Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Qua một lúc lâu, Kỷ lão thái thái được người hầu nhắc nhở mới chú ý tới hai người trước cửa, bà ta ngẩng đầu hòa ái nhìn hai người: “Ai nha, Tiểu Lê tới rồi.”
Những người khác cũng nhìn ra cửa.
Người phụ nữ trông có vẻ ôn hòa kia cũng cười dịu dàng với hai người ở cửa, không hề có vẻ gì là khúc mắc: “Đây là Kỷ phu nhân sao? Thật sự rất…… thanh tú, nhưng trông cũng hơi quen.”
Kỷ phu nhân như bị hai chữ thanh tú kia kích thích, sắc mặt càng âm trầm.
Tiểu Lê nho nhỏ đã run rẩy cả người.
Người đàn ông cách đó không xa chỉ thoáng nhìn tiểu Lê, sau đó lạnh lùng nhìn Kỷ phu nhân: “Nhà có khách cũng không biết tới rót chén nước? Lại còn đứng ngây ra ở cửa?”
Kỷ phu nhân kéo tiểu Lê vào, bà ta buông tay tiểu Lê rồi rót nước cho người phụ nữ dịu dàng đứng bên Kỷ Phong kia.
Vừa chạm vào, nước trên tay người phụ nữ dịu dàng kia sánh ra ngoài, cô ta kêu lên: “Ôi, nóng quá!”
Ly nước bị hất lên người Kỷ phu nhân.
Nước nóng cũng làm ướt váy bà ta.
Tiểu Lê đứng cạnh lo lắng nhìn.
“Cô cố tình đấy à?” Kỷ Phong trầm mặt nhìn Kỷ phu nhân, đôi mắt đầy lửa giận.
“Đừng trách chị ấy, là do em không cầm chắc.” Cô ta lo lắng nói, có vẻ sợ Kỷ Phong sẽ lại mắng Kỷ phu nhân.
Kỷ Phong có vẻ dịu dàng nhìn người phụ nữ thiện lương này, chẳng qua lúc nhìn Kỷ phu nhân, ánh mắt ông ta vẫn đầy vẻ chán ghét.
“Đây là Lý Cầm, trước kia là bạn học của cô, tôi đã nhận con trai cô ấy làm con nuôi, nó bằng tuổi tiểu Lê, sau này họ sẽ ở lại Kỷ gia.” Kỷ Phong nói, những lời này không phải thương lượng mà là thông báo, có lẽ nếu không phải ngại vì mình cùng Kỷ phu nhân chung quy vẫn là vợ chồng, có lẽ ông ta còn lười không thèm thông báo.
Kỷ phu nhân nghe những lời Kỷ Phong nói, sắc mặt càng khó coi.
Kỷ lão thái thái cùng Kỷ lão gia tử bên kia như không có chuyện gì, tiếp tục chơi đùa cùng bé trai nọ.
Một lát sau, bọn họ nhớ tới tiểu Lê.
Kỷ lão thái thái vẫy tay với cậu: “Tiểu Lê qua đây với bà nội, bà nội cho con kẹo này.”
Nghe thấy kẹo, chân tiểu Lê khẽ động, nhưng nhìn sắc mặt Kỷ phu nhân bên cạnh, cậu cũng không dám bước qua.
Mãi đến khi Kỷ phu nhân tươi cười đẩy lưng cậu nói: “Qua đó đi, chơi cùng bà nội một chút.”
Lúc đó tiểu Lê mới dám đi qua.
Kỷ lão thái thái bốc một nắm kẹo lớn đặt vào tay tiểu Lê.
Trong tay nặng trĩu kẹo, cậu nghe Kỷ lão thái thái nói: “Bình thường tiểu Lê cứ tới đây chơi với Diệc Thần, bà nội cho con kẹo nha.”
Tiểu Lê nhìn bé trai trong ngực bà nội, gật gật đầu.
Kỷ lão gia tử bên kia thấy thế cũng vừa lòng.
Bé trai kia thấy vậy liền giãy khỏi ngực Kỷ lão thái thái, nói: “Con muốn chơi cùng em trai.”
Giọng nó vẫn còn mùi sữa.
