Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
(1)
Tiết cuối cùng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Sau hôm nay được nghỉ hai ngày, mọi người đều đứng ngồi không yên, chuẩn bị tung bay.
Tiếng chuông tan học còn chưa vang lên, có học sinh đã cầm cặp sẵn, chuẩn bị chạy nước rút trăm mét xông ra cửa.
Còn chưa tới nửa phút, ngồi ở trong lớp có thể nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài.
Bởi vì ‘Có hẹn’, Tề Ngọc hiếm khi không đứng dậy về ngay. Thời điểm lớp học càng ngày càng ít người, có hai cái đầu thò vào cửa.
“Lạc ca, đi thôi.”
Tề Ngọc nhìn thoáng qua thiếu niên đang thẩn thơ bị dọa giật mình. Thiếu niên nói với hai nam sinh kia: “Có chút việc, các cậu về trước đi.”
Nói xong, liếc hắn một cái, lại sờ sờ mũi quay đi.
Tề Ngọc biết hai nam sinh kia chính là bạn thân của Lạc Thư. Nếu để cho hai bọn họ về trước, chắc là không định đánh hội đồng, mà tính đấu solo?
Như vậy cũng tốt, dù sao đánh hội đồng rất tốn sức, bây giờ hắn hơi đói, nếu tiêu hao quá nhiều thể lực, cảm giác sẽ càng đói.
Tề Ngọc rất ghét cảm giác đói khát, sẽ khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng tồi tệ.
Đợi đến lúc phòng học không còn người, Lạc Thư đứng dậy dương cằm, nói với Tề Ngọc: “Đi… Đi thôi.”
Tề Ngọc thấy cậu ta hình như nói lắp. Hắn không để ý, đứng lên gật đầu với cậu ta, khom lưng lấy bức tranh ra khỏi hộc bàn, không mang theo thứ gì khác nữa.
Thiếu niên đi đằng trước, lúc đầu đi rất nhanh, tới khi cách một khoảng lớn, tự cậu ta cảm thấy bước chân của mình có vấn đề. Vì vậy đứng chờ tại chỗ, cũng không quay đầu nhìn Tề Ngọc.
Đợi đến khi Tề Ngọc không nhanh không chậm tới gần, cậu ta mới chậm bước tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân của hai người dần dần đồng đều, sóng vai mà đi.
(2)
Lúc này, cơ bản là học sinh trong trường đều đã về hết. Hai người im lặng bước đi trên hành lang rộng rãi.
Điện thoại nằm trong túi của Tề Ngọc chợt reo lên, lúc nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, ngón tay của hắn hơi khựng lại, qua mấy giây mới ấn nút trả lời.
“Alo?”
“Em muốn uống trà sữa.”
Một giọng nữ trong trẻo truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Đây là em gái của Tề Ngọc, tên là Tề Mông.
“Tháng trước vì uống trà sữa mà em đã tăng năm cân.”
Tề Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở cô em gái lúc trước bởi vì tăng lên năm cân, mà than rên suốt một ngày.
Không chỉ có như thế, còn dùng ánh mắt oán trách Tề Ngọc đã cho cô ăn, nhưng hắn chỉ là nhân vật sắm vai đi mua mà thôi
Em gái bị chọc tới chỗ đau vội vàng phản bác: “Em giảm cân rồi! Đây là tự thưởng cho mình.”
Gần trường Tề Ngọc có một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, phải xếp hàng thật lâu mới mua được. Cách nhà bọn họ khá xa, cho nên Tề Mông luôn nhờ hắn mua dùm.
Đối với lời của cô em gái, Tề Ngọc bày tỏ im lặng.
“Tề Ngọc, rốt cuộc anh mua hay không mua! Nếu như không mua, về nhà hai ta đấu một trận!”
Tề Ngọc ăn mềm không ăn cứng. Cá nhân hắn thích những thứ đáng yêu. Thời điểm mẹ Tề hạ sinh Tề Mông, Tề Ngọc vô cùng vui vẻ.
Vừa tan học hắn liền bưng cái ghế đẩu, đứng lên trên chờ mong nhìn em bé ở trong nôi, mũm mĩm, đáng yêu.
Em gái lúc còn bé mắt to, bên má có lúm đồng tiền, cười rộ lên rất ngọt ngào, là một trong những thứ ít ỏi làm Tề Ngọc thấy hứng thú.
Hắn thích nhất là ôm hôn đứa em gái mềm mại, suốt ngày muốn đem đến cho nó những thứ tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ đứa em gái này rất táo bạo.
Năm Tề Ngọc học lớp 10, thời điểm gặp em gái của mình hung hăng đánh một nam sinh, đấu khẩu coi ai mới là đại ca cái trường nọ, coi như hắn hoàn toàn đã nhìn thấu em gái bên ngoài đáng yêu, bên trong cất giấu một tên đàn ông thô lỗ.
