Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: 140: Nổi Gió
Nhóm học sinh Quốc Tử Giám đến giảm bớt rất nhiều phiền não của Cơ Tùng, không bao lâu sau nhóm học sinh đã được an bài tới vị trí thích hợp.
Đến cùng với các học sinh của Quốc Tử Giám đến Lương Châu còn có ban thưởng của triều đình, ban thưởng tới trễ hơn so với nhóm học sinh hai ngày.
Chờ khi bọn Cơ Tùng thu được tin tức, ban thưởng đã vào thành Bình Xương.
Năm rồi lúc Cơ Tùng còn ở trong Sí Linh quân, mỗi khi tới ngày Trung thu đoàn viên, Bình Viễn Đế sẽ phái cấm quân đưa mấy xe lễ vật tới.
Lương Châu lạnh khủng khiếp còn nuôi ra nhiều tham quan ô lại như vậy, hiện giờ trăm phế đãi hưng......!Bình Viễn Đế hiểu rõ nỗi khổ của Cơ Tùng, bởi vậy lễ vật năm nay phá lệ phong phú, xe ngựa vận chuyển lễ vật chừng hơn năm mươi chiếc, mỗi một chiếc đều chứa thứ tốt.
Bạch Đào kích động xách theo một cái sọt chứa rất nhiều cua vọt vào phòng bếp: "Thiếu gia người xem, con cua! Hoàng Thượng đưa tới cho Vương gia thiệt nhiều cua! Chúng ta có thể hấp cua ăn!"
Nếu bọn họ ở kinh thành, cua cũng không phải thứ ngạc nhiên gì.
Nhưng bọn họ đang ở Lương Châu, cua lớn từ kinh thành vận chuyển tới liền có vẻ tinh quý lạ thường.
Càng đừng nói tới mỗi một con cua trong sọt còn lớn hơn cả bàn tay, đặt ở trong kinh cũng là tinh phẩm khó gặp.
Con cua trong sọt giương nanh múa vuốt, cua theo đoàn xe đi qua hơn phân nửa Sở Liêu vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
Bạch Đào ngốc hồ hồ cảm động không thôi: "Thật tốt a, Hoàng Thượng đối với Vương gia của chúng ta thật tốt a."
Đều nói phụ tử thiên gia không có thân tình, nhưng Hoàng Thượng cũng không vì Vương gia tới Lương Châu mà quên y.
Xem, ông còn có thể tặng cua lớn cho Vương gia.
Thân là người ngoài cuộc Bạch Đào không biết đến tột cùng Bình Viễn Đế đã làm cái gì, cậu mới có thể dùng vẻ mặt hạnh phúc nói ra những lời này.
Nhan Tích Ninh chính mắt chứng kiến qua thủ đoạn của Bình Viễn Đế hoàn toàn không có nhẹ nhàng như vậy, hắn giương ánh mắt phức tạp nhìn nhìn con cua: "Rửa mấy con buổi tối hấp, còn lại đưa cho Lão Trương đi, để buổi tối hắn làm đồ thêm cơm cho các huynh đệ."
Bạch Đào vội gật đầu không ngừng: "Vâng ạ."
Nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của Bạch Đào, Nhan Tích Ninh phức tạp thở dài một hơi, lập tức nhẹ chân đi về hướng thư phòng.
Thống lĩnh cấm quân phụ trách vận chuyển ban thưởng còn mang đến một bức thư Bình Viễn Đế tự tay viết, Cơ Tùng đọc thư xong liền nhốt bản thân trong thư phòng đã sắp hai canh giờ.
Nhan Tích Ninh nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Dung Xuyên, ta có thể tiến vào không?"
Qua một lúc, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân của Cơ Tùng.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Cơ Tùng với thân hình cô đơn đứng ở trước mặt Nhan Tích Ninh, đáy mắt mang theo sự mệt mỏi không thể tan biến.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh, y cười một cách miễn cưỡng: "A Ninh."
Nhan Tích Ninh nâng tay ôm lấy thắt lưng Cơ Tùng: "Không muốn cười thì không cười, không cần miễn cưỡng."
Đường cong trên khóe môi Cơ Tùng dần dần kéo thẳng, y ôm lại Nhan Tích Ninh, đặt cằm lên trên vai Nhan Tích Ninh: "Ta nghĩ rằng nhìn thấy thư của ông, ta sẽ không có cảm xúc gì."
Kết quả vẫn là không thể khống chế được, trong thư của Bình Viễn Đế nói với y về cẩm lí của Dung Vương phủ, nói về trái cây trong Phẩm Mai Viên.
Ông nói hắn trời lạnh nhớ mặc áo ấm, không cần khiến chính mình chịu khổ......
Làm một đế vương, lúc Bình Viễn Đế ở chung với thần tử cùng đại đa số Hoàng tử đều là lạnh lùng, duy độc lúc đối mặt với y và Cơ Đàn, luôn có vài phần ôn nhu hơn.
Nhưng mà chính vì điểm ôn nhu này, khiến cho y vô cùng nặng nề.
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ phía sau lưng Cơ Tùng, đầu của hắn rúc vào ngực Cơ Tùng: "Ta hiểu."
Ôm Vương phi của mình, Cơ Tùng cảm giác cảm xúc của mình dần dần ổn định.
Qua một lúc lâu sau y mới buông Nhan Tích Ninh ra: "Mặc kệ như thế nào, ông quả thật đã giúp ta không ít."
Nói đến việc này, Nhan Tích Ninh có chút lo lắng: "Quốc Tử Giám để nhiều người đến Lương Châu như vậy, liệu đám người Thái tử và Nhị hoàng tử bọn họ có thể có ý kiến hay không?" Hơn nữa sự trợ giúp của Bình Viễn Đế, mặc kệ sau này ai thượng vị, đều sẽ có chút kiêng kị với Cơ Tùng đi?
Hiện giờ Cơ Tùng tay cầm đại quân, còn có Lương Châu làm chỗ dựa, những thứ y có được không hề ít hơn so với một hoàng tử nào.
Nếu để cho bọn họ biết được hiện tại Cơ Tùng có thể đứng lên, tròng mắt của bọn họ đều sẽ đỏ.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Hàng năm Quốc Tử Giám đều sẽ có hàng ngàn học sinh xuất sư, đại đa số bọn họ chỉ có thể trở lại nguyên quán.
Năm rồi Quốc Tử Giám cũng sẽ tiến cử nhân tài cho các châu phủ, việc này không cần phải lo lắng."
Hơn nữa, tranh đấu giữa Thái tử và Nhị hoàng tử đang tiến vào lúc gay cấn.
Lúc bọn Cơ Tùng đi, Nhị hoàng tử Cơ Lương bởi vì chuyện Nghênh Tân Lâu cháy mà bị cấm túc ba tháng, nhưng mà cấm túc không tới một tháng, bên phía Thái tử cũng xảy ra chuyện bị cấm túc.
Trước mắt hai Hoàng tử mà Bình Viễn Đế xem trọng nhất đều bị cấm túc, triều đình chỉ biết hỗn loạn hơn, vì thế y chỉ có thể tìm cái cớ thả hai người này ra.
Hai người này hiện tại càng đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ là mấy trăm đệ tử Quốc Tử Giám, bọn họ sẽ không để trong lòng.
Nói chuyện với Nhan Tích Ninh một lát, tâm tình Cơ Tùng mới tốt lên: "Lần này kinh thành đưa tới không ít đồ vật này nọ, ngươi xem xem có thứ mình thích hay không? Đúng rồi, năm rồi có đưa cua tới, không phải ngươi thích ăn cua ư? Lấy một ít đến, buổi tối hôm nay liền hấp chúng."
Nhan Tích Ninh phì một tiếng nở nụ cười: "Ngươi nói chậm, Bạch Đào đang bận hấp cua rồi."
Chờ khi cua ra nồi, sắc trời cũng tối sầm xuống, lúc này rốt cuộc có thể ngồi xuống im lặng ăn một bữa cơm chiều.
Đồ ăn buổi tối hôm nay rất phong phú, ngoại trừ thức ăn thường xuyên có thể thấy ra, trên bàn còn có một đĩa cua hấp màu cam rực rỡ.
Ngoài ra còn có một cái đĩa bánh trung thu còn mang theo độ ấm, trong chai rượu bên cạnh bánh trung thu còn cắm hai đóa hoa cúc.
Nhìn thấy cua cùng bánh trung thu trên bàn, Nhan Tích Ninh có chút buồn cười: "Chúng ta đây là đang ăn bù lễ Trung thu sao?"
