Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Nhưng Kỷ Lê cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, dù ai có cho cậu bao nhiêu tiền thì cậu cũng không rời khỏi Thẩm Thuật Bạch đâu, trừ khi Thẩm Thuật Bạch không cần cậu nữa!
Kỷ Lê không hỏi Thẩm Thuật Bạch nữa, chỉ tựa đầu vào vai anh nghỉ ngơi.
……
Là thành thị trứ danh Hoa quốc, Thủ đô quả thực là nơi vô cùng phồn hoa, người đến người đi đều ăn mặt rất thời thượng.
Kỷ Lê tò mò nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy mới lạ.
Đây chính là nơi Thẩm Thuật Bạch sống!
Thẩm Thuật Bạch dẫn theo Kỷ Lê dừng ở chiếc Rolls-Royce đỗ cách sân bay không xa.
Vừa ngồi vào, Kỷ Lê đã trông thấy Vương đặc trợ.
Vương đặc trợ lãnh khốc quay lại gật gật đầu chào hỏi Kỷ Lê.
Bất kể có gặp Vương đặc trợ bao nhiêu lần, Kỷ Lê vẫn luôn thán phục nét lạnh lùng của hắn, vừa nhìn đã biết vô cùng chuyên nghiệp, nhìn hắn mà xem, từ đầu đến chân không chút cẩu thả, chỉ riêng điểm này thôi đã có khối người không làm nổi.
Cơ mà Vương đặc trợ thực sự là lạnh lùng quá, cảm giác cứ như lão cán bộ vậy, ngay cả bình giữ nhiệt chắc cũng toàn trà cẩu kỷ ấy nhỉ?
Ấn tượng lớn nhất của Kỷ Lê đối với Vương đặc trợ chính là lạnh lùng, lão cán bộ, chắc chắn là độ chuyên nghiệp cũng cực kỳ cao.
……
Xe chạy trên đường, Vương đặc trợ mở bình giữ nhiệt bình thản uống coca trong đó.
Bình giữ nhiệt này là loại xịn xò, không chỉ có thể giữ nóng mà còn có thể giữ lạnh, coca này để cả buổi sáng rồi mà vẫn lạnh băng, uống vào sướng quá đi mất!
Cơ mà uống coca nhiều quá cũng không tốt, nghe đâu coca sẽ diệt t*ng trùng, thân là một người đàn ông chỉ thích trạch trong nhà, hắn vừa uống vừa nghĩ lần sau nên để cái gì vào bình giữ nhiệt đây.
Không uống coca hay là uống sprite nhỉ?
Sprite cũng rất ngon mà!
Thêm bịch khoai tây chiên rồi nằm nhà mở điều hoà coi manga anime thì càng sướng tợn.
Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ, giờ hắn vẫn chỉ là một người làm công số khổ, thôi thì cứ ngoan ngoãn đi làm thôi! Haizzz, số khổ nha!
……
Xe chạy tới một nơi có rất nhiều cây xanh, cổng lớn hùng vĩ đồ sộ, vừa mở ra đã có thể thấy khung cảnh vô cùng hoành tráng bên trong.
Từng cụm cây xanh rộng lớn bao quanh đài phun nước, trên đó có tượng một nữ thần.
Sau khi xe đi qua đài phun nước thì tiến đến một đình viện, con đường mòn phủ kín đá cuội, trong đình viện cũng có rất nhiều cây xanh.
Nơi này còn lớn hơn biệt thự ở tỉnh G nhiều, Kỷ Lê nhìn mà ngây người.
Xe chạy tới, xung quanh có rất nhiều người hầu đang làm việc.
Biệt thự lớn như vậy, người hầu nhiều như vậy, ở nơi Thủ đô tấc đất tấc vàng này mỗi ngày phải tiêu hết bao nhiêu tiền đây!
Nghĩ đến chuyện Thẩm Thuật Bạch vì cậu mà cứ ở tỉnh G, bỏ phí căn biệt thự này, tim Kỷ Lê liền rỉ máu.
“Căn biệt thự này bao nhiêu tiền vậy nha…..” Mỗi lời nói của Kỷ Lê đều cảm giác như đau hết cả thịt.
Mình rõ thật là một tên nhà quê, nhà đạp lên núi vàng lại có cảm giác như sắp ngất tới nơi.
“Anh cũng không rõ lắm, tổ truyền.” Thẩm Thuật Bạch đáp lời.
