Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 645
CHƯƠNG 645
Rồi cô một mình đi vào trong, đồng thời cánh tay đang để sau lưng đóng cửa văn phòng lại.
Đập vào mắt là một mớ hỗn độn, cô tìm kỹ lưỡng mới có chỗ trống để đặt chân, rồi đi về phía sofa ở khu vực tiếp khách, ngồi xuống ngay.
Lúc Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, mới chú ý đến vẻ mặt u ám của người đàn ông đang đứng sau ghế làm việc, ánh mắt căm hận đó như muốn ăn thịt cô ngay lập tức.
Cô khẽ cười, tạo nên sự tương phản rõ rệt với cảm xúc trong đáy mắt cô.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi khá thích hợp, rồi mới giơ tay chỉ về sofa đối diện ra hiệu với anh: “Anh ngồi xuống đi, chẳng phải anh muốn tìm tôi để hỏi rõ rất nhiều vấn đề à?”
Thượng Điền đi qua đó, giày da giẫm lên vụn kính phát ra tiếng “lộp cộp”, anh sải bước đi tới trước mặt Tống Nhiễm, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô là tình nhân của Triệu Mịch Thanh à? Không ngờ cô lại giúp anh ta hãm hại chồng mình như thế?”
Rõ ràng những lời hắt nước bẩn một cách vô cớ này chỉ để chọc giận cô, Tống Nhiễm khẽ cười, nhìn thấu tâm tư của anh, rồi tùy ý tựa vào lưng ghế ở phía sau, nghênh đón ánh mắt của anh.
“Anh tưởng trên đời này người đàn ông nào cũng giống anh à? Triệu Mịch Thanh không chỉ mạnh hơn anh về mặt nguyên tắc làm người.”
Câu nói của Tống Nhiễm đều như có thêm gai.
Thượng Điền nghe xong thì thở hổn hển, anh đè nén nỗi xúc động muốn đánh cô ở trong lòng, chút lý trí còn sót lại đang nhắc nhở anh, trước khi hoàn toàn trở mặt, anh vẫn còn hy vọng lấy lại chút gì đó từ trên người phụ nữ này.
Giống như rất nhiều lần về trước.
Người phụ nữ này muốn đùa bỡn anh, nhưng không đến nỗi hoàn toàn dồn anh vào bước đường cùng, có lẽ sau khi cô tát sẽ cho anh một quả táo ngọt.
Nên anh bình ổn lại hơi thở, rồi ngồi xuống hỏi cô: “Cô tới đây tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn ly hôn.”
Bốn chữ mà cô nhẹ nhàng thốt ra lại như tiếng sét, vang vọng bên tai anh.
Thượng Điền lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt Tống Nhiễm vẫn lạnh nhạt như trước, như thể câu cô vừa nói chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng được nhắc đến.
Đáy mắt Thượng Điền nhanh chóng tích tụ tia sáng, anh nghiêm túc quan sát cô, rồi vùi đầu bật cười một lúc lâu, đến khi hai bên má dần ửng đỏ, anh mới tựa lưng vào sofa, một tay chống cằm, hỏi ngược lại cô: “Ly hôn ư?”
“Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?”
Anh cười một lúc lâu, nhất thời sắc mặt lại ảm đạm, vẻ mặt đầy khiêu khích: “Cô muốn ra tòa với tôi chẳng khác nào nói cho toàn thế giới biết, cô Tống không những kết hôn sớm, mà còn có một cuộc hôn nhân cực kỳ không hạnh phúc, tôi sẽ nói cho truyền thông biết, cô từng giết hai đứa trẻ.”
Thượng Điền nhìn chằm chằm phần bụng phẳng lì của Tống Nhiễm, đáy mắt lộ ra vẻ hung ác.
Mãi đến ngày nay, cuối cùng người đàn ông này cũng bộc lộ toàn bộ gương mặt thật của anh ở trước mặt cô, không còn che giấu gì nữa.
Tống Nhiễm đột nhiên cảm thấy bụng căng chặt, làm trong lòng cũng cuộn lên đau như bị xé rách, nhưng cô chỉ âm thầm siết chặt năm ngón tay đang rũ bên người lại, ngoài ra không để lộ ra chút cảm xúc khác thường nào.
Cô yên lặng nhìn trò hề của người đàn ông này, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Thượng Điền không quen với thái độ lạnh lùng trước sau như một của cô, sau đó đột nhiên giống như nhớ lại cái gì đó, cười nói: “Đừng quên, chúng ta còn có một cặp sinh đôi, chắc là sắp ra đời rồi, nếu công bố tin tức ly hôn, cô chính là vết dơ của một thế hệ nhà họ Tống suốt đời cũng không thể lau đi được.