Nhà giàu trong kinh tới lễ Trung thu sẽ ngắm trăng thưởng cúc ăn cua và bánh trung thu, nhưng mà Trung thu năm nay bọn họ bận đến chân không chạm đất, hai người cũng chưa nhớ tới chuyện lễ Trung thu này.
Cơ Tùng bốc một con cua lên đưa cho Nhan Tích Ninh: "Đúng vậy, coi như chúng ta đang ăn Trung thu đi." Bất quá Trung thu đối với y mà nói đã không còn ý nghĩa quan trọng gì, y và A Ninh mỗi ngày đều đoàn tụ.
Nói xong Cơ Tùng lại đưa đồ kẹp cua cho A Ninh: "Đến."
Nhan Tích Ninh khoát tay: "Ta không cần thứ này." Loại đồ vật phong nhã này hắn dùng không được, hắn ăn cua có chút thô bạo, trực tiếp bỏ chân xốc mai đưa lên miệng cắn.
Nghe nói có người ăn một con cua có thể tốn hai canh giờ, Nhan Tích Ninh gặm một con cua chỉ tốn chưa tới nửa chén trà nhỏ.
Cua thịt thơm ngon, không chấm thêm thứ gì càng có thể thưởng thức ra được vị ngon của nó.
Nhất là phần gạch cua bên trong cua cái kia, đây mới gọi là mỹ vị nhân gian.
Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng cua ở trên đường sẽ bị gầy, nhưng mà đám cua mà hắn ăn gạch cua đều đầy đến sắp tràn ra, ăn vào thỏa mãn vạn phần.
Khi hắn mới vừa gặm xong một con cua, Cơ Tùng lại đặt một con ở trước mặt hắn: "Nghe nói thịt cua có tính hàn, cũng không nên tham nhiều."
Nhan Tích Ninh cười gật gật đầu: "Được." Tuy nói như thế, nhưng bốn con cua trên bàn có ba con là tiến vào bụng hắn.
Làm một người con vùng sông nước, hắn ăn cua đều là dùng bồn đựng, lần này chỉ ăn ba con, hắn cảm giác chính mình còn chưa có phát huy thực lực đích thực của bản thân.
Hắn ý do vị tẫn: "Cua ăn ngon thật a.
Nếu một ngày nào đó Lương Châu cũng có thể nuôi ra cua lớn thì tốt rồi." Nghe lời này, trong mắt Cơ Tùng hiện lên một tia tự trách cùng đau lòng.
Nếu không đi theo y đến Lương Châu, hiện tại A Ninh có thể ở kinh thành vui vẻ ăn tôm cua.
Nhan Tích Ninh vậy mà còn bắt đầu tính toán nghiêm túc: "Không phải chúng ta có một cái thôn trang ư? Nếu không ta thử thả mấy con cua vào trong hồ nước, nhìn xem sang năm có thể đẻ ra cua con hay không?"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Nghe nói cua đẻ trứng trong biển."
Nhan Tích Ninh vỗ đầu: "Đúng vậy, ngươi xem trí nhớ này của ta.
Chỉ nghĩ đến ăn cua, kết quả ngay cả tập tính của cua cũng quên mất." Nếu hắn thực sự thả mấy con cua vào trong hồ nước, chỉ sợ tất cả mấy con cua này đều không qua được mùa đông.
*
Trong trí nhớ của Nhan Tích Ninh, mỗi khi tới mùa ăn cua, lúa sẽ biến thành màu vàng rồi.
Nhớ rõ lần trước khi ra cửa, lúc nước Lương Châu chỉ vừa mới phát tán phấn hoa, mà hiện tại đã nặng trĩu đến nghiêng ngả.
Gió thu vừa thổi, có chút ruộng lúa đã ẩn ẩn sắc vàng.
Năm rồi tới mùa thu hoạch vụ thu, dân chúng Lương Châu bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đầu tiên lo lắng châu chấu, năm rồi trời hạn nhất định nháo nạn châu chấu, đợi đến lúc thu gặt, hoa màu đã bị châu chấu cạp đến không còn mấy.
Lúc châu chấu nháo lên, cho dù dân chúng có thức trắng đêm canh giữ trong ruộng cũng thành vô bổ.
Cho dù may mắn tránh được nạn châu chấu, bọn họ lại lo lắng binh tai.
Quân Liêu Hạ giỏi nhất là đốt sát đánh cướp, bắt đầu từ trước mùa đông, bọn họ sẽ lợi dụng sơ hở vòng qua phòng tuyến của Sí Linh quân vọt vào nội địa.
Có một năm gót sắt Liêu Hạ xâm nhập trăm dặm Lương Châu, nơi đi qua không một người còn sống.
Cho dù tránh được nạn châu chấu và binh tai, lương thực cũng được mùa, dân chúng vẫn không thể vui vẻ nỗi.
Bởi vì bọn họ phải nộp các loại sưu cao thuế nặng, lúa cực cực khổ khổ trồng cả một mùa, kết quả tình trạng ngay cả cơm còn ăn không đủ no chỗ nào cũng có.
Nhưng mà năm nay không giống vậy, tất cả mọi người đều nhiệt tình chờ đợi mùa thu hoạch.
Trong ruộng lúa trĩu cành truyền đến tiếng vịt huyên náo, nhóm vịt lớn vịt nhỏ từ Ti Châu Ích Châu tới lấy châu chấu làm thức ăn.
Vịt lớn đẻ vô số trứng, vịt con thể trạng cường tráng chất thịt chắc nịt.
Dưới mỏ của chúng, châu chấu không chỗ chạy trốn, châu chấu khiến cho dân chúng nghe tin đã sợ mất mật cứ như vậy biến mất thành vô hình.
Đợi cho kỳ thu hoạch vụ thu chấm dứt, đám vịt cũng đã lớn lên mập mạp.
Chúng nó một số sẽ bị đưa vào Sí Linh quân trở thành hàng tẩm bổ cao cấp của các tướng sĩ, một số sẽ được phân phát cho dân chúng nghèo khổ, gia tăng thu nhập cho bọn họ.
Hơn nữa chỗ vịt đi qua để lại vô số phân, ruộng nước ruộng cạn được phân vịt tẩm bổ đặc biệt màu mỡ, làm trụ cột cho mùa thu hoạch tiếp theo.
Về phần binh tai, bắt đầu từ năm nay đã không cần lo lắng.
Cơ Tùng tới Lương Châu, có y ở phía sau, các tướng sĩ Sí Linh quân cảnh giác một trăm hai mươi vạn phần.
Hơn nữa nửa năm trước bọn họ gần như điên cuồng tiến hành trả thù người Liêu Hạ, hiện giờ chỉ cần kỵ binh Liêu Hạ tới gần đường biên giới trong lòng bắt đầu run rẩy.
Hơn nữa sau khi Cơ Tùng đến Lương Châu miễn cho dân chúng ba năm thuế má, năm nay lương thực mà dân chúng có thể giữ lại còn nhiều hơn năm ngoái gấp mấy lần.
Bởi vậy dân chúng nhìn thấy hoa màu trong đất nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng bỏng hơn.
Từ khi nhóm học sinh Quốc Tử Giám dần dần quen thuộc cương vị, các hạng mục kiến thiết thành Bình Xương cũng bắt đầu hừng hực khí thế triển khai, Cơ Tùng từ từ dời tinh lực từ hoa màu trong thành đến ngoài thành.
Mỗi ngày y đều sẽ mang theo A Ninh cùng đi ra ngoài thành nhìn lúa sắp chín, ngửi hương lúa, trong lòng liền dâng lên hy vọng.
Đương nhiên, y mang Nhan Tích Ninh đi ra cũng không chỉ là vì thả lỏng tâm tình, bọn họ có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.
Sau khi thu hoạch vụ thu, có một chút đất đai phải trở lại thành rừng.
Vì để cho ruộng đất hiện có có thể trồng ra càng nhiều lương thực, nuôi sống càng nhiều dân chúng, bọn họ phải nghĩ biện pháp đề cao sản lượng trồng được.
Tuy nói phía trước bọn họ và quan viên Lương Châu đã thương lượng qua, nhưng phải biến lý luận trống rỗng thành sự thật, còn cần càng nhiều thực tiễn.
Hôm nay hai người đi tới khu đồi núi phía Nam thành Bình Xương, quận Bình Xương gần Mẫn Giang, chỉ cần không phải hạn hán lớn, kỳ thật trong quận không thiếu nước.
Đồi núi trước đúng là như thế, phóng mắt nhìn lại non xanh nước biếc, nhìn là thấy một mảnh đất lành.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh phát hiện dân chúng chỉ khai khẩn đất trồng tại chân núi, mà triền núi và đỉnh núi mọc đầy cỏ cây hỗn độn.
