Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
“Câm miệng!” Vương đặc trợ hận không thể lấp kín cái miệng ba hoa này lại, cả ngày chỉ bô bô những thứ không đứng đắn.
Tạ Trần Dã mất mát cúi đầu như thể vô cùng thương tâm.
Nếu không phải anh ta cứ thế kéo vali vào thì có khi Vương đặc trợ cũng tin sái cổ rồi.
“……”
Thôi bỏ đi.
“Em yêu, anh đói quá, giờ có gì ăn không?” Tạ Trần Dã ôm bụng.
“……”
“Tôi cho anh ăn cái thân dưới đây này.” Vương đặc trợ đáp.
Mắt Tạ Trần Dã sáng lên: “Thân dưới? Được nha.”
Anh ta cười cong mắt, ánh mắt sáng loè loè.
Vương đặc trợ khựng lại, sau đó tiện tay cầm chiếc khăn ném lên mặt anh ta, lãnh khốc nói: “Câm miệng, đừng có nói liên hồi nữa, bằng không tôi sẽ cảm thấy miệng anh toàn mấy thứ phế liệu.”
Tạ Trần Dã tủi thân nhặt khăn xuống: “Nhưng anh nào đã nói gì đâu….”
Vương đặc trợ không để ý đến anh ta nữa, xoay người vào bếp.
……
Sau sự cố thuỷ quân kia, Kỷ Lê cũng không thấy có thêm đợt thuỷ quân nào nữa, shop của cậu cũng dần phát triển lên, vì có phản hồi tốt nên tỷ lệ khách đã từng mua quay lại mua tiếp cũng khá cao.
Một tuần đã trôi qua, nhân viên xin nghỉ phép của cậu cũng đã quay lại.
Lôi: [Ông chủ, hôm nay tôi về đi làm rồi đây.]
Kỷ Lê thấy anh ta nhắn tin vậy cũng an tâm.
Trước đó Kỷ Lê còn đang bận dọn dẹp nên không để ý tin nhắn của anh ta, thực ra sau khi anh ta xin nghỉ phép, Kỷ Lê cũng từng nghĩ không biết liệu anh ta có quay lại nữa không, nếu không tới nữa thì cậu mất tiền thật rồi.
Cơ mà cũng may, đối phương quay lại rồi.
Chỉ có điều…….
Lôi: [Ngại quá, ông chủ, cậu có thể cho tôi ứng trước 1000 đồng tiền lương không? Tiền của tôi đã mua hết thuốc cho mẹ tôi rồi, mà vẫn còn không đủ.]
Lê: [Tôi không thể ứng trước tiền cho anh nữa, anh đã như vậy rất nhiều lần rồi.]
Lần này Kỷ Lê thực sự rất không vui.
Lôi: [Tôi cũng biết mình đã làm phiền cậu quá, nhưng lần này thực sự là lần cuối cùng…..]
Lê: [Anh phải biết công ty nào cũng có quy định mỗi tháng phát lương một lần, anh mới đi làm có mấy ngày đã đòi lương tôi cũng đã chi rồi, anh nói muốn vay tiền tôi cũng đã cho anh vay, lần trước anh cũng đã nói đó là lần cuối cùng.]
Lôi: [Nhưng tôi thực sự không còn cách nào, tôi cảm giác tôi làm người thất bại quá, vợ tôi đã ly hôn với tôi, con tôi còn phải đi học, mỗi năm phải mất đến mấy chục ngàn tiền học, giờ mẹ già lại ốm, tôi thực sự không biết phải làm sao.]
Vừa thấy những thứ này, Kỷ Lê lại thấy hơi thương cảm, cậu thậm chí còn nghĩ xem nếu mình rơi vào hoàn cảnh đó, nếu như cậu cũng có nhiều việc phải chi tiền đến vậy, có khi cậu cũng rất khó khăn.
Lê: [Tuyệt đối không được có lần sau đấy.]
Nói xong Kỷ Lê liền chuyển tiền cho anh ta.
Chậc, mình cũng thánh mẫu quá rồi.
Lôi: [Vâng! Cảm ơn ông chủ!!]