Kỷ lão thái thái thấy nó manh như vậy, tâm cũng mềm.
Bà ta cũng để Diệc Thần xuống đi chơi cùng Kỷ Lê, còn dặn hai đứa phải cẩn thận.
Diệc Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Nó chạy tới nắm tay tiểu Lê: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Nó thân thiết nói với tiểu Lê như vậy.
Tiểu Lê nhìn Diệc Thần ngây thơ hồn nhiên, lại nhìn vẻ mình đang sầm mặt nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, sau khi mẹ gật đầu, cậu mới dám cùng Diệc Thần ra ngoài.
……
Diệc Thần dẫn cậu ra hậu viện, khuôn mặt ngây thơ của nó cũng biến mất.
Nó hất tay tiểu Lê ra.
“Chính mẹ mày đã cướp ba tao đi, là mẹ mày sai!” Nhóc bốn tuổi mắng to.
Tiểu Lê ngây người.
Thấy tiểu Lê trắng nõn mềm mềm, ác ý của nó dâng lên.
Liền đẩy mạnh tiểu Lê vào hồ nước giả bên cạnh.
……
Lúc tiểu Lê được vớt lên, hơi thở đã thoi thóp.
Cậu bé vẫn luôn trầm mặc an tĩnh, nhưng không ngờ còn không cả kêu cứu.
Kỷ lão thái thái nhìn Kỷ Lê dưới đất, ánh mắt vừa thất vọng vừa đau lòng.
Bà ta đau lòng đứa bé này, nhưng cũng cảm thấy đầu óc nó hình như không quá thông minh.
Diệc Thần đứng cạnh khóc lóc kể lể, nói tiểu Lê định đẩy nó xuống nước, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân lại rơi xuống trước.
Kỷ lão gia tử nghe vậy rất không vui nhìn tiểu Lê trên mặt đất.
Kỷ Phong thậm chí còn chửi rủa sao tiểu Lê không chết đi.
Lý Cầm đứng đó trấn an con trai mình.
Còn Kỷ phu nhân chỉ sầm mặt, ánh mắt như lưỡi dao quét tới trên người tiểu Lê.
Người hầu tới cấp cứu nên đã yêu cầu tiểu Lê vén áo lên, Kỷ phu nhân đang tức giận, không nhớ ra phải ngăn cản.
Lúc quần áo được kéo ra, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Trên người tiểu Lê đầy những vết thương xanh tím, có mới có cũ.
Tiểu Lê chỉ ở cùng mẹ mình, nơi đó không có ai khác, những vết thương này do ai gây ra căn bản không cần phải hỏi.
Lý Cầm nhìn tiểu Lê người đầy vết thương liền ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ ngay sau đó, khóe miệng cô ta khẽ cong lên.
Kỷ Phong vô cùng bực tức, mắng chửi Kỷ phu nhân không ngừng.
Kỷ phu nhân cúi đầu sám hối.
Kỷ Phong cảnh cáo: “Tôi không hy vọng về sau sẽ lại phát sinh loại chuyện này!”
“Sẽ không đâu.” Kỷ phu nhân nhè nhẹ nói, ngữ điệu còn mang theo tiếng khóc nức nở.
……
Sau đó, Kỷ phu nhân không dám tiếp tục đánh hay nhéo tiểu Lê, cô ta thay đổi một phương thức khác, một phương thức hành hạ không để lại dấu vết.
Rồi lại tới một ngày, Kỷ phu nhân nhận được một phong thư, trong đó toàn bộ đều là ảnh chụp khó coi của Kỷ Phong cùng Lý Cầm.
Hai người hôn môi, trần trụi luân phiên, tình cảm mãnh liệt vô cùng…..
Bàn tay cầm ảnh chụp của cô ta cơ hồ như muốn xé nát.
Cô ta ngước mắt lên, trông thấy tiểu Lê đang cố co người trong góc.
Cô ta đứng dậy bước đến chỗ tiểu Lê rồi tóm lấy cậu bé, không quan tâm đến tiểu Lê đang giãy dụa mà ấn cậu trên ghế, sau đó lấy một chiếc kim dài, kéo áo tiểu Lê lên đâm.
