Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Nói là làm, Kỷ Lê liền đăng ký một shop trên taobao.
Tên shop: Ăn vặt nhà Lê.
Vô cùng rõ ràng, không trùng tên.
Vì không đăng ký kinh doanh nên cũng không cần đặt cọc.
Đăng ký xong, Kỷ Lê lên mạng tìm shop bán túi đóng gói, sau khi tìm được shop có đánh giá cao, khoảng cách gần và giá cả vừa phải, cậu liền đặt hàng.
Làm xong xuôi, cậu đá nhẹ vào chân Thẩm Thuật Bạch: “Em khát rồi.”
Thẩm Thuật Bạch nắm chân Kỷ Lê, hôn một cái lên mu bàn chân cậu: “Anh đi lấy nước cho em, chờ anh.”
Ngón chân Kỷ Lê cuộn tròn lại: “Vâng.”
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy đi rót nước cho Kỷ Lê.
Kỷ Lê nằm lăn ra chỗ Thẩm Thuật Bạch vừa nằm, cậu tìm thông tin trên mạng – làm thế nào để vận hành shop online cho tốt.
Tuy cậu cảm thấy chắc mỗi ngày cậu cũng được vài đơn thôi, cơ mà nhỡ may lại xảy ra tình huống không có đơn nào thì sao, cậu vẫn phải học cách vận hành một chút mới được.
Mãi đến khi Thẩm Thuật Bạch đưa ly nước tới tận miệng, cậu mới ngồi dậy uống nước.
“Em xem gì mà tập trung vậy?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê thần bí: “Chưa nói cho anh đâu, mấy hôm nữa anh sẽ biết.”
“Thần bí như vậy sao?” Thẩm Thuật Bạch xoa xoa mái tóc hơi rối của Kỷ Lê.
“Đúng nha.” Kỷ Lê tươi cười.
“Vậy anh chờ em nói cho anh.” Thẩm Thuật Bạch cong khóe môi.
“Vâng.”
……
Giữa trưa, Kỷ Lê đang livestream làm món thịt lợn luộc thì ID “Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình” lại xuất hiện.
Suốt buổi chẳng nói câu nào, chỉ tặng quà cho Kỷ Lê.
Ờm……
Sao Kỷ Lê cứ luôn cảm thấy là lạ.
Vương đặc trợ này……liệu có phải Vương đặc trợ kia của Thẩm Thuật Bạch không? Không phải chứ? Chắc hắn sẽ không phải kẻ trung nhị mang đặc điểm “lãnh khốc vô tình” này đâu nhỉ?
Hơn nữa chắc cũng không có chuyện trùng hợp thế đâu.
Kỷ Lê bất đắc dĩ, xem ra cậu không cho Thẩm Thuật Bạch tặng quà, thế nên ảnh đi tìm người tặng thay…..
Kỷ Lê coi như không biết, tiếp tục giảng giải cách thức làm đồ ăn.
Chờ khi nấu nướng xong xuôi bưng lên bàn cơm, cậu dẫm nhè nhẹ vào chân Thẩm Thuật Bạch.
“Muốn câu dẫn anh phạm tội à?” Thẩm Thuật Bạch nhướng mày.
Mặt Kỷ Lê đỏ bừng: “Đây là trừng phạt!”
Thẩm Thuật Bạch: “?”
“Hình phạt gì lại khiến người ta mê mẩn như vậy chứ?” Thẩm Thuật Bạch khẽ nói.
Kỷ Lê khựng lại, rút tay ra khỏi tay Thẩm Thuật Bạch, lườm anh: “Thẩm Đại Hoàng!”
Thẩm Thuật Bạch tóm lại tay Kỷ Lê rồi khẽ hôn lên: “Gặp em, bảo anh đổi tên cũng được.”
Mặt Kỷ Lê càng đỏ.
Vốn cậu tưởng mình đã miễn dịch với Thẩm Thuật Bạch rồi, ai ngờ định lực vẫn kém ghê!!
Còn nữa! Sao cái gì Đại Bạch cũng hôn vậy!?
Cậu rút tay lại.
“Em, lát nữa em còn phải đi học! Nhanh ăn cơm thôi!!” Nói xong liền cúi đầu và cơm.