Câu trả lời này khiến Kỷ Lê cảm thấy khá hơn chút, biệt thự lớn như vậy mà là tổ truyền thì chứng tỏ giàu có từ đời tổ tiên rồi chứ? Nghĩ tới đây, Kỷ Lê lại bắt đầu cảm thấy mình không xứng ở bên Thẩm Thuật Bạch rồi.
“Ầy!” Kỷ Lê cúi đầu khẽ thở dài, “Xem ra em phải chăm chỉ kiếm tiền thôi.” Tổ tiên đã không đấu lại rồi thì bản thân mình phải biết cố gắng chứ đúng không?
Thẩm Thuật Bạch thấy Kỷ Lê như vậy liền biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh vò vò tóc Kỷ Lê: “Nhóc ngốc.”
……
Phải biết là giờ đã nghỉ hè rồi.
Tạ Trần Dã tính tính, chắc nghỉ hè này Vương Đại Cẩu sẽ nhàn rỗi hơn chút, vì dù sao Kỷ Lê nghỉ hè rồi thì Thẩm Thuật Bạch cũng không phải tranh thủ làm việc khiến Vương Đại Cẩu bận tới mức không có cả thời gian rep tin nhắn của anh ta.
Dù không loại trừ khả năng đối phương hoàn toàn không muốn rep anh ta, nhưng anh ta lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Đáp máy bay đến tỉnh G chuẩn bị trêu chọc Vương Đại Cẩu, thế mà khi kéo vali tới nhà Vương Đại Cẩu rồi gõ cửa, thì người ra mở không phải Vương Đại Cẩu mà là một nữ sinh trẻ trung thanh thuần.
Ngực Tạ Trần Dã căng thẳng.
Nữ sinh nhìn diện mạo tuấn mỹ của anh ta đến sáng mắt lên: “Xin hỏi anh có việc gì ạ?”
Giọng nói cũng rất ngọt ngào.
Nếu là trước kia, Tạ Trần Dã nhất định sẽ theo đuổi cô gái này tới tay, nhưng giờ không hiểu sao anh ta lại rất ngứa mắt.
“Vương Đại Cẩu đâu?” Anh ta cố ý nói cái tên này ra, cũng không biết đang mang tâm tư gì.
Nữ sinh nghe vậy thì khựng lại: “Vương Đại Cẩu?”
Cô không hiểu.
“Phải, Vương Đại Cẩu đâu?” Giọng anh ta lớn hơn chút.
“À à!” Nữ sinh như nhớ tới chuyện gì, “Anh hỏi khách thuê nhà này trước đây hả? Anh ấy trả phòng rồi, tôi đang dọn dẹp nhà cửa để khách tiếp theo vào ở.”
Nghe xong, Tạ Trần Dã im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, anh ta kéo vali đi: “Đã quấy rầy cô rồi.”
Nói xong thì lập tức rời đi.
……
Đưa Boss lớn về nhà xong, Vương đặc trợ bi ai đi bộ về.
Hắn cũng có thể lấy tạm xe Boss lớn đi cũng được, nhưng mà thôi, xe đắt thế chạy đến dưới lầu chung cư nhà hắn nhỡ hỏng hóc gì thì sao? Hơn nữa nếu mai phu nhân mà muốn đi xe này thì làm sao Boss cho hắn mượn lái về được?
Mai hắn xin nghỉ rồi đấy nhá!
Hắn nghĩ rồi, mai sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa, sau đó thì gọi cơm hộp ăn.
Đến cả cơm hộp gọi món gì cũng nghĩ xong luôn rồi, tôm hùm đất, thịt luộc, gà rán…..
Cứ gọi hết một loạt đi, ăn không hết thì tối ăn tiếp! Tối vẫn không hết thì ăn khuya.
Sau đó hắn sẽ vừa ăn vừa xem tivi, ôi đời đẹp làm sao!!!
À đấy, mà tiểu thuyết kia cũng phải đăng chương mới nữa, chậc, biết thế chẳng viết còn hơn, tất cả đều do mình bổ não quá nhiều mà!
Nghĩ tới ngày mai tốt đẹp, hắn đi đường cũng cảm giác như đang bay lên.