Nhìn đến núi rừng như vậy, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, vì thế hắn trực tiếp giải thích về nguyên lý và kết cấu của ruộng bậc thang cho quan viên đi theo.
Nếu đất có thể trồng ra hoa màu, vậy không có lý do gì để hoang phế.
Nếu sửa đỉnh núi thành ruộng bậc thang, vậy cả một ngọn núi đều có thể được sử dụng.
Đỉnh núi có thể trồng các loại cây kinh tế chịu hạn, sườn núi muốn làm thành ruộng bậc thang có thể thông qua guồng nước dẫn nước lên, đến lúc đó cũng có thể trồng hoa màu.
Trên bờ ruộng dễ bị cuốn trôi lại trồng cỏ nuôi súc vật có năng lực phòng ngừa đất màu bị trôi, có thể nuôi một ít dê bò......
Theo Nhan Tích Ninh giảng giải, quan viên giỏi về hội họa theo căn cứ theo tưởng tượng của hắn vẽ ra một bức tranh ruộng bậc thang.
Chờ sau khi vẽ xong, tất cả mọi người đều cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, chỉ chờ thu hoạch vụ thu xong lấy một ngọn núi làm thí nghiệm trước.
Nhìn thấy bọn quan viên hưng trí bừng bừng đi đến một ngọn đồi gần đó, Nhan Tích Ninh về bên trong xe ngựa đưa bức tranh mà quan viên vẽ ra cho Cơ Tùng xem: "Dung Xuyên ngươi xem, học sinh từ Quốc Tử Giám đi ra chính là khác biệt, người ta vẽ bức tranh cũng vẽ rất đẹp."
Cơ Tùng dở khóc dở cười, y đưa một quả lê qua: "Ngày hôm qua ngươi đã cho hắn nhìn bản nháp trước, nếu hắn còn vẽ không được, thì cũng không cần làm việc nữa."
Nhan Tích Ninh tiếp nhận lê há to mồm cắn, nước lê trong veo chảy ra: "Không thể nói như vậy, thuật nghiệp có chuyên môn.
Ta cũng không phải cái gì cũng làm tốt được."
Những lý luận hắn nói ra đều là hiện đại đã dùng qua hơn nữa còn thành công, nếu phải nói tiếp, hắn mới là người bắt chước lời người khác kia.
Cơ Tùng giương mắt nhìn dãy núi nhấp nhô: "Nếu một mảnh núi này đều biến thành ruộng bậc thang, chỉ cần phiến ruộng bậc thang này, có thể nuôi sống dân chúng ba quận." Không phải y hồ ngôn loạn ngữ, số liệu này là do quan viên thông thạo thuật tính tính ra.
Trong mắt Cơ Tùng có ẩn ẩn chờ mong, Lương Châu tổng cộng có tám quận, nếu một mảnh ruộng bậc thang có thể nuôi sống ba quận, vậy chỗ đất còn lại có thể nuôi sống bao nhiêu người? Chờ Lương Châu thành tái ngoại đào nguyên, còn sợ không có dân chúng tới đây định cư sao?
Nhìn phong cảnh tốt đẹp ngoài cửa sổ xe, ánh mắt Cơ Tùng nhu hòa nhìn về phía Nhan Tích Ninh.
Nếu không có A Ninh, lúc này nạn châu chấu ở Lương Châu cũng đủ khiến y đau đầu, làm sao mà có cảnh tượng mùa thu hoạch như hiện giờ? Nhưng mà Nhan Tích Ninh đang cúi đầu gặm lê rôm rốp, phong tình vạn chủng của Cơ Tùng hắn hoàn toàn không ngắm thấy.
Cơ Tùng nhíu mày, chẳng lẽ khuôn mặt này của y còn không bằng một quả lê? Y tức giận nghiêng người qua hôn lấy Vương phi nhà mình, Nhan Tích Ninh một tay cầm lê một tay chặn Cơ Tùng: "Đừng phóng túng, quan viên phía dưới còn ở bên ngoài nha......"
Cơ Tùng giơ tay kéo mành xuống, nhất thời trong thùng xe một mảnh hôn ám.
Y ôm lấy Vương phi của y, cùng hắn trao một nụ hôn ngập tràn vị ngọt: "Lê ngon như vậy? Ngươi cũng không nhìn ta."
Nói xong y hôn lên cổ A Ninh, một bàn tay không an phận chui vào vạt áo A Ninh.
Hơi thở Nhan Tích Ninh thoáng chốc liền không ổn định, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Bên ngoài có người, có người......"
Từ sau khi tiếp xúc thân mật cùng A Ninh, Cơ Tùng thực tủy biết vị.
Y không phải người phóng túng, chỉ là nhìn đến A Ninh, y luôn muốn thân cận với hắn nhiều hơn một chút.
Xúc cảm trong lòng bàn tay nhẵn nhụi như tơ lụa, Cơ Tùng không khỏi sờ soạng thêm hai cái.
Y đè nén rung động trong nội tâm tiến đến bên tai A Ninh nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ, ta rất muốn hôn ngươi." Nhan Tích Ninh nghiêm chỉnh nói: "Buổi tối, buổi tối cho ngươi hôn đủ."
Trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, Nhan Tích Ninh đẩy người Cơ Tùng: "Có người đến đây, mau đứng lên."
Cơ Tùng ngồi thẳng dậy, y thuận tay sờ soạng tiểu A Ninh một phen, mò đến Nhan Tích Ninh dựng cả tóc gáy sau lưng, thiếu chút nữa lại ngã xuống.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, rất nhanh liền đến trước xe ngựa.
Thanh âm thị vệ Vương phủ truyền đến: "Chủ tử, Vương phi, có mấy người Liêu Hạ đến Vương phủ.
Người dẫn đầu nói hắn là bạn tốt của Vương phi."
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, hắn ném quả lê đã gặm một nửa ra sau người Cơ Tùng: "Ta? Bạn tốt Liêu Hạ?"
Trong bạn bè của hắn có người này sao?
Đột nhiên Nhan Tích Ninh nghĩ tới một người, hắn vỗ đùi thật mạnh: "Ô Chu! Ta sao lại quên hắn nha!"
Bất quá sao Ô Chu lại tới Lương Châu đây? Nhan Tích Ninh suy nghĩ thật kỹ sắc mặt tái mét: "Không xong, ta quên trả lời thư của Ô Chu."
Ô Chu nói sẽ gửi bồ câu mang theo đề toán định kỳ cho hắn, hy vọng hắn có thể trả lời kịp thời một chút.
Lúc ấy hắn đáp ứng luôn miệng, chỉ là không nghĩ tới sau khi Ô Chu đi không bao lâu, hắn và Cơ Tùng phải tới Lương Châu.
Bồ câu của Ô Chu một con hắn cũng chưa thấy, sau khi tới Lương Châu rồi, hắn cũng quên sạch chuyện này.
Lấy tính tình chấp nhất của Ô Chu, thấy hắn không trả lời tin tức, trực tiếp giết tới Sở Liêu cũng rất có thể.
Vừa lúc Lương Châu gần Liêu Hạ, Ô Chu nhất định là nghe được tin tức.
Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi: "Làm sao bây giờ, nếu Ô Chu bảo ta làm thuật toán, ngươi nên ngăn giúp ta một chút."
Cơ Tùng cho hắn một ánh mắt lực bất tòng tâm: "Ô Chu là đại nho Liêu Hạ, hắn đến Lương Châu, chúng ta cần phải chiêu đãi cho thật tốt."
Đám người Ô Chu đã ở giữa đại điện, bọn họ có năm người, mỗi người đều ăn mặc kín kẽ, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, nhìn thoáng qua như là người Ba Tư đến thành Bình Xương kinh thương.
Vừa thấy Nhan Tích Ninh, Ô Chu bước nhanh tiến lên, không đợi Nhan Tích Ninh nói chuyện, hắn liền mỏi mệt quỳ xuống: "Nhan Tích Ninh, giúp ta."
Nhan Tích Ninh:???
Chuyện gì đây?
Lúc này phía sau Ô Chu một người hầu có dáng người thấp bé đi ra, người hầu chậm rãi cởi khăn che đầu lộ ra gương mặt tú lệ.
Đây cư nhiên là một cô nương! Cô nương nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cơ Tùng, lập tức phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Hoàng huynh, cứu ta!"
Cơ Tùng:!!!
Sau khi Cơ Tùng bị ám toán, nhóm tướng soái Sí Linh quân phát điên.
Bọn họ điên cuồng trả thù người Liêu Hạ, nơi quân Sở đi qua không còn một ngọn cỏ.
