-
Chương 15
Chương 16
Bão tuyết năm mươi năm chưa từng gặp vào năm mới lại xảy ra, khi Phương Chấn Đông mang theo binh sĩ đến nơi này mới biết là độ nghiêm trọng vượt quá sự tưởng tượng của anh.
Giao thông bị cắt đứt, không thể trở về nơi đóng quân, một vài gương mặt lo lắng, điều này quả không còn xa lạ với anh. Lần trước đi cứu tế chống lũ cũng như vậy, tất cả người dân bị cô lập nhìn thấy bọn anh như nhìn thấy vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy hi vọng khiến anh biết, trọng trách của mình nặng đến mức nào.
Bộ chỉ huy phía trên trực tiếp ra lệnh trước đêm giao thừa phải đem đường cao tốc khơi thông, mà trời thì tuyết không ngừng rơi, từng mảng từng mảng lớn. Chỉ trong nháy mắt đã dày lên mấy tầng, mà điều này cũng không đáng sợ bằng việc đài khí tượng dự đoán trong vài ngày tới tuyết còn rơi nhiều hơn nữa, sẽ còn mang đến muôn vàn khó khăn hơn.
Bộ chỉ huy ra tối hậu thư mà không suy tính đến mọi chuyện, bất chấp phải trước giao thừa làm cho giao thông được thông suốt. Lão Phùng cầm ống nghe ở trong lều dựng tạm, nói không ngừng:
"Điều này căn bản là không thể thực hiện, tuyết vẫn còn rơi mà nhiệt độ lại thấp. Khi rơi xuống đất sẽ lập tức kết thành băng…..”
Bộ chỉ huy bên kia là Trương Phó Tư Lệnh, Trương phó Tư Lệnh không hai lời rống lên:
"Phương Chấn Đông đâu rồi, bảo anh ta nghe điện.”
Lão Phùng rất là bất đắc dĩ mới đưa điện thoại cho Phương Chấn Đông, nhỏ giọng nói:
"Trương Phó Tư Lệnh là người rất nóng tính.”
Phương Chấn Đông nhận điện thoại:
"Thủ trưởng, tôi là Phương Chấn Đông"
"Kệ mẹ lũ vô dụng cách anh làm như thế nào, Phương Chấn Đông, tôi nói cho anh hay, mặc kệ khó khăn gì đi nữa. Tôi cho anh 24h, trong 24h nhất định phải làm cho đường cao tốc được thông suốt. Nếu không thông được thì cái vị trí Đoàn Trưởng kia đừng có ngồi, nhường cho người khác đi.”
Rầm một phát, điện thoại bị cắt đứt, Lão Phùng không khỏi cười khổ:
"Trương Phó Tư Lệnh thật nóng nảy, chắc là do phía trên ép xuống đấy mà, chúng ta biết làm gì bây giờ?”
Sắc mặt của Phương Chấn Đông cũng không đổi, nói thẳng:
"Làm sao bây giờ à? Đoàn Tăng Cường chúng ta từ trước đến giờ chuyện am hiểu nhất là biến chuyện không thể thành có thể.”
Giọng nói vô cùng hùng hồn, Lão Phùng biết đây không phải là Phương Chấn Đông đang cố ý phô trương. Anh rất có tài làm chủ tình huống, tính kiên định của anh truyền tới mọi thành viên trong đoàn tăng cường, hợp sức mọi người lại có thể dời núi lấp biển được.
Phương Chấn Đông làm gương cho cấp dưới, cầm xẻng xúc tuyết đi trước. Trước đó họ cũng đã liều mạng làm nhưng trời đang cố ý gây khó khăn cho họ, vừa mới bước ra ngoài thì phần đường vừa mới dọn đã thành tầng tuyết mới. Khó khăn nhất là nhiệt độ rất thấp sẽ rất nhanh đóng băng lại. Chỉ có điều may mắn duy nhất là tuyết đã rơi thưa dần.
