Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục tiêu của Kỷ Lê rất đơn giản thôi, nhưng mà thứ Bảy này cậu phải đi làm thêm đã.
Thịt muỗi dù ít đến đâu cũng vẫn là thịt mà.
……
Đã lâu Kỷ Lê không tới quán lẩu làm thêm rồi, lần này tới lại thấy bầu không khí hơi lạ.
Hai người Dương Tử Diên và Vân Đồng làm thêm cùng cậu trước vẫn rất thân nhau giờ lại không nói chuyện, hơn nữa cả hai có vẻ đều đang tránh mặt đối phương.
Ban đầu Kỷ Lê cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Dương Tử Diên đưa cho cậu cốc nước, nhờ cậu đưa cho Vân Đồng.
Giờ chưa có khách, cũng không bận rộn gì, chỗ Dương Tử Diên lấy nước cũng rất gần Vân Đồng, nhưng cô lại mang nước ra tận chỗ xa nhờ Kỷ Lê đưa hộ.
Nghĩ sao cũng thấy có gì đó không ổn.
“Hai người cãi nhau à?” Kỷ Lê không nhịn được hỏi.
Nói tới đây Dương Tử Diên liền giận: “Đúng là lòng tốt cho lợn ăn! Thôi bỏ đi, không nói nữa, cậu cứ đưa nước đi! Bằng không cô ấy quên uống nước rồi chết khát lúc nào không biết.”
Kỷ Lê chẳng hỏi nữa, nhận nước mang qua cho Vân Đồng.
Vân Đồng thấy cậu đưa nước cho mình thì hơi ngạc nhiên: “Tử Diên bảo em đưa sao?”
Kỷ Lê gật gật đầu.
Mắt Vân Đồng đỏ lên: “Chị biết cô ấy tốt với chị nhất mà…..”
“Hai người sao vậy?” Kỷ Lê vốn chỉ đang nghĩ trong lòng, không ngờ lại hỏi ra miệng.
“Chị……quay lại với bạn trai rồi.”
Vừa nghe, Kỷ Lê liền im lặng, cậu nhớ tới lần trước Vân Đồng nhắn tin kể chuyện bạn trai mình, tên khốn nạn như vậy mà còn quay lại, trách sao Dương Tử Diên giận không nói chuyện với cô.
Nhưng Kỷ Lê cũng không tiện tham gia gì chuyện của hai người.
Nói tới chuyện này, thực ra Vân Đồng cũng rất buồn: “Chị cũng không muốn quay lại với anh ta, nhưng chị luyến tiếc tình cảm nhiều năm như vậy, hơn nữa anh ta vẫn luôn tiêu tiền chị kiếm mấy năm nay, chị không thể trả giá vô ích vậy được.”
Nghẹn khuất lâu như vậy, giờ cô mới kể khổ: “Thực ra ngày đó chị muốn tìm em nói chuyện chính là vì muốn chọc giận anh ta, sao anh ta có thể không để ý được, thực ra anh ta cũng thích chị mà……”
Kỷ Lê nghe tới đây, thân là người ngoài cuộc, cậu cảm thấy thực không đáng, nhưng Vân Đồng là người trong cuộc lại càng không cam lòng.
Chuyện này Kỷ Lê không tiện nói gì, cũng may Dương Tử Diên ở đằng kia thấy Vân Đồng khóc lóc liền đi qua.
“Tự nhiên cô khóc làm cái gì? Tên đàn ông kia của cô có gì tốt chứ? Một tên đàn ông tiêu tiền của phụ nữ đã đành, lại còn ngoại tình, hắn đang coi cô là đá kê chân đó! Sao cô cứ không chịu nhìn vào sự thật chứ?” Vân Đồng hận rèn sắt không thành thép.
“Mọi người không hiểu!” Bị Dương Tử Diên mắng, Vân Đồng cũng rất rầu, “Tôi và hắn đều là người nông thôn ra, đâu có giống Tử Diên cô là người thành phố xinh đẹp, gia thế lại tốt, cũng không có một người chồng và gia đình giàu có như Kỷ Lê, tôi chỉ là một người rất đỗi bình thường! Đi học cũng còn khó, tôi cố gắng kiếm tiền cho hắn đi học như vậy còn không phải vì hy vọng hắn có tiền đồ hơn sao? Nếu anh ta ổn, có qua lại với vài cô gái khác thì cũng có sao? Chỉ cần cuối cùng anh ta ở bên tôi là được rồi.”