Không đến nửa năm, Liêu Hạ cứng rắn chống đỡ cũng tổn hại vài tên đại tướng.
Người Liêu Hạ hoảng sợ, bất đắc dĩ bọn họ phải phái sứ đoàn đến kinh thành nghị hòa.
Nhưng mà sứ đoàn nghị hòa đến Trường Gia Quan, Mạc Lặc dẫn đội đã bị Cơ Tùng cướp đi.
Người dẫn đầu còn lại là Đại Hoàng tử Liêu Hạ Đốn Ba, Đốn Ba đưa ra ý muốn hòa thân với Sở Liêu đổi lấy hòa bình hai nước.
Vì biểu đạt thành ý, cũng vì ổn định hai bên, Bình Viễn Đế liền tiễn Lục Công chúa Cơ Nhân lên kiệu hoa nghị hòa.
Đốn Ba là hoa hoa công tử, sau khi tới Sở Liêu không chỉ không thu liễm, còn trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh, chuyện này chọc giận Diệp Lâm Phong.
Diệp thần y vừa tức giận, trực tiếp làm cho Đốn Ba không thể làm nam nhân.
Trên đường trở về, Đốn Ba một ngày so với một ngày càng táo bạo.
Lần nghị hòa này của hắn thất bại, tổn thất một Đại tướng quân không nói, còn bị người Sở Liêu hung hăng hạ thấp mặt mũi.
Đối mặt với Công chúa Sở Liêu nghị hòa, trong lòng hắn có một cỗ tà hỏa thiêu đốt.
Cơ Nhân trên đường tới Liêu Hạ đã bị không tra tấn ra người, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Vốn tưởng rằng tới Liêu Hạ rồi, Đốn Ba sẽ thoáng thu liễm một ít.
Nhưng mà trở lại đô thành Đốn Ba càng thêm không kiêng nể gì, Cơ Nhân sống không bằng chết.
Nhưng mà Cơ Nhân vẫn kiên cường sống tiếp, bởi vì trong lòng nàng có hy vọng sống sót.
Người cho nàng hy vọng không phải ai khác, chính là Ô Chu.
Ô Chu làm đại nho Liêu Hạ lại thủ chiến thất bại, này còn chưa tính, hắn lại thân thiết với Dung Vương phi của Sở Liêu.
Điều này làm cho Đốn Ba sao có thể dễ dàng tha thứ hắn? Vì thế trên đường trở về, Ô Chu cũng chịu không ít đả kích từ Đốn Ba.
Hai người cùng số khổ cứ như vậy gặp nhau trên đường tới Liêu Hạ, Ô Chu chất phác từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cơ Nhân liền rơi vào tay giặc.
Người suốt ngày làm bạn cùng con số như hắn lần đầu tiên biết được sự tuyệt vời của tình cảm, hắn và Cơ Nhân ở dưới mí mắt Đốn Ba trộm yêu nhau.
Hai bọn họ vốn nghĩ nửa đường bỏ chạy, nhưng bọn thị vệ của Đốn Ba trông coi rất nghiêm ngặt, dọc theo đường đi bọn họ cũng chưa thể tìm được cơ hội.
Vì thế chỉ có thể kiềm chế nôn nóng chờ đợi cơ hội, cứ như vậy, hai bọn họ cùng nhau tới vương đô Liêu Hạ.
Sức khỏe của thủ lĩnh Liêu Hạ Hách Nhĩ Ba sắp không được, ban đầu vị trí thủ lĩnh sẽ giao cho Đốn Ba, nhưng mà hiện tại Đốn Ba xảy ra chuyện, điều này làm cho hai vị đệ đệ dã tâm bừng bừng của hắn thấy được hy vọng.
Vì thế ba người nội đấu, Ô Chu thừa dịp ba vị hoàng tử tranh đấu ngươi chết ta sống chui chỗ trống, hắn dẫn theo Cơ Nhân ra ngoài.
Ban đầu Ô Chu muốn mang Cơ Nhân đi mấy quốc gia lân cận, nhưng mấy quốc gia nhỏ chung quanh không ai có thể che chở bọn họ, nếu hành tung của bọn họ bị phát hiện chỉ có một con đường chết.
Sở Liêu là gia hương của Cơ Nhân, hắn quyết định mang theo Cơ Nhân chạy thoát về hướng Sở Liêu.
Ô Chu nguyên bản nghĩ cùng mai danh ẩn tích với Cơ Nhân ở Sở Liêu, cũng không nghĩ đến vừa tới Lương Châu, hắn chợt nghe được tiếng tăm của phu phu Dung Vương.
Ô Chu nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, quan hệ của hắn cùng Nhan Tích Ninh có thể cứu mạng hắn ở thời khắc mấu chốt.
Ô Chu mỏi mệt không chịu nổi lại vẫn giương đôi mắt chờ mong nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Nhan Tích Ninh, ta là người Liêu Hạ không giả, nhưng A Nhân nàng là người Sở Liêu.
Van cầu ngươi, nhất định phải cứu nàng, nàng không thể bị Đốn Ba mang về.
Đốn Ba hắn không phải người, A Nhân trở về chỉ có con đường chết."
Cơ Nhân đầy nước mắt: "Hoàng huynh, Tiểu Lục biết một mình ta rời Liêu Hạ sẽ gây rối hai nước, Tiểu Lục chết muôn lần cũng không hết tội.
Nhưng Ô Chu là vô tội, hắn là bị ta mê hoặc.
Hoàng huynh, cầu người xem trên phần máu mủ đồng bào của chúng ta, cứu hắn."
Lúc Cơ Tùng rời cung, Lục Công chúa vẫn chỉ là đứa trẻ trong tã lót, đừng nói y có tình cảm gì với Cơ Nhân, ngay cả Cơ Nhân lớn lên thành cái dạng gì y cũng không rõ ràng.
Nhưng nhìn thấy muội muội trước mắt khóc đến rơi lệ như mưa, lửa giận trong lòng Cơ Tùng càng cháy càng vượng.
Khi Cơ Nhân bị đưa đến Liêu Hạ hòa thân, Cơ Tùng đi đầu phản đối, nhưng phản đối của y không có hiệu quả.
Trở về y cũng nói đến việc này với A Ninh, hai người khó chịu rất lâu.
Hòa bình hai nước sao có thể cột trên người một thiếu nữ? Dân chúng Sở Liêu cần một cô nương hy sinh hạnh phúc cả đời của bản thân, hạnh phúc mỏng manh đến vậy sao?
Nếu Đốn Ba là một người ổn thỏa đáng dựa vào, Cơ Nhân theo hắn tuy rằng khổ một chút cũng liền thôi.
Cố tình hắn là người man rợ có tính tình bạo ngược, Cơ Nhân đi theo hắn sao có ngày lành?! Cơ Tùng lúc ấy đã nghĩ tới kết cục cuối cùng của Cơ Nhân, cô nương đáng thương này cuối cùng sẽ hương tiêu ngọc vẫn trên mảnh đất Liêu Hạ.
May mà nàng gặp được lang quân cùng trốn thoát, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.
Cơ Nhân liên tục rơi lệ: "Hoàng huynh, hoàng tẩu, Tiểu Lục biết chính mình phạm vào tội lớn, Tiểu Lục không cầu các ngươi có thể tha thứ cho ta.
Chỉ cầu các ngươi giữ mạng Ô Chu, nếu hắn trở về sẽ mất mạng."
Lời còn chưa dứt, cánh tay của nàng bị một đôi bàn tay to hữu lực kéo lên.
Đáy mắt Cơ Tùng phiếm hồng: "Đứng lên, Hoàng tộc Sở Liêu ta bất cứ lúc nào cũng phải đội trời đạp đất quang minh lỗi lạc, tuyệt không làm chó vẩy đuôi mừng chủ."
Cơ Nhân nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, nàng nghe được Tam ca của nàng nói từng chữ một: "Từ hôm nay các ngươi ở lại Vương phủ, chỉ cần Cơ Tùng ta còn một hơi thở, sẽ không để bất luận kẻ nào khi nhục các ngươi nửa phần."
Nước mắt Cơ Nhân mới vừa nghẹn lại rốt cuộc cũng không gắng nổi, nàng oa một tiếng bổ nhào vào trong lòng Cơ Tùng gào khóc: "Hoàng huynh, hoàng huynh ——" cực khổ mấy tháng hóa thành nước mắt, trái tim nhấc cao lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể trở về đúng chỗ.
______________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Nhân: Về nhà thật tốt, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thật tốt!
Ô Chu: Đã biết A Nhân và Dung Vương là quan hệ huynh muội, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng là phu phu, ta cùng A Nhân là quan hệ tình lữ, xin hỏi, ta và Nhan Tích Ninh là quan hệ thân thích gì?
