Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Sau khi mọi việc xong xuôi, Kỷ Lê cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vậy là cậu sẽ càng có nhiều thời gian ở bên Thẩm Thuật Bạch hơn.
Sắp tới khai giảng rồi, Thẩm Thuật Bạch cùng Kỷ Lê quay lại tỉnh G.
Hôm khai giảng, Thẩm Thuật Bạch đưa Kỷ Lê tới trường xong cũng không rời đi, ngược lại còn đi theo Kỷ Lê khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao anh không đi làm?” Kỷ Lê hỏi.
“Anh tới diễn thuyết.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
Kỷ Lê mở to hai mắt: “?!”
Cậu thấy điện thoại mở thông báo của lớp ra, quả nhiên thấy tin phải đến nghe diễn thuyết!
“Đây là anh sao?” Kỷ Lê chỉ vào thông báo muốn sinh viên bọn họ học theo người này rồi hỏi.
Cậu đọc đọc mô tả người này mà giật mình.
- ----Người dẫn dắt nền khoa học kỹ thuật của Hoa quốc, quỷ tài thương nghiệp, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, luôn làm việc không ngừng nghỉ…..
Mấy cái trước Kỷ Lê còn có thể thừa nhận, nhưng mà cái cuối……không có miếng nào liên quan tới Thẩm Thuật Bạch nha!!
Thẩm Thuật Bạch cười dịu dàng: “Là anh.”
Kỷ Lê cất điện thoại, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thuật Bạch, nhìn sao cũng không thấy anh giống người cuồng công việc nha.
Xem ra thông tin bên ngoài đều là thật giả lẫn lộn.
“Được rồi.” Kỷ Lê thở dài, “Nếu anh tới thuyết trình vậy mình đi cùng nhau thôi.”
Kỷ Lê nắm tay Thẩm Thuật Bạch.
Dù sao thì có vụ trên mạng lần trước nên mọi người đều đã biết quan hệ của cậu và Thẩm Thuật Bạch rồi.
Hơn nữa, nghỉ hè này cậu và Thẩm Thuật Bạch đã cùng đến thành phố S, nhưng ở chưa bao lâu đã về.
Bởi vì cậu vẫn chưa quá quen ở chung với bác trai bác gái Tạ, hơn nữa hai người còn nhiệt tình thái quá làm cậu hơi sợ.
Vì thế cậu chỉ chơi mấy ngày rồi về.
Chỉ có ở bên Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê mới có thể thản nhiên tiếp nhận lòng nhiệt tình và sự thiên vị của anh đối với mình.
……
Lúc Kỷ Lê đến, buổi diễn thuyết của Thẩm Thuật Bạch đã hết cả chỗ rồi.
Cậu cùng An Tuyên Phạm Thanh đành phải ngồi ở ghế sau nhìn Thẩm Thuật Bạch diễn thuyết ở đằng trước.
Vừa xem vừa khẽ nói chuyện với Phạm Thanh An Tuyên.
“Đó thực sự là chồng cậu sao?” Phạm Thanh khẽ hỏi.
Kỷ Lê gật đầu, đầy tự hào nhìn người đàn ông trên bục: “Ừ, chồng tôi đó.”
Phạm Thanh cùng An Tuyên đều thấy rõ nét tự hào trên mặt Kỷ Lê.
Hai người nhìn nhau cười.
“Thực ra có chồng cũng tốt đó chứ.” An Tuyên nói.
Giống như Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch bây giờ vậy, một người đứng trên bục, một người ngồi dưới đài, khoảng cách rất xa, thế mà người khác vẫn có thể cảm thấy bong bóng màu hồng đang bay giữa họ.
Kỷ Lê không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn người trên bục.
Người ấy cảm nhận được ánh mắt cậu liền nhìn lại, trong mắt cả hai tràn đầy sự dịu dàng.
……
Ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới là Thẩm Thuật Bạch đưa cậu đến trường, khi về cũng là Thẩm Thuật Bạch về cùng cậu.
Trên đường về, Kỷ Lê bảo Thẩm Thuật Bạch dừng ở một nơi, cậu có thứ cần lấy.
Sau khi Thẩm Thuật Bạch dừng xe, Kỷ Lê lập tức chạy biến.