Kiếp muội khống của hắn kết thúc tại đây. Có đôi khi sẽ giãy dụa một chút.
“Đấu cái gì, anh mua cho em.”
Đây là giãy dụa.
Đoạn đối thoại này rơi vào trong tai Lạc Thư, thành công làm cho cậu dừng bước, hơn nữa còn quay đầu nhìn chòng chọc vào điện thoại trên tay Tề Ngọc.
Cậu thấy chàng trai ấy không biết nghe đầu dây bên kia nói cái gì, lại cười rất vui vẻ.
Không chỉ như thế, còn nói: “Ngoan, mua cho em.”
Giọng nói dịu dàng, phảng phất như người ở đầu dây bên kia chính là toàn bộ cuộc sống của hắn.
Miệng của Lạc Thư dâng lên vị chua, còn có đắng đắng chát chát. Làm sao bây giờ? Đã có bạn gái rồi ư?
Tề Ngọc không chú ý tới vẻ mặt đau lòng chợt lướt qua mặt thiếu niên, bởi vì hắn nghe em gái nói một câu: “Phi, đừng có nói lời sến sẩm như vậy, làm bà đây buồn nôn muốn chết, bà đây muốn hai ly!”
Khóe môi đang cong lên của Tề Ngọc khựng lại giữa đường.
Loại sinh vật có tên là em gái này, quả nhiên phải đánh một trận mới biết nghe lời?
Cúp điện thoại, hắn nói với thiếu niên đang chờ ở phía trước: “Tôi cần mua một ít đồ.”
(3)
Người xếp hàng mua trà sữa không ít, cần phải bốc số.
Trước Tề Ngọc có mười mấy người, phải đợi rất lâu, cho nên hắn quyết dịnh ngồi xuống băng ghế bên ngoài.
Lạc Thư khoanh tay đứng phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn. Bởi vì cú điện thoại không đúng lúc kia, trong lòng Lạc Thư rất loạn.
Nếu như đối phương có bạn gái, ông đây còn tỏ tình làm mịa gì, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tiểu bá vương Lạc Thư từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, Lạc đại thiếu gia lần đầu tiên biết sợ rồi.
Cậu phải bỏ cuộc giữa đường thôi.
Bởi vì vẻ ngoài của Lạc Thư và Tề Ngọc quá mức xuất chúng, nên liên tục bị người ta dòm ngó, thỉnh thoảng còn bị mấy đám con gái chỉ trỏ, có cô còn giơ điện thoại lên chụp hình bọn họ.
Xã hội ngày nay đi đâu cũng thấy người giơ điện thoại lên chụp hình, riết rồi cũng bình thường.
Có người nhận ra bọn họ, thấy Lạc Thư đang hung hăng nhìn chòng chọc vào một cậu trai có bề ngoài nho nhã lịch sự, đều cho rằng cậu trai đó hôm nay bị bắt nạt.
Đụng tới Lạc Thư chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện, không chết cũng bị lột da. Ai kêu gương mặt và khí chất của Tề Ngọc, đều thể hiện hắn không biết đánh nhau.
Lạc Thư đang bận bịu đắm chìm trong suy nghĩ người mình thích hình như đã có bạn gái, không rảnh để ý tới vẻ mặt của mấy người qua đường.
Cậu thấy từ khi Tề Ngọc ngồi xuống, tay vẫn luôn cầm điện thoại, dáng vẻ hình như là đang nhắn tin.
Là đang nhắn tin với bạn gái?
Nghĩ thế, Lạc Thư nhịn không được bước lên phía trước, giả vờ như đang kéo cái ghế ngồi xuống, thật ra là đang liếc trộm màn hình điện thoại của người nào đó.
Bởi vì vấn đề độ sáng, Lạc Thư không nhìn thấy gì hết.
Đuôi mắt của Tề Ngọc nhìn thấy động tác kéo ghế của cậu, hắn nhìn thoáng qua Lạc Thư, lại nhìn về điện thoại, rồi lại nhìn Lạc Thư, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Mỗi lần bị nhìn, là một lần trái tim của Lạc Thư như bị nhấc lên.
Bởi vì dính dáng tới sự phát triển sau này, Lạc Thư căng da đầu hỏi: “Khụ, mua trà sữa cho bạn gái hả?”
Vì muốn giả vờ thành bộ dạng như đang nhàm chán nên mới tùy tiện hỏi, mắt cậu nhìn sang nơi khác.
Quá xấu hổ, liệu cậu ấy có cho rằng ông đây có bệnh không nhỉ?
“Hửm?”
Bởi vì căng thẳng, nên Lạc Thư nghe câu nghi vấn, thành câu trả lời khẳng định. Trong lòng vô cùng lạnh lẽo, quay mắt sang, thấy Tề Ngọc đang tiếp tục lướt điện thoại.
Tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Nếu tiếp tục tỏ tình thì chẳng phải sẽ tự rước nhục?