Một ngày một đêm dọn tuyết, cả đoàn tăng cường đã mệt đến không còn biết trời đất là gì. Tuyết rốt cục cũng đã ngừng rơi, những tia nắng ban mai xuyên qua những tầng mây dày chiếu xuống từng người. Bọn họ như cây tùng bách trên núi tuyết, bao nhiêu băng tuyết có đổ xuống cũng không thể làm bọn họ suy sụp được. Họ đứng hiên ngang ở hai bên đường cao tốc, mặc dù mệt mỏi nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hôm nay là đêm ba mươi rồi, Phương Chấn Đông vào trong lều, ngã xuống giường ngủ như chết. Điện thoại trên bàn vang lên, Lão Phùng vội vàng nhận điện rồi cố gắng nhỏ giọng đáp lời:
"Đúng, đúng, thủ trưởng, Phương Đoàn Trưởng ngủ thiếp đi. . . . . ."
Phương Chấn Đông đánh một giấc thẳng đến tối, anh tung chăn tỉnh dậy là do tiếng pháo đánh thức. Cảnh vệ đưa nước tới, anh rửa mặt đánh răng xong mới nhìn ra ngoài. Đã là lúc giao thừa, là lúc năm cũ đã qua, năm mới đã tới, chẳng trách bên ngoài náo nhiệt như thế:
"Phùng Chính ủy đâu?"
Cảnh vệ viên Tiểu Lưu đứng nghiêm nói:
"Báo cáo Đoàn Trưởng, Phùng Chính Ủy ở ban cấp dưỡng, cùng mọi người đang làm hoành thánh.”
"Sủi cảo?"
Phương Chấn Đông không khỏi không thể nổi lên ý nghĩ về cô gái nhỏ kia, không biết có phải bây giờ cô có phải đang làm hoành thánh? Điện thoại trên bàn rung một cái, anh với tay một chút cầm lấy. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Lưu đang ngó trộm, tay vẫn cầm di động nói:
"Tiểu Lưu, cậu xem có gì ăn không mang lên cho tôi một ít.”
Tiểu Lưu vội đứng nghiêm ngay ngắn, lớn tiếng nói “Rõ” rồi xoay người đi ra. Anh không khỏi cười thầm, mới vừa rồi là chắc chắn không phải do anh hoa mắt rồi, rõ ràng là Đoàn Trưởng người mà dù cho núi Thái Sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc giờ lại cười. Mặc dù là ngắn ngủi nhưng Tiểu Lưu dám dùng quân trang đang mặc trên người mà thề là anh tuyệt đối không nhìn lầm. Tinh nhắn đó nhất định là của chị dâu tương lai, anh vội vàng chạy đến báo cho Chính Ủy tin tốt này.
Phương Chấn Đông cầm điện thoại chăm chú nhìn thật lâu, mắt không hề chớp. Tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ:
"Phương Chấn Đông, năm mới vui vẻ"
Nhớ lúc anh đi, cô cùng nói câu này. Cái miệng nhỏ nhắn mím môi, chớp mắt nói với anh:
"Phương Chấn Đông, năm mới vui vẻ"
Thanh âm trong trẻo, pha chút mềm mại của cô gái Miền Nam. Những lời này mặc dù có lạnh lùng một chút nhưng trong lòng Phương Chấn Đông lại vô cùng ấm áp.
Thật ra thì gửi hay không gửi tin nhắn này cũng đủ khiến Hàn Dẫn Tố rối rắm thật lâu. Từ khi rời giường cô bắt đầu rối rắm, TV trong phòng khách liên tục chỉ mở có một kênh tin tức. Hiện tại tin tức cũng không có một nội dung khác ngoài tin báo về bão tuyết. Nhưng mỗi nơi thiên tai đều có hình bóng của quân nhân.