Dương Tử Diên nghe mà giận tới mức muốn lay lay cho Vân Đồng tỉnh lại.
Kỷ Lê nghe vậy cũng ngây người, thì ra trong lòng Vân Đồng luôn nhu nhược lại có suy nghĩ như vậy, nhưng cái này thì liên quan gì đến ở nông thôn, nông thôn cũng có nghĩa là nghèo đâu, hơn nữa cậu trước kia đâu đã ổn như bây giờ……
“Mẹ nó!” Dương Tử Diên không nhịn được chửi bậy, “Về sau lão nương không bao giờ thèm quan tâm đến cô nữa! Bị tên khốn nạn kia ruồng rẫy cũng đừng tới tìm tôi, chó lợn còn biết suy nghĩ hơn cô, sớm muộn gì cô cũng sa xuống vũng bùn thôi!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê nghe thấy Dương Tử Diên chửi bới thô bạo như vậy, có hơi hãi.
Vân Đồng cũng bị dọa tới mức phát khóc, vừa giận vừa khóc nói: “Không tìm thì không tìm, ai thèm chứ!”
“Kỷ Lê!” Dương Tử Diên gọi Kỷ Lê một tiếng.
Kỷ Lê không thể không thẳng người: “Hả?”
Đến giọng nói cũng có vẻ cẩn thận hơn.
“Chúng ta đi, không cần để ý cô ta nữa!” Nói xong Dương Tử Diên túm chặt tạp dề của Kỷ Lê, lúc Kỷ Lê còn chưa kịp phản ứng đã kéo cậu đi.
Lực tay cô gái này lớn thật đấy.
Lôi cậu đến tận đầu kia của tiệm lẩu mới buông ra.
Đi xa rồi, vẻ mặt táo bạo của Dương Tử Diên cũng bị mất mát che kín: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nóng quá.”
Kỷ Lê nhìn Dương Tử Diên bưu hãn kia: “Không, không sao.”
Dương Tử Diên thở dài, cầm khăn lau tiếp tục lau bàn.
……
Kỷ Lê không làm buổi tối, 5h30 đã tan làm rồi.
Thẩm Thuật Bạch tới đón Kỷ Lê, lúc lên xe rời đi, lúc đi qua đầu hẻm thì thấy một đôi nam nữ đang lôi kéo nhau, nam nhìn hơi quen, mà nữ hình như Kỷ Lê cũng từng gặp rồi thì phải.
Cậu nghĩ nghĩ, thì ra là bạn trai của Vân Đồng, nữ sinh kia thì học cùng trường với cậu, hơn nữa lần trước người cậu thấy cũng chính là cô ấy đi cùng bạn trai Vân Đồng.
Xe chạy rất nhanh, không thấy họ cùng cảnh tượng vô cùng ái muội kia nữa.
Đã như thế rồi mà Vân Đồng vẫn cố tình ở bên người bạn trai này, nếu mà là cậu thì…..
Thẩm Thuật Bạch mà dám như vậy cậu sẽ cho anh chết luôn!!
Thẩm Thuật Bạch đang lái xe tự nhiên thấy sau lưng mát lạnh.
“Đại Bạch.” Kỷ Lê gọi anh.
“Ơi?”
“Lát đi qua chợ anh dừng chút nhé, em muốn mua ít đồ.” Túi đóng gói Kỷ Lê mua đã ship tới rồi, giờ cậu muốn đi chợ mua vài thứ để chuẩn bị cho sự nghiệp bán hàng online của mình!
“Ừ, được.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
……
Kỷ Lê mua chút nguyên liệu về, tính là gói gia vị cho món gà chảy nước miếng và hoa quả sấy khô.
Bởi vì mấy thứ đó dễ chuyển phát nhanh lại không dễ hỏng.
Về nhà là cậu sẽ làm luôn.
Cậu thay đổi trang trí nhà bếp một chút, lại dán thêm ít giấy dán tường để bối cảnh khi quay video khác trước chút.
Lần này cậu đã dặn kỹ Thẩm Thuật Bạch đừng tìm người PR rồi, cho nên tài khoản này ngay từ đầu sẽ là nỗ lực của chính cậu.