A Ninh:......!Ông nội ngươi..
Đến cùng với các học sinh của Quốc Tử Giám đến Lương Châu còn có ban thưởng của triều đình, ban thưởng tới trễ hơn so với nhóm học sinh hai ngày.
Chờ khi bọn Cơ Tùng thu được tin tức, ban thưởng đã vào thành Bình Xương.
Năm rồi lúc Cơ Tùng còn ở trong Sí Linh quân, mỗi khi tới ngày Trung thu đoàn viên, Bình Viễn Đế sẽ phái cấm quân đưa mấy xe lễ vật tới.
Lương Châu lạnh khủng khiếp còn nuôi ra nhiều tham quan ô lại như vậy, hiện giờ trăm phế đãi hưng......!Bình Viễn Đế hiểu rõ nỗi khổ của Cơ Tùng, bởi vậy lễ vật năm nay phá lệ phong phú, xe ngựa vận chuyển lễ vật chừng hơn năm mươi chiếc, mỗi một chiếc đều chứa thứ tốt.
Bạch Đào kích động xách theo một cái sọt chứa rất nhiều cua vọt vào phòng bếp: "Thiếu gia người xem, con cua! Hoàng Thượng đưa tới cho Vương gia thiệt nhiều cua! Chúng ta có thể hấp cua ăn!"
Nếu bọn họ ở kinh thành, cua cũng không phải thứ ngạc nhiên gì.
Nhưng bọn họ đang ở Lương Châu, cua lớn từ kinh thành vận chuyển tới liền có vẻ tinh quý lạ thường.
Càng đừng nói tới mỗi một con cua trong sọt còn lớn hơn cả bàn tay, đặt ở trong kinh cũng là tinh phẩm khó gặp.
Con cua trong sọt giương nanh múa vuốt, cua theo đoàn xe đi qua hơn phân nửa Sở Liêu vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
Bạch Đào ngốc hồ hồ cảm động không thôi: "Thật tốt a, Hoàng Thượng đối với Vương gia của chúng ta thật tốt a."
Đều nói phụ tử thiên gia không có thân tình, nhưng Hoàng Thượng cũng không vì Vương gia tới Lương Châu mà quên y.
Xem, ông còn có thể tặng cua lớn cho Vương gia.
Thân là người ngoài cuộc Bạch Đào không biết đến tột cùng Bình Viễn Đế đã làm cái gì, cậu mới có thể dùng vẻ mặt hạnh phúc nói ra những lời này.
Nhan Tích Ninh chính mắt chứng kiến qua thủ đoạn của Bình Viễn Đế hoàn toàn không có nhẹ nhàng như vậy, hắn giương ánh mắt phức tạp nhìn nhìn con cua: "Rửa mấy con buổi tối hấp, còn lại đưa cho Lão Trương đi, để buổi tối hắn làm đồ thêm cơm cho các huynh đệ."
Bạch Đào vội gật đầu không ngừng: "Vâng ạ."
Nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của Bạch Đào, Nhan Tích Ninh phức tạp thở dài một hơi, lập tức nhẹ chân đi về hướng thư phòng.
Thống lĩnh cấm quân phụ trách vận chuyển ban thưởng còn mang đến một bức thư Bình Viễn Đế tự tay viết, Cơ Tùng đọc thư xong liền nhốt bản thân trong thư phòng đã sắp hai canh giờ.
Nhan Tích Ninh nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Dung Xuyên, ta có thể tiến vào không?"
Qua một lúc, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân của Cơ Tùng.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Cơ Tùng với thân hình cô đơn đứng ở trước mặt Nhan Tích Ninh, đáy mắt mang theo sự mệt mỏi không thể tan biến.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh, y cười một cách miễn cưỡng: "A Ninh."
Nhan Tích Ninh nâng tay ôm lấy thắt lưng Cơ Tùng: "Không muốn cười thì không cười, không cần miễn cưỡng."
Đường cong trên khóe môi Cơ Tùng dần dần kéo thẳng, y ôm lại Nhan Tích Ninh, đặt cằm lên trên vai Nhan Tích Ninh: "Ta nghĩ rằng nhìn thấy thư của ông, ta sẽ không có cảm xúc gì."
Kết quả vẫn là không thể khống chế được, trong thư của Bình Viễn Đế nói với y về cẩm lí của Dung Vương phủ, nói về trái cây trong Phẩm Mai Viên.
Ông nói hắn trời lạnh nhớ mặc áo ấm, không cần khiến chính mình chịu khổ......
Làm một đế vương, lúc Bình Viễn Đế ở chung với thần tử cùng đại đa số Hoàng tử đều là lạnh lùng, duy độc lúc đối mặt với y và Cơ Đàn, luôn có vài phần ôn nhu hơn.
Nhưng mà chính vì điểm ôn nhu này, khiến cho y vô cùng nặng nề.
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ phía sau lưng Cơ Tùng, đầu của hắn rúc vào ngực Cơ Tùng: "Ta hiểu."
Ôm Vương phi của mình, Cơ Tùng cảm giác cảm xúc của mình dần dần ổn định.
Qua một lúc lâu sau y mới buông Nhan Tích Ninh ra: "Mặc kệ như thế nào, ông quả thật đã giúp ta không ít."
Nói đến việc này, Nhan Tích Ninh có chút lo lắng: "Quốc Tử Giám để nhiều người đến Lương Châu như vậy, liệu đám người Thái tử và Nhị hoàng tử bọn họ có thể có ý kiến hay không?" Hơn nữa sự trợ giúp của Bình Viễn Đế, mặc kệ sau này ai thượng vị, đều sẽ có chút kiêng kị với Cơ Tùng đi?
Hiện giờ Cơ Tùng tay cầm đại quân, còn có Lương Châu làm chỗ dựa, những thứ y có được không hề ít hơn so với một hoàng tử nào.
Nếu để cho bọn họ biết được hiện tại Cơ Tùng có thể đứng lên, tròng mắt của bọn họ đều sẽ đỏ.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Hàng năm Quốc Tử Giám đều sẽ có hàng ngàn học sinh xuất sư, đại đa số bọn họ chỉ có thể trở lại nguyên quán.
Năm rồi Quốc Tử Giám cũng sẽ tiến cử nhân tài cho các châu phủ, việc này không cần phải lo lắng."
Hơn nữa, tranh đấu giữa Thái tử và Nhị hoàng tử đang tiến vào lúc gay cấn.
Lúc bọn Cơ Tùng đi, Nhị hoàng tử Cơ Lương bởi vì chuyện Nghênh Tân Lâu cháy mà bị cấm túc ba tháng, nhưng mà cấm túc không tới một tháng, bên phía Thái tử cũng xảy ra chuyện bị cấm túc.
Trước mắt hai Hoàng tử mà Bình Viễn Đế xem trọng nhất đều bị cấm túc, triều đình chỉ biết hỗn loạn hơn, vì thế y chỉ có thể tìm cái cớ thả hai người này ra.
Hai người này hiện tại càng đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ là mấy trăm đệ tử Quốc Tử Giám, bọn họ sẽ không để trong lòng.
Nói chuyện với Nhan Tích Ninh một lát, tâm tình Cơ Tùng mới tốt lên: "Lần này kinh thành đưa tới không ít đồ vật này nọ, ngươi xem xem có thứ mình thích hay không? Đúng rồi, năm rồi có đưa cua tới, không phải ngươi thích ăn cua ư? Lấy một ít đến, buổi tối hôm nay liền hấp chúng."
Nhan Tích Ninh phì một tiếng nở nụ cười: "Ngươi nói chậm, Bạch Đào đang bận hấp cua rồi."
Chờ khi cua ra nồi, sắc trời cũng tối sầm xuống, lúc này rốt cuộc có thể ngồi xuống im lặng ăn một bữa cơm chiều.
Đồ ăn buổi tối hôm nay rất phong phú, ngoại trừ thức ăn thường xuyên có thể thấy ra, trên bàn còn có một đĩa cua hấp màu cam rực rỡ.
Ngoài ra còn có một cái đĩa bánh trung thu còn mang theo độ ấm, trong chai rượu bên cạnh bánh trung thu còn cắm hai đóa hoa cúc.
Nhìn thấy cua cùng bánh trung thu trên bàn, Nhan Tích Ninh có chút buồn cười: "Chúng ta đây là đang ăn bù lễ Trung thu sao?"
Nhà giàu trong kinh tới lễ Trung thu sẽ ngắm trăng thưởng cúc ăn cua và bánh trung thu, nhưng mà Trung thu năm nay bọn họ bận đến chân không chạm đất, hai người cũng chưa nhớ tới chuyện lễ Trung thu này.