Trước kia Hàn Dẫn Tố thật sự không cảm thấy như vậy, đối với những người đáng kính như vậy cô vẫn còn vô cùng mơ hồ. Nhưng lúc này vì Phương Chấn Đông mà cô đã có thể có cảm nhận chân thực nhất về quân nhân. Cô không biết Phương Chấn Đông đã đi đến nơi nào để cứu trợ nhưng mỗi lần ống kính dõi theo mỗi người lính cô đều chú ý.
Mỗi bóng lưng hay một khuôn mặt cô đều cảm thấy giống Phương Chấn Đông, như là cô đang bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Đúng lúc giao thừa cô bắt đầu gửi tin nhắn, bạn bè cô không nhiều lắm, chỉ có vài người, chỉ có bà ngoại , cậu và vài người thân. Cha thì không để ý đến cô, mấy hôm trước gọi cô hỏi cô có về nhà mừng năm mới hay không mà thôi.
Cái kiểu giọng nói chần chừ ướm hỏi dù có nghe qua điện thoại cô cũng quá rõ ràng. Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô và cha càng ngày càng xa. Mẹ mất đi, cha với cô từ người quen thuộc trở nên xa lạ. Ông ta với mẹ con Hàn Dĩnh mới là người một nhà mà cô thì hoàn toàn là người ngoài.
Tất cả người quen biết cũng đã nhắn qua một lần, cuối cùng cô cắn móng tay dừng lại ở số điện thoại của Phương Chấn Đông. Suy nghĩ một hồi lâu, tiếng đồng hồ báo qua năm mới đã vang lên cô mới gửi tin nhắn đã viết đi viết lại mấy lần.
Sau khi gửi đi, cô vẫn không khỏi lắc đầu, thật ra thì cô rối rắm có chút buồn cười. Có thể hiện tại anh không mang điện thoại bên người, hoặc đang bận rộn tám chín phần là không biết đến tin nhắn này.
Nhưng lần này cô đã đoán sai rồi, rất nhanh điện thoại di động vang lên tiếng chuông dài. Trên màn hình hiện rõ ba chữ Phương Chấn Đông không ngừng nhấp nháy, cô chần chừ hồi lâu rồi nhận điện thoại:
"Tôi rất khỏe, khoảng mười ngày nữa sẽ về nơi đóng quân ở thành phố B. Năm mới vui vẻ, Hàn Dẫn Tố.”
Để điện thoại xuống Hàn Dẫn Tố không khỏi xoa xoa gò má của mình, thậm chí còn có cảm giác thật là nóng. Giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang bên tai, nhưng khi nghe được cô biết mình đang có chút lo lắng và nhớ anh. Nhớ thật là kỳ lạ, mà hai người thật ra cũng không phải là người quen biết.
Phương Chấn Đông để điện thoại xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, Phùng Chính Ủy đi vào vừa hay nhìn thấy vẻ mặt của anh không khỏi cười mà nói:
"Thế nào, điện thoại của cô ấy hả? Tôi bảo này, cậu cũng không còn trẻ nữa, nếu coi trọng người ta phải tóm chặt rồi làm đơn xin kết hôn. Lấy về nhà mới an tâm được, hôn lễ cứ giao cho tôi, đảm bảo mọi sự sẽ được thỏa đáng.”
Phương Chấn Đông ngược lại không phản bác, chẳng qua là trong lòng đang suy nghĩ nên như thế nào bằng tốc độ nhanh nhất có thể tóm được cô gái này. Cô bé này hiển nhiên là đang lo lắng cho anh, nhưng gả cho anh thì anh không tin tưởng lắm. Cô gái cá tính bướng bỉnh như vậy không ép được không nói được, thật làm cho người ta lo lắng.”
Phương Chấn Đông quá biết đạo lý vật trơn dễ tuột, dù sao cũng nên đem cô vào phạm vi của mình, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ là của anh, không cần nhất thời gấp gáp.