Thẩm Thuật Bạch tiếc nuối.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê xem ti vi một lúc, gần đến giờ, Thẩm Thuật Bạch liền đưa cậu tới trường.
Vừa vào lớp ngồi xuống, An Tuyên và Phạm Thanh thần bí hề hề tới gần Kỷ Lê: “Kỷ Lê, hôm qua cậu về sớm, có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì cơ?” Kỷ Lê nghi hoặc.
“Trần Tuấn Hoành thế mà lại là con trai của Chủ tịch Tập đoàn Trần thị đó.”
“Hôm qua cậu ta còn mời cả lớp chúng ta ở lại đó, hơn nữa còn bảo giám đốc khách sạn tặng quà cho cậu.” Đến bây giờ An Tuyên vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
Kỷ Lê nghe đến tặng quà liền ngơ ngác.
“Trần Tuấn Hoành tặng quà cho tôi?”
An Tuyên tưởng cậu cũng kinh ngạc như mình: “Ừ nha, cậu ta còn dặn giám đốc chăm sóc cậu.”
Kỷ Lê càng ngơ ngác tợn.
Quan hệ của cậu với Trần Tuấn Hoành không đến mức tặng quà và bảo người chăm sóc chứ?
“Thật sao?” Kỷ Lê hỏi lại, chuyện này quá kỳ lạ rồi.
“Đúng mà.” An Tuyên cùng Phạm Thanh cảm khái, “Thật không thể tin được là cậu ta lại thích cậu như vậy……”
Lời này nghe sao cũng không đáng tin….
Chẳng lẽ Trần Tuấn Hoành cầm nhầm kịch bản hoan hỷ oan gia?
Đừng nói hai người kia, chính Kỷ Lê cũng không tin nổi.
“Chuyện này……” Kỷ Lê không biết nói sao nữa.
Cậu chợt nhớ hôm qua Thẩm Thuật Bạch nói có quen với ông chủ sơn trang đó, lại nhớ tới lúc dọn đồ mọi người đều nhầm tưởng gì đó với Trần Tuấn Hoành, rồi lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Nhưng cậu cũng chưa xác định, thôi cứ hỏi Thẩm Đại Bạch một tiếng đã.
An Tuyên cùng Phạm Thanh thấy Kỷ Lê im lặng lâu như vậy còn tưởng tâm trạng cậu cũng đang phức tạp giống mình, liền nói: “Bọn tôi cũng rất bối rối, nhưng không thể tưởng tượng được thiếu gia của một công ty lớn như thế mà lại thế này.”
Họ còn tưởng những quý công tử hào môn đó luôn khiêm tốn hữu lễ, không ngờ lại suốt ngày công kích người khác, hơn nữa cứ mở miệng ra là tiền.
Nói thế nào nhỉ? Kiểu hơi thất vọng ấy.
Nếu như chỉ là một kẻ giàu có bình thường thì thôi chẳng nói làm gì, nhưng Trần thị ở tỉnh G chính là một tồn tại vô cùng vĩ đại trong lòng người khác, Trần Tuấn Hoành không thể nghi ngờ đã tăng thêm ô danh cho nơi mà họ luôn hướng tới kia.
Kỷ Lê nhìn họ, không biết nói sao, cậu cũng không muốn bàn luận gì nhiều về Trần Tuấn Hoành: “Kệ thôi, việc này đâu có liên quan gì tới chúng ta.”
An Tuyên cùng Phạm Thanh ưu sầu nhìn nhau: “Ầy! Cũng đúng, sau này chúng ta tìm việc thì đừng vào Tập đoàn Trần thị là được rồi.”
Kỷ Lê nhìn họ, rồi mở điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Đại Bạch, con trai của bạn anh hôm qua có ở trong lớp em không?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Không đâu.]
Thấy tin nhắn trả lời, Kỷ Lê vẫn hơi bối rối, cậu sợ bạn của Thẩm Thuật Bạch và người cậu đang nói không phải là một.
Lê: [Có phải bạn anh họ Trần không?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm.]
Lê: [Vậy…..người đó có biết Trần Tuấn Hoành không?]