“Tớ…”
Tớ đi trước đây, Lạc Thư còn chưa nói xong bốn chữ này, người đối diện rốt cuộc cũng cất điện thoại, ánh mắt phiêu diêu nhìn cậu.
Tiếp tục nói cho hết câu: “Không phải bạn gái, là mua cho em gái.”
Thiếu niên bình thản gật đầu, ồ một tiếng. Ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời âm u.
Trong lòng reo hò —
Wow, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh dương thật rạng rỡ.
Em gái có lẽ rất đáng yêu.
(4)
Tề Ngọc cũng không để ý khúc nhạc điệm nhỏ này. Hắn vừa mới lên mạng tìm kiếm những việc chút nữa phải làm.
Hắn biết đánh nhau, nhưng không thích đánh nhau, đặc biệt là không thích đánh với dân không chuyên nghiệp.
Bởi vì không biết phải ra tay như thế nào, mới không làm đối phương nhập viện.
Sở trường của hắn là tìm kiếm điểm yếu của kẻ địch, ‘Chém nhanh giết nhanh’.
Vì vậy, lịch sử tìm kiếm của hắn như sau —
Làm thế nào để không đánh chết người?
Làm thế nào để đánh đối phương suy sụp tinh thần mà khóc không ngừng?
Đánh cho người ta tàn phế phải ngồi tù mấy năm?
Cần dùng bao nhiêu sức, mới đánh cho người ta phát khóc?
…..
Nói tóm lại là hắn phải đánh tới đối phương phát khóc, nhưng phải có cách giảm bớt phiền phức.
Trà sữa đã tới tay. Tề Ngọc tiếp tục đi theo thiếu niên, không mục đích tiến về phía trước.
Bọn họ càng đi càng vắng vẻ, người cũng càng ngày càng ít.
Đi tới một con hẻm chật hẹp, cuối cùng Lạc Thư cũng dừng lại.
Ở trước mặt đám đông cậu không dám hét lên, ông đây thật con mẹ nó thích cậu! Cho nên phải đến một chỗ không có người như thế này, xây dựng tâm lý.
Đáng tiếc Tề Ngọc không phải là con giun trong bụng của cậu, suy nghĩ của hắn chính là — địa điểm này rất thích hợp để khi dễ người khác.
Nhân lúc thiếu niên đang cúi đầu, hắn đặt trà sữa xuống chỗ xa xa, tránh cho lúc đấm đá bị đụng trúng, không thì hôm nay về nhà còn phải đánh một trận với em gái nữa.
‘Tách —’
Giọt nước to như hạt đậu rơi trên mu bàn tay của hắn.
Xem ra là sắp có mưa, phải tốc chiến tốc thắng.
“Tề Ngọc, tớ…”
Thiếu niên đối diện dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, tựa hồ định buông lời hung ác. Tề Ngọc không kịp lắng nghe, nói một câu đánh đi, sau đó động thủ, nhấc đầu gối lên.
Tốc chiến tốc thắng là phải như vậy.
(5)
Đối với Lạc Thư mà nói hôm nay là một ngày vô cùng kích thích.
Khi cậu chuẩn bị kết thúc câu chuyện một cách hoàn mỹ, lấy hết can đảm muốn truyền đạt tâm ý của mình —
Cậu bị đánh.
Bị người mình thích dứt khoát đánh.
Không có đánh mặt, mà dùng đầu gối hung hăng thúc vào bụng.
Lực đạo kia không phải nhẹ, rất đau!
Cậu tủi thân uất ức nhìn người đã đánh mình, dáng vẻ của Tề Ngọc lại còn vân đạm phong khinh không nói nhiều.
Đệt! Bộ dáng đánh người cũng rất đẹp mắt.
Nhưng mà tại sao lại muốn đánh cậu?!
Thật sự cậu làm người ta thấy ghét vậy sao?
“Đau không?”
Mặc dù bị đánh, giọng nói dễ nghe này vẫn làm cậu lâng lâng như cũ.
“Đau.”
Lạc Thư chớp mắt, gật đầu vô cùng nghiêm túc. Nếu có thể nói, cậu rất muốn xin một nụ hôn xoa dịu tinh thần. Bằng không thì cú đánh này, cũng quá oan uổng.
“Muốn khóc ư?”
Vì sao muốn khóc?
Lạc Thư không hiểu lắm, nhưng vẫn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không muốn.”
Đánh nhau chỉ là chuyện thường ngày với cậu, bị thương là điều không thể tránh được, không đến mức đau tới phát khóc. Nếu không thì cậu còn mặt mũi nào lăn lộn?
“Tiếp tục.”
“Hả? từ từ!”
Lúc này đây Lạc Thư né vô cùng nhanh, cậu nhìn ra Tề Ngọc chắc chắn từng luyện võ.
Thật không hổ là người ông đây chọn trúng, thành tích học tập cao không nói, đánh nhau cũng rất giỏi, quá ưu tú, muốn hôn a.
