Mẹ ruột Lý Hiểu Tống Hiểu Mai tới cửa, Tiêu Tĩnh không nghĩ tới có chuyện gì, thời điểm chuông cửa vang lên cô đang nằm trên ghế sa lon nghe nhạc, còn tưởng rằng là mẹ mình đưa đồ ăn tới cho mình, buộc tóc tạm ra sau, áo ngủ hơi nhàu chân trần chạy đi mở cửa.
"Mẹ, mẹ tới. . . . . ."
"Là ta." Tống Hiểu Mai thấy Tiêu Tĩnh ăn mặc sửng sốt một chút, chỉ là dù sao bà va chạm xã hội nhiều, rất nhanh phản ứng kịp, chủ động mở miệng.
"A, là bác tới, thật xin lỗi, cháu tưởng rằng là mẹ cháu tới, mời bác vào." Thấy rõ người tới, vẻ mặt Tiêu Tĩnh lúng túng mời Tống Hiểu Mai vào nhà, không được tự nhiên sửa sang lại tóc và quần áo.
"Thật xin lỗi, bác, một mình cháu ở nhà cho nên không dọn dẹp, bác tùy tiện ngồi, chờ một chút, cháu đi thay quần áo."
Tống Hiểu Mai cũng không quen đối mặt, gật đầu một cái, "Được."
Mấy phút sau, Tiêu Tĩnh thay quần áo khác, đơn giản rửa mặt một chút ra ngoài, mặc dù chỉ là rất đơn giản thu dọn một chút, nhưng trong mắt của Tống Hiểu Mai, đã có nhân dạng, chỉ sang bên cạnh ghế sa lon mình.
"Ngồi đi."
"Cám ơn bác." Tiêu Tĩnh câu nệ ngồi xuống, sau đó mới phản ứng được, đây là nhà của mình đi, làm thế nào mình lại như một người ngoài?
Liếc mắt nhìn Tống Hiểu Mai ngồi thẳng tắp, Tiêu Tĩnh tự động thu hồi bất mãn của mình, khí thế của mình không phải đối thủ của Tống Hiểu Mai, vẫn là không muốn cùng bà nổi lên xung đột.
"Bác, bác tới là muốn nhìn Lý Hiểu sao, đáng tiếc anh ấy đi phòng khám bệnh rồi, nếu không cháu gọi điện thoại để cho anh về nhà."
"Không cần, bác tới tìm cháu."
"Cháu?"
"Đúng." Tống Hiểu Mai nghiêng đầu nhìn Tiêu Tĩnh, thật ra thì, đối với lựa chọn của con trai, bà không hài lòng, chỉ là, bà tôn trọng người con trai chọn, dù không thích, chỉ cần con trai thích, bà sẽ ủng hộ, không can thiệp vào cuộc sống con trai, bà đã hứa với con trai.
"Cháu nhất định tò mò là bác tới tìm cháu vì cái gì, yên tâm, bác không phải tới tìm cháu phiền toái."
"Bác, bác tới tìm cháu là vì cái gì?"
"Bác muốn cầu xin cháu giúp bác một việc."
"Cầu xin cháu không dám nhận, bác nói thẳng ra đi."
"Bác hi vọng cháu có thể thuyết phục Lý Hiểu tiếp nhận công ty của bác."
"Tiếp nhận công ty của bác, nhưng Lý Hiểu, là một nha sĩ." Tiêu Tĩnh nghe được Tống Hiểu Mai yêu cầu, sửng sốt một chút mới phản ứng được, có chút quái dị nhìn Tống Hiểu Mai, khiến một nha sĩ đi quản lý công ty, bà không lo lắng bị Lý Hiểu làm sụp đổ công ty sao?
"Chắc cháu chưa biết, thật ra thì, thời đại học Lý Hiểu còn chọn môn học quản lý doanh nghiệp chuyên nghiệp, mặc dù không có đi thi, nhưng là, phương diện quản lý rất có tài năng, không thua chuyên nghiệp." Tống Hiểu Mai không để ý Tiêu Tĩnh nghi ngờ, cười nhàn nhạt mà nói.
"Cho nó đi đến quản lý công ty của ta, chỉ là việc rất nhỏ thôi."
"Anh ấy có tài năng như vậy?" Đối với lời Tống Hiểu Mai nói, Tiêu Tĩnh tỏ vẻ giật mình.
"Ban đầu sau khi nó tốt nghiệp đại học bác chỉ muốn cho nó đi đến công ty của bác, nhưng nó vẫn không muốn, trước bệnh viện làm, sau lại mở ra chỗ khám bệnh." Tống Hiểu Mai nói.
"Bởi vì tự bác có thể quản lý công ty, liền để cho nó đi, nhưng trải qua những năm này phát triển, công ty kích thước càng lúc càng lớn, bên cạnh ta, nhu cầu cấp bách cần người tin tưởng để quản lý, Hiểu là đứa bé duy nhất của bác, giao công ty cho nó, là chuyện sớm hay muộn, nó đã làm thầy thuốc nhiều năm như vậy, đến lúc tiếp nhận công ty của bác rồi."