Cô ta coi tiểu Lê thành công cụ trút giận của mình, liên tục mắng chửi.
“Tiện nhân! Tại sao lại quyến rũ người đàn ông của tao!!”
“Bạn học? Lúc học đại học mày đã đối đầu với tao, giờ đến cướp luôn cả chồng tao phải không?”
“Con khốn!! Mày và con trai mày đều đáng chết!”
Cơn đau dày đặc đến rồi đi, tiểu Lê run lên, kìm nén nước mắt nhưng không dám nhúc nhích, sợ kim gãy rồi đâm vào người.
Nhưng…. Thực sự đau quá…..
Cuối cùng cậu không nhịn được nhỏ giọng nức nở.
Lúc bấy giờ Kỷ phu nhân mới định thần lại, khi ý thức được mình đang làm gì, cô ta ôm tiểu Lê khóc lớn.
……
Ngày tháng trôi qua.
Mỗi ngày một phong thư gửi đến, tiểu Lê cũng biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Hôm nay cậu thấy Kỷ phu nhân lại nhận được một phong thư.
Kỷ Lê trốn trong góc, cả người run rẩy.
Kỷ phu nhân cất phong thư, lại tóm lấy cậu đặt lên ghế.
Tiểu Lê sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Đau đớn thật lâu vẫn chưa đến, cậu mở mắt, chỉ thấy mình đang bị trói trên ghế.
“Mẹ……” Cậu thử gọi.
Vẻ mặt Kỷ phu nhân rất dịu dàng, nhưng tiểu Lê không hiểu được cảm xúc trong mắt cô ta, chỉ nghe thấy cô ta nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lê, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ không làm những việc đó với con nữa, tha thứ cho mẹ……”
Cô ta đã nói như vậy với tiểu Lê rất nhiều lần rồi, nhưng lần này lại là sự thật.
Người phụ nữ đó nhét mảnh vải vào miệng tiểu Lê để cậu không kêu la được.
Cậu bé bốn tuổi bị trói trên ghế đẩu nhìn mẹ đi đến giường rồi cầm dao lên cắt cổ tay, máu phun ra, trước mặt cậu chỉ còn một mảnh đỏ ngầu…....
Những người khác cũng nhìn ra cửa.
Người phụ nữ trông có vẻ ôn hòa kia cũng cười dịu dàng với hai người ở cửa, không hề có vẻ gì là khúc mắc: “Đây là Kỷ phu nhân sao? Thật sự rất…… thanh tú, nhưng trông cũng hơi quen.”
Kỷ phu nhân như bị hai chữ thanh tú kia kích thích, sắc mặt càng âm trầm.
Tiểu Lê nho nhỏ đã run rẩy cả người.
Người đàn ông cách đó không xa chỉ thoáng nhìn tiểu Lê, sau đó lạnh lùng nhìn Kỷ phu nhân: “Nhà có khách cũng không biết tới rót chén nước? Lại còn đứng ngây ra ở cửa?”
Kỷ phu nhân kéo tiểu Lê vào, bà ta buông tay tiểu Lê rồi rót nước cho người phụ nữ dịu dàng đứng bên Kỷ Phong kia.
Vừa chạm vào, nước trên tay người phụ nữ dịu dàng kia sánh ra ngoài, cô ta kêu lên: “Ôi, nóng quá!”
Ly nước bị hất lên người Kỷ phu nhân.
Nước nóng cũng làm ướt váy bà ta.
Tiểu Lê đứng cạnh lo lắng nhìn.
“Cô cố tình đấy à?” Kỷ Phong trầm mặt nhìn Kỷ phu nhân, đôi mắt đầy lửa giận.
“Đừng trách chị ấy, là do em không cầm chắc.” Cô ta lo lắng nói, có vẻ sợ Kỷ Phong sẽ lại mắng Kỷ phu nhân.
Kỷ Phong có vẻ dịu dàng nhìn người phụ nữ thiện lương này, chẳng qua lúc nhìn Kỷ phu nhân, ánh mắt ông ta vẫn đầy vẻ chán ghét.