Mạch suy nghĩ lướt qua rất nhanh, Lạc Thư né tránh ánh mắt của hắn: “Sao cậu lại muốn đánh tớ?”
Cậu đã làm gì sai ư?
“Do cái này.” Cậu thấy Tề Ngọc móc ra tờ giấy mà trước đó cậu đã đưa cho cậu ấy, chỉ vào đó nói: “Rõ ràng là hẹn đánh, tôi thích tiên hạ thủ vi cường.”
Trời mưa càng nặng hạt. Nước mưa làm ướt tóc Lạc Thư, cậu siết chặt nắm tay, dở khóc dở cười, không biết nên bày tỏ như thế nào.
Là cậu sơ suất, sớm biết như vậy, chi bằng cậu viết luôn trên giấy ‘Ông đây thích cậu, làm người đàn ông của ông có được không?’, đáng lý phải nói như thế!
“Hẹn đánh cái rắm, ông đây là muốn nói cho cậu biết tớ… Tớ…”
Đến thời khắc quan trọng, mặt thiếu niên càng ngày càng đỏ, nói lắp, lời như mắc ở cuống họng, chết sống không nói nổi chữ mấu chốt.
Cuối cùng Tề Ngọc cũng phát giác ra điều kì lạ ở cậu ta, ít nhất làm hắn nhận ra hình như mình đã nghĩ lầm hướng rồi.
Mưa vẫn còn rơi, Tề Ngọc xoay người, nhặt trà sữa và cuộn tranh lên, đều đã bị dính không ít nước mưa.
Nên tìm chỗ trú mưa thôi. Đúng lúc đằng trước có một chỗ không bị mưa tạt.
Khi hắn mở bức tranh ra xem thử có bị thấm nước mưa hay không, cánh tay bị người nọ nắm chặt.
“Tớ thích cậu!”
(6)
Thình thịch.
Trái tim không ngừng đập loạn xạ.
Vò mẻ chẳng sợ sứt, Lạc Thư nhắm mắt cắn răng, rốt cuộc nói ra ba chữ kia. Đợi cả buổi vẫn chưa thấy phản ứng, cậu dè dặt ngẩng đầu, muốn quan sát vẻ mặt của Tề Ngọc, tìm kiếm câu trả lời.
Tầm mắt lại bị bức tranh trong tay đối phương hấp dẫn.
Bởi vì khá có phong cách giả tưởng, nếu nhìn lướt qua sẽ không biết là nhân vật gì, nhưng mà trên áo thun của con thỏ lại đề một chữ Lạc, cùng với ngày tháng bên dưới góc phải.
Lạc Thư cũng không ngốc, thoáng nhớ ra, bức tranh này chính là chủ đề tiết mỹ thuật ngày hôm nay.
Cho nên ở trong lòng cậu ấy cậu chính là bé thỏ ngoan mềm này ư?
Làm sao bây giờ? Bởi vì đối tượng là cậu ấy, nên cậu không thấy bị sỉ nhục gì, mà còn có hơi vui vẻ.
“Tớ… Tớ thích cậu.”
Ỷ vào bức tranh này, Lạc Thư hồi hộp nuốt nước miếng, lặp lại lần nữa.
Tề Ngọc cuốn bức tranh lại, gật đầu.
“Cám ơn.”
Người thích hắn rất nhiều, không phải chuyện gì lạ. Nhưng nếu nói trước mặt hắn, còn nói tới hai lần, thì phải nghiêm túc cám ơn.
Lạc Thư nháy mắt ngốc lăng. Cám ơn là ý gì?
“Vậy… Chúng ta có thể thử xem?”
Lạc Thư cảm thấy mình hôm nay thật sự không ổn, vốn dĩ muốn mạnh mẽ một chút, lãnh khốc cưỡng ép đối phương phải nhân lời, trên thực tế lại yếu thế hơn đối phương.
Những bại tướng bị cậu đánh đến kêu ba kia, nếu nhìn thấy chắc rớt cằm.
Bốn mắt nhìn nhau. Một bên bình tĩnh như gió, một bên lo sợ bất an.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đôi môi mà cậu rất muốn hôn kia đang đóng mở, phát ra âm thanh dễ nghe, nói —
“Không thể.”
Âm thanh trái tim tan vỡ vang lên vô cùng rõ ràng.
(7)
Ngày hôm nay rất vi diệu.
Đối với Tề Ngọc mà nói —
Không thành công đánh bạn cùng bàn tới phát khóc, có chút tiếc nuối, cần phải tổng kết lại.
Bị tỏ tình gì đó, không quan trọng lắm.
Về nhà.
Đối với Lạc Thư mà nói —
Còn chưa tỏ tình, đã bị đối tượng đánh, trong lòng rất tủi thân.
Quanh co một hồi, cho rằng có thể thành, kết quả thành công vả mặt.
Cõi lòng tan nát.