Rồi cô một mình đi vào trong, đồng thời cánh tay đang để sau lưng đóng cửa văn phòng lại.
Đập vào mắt là một mớ hỗn độn, cô tìm kỹ lưỡng mới có chỗ trống để đặt chân, rồi đi về phía sofa ở khu vực tiếp khách, ngồi xuống ngay.
Lúc Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, mới chú ý đến vẻ mặt u ám của người đàn ông đang đứng sau ghế làm việc, ánh mắt căm hận đó như muốn ăn thịt cô ngay lập tức.
Cô khẽ cười, tạo nên sự tương phản rõ rệt với cảm xúc trong đáy mắt cô.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi khá thích hợp, rồi mới giơ tay chỉ về sofa đối diện ra hiệu với anh: “Anh ngồi xuống đi, chẳng phải anh muốn tìm tôi để hỏi rõ rất nhiều vấn đề à?”
Thượng Điền đi qua đó, giày da giẫm lên vụn kính phát ra tiếng “lộp cộp”, anh sải bước đi tới trước mặt Tống Nhiễm, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô là tình nhân của Triệu Mịch Thanh à? Không ngờ cô lại giúp anh ta hãm hại chồng mình như thế?”
Rõ ràng những lời hắt nước bẩn một cách vô cớ này chỉ để chọc giận cô, Tống Nhiễm khẽ cười, nhìn thấu tâm tư của anh, rồi tùy ý tựa vào lưng ghế ở phía sau, nghênh đón ánh mắt của anh.
“Anh tưởng trên đời này người đàn ông nào cũng giống anh à? Triệu Mịch Thanh không chỉ mạnh hơn anh về mặt nguyên tắc làm người.”
Câu nói của Tống Nhiễm đều như có thêm gai.
Thượng Điền nghe xong thì thở hổn hển, anh đè nén nỗi xúc động muốn đánh cô ở trong lòng, chút lý trí còn sót lại đang nhắc nhở anh, trước khi hoàn toàn trở mặt, anh vẫn còn hy vọng lấy lại chút gì đó từ trên người phụ nữ này.
Giống như rất nhiều lần về trước.
Người phụ nữ này muốn đùa bỡn anh, nhưng không đến nỗi hoàn toàn dồn anh vào bước đường cùng, có lẽ sau khi cô tát sẽ cho anh một quả táo ngọt.
Nên anh bình ổn lại hơi thở, rồi ngồi xuống hỏi cô: “Cô tới đây tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn ly hôn.”
Bốn chữ mà cô nhẹ nhàng thốt ra lại như tiếng sét, vang vọng bên tai anh.
Thượng Điền lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt Tống Nhiễm vẫn lạnh nhạt như trước, như thể câu cô vừa nói chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng được nhắc đến.
Đáy mắt Thượng Điền nhanh chóng tích tụ tia sáng, anh nghiêm túc quan sát cô, rồi vùi đầu bật cười một lúc lâu, đến khi hai bên má dần ửng đỏ, anh mới tựa lưng vào sofa, một tay chống cằm, hỏi ngược lại cô: “Ly hôn ư?”
“Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?”
Anh cười một lúc lâu, nhất thời sắc mặt lại ảm đạm, vẻ mặt đầy khiêu khích: “Cô muốn ra tòa với tôi chẳng khác nào nói cho toàn thế giới biết, cô Tống không những kết hôn sớm, mà còn có một cuộc hôn nhân cực kỳ không hạnh phúc, tôi sẽ nói cho truyền thông biết, cô từng giết hai đứa trẻ.”
Thượng Điền nhìn chằm chằm phần bụng phẳng lì của Tống Nhiễm, đáy mắt lộ ra vẻ hung ác.
Mãi đến ngày nay, cuối cùng người đàn ông này cũng bộc lộ toàn bộ gương mặt thật của anh ở trước mặt cô, không còn che giấu gì nữa.
Tống Nhiễm đột nhiên cảm thấy bụng căng chặt, làm trong lòng cũng cuộn lên đau như bị xé rách, nhưng cô chỉ âm thầm siết chặt năm ngón tay đang rũ bên người lại, ngoài ra không để lộ ra chút cảm xúc khác thường nào.
Cô yên lặng nhìn trò hề của người đàn ông này, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Thượng Điền không quen với thái độ lạnh lùng trước sau như một của cô, sau đó đột nhiên giống như nhớ lại cái gì đó, cười nói: “Đừng quên, chúng ta còn có một cặp sinh đôi, chắc là sắp ra đời rồi, nếu công bố tin tức ly hôn, cô chính là vết dơ của một thế hệ nhà họ Tống suốt đời cũng không thể lau đi được.
Bình luận facebook