Cơ Tùng bốc một con cua lên đưa cho Nhan Tích Ninh: "Đúng vậy, coi như chúng ta đang ăn Trung thu đi." Bất quá Trung thu đối với y mà nói đã không còn ý nghĩa quan trọng gì, y và A Ninh mỗi ngày đều đoàn tụ.
Nói xong Cơ Tùng lại đưa đồ kẹp cua cho A Ninh: "Đến."
Nhan Tích Ninh khoát tay: "Ta không cần thứ này." Loại đồ vật phong nhã này hắn dùng không được, hắn ăn cua có chút thô bạo, trực tiếp bỏ chân xốc mai đưa lên miệng cắn.
Nghe nói có người ăn một con cua có thể tốn hai canh giờ, Nhan Tích Ninh gặm một con cua chỉ tốn chưa tới nửa chén trà nhỏ.
Cua thịt thơm ngon, không chấm thêm thứ gì càng có thể thưởng thức ra được vị ngon của nó.
Nhất là phần gạch cua bên trong cua cái kia, đây mới gọi là mỹ vị nhân gian.
Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng cua ở trên đường sẽ bị gầy, nhưng mà đám cua mà hắn ăn gạch cua đều đầy đến sắp tràn ra, ăn vào thỏa mãn vạn phần.
Khi hắn mới vừa gặm xong một con cua, Cơ Tùng lại đặt một con ở trước mặt hắn: "Nghe nói thịt cua có tính hàn, cũng không nên tham nhiều."
Nhan Tích Ninh cười gật gật đầu: "Được." Tuy nói như thế, nhưng bốn con cua trên bàn có ba con là tiến vào bụng hắn.
Làm một người con vùng sông nước, hắn ăn cua đều là dùng bồn đựng, lần này chỉ ăn ba con, hắn cảm giác chính mình còn chưa có phát huy thực lực đích thực của bản thân.
Hắn ý do vị tẫn: "Cua ăn ngon thật a.
Nếu một ngày nào đó Lương Châu cũng có thể nuôi ra cua lớn thì tốt rồi." Nghe lời này, trong mắt Cơ Tùng hiện lên một tia tự trách cùng đau lòng.
Nếu không đi theo y đến Lương Châu, hiện tại A Ninh có thể ở kinh thành vui vẻ ăn tôm cua.
Nhan Tích Ninh vậy mà còn bắt đầu tính toán nghiêm túc: "Không phải chúng ta có một cái thôn trang ư? Nếu không ta thử thả mấy con cua vào trong hồ nước, nhìn xem sang năm có thể đẻ ra cua con hay không?"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Nghe nói cua đẻ trứng trong biển."
Nhan Tích Ninh vỗ đầu: "Đúng vậy, ngươi xem trí nhớ này của ta.
Chỉ nghĩ đến ăn cua, kết quả ngay cả tập tính của cua cũng quên mất." Nếu hắn thực sự thả mấy con cua vào trong hồ nước, chỉ sợ tất cả mấy con cua này đều không qua được mùa đông.
*
Trong trí nhớ của Nhan Tích Ninh, mỗi khi tới mùa ăn cua, lúa sẽ biến thành màu vàng rồi.
Nhớ rõ lần trước khi ra cửa, lúc nước Lương Châu chỉ vừa mới phát tán phấn hoa, mà hiện tại đã nặng trĩu đến nghiêng ngả.
Gió thu vừa thổi, có chút ruộng lúa đã ẩn ẩn sắc vàng.
Năm rồi tới mùa thu hoạch vụ thu, dân chúng Lương Châu bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đầu tiên lo lắng châu chấu, năm rồi trời hạn nhất định nháo nạn châu chấu, đợi đến lúc thu gặt, hoa màu đã bị châu chấu cạp đến không còn mấy.
Lúc châu chấu nháo lên, cho dù dân chúng có thức trắng đêm canh giữ trong ruộng cũng thành vô bổ.
Cho dù may mắn tránh được nạn châu chấu, bọn họ lại lo lắng binh tai.
Quân Liêu Hạ giỏi nhất là đốt sát đánh cướp, bắt đầu từ trước mùa đông, bọn họ sẽ lợi dụng sơ hở vòng qua phòng tuyến của Sí Linh quân vọt vào nội địa.
Có một năm gót sắt Liêu Hạ xâm nhập trăm dặm Lương Châu, nơi đi qua không một người còn sống.
Cho dù tránh được nạn châu chấu và binh tai, lương thực cũng được mùa, dân chúng vẫn không thể vui vẻ nỗi.
Bởi vì bọn họ phải nộp các loại sưu cao thuế nặng, lúa cực cực khổ khổ trồng cả một mùa, kết quả tình trạng ngay cả cơm còn ăn không đủ no chỗ nào cũng có.
Nhưng mà năm nay không giống vậy, tất cả mọi người đều nhiệt tình chờ đợi mùa thu hoạch.
Trong ruộng lúa trĩu cành truyền đến tiếng vịt huyên náo, nhóm vịt lớn vịt nhỏ từ Ti Châu Ích Châu tới lấy châu chấu làm thức ăn.
Vịt lớn đẻ vô số trứng, vịt con thể trạng cường tráng chất thịt chắc nịt.
Dưới mỏ của chúng, châu chấu không chỗ chạy trốn, châu chấu khiến cho dân chúng nghe tin đã sợ mất mật cứ như vậy biến mất thành vô hình.
Đợi cho kỳ thu hoạch vụ thu chấm dứt, đám vịt cũng đã lớn lên mập mạp.
Chúng nó một số sẽ bị đưa vào Sí Linh quân trở thành hàng tẩm bổ cao cấp của các tướng sĩ, một số sẽ được phân phát cho dân chúng nghèo khổ, gia tăng thu nhập cho bọn họ.
Hơn nữa chỗ vịt đi qua để lại vô số phân, ruộng nước ruộng cạn được phân vịt tẩm bổ đặc biệt màu mỡ, làm trụ cột cho mùa thu hoạch tiếp theo.
Về phần binh tai, bắt đầu từ năm nay đã không cần lo lắng.
Cơ Tùng tới Lương Châu, có y ở phía sau, các tướng sĩ Sí Linh quân cảnh giác một trăm hai mươi vạn phần.
Hơn nữa nửa năm trước bọn họ gần như điên cuồng tiến hành trả thù người Liêu Hạ, hiện giờ chỉ cần kỵ binh Liêu Hạ tới gần đường biên giới trong lòng bắt đầu run rẩy.
Hơn nữa sau khi Cơ Tùng đến Lương Châu miễn cho dân chúng ba năm thuế má, năm nay lương thực mà dân chúng có thể giữ lại còn nhiều hơn năm ngoái gấp mấy lần.
Bởi vậy dân chúng nhìn thấy hoa màu trong đất nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng bỏng hơn.
Từ khi nhóm học sinh Quốc Tử Giám dần dần quen thuộc cương vị, các hạng mục kiến thiết thành Bình Xương cũng bắt đầu hừng hực khí thế triển khai, Cơ Tùng từ từ dời tinh lực từ hoa màu trong thành đến ngoài thành.
Mỗi ngày y đều sẽ mang theo A Ninh cùng đi ra ngoài thành nhìn lúa sắp chín, ngửi hương lúa, trong lòng liền dâng lên hy vọng.
Đương nhiên, y mang Nhan Tích Ninh đi ra cũng không chỉ là vì thả lỏng tâm tình, bọn họ có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.
Sau khi thu hoạch vụ thu, có một chút đất đai phải trở lại thành rừng.
Vì để cho ruộng đất hiện có có thể trồng ra càng nhiều lương thực, nuôi sống càng nhiều dân chúng, bọn họ phải nghĩ biện pháp đề cao sản lượng trồng được.
Tuy nói phía trước bọn họ và quan viên Lương Châu đã thương lượng qua, nhưng phải biến lý luận trống rỗng thành sự thật, còn cần càng nhiều thực tiễn.
Hôm nay hai người đi tới khu đồi núi phía Nam thành Bình Xương, quận Bình Xương gần Mẫn Giang, chỉ cần không phải hạn hán lớn, kỳ thật trong quận không thiếu nước.
Đồi núi trước đúng là như thế, phóng mắt nhìn lại non xanh nước biếc, nhìn là thấy một mảnh đất lành.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh phát hiện dân chúng chỉ khai khẩn đất trồng tại chân núi, mà triền núi và đỉnh núi mọc đầy cỏ cây hỗn độn.
Nhìn đến núi rừng như vậy, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, vì thế hắn trực tiếp giải thích về nguyên lý và kết cấu của ruộng bậc thang cho quan viên đi theo.