Đối phương nhận tiền rồi.
Kỷ Lê không trả lời nữa, tiếp tục làm việc.
……
Lại qua mấy ngày nữa.
Mấy nay công việc càng lúc càng bận, cũng may người bên phía Thẩm Thuật Bạch cũng đã tới rất nhanh.
Chẳng mấy khi Kỷ Lê được rảnh rỗi ban ngày, cậu nhìn màn hình, đột nhiên phát hiện ra nhân viên kia của mình không có mặt, hơi nhíu mày.
Vừa định hỏi thì đối phương đã nhắn tin đến trước.
Lôi: [Xin lỗi ông chủ, tôi đang trên tàu cao tốc về quê mang thuốc cho mẹ tôi.]
Lê: [Giờ anh đã đi rồi?]
Lôi: [Đúng vậy, tôi đang trên tàu cao tốc rồi.]
Lê: [Lần sau anh phải nói trước với tôi một tiếng, không được đi rồi mới nói như vậy.]
Lôi: [Vâng, vì lần này vội quá nên tôi quên, sẽ không có lần sau đâu.]
Lôi: [Hôm nay tôi xin nghỉ phép một ngày được không?]
Kỷ Lê chán chẳng muốn trả lời nữa.
……
Tối đó, Kỷ Lê đang ngồi ăn cơm cùng Thẩm Thuật Bạch.
Cái vị nhân viên kia lại nhắn tin đến.
Lôi: [Ông chủ, lần này tôi cầu xin cậu cho tôi mượn ít tiền, nói thật với cậu, giờ tôi phải gom hết dũng khí mới dám mở miệng nói với cậu. Nhưng nếu không cầu xin cậu giúp, tôi ăn cơm cũng không có tiền, vốn định hôm nay mua ít quần áo mùa hè cùng chăn nhưng hôm nay tôi đã mua thuốc cho mẹ tôi hết, giờ cả gia sản của tôi chỉ còn có 3 đồng. Đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu giúp, sau này tôi chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Không hiểu vì sao cuộc sống của tôi bây giờ lại khốn khó như vậy, tôi không thể thở nổi nữa!]
Nhìn một đoạn dài thế này, Kỷ Lê thực sự cạn lời rồi.
Lần nào cũng kêu là lần cuối.
Lê: [Những chuyện này thì anh đừng tìm tôi, tôi thuê người làm chứ đâu muốn tìm phiền toái.]
Lôi: [Xin lỗi, tôi cũng không muốn vậy, nhưng thực sự không còn cách nào.]
Kỷ Lê nhìn tin nhắn mà đau cả đầu.
Lôi: [Nếu không thì thôi, đành để con tôi nghỉ học, mẹ tôi không uống thuốc nữa, thế là cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn rồi.]
Lê: [Mỉm cười.]
Kỷ Lê không hiểu anh ta nghĩ gì trong đầu mà lại nói như vậy, chỉ cảm thấy anh ta như đang trách mình, những chuyện đó thì liên quan gì đến mình chứ? Chẳng lẽ thực sự nghĩ mình là thánh mẫu sao? Hay mình là cha là mẹ gì của Lôi Kiều Vân này?
Kỷ Lê giận tới mức ăn cũng không ngon.
Thẩm Thuật Bạch ngồi bên thấy Kỷ Lê giận như vậy cũng không dám lên tiếng.
Kỷ Lê đặt điện thoại sang một bên, nhưng điện thoại vẫn rung không ngừng.
Chờ ăn cơm xong, cậu cầm điện thoại lên xem, lần này quả thực giận muốn bùng nổ rồi.
Lôi: [Năm nay con tôi học lớp 10, sắp tới sẽ tham gia kỳ thi do Thanh Hoa Bắc Đại tổ chức, tiền đồ của nó đang tốt như vậy lại bị tôi phá hỏng, vốn mấy ngày nay tôi còn muốn đưa nó đi thi, nhưng giờ đến tiền đi tàu cao tốc tôi còn chẳng có thì làm sao đưa nó đi được? Tôi biết làm sao bây giờ? Chỉ tại tôi vô dụng, không có tiền lo tương lai cho nó.]
