Tạ gia là tiên môn vọng tộc, lưu truyền trăm năm, nhưng lại vì gia chủ đời thứ ba mươi chín yếu nhược vô năng mà trở nên sa sút, dần dần biến thành con cừu non lạc giữa bầy sói, càng giống cá nằm trên thớt đợi người đến gi.ết. Các thế lực tiên môn ngấm ngầm hành động, tử cục của Tạ gia đã được định đoạt. Cuối cùng, ngọn lửa dữ dội trong đêm tối giống như quái vật nuốt người, Tạ gia bị cướp g.iết, chỉ còn lại đứa con trai út của gia chủ Tạ gia run rẩy trong mật thất. Đứa trẻ này tên Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm thiên phú dị bẩm, là người dẫn đứng vị trí số một trong đám hậu bối, ân sư của hắn đã khuyên hắn từ bỏ hồng trần, tu luyện con đường phù hợp với hắn nhất, Vô tình đạo. Tạ Lẫm đồng ý khổ luyện trăm năm, tu thành một vô thượng tôn giả hiếm có ngàn năm. Nhưng thù hận nào có giống hồng trần, thù hận không thể dễ dàng buông xuống.
Mấy tiên môn động tay động chân với Tạ gia năm đó, dù ít dù nhiều, đều đã bị trừng phạt. Đây có thể nói là một đoạn thần thoại trong miệng của người kể chuyện, gì mà, Tạ thiếu hiệp đơn thương độc mã xông thẳng vào Cửu Kiếm tông trong đêm, thách đấu Ngô thị lớn nhỏ hai mươi mốt đỉnh phong, một mồi lửa hỏa thiêu quán trọ Huyền Âm … Đến cuối, chỉ còn có Giang gia, nhân tố chủ chốt trong sự việc Tạ gia năm đó, mắt thấy kết thúc của từng đồng minh xưa cũ, thâm tâm gấp gáp, bèn dùng bồ câu truyền tin, hẹn Tạ Lẫm nói chuyện, chỉ cần tha cho trên dưới Giang gia, điều kiện nào cũng có thể chấp nhận.
Thế nhưng, lần này Tạ Lẫm còn độc hơn cả Giang gia. Hắn nói, có thể tha cho Giang gia, đổi lại tiểu thư Giang gia phải gả cho hắn.
Nếu như được một trích tiên dung mạo tuấn lãng, tài năng thiên bẩm tới cửa cầu thân quý nữ của Giang lão gia chủ ông, ông có khả năng sẽ vui vẻ mà đồng ý, nhưng chưa nói đến thâm thù đại hận giữa Giang gia và Tạ Lẫm, chỉ dựa vào việc Tạ Lẫm tu luyện Vô tình đạo, ngày sau sẽ phải gi.ết thê chứng đạo, đem nữ nhi bảo bối gả qua đó chẳng khác nào đi vào con đường ch.ết. Thực lực Giang gia nếu còn cường đại như trước, có lẽ sẽ còn tự tin đối kháng với một vô thượng tôn giả, nhưng hiện nay thực lực đã suy, đánh với Tạ Lẫm có khi còn chưa được nửa canh giờ đã bại.
“Còn có thể làm gì, lão gia chủ chỉ có thể ngậm nước mắt mà đồng ý.”
“Vậy tiểu thư nhà chúng ta cứ như thế mà dâng mạng mình qua đó à?”
“Khó trách mấy ngày nay không khí trong sơn trang cứ quỷ dị, phu nhân cũng hay cáu gắt.”
Ta ngồi trên ghế nhỏ, lắng tai nghe Kim Hà tỷ tỷ nói về mấy nhân vật phong vân truyền kỳ trong tiên môn, lại đột nhiên nhớ ra, vị Tạ đại nhân này, ta đã từng gặp qua.
