai tay mềm nhũn, ngay cả chạy trốn cũng quên, Đường Tiêu khinh thường không nói nhiều, trực tiếp bóp nát yết hầu của hắn.
Bốn phía sau khi trở nên yên tĩnh, Đường Tiêu đi tới bên người Chung Lam, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt.
- Ngươi...
Chung Lam nhìn Đường Tiêu có một cảm giác tức giận.
- Ngươi ngốc như heo, bị người ta bán đi mà không biết.
- Nếu không phải bổn công tử đi ngang qua thì ngươi không có vận khí tốt như vậy.
Đường Tiêu ném một bộ y phục cho Chung Lam sau đó ngưng hình hóa điêu muốn rời khỏi.
- Đứng lại.
Chung Lam sau khi phá giải được dây thừng hô lớn.
- Có chuyện gì?
Đường Tiêu thu hồi cánh chim kỳ quái mà nhìn Chung Lam.
- Ngươi dám mắng ta là heo!
Chung Lam tức giận tới đỏ bừng khuôn mặt.
- Mắng ngươi là heo thì thế nào?
Đường Tiêu tới gần Chung Lam haibước.
- Ngươi mắng ta là heo, ngươi chính là...
Chung Lam còn muốn mắng thì Đường Tiêu đã tiến tới ôm nàng vào trong lòng.
Tử Cấm Thành.
Áo Bỉ Đảo này là do Đường công tử đoạt lại ngôi hoàng vị này vẫn nên do Đường công tử ngồi.
Chu Vũ khiêm nhượng nói với Đường Tiêu.
- Ngôi vị hoàng đế này lúc trước ta đã hứa hẹn cho ngươi dĩ nhiên nói được phải làm được, đừng lề mề nữa.
Đường Tiêu không kiên nhẫn mà phất tay.
- Aizz, vậy thì trẫm cung kính không bằng tuân mệnh.
Chu Vũ đành bất đắc dĩ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Thai Kinh thành phía cửa bắc.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt đứng ở trên đó nhìn về phía Thai Kinh thành không ngừng vuốt ve chòm râu của mình.
- Sư tổi có chuyện gì vậy?
- À, hôm nay chúng ta có khách quý tới chơi.
Tử Nguyệt chân nhân đưa mắt nhìn về phía Thai Kinh thành trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Là hoàng đế tới/
Định Dung Hầu mở miệng cười hỏi.
- Cũng không phải.
Tử Nguyệt Chân Nhân lắc đầu.
- Vậy hẳn là vị Đường công tử, hắn chính là bắc đẩ tinh nhưng mà theo miệng sư tổ tại sao địa sát tinh thế lại chỉ Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục.
Bình luận facebook