Lôi: [Còn mẹ tôi nữa, vốn bà rất khoẻ mạnh, nhưng giờ có tuổi rồi vẫn phải làm việc, mà tôi lại bận rộn chẳng thể về chăm sóc bà. Cũng vì tôi không có tiền nên mẹ tôi mới phải làm việc đến mức sinh bệnh, giờ không có tiền mua thuốc cũng chỉ đành ngồi chờ chết.]
Lê: [Đừng nói những chuyện này với tôi.]
Lê: [Những việc này không liên quan gì đến tôi hết, đầu tiên, anh bận công việc không thể về chăm sóc bà, đấy cũng là do chính anh lựa chọn, tôi đã nói công việc này của tôi có thể làm ở nhà, nhưng anh cứ nằng nặc đòi tôi phải bao ở, muốn đến chỗ tôi làm việc.]
Lê: [Còn con trai anh nữa, lớp 10 rồi mà vẫn như đứa bé to xác vậy sao? Anh không đưa đi thì nó không đi được à? Anh là nhân viên chứ không phải là tổ tông của tôi!]
Thật lâu sau đối phương mới nhắn lại.
Lôi: [Tôi biết đều là lỗi do tôi, tôi không có ý trách cứ gì cậu, tôi đã làm phiền cậu rất nhiều, nhưng thực bất đắc dĩ, tôi thực sự không có tiền, chỉ có thể tìm cậu vay thôi.]
Lê: [Anh tìm tôi thì có tiền à? *mỉm cười*]
Lôi: [Không phải shop cậu buôn bán rất tốt sao?]
Nhìn câu này, Kỷ Lê giận đến bật cười.
Lê: [Shop online là như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Đơn phát thành công sau bảy ngày mới xác nhận là đã giao, có mấy ai tự xác nhận là đã nhận hàng không? Hơn nữa tôi không cần tiền mua nguyên liệu sao?]
Lê: [Mà dù tôi có tiền thì đó cũng không phải lý do cứ động tí là anh lại tìm tôi vay, vẫn câu nói kia, tôi thuê nhân viên chứ không mời tổ tông về cung phụng!]
Tạ Trần Dã mất mát cúi đầu như thể vô cùng thương tâm.
Nếu không phải anh ta cứ thế kéo vali vào thì có khi Vương đặc trợ cũng tin sái cổ rồi.
“……”
Thôi bỏ đi.
“Em yêu, anh đói quá, giờ có gì ăn không?” Tạ Trần Dã ôm bụng.
“……”
“Tôi cho anh ăn cái thân dưới đây này.” Vương đặc trợ đáp.
Mắt Tạ Trần Dã sáng lên: “Thân dưới? Được nha.”
Anh ta cười cong mắt, ánh mắt sáng loè loè.
Vương đặc trợ khựng lại, sau đó tiện tay cầm chiếc khăn ném lên mặt anh ta, lãnh khốc nói: “Câm miệng, đừng có nói liên hồi nữa, bằng không tôi sẽ cảm thấy miệng anh toàn mấy thứ phế liệu.”
Tạ Trần Dã tủi thân nhặt khăn xuống: “Nhưng anh nào đã nói gì đâu….”
Vương đặc trợ không để ý đến anh ta nữa, xoay người vào bếp.
……
Sau sự cố thuỷ quân kia, Kỷ Lê cũng không thấy có thêm đợt thuỷ quân nào nữa, shop của cậu cũng dần phát triển lên, vì có phản hồi tốt nên tỷ lệ khách đã từng mua quay lại mua tiếp cũng khá cao.
Một tuần đã trôi qua, nhân viên xin nghỉ phép của cậu cũng đã quay lại.
Lôi: [Ông chủ, hôm nay tôi về đi làm rồi đây.]
Kỷ Lê thấy anh ta nhắn tin vậy cũng an tâm.
Trước đó Kỷ Lê còn đang bận dọn dẹp nên không để ý tin nhắn của anh ta, thực ra sau khi anh ta xin nghỉ phép, Kỷ Lê cũng từng nghĩ không biết liệu anh ta có quay lại nữa không, nếu không tới nữa thì cậu mất tiền thật rồi.
