• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (5 Viewers)

  • Chương 110: Chạy thay

Mạc Thịnh Hoan thẳng lưng ngồi bên cạnh An Nhu, mặt mũi không hề áp lực.



“Đại... ca?” Bị chiếm chỗ, Tề Trừng có chút ngây ngốc, nhớ tới tình huống của An Nhu nhất thời giật mình.



Chỉ sợ là đại ca đã biết rồi.



Đại ca đang chuẩn bị từng thời từng khắc ở bên cạnh An Nhu sao?



“Đại ca, anh lùi về phía sau một chút cho em lấy cặp sách được g?" Tề Trừng cẩn thận dè dặt nói.



Mạc Thịnh Hoan ngửa người ra phía sau, đôi chân dài ôm lấy cái bản để làm trụ, để Tề Trừng có thể lấy được cặp sách.



Tề Trừng cười khổ rồi cầm lấy cặp sách. Lúc này mới tái mặt phát hiện phía sau không còn chỗ nào trống nữa.



Mấy cái đứa này!



Sao không có ai có ý thức học hành cho tử tế thế!



Lúc nào cũng cố gắng ngồi bàn sau cùng!



Tề Trừng bất đắc dĩ ngồi ở phía trước An Nhu, trong lòng có chút lo lắng nên cứ hay quay đầu lại xem xét, liếc mắt nhìn người anh em tốt của mình.







Gương mặt của An Nhu đỏ bừng, ở bên tai Mạc Thịnh Hoan cầu xin tha thứ: “Anh Mạc, đây là lớp học trong trường đại học đó, nếu thầy giáo đến đuổi anh đi thì làm sao bây giờ?”



An Nhu từng nghe nói lớp đại học của một số nước ngoài có chút cởi mở hơn. Dù là sinh viên trong trường hay người bên ngoài đều có thể đến nghe bài giảng. Nhưng ở đây



Hoa Quốc, An Nhu chưa bao giờ



nghe nói người ngoài trường có thể



đến nghe bài giảng.



“Anh Mạc...” An Nhu không biết nên khuyên thế nào, chỉ nghe được tiếng chuông bắt đầu vào tiết vang lên, giảng viên từ ngoài đi vào.



“Vào lớp!” Tề Trừng hô lên.



An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan bắt chước mình đứng lên, giáo viên cũng nói một câu: “Chào các bạn, mời ngồi.” Sau đó chính mình ngồi xuống.



Sau khi hít sâu một hơi, mở sách vở ra. An Nhu chỉ có thể cầu nguyện giáo viên không để ý đến chú.







Làm sao có thể không chú ý đến?



Giáo viên lần đầu tiên phát hiện cậu lớp trưởng luôn luôn ngồi hàng sau hôm nay lại tiến lên hàng đầu ngồi.



Hóa ra ở chỗ ngồi của cậu ấy là một người đàn ông gương mặt xuất trần, khí chất trầm ổn. Giáo viên vừa nhìn đã biết đây không phải là sinh viên trong trường.



Giáo viên nói thầm trong bụng rồi nhìn về phía người đàn ông.



“Anh này... phải sinh viên không đấy?”



Cuối cùng vẫn bị giáo viên phát hiện rồi. An Nhu buồn bã quay đầu nhìn về phía chú, dường như đã nhìn thấy được cảnh Mạc Thịnh Hoan được giáo viên “mời” ra khỏi phòng học.



Giáo viên lên tiếng nghi vấn hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của sinh viên. Các sinh viên đều nhìn về phía người đàn ông bên cạnh An Nhu, không ít người mắt sáng lên.



Đẹp trai thể!



Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt đứng dậy, nhìn thẳng vào giáo viên.







“Dự thính.”



“Dự thính?” Giáo viên nhìn về phía cậu thiếu niên đang lo lắng ngồi bên cạnh người đàn ông này, không khỏi nhíu mày. Dáng vẻ này chắc là đi học cùng đây.