Cậu quay hết lại quá trình chế biến hoa quả khô và gói gia vị cho món gà chảy nước miếng.
Quay xong mới bắt đầu nấu bữa tối nay, hôm nay ăn món cá chua ngọt, Kỷ Lê không thích ăn cá nhưng lại khá thích món này.
Con cá bình thường, qua tay Kỷ Lê đã biến thành mỹ vị rồi.
……
Vừa dọn đồ ăn lên thì điện thoại rung.
Kỷ Lê nghi hoặc cầm điện thoại lên, lần này là số của Kỷ lão gia tử, giờ cậu mới nhớ ra, do Kỷ lão gia tử chẳng bao giờ liên lạc với mình nên cậu đã quên không chặn ông.
Nghĩ tới đây, Kỷ Lê tắt điện thoại, chặn luôn Kỷ lão gia tử.
Thấy hành động của Kỷ Lê, Thẩm Thuật Bạch yên lặng xới cho cậu một bát cơm đầy: “Ăn nhiều chút.”
Kỷ Lê cầm đũa, cú điện thoại của Kỷ lão gia tử vừa rồi chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cậu.
Đồ ăn vẫn ngon y như trước nha.
……
Mà Kỷ gia, sau khi nhận được thư của Luật sư đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Họ muốn dẹp hết mặt mũi muốn tìm Kỷ Lê nhờ cậu giúp thì phát hiện cậu đã chặn số hết rồi, chỉ có số của Kỷ lão gia tử là chưa chặn.
Họ vui mừng bảo Kỷ lão gia tử gọi điện, ai ngờ gọi mãi không bắt máy, sau đó cũng bị chặn nốt luôn.
Đám người Kỷ gia vừa tuyệt vọng vừa oán hận.
Họ nuôi lớn Kỷ Lê đến bây giờ, vì sao giờ gia đình gặp khó khăn, cậu lại nhẫn tâm đến thế?
Thư của Luật sư này tám phần chính là Kỷ Lê nói Tạ gia gửi đây mà!
Ẩn bớt
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
182182
9 bình luận
3 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục tiêu của Kỷ Lê rất đơn giản thôi, nhưng mà thứ Bảy này cậu phải đi làm thêm đã.
Thịt muỗi dù ít đến đâu cũng vẫn là thịt mà.
……
Đã lâu Kỷ Lê không tới quán lẩu làm thêm rồi, lần này tới lại thấy bầu không khí hơi lạ.
Hai người Dương Tử Diên và Vân Đồng làm thêm cùng cậu trước vẫn rất thân nhau giờ lại không nói chuyện, hơn nữa cả hai có vẻ đều đang tránh mặt đối phương.
Ban đầu Kỷ Lê cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Dương Tử Diên đưa cho cậu cốc nước, nhờ cậu đưa cho Vân Đồng.
Giờ chưa có khách, cũng không bận rộn gì, chỗ Dương Tử Diên lấy nước cũng rất gần Vân Đồng, nhưng cô lại mang nước ra tận chỗ xa nhờ Kỷ Lê đưa hộ.
Nghĩ sao cũng thấy có gì đó không ổn.
“Hai người cãi nhau à?” Kỷ Lê không nhịn được hỏi.
Nói tới đây Dương Tử Diên liền giận: “Đúng là lòng tốt cho lợn ăn! Thôi bỏ đi, không nói nữa, cậu cứ đưa nước đi! Bằng không cô ấy quên uống nước rồi chết khát lúc nào không biết.”
Kỷ Lê chẳng hỏi nữa, nhận nước mang qua cho Vân Đồng.
Vân Đồng thấy cậu đưa nước cho mình thì hơi ngạc nhiên: “Tử Diên bảo em đưa sao?”
Kỷ Lê gật gật đầu.
Mắt Vân Đồng đỏ lên: “Chị biết cô ấy tốt với chị nhất mà…..”
“Hai người sao vậy?” Kỷ Lê vốn chỉ đang nghĩ trong lòng, không ngờ lại hỏi ra miệng.
“Chị……quay lại với bạn trai rồi.”
Vừa nghe, Kỷ Lê liền im lặng, cậu nhớ tới lần trước Vân Đồng nhắn tin kể chuyện bạn trai mình, tên khốn nạn như vậy mà còn quay lại, trách sao Dương Tử Diên giận không nói chuyện với cô.