Cậu chạy một mạch vào một trung tâm mua sắm, nói vài câu với người phụ nữ đứng quầy ở cửa hàng trang sức rồi lấy một thứ, sau đó rời đi.
Trên đường đi, cậu thấy một người phụ nữ đang bị người lôi kéo trong con hẻm nhỏ.
Mấy người đàn ông lôi kéo cô, mà cô cũng đang giãy dụa.
Rõ ràng mấy tên đàn ông kia đang tính làm chuyện gì đó bất hợp pháp.
Một mình Kỷ Lê thì cậu lo sẽ có chuyện nên liền nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch, xong xuôi liền bước qua.
……
Vốn Trần Hàm và Đỗ Dịch Ý cùng tới đây uống rượu, nhưng uống một lúc đã không thấy Đỗ Dịch Ý đâu nữa.
Mấy ngày nay toàn là Đỗ Dịch Ý tiêu tiền, khi Đỗ Dịch Ý thấy cô không có tiền trả cũng hơi hoảng, nhưng Đỗ Dịch Ý vẫn rất tốt, thậm chí còn bảo bạn bè mình trả tiền giùm cô.
Nhưng mấy tên đàn ông này thật đáng khinh, kéo cô ra đây liền bắt đầu động chân động tay với cô.
Trước đây Trần Hàm chưa từng có bạn trai, thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, sắp khóc tới nơi.
Hơn nữa cô càng giãy dụa lại càng thấy nóng, người cũng khó chịu hơn.
“Đừng giãy dụa nữa, mau đi thôi, bạn cô đang chờ cô ở khách sạn đằng trước.” Một gã đàn ông bực bội nói.
Quỷ cũng biết đi cùng mấy tên này đến khách sạn chẳng phải chuyện gì tử tế, huống chi giờ cô còn đang như vậy.
Trần Hàm không chịu: “Tôi không đi, tôi phải về nhà!”
Thậm chí nói chuyện cũng không còn sức.
“Về nhà?” Một gã khác cười đểu, “Có lẽ cô còn chưa biết hôm qua ba cô đã tuyên bố cô không phải con đẻ của ông ấy chứ?”
Giờ thì Trần Hàm ngây người thật rồi.
“Xem ra cô không biết thật?” Bọn họ cười đểu.
“Cô xem đi, họ nuôi nấng cô 21 năm mà chẳng có chút tình cảm nào với cô hết, cũng phải thôi, nghe nói mẹ cô đã nhặt cô về, nhưng ai biết là thực sự nhặt về hay lén lút ở bên ngoài sinh ra cô chứ, Trần gia đội nón xanh lâu thật đấy.”
Tin tức càng lúc càng kinh khủng, Trần Hàm đỏ mắt: “Các người lừa tôi!”
Sao cô có thể không phải con đẻ của ba được! Không thể có chuyện đó được!!
Trần Hàm muốn khóc, cô là người Trần gia mà!
“Còn người bạn kia của cô nữa, vừa biết cô không phải người của Trần gia, cũng không có tên trên sổ hộ khẩu cùng họ nên đã lập tức bán cô rồi, cô đoán xem cô ta đã bán cô bao nhiêu tiền?”
“Bán?” Môi Trần Hàm run rẩy, hai ngày trước Đỗ Dịch Ý mới biết chuyện cô không có tên trên hộ khẩu Trần gia…..
Trong mắt mấy gã đàn ông kia hiện tại, giờ cô như một con thỏ yếu ớt khiến chúng càng muốn bắt nạt.
“Đúng thế, bán với giá 150,000.” Năm tên đàn ông cùng nói giá cả như thể đang cười nhạo Trần Hàm.
Còn nói khó khăn lắm họ mới gom đủ tiền: “Cô cũng không biết sao, bọn tôi vốn chỉ muốn thử những thứ mới mẻ, muốn xem xem người từng là tiểu thư của giới thượng lưu sẽ có tư vị như thế nào, mỗi người chúng tôi bỏ ra 30,000 là có thể chơi cả đời rồi, thôi, vậy cũng được, cô phải thấy may mắn vì đã từng sống cùng Trần gia, nếu không sao cô có thể lên tới cái giá đó được.”
Nghe những lời này, Trần Hàm suýt nữa đã bất tỉnh, nhưng cô không thể ngất được, nếu ngất chắc chắn sẽ xong đời.