Tiểu Lưu bưng hai bát sủi cảo nóng hổi đi vào rồi đặt lên bàn. Phương Chấn Đông liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến. Lão Phùng đặt cốc nước nóng vào tay anh áp sát vào hỏi:
"Nói thật đi, có ảnh không vậy? Có thì lấy ra cho tôi nhìn trước, nghe nói là nha đầu rất xinh đẹp?”
"Nghe nói?"
Phương Chấn Đông đặt bát xuống, hỏi vô cùng sắc bén:
"Anh nghe ai nói sao?”
Lão Phùng ho khan hai tiếng:
"Khụ khụ! Không phải nghe cậu nói sao, là một cô giáo, dáng dấp vô cùng xinh đẹp."
Phương Chấn Đông chau chau mày:
"Là rất xinh đẹp, hơn nữa nấu ăn rất ngon.”
Lão Phùng bắt đầu thở dài thở ngắn:
"Sao người khúc gỗ như cậu mà cuối cùng có thể có cô vợ nhỏ xinh xắn hiền tuệ được? Thật là trời già không có mắt à, nhớ ngày đó, lúc tôi còn trẻ …..”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên, lão Phùng nhìn lên màn hình vội vàng tiếp điện thoại:
"Mình à, được được, tôi sẽ mau trở về. Mười ngày, nhiều nhất là mười ngày sẽ về nhà sẽ giải thích rõ ràng với mình và mẹ. Không được, năm sau sẽ đưa bố mẹ đến thành phố B để chơi một thời gian, ừ, được, nhất định nhất định….”
Để điện thoại xuống quay đầu qua nói với Phương Chấn Đông:
"Cậu đừng nhìn tôi, về sau cậu sẽ biết. Để cưới vợ được thì phải dụ dỗ cha mẹ vợ rất khó khăn. Cậu phải chuẩn bị tư tưởng, đừng để cái mặt sắt này đến trình diện cha mẹ vợ, không xong đâu.”
Phương Chấn Đông liếc Lão Phùng một cái:
"Mẹ cô ấy đã qua đời"
"Hả?"
Lão Phùng thật muốn vặn vẹo! Lòng rủa sao cái tên tiểu tử này sao có vận số tốt như vậy chứ? Lão Phùng quét hai mắt trầm giọng hỏi:
"Lão Phương cậu phải nói thật cho tôi biết, cậu và con gái nhà người ta đến đâu rồi? Nắm tay? Hôn? Hay là….”
Quay sang thấy Tiểu Lưu đang vểnh tai lên nghe, vội lớn tiếng hét lên:
"Lưu Xuân Sinh"
"Có"
Tiểu Lưu đứng thẳng tắp đáp lời.
"Đằng sau quay! Bước đều hai mươi bước, bước!”
Theo khẩu lệnh, động tác của Tiểu Lưu vô cùng nghiêm chỉnh, cho đến khi Tiểu Lưu biến sau cửa lều Lão Phùng mới tiếp tục tiến đến gần Phương Chấn Đông, vẻ mặt thích hóng chuyện không khác được.
Phương Chấn Đông căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền đứng lên nói:
"Tôi ra bên ngoài xem một chút"
Cứ như vậy để Lão Phùng đứng đó.
Phương Chấn Đông ra khỏi lều, đã nhìn thấy Tiểu Lưu đang dán tai vào lều để nghe lén. Phương Chấn Đông hỏi:
"Thế nào? Mệt mỏi à?"
Tiểu Lưu đứng nghiêm thẳng tắp, lớn tiếng hô:
"Vì nhân dân phục vụ, vĩnh viễn không mệt"
Phương Chấn Đông vỗ vỗ bờ vai của anh, sải bước về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ:
“Nắm tay, hôn….”
Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Anh không tự chủ nhớ lại lúc hai người ở trong siêu thị, cô ở trong lòng anh vừa mềm mại lại ấm áp. Mùi thơm nhè nhẹ từ lỗ mũi chui thẳng vào trong lòng như từng sợi dây quấn lấy anh, tầng tầng tầng lớp lớp. Có chút ngưa ngứa nhưng lại vô cùng thoải mái.