Nhưng Kỷ Lê cũng không tiện tham gia gì chuyện của hai người.
Nói tới chuyện này, thực ra Vân Đồng cũng rất buồn: “Chị cũng không muốn quay lại với anh ta, nhưng chị luyến tiếc tình cảm nhiều năm như vậy, hơn nữa anh ta vẫn luôn tiêu tiền chị kiếm mấy năm nay, chị không thể trả giá vô ích vậy được.”
Nghẹn khuất lâu như vậy, giờ cô mới kể khổ: “Thực ra ngày đó chị muốn tìm em nói chuyện chính là vì muốn chọc giận anh ta, sao anh ta có thể không để ý được, thực ra anh ta cũng thích chị mà……”
Kỷ Lê nghe tới đây, thân là người ngoài cuộc, cậu cảm thấy thực không đáng, nhưng Vân Đồng là người trong cuộc lại càng không cam lòng.
Chuyện này Kỷ Lê không tiện nói gì, cũng may Dương Tử Diên ở đằng kia thấy Vân Đồng khóc lóc liền đi qua.
“Tự nhiên cô khóc làm cái gì? Tên đàn ông kia của cô có gì tốt chứ? Một tên đàn ông tiêu tiền của phụ nữ đã đành, lại còn ngoại tình, hắn đang coi cô là đá kê chân đó! Sao cô cứ không chịu nhìn vào sự thật chứ?” Vân Đồng hận rèn sắt không thành thép.
“Mọi người không hiểu!” Bị Dương Tử Diên mắng, Vân Đồng cũng rất rầu, “Tôi và hắn đều là người nông thôn ra, đâu có giống Tử Diên cô là người thành phố xinh đẹp, gia thế lại tốt, cũng không có một người chồng và gia đình giàu có như Kỷ Lê, tôi chỉ là một người rất đỗi bình thường! Đi học cũng còn khó, tôi cố gắng kiếm tiền cho hắn đi học như vậy còn không phải vì hy vọng hắn có tiền đồ hơn sao? Nếu anh ta ổn, có qua lại với vài cô gái khác thì cũng có sao? Chỉ cần cuối cùng anh ta ở bên tôi là được rồi.”
Dương Tử Diên nghe mà giận tới mức muốn lay lay cho Vân Đồng tỉnh lại.
Kỷ Lê nghe vậy cũng ngây người, thì ra trong lòng Vân Đồng luôn nhu nhược lại có suy nghĩ như vậy, nhưng cái này thì liên quan gì đến ở nông thôn, nông thôn cũng có nghĩa là nghèo đâu, hơn nữa cậu trước kia đâu đã ổn như bây giờ……
“Mẹ nó!” Dương Tử Diên không nhịn được chửi bậy, “Về sau lão nương không bao giờ thèm quan tâm đến cô nữa! Bị tên khốn nạn kia ruồng rẫy cũng đừng tới tìm tôi, chó lợn còn biết suy nghĩ hơn cô, sớm muộn gì cô cũng sa xuống vũng bùn thôi!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê nghe thấy Dương Tử Diên chửi bới thô bạo như vậy, có hơi hãi.
Vân Đồng cũng bị dọa tới mức phát khóc, vừa giận vừa khóc nói: “Không tìm thì không tìm, ai thèm chứ!”
“Kỷ Lê!” Dương Tử Diên gọi Kỷ Lê một tiếng.
Kỷ Lê không thể không thẳng người: “Hả?”
Đến giọng nói cũng có vẻ cẩn thận hơn.
“Chúng ta đi, không cần để ý cô ta nữa!” Nói xong Dương Tử Diên túm chặt tạp dề của Kỷ Lê, lúc Kỷ Lê còn chưa kịp phản ứng đã kéo cậu đi.
Lực tay cô gái này lớn thật đấy.
Lôi cậu đến tận đầu kia của tiệm lẩu mới buông ra.
Đi xa rồi, vẻ mặt táo bạo của Dương Tử Diên cũng bị mất mát che kín: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nóng quá.”
Kỷ Lê nhìn Dương Tử Diên bưu hãn kia: “Không, không sao.”