"Chuyện như vậy, bác từng nói với anh ấy chưa?"
"Dĩ nhiên, không chỉ một lần nhắc tới, nhưng nó không có hứng thú với công ty." Khuôn mặt Tống Hiểu Mai bất đắc dĩ, "Bác thấy, nó rất thích cháu, mặc dù bác không biết nó thích cháu cái gì, nhưng chỉ cần là nó lựa chọn, bác đều ủng hộ, bác hi vọng, cháu có thể giúp bác việc này."
"Thật ra thì, bây giờ bác còn còn trẻ như vậy, hơn nữa cháu nghe Lý Hiểu nói, bác chính là nữ cường nhân, tâm sự nghiệp vô cùng nặng, cháu thấy năng lực của bác, quản lý tốt công ty của mình không phải là việc nhỏ, tại sao phải cần Lý Hiểu tới công ty của bác, mặc dù Lý Hiểu không nói qua, nhưng mà cháu lại nhìn ra được, anh ấy thật sự rất ưa thích làm thầy thuốc."
Mặc dù đây là lần đầu tiên Tống Hiểu Mai đơn độc gặp mình, cũng là lần đầu tiên thỉnh cầu mình, nhưng Tiêu Tĩnh không có nhân cơ hội tỏ thái độ lấy lòng Tống Hiểu Mai, có lẽ cô có thể nhờ vào đó lấy được sự yêu thích của Tống Hiểu Mai, nhưng là, cô không thể vì đạt được yêu thích của Tống Hiểu Mai mà đi buộc Lý Hiểu làm chuyện anh không thích, nếu như Tống Hiểu Mai không có cách nào cầm chân Lý Hiểu, vậy đã nói rõ Lý Hiểu thật sự rất ưa thích nghề nghiệp của anh, Tiêu Tĩnh cho là, nếu là một người hiểu ý, nên ủng hộ lựa chọn của Lý Hiểu.
"Cháu cự tuyệt bác sao?" Tống Hiểu Mai hình như không nghĩ tới Tiêu Tĩnh sẽ đáp lại như vậy, không khỏi sững sờ, mắt phượng nhíu lại, có chút nguy hiểm nhìn Tiêu Tĩnh.
"Cháu là đang ủng hộ con trai thân yêu nhất của bác đấy." Tiêu Tĩnh híp mắt lại, cười tủm tỉm trả lời, cự tuyệt tiếp nhận ngàn miếng ngói cường quang Tống Hiểu Mai, quá chói mắt.
"Ha ha, cháu thật có ý tứ." Vốn là có chút tức giận sau khi Tống Hiểu Mai nghe được Tiêu Tĩnh trả lời, không khỏi buột miệng cười, ánh mắt nhìn Tiêu Tĩnh cũng biến thành thân mật một chút,
"Xem ra, cháu có điểm để con trai bác thích."
"Thật ra thì, cháu cũng không biết mình có ưu điểm gì, nhưng theo con trai của bác nói, đi cùng với cháu, sẽ làm anh ấy có lúc kích động của tuổi trưởng thành, cũng sẽ cho anh cảm giác ấm áp, dù sao đi cùng với cháu, anh ấy cảm thấy vui vẻ." Tiêu Tĩnh làm mặt dày biến đổi biện pháp khích lệ mình.
"Ngay cả chính cháu cũng không phát hiện mình có nhiều ưu điểm như vậy, bác nói xem có phải như truyền thuyết trong mắt người tình là Tây Thi không?"
Tống Hiểu Mai khóe miệng co giật hai cái, bà khen một câu, người đối diện đã tự tin, "Như vậy, ở trong mắt cháu, con bác là người như thế nào, cháu đối với nó, có bao nhiêu yêu thích?"
"Anh ấy nha, điều kiện mà nói, nhất định là tốt hơn chồng trước của cháu, điều này nói rõ ánh mắt của cháu ở tiến bộ, về phần cháu có bao nhiêu yêu thích, theo anh ấy nói, thời điểm cháu thấy anh ấy, hai mắt sẽ phát sáng, cháu nghĩ, đây cũng là một loại yêu thích." Tiêu Tĩnh thận trọng đáp trả.
Tống Hiểu Mai vỗ trán, nhìn vẻ mặt Tiêu Tĩnh giả vô tội, hoàn toàn tin tưởng, cô là đang cùng mình giả ngây giả dại, chỉ là, ngược lại giả ngây giả dại có chút đáng yêu, vốn không quá thân cận với Tiêu Tĩnh, giờ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, vội ho một tiếng, âm thầm do dự một chút, mở miệng nói.