Cô muốn bỏ chạy, muốn về Trần gia hỏi cho rõ ràng.
Nhưng giờ cô không còn sức mà chạy, thậm chí muốn kêu cứu cũng khó.
Vừa mở miệng muốn kêu cứu đã bị người ta bịt kín miệng lại.
Cả người lại càng mềm nhũn.
Giờ cô đã hối hận, hối hận lẽ ra mình không nên cãi nhau với người nhà, càng không nên tin tưởng Đỗ Dịch Ý.
Mấy ngày nay tiêu tiền của Đỗ Dịch Ý nên cô có làm gì cũng bị người ta nói.
Một đại tiểu thư như cô làm sao biết cách tự chăm lo cuộc sống, biết phận mình ăn nhờ ở đậu nhưng cũng đâu còn cách nào, hơn nữa Đỗ Dịch Ý chính là bạn tốt nhất của cô rồi……
Nhưng cô không ngờ, Trần gia vừa mới tuyên bố mình không phải con đẻ mà Đỗ Dịch Ý đã bán mình! 150,000 đồng! Những chiếc túi xách cô đã mua cho Đỗ Dịch Ý còn vượt xa cái giá đó nhiều!
Trần Hàm vừa hối hận vừa buồn khổ.
Nước mắt chảy xuống.
Nếu cô chưa từng cãi nhau với người nhà thì tốt biết bao, giá như cô có thể quay lại thời điểm đó.
Nếu vậy thì cô nhất định sẽ xin lỗi họ, từ nay về sau sẽ không bao giờ tùy hứng nữa.
Sẽ không bao giờ tiêu tiền của người nhà mà còn trách họ không hiểu mình nữa.
Còn cả anh trai cô, thực ra anh ấy luôn đối tốt với cô, tuy luôn thích mắng cô nhưng cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, cô vẫn luôn rất thích anh trai mình, chỉ không bao giờ nói ra miệng.
Thực xin lỗi anh trai. Nước mắt cô chảy càng nhiều hơn.
Nếu biết sẽ xảy ra những chuyện này, cô nhất định……sẽ ở yên trong nhà không bao giờ ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài thực đáng sợ…….
Sắp tới khai giảng rồi, Thẩm Thuật Bạch cùng Kỷ Lê quay lại tỉnh G.
Hôm khai giảng, Thẩm Thuật Bạch đưa Kỷ Lê tới trường xong cũng không rời đi, ngược lại còn đi theo Kỷ Lê khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao anh không đi làm?” Kỷ Lê hỏi.
“Anh tới diễn thuyết.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
Kỷ Lê mở to hai mắt: “?!”
Cậu thấy điện thoại mở thông báo của lớp ra, quả nhiên thấy tin phải đến nghe diễn thuyết!
“Đây là anh sao?” Kỷ Lê chỉ vào thông báo muốn sinh viên bọn họ học theo người này rồi hỏi.
Cậu đọc đọc mô tả người này mà giật mình.
- ----Người dẫn dắt nền khoa học kỹ thuật của Hoa quốc, quỷ tài thương nghiệp, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, luôn làm việc không ngừng nghỉ…..
Mấy cái trước Kỷ Lê còn có thể thừa nhận, nhưng mà cái cuối……không có miếng nào liên quan tới Thẩm Thuật Bạch nha!!
Thẩm Thuật Bạch cười dịu dàng: “Là anh.”
Kỷ Lê cất điện thoại, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thuật Bạch, nhìn sao cũng không thấy anh giống người cuồng công việc nha.
Xem ra thông tin bên ngoài đều là thật giả lẫn lộn.
“Được rồi.” Kỷ Lê thở dài, “Nếu anh tới thuyết trình vậy mình đi cùng nhau thôi.”
Kỷ Lê nắm tay Thẩm Thuật Bạch.
Dù sao thì có vụ trên mạng lần trước nên mọi người đều đã biết quan hệ của cậu và Thẩm Thuật Bạch rồi.
Hơn nữa, nghỉ hè này cậu và Thẩm Thuật Bạch đã cùng đến thành phố S, nhưng ở chưa bao lâu đã về.