Học đại học rồi mà còn để cho trưởng bối đi học cùng mình. Chắc là thân thể sinh viên này có vấn đề gì đó cần trợ giúp hoặc là trưởng bối quá mức cưng chiều.



Trước đây sinh viên này đã học một học kỳ rồi, thân thể chắc chắn không vấn đề gì, vậy thì đáp án chỉ có thể là một thôi.



“Tình hình chung ở trường đại học là phải rèn luyện cho học sinh năng lực độc lập tự chủ, đề nghị trưởng bôi trong nhà không đi học cùng dự thính.” Giáo viên đi lướt qua, nhìn qua An Nhu rồi nhìn về phía người đàn ông: “Cậu quyết tâm dự thính như vậy, đã xin ý kiến hiệu trưởng chưa?”



Mạc Thịnh Hoan cầm điện thoại di động, mở album ảnh ra rồi đưa điện thoại di động cho giáo viên.

An Nhu kinh ngạc nhìn Mạc Thịnh Hoan, không thể ngờ được anh còn có chiêu này.



Giáo viên nhìn thấy hình ảnh trong album, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó làm cho kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.



“Cậu là học trò của giáo sư Marchi?”



“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt.



Giáo viên nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, trong lòng hơi kích động: “Trước đây cậu đã từng đi học chuyên sâu ở Mỹ?”



“Princeton.” Mạc Thịnh Hoan miệng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Tiến sĩ Kinh tế học.”



Mạc Thịnh Hoan nói chuyện lưu loát, An Nhu nhìn thấy giáo viên nở nụ cười, sau đó bắt tay hàn huyện với chú.



Tình huống này xoay chuyển nhanh quá làm An Nhu sửng sốt.



Giáo viên tiếp tục bài giảng, An Nhu trao đổi ánh mắt với Tề Trừng bàn trên, cả hai đều cùng một một hoang mang.

An Nhu quay đầu nhìn chú lại một lần nữa ngồi vững vàng ở đó, rồi nhìn lại giáo viên đang giảng bài rõ ràng có chút căng thẳng.



Thiếu chút nữa đã quên bằng cấp của chú rất cao.



Nhưng không ngờ có thể dùng với tình huống này.



Sau khi tan học, giáo viên muốn tiến đến chỗ Mạc Thịnh Hoan hàn huyện. Mạc Thịnh Hoan lại cầm ly nước của An Nhu, đi lấy thêm nước cho cậu.



Ở trường học, chỗ lấy nước ở mỗi tầng chỉ có hai cái. Vừa mới hết tiết nên người đi ra khỏi lớp rất nhiều. An Nhu có thể tưởng tượng được cảnh chú xếp hàng trong một hàng toàn là sinh viên, tay cầm ly nước mặt không chút thay đổi.



“An Nhu, đó là ai của em vậy?” Giáo viên không nói chuyện được với Mạc Thịnh Hoan, ngược lại hỏi An Nhu.



“Người yêu của em ạ.” An Nhu có chút ngượng ngùng cúi đầu trước giáo viên: “Gây phiền phức cho thầy rồi ạ.”

“Không có gì, không có gì đâu.” Giáo viên liên tục xua tay, trong lòng kinh ngạc vô cùng.



Mấy đứa nhỏ bây giờ đúng là không đơn giản.



Trước khi giờ học tiếp theo bắt đầu, Mạc Thịnh Hoan cầm chiếc ly đầy nước trở về, tay kia còn cầm một hộp dâu tây đã được rửa sạch sẽ.”



“Anh Mạc, sao lại có dâu tây?” An Nhu có chút kinh sợ.



“Bình tĩnh, chưa tới giờ học.” Mạc Thịnh Hoan đặt dâu tây trước mặt An Nhu rồi ngồi trở lại chỗ của mình.