Khi ấy, tuổi ta còn nhỏ, cha nương bị ngộ thương vong mạng trong một lần môn phái phân tranh, ta lại chẳng có bản lĩnh cao cường của một tu tiên giả cùng với mấy ngàn năm thọ mệnh, mười hai tuổi đã bị con cháu tiên môn quyền quý xem như nô lệ mà chơi đùa, lúc yếu đuối chật vật nhất, trước mắt ta xuất hiện một đôi giày vân mây trắng như tuyết. Ta run rẩy ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt cực điểm. Người trước mắt tóc dài buộc cao, da trắng hơn tuyết, đầu mày khóe mắt đều lộ ra sự xa cách người lạ chớ gần, đôi môi mỏng mím chặt, mặc bạch y, hệt như tiên nhân trong tranh. Đến tận hôm nay, ta vẫn không hiểu tại sao ta còn nhớ rõ gương mặt của tiên nhân dưới tình cảnh ấy, có thể do nó quá thanh tú, cũng có thể nó là thứ cuối cùng ta nhìn thấy trong lúc hấp hối chăng?
Tóm lại, ta sống sót, mắt nhìn những con cháu thế gia vừa định thể hiện sức mạnh của mình đã bị người ta đánh đến chật vật, không kìm nén nổi vui sướng. Ta gắng chịu nỗi đau như bị vạn ngựa dày xéo, muốn học những tiên môn đại gia kia cảm tạ ân nhân, nhưng vừa quay đầu, bóng bạch y đã biến mất, chỉ còn lại mấy đồng bạc vụn trong túi nhỏ dưới đất.
Sau này, khi ta đến nhà vị đại nhân khác làm việc, được tổng quản đưa đi chuẩn bị đại hội tiên môn mười năm một lần, ta mới thoáng nhìn thấy hắn từ xa, đại nhân quả thật rất hút mắt người nhìn. Ta giơ cái khay, còn không quên kéo vị tỷ muội đứng cạnh “Vị tiên nhân kia là ai thế?”
“Ngươi ngay cả ngài ấy cũng không biết, ngài ấy tên Tạ Lẫm, tu Vô tình đạo, là người lợi hại nhất trong thế hệ tiểu bối, là một thiên tài thu hút ánh mắt vạn người.” Ta khi ấy không hiểu những chuyện trong giới tiên môn như vị tỷ muội kia, trong lòng chỉ cảm thán hắn thật lợi hại, thâm tâm lại thêm vài phần kính nể. Tuy không dám trực tiếp tiến lên cảm tạ ân nhân, nhưng ta đã lén bỏ thêm vài món điểm tâm vào phần ăn của Tạ đại nhân, dù hắn chẳng động đũa lấy một lần đã đứng dậy rời đi.
Mọi người ở đó đều nói, Tạ đại nhân không hiểu lễ nghĩa, không biết cư xử, tâm cao khí ngạo, không để bậc trưởng bối như họ vào mắt. Ta muốn phát điên với mấy lão già cổ hủ này. Tạ đại nhân rõ ràng là người tốt, thực lực lại cường đại, tại sao phải quan tâm đến mấy lão già các ông chứ?
Vì tay chân nhanh nhẹn lại khéo léo cộng thêm tướng mạo dễ được người ta ưa thích, ta được Giang gia độc nữ, cũng chính là tiểu thư của ta đón về làm nha hoàn thiếp thân. Tiểu thư nhà ta có lẽ vì theo phu nhân từ nhỏ, rất khó hầu hạ. Rất may là, ta có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, đem vị tiểu thư kia hầu hạ đến nơi đến chốn. Gần đây, sự việc Tạ đại nhân muốn cưới tiểu thư nhà ta được bàn tán toàn thành, tiểu thư nhà ta biết tin bản thân phải làm hòn đá kê chân để Tạ đại nhân phi thăng, hận không thể trợn mắt mà ch.ết, bệnh liền hai ngày, ngay cả ngồi dậy cũng không nổi, lang trung nói là do lo lắng mà thành, cần trị từ gốc.
“Tiểu Thảo, ngươi lại đây.” Nghe tiếng phu nhân, thần trí ta mới quay trở lại, vội vàng theo sau phu nhân vào phòng.