Nhưng ngay thời điểm mấu chốt kiểu gì cũng có chuyện gì đó mất hứng xảy ra, có tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương đặc trợ lấy điện thoại ra, nhìn chữ “mẹ” trên màn hình, rối rắm vài giây liền bắt máy.
“Vương Đại Cẩu, mai anh được nghỉ đúng không?”
Giọng nói trong điện thoại khiến Vương đặc trợ mở to mắt chó: “Sao mẹ biết!?”
“Sao tôi lại không biết? Anh chả đăng lên vòng bạn bè đấy còn gì?”
Vương đặc trợ lập tức mở vòng bạn bè, nhìn danh sách người bị chặn – đệch! Chặn nhầm rồi!!
Sợ sếp nhìn thấy, hắn lập tức xoá bài đăng.
“Vương Đại Cẩu, lần này anh đừng hòng lấy cớ bận công việc ra lừa tôi! Tôi biết anh muốn nghỉ ngơi, giờ anh đang ở Thủ đô đúng không? Dì Lý có cô con gái còn độc thân đấy, mai anh đi gặp mặt cho tôi.”
“Tôi nói cho anh biết, con gái Lý gia kia rất là xinh đẹp! Hơn nữa người ta còn là nhân viên công vụ, công việc ổn định, diện mạo cũng đẹp, tính tình lại tốt, con gái như vậy có mà tìm cả đời cũng không ra, ngày mai anh nhất định phải đi gặp nó, nghe chưa??”
Vương đặc trợ: “Mai con không muốn ra ngoài đâu…..”
“Không muốn ra ngoài? Anh không muốn ra mà được à? Chẳng lẽ anh lại ngồi nhà xem mấy cái tiểu thuyết lung tung kia? Tôi chẳng biết cặp đôi trong tiểu thuyết kia có gì hay ho, ở rịt trong nhà thì có gì vui, nhưng tôi biết kết hôn sớm một chút còn tốt hơn cuộc sống độc thân bây giờ của anh rất nhiều!”
Vương đặc trợ: “Tiểu thuyết đó có phải tiểu thuyết lung tung đâu…..”
“Được rồi, tôi không muốn nghe mấy cái này nữa, nếu mai mà anh không đi gặp người ta thì nội trong năm nay anh phải dẫn đối tượng của anh về nhà, nam hay nữ gì tuỳ anh, tôi không cần biết, anh liệu mà làm!”
Ẩn
Kỷ Lê không hỏi Thẩm Thuật Bạch nữa, chỉ tựa đầu vào vai anh nghỉ ngơi.
……
Là thành thị trứ danh Hoa quốc, Thủ đô quả thực là nơi vô cùng phồn hoa, người đến người đi đều ăn mặt rất thời thượng.
Kỷ Lê tò mò nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy mới lạ.
Đây chính là nơi Thẩm Thuật Bạch sống!
Thẩm Thuật Bạch dẫn theo Kỷ Lê dừng ở chiếc Rolls-Royce đỗ cách sân bay không xa.
Vừa ngồi vào, Kỷ Lê đã trông thấy Vương đặc trợ.
Vương đặc trợ lãnh khốc quay lại gật gật đầu chào hỏi Kỷ Lê.
Bất kể có gặp Vương đặc trợ bao nhiêu lần, Kỷ Lê vẫn luôn thán phục nét lạnh lùng của hắn, vừa nhìn đã biết vô cùng chuyên nghiệp, nhìn hắn mà xem, từ đầu đến chân không chút cẩu thả, chỉ riêng điểm này thôi đã có khối người không làm nổi.
Cơ mà Vương đặc trợ thực sự là lạnh lùng quá, cảm giác cứ như lão cán bộ vậy, ngay cả bình giữ nhiệt chắc cũng toàn trà cẩu kỷ ấy nhỉ?
Ấn tượng lớn nhất của Kỷ Lê đối với Vương đặc trợ chính là lạnh lùng, lão cán bộ, chắc chắn là độ chuyên nghiệp cũng cực kỳ cao.
……
Xe chạy trên đường, Vương đặc trợ mở bình giữ nhiệt bình thản uống coca trong đó.
Bình giữ nhiệt này là loại xịn xò, không chỉ có thể giữ nóng mà còn có thể giữ lạnh, coca này để cả buổi sáng rồi mà vẫn lạnh băng, uống vào sướng quá đi mất!