“Đây là Lý Cầm, trước kia là bạn học của cô, tôi đã nhận con trai cô ấy làm con nuôi, nó bằng tuổi tiểu Lê, sau này họ sẽ ở lại Kỷ gia.” Kỷ Phong nói, những lời này không phải thương lượng mà là thông báo, có lẽ nếu không phải ngại vì mình cùng Kỷ phu nhân chung quy vẫn là vợ chồng, có lẽ ông ta còn lười không thèm thông báo.
Kỷ phu nhân nghe những lời Kỷ Phong nói, sắc mặt càng khó coi.
Kỷ lão thái thái cùng Kỷ lão gia tử bên kia như không có chuyện gì, tiếp tục chơi đùa cùng bé trai nọ.
Một lát sau, bọn họ nhớ tới tiểu Lê.
Kỷ lão thái thái vẫy tay với cậu: “Tiểu Lê qua đây với bà nội, bà nội cho con kẹo này.”
Nghe thấy kẹo, chân tiểu Lê khẽ động, nhưng nhìn sắc mặt Kỷ phu nhân bên cạnh, cậu cũng không dám bước qua.
Mãi đến khi Kỷ phu nhân tươi cười đẩy lưng cậu nói: “Qua đó đi, chơi cùng bà nội một chút.”
Lúc đó tiểu Lê mới dám đi qua.
Kỷ lão thái thái bốc một nắm kẹo lớn đặt vào tay tiểu Lê.
Trong tay nặng trĩu kẹo, cậu nghe Kỷ lão thái thái nói: “Bình thường tiểu Lê cứ tới đây chơi với Diệc Thần, bà nội cho con kẹo nha.”
Tiểu Lê nhìn bé trai trong ngực bà nội, gật gật đầu.
Kỷ lão gia tử bên kia thấy thế cũng vừa lòng.
Bé trai kia thấy vậy liền giãy khỏi ngực Kỷ lão thái thái, nói: “Con muốn chơi cùng em trai.”
Giọng nó vẫn còn mùi sữa.
Kỷ lão thái thái thấy nó manh như vậy, tâm cũng mềm.
Bà ta cũng để Diệc Thần xuống đi chơi cùng Kỷ Lê, còn dặn hai đứa phải cẩn thận.
Diệc Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Nó chạy tới nắm tay tiểu Lê: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Nó thân thiết nói với tiểu Lê như vậy.
Tiểu Lê nhìn Diệc Thần ngây thơ hồn nhiên, lại nhìn vẻ mình đang sầm mặt nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, sau khi mẹ gật đầu, cậu mới dám cùng Diệc Thần ra ngoài.
……
Diệc Thần dẫn cậu ra hậu viện, khuôn mặt ngây thơ của nó cũng biến mất.
Nó hất tay tiểu Lê ra.
“Chính mẹ mày đã cướp ba tao đi, là mẹ mày sai!” Nhóc bốn tuổi mắng to.
Tiểu Lê ngây người.
Thấy tiểu Lê trắng nõn mềm mềm, ác ý của nó dâng lên.
Liền đẩy mạnh tiểu Lê vào hồ nước giả bên cạnh.
……
Lúc tiểu Lê được vớt lên, hơi thở đã thoi thóp.
Cậu bé vẫn luôn trầm mặc an tĩnh, nhưng không ngờ còn không cả kêu cứu.
Kỷ lão thái thái nhìn Kỷ Lê dưới đất, ánh mắt vừa thất vọng vừa đau lòng.
Bà ta đau lòng đứa bé này, nhưng cũng cảm thấy đầu óc nó hình như không quá thông minh.
Diệc Thần đứng cạnh khóc lóc kể lể, nói tiểu Lê định đẩy nó xuống nước, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân lại rơi xuống trước.
Kỷ lão gia tử nghe vậy rất không vui nhìn tiểu Lê trên mặt đất.
Kỷ Phong thậm chí còn chửi rủa sao tiểu Lê không chết đi.
Lý Cầm đứng đó trấn an con trai mình.
Còn Kỷ phu nhân chỉ sầm mặt, ánh mắt như lưỡi dao quét tới trên người tiểu Lê.