Bởi vì cậu vẫn chưa quá quen ở chung với bác trai bác gái Tạ, hơn nữa hai người còn nhiệt tình thái quá làm cậu hơi sợ.
Vì thế cậu chỉ chơi mấy ngày rồi về.
Chỉ có ở bên Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê mới có thể thản nhiên tiếp nhận lòng nhiệt tình và sự thiên vị của anh đối với mình.
……
Lúc Kỷ Lê đến, buổi diễn thuyết của Thẩm Thuật Bạch đã hết cả chỗ rồi.
Cậu cùng An Tuyên Phạm Thanh đành phải ngồi ở ghế sau nhìn Thẩm Thuật Bạch diễn thuyết ở đằng trước.
Vừa xem vừa khẽ nói chuyện với Phạm Thanh An Tuyên.
“Đó thực sự là chồng cậu sao?” Phạm Thanh khẽ hỏi.
Kỷ Lê gật đầu, đầy tự hào nhìn người đàn ông trên bục: “Ừ, chồng tôi đó.”
Phạm Thanh cùng An Tuyên đều thấy rõ nét tự hào trên mặt Kỷ Lê.
Hai người nhìn nhau cười.
“Thực ra có chồng cũng tốt đó chứ.” An Tuyên nói.
Giống như Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch bây giờ vậy, một người đứng trên bục, một người ngồi dưới đài, khoảng cách rất xa, thế mà người khác vẫn có thể cảm thấy bong bóng màu hồng đang bay giữa họ.
Kỷ Lê không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn người trên bục.
Người ấy cảm nhận được ánh mắt cậu liền nhìn lại, trong mắt cả hai tràn đầy sự dịu dàng.
……
Ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới là Thẩm Thuật Bạch đưa cậu đến trường, khi về cũng là Thẩm Thuật Bạch về cùng cậu.
Trên đường về, Kỷ Lê bảo Thẩm Thuật Bạch dừng ở một nơi, cậu có thứ cần lấy.
Sau khi Thẩm Thuật Bạch dừng xe, Kỷ Lê lập tức chạy biến.
Cậu chạy một mạch vào một trung tâm mua sắm, nói vài câu với người phụ nữ đứng quầy ở cửa hàng trang sức rồi lấy một thứ, sau đó rời đi.
Trên đường đi, cậu thấy một người phụ nữ đang bị người lôi kéo trong con hẻm nhỏ.
Mấy người đàn ông lôi kéo cô, mà cô cũng đang giãy dụa.
Rõ ràng mấy tên đàn ông kia đang tính làm chuyện gì đó bất hợp pháp.
Một mình Kỷ Lê thì cậu lo sẽ có chuyện nên liền nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch, xong xuôi liền bước qua.
……
Vốn Trần Hàm và Đỗ Dịch Ý cùng tới đây uống rượu, nhưng uống một lúc đã không thấy Đỗ Dịch Ý đâu nữa.
Mấy ngày nay toàn là Đỗ Dịch Ý tiêu tiền, khi Đỗ Dịch Ý thấy cô không có tiền trả cũng hơi hoảng, nhưng Đỗ Dịch Ý vẫn rất tốt, thậm chí còn bảo bạn bè mình trả tiền giùm cô.
Nhưng mấy tên đàn ông này thật đáng khinh, kéo cô ra đây liền bắt đầu động chân động tay với cô.
Trước đây Trần Hàm chưa từng có bạn trai, thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, sắp khóc tới nơi.
Hơn nữa cô càng giãy dụa lại càng thấy nóng, người cũng khó chịu hơn.
“Đừng giãy dụa nữa, mau đi thôi, bạn cô đang chờ cô ở khách sạn đằng trước.” Một gã đàn ông bực bội nói.
Quỷ cũng biết đi cùng mấy tên này đến khách sạn chẳng phải chuyện gì tử tế, huống chi giờ cô còn đang như vậy.
Trần Hàm không chịu: “Tôi không đi, tôi phải về nhà!”
Thậm chí nói chuyện cũng không còn sức.
“Về nhà?” Một gã khác cười đểu, “Có lẽ cô còn chưa biết hôm qua ba cô đã tuyên bố cô không phải con đẻ của ông ấy chứ?”
Giờ thì Trần Hàm ngây người thật rồi.
“Xem ra cô không biết thật?” Bọn họ cười đểu.