"Thật ra thì, bác muốn Lý Hiểu đến công ty của bác, là có nguyên nhân rất trọng yếu, nếu như không phải là bởi vì đột nhiên xảy ra một chuyện, bác cũng sẽ không để cho nó tới công ty của bác, giống như cháu nói, nó là con trai bác thích nhất, là con trai duy nhất, bác tự nhiên hi vọng ở trong phạm vi năng lực, để cho cuộc sống của nó càng thêm nhẹ nhõm tự tại, để cho nó có thể làm chuyện nó thích."
"Bác có điều gì khó nói sao?" Tiêu Tĩnh nghe vậy nghiêm nghị nhìn Tống Hiểu Mai, "Cháu nghĩ, Lý Hiểu không phải người không có hiếu tâm, nếu như mà hiểu biết rõ bác có khó khăn, nhất định sẽ giúp bác."
"Bác không muốn làm cho nó lo lắng." Tống Hiểu Mai nhìn Tiêu Tĩnh, "Tóm lại, bác không thể nói lý do, Tiểu Tĩnh, bác lại lần nữa, mong cháu giúp, xin cháu giúp một tay thuyết phục Lý Hiểu, đến công ty của bác."
"Bác ngài đừng như vậy, bác như vậy cháu không nhận nổi." Tiêu Tĩnh cả kinh khoát tay lia lịa, làm ơn, thật không nên như vậy, cô thật sự không nhận nổi, không nên dùng ánh mắt chân thành như vậy nhìn cô.
"Mong cháu giúp bác một chút."
Giọng của Tống Hiểu Mai, khiến Tiêu Tĩnh cảm thấy, bà nhất định gặp khó khăn lớn, lòng kiên định không khỏi có chút dao động, suy nghĩ một chút, trong lòng có quyết định.
"Như vậy đi, bác, điều kiện, bác phải nói cho cháu biết, bác đã xảy ra chuyện gì gấp như vậy muốn Lý Hiểu tiếp nhân công ty của bác, nếu như bác không muốn Lý Hiểu biết, cháu có thể vì bác giữ bí mật, nhưng bác phải nói cho cháu rốt cuộc là chuyện gì, nếu là chuyện không thể không tiếp nhận Lý Hiểu công ty của bác, cháu nhất định giúp một tay."
"Chuyện này. . . . . ."
"Một mặt bác, một mặt Lý Hiểu, nếu như không biết rốt cuộc bác gặp phải vấn đề quan trọng đến cỡ nào, cháu không thể hồ đồ buộc Lý Hiểu đi làm chuyện anh ấy không muốn làm."
"Nếu như không phải là miệng cháu liên tục nói vì con bác, bác nhất định sẽ cực kỳ chán ghét ngươi cháu cự tuyệt." Sau khi trầm mặc một hồi, Tống Hiểu Mai thở dài một cái.
"Bác, cháu. . . . . ." Tiêu Tĩnh có chút ngượng ngùng nhìn Tống Hiểu Mai, không biết vì sao giờ phút này nhìn vẻ mặt Tống Hiểu Mai, cô có một loại cảm giác không dậy nổi.
"Cháu đã vì con trai bác suy nghĩ, cũng được, bác không làm khó dễ cháu." Tống Hiểu Mai nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thất thần trong chốc lát, không ngờ không tiếp tục khuyên Tiêu Tĩnh, mà là đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Bác đi đây, hôm nay chuyện tới tìm cháu, cháu coi như chưa từng xảy ra."
"Bác. . . . . ."
"Thay bác chào hỏi cha mẹ."
"Dạ, cám ơn bác."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Tống Hiểu Mai gật đầu một cái với Tiêu Tĩnh, xoay người chuẩn bị rời đi, đầu lại đột nhiên có chút choáng, trước mặt bỗng tối sầm cứ như vậy ngã trên ghế sa lon, Tiêu Tĩnh thấy vậy kinh hãi, vội vàng lên đỡ.
"Bác?"
"Bác không sao, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt." Tống Hiểu Mai tỉnh lại, cảm giác mình đã tốt hơn, đẩy Tiêu Tĩnh ra, từ chối khéo hỗ trợ của cô.
"Bác đi về."
"Bác có khỏe không, thật sự không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi."
"Công việc mặc dù quan trọng, nhưng là, thân thể quan trọng hơn, bác." Suy nghĩ một chút Tống Hiểu Mai mặc dù là người phụ nữ có lòng tham mạnh, nhưng là một người phụ nữ ly hôn, tự gây dựng sự nghiệp đến bây giờ, coi như có năng lực đi nữa, cũng cần phải trả giá nỗ lực rất lớn, nhiều năm như vậy, vô cùng không dễ dàng đâu.
"Bác hiểu rõ." Tống Hiểu Mai cười, xoay người rời đi.
Mặc dù Tống Hiểu Mai nói mình không có chuyện gì, nhưng đến buổi trưa Lý Hiểu trở lại ăn cơm, cô có vẻ có chút thất thần không tập trung, thấy bộ dáng cô như vậy, Lý Hiểu nghi ngờ hỏi.
"Bảo bối Tĩnh, làm sao vậy, có tâm sự?"
Bình luận facebook