Tiết cuối cùng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Sau hôm nay được nghỉ hai ngày, mọi người đều đứng ngồi không yên, chuẩn bị tung bay.
Tiếng chuông tan học còn chưa vang lên, có học sinh đã cầm cặp sẵn, chuẩn bị chạy nước rút trăm mét xông ra cửa.
Còn chưa tới nửa phút, ngồi ở trong lớp có thể nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài.
Bởi vì ‘Có hẹn’, Tề Ngọc hiếm khi không đứng dậy về ngay. Thời điểm lớp học càng ngày càng ít người, có hai cái đầu thò vào cửa.
“Lạc ca, đi thôi.”
Tề Ngọc nhìn thoáng qua thiếu niên đang thẩn thơ bị dọa giật mình. Thiếu niên nói với hai nam sinh kia: “Có chút việc, các cậu về trước đi.”
Nói xong, liếc hắn một cái, lại sờ sờ mũi quay đi.
Tề Ngọc biết hai nam sinh kia chính là bạn thân của Lạc Thư. Nếu để cho hai bọn họ về trước, chắc là không định đánh hội đồng, mà tính đấu solo?
Như vậy cũng tốt, dù sao đánh hội đồng rất tốn sức, bây giờ hắn hơi đói, nếu tiêu hao quá nhiều thể lực, cảm giác sẽ càng đói.
Tề Ngọc rất ghét cảm giác đói khát, sẽ khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng tồi tệ.
Đợi đến lúc phòng học không còn người, Lạc Thư đứng dậy dương cằm, nói với Tề Ngọc: “Đi… Đi thôi.”
Tề Ngọc thấy cậu ta hình như nói lắp. Hắn không để ý, đứng lên gật đầu với cậu ta, khom lưng lấy bức tranh ra khỏi hộc bàn, không mang theo thứ gì khác nữa.
Thiếu niên đi đằng trước, lúc đầu đi rất nhanh, tới khi cách một khoảng lớn, tự cậu ta cảm thấy bước chân của mình có vấn đề. Vì vậy đứng chờ tại chỗ, cũng không quay đầu nhìn Tề Ngọc.
Đợi đến khi Tề Ngọc không nhanh không chậm tới gần, cậu ta mới chậm bước tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân của hai người dần dần đồng đều, sóng vai mà đi.
(2)
Lúc này, cơ bản là học sinh trong trường đều đã về hết. Hai người im lặng bước đi trên hành lang rộng rãi.
Điện thoại nằm trong túi của Tề Ngọc chợt reo lên, lúc nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, ngón tay của hắn hơi khựng lại, qua mấy giây mới ấn nút trả lời.
“Alo?”
“Em muốn uống trà sữa.”
Một giọng nữ trong trẻo truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Đây là em gái của Tề Ngọc, tên là Tề Mông.
“Tháng trước vì uống trà sữa mà em đã tăng năm cân.”
Tề Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở cô em gái lúc trước bởi vì tăng lên năm cân, mà than rên suốt một ngày.
Không chỉ có như thế, còn dùng ánh mắt oán trách Tề Ngọc đã cho cô ăn, nhưng hắn chỉ là nhân vật sắm vai đi mua mà thôi
Em gái bị chọc tới chỗ đau vội vàng phản bác: “Em giảm cân rồi! Đây là tự thưởng cho mình.”
Gần trường Tề Ngọc có một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, phải xếp hàng thật lâu mới mua được. Cách nhà bọn họ khá xa, cho nên Tề Mông luôn nhờ hắn mua dùm.
Đối với lời của cô em gái, Tề Ngọc bày tỏ im lặng.
“Tề Ngọc, rốt cuộc anh mua hay không mua! Nếu như không mua, về nhà hai ta đấu một trận!”
Tề Ngọc ăn mềm không ăn cứng. Cá nhân hắn thích những thứ đáng yêu. Thời điểm mẹ Tề hạ sinh Tề Mông, Tề Ngọc vô cùng vui vẻ.
Vừa tan học hắn liền bưng cái ghế đẩu, đứng lên trên chờ mong nhìn em bé ở trong nôi, mũm mĩm, đáng yêu.
Em gái lúc còn bé mắt to, bên má có lúm đồng tiền, cười rộ lên rất ngọt ngào, là một trong những thứ ít ỏi làm Tề Ngọc thấy hứng thú.
Hắn thích nhất là ôm hôn đứa em gái mềm mại, suốt ngày muốn đem đến cho nó những thứ tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ đứa em gái này rất táo bạo.
Năm Tề Ngọc học lớp 10, thời điểm gặp em gái của mình hung hăng đánh một nam sinh, đấu khẩu coi ai mới là đại ca cái trường nọ, coi như hắn hoàn toàn đã nhìn thấu em gái bên ngoài đáng yêu, bên trong cất giấu một tên đàn ông thô lỗ.
