Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Làm tốt quan hệ
An Nhu lật xem album, trang đầu tiên là một đứa bé nhăn như khỉ con, toàn thân đỏ hồng nhăn mặt gào khóc, xấu đến mức một lời khó nói hết.
Trang thứ hai tốt hơn một chút, bé sơ sinh nhắm mắt ngủ ngoan, ngũ quan giãn ra, làn da trắng sữa. Đến trang thứ ba, có thể nhìn đến đôi mắt đen láy to tròn của đứa bé, ngón tay ngậm trong miệng, còn có nước dãi chảy ra.