Vừa thấy lời này, tốc độ nhắn tin của Thẩm Thuật Bạch rõ ràng đã chậm lại.
Đại Bạch là đại ngốc: [Anh vừa hỏi, đợt trước quả thực họ có biết một chút.]
Kỷ Lê: “!!”
Lại còn phải hỏi? Xem ra thân phận của Trần Tuấn Hoành thực sự phi phú tức quý rồi! Chắc cậu ta sẽ không thực sự là con trai Chủ tịch Trần thị chứ?
Đại Bạch là đại ngốc: [Họ hỏi xong liền đuổi việc ba cậu ta rồi.]
Lê: […………..]
Lê: [Lần sau anh nói luôn trong một câu đi nhá.]
Đại Bạch là đại ngốc: [tủi thân.jpg]
Lê: [Ba của Trần Tuấn Hoành làm việc cho bạn anh sao?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm.]
Lê: [Bạn anh là người của Tập đoàn Trần thị à?]
Lần này Thẩm Thuật Bạch trả lời đầy đủ hơn chút.
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm, Tập đoàn Trần thị.]
Lê: [Ngây người.jpg]
Đại Bạch là đại ngốc: [Hôn hôn.jpg]
……
Bên kia.
Thẩm Thuật Bạch cất điện thoại, dịu dàng trong mắt anh biến mất, chỉ còn xa cách lạnh nhạt, ngay cả khóe miệng nhếch lên cũng không khiến người khác cảm nhận được độ ấm.
“Thẩm tổng, cậu thấy phương án này được không?” Người đang hỏi đúng là Chủ tịch Tập đoàn Trần thị.
Thẩm Thuật Bạch đặt phương án ông vừa đưa cho mình xuống: “Cũng được.”
Vẻ mặt ba Trần vui vẻ: “Vậy thì Thẩm tổng, hợp tác vui vẻ!!”
Ba Trần kích động vươn tay, muốn bắt tay Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch cười nhẹ, cực kỳ xảo diệu đặt phương án vào tay ba Trần: “Trần tổng, hợp tác vui vẻ.”
Tên shop: Ăn vặt nhà Lê.
Vô cùng rõ ràng, không trùng tên.
Vì không đăng ký kinh doanh nên cũng không cần đặt cọc.
Đăng ký xong, Kỷ Lê lên mạng tìm shop bán túi đóng gói, sau khi tìm được shop có đánh giá cao, khoảng cách gần và giá cả vừa phải, cậu liền đặt hàng.
Làm xong xuôi, cậu đá nhẹ vào chân Thẩm Thuật Bạch: “Em khát rồi.”
Thẩm Thuật Bạch nắm chân Kỷ Lê, hôn một cái lên mu bàn chân cậu: “Anh đi lấy nước cho em, chờ anh.”
Ngón chân Kỷ Lê cuộn tròn lại: “Vâng.”
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy đi rót nước cho Kỷ Lê.
Kỷ Lê nằm lăn ra chỗ Thẩm Thuật Bạch vừa nằm, cậu tìm thông tin trên mạng – làm thế nào để vận hành shop online cho tốt.
Tuy cậu cảm thấy chắc mỗi ngày cậu cũng được vài đơn thôi, cơ mà nhỡ may lại xảy ra tình huống không có đơn nào thì sao, cậu vẫn phải học cách vận hành một chút mới được.
Mãi đến khi Thẩm Thuật Bạch đưa ly nước tới tận miệng, cậu mới ngồi dậy uống nước.
“Em xem gì mà tập trung vậy?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê thần bí: “Chưa nói cho anh đâu, mấy hôm nữa anh sẽ biết.”
“Thần bí như vậy sao?” Thẩm Thuật Bạch xoa xoa mái tóc hơi rối của Kỷ Lê.
“Đúng nha.” Kỷ Lê tươi cười.
“Vậy anh chờ em nói cho anh.” Thẩm Thuật Bạch cong khóe môi.
“Vâng.”
……
Giữa trưa, Kỷ Lê đang livestream làm món thịt lợn luộc thì ID “Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình” lại xuất hiện.
Suốt buổi chẳng nói câu nào, chỉ tặng quà cho Kỷ Lê.