Trong phòng, phu nhân ngồi bên mép giường tiểu thư, vẻ mặt buồn bã, nét mặt tiểu thư cũng tái nhợt, vương vệt nước mắt.
“Tiểu Thảo, ngươi ở Giang gia hai năm, tự hỏi Giang gia đối đãi ngươi thế nào.”
Ta không phải đứa ngốc, nuốt nước miếng, cẩn thận trả lời “Phu nhân và tiểu thư đối với Tiểu Thảo rất rộng lượng, được hầu hạ chủ tử là phúc phần của Tiểu Thảo.”
Tiểu thư rớm lệ nắm lấy cổ tay ta “Đã như vậy, Tiểu Thảo, ta gặp khó khăn, ngươi nhất định phải giúp ta.”
Phu nhân thở dài, từ từ nói “Tạ Lẫm đó chọn Dung Nhi chính là vì sinh thần bát tự của hắn tương hợp với Dung nhi, để tiện ngày sau … một đường thuận lợi phi thăng, mà ngươi lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Dung nhi, mệnh cách cũng không tính là miễn cưỡng …”
Ta lúc này đã hiểu được quá nửa. Ta rụt rè ngẩng đầu nhìn phu nhân, chỉ thấy phu nhân cắn chặt răng mà nói “Ta muốn ngươi thay tiểu thư của ngươi gả cho Tạ Lẫm.”
Tâm ta tự biết, cho dù ta từ chối, phu nhân và tiểu thư cũng sẽ đánh ngất ta, trói lại rồi ném lên kiệu hoa, vậy thì khó coi đến mức nào chứ. Dù trong lòng loạn như tơ vò, ta vẫn gật nhẹ đầu “Tiểu Thảo hiểu rồi.”
Từ đó, Giang gia có thêm một vị nhị tiểu thư Giang Thanh Thung sức khỏe yếu ớt được nuôi ở thôn trang, cùng đại tiểu thư là một cặp song sinh. Kỳ thực cái mạng này của ta cũng do Tạ đại nhân cứu về, tham luyến cảnh sắc nhân gian mười năm nay, cũng tính là ta kiếm lời, bây giờ dùng cái mạng này của ta giúp Tạ đại nhân phi thăng, ta cũng can tâm tình nguyện.
Huống hồ, ta còn định làm nô tỳ cả đời, sau đó lên làm quản gia cô cô, kiếm đủ tiền mua một trạch viện ngoại ô rồi ở đó dưỡng lão, một đời cứ thế rồi cũng qua, việc gả cho người khác cũng tạm thời không tính đến. Thế nhưng, khi thật sự ngồi vào kiệu hoa, cảm nhận được mũ phượng nặng trĩu trên đầu, đi đường bị xóc tới nôn khan, ta mới hiểu tại sao những tân nương tử mới thành thân lại khóc đến mức không thể kiềm chế bên vệ đường, bởi vị quá khó chịu.
Mặt mày tái nhợt, ta mơ hồ cảm giác chiếc kiệu đã được đặt xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, hơi thở của ta thắt lại “Tân nương tử, xuống kiệu thôi.” Ta vuốt lại nếp áo, chỉnh lại trạng thái, đang định đưa tay vén rèm, lại đụng trúng một bàn tay lành lạnh mềm mại. Ta sững người một lúc, trước mắt chỉ là một màu đỏ rực của khăn phượng. Đưa mắt nhìn xuống dưới khe hở của khăn, ta mới thấy một bàn tay trắng muốt, các khớp rõ ràng, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng. Cổ tay áo đỏ rực của hỉ bào vắt qua tay, càng làm làn da trắng thêm nổi bật, nhìn rất đẹp mắt.
“Ra đây.” Nam nhân bên ngoài không chút cảm xúc phun ra hai chữ.