An Nhu ăn hai miếng dâu tây, nước trong veo, dâu tây rất đậm vị, chín mềm cảm giác rất giống bơ.



“Anh Mạc, anh cũng ăn đi.” Anh Nhu đưa sang cho Mạc Thịnh Hoan.



“Khụ khụ.” Tề Trừng nhìn thấy có đồ ăn ngon, nhịn không được bước đến gần.



“Có thừa dâu tây không?”



“Không có thì lát tớ sẽ hỏi lại.”



An Nhu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vẫn nên cho ba nuôi của con trai mình chút lợi ích mới được.

Cậu ném cho Tề Trừng hai quả dâu tây, Tề Trừng vững vàng tiếp được, vui mừng hoan hỉ chuẩn bị cho dâu tây vào miệng thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đại ca.



Tề Trừng chớp chớp mắt, yên lặng xoay trở người lại vị trí ban đầu, đưa lưng về phía hai người rồi lén lút ăn.



An Nhu vừa mới giải quyết xong hộp dâu tây, tiếng chuông bắt đầu tiết học đã vang lên. Giáo viên vẫn chưa vào lớp, Mạc Thịnh Hoan cầm lấy hộp trống không trong tay An Nhu, ngồi nghiêng người vững vàng ném vào thùng rác ở góc dưới phòng học.



“Uầy vãi.” Có sinh viên nhìn thấy được cảnh tượng đó, không kìm lòng được mà thốt lên đầy kinh hãi.



An Nhu nghẹn cười. Không thể không nói, anh Mạc luôn luôn rất chuẩn.



Sáng sớm hôm nay có tổng cộng hai tiết học. Mạc Thịnh Hoan toàn bộ đều tham gia dự thính. Giữa trưa An Nhu không định quay về lại căn hộ rộng lớn mà ở lại ký túc xá trong trường.

Nhưng An Nhu không quay về thì Mạc Thịnh Hoan cũng không quay về. Xem xét giường ở trường không thể chống đỡ được sức nặng của cả cậu và chú, An Nhu chỉ có thể kéo Mạc Thịnh Hoan trở về căn hộ.



Ăn cơm xong, Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu ngủ trưa một giấc. Đến khi đồng hồ báo thức buổi chiều vang lên, Mạc Thịnh Hoan lại tiếp tục cùng với An Nhu đi đến trường.



“Như vậy có ổn không?” An Nhu không nhịn lòng được mà hỏi Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc còn phải lo công việc, công ty không có anh thì phải làm sao bây giờ?”



Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hờ hững,



thoạt nhìn không một chút lo lắng



chuyện công ty, cúi đầu hôn nhẹ lên



trán An Nhu, ý bảo An Nhu không



cần phải lo lắng.



Nhớ tới chuyện Mạc Thịnh Hoan phát hiện ông cụ Mạc giả ốm, An Nhu mím môi. Xem ra... cũng chỉ có thể để ông cụ Mạc tiếp tục cố gắng thôi.

Buổi chiều sau khi đã kết thúc ngày học, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ăn xong cơm buổi chiều, một thông báo được gửi đến trong nhóm lớp nói rằng trước ngày 15 tháng 7 phải chạy bộ đủ 80km tính theo app.



An Nhu giật mình một cái. Mở app chạy bộ của mình ra nhìn thì thấy mình mới chạy không đến 20km. Từ lần trước ở sân thể dục té xỉu, về sau An Nhu không còn dám đi chạy thêm lần nào nữa. Cũng chỉ ở sân thể dụng cầm di động đi hai vòng. Nhưng cường độ vận động này hoàn toàn không đủ.



“Anh Mạc, chúng ta đi đến sân thể dục của trường học đi dạo được không?” An Nhu có chút ngượng ngùng: “Em có một nhiệm vụ chưa hoàn thành”



Mạc Thịnh Hoan nhìn kỹ sách hướng dẫn sử dụng vitamin B11 mà An Nhu dùng vừa nãy, nghe cậu nói chuyện liền quay mặt về phía An Nhu.