Kiếp muội khống của hắn kết thúc tại đây. Có đôi khi sẽ giãy dụa một chút.
“Đấu cái gì, anh mua cho em.”
Đây là giãy dụa.
Đoạn đối thoại này rơi vào trong tai Lạc Thư, thành công làm cho cậu dừng bước, hơn nữa còn quay đầu nhìn chòng chọc vào điện thoại trên tay Tề Ngọc.
Cậu thấy chàng trai ấy không biết nghe đầu dây bên kia nói cái gì, lại cười rất vui vẻ.
Không chỉ như thế, còn nói: “Ngoan, mua cho em.”
Giọng nói dịu dàng, phảng phất như người ở đầu dây bên kia chính là toàn bộ cuộc sống của hắn.
Miệng của Lạc Thư dâng lên vị chua, còn có đắng đắng chát chát. Làm sao bây giờ? Đã có bạn gái rồi ư?
Tề Ngọc không chú ý tới vẻ mặt đau lòng chợt lướt qua mặt thiếu niên, bởi vì hắn nghe em gái nói một câu: “Phi, đừng có nói lời sến sẩm như vậy, làm bà đây buồn nôn muốn chết, bà đây muốn hai ly!”
Khóe môi đang cong lên của Tề Ngọc khựng lại giữa đường.
Loại sinh vật có tên là em gái này, quả nhiên phải đánh một trận mới biết nghe lời?
Cúp điện thoại, hắn nói với thiếu niên đang chờ ở phía trước: “Tôi cần mua một ít đồ.”
(3)
Người xếp hàng mua trà sữa không ít, cần phải bốc số.
Trước Tề Ngọc có mười mấy người, phải đợi rất lâu, cho nên hắn quyết dịnh ngồi xuống băng ghế bên ngoài.
Lạc Thư khoanh tay đứng phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn. Bởi vì cú điện thoại không đúng lúc kia, trong lòng Lạc Thư rất loạn.
Nếu như đối phương có bạn gái, ông đây còn tỏ tình làm mịa gì, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tiểu bá vương Lạc Thư từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, Lạc đại thiếu gia lần đầu tiên biết sợ rồi.
Cậu phải bỏ cuộc giữa đường thôi.
Bởi vì vẻ ngoài của Lạc Thư và Tề Ngọc quá mức xuất chúng, nên liên tục bị người ta dòm ngó, thỉnh thoảng còn bị mấy đám con gái chỉ trỏ, có cô còn giơ điện thoại lên chụp hình bọn họ.
Xã hội ngày nay đi đâu cũng thấy người giơ điện thoại lên chụp hình, riết rồi cũng bình thường.
Có người nhận ra bọn họ, thấy Lạc Thư đang hung hăng nhìn chòng chọc vào một cậu trai có bề ngoài nho nhã lịch sự, đều cho rằng cậu trai đó hôm nay bị bắt nạt.
Đụng tới Lạc Thư chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện, không chết cũng bị lột da. Ai kêu gương mặt và khí chất của Tề Ngọc, đều thể hiện hắn không biết đánh nhau.
Lạc Thư đang bận bịu đắm chìm trong suy nghĩ người mình thích hình như đã có bạn gái, không rảnh để ý tới vẻ mặt của mấy người qua đường.
Cậu thấy từ khi Tề Ngọc ngồi xuống, tay vẫn luôn cầm điện thoại, dáng vẻ hình như là đang nhắn tin.
Là đang nhắn tin với bạn gái?
Nghĩ thế, Lạc Thư nhịn không được bước lên phía trước, giả vờ như đang kéo cái ghế ngồi xuống, thật ra là đang liếc trộm màn hình điện thoại của người nào đó.
Bởi vì vấn đề độ sáng, Lạc Thư không nhìn thấy gì hết.
Đuôi mắt của Tề Ngọc nhìn thấy động tác kéo ghế của cậu, hắn nhìn thoáng qua Lạc Thư, lại nhìn về điện thoại, rồi lại nhìn Lạc Thư, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Mỗi lần bị nhìn, là một lần trái tim của Lạc Thư như bị nhấc lên.
Bởi vì dính dáng tới sự phát triển sau này, Lạc Thư căng da đầu hỏi: “Khụ, mua trà sữa cho bạn gái hả?”
Vì muốn giả vờ thành bộ dạng như đang nhàm chán nên mới tùy tiện hỏi, mắt cậu nhìn sang nơi khác.
Quá xấu hổ, liệu cậu ấy có cho rằng ông đây có bệnh không nhỉ?
“Hửm?”
Bởi vì căng thẳng, nên Lạc Thư nghe câu nghi vấn, thành câu trả lời khẳng định. Trong lòng vô cùng lạnh lẽo, quay mắt sang, thấy Tề Ngọc đang tiếp tục lướt điện thoại.
Tình yêu còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Nếu tiếp tục tỏ tình thì chẳng phải sẽ tự rước nhục?