Bão tuyết năm mươi năm chưa từng gặp vào năm mới lại xảy ra, khi Phương Chấn Đông mang theo binh sĩ đến nơi này mới biết là độ nghiêm trọng vượt quá sự tưởng tượng của anh.
Giao thông bị cắt đứt, không thể trở về nơi đóng quân, một vài gương mặt lo lắng, điều này quả không còn xa lạ với anh. Lần trước đi cứu tế chống lũ cũng như vậy, tất cả người dân bị cô lập nhìn thấy bọn anh như nhìn thấy vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy hi vọng khiến anh biết, trọng trách của mình nặng đến mức nào.
Bộ chỉ huy phía trên trực tiếp ra lệnh trước đêm giao thừa phải đem đường cao tốc khơi thông, mà trời thì tuyết không ngừng rơi, từng mảng từng mảng lớn. Chỉ trong nháy mắt đã dày lên mấy tầng, mà điều này cũng không đáng sợ bằng việc đài khí tượng dự đoán trong vài ngày tới tuyết còn rơi nhiều hơn nữa, sẽ còn mang đến muôn vàn khó khăn hơn.
Bộ chỉ huy ra tối hậu thư mà không suy tính đến mọi chuyện, bất chấp phải trước giao thừa làm cho giao thông được thông suốt. Lão Phùng cầm ống nghe ở trong lều dựng tạm, nói không ngừng:
"Điều này căn bản là không thể thực hiện, tuyết vẫn còn rơi mà nhiệt độ lại thấp. Khi rơi xuống đất sẽ lập tức kết thành băng…..”
Bộ chỉ huy bên kia là Trương Phó Tư Lệnh, Trương phó Tư Lệnh không hai lời rống lên:
"Phương Chấn Đông đâu rồi, bảo anh ta nghe điện.”
Lão Phùng rất là bất đắc dĩ mới đưa điện thoại cho Phương Chấn Đông, nhỏ giọng nói:
"Trương Phó Tư Lệnh là người rất nóng tính.”
Phương Chấn Đông nhận điện thoại:
"Thủ trưởng, tôi là Phương Chấn Đông"
"Kệ mẹ lũ vô dụng cách anh làm như thế nào, Phương Chấn Đông, tôi nói cho anh hay, mặc kệ khó khăn gì đi nữa. Tôi cho anh 24h, trong 24h nhất định phải làm cho đường cao tốc được thông suốt. Nếu không thông được thì cái vị trí Đoàn Trưởng kia đừng có ngồi, nhường cho người khác đi.”
Rầm một phát, điện thoại bị cắt đứt, Lão Phùng không khỏi cười khổ:
"Trương Phó Tư Lệnh thật nóng nảy, chắc là do phía trên ép xuống đấy mà, chúng ta biết làm gì bây giờ?”
Sắc mặt của Phương Chấn Đông cũng không đổi, nói thẳng:
"Làm sao bây giờ à? Đoàn Tăng Cường chúng ta từ trước đến giờ chuyện am hiểu nhất là biến chuyện không thể thành có thể.”
Giọng nói vô cùng hùng hồn, Lão Phùng biết đây không phải là Phương Chấn Đông đang cố ý phô trương. Anh rất có tài làm chủ tình huống, tính kiên định của anh truyền tới mọi thành viên trong đoàn tăng cường, hợp sức mọi người lại có thể dời núi lấp biển được.
Phương Chấn Đông làm gương cho cấp dưới, cầm xẻng xúc tuyết đi trước. Trước đó họ cũng đã liều mạng làm nhưng trời đang cố ý gây khó khăn cho họ, vừa mới bước ra ngoài thì phần đường vừa mới dọn đã thành tầng tuyết mới. Khó khăn nhất là nhiệt độ rất thấp sẽ rất nhanh đóng băng lại. Chỉ có điều may mắn duy nhất là tuyết đã rơi thưa dần.