Ờm……
Sao Kỷ Lê cứ luôn cảm thấy là lạ.
Vương đặc trợ này……liệu có phải Vương đặc trợ kia của Thẩm Thuật Bạch không? Không phải chứ? Chắc hắn sẽ không phải kẻ trung nhị mang đặc điểm “lãnh khốc vô tình” này đâu nhỉ?
Hơn nữa chắc cũng không có chuyện trùng hợp thế đâu.
Kỷ Lê bất đắc dĩ, xem ra cậu không cho Thẩm Thuật Bạch tặng quà, thế nên ảnh đi tìm người tặng thay…..
Kỷ Lê coi như không biết, tiếp tục giảng giải cách thức làm đồ ăn.
Chờ khi nấu nướng xong xuôi bưng lên bàn cơm, cậu dẫm nhè nhẹ vào chân Thẩm Thuật Bạch.
“Muốn câu dẫn anh phạm tội à?” Thẩm Thuật Bạch nhướng mày.
Mặt Kỷ Lê đỏ bừng: “Đây là trừng phạt!”
Thẩm Thuật Bạch: “?”
“Hình phạt gì lại khiến người ta mê mẩn như vậy chứ?” Thẩm Thuật Bạch khẽ nói.
Kỷ Lê khựng lại, rút tay ra khỏi tay Thẩm Thuật Bạch, lườm anh: “Thẩm Đại Hoàng!”
Thẩm Thuật Bạch tóm lại tay Kỷ Lê rồi khẽ hôn lên: “Gặp em, bảo anh đổi tên cũng được.”
Mặt Kỷ Lê càng đỏ.
Vốn cậu tưởng mình đã miễn dịch với Thẩm Thuật Bạch rồi, ai ngờ định lực vẫn kém ghê!!
Còn nữa! Sao cái gì Đại Bạch cũng hôn vậy!?
Cậu rút tay lại.
“Em, lát nữa em còn phải đi học! Nhanh ăn cơm thôi!!” Nói xong liền cúi đầu và cơm.
Thẩm Thuật Bạch tiếc nuối.
……
Cơm nước xong, Kỷ Lê xem ti vi một lúc, gần đến giờ, Thẩm Thuật Bạch liền đưa cậu tới trường.
Vừa vào lớp ngồi xuống, An Tuyên và Phạm Thanh thần bí hề hề tới gần Kỷ Lê: “Kỷ Lê, hôm qua cậu về sớm, có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì cơ?” Kỷ Lê nghi hoặc.
“Trần Tuấn Hoành thế mà lại là con trai của Chủ tịch Tập đoàn Trần thị đó.”
“Hôm qua cậu ta còn mời cả lớp chúng ta ở lại đó, hơn nữa còn bảo giám đốc khách sạn tặng quà cho cậu.” Đến bây giờ An Tuyên vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
Kỷ Lê nghe đến tặng quà liền ngơ ngác.
“Trần Tuấn Hoành tặng quà cho tôi?”
An Tuyên tưởng cậu cũng kinh ngạc như mình: “Ừ nha, cậu ta còn dặn giám đốc chăm sóc cậu.”
Kỷ Lê càng ngơ ngác tợn.
Quan hệ của cậu với Trần Tuấn Hoành không đến mức tặng quà và bảo người chăm sóc chứ?
“Thật sao?” Kỷ Lê hỏi lại, chuyện này quá kỳ lạ rồi.
“Đúng mà.” An Tuyên cùng Phạm Thanh cảm khái, “Thật không thể tin được là cậu ta lại thích cậu như vậy……”
Lời này nghe sao cũng không đáng tin….
Chẳng lẽ Trần Tuấn Hoành cầm nhầm kịch bản hoan hỷ oan gia?
Đừng nói hai người kia, chính Kỷ Lê cũng không tin nổi.
“Chuyện này……” Kỷ Lê không biết nói sao nữa.
Cậu chợt nhớ hôm qua Thẩm Thuật Bạch nói có quen với ông chủ sơn trang đó, lại nhớ tới lúc dọn đồ mọi người đều nhầm tưởng gì đó với Trần Tuấn Hoành, rồi lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Nhưng cậu cũng chưa xác định, thôi cứ hỏi Thẩm Đại Bạch một tiếng đã.