Dương Tử Diên thở dài, cầm khăn lau tiếp tục lau bàn.
……
Kỷ Lê không làm buổi tối, 5h30 đã tan làm rồi.
Thẩm Thuật Bạch tới đón Kỷ Lê, lúc lên xe rời đi, lúc đi qua đầu hẻm thì thấy một đôi nam nữ đang lôi kéo nhau, nam nhìn hơi quen, mà nữ hình như Kỷ Lê cũng từng gặp rồi thì phải.
Cậu nghĩ nghĩ, thì ra là bạn trai của Vân Đồng, nữ sinh kia thì học cùng trường với cậu, hơn nữa lần trước người cậu thấy cũng chính là cô ấy đi cùng bạn trai Vân Đồng.
Xe chạy rất nhanh, không thấy họ cùng cảnh tượng vô cùng ái muội kia nữa.
Đã như thế rồi mà Vân Đồng vẫn cố tình ở bên người bạn trai này, nếu mà là cậu thì…..
Thẩm Thuật Bạch mà dám như vậy cậu sẽ cho anh chết luôn!!
Thẩm Thuật Bạch đang lái xe tự nhiên thấy sau lưng mát lạnh.
“Đại Bạch.” Kỷ Lê gọi anh.
“Ơi?”
“Lát đi qua chợ anh dừng chút nhé, em muốn mua ít đồ.” Túi đóng gói Kỷ Lê mua đã ship tới rồi, giờ cậu muốn đi chợ mua vài thứ để chuẩn bị cho sự nghiệp bán hàng online của mình!
“Ừ, được.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
……
Kỷ Lê mua chút nguyên liệu về, tính là gói gia vị cho món gà chảy nước miếng và hoa quả sấy khô.
Bởi vì mấy thứ đó dễ chuyển phát nhanh lại không dễ hỏng.
Về nhà là cậu sẽ làm luôn.
Cậu thay đổi trang trí nhà bếp một chút, lại dán thêm ít giấy dán tường để bối cảnh khi quay video khác trước chút.
Lần này cậu đã dặn kỹ Thẩm Thuật Bạch đừng tìm người PR rồi, cho nên tài khoản này ngay từ đầu sẽ là nỗ lực của chính cậu.
Cậu quay hết lại quá trình chế biến hoa quả khô và gói gia vị cho món gà chảy nước miếng.
Quay xong mới bắt đầu nấu bữa tối nay, hôm nay ăn món cá chua ngọt, Kỷ Lê không thích ăn cá nhưng lại khá thích món này.
Con cá bình thường, qua tay Kỷ Lê đã biến thành mỹ vị rồi.
……
Vừa dọn đồ ăn lên thì điện thoại rung.
Kỷ Lê nghi hoặc cầm điện thoại lên, lần này là số của Kỷ lão gia tử, giờ cậu mới nhớ ra, do Kỷ lão gia tử chẳng bao giờ liên lạc với mình nên cậu đã quên không chặn ông.
Nghĩ tới đây, Kỷ Lê tắt điện thoại, chặn luôn Kỷ lão gia tử.
Thấy hành động của Kỷ Lê, Thẩm Thuật Bạch yên lặng xới cho cậu một bát cơm đầy: “Ăn nhiều chút.”
Kỷ Lê cầm đũa, cú điện thoại của Kỷ lão gia tử vừa rồi chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cậu.
Đồ ăn vẫn ngon y như trước nha.
……
Mà Kỷ gia, sau khi nhận được thư của Luật sư đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Họ muốn dẹp hết mặt mũi muốn tìm Kỷ Lê nhờ cậu giúp thì phát hiện cậu đã chặn số hết rồi, chỉ có số của Kỷ lão gia tử là chưa chặn.
Họ vui mừng bảo Kỷ lão gia tử gọi điện, ai ngờ gọi mãi không bắt máy, sau đó cũng bị chặn nốt luôn.
Đám người Kỷ gia vừa tuyệt vọng vừa oán hận.
Họ nuôi lớn Kỷ Lê đến bây giờ, vì sao giờ gia đình gặp khó khăn, cậu lại nhẫn tâm đến thế?
Thư của Luật sư này tám phần chính là Kỷ Lê nói Tạ gia gửi đây mà!
Ẩn bớt
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
182182
9 bình luận
3 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Bình luận facebook