“Cô xem đi, họ nuôi nấng cô 21 năm mà chẳng có chút tình cảm nào với cô hết, cũng phải thôi, nghe nói mẹ cô đã nhặt cô về, nhưng ai biết là thực sự nhặt về hay lén lút ở bên ngoài sinh ra cô chứ, Trần gia đội nón xanh lâu thật đấy.”
Tin tức càng lúc càng kinh khủng, Trần Hàm đỏ mắt: “Các người lừa tôi!”
Sao cô có thể không phải con đẻ của ba được! Không thể có chuyện đó được!!
Trần Hàm muốn khóc, cô là người Trần gia mà!
“Còn người bạn kia của cô nữa, vừa biết cô không phải người của Trần gia, cũng không có tên trên sổ hộ khẩu cùng họ nên đã lập tức bán cô rồi, cô đoán xem cô ta đã bán cô bao nhiêu tiền?”
“Bán?” Môi Trần Hàm run rẩy, hai ngày trước Đỗ Dịch Ý mới biết chuyện cô không có tên trên hộ khẩu Trần gia…..
Trong mắt mấy gã đàn ông kia hiện tại, giờ cô như một con thỏ yếu ớt khiến chúng càng muốn bắt nạt.
“Đúng thế, bán với giá 150,000.” Năm tên đàn ông cùng nói giá cả như thể đang cười nhạo Trần Hàm.
Còn nói khó khăn lắm họ mới gom đủ tiền: “Cô cũng không biết sao, bọn tôi vốn chỉ muốn thử những thứ mới mẻ, muốn xem xem người từng là tiểu thư của giới thượng lưu sẽ có tư vị như thế nào, mỗi người chúng tôi bỏ ra 30,000 là có thể chơi cả đời rồi, thôi, vậy cũng được, cô phải thấy may mắn vì đã từng sống cùng Trần gia, nếu không sao cô có thể lên tới cái giá đó được.”
Nghe những lời này, Trần Hàm suýt nữa đã bất tỉnh, nhưng cô không thể ngất được, nếu ngất chắc chắn sẽ xong đời.
Cô muốn bỏ chạy, muốn về Trần gia hỏi cho rõ ràng.
Nhưng giờ cô không còn sức mà chạy, thậm chí muốn kêu cứu cũng khó.
Vừa mở miệng muốn kêu cứu đã bị người ta bịt kín miệng lại.
Cả người lại càng mềm nhũn.
Giờ cô đã hối hận, hối hận lẽ ra mình không nên cãi nhau với người nhà, càng không nên tin tưởng Đỗ Dịch Ý.
Mấy ngày nay tiêu tiền của Đỗ Dịch Ý nên cô có làm gì cũng bị người ta nói.
Một đại tiểu thư như cô làm sao biết cách tự chăm lo cuộc sống, biết phận mình ăn nhờ ở đậu nhưng cũng đâu còn cách nào, hơn nữa Đỗ Dịch Ý chính là bạn tốt nhất của cô rồi……
Nhưng cô không ngờ, Trần gia vừa mới tuyên bố mình không phải con đẻ mà Đỗ Dịch Ý đã bán mình! 150,000 đồng! Những chiếc túi xách cô đã mua cho Đỗ Dịch Ý còn vượt xa cái giá đó nhiều!
Trần Hàm vừa hối hận vừa buồn khổ.
Nước mắt chảy xuống.
Nếu cô chưa từng cãi nhau với người nhà thì tốt biết bao, giá như cô có thể quay lại thời điểm đó.
Nếu vậy thì cô nhất định sẽ xin lỗi họ, từ nay về sau sẽ không bao giờ tùy hứng nữa.
Sẽ không bao giờ tiêu tiền của người nhà mà còn trách họ không hiểu mình nữa.
Còn cả anh trai cô, thực ra anh ấy luôn đối tốt với cô, tuy luôn thích mắng cô nhưng cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, cô vẫn luôn rất thích anh trai mình, chỉ không bao giờ nói ra miệng.
Thực xin lỗi anh trai. Nước mắt cô chảy càng nhiều hơn.
Nếu biết sẽ xảy ra những chuyện này, cô nhất định……sẽ ở yên trong nhà không bao giờ ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài thực đáng sợ…….
Bình luận facebook