“Em có thể vận động một chút.” An Nhu hợp tình hợp lý sờ lên bụng: “Rèn luyện có thể trợ giúp cho việc sinh con sau này”

Mạc Thịnh Hoan xoay người đưa tay về phía An Nhu.



An Nhu đi qua, để Mạc Thịnh Hoan hôn lên trán cậu một cái sau đó cúi người hôn nhẹ lên bụng cậu, ánh mắt dịu dàng.



Sau khi ăn xong nửa tiếng là uống vitamin B11, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm theo một túi đồ rồi cùng cậu đi ra cửa.



Ở sân thể dục của trường học, An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi hai vòng. Ở sân thể dục có không ít cặp đôi, cũng có một số sinh viên vì sắp cuối kỳ nên điên cuồng chạy.



Mới đi được hai vòng, Mạc Thịnh Hoan liền lấy từ túi ra một cái ly gấp, cùng An Nhu ngồi nghỉ ngơi, sau đó lấy nước, lấy ra một cái hộp.



An Nhu mở hộp phát hiện trong đó có một ít quả hạnh, còn có một số đồ ăn vặt như ức gà được nhét đầy túi, sợ cậu bị đói.



Ăn chút đồ ăn vặt xong, cậu đưa lại cho chú, sau đấy không ngoài dự liệu, nhìn thấy Tề Trừng đang chạy vội chạy vàng ở sân thể dục.

Tề Trừng nhìn thấy An Nhu liền vội vàng giảm tốc độ chạy tới, dừng ở trước mặt An Nhu thở hồng hộc.



“Sao liều mạng vậy?” An Nhu có ý muốn buông bỏ. Học phần hai tín chỉ này cậu hoàn toàn có thể học lại một lần nữa.



“Tớ đang kiếm tiền.” Tề Trừng đắc ý nhướng mi, thấy xung quanh không ai chú ý, bèn để An Nhu nhìn quần áo của mình.



ên trên quần áo của cậu ấy đều là điện thoại di động. Bốn túi quần cũng đều chứa điện thoại di động, An Nhu nhìn xong, hai mắt không khỏi trợn trừng.



“Một trăm mét là 1 tệ. Tớ vừa mới chạy xong bốn vòng là một ngàn sáu trăm mét. Mười sáu nhân bảy, là hơn một trăm tệ tới tay luôn còn gì!” Tề Trừng hai mắt tỏa sáng: “Nói không phải chứ, tớ có thể chạy đến khi bọn họ phá sản được luôn!”



An Nhu sợ hãi khâm phục Tề Trừng, từ từ vỗ tay.

Quả là một nhân tài!



“Đúng rồi, cậu cần chạy bao nhiêu?” Tề Trừng nhìn toàn thân, đã không còn túi nữa.



“Tớ cầm trong tay chạy giúp cậu, miễn phí.”



“Tớ có thể chạy được.” An Nhu cho Tề Trừng một quả hạnh. Đã định bụng làm cá muối nằm trên thớt: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”



Tề Trừng nhìn bụng An Nhu, khoát tay áo: “Cậu đừng chạy, ngày mai tớ sẽ chừa chỗ cho cậu. Giờ tớ tiếp tục kiếm tiền đây, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”



Tề Trừng nói xong liền bước đi, chợt



nhớ điều gì đó lại xoay người trở về.



Nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan



ngượng ngùng cười chào hỏi: “Chào



đại ca nhé. Đại ca, em đi đây.”



Nói xong Tề Trừng liền chạy đi, có vẻ rất sợ Mạc Thịnh Hoan.



“Phải chạy, cái gì?” Mạc Thịnh Hoan nghe được cuộc đối thoại của hai người bèn cúi đầu hỏi An Nhu.