Cơ mà cũng may, đối phương quay lại rồi.
Chỉ có điều…….
Lôi: [Ngại quá, ông chủ, cậu có thể cho tôi ứng trước 1000 đồng tiền lương không? Tiền của tôi đã mua hết thuốc cho mẹ tôi rồi, mà vẫn còn không đủ.]
Lê: [Tôi không thể ứng trước tiền cho anh nữa, anh đã như vậy rất nhiều lần rồi.]
Lần này Kỷ Lê thực sự rất không vui.
Lôi: [Tôi cũng biết mình đã làm phiền cậu quá, nhưng lần này thực sự là lần cuối cùng…..]
Lê: [Anh phải biết công ty nào cũng có quy định mỗi tháng phát lương một lần, anh mới đi làm có mấy ngày đã đòi lương tôi cũng đã chi rồi, anh nói muốn vay tiền tôi cũng đã cho anh vay, lần trước anh cũng đã nói đó là lần cuối cùng.]
Lôi: [Nhưng tôi thực sự không còn cách nào, tôi cảm giác tôi làm người thất bại quá, vợ tôi đã ly hôn với tôi, con tôi còn phải đi học, mỗi năm phải mất đến mấy chục ngàn tiền học, giờ mẹ già lại ốm, tôi thực sự không biết phải làm sao.]
Vừa thấy những thứ này, Kỷ Lê lại thấy hơi thương cảm, cậu thậm chí còn nghĩ xem nếu mình rơi vào hoàn cảnh đó, nếu như cậu cũng có nhiều việc phải chi tiền đến vậy, có khi cậu cũng rất khó khăn.
Lê: [Tuyệt đối không được có lần sau đấy.]
Nói xong Kỷ Lê liền chuyển tiền cho anh ta.
Chậc, mình cũng thánh mẫu quá rồi.
Lôi: [Vâng! Cảm ơn ông chủ!!]
Đối phương nhận tiền rồi.
Kỷ Lê không trả lời nữa, tiếp tục làm việc.
……
Lại qua mấy ngày nữa.
Mấy nay công việc càng lúc càng bận, cũng may người bên phía Thẩm Thuật Bạch cũng đã tới rất nhanh.
Chẳng mấy khi Kỷ Lê được rảnh rỗi ban ngày, cậu nhìn màn hình, đột nhiên phát hiện ra nhân viên kia của mình không có mặt, hơi nhíu mày.
Vừa định hỏi thì đối phương đã nhắn tin đến trước.
Lôi: [Xin lỗi ông chủ, tôi đang trên tàu cao tốc về quê mang thuốc cho mẹ tôi.]
Lê: [Giờ anh đã đi rồi?]
Lôi: [Đúng vậy, tôi đang trên tàu cao tốc rồi.]
Lê: [Lần sau anh phải nói trước với tôi một tiếng, không được đi rồi mới nói như vậy.]
Lôi: [Vâng, vì lần này vội quá nên tôi quên, sẽ không có lần sau đâu.]
Lôi: [Hôm nay tôi xin nghỉ phép một ngày được không?]
Kỷ Lê chán chẳng muốn trả lời nữa.
……
Tối đó, Kỷ Lê đang ngồi ăn cơm cùng Thẩm Thuật Bạch.
Cái vị nhân viên kia lại nhắn tin đến.
Lôi: [Ông chủ, lần này tôi cầu xin cậu cho tôi mượn ít tiền, nói thật với cậu, giờ tôi phải gom hết dũng khí mới dám mở miệng nói với cậu. Nhưng nếu không cầu xin cậu giúp, tôi ăn cơm cũng không có tiền, vốn định hôm nay mua ít quần áo mùa hè cùng chăn nhưng hôm nay tôi đã mua thuốc cho mẹ tôi hết, giờ cả gia sản của tôi chỉ còn có 3 đồng. Đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu giúp, sau này tôi chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Không hiểu vì sao cuộc sống của tôi bây giờ lại khốn khó như vậy, tôi không thể thở nổi nữa!]