“Tớ…”
Tớ đi trước đây, Lạc Thư còn chưa nói xong bốn chữ này, người đối diện rốt cuộc cũng cất điện thoại, ánh mắt phiêu diêu nhìn cậu.
Tiếp tục nói cho hết câu: “Không phải bạn gái, là mua cho em gái.”
Thiếu niên bình thản gật đầu, ồ một tiếng. Ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời âm u.
Trong lòng reo hò —
Wow, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh dương thật rạng rỡ.
Em gái có lẽ rất đáng yêu.
(4)
Tề Ngọc cũng không để ý khúc nhạc điệm nhỏ này. Hắn vừa mới lên mạng tìm kiếm những việc chút nữa phải làm.
Hắn biết đánh nhau, nhưng không thích đánh nhau, đặc biệt là không thích đánh với dân không chuyên nghiệp.
Bởi vì không biết phải ra tay như thế nào, mới không làm đối phương nhập viện.
Sở trường của hắn là tìm kiếm điểm yếu của kẻ địch, ‘Chém nhanh giết nhanh’.
Vì vậy, lịch sử tìm kiếm của hắn như sau —
Làm thế nào để không đánh chết người?
Làm thế nào để đánh đối phương suy sụp tinh thần mà khóc không ngừng?
Đánh cho người ta tàn phế phải ngồi tù mấy năm?
Cần dùng bao nhiêu sức, mới đánh cho người ta phát khóc?
…..
Nói tóm lại là hắn phải đánh tới đối phương phát khóc, nhưng phải có cách giảm bớt phiền phức.
Trà sữa đã tới tay. Tề Ngọc tiếp tục đi theo thiếu niên, không mục đích tiến về phía trước.
Bọn họ càng đi càng vắng vẻ, người cũng càng ngày càng ít.
Đi tới một con hẻm chật hẹp, cuối cùng Lạc Thư cũng dừng lại.
Ở trước mặt đám đông cậu không dám hét lên, ông đây thật con mẹ nó thích cậu! Cho nên phải đến một chỗ không có người như thế này, xây dựng tâm lý.
Đáng tiếc Tề Ngọc không phải là con giun trong bụng của cậu, suy nghĩ của hắn chính là — địa điểm này rất thích hợp để khi dễ người khác.
Nhân lúc thiếu niên đang cúi đầu, hắn đặt trà sữa xuống chỗ xa xa, tránh cho lúc đấm đá bị đụng trúng, không thì hôm nay về nhà còn phải đánh một trận với em gái nữa.
‘Tách —’
Giọt nước to như hạt đậu rơi trên mu bàn tay của hắn.
Xem ra là sắp có mưa, phải tốc chiến tốc thắng.
“Tề Ngọc, tớ…”
Thiếu niên đối diện dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, tựa hồ định buông lời hung ác. Tề Ngọc không kịp lắng nghe, nói một câu đánh đi, sau đó động thủ, nhấc đầu gối lên.
Tốc chiến tốc thắng là phải như vậy.
(5)
Đối với Lạc Thư mà nói hôm nay là một ngày vô cùng kích thích.
Khi cậu chuẩn bị kết thúc câu chuyện một cách hoàn mỹ, lấy hết can đảm muốn truyền đạt tâm ý của mình —
Cậu bị đánh.
Bị người mình thích dứt khoát đánh.
Không có đánh mặt, mà dùng đầu gối hung hăng thúc vào bụng.
Lực đạo kia không phải nhẹ, rất đau!
Cậu tủi thân uất ức nhìn người đã đánh mình, dáng vẻ của Tề Ngọc lại còn vân đạm phong khinh không nói nhiều.
Đệt! Bộ dáng đánh người cũng rất đẹp mắt.
Nhưng mà tại sao lại muốn đánh cậu?!
Thật sự cậu làm người ta thấy ghét vậy sao?
“Đau không?”
Mặc dù bị đánh, giọng nói dễ nghe này vẫn làm cậu lâng lâng như cũ.
“Đau.”
Lạc Thư chớp mắt, gật đầu vô cùng nghiêm túc. Nếu có thể nói, cậu rất muốn xin một nụ hôn xoa dịu tinh thần. Bằng không thì cú đánh này, cũng quá oan uổng.
“Muốn khóc ư?”
Vì sao muốn khóc?
Lạc Thư không hiểu lắm, nhưng vẫn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không muốn.”
Đánh nhau chỉ là chuyện thường ngày với cậu, bị thương là điều không thể tránh được, không đến mức đau tới phát khóc. Nếu không thì cậu còn mặt mũi nào lăn lộn?
“Tiếp tục.”
“Hả? từ từ!”
Lúc này đây Lạc Thư né vô cùng nhanh, cậu nhìn ra Tề Ngọc chắc chắn từng luyện võ.
Thật không hổ là người ông đây chọn trúng, thành tích học tập cao không nói, đánh nhau cũng rất giỏi, quá ưu tú, muốn hôn a.