Cơ mà uống coca nhiều quá cũng không tốt, nghe đâu coca sẽ diệt t*ng trùng, thân là một người đàn ông chỉ thích trạch trong nhà, hắn vừa uống vừa nghĩ lần sau nên để cái gì vào bình giữ nhiệt đây.
Không uống coca hay là uống sprite nhỉ?
Sprite cũng rất ngon mà!
Thêm bịch khoai tây chiên rồi nằm nhà mở điều hoà coi manga anime thì càng sướng tợn.
Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ, giờ hắn vẫn chỉ là một người làm công số khổ, thôi thì cứ ngoan ngoãn đi làm thôi! Haizzz, số khổ nha!
……
Xe chạy tới một nơi có rất nhiều cây xanh, cổng lớn hùng vĩ đồ sộ, vừa mở ra đã có thể thấy khung cảnh vô cùng hoành tráng bên trong.
Từng cụm cây xanh rộng lớn bao quanh đài phun nước, trên đó có tượng một nữ thần.
Sau khi xe đi qua đài phun nước thì tiến đến một đình viện, con đường mòn phủ kín đá cuội, trong đình viện cũng có rất nhiều cây xanh.
Nơi này còn lớn hơn biệt thự ở tỉnh G nhiều, Kỷ Lê nhìn mà ngây người.
Xe chạy tới, xung quanh có rất nhiều người hầu đang làm việc.
Biệt thự lớn như vậy, người hầu nhiều như vậy, ở nơi Thủ đô tấc đất tấc vàng này mỗi ngày phải tiêu hết bao nhiêu tiền đây!
Nghĩ đến chuyện Thẩm Thuật Bạch vì cậu mà cứ ở tỉnh G, bỏ phí căn biệt thự này, tim Kỷ Lê liền rỉ máu.
“Căn biệt thự này bao nhiêu tiền vậy nha…..” Mỗi lời nói của Kỷ Lê đều cảm giác như đau hết cả thịt.
Mình rõ thật là một tên nhà quê, nhà đạp lên núi vàng lại có cảm giác như sắp ngất tới nơi.
“Anh cũng không rõ lắm, tổ truyền.” Thẩm Thuật Bạch đáp lời.
Câu trả lời này khiến Kỷ Lê cảm thấy khá hơn chút, biệt thự lớn như vậy mà là tổ truyền thì chứng tỏ giàu có từ đời tổ tiên rồi chứ? Nghĩ tới đây, Kỷ Lê lại bắt đầu cảm thấy mình không xứng ở bên Thẩm Thuật Bạch rồi.
“Ầy!” Kỷ Lê cúi đầu khẽ thở dài, “Xem ra em phải chăm chỉ kiếm tiền thôi.” Tổ tiên đã không đấu lại rồi thì bản thân mình phải biết cố gắng chứ đúng không?
Thẩm Thuật Bạch thấy Kỷ Lê như vậy liền biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh vò vò tóc Kỷ Lê: “Nhóc ngốc.”
……
Phải biết là giờ đã nghỉ hè rồi.
Tạ Trần Dã tính tính, chắc nghỉ hè này Vương Đại Cẩu sẽ nhàn rỗi hơn chút, vì dù sao Kỷ Lê nghỉ hè rồi thì Thẩm Thuật Bạch cũng không phải tranh thủ làm việc khiến Vương Đại Cẩu bận tới mức không có cả thời gian rep tin nhắn của anh ta.
Dù không loại trừ khả năng đối phương hoàn toàn không muốn rep anh ta, nhưng anh ta lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Đáp máy bay đến tỉnh G chuẩn bị trêu chọc Vương Đại Cẩu, thế mà khi kéo vali tới nhà Vương Đại Cẩu rồi gõ cửa, thì người ra mở không phải Vương Đại Cẩu mà là một nữ sinh trẻ trung thanh thuần.
Ngực Tạ Trần Dã căng thẳng.
Nữ sinh nhìn diện mạo tuấn mỹ của anh ta đến sáng mắt lên: “Xin hỏi anh có việc gì ạ?”
Giọng nói cũng rất ngọt ngào.
Nếu là trước kia, Tạ Trần Dã nhất định sẽ theo đuổi cô gái này tới tay, nhưng giờ không hiểu sao anh ta lại rất ngứa mắt.
“Vương Đại Cẩu đâu?” Anh ta cố ý nói cái tên này ra, cũng không biết đang mang tâm tư gì.