Một ngày một đêm dọn tuyết, cả đoàn tăng cường đã mệt đến không còn biết trời đất là gì. Tuyết rốt cục cũng đã ngừng rơi, những tia nắng ban mai xuyên qua những tầng mây dày chiếu xuống từng người. Bọn họ như cây tùng bách trên núi tuyết, bao nhiêu băng tuyết có đổ xuống cũng không thể làm bọn họ suy sụp được. Họ đứng hiên ngang ở hai bên đường cao tốc, mặc dù mệt mỏi nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hôm nay là đêm ba mươi rồi, Phương Chấn Đông vào trong lều, ngã xuống giường ngủ như chết. Điện thoại trên bàn vang lên, Lão Phùng vội vàng nhận điện rồi cố gắng nhỏ giọng đáp lời:
"Đúng, đúng, thủ trưởng, Phương Đoàn Trưởng ngủ thiếp đi. . . . . ."
Phương Chấn Đông đánh một giấc thẳng đến tối, anh tung chăn tỉnh dậy là do tiếng pháo đánh thức. Cảnh vệ đưa nước tới, anh rửa mặt đánh răng xong mới nhìn ra ngoài. Đã là lúc giao thừa, là lúc năm cũ đã qua, năm mới đã tới, chẳng trách bên ngoài náo nhiệt như thế:
"Phùng Chính ủy đâu?"
Cảnh vệ viên Tiểu Lưu đứng nghiêm nói:
"Báo cáo Đoàn Trưởng, Phùng Chính Ủy ở ban cấp dưỡng, cùng mọi người đang làm hoành thánh.”
"Sủi cảo?"
Phương Chấn Đông không khỏi không thể nổi lên ý nghĩ về cô gái nhỏ kia, không biết có phải bây giờ cô có phải đang làm hoành thánh? Điện thoại trên bàn rung một cái, anh với tay một chút cầm lấy. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Lưu đang ngó trộm, tay vẫn cầm di động nói:
"Tiểu Lưu, cậu xem có gì ăn không mang lên cho tôi một ít.”
Tiểu Lưu vội đứng nghiêm ngay ngắn, lớn tiếng nói “Rõ” rồi xoay người đi ra. Anh không khỏi cười thầm, mới vừa rồi là chắc chắn không phải do anh hoa mắt rồi, rõ ràng là Đoàn Trưởng người mà dù cho núi Thái Sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc giờ lại cười. Mặc dù là ngắn ngủi nhưng Tiểu Lưu dám dùng quân trang đang mặc trên người mà thề là anh tuyệt đối không nhìn lầm. Tinh nhắn đó nhất định là của chị dâu tương lai, anh vội vàng chạy đến báo cho Chính Ủy tin tốt này.
Phương Chấn Đông cầm điện thoại chăm chú nhìn thật lâu, mắt không hề chớp. Tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ:
"Phương Chấn Đông, năm mới vui vẻ"
Nhớ lúc anh đi, cô cùng nói câu này. Cái miệng nhỏ nhắn mím môi, chớp mắt nói với anh:
"Phương Chấn Đông, năm mới vui vẻ"
Thanh âm trong trẻo, pha chút mềm mại của cô gái Miền Nam. Những lời này mặc dù có lạnh lùng một chút nhưng trong lòng Phương Chấn Đông lại vô cùng ấm áp.
Thật ra thì gửi hay không gửi tin nhắn này cũng đủ khiến Hàn Dẫn Tố rối rắm thật lâu. Từ khi rời giường cô bắt đầu rối rắm, TV trong phòng khách liên tục chỉ mở có một kênh tin tức. Hiện tại tin tức cũng không có một nội dung khác ngoài tin báo về bão tuyết. Nhưng mỗi nơi thiên tai đều có hình bóng của quân nhân.