Nếu đất có thể trồng ra hoa màu, vậy không có lý do gì để hoang phế.
Nếu sửa đỉnh núi thành ruộng bậc thang, vậy cả một ngọn núi đều có thể được sử dụng.
Đỉnh núi có thể trồng các loại cây kinh tế chịu hạn, sườn núi muốn làm thành ruộng bậc thang có thể thông qua guồng nước dẫn nước lên, đến lúc đó cũng có thể trồng hoa màu.
Trên bờ ruộng dễ bị cuốn trôi lại trồng cỏ nuôi súc vật có năng lực phòng ngừa đất màu bị trôi, có thể nuôi một ít dê bò......
Theo Nhan Tích Ninh giảng giải, quan viên giỏi về hội họa theo căn cứ theo tưởng tượng của hắn vẽ ra một bức tranh ruộng bậc thang.
Chờ sau khi vẽ xong, tất cả mọi người đều cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, chỉ chờ thu hoạch vụ thu xong lấy một ngọn núi làm thí nghiệm trước.
Nhìn thấy bọn quan viên hưng trí bừng bừng đi đến một ngọn đồi gần đó, Nhan Tích Ninh về bên trong xe ngựa đưa bức tranh mà quan viên vẽ ra cho Cơ Tùng xem: "Dung Xuyên ngươi xem, học sinh từ Quốc Tử Giám đi ra chính là khác biệt, người ta vẽ bức tranh cũng vẽ rất đẹp."
Cơ Tùng dở khóc dở cười, y đưa một quả lê qua: "Ngày hôm qua ngươi đã cho hắn nhìn bản nháp trước, nếu hắn còn vẽ không được, thì cũng không cần làm việc nữa."
Nhan Tích Ninh tiếp nhận lê há to mồm cắn, nước lê trong veo chảy ra: "Không thể nói như vậy, thuật nghiệp có chuyên môn.
Ta cũng không phải cái gì cũng làm tốt được."
Những lý luận hắn nói ra đều là hiện đại đã dùng qua hơn nữa còn thành công, nếu phải nói tiếp, hắn mới là người bắt chước lời người khác kia.
Cơ Tùng giương mắt nhìn dãy núi nhấp nhô: "Nếu một mảnh núi này đều biến thành ruộng bậc thang, chỉ cần phiến ruộng bậc thang này, có thể nuôi sống dân chúng ba quận." Không phải y hồ ngôn loạn ngữ, số liệu này là do quan viên thông thạo thuật tính tính ra.
Trong mắt Cơ Tùng có ẩn ẩn chờ mong, Lương Châu tổng cộng có tám quận, nếu một mảnh ruộng bậc thang có thể nuôi sống ba quận, vậy chỗ đất còn lại có thể nuôi sống bao nhiêu người? Chờ Lương Châu thành tái ngoại đào nguyên, còn sợ không có dân chúng tới đây định cư sao?
Nhìn phong cảnh tốt đẹp ngoài cửa sổ xe, ánh mắt Cơ Tùng nhu hòa nhìn về phía Nhan Tích Ninh.
Nếu không có A Ninh, lúc này nạn châu chấu ở Lương Châu cũng đủ khiến y đau đầu, làm sao mà có cảnh tượng mùa thu hoạch như hiện giờ? Nhưng mà Nhan Tích Ninh đang cúi đầu gặm lê rôm rốp, phong tình vạn chủng của Cơ Tùng hắn hoàn toàn không ngắm thấy.
Cơ Tùng nhíu mày, chẳng lẽ khuôn mặt này của y còn không bằng một quả lê? Y tức giận nghiêng người qua hôn lấy Vương phi nhà mình, Nhan Tích Ninh một tay cầm lê một tay chặn Cơ Tùng: "Đừng phóng túng, quan viên phía dưới còn ở bên ngoài nha......"
Cơ Tùng giơ tay kéo mành xuống, nhất thời trong thùng xe một mảnh hôn ám.
Y ôm lấy Vương phi của y, cùng hắn trao một nụ hôn ngập tràn vị ngọt: "Lê ngon như vậy? Ngươi cũng không nhìn ta."
Nói xong y hôn lên cổ A Ninh, một bàn tay không an phận chui vào vạt áo A Ninh.
Hơi thở Nhan Tích Ninh thoáng chốc liền không ổn định, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Bên ngoài có người, có người......"
Từ sau khi tiếp xúc thân mật cùng A Ninh, Cơ Tùng thực tủy biết vị.
Y không phải người phóng túng, chỉ là nhìn đến A Ninh, y luôn muốn thân cận với hắn nhiều hơn một chút.
Xúc cảm trong lòng bàn tay nhẵn nhụi như tơ lụa, Cơ Tùng không khỏi sờ soạng thêm hai cái.
Y đè nén rung động trong nội tâm tiến đến bên tai A Ninh nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ, ta rất muốn hôn ngươi." Nhan Tích Ninh nghiêm chỉnh nói: "Buổi tối, buổi tối cho ngươi hôn đủ."
Trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, Nhan Tích Ninh đẩy người Cơ Tùng: "Có người đến đây, mau đứng lên."
Cơ Tùng ngồi thẳng dậy, y thuận tay sờ soạng tiểu A Ninh một phen, mò đến Nhan Tích Ninh dựng cả tóc gáy sau lưng, thiếu chút nữa lại ngã xuống.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, rất nhanh liền đến trước xe ngựa.
Thanh âm thị vệ Vương phủ truyền đến: "Chủ tử, Vương phi, có mấy người Liêu Hạ đến Vương phủ.
Người dẫn đầu nói hắn là bạn tốt của Vương phi."
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, hắn ném quả lê đã gặm một nửa ra sau người Cơ Tùng: "Ta? Bạn tốt Liêu Hạ?"
Trong bạn bè của hắn có người này sao?
Đột nhiên Nhan Tích Ninh nghĩ tới một người, hắn vỗ đùi thật mạnh: "Ô Chu! Ta sao lại quên hắn nha!"
Bất quá sao Ô Chu lại tới Lương Châu đây? Nhan Tích Ninh suy nghĩ thật kỹ sắc mặt tái mét: "Không xong, ta quên trả lời thư của Ô Chu."
Ô Chu nói sẽ gửi bồ câu mang theo đề toán định kỳ cho hắn, hy vọng hắn có thể trả lời kịp thời một chút.
Lúc ấy hắn đáp ứng luôn miệng, chỉ là không nghĩ tới sau khi Ô Chu đi không bao lâu, hắn và Cơ Tùng phải tới Lương Châu.
Bồ câu của Ô Chu một con hắn cũng chưa thấy, sau khi tới Lương Châu rồi, hắn cũng quên sạch chuyện này.
Lấy tính tình chấp nhất của Ô Chu, thấy hắn không trả lời tin tức, trực tiếp giết tới Sở Liêu cũng rất có thể.
Vừa lúc Lương Châu gần Liêu Hạ, Ô Chu nhất định là nghe được tin tức.
Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi: "Làm sao bây giờ, nếu Ô Chu bảo ta làm thuật toán, ngươi nên ngăn giúp ta một chút."
Cơ Tùng cho hắn một ánh mắt lực bất tòng tâm: "Ô Chu là đại nho Liêu Hạ, hắn đến Lương Châu, chúng ta cần phải chiêu đãi cho thật tốt."
Đám người Ô Chu đã ở giữa đại điện, bọn họ có năm người, mỗi người đều ăn mặc kín kẽ, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, nhìn thoáng qua như là người Ba Tư đến thành Bình Xương kinh thương.
Vừa thấy Nhan Tích Ninh, Ô Chu bước nhanh tiến lên, không đợi Nhan Tích Ninh nói chuyện, hắn liền mỏi mệt quỳ xuống: "Nhan Tích Ninh, giúp ta."
Nhan Tích Ninh:???
Chuyện gì đây?
Lúc này phía sau Ô Chu một người hầu có dáng người thấp bé đi ra, người hầu chậm rãi cởi khăn che đầu lộ ra gương mặt tú lệ.
Đây cư nhiên là một cô nương! Cô nương nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cơ Tùng, lập tức phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Hoàng huynh, cứu ta!"
Cơ Tùng:!!!
Sau khi Cơ Tùng bị ám toán, nhóm tướng soái Sí Linh quân phát điên.
Bọn họ điên cuồng trả thù người Liêu Hạ, nơi quân Sở đi qua không còn một ngọn cỏ.
Không đến nửa năm, Liêu Hạ cứng rắn chống đỡ cũng tổn hại vài tên đại tướng.