Người hầu tới cấp cứu nên đã yêu cầu tiểu Lê vén áo lên, Kỷ phu nhân đang tức giận, không nhớ ra phải ngăn cản.
Lúc quần áo được kéo ra, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Trên người tiểu Lê đầy những vết thương xanh tím, có mới có cũ.
Tiểu Lê chỉ ở cùng mẹ mình, nơi đó không có ai khác, những vết thương này do ai gây ra căn bản không cần phải hỏi.
Lý Cầm nhìn tiểu Lê người đầy vết thương liền ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ ngay sau đó, khóe miệng cô ta khẽ cong lên.
Kỷ Phong vô cùng bực tức, mắng chửi Kỷ phu nhân không ngừng.
Kỷ phu nhân cúi đầu sám hối.
Kỷ Phong cảnh cáo: “Tôi không hy vọng về sau sẽ lại phát sinh loại chuyện này!”
“Sẽ không đâu.” Kỷ phu nhân nhè nhẹ nói, ngữ điệu còn mang theo tiếng khóc nức nở.
……
Sau đó, Kỷ phu nhân không dám tiếp tục đánh hay nhéo tiểu Lê, cô ta thay đổi một phương thức khác, một phương thức hành hạ không để lại dấu vết.
Rồi lại tới một ngày, Kỷ phu nhân nhận được một phong thư, trong đó toàn bộ đều là ảnh chụp khó coi của Kỷ Phong cùng Lý Cầm.
Hai người hôn môi, trần trụi luân phiên, tình cảm mãnh liệt vô cùng…..
Bàn tay cầm ảnh chụp của cô ta cơ hồ như muốn xé nát.
Cô ta ngước mắt lên, trông thấy tiểu Lê đang cố co người trong góc.
Cô ta đứng dậy bước đến chỗ tiểu Lê rồi tóm lấy cậu bé, không quan tâm đến tiểu Lê đang giãy dụa mà ấn cậu trên ghế, sau đó lấy một chiếc kim dài, kéo áo tiểu Lê lên đâm.
Cô ta coi tiểu Lê thành công cụ trút giận của mình, liên tục mắng chửi.
“Tiện nhân! Tại sao lại quyến rũ người đàn ông của tao!!”
“Bạn học? Lúc học đại học mày đã đối đầu với tao, giờ đến cướp luôn cả chồng tao phải không?”
“Con khốn!! Mày và con trai mày đều đáng chết!”
Cơn đau dày đặc đến rồi đi, tiểu Lê run lên, kìm nén nước mắt nhưng không dám nhúc nhích, sợ kim gãy rồi đâm vào người.
Nhưng…. Thực sự đau quá…..
Cuối cùng cậu không nhịn được nhỏ giọng nức nở.
Lúc bấy giờ Kỷ phu nhân mới định thần lại, khi ý thức được mình đang làm gì, cô ta ôm tiểu Lê khóc lớn.
……
Ngày tháng trôi qua.
Mỗi ngày một phong thư gửi đến, tiểu Lê cũng biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Hôm nay cậu thấy Kỷ phu nhân lại nhận được một phong thư.
Kỷ Lê trốn trong góc, cả người run rẩy.
Kỷ phu nhân cất phong thư, lại tóm lấy cậu đặt lên ghế.
Tiểu Lê sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Đau đớn thật lâu vẫn chưa đến, cậu mở mắt, chỉ thấy mình đang bị trói trên ghế.
“Mẹ……” Cậu thử gọi.
Vẻ mặt Kỷ phu nhân rất dịu dàng, nhưng tiểu Lê không hiểu được cảm xúc trong mắt cô ta, chỉ nghe thấy cô ta nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lê, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ không làm những việc đó với con nữa, tha thứ cho mẹ……”
Cô ta đã nói như vậy với tiểu Lê rất nhiều lần rồi, nhưng lần này lại là sự thật.
Người phụ nữ đó nhét mảnh vải vào miệng tiểu Lê để cậu không kêu la được.
Cậu bé bốn tuổi bị trói trên ghế đẩu nhìn mẹ đi đến giường rồi cầm dao lên cắt cổ tay, máu phun ra, trước mặt cậu chỉ còn một mảnh đỏ ngầu…....
Bình luận facebook