Nữ sinh nghe vậy thì khựng lại: “Vương Đại Cẩu?”
Cô không hiểu.
“Phải, Vương Đại Cẩu đâu?” Giọng anh ta lớn hơn chút.
“À à!” Nữ sinh như nhớ tới chuyện gì, “Anh hỏi khách thuê nhà này trước đây hả? Anh ấy trả phòng rồi, tôi đang dọn dẹp nhà cửa để khách tiếp theo vào ở.”
Nghe xong, Tạ Trần Dã im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, anh ta kéo vali đi: “Đã quấy rầy cô rồi.”
Nói xong thì lập tức rời đi.
……
Đưa Boss lớn về nhà xong, Vương đặc trợ bi ai đi bộ về.
Hắn cũng có thể lấy tạm xe Boss lớn đi cũng được, nhưng mà thôi, xe đắt thế chạy đến dưới lầu chung cư nhà hắn nhỡ hỏng hóc gì thì sao? Hơn nữa nếu mai phu nhân mà muốn đi xe này thì làm sao Boss cho hắn mượn lái về được?
Mai hắn xin nghỉ rồi đấy nhá!
Hắn nghĩ rồi, mai sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa, sau đó thì gọi cơm hộp ăn.
Đến cả cơm hộp gọi món gì cũng nghĩ xong luôn rồi, tôm hùm đất, thịt luộc, gà rán…..
Cứ gọi hết một loạt đi, ăn không hết thì tối ăn tiếp! Tối vẫn không hết thì ăn khuya.
Sau đó hắn sẽ vừa ăn vừa xem tivi, ôi đời đẹp làm sao!!!
À đấy, mà tiểu thuyết kia cũng phải đăng chương mới nữa, chậc, biết thế chẳng viết còn hơn, tất cả đều do mình bổ não quá nhiều mà!
Nghĩ tới ngày mai tốt đẹp, hắn đi đường cũng cảm giác như đang bay lên.
Nhưng ngay thời điểm mấu chốt kiểu gì cũng có chuyện gì đó mất hứng xảy ra, có tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương đặc trợ lấy điện thoại ra, nhìn chữ “mẹ” trên màn hình, rối rắm vài giây liền bắt máy.
“Vương Đại Cẩu, mai anh được nghỉ đúng không?”
Giọng nói trong điện thoại khiến Vương đặc trợ mở to mắt chó: “Sao mẹ biết!?”
“Sao tôi lại không biết? Anh chả đăng lên vòng bạn bè đấy còn gì?”
Vương đặc trợ lập tức mở vòng bạn bè, nhìn danh sách người bị chặn – đệch! Chặn nhầm rồi!!
Sợ sếp nhìn thấy, hắn lập tức xoá bài đăng.
“Vương Đại Cẩu, lần này anh đừng hòng lấy cớ bận công việc ra lừa tôi! Tôi biết anh muốn nghỉ ngơi, giờ anh đang ở Thủ đô đúng không? Dì Lý có cô con gái còn độc thân đấy, mai anh đi gặp mặt cho tôi.”
“Tôi nói cho anh biết, con gái Lý gia kia rất là xinh đẹp! Hơn nữa người ta còn là nhân viên công vụ, công việc ổn định, diện mạo cũng đẹp, tính tình lại tốt, con gái như vậy có mà tìm cả đời cũng không ra, ngày mai anh nhất định phải đi gặp nó, nghe chưa??”
Vương đặc trợ: “Mai con không muốn ra ngoài đâu…..”
“Không muốn ra ngoài? Anh không muốn ra mà được à? Chẳng lẽ anh lại ngồi nhà xem mấy cái tiểu thuyết lung tung kia? Tôi chẳng biết cặp đôi trong tiểu thuyết kia có gì hay ho, ở rịt trong nhà thì có gì vui, nhưng tôi biết kết hôn sớm một chút còn tốt hơn cuộc sống độc thân bây giờ của anh rất nhiều!”
Vương đặc trợ: “Tiểu thuyết đó có phải tiểu thuyết lung tung đâu…..”
“Được rồi, tôi không muốn nghe mấy cái này nữa, nếu mai mà anh không đi gặp người ta thì nội trong năm nay anh phải dẫn đối tượng của anh về nhà, nam hay nữ gì tuỳ anh, tôi không cần biết, anh liệu mà làm!”
Ẩn
Bình luận facebook