Trước kia Hàn Dẫn Tố thật sự không cảm thấy như vậy, đối với những người đáng kính như vậy cô vẫn còn vô cùng mơ hồ. Nhưng lúc này vì Phương Chấn Đông mà cô đã có thể có cảm nhận chân thực nhất về quân nhân. Cô không biết Phương Chấn Đông đã đi đến nơi nào để cứu trợ nhưng mỗi lần ống kính dõi theo mỗi người lính cô đều chú ý.
Mỗi bóng lưng hay một khuôn mặt cô đều cảm thấy giống Phương Chấn Đông, như là cô đang bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Đúng lúc giao thừa cô bắt đầu gửi tin nhắn, bạn bè cô không nhiều lắm, chỉ có vài người, chỉ có bà ngoại , cậu và vài người thân. Cha thì không để ý đến cô, mấy hôm trước gọi cô hỏi cô có về nhà mừng năm mới hay không mà thôi.
Cái kiểu giọng nói chần chừ ướm hỏi dù có nghe qua điện thoại cô cũng quá rõ ràng. Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô và cha càng ngày càng xa. Mẹ mất đi, cha với cô từ người quen thuộc trở nên xa lạ. Ông ta với mẹ con Hàn Dĩnh mới là người một nhà mà cô thì hoàn toàn là người ngoài.
Tất cả người quen biết cũng đã nhắn qua một lần, cuối cùng cô cắn móng tay dừng lại ở số điện thoại của Phương Chấn Đông. Suy nghĩ một hồi lâu, tiếng đồng hồ báo qua năm mới đã vang lên cô mới gửi tin nhắn đã viết đi viết lại mấy lần.
Sau khi gửi đi, cô vẫn không khỏi lắc đầu, thật ra thì cô rối rắm có chút buồn cười. Có thể hiện tại anh không mang điện thoại bên người, hoặc đang bận rộn tám chín phần là không biết đến tin nhắn này.
Nhưng lần này cô đã đoán sai rồi, rất nhanh điện thoại di động vang lên tiếng chuông dài. Trên màn hình hiện rõ ba chữ Phương Chấn Đông không ngừng nhấp nháy, cô chần chừ hồi lâu rồi nhận điện thoại:
"Tôi rất khỏe, khoảng mười ngày nữa sẽ về nơi đóng quân ở thành phố B. Năm mới vui vẻ, Hàn Dẫn Tố.”
Để điện thoại xuống Hàn Dẫn Tố không khỏi xoa xoa gò má của mình, thậm chí còn có cảm giác thật là nóng. Giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang bên tai, nhưng khi nghe được cô biết mình đang có chút lo lắng và nhớ anh. Nhớ thật là kỳ lạ, mà hai người thật ra cũng không phải là người quen biết.
Phương Chấn Đông để điện thoại xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, Phùng Chính Ủy đi vào vừa hay nhìn thấy vẻ mặt của anh không khỏi cười mà nói:
"Thế nào, điện thoại của cô ấy hả? Tôi bảo này, cậu cũng không còn trẻ nữa, nếu coi trọng người ta phải tóm chặt rồi làm đơn xin kết hôn. Lấy về nhà mới an tâm được, hôn lễ cứ giao cho tôi, đảm bảo mọi sự sẽ được thỏa đáng.”
Phương Chấn Đông ngược lại không phản bác, chẳng qua là trong lòng đang suy nghĩ nên như thế nào bằng tốc độ nhanh nhất có thể tóm được cô gái này. Cô bé này hiển nhiên là đang lo lắng cho anh, nhưng gả cho anh thì anh không tin tưởng lắm. Cô gái cá tính bướng bỉnh như vậy không ép được không nói được, thật làm cho người ta lo lắng.”
Phương Chấn Đông quá biết đạo lý vật trơn dễ tuột, dù sao cũng nên đem cô vào phạm vi của mình, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ là của anh, không cần nhất thời gấp gáp.
Tiểu Lưu bưng hai bát sủi cảo nóng hổi đi vào rồi đặt lên bàn. Phương Chấn Đông liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến. Lão Phùng đặt cốc nước nóng vào tay anh áp sát vào hỏi:
"Nói thật đi, có ảnh không vậy? Có thì lấy ra cho tôi nhìn trước, nghe nói là nha đầu rất xinh đẹp?”