An Tuyên cùng Phạm Thanh thấy Kỷ Lê im lặng lâu như vậy còn tưởng tâm trạng cậu cũng đang phức tạp giống mình, liền nói: “Bọn tôi cũng rất bối rối, nhưng không thể tưởng tượng được thiếu gia của một công ty lớn như thế mà lại thế này.”
Họ còn tưởng những quý công tử hào môn đó luôn khiêm tốn hữu lễ, không ngờ lại suốt ngày công kích người khác, hơn nữa cứ mở miệng ra là tiền.
Nói thế nào nhỉ? Kiểu hơi thất vọng ấy.
Nếu như chỉ là một kẻ giàu có bình thường thì thôi chẳng nói làm gì, nhưng Trần thị ở tỉnh G chính là một tồn tại vô cùng vĩ đại trong lòng người khác, Trần Tuấn Hoành không thể nghi ngờ đã tăng thêm ô danh cho nơi mà họ luôn hướng tới kia.
Kỷ Lê nhìn họ, không biết nói sao, cậu cũng không muốn bàn luận gì nhiều về Trần Tuấn Hoành: “Kệ thôi, việc này đâu có liên quan gì tới chúng ta.”
An Tuyên cùng Phạm Thanh ưu sầu nhìn nhau: “Ầy! Cũng đúng, sau này chúng ta tìm việc thì đừng vào Tập đoàn Trần thị là được rồi.”
Kỷ Lê nhìn họ, rồi mở điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Đại Bạch, con trai của bạn anh hôm qua có ở trong lớp em không?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Không đâu.]
Thấy tin nhắn trả lời, Kỷ Lê vẫn hơi bối rối, cậu sợ bạn của Thẩm Thuật Bạch và người cậu đang nói không phải là một.
Lê: [Có phải bạn anh họ Trần không?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm.]
Lê: [Vậy…..người đó có biết Trần Tuấn Hoành không?]
Vừa thấy lời này, tốc độ nhắn tin của Thẩm Thuật Bạch rõ ràng đã chậm lại.
Đại Bạch là đại ngốc: [Anh vừa hỏi, đợt trước quả thực họ có biết một chút.]
Kỷ Lê: “!!”
Lại còn phải hỏi? Xem ra thân phận của Trần Tuấn Hoành thực sự phi phú tức quý rồi! Chắc cậu ta sẽ không thực sự là con trai Chủ tịch Trần thị chứ?
Đại Bạch là đại ngốc: [Họ hỏi xong liền đuổi việc ba cậu ta rồi.]
Lê: […………..]
Lê: [Lần sau anh nói luôn trong một câu đi nhá.]
Đại Bạch là đại ngốc: [tủi thân.jpg]
Lê: [Ba của Trần Tuấn Hoành làm việc cho bạn anh sao?]
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm.]
Lê: [Bạn anh là người của Tập đoàn Trần thị à?]
Lần này Thẩm Thuật Bạch trả lời đầy đủ hơn chút.
Đại Bạch là đại ngốc: [Ừm, Tập đoàn Trần thị.]
Lê: [Ngây người.jpg]
Đại Bạch là đại ngốc: [Hôn hôn.jpg]
……
Bên kia.
Thẩm Thuật Bạch cất điện thoại, dịu dàng trong mắt anh biến mất, chỉ còn xa cách lạnh nhạt, ngay cả khóe miệng nhếch lên cũng không khiến người khác cảm nhận được độ ấm.
“Thẩm tổng, cậu thấy phương án này được không?” Người đang hỏi đúng là Chủ tịch Tập đoàn Trần thị.
Thẩm Thuật Bạch đặt phương án ông vừa đưa cho mình xuống: “Cũng được.”
Vẻ mặt ba Trần vui vẻ: “Vậy thì Thẩm tổng, hợp tác vui vẻ!!”
Ba Trần kích động vươn tay, muốn bắt tay Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch cười nhẹ, cực kỳ xảo diệu đặt phương án vào tay ba Trần: “Trần tổng, hợp tác vui vẻ.”
Bình luận facebook