Mạch suy nghĩ lướt qua rất nhanh, Lạc Thư né tránh ánh mắt của hắn: “Sao cậu lại muốn đánh tớ?”
Cậu đã làm gì sai ư?
“Do cái này.” Cậu thấy Tề Ngọc móc ra tờ giấy mà trước đó cậu đã đưa cho cậu ấy, chỉ vào đó nói: “Rõ ràng là hẹn đánh, tôi thích tiên hạ thủ vi cường.”
Trời mưa càng nặng hạt. Nước mưa làm ướt tóc Lạc Thư, cậu siết chặt nắm tay, dở khóc dở cười, không biết nên bày tỏ như thế nào.
Là cậu sơ suất, sớm biết như vậy, chi bằng cậu viết luôn trên giấy ‘Ông đây thích cậu, làm người đàn ông của ông có được không?’, đáng lý phải nói như thế!
“Hẹn đánh cái rắm, ông đây là muốn nói cho cậu biết tớ… Tớ…”
Đến thời khắc quan trọng, mặt thiếu niên càng ngày càng đỏ, nói lắp, lời như mắc ở cuống họng, chết sống không nói nổi chữ mấu chốt.
Cuối cùng Tề Ngọc cũng phát giác ra điều kì lạ ở cậu ta, ít nhất làm hắn nhận ra hình như mình đã nghĩ lầm hướng rồi.
Mưa vẫn còn rơi, Tề Ngọc xoay người, nhặt trà sữa và cuộn tranh lên, đều đã bị dính không ít nước mưa.
Nên tìm chỗ trú mưa thôi. Đúng lúc đằng trước có một chỗ không bị mưa tạt.
Khi hắn mở bức tranh ra xem thử có bị thấm nước mưa hay không, cánh tay bị người nọ nắm chặt.
“Tớ thích cậu!”
(6)
Thình thịch.
Trái tim không ngừng đập loạn xạ.
Vò mẻ chẳng sợ sứt, Lạc Thư nhắm mắt cắn răng, rốt cuộc nói ra ba chữ kia. Đợi cả buổi vẫn chưa thấy phản ứng, cậu dè dặt ngẩng đầu, muốn quan sát vẻ mặt của Tề Ngọc, tìm kiếm câu trả lời.
Tầm mắt lại bị bức tranh trong tay đối phương hấp dẫn.
Bởi vì khá có phong cách giả tưởng, nếu nhìn lướt qua sẽ không biết là nhân vật gì, nhưng mà trên áo thun của con thỏ lại đề một chữ Lạc, cùng với ngày tháng bên dưới góc phải.
Lạc Thư cũng không ngốc, thoáng nhớ ra, bức tranh này chính là chủ đề tiết mỹ thuật ngày hôm nay.
Cho nên ở trong lòng cậu ấy cậu chính là bé thỏ ngoan mềm này ư?
Làm sao bây giờ? Bởi vì đối tượng là cậu ấy, nên cậu không thấy bị sỉ nhục gì, mà còn có hơi vui vẻ.
“Tớ… Tớ thích cậu.”
Ỷ vào bức tranh này, Lạc Thư hồi hộp nuốt nước miếng, lặp lại lần nữa.
Tề Ngọc cuốn bức tranh lại, gật đầu.
“Cám ơn.”
Người thích hắn rất nhiều, không phải chuyện gì lạ. Nhưng nếu nói trước mặt hắn, còn nói tới hai lần, thì phải nghiêm túc cám ơn.
Lạc Thư nháy mắt ngốc lăng. Cám ơn là ý gì?
“Vậy… Chúng ta có thể thử xem?”
Lạc Thư cảm thấy mình hôm nay thật sự không ổn, vốn dĩ muốn mạnh mẽ một chút, lãnh khốc cưỡng ép đối phương phải nhân lời, trên thực tế lại yếu thế hơn đối phương.
Những bại tướng bị cậu đánh đến kêu ba kia, nếu nhìn thấy chắc rớt cằm.
Bốn mắt nhìn nhau. Một bên bình tĩnh như gió, một bên lo sợ bất an.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đôi môi mà cậu rất muốn hôn kia đang đóng mở, phát ra âm thanh dễ nghe, nói —
“Không thể.”
Âm thanh trái tim tan vỡ vang lên vô cùng rõ ràng.
(7)
Ngày hôm nay rất vi diệu.
Đối với Tề Ngọc mà nói —
Không thành công đánh bạn cùng bàn tới phát khóc, có chút tiếc nuối, cần phải tổng kết lại.
Bị tỏ tình gì đó, không quan trọng lắm.
Về nhà.
Đối với Lạc Thư mà nói —
Còn chưa tỏ tình, đã bị đối tượng đánh, trong lòng rất tủi thân.
Quanh co một hồi, cho rằng có thể thành, kết quả thành công vả mặt.
Cõi lòng tan nát.
Bình luận facebook