"Nghe nói?"
Phương Chấn Đông đặt bát xuống, hỏi vô cùng sắc bén:
"Anh nghe ai nói sao?”
Lão Phùng ho khan hai tiếng:
"Khụ khụ! Không phải nghe cậu nói sao, là một cô giáo, dáng dấp vô cùng xinh đẹp."
Phương Chấn Đông chau chau mày:
"Là rất xinh đẹp, hơn nữa nấu ăn rất ngon.”
Lão Phùng bắt đầu thở dài thở ngắn:
"Sao người khúc gỗ như cậu mà cuối cùng có thể có cô vợ nhỏ xinh xắn hiền tuệ được? Thật là trời già không có mắt à, nhớ ngày đó, lúc tôi còn trẻ …..”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên, lão Phùng nhìn lên màn hình vội vàng tiếp điện thoại:
"Mình à, được được, tôi sẽ mau trở về. Mười ngày, nhiều nhất là mười ngày sẽ về nhà sẽ giải thích rõ ràng với mình và mẹ. Không được, năm sau sẽ đưa bố mẹ đến thành phố B để chơi một thời gian, ừ, được, nhất định nhất định….”
Để điện thoại xuống quay đầu qua nói với Phương Chấn Đông:
"Cậu đừng nhìn tôi, về sau cậu sẽ biết. Để cưới vợ được thì phải dụ dỗ cha mẹ vợ rất khó khăn. Cậu phải chuẩn bị tư tưởng, đừng để cái mặt sắt này đến trình diện cha mẹ vợ, không xong đâu.”
Phương Chấn Đông liếc Lão Phùng một cái:
"Mẹ cô ấy đã qua đời"
"Hả?"
Lão Phùng thật muốn vặn vẹo! Lòng rủa sao cái tên tiểu tử này sao có vận số tốt như vậy chứ? Lão Phùng quét hai mắt trầm giọng hỏi:
"Lão Phương cậu phải nói thật cho tôi biết, cậu và con gái nhà người ta đến đâu rồi? Nắm tay? Hôn? Hay là….”
Quay sang thấy Tiểu Lưu đang vểnh tai lên nghe, vội lớn tiếng hét lên:
"Lưu Xuân Sinh"
"Có"
Tiểu Lưu đứng thẳng tắp đáp lời.
"Đằng sau quay! Bước đều hai mươi bước, bước!”
Theo khẩu lệnh, động tác của Tiểu Lưu vô cùng nghiêm chỉnh, cho đến khi Tiểu Lưu biến sau cửa lều Lão Phùng mới tiếp tục tiến đến gần Phương Chấn Đông, vẻ mặt thích hóng chuyện không khác được.
Phương Chấn Đông căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền đứng lên nói:
"Tôi ra bên ngoài xem một chút"
Cứ như vậy để Lão Phùng đứng đó.
Phương Chấn Đông ra khỏi lều, đã nhìn thấy Tiểu Lưu đang dán tai vào lều để nghe lén. Phương Chấn Đông hỏi:
"Thế nào? Mệt mỏi à?"
Tiểu Lưu đứng nghiêm thẳng tắp, lớn tiếng hô:
"Vì nhân dân phục vụ, vĩnh viễn không mệt"
Phương Chấn Đông vỗ vỗ bờ vai của anh, sải bước về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ:
“Nắm tay, hôn….”
Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Anh không tự chủ nhớ lại lúc hai người ở trong siêu thị, cô ở trong lòng anh vừa mềm mại lại ấm áp. Mùi thơm nhè nhẹ từ lỗ mũi chui thẳng vào trong lòng như từng sợi dây quấn lấy anh, tầng tầng tầng lớp lớp. Có chút ngưa ngứa nhưng lại vô cùng thoải mái.
Bình luận facebook