Người Liêu Hạ hoảng sợ, bất đắc dĩ bọn họ phải phái sứ đoàn đến kinh thành nghị hòa.
Nhưng mà sứ đoàn nghị hòa đến Trường Gia Quan, Mạc Lặc dẫn đội đã bị Cơ Tùng cướp đi.
Người dẫn đầu còn lại là Đại Hoàng tử Liêu Hạ Đốn Ba, Đốn Ba đưa ra ý muốn hòa thân với Sở Liêu đổi lấy hòa bình hai nước.
Vì biểu đạt thành ý, cũng vì ổn định hai bên, Bình Viễn Đế liền tiễn Lục Công chúa Cơ Nhân lên kiệu hoa nghị hòa.
Đốn Ba là hoa hoa công tử, sau khi tới Sở Liêu không chỉ không thu liễm, còn trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh, chuyện này chọc giận Diệp Lâm Phong.
Diệp thần y vừa tức giận, trực tiếp làm cho Đốn Ba không thể làm nam nhân.
Trên đường trở về, Đốn Ba một ngày so với một ngày càng táo bạo.
Lần nghị hòa này của hắn thất bại, tổn thất một Đại tướng quân không nói, còn bị người Sở Liêu hung hăng hạ thấp mặt mũi.
Đối mặt với Công chúa Sở Liêu nghị hòa, trong lòng hắn có một cỗ tà hỏa thiêu đốt.
Cơ Nhân trên đường tới Liêu Hạ đã bị không tra tấn ra người, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Vốn tưởng rằng tới Liêu Hạ rồi, Đốn Ba sẽ thoáng thu liễm một ít.
Nhưng mà trở lại đô thành Đốn Ba càng thêm không kiêng nể gì, Cơ Nhân sống không bằng chết.
Nhưng mà Cơ Nhân vẫn kiên cường sống tiếp, bởi vì trong lòng nàng có hy vọng sống sót.
Người cho nàng hy vọng không phải ai khác, chính là Ô Chu.
Ô Chu làm đại nho Liêu Hạ lại thủ chiến thất bại, này còn chưa tính, hắn lại thân thiết với Dung Vương phi của Sở Liêu.
Điều này làm cho Đốn Ba sao có thể dễ dàng tha thứ hắn? Vì thế trên đường trở về, Ô Chu cũng chịu không ít đả kích từ Đốn Ba.
Hai người cùng số khổ cứ như vậy gặp nhau trên đường tới Liêu Hạ, Ô Chu chất phác từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cơ Nhân liền rơi vào tay giặc.
Người suốt ngày làm bạn cùng con số như hắn lần đầu tiên biết được sự tuyệt vời của tình cảm, hắn và Cơ Nhân ở dưới mí mắt Đốn Ba trộm yêu nhau.
Hai bọn họ vốn nghĩ nửa đường bỏ chạy, nhưng bọn thị vệ của Đốn Ba trông coi rất nghiêm ngặt, dọc theo đường đi bọn họ cũng chưa thể tìm được cơ hội.
Vì thế chỉ có thể kiềm chế nôn nóng chờ đợi cơ hội, cứ như vậy, hai bọn họ cùng nhau tới vương đô Liêu Hạ.
Sức khỏe của thủ lĩnh Liêu Hạ Hách Nhĩ Ba sắp không được, ban đầu vị trí thủ lĩnh sẽ giao cho Đốn Ba, nhưng mà hiện tại Đốn Ba xảy ra chuyện, điều này làm cho hai vị đệ đệ dã tâm bừng bừng của hắn thấy được hy vọng.
Vì thế ba người nội đấu, Ô Chu thừa dịp ba vị hoàng tử tranh đấu ngươi chết ta sống chui chỗ trống, hắn dẫn theo Cơ Nhân ra ngoài.
Ban đầu Ô Chu muốn mang Cơ Nhân đi mấy quốc gia lân cận, nhưng mấy quốc gia nhỏ chung quanh không ai có thể che chở bọn họ, nếu hành tung của bọn họ bị phát hiện chỉ có một con đường chết.
Sở Liêu là gia hương của Cơ Nhân, hắn quyết định mang theo Cơ Nhân chạy thoát về hướng Sở Liêu.
Ô Chu nguyên bản nghĩ cùng mai danh ẩn tích với Cơ Nhân ở Sở Liêu, cũng không nghĩ đến vừa tới Lương Châu, hắn chợt nghe được tiếng tăm của phu phu Dung Vương.
Ô Chu nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, quan hệ của hắn cùng Nhan Tích Ninh có thể cứu mạng hắn ở thời khắc mấu chốt.
Ô Chu mỏi mệt không chịu nổi lại vẫn giương đôi mắt chờ mong nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Nhan Tích Ninh, ta là người Liêu Hạ không giả, nhưng A Nhân nàng là người Sở Liêu.
Van cầu ngươi, nhất định phải cứu nàng, nàng không thể bị Đốn Ba mang về.
Đốn Ba hắn không phải người, A Nhân trở về chỉ có con đường chết."
Cơ Nhân đầy nước mắt: "Hoàng huynh, Tiểu Lục biết một mình ta rời Liêu Hạ sẽ gây rối hai nước, Tiểu Lục chết muôn lần cũng không hết tội.
Nhưng Ô Chu là vô tội, hắn là bị ta mê hoặc.
Hoàng huynh, cầu người xem trên phần máu mủ đồng bào của chúng ta, cứu hắn."
Lúc Cơ Tùng rời cung, Lục Công chúa vẫn chỉ là đứa trẻ trong tã lót, đừng nói y có tình cảm gì với Cơ Nhân, ngay cả Cơ Nhân lớn lên thành cái dạng gì y cũng không rõ ràng.
Nhưng nhìn thấy muội muội trước mắt khóc đến rơi lệ như mưa, lửa giận trong lòng Cơ Tùng càng cháy càng vượng.
Khi Cơ Nhân bị đưa đến Liêu Hạ hòa thân, Cơ Tùng đi đầu phản đối, nhưng phản đối của y không có hiệu quả.
Trở về y cũng nói đến việc này với A Ninh, hai người khó chịu rất lâu.
Hòa bình hai nước sao có thể cột trên người một thiếu nữ? Dân chúng Sở Liêu cần một cô nương hy sinh hạnh phúc cả đời của bản thân, hạnh phúc mỏng manh đến vậy sao?
Nếu Đốn Ba là một người ổn thỏa đáng dựa vào, Cơ Nhân theo hắn tuy rằng khổ một chút cũng liền thôi.
Cố tình hắn là người man rợ có tính tình bạo ngược, Cơ Nhân đi theo hắn sao có ngày lành?! Cơ Tùng lúc ấy đã nghĩ tới kết cục cuối cùng của Cơ Nhân, cô nương đáng thương này cuối cùng sẽ hương tiêu ngọc vẫn trên mảnh đất Liêu Hạ.
May mà nàng gặp được lang quân cùng trốn thoát, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.
Cơ Nhân liên tục rơi lệ: "Hoàng huynh, hoàng tẩu, Tiểu Lục biết chính mình phạm vào tội lớn, Tiểu Lục không cầu các ngươi có thể tha thứ cho ta.
Chỉ cầu các ngươi giữ mạng Ô Chu, nếu hắn trở về sẽ mất mạng."
Lời còn chưa dứt, cánh tay của nàng bị một đôi bàn tay to hữu lực kéo lên.
Đáy mắt Cơ Tùng phiếm hồng: "Đứng lên, Hoàng tộc Sở Liêu ta bất cứ lúc nào cũng phải đội trời đạp đất quang minh lỗi lạc, tuyệt không làm chó vẩy đuôi mừng chủ."
Cơ Nhân nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, nàng nghe được Tam ca của nàng nói từng chữ một: "Từ hôm nay các ngươi ở lại Vương phủ, chỉ cần Cơ Tùng ta còn một hơi thở, sẽ không để bất luận kẻ nào khi nhục các ngươi nửa phần."
Nước mắt Cơ Nhân mới vừa nghẹn lại rốt cuộc cũng không gắng nổi, nàng oa một tiếng bổ nhào vào trong lòng Cơ Tùng gào khóc: "Hoàng huynh, hoàng huynh ——" cực khổ mấy tháng hóa thành nước mắt, trái tim nhấc cao lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể trở về đúng chỗ.
______________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Nhân: Về nhà thật tốt, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thật tốt!
Ô Chu: Đã biết A Nhân và Dung Vương là quan hệ huynh muội, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng là phu phu, ta cùng A Nhân là quan hệ tình lữ, xin hỏi, ta và Nhan Tích Ninh là quan hệ thân thích gì?
A Ninh:......!Ông nội ngươi..
Bình luận facebook