Ta mím môi, căng thẳng đặt tay lên. Được đỡ xuống khỏi kiệu là đãi ngộ dành riêng cho tiểu thư quyền quý, đây là lần đầu tiên ta được trải nghiệm, cảm giác có chút vi diệu. Ta cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Tạ đại nhân, hơi lạnh dường như theo đầu ngón tay lan vào tận xương, làm cơn chóng mặt ban nãy giảm bớt một chút. Ta đi theo hắn từng bước, luôn chú ý đến bậc thang dưới chân, ta thực sự không muốn làm mất mặt Tả đại nhân ngay trong ngày thành hôn bằng một cú lộn nhào đâu.
Một cơn gió thổi qua, hất tung khăn trùm đầu của ta, ta lặng lẽ quay mặt sang một bên, liếc trộm khuôn mặt đã được ta ghi nhớ rất lâu. Góc nghiêng của Tạ đại nhân thanh tú rõ nét, cả người tựa như được ánh sáng bao phủ, lông mi mảnh và dày, luôn là một bộ dạng lạnh nhạt tách biệt, hệt như một món đồ sứ tráng men cao quý, ta nghĩ vậy.
Nghi thức thành hôn của tiên môn không rườm rà như nhân gian, không có bữa tiệc nào diễn ra tới khi khách khứa say mèn, bởi thế, ban đêm Tạ gia yên tĩnh lạ thường. Ta ngồi giữa trường kỷ, khăn phượng vẫn phủ trên đầu, cảm nhận làn gió đêm khẽ thoảng qua.
Cạch, là tiếng mở cửa. Ta không khỏi có chút bất an, dù gì bây giờ thân phận của ta là tiểu thư Giang gia, một Giang gia có huyết hải thâm thù với Tạ Lẫm. Tuy đã chuẩn bị tâm lý bị người ta ghét bỏ trước khi tới đây nhưng hiện tại nói không có chút rụt rè e ngại nào thì không có khả năng.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, ta ngồi thẳng giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn giấu không được tia sáng trong mắt. Chiếc khăn hỉ cuối cùng cũng được gỡ xuống, ta cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh hôm nay bị màu đỏ rực rỡ bao phủ, chỉ thấy trước mắt Tạ Lẫm buông hỉ xứng (gậy vén khăn trùm của tân nương), ngồi bên chiếc bàn gỗ, đôi mắt hổ phách thờ ơ nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm, vừa định cất tiếng nói làm dịu bầu không khí, đã nghe tiếng hắn trước “Giang Thanh Thung?” Tầm mắt hắn không chuyển, nhấp một ngụm trà. Ta vẫn chưa thích nghi với tên mới, vì thế mà khi hắn gọi, ta chẳng có phản ứng gì.
“Hả? À, đúng vậy.” Ta phát bực với sự ngu ngốc của bản thân, tâm tự biết mình bị lộ, ta nâng mắt lặng lẽ nhìn sang.
“Ta không biết tay của Giang gia tiểu thư lại có lớp chai dày như vậy đấy.”
Ta giật mình, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố nặn ra nụ cười trấn định “Từ nhỏ ta được nuôi dưỡng ở thôn làng, có thể là do làm một số việc nhà nông đấy thôi.” Ta hận không thể cắn vào lưỡi mình một cái.
“Ồ.” Hắn tựa hồ không muốn truy cứu nữa, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chén trà bạch ngọc trong tay một lúc. Thế là bầu không khí ngượng ngùng lại bắt đầu lan rộng, ta thẫn thờ nhìn phu quân mới thành hôn, chỉ thấy hắn ngồi một lúc, đặt tách trà xuống bàn rồi bỏ đi. Ta lập tức thở phào, cả người thả lỏng, nằm trên chiếc giường hỉ đỏ chói, hận không thể chết luôn trên chiếc giường êm ái này. Sự mệt mỏi lúc này mới dâng lên, mí mắt dần trĩu nặng, những lo lắng, sợ hãi ban đầu khi đặt chân đến một nơi xa lạ cũng dần tan biến. Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng như vị trích tiên đó đứng trước giường.
Thôi kệ, buồn ngủ quá.
Mơ đẹp nhé.
Bình luận facebook