Nhìn một đoạn dài thế này, Kỷ Lê thực sự cạn lời rồi.
Lần nào cũng kêu là lần cuối.
Lê: [Những chuyện này thì anh đừng tìm tôi, tôi thuê người làm chứ đâu muốn tìm phiền toái.]
Lôi: [Xin lỗi, tôi cũng không muốn vậy, nhưng thực sự không còn cách nào.]
Kỷ Lê nhìn tin nhắn mà đau cả đầu.
Lôi: [Nếu không thì thôi, đành để con tôi nghỉ học, mẹ tôi không uống thuốc nữa, thế là cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn rồi.]
Lê: [Mỉm cười.]
Kỷ Lê không hiểu anh ta nghĩ gì trong đầu mà lại nói như vậy, chỉ cảm thấy anh ta như đang trách mình, những chuyện đó thì liên quan gì đến mình chứ? Chẳng lẽ thực sự nghĩ mình là thánh mẫu sao? Hay mình là cha là mẹ gì của Lôi Kiều Vân này?
Kỷ Lê giận tới mức ăn cũng không ngon.
Thẩm Thuật Bạch ngồi bên thấy Kỷ Lê giận như vậy cũng không dám lên tiếng.
Kỷ Lê đặt điện thoại sang một bên, nhưng điện thoại vẫn rung không ngừng.
Chờ ăn cơm xong, cậu cầm điện thoại lên xem, lần này quả thực giận muốn bùng nổ rồi.
Lôi: [Năm nay con tôi học lớp 10, sắp tới sẽ tham gia kỳ thi do Thanh Hoa Bắc Đại tổ chức, tiền đồ của nó đang tốt như vậy lại bị tôi phá hỏng, vốn mấy ngày nay tôi còn muốn đưa nó đi thi, nhưng giờ đến tiền đi tàu cao tốc tôi còn chẳng có thì làm sao đưa nó đi được? Tôi biết làm sao bây giờ? Chỉ tại tôi vô dụng, không có tiền lo tương lai cho nó.]
Lôi: [Còn mẹ tôi nữa, vốn bà rất khoẻ mạnh, nhưng giờ có tuổi rồi vẫn phải làm việc, mà tôi lại bận rộn chẳng thể về chăm sóc bà. Cũng vì tôi không có tiền nên mẹ tôi mới phải làm việc đến mức sinh bệnh, giờ không có tiền mua thuốc cũng chỉ đành ngồi chờ chết.]
Lê: [Đừng nói những chuyện này với tôi.]
Lê: [Những việc này không liên quan gì đến tôi hết, đầu tiên, anh bận công việc không thể về chăm sóc bà, đấy cũng là do chính anh lựa chọn, tôi đã nói công việc này của tôi có thể làm ở nhà, nhưng anh cứ nằng nặc đòi tôi phải bao ở, muốn đến chỗ tôi làm việc.]
Lê: [Còn con trai anh nữa, lớp 10 rồi mà vẫn như đứa bé to xác vậy sao? Anh không đưa đi thì nó không đi được à? Anh là nhân viên chứ không phải là tổ tông của tôi!]
Thật lâu sau đối phương mới nhắn lại.
Lôi: [Tôi biết đều là lỗi do tôi, tôi không có ý trách cứ gì cậu, tôi đã làm phiền cậu rất nhiều, nhưng thực bất đắc dĩ, tôi thực sự không có tiền, chỉ có thể tìm cậu vay thôi.]
Lê: [Anh tìm tôi thì có tiền à? *mỉm cười*]
Lôi: [Không phải shop cậu buôn bán rất tốt sao?]
Nhìn câu này, Kỷ Lê giận đến bật cười.
Lê: [Shop online là như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Đơn phát thành công sau bảy ngày mới xác nhận là đã giao, có mấy ai tự xác nhận là đã nhận hàng không? Hơn nữa tôi không cần tiền mua nguyên liệu sao?]
Lê: [Mà dù tôi có tiền thì đó cũng không phải lý do cứ động tí là anh lại tìm tôi vay, vẫn câu nói kia, tôi thuê nhân viên chứ không mời tổ tông về cung phụng!]
Bình luận facebook