“Chính là cái này.” An Nhu mở app cho Mạc Thịnh Hoan xem. “Trường học bắt tụi em học kỳ này phải chạy được tám mươi cây số, em trốn không thoát.”



Mạc Thịnh Hoan cầm điện thoại của An Nhu, mắt nhìn sân thể dục trường học.



“Anh có thể.”



“Anh Mạc, anh..” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan lấy từ trong túi ra một chiếc tấm choàng mỏng, choàng lên người mình rồi cầm điện thoại của An Nhu bắt đầu chạy bộ ở sân thể dục.



Chú chân dài, chạy bộ cũng nhanh. Tốc độ cũng không chậm. Mỗi khi chạy xong một vòng, Mạc Thịnh Hoan đều đi qua chỗ An Nhu đang ngồi, mỗi lần tới đây đều sẽ hôn lên trán An Nhu một cái.



Vài vòng đầu tiên, Mạc Thịnh Hoan chạy không có chút cố sức nào. Cặp chân dài thể hiện ưu thế không thể nghi ngờ. Đến vòng thứ sáu bảy, lúc Mạc Thịnh Hoan chạy qua chỗ An Nhu, An Nhu nghe được chú đã hơi thở dốc.

Vòng thứ mười, An Nhu nhìn thấy trên trán Mạc Thịnh Hoan có mồ hôi, vội vàng giúp chú lau qua, kêu Mạc Thịnh Hoan nghỉ ngơi.



“Nóng người thôi.” Mạc Thịnh Hoan hôn lên trán An Nhu một cái rồi bắt đầu chạy vòng thứ mười một.



An Nhu biết sức chịu đựng của chú không tệ nhưng không biết chú chạy bộ lại lợi hại như vậy, động tác rất hoàn hảo.



Vòng thứ mười lăm, Mạc Thịnh Hoan đã hơi thả chậm tốc độ, lúc qua chỗ An Nhu hôn nhẹ cậu một cái rồi uống nước.



An Nhu nhìn thấy chú chạy một vòng rồi lại một vòng, tốc độ hoàn toàn không thua thời điểm sung sức của cậu, sức chịu đựng rất kinh người.



An Nhu ở thế giới kia, sống chết bày ngay trước mắt nên bất đắc dĩ bị buộc phải luyện tập. Vì sao chú cũng lợi hại như vậy?



An Nhu thất thần, không biết Mạc Thịnh Hoan đã chạy được tới vòng thứ mười mấy rồi. Cho đến khi trên sân thể dục càng lúc càng ít người, đã tới lúc phải về thì Mạc Thịnh Hoan mới dừng lại, giảm bớt tốc độ rồi đi thêm hai vòng nữa, sau đó đưa máy trả lại cho An Nhu.

Mới đầu còn thiếu hơn sáu mươi cây số mới đủ tiêu chuẩn, hiện tại đã thành hơn bốn mươi cây số.



Mạc Thịnh Hoan chạy hơn ba tiếng, gần hai mươi cây số. Cổ anh đỏ ửng, vẻ mặt trấn định, hô hấp ổn định, mồ hôi trên người gần như thấm hết vào quần áo, vài sợi tóc lộn xộn ẩm ướt dính vào trán.



“Anh Mạc.” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, không thể tin được đây là người đàn ông mà hai ngày trước còn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng nhợt nhạt.



Ban đêm lạnh, Mạc Thịnh Hoan choàng tấm choàng mỏng kia lên người An Nhu, thu đồ đạc cho vào trong túi, đôi mắt lạnh nhạt.



“Nhu Nhu, về nhà.”



“Anh Mạc cực khổ rồi.” An Nhu lấy khăn tay ra, giúp Mạc Thịnh Hoan lau trán. Mạc Thịnh Hoan phối hợp cúi đầu, lùi về phía sau một chút, duy trì một khoảng cách nhất định để cậu khỏi phải ngửi thấy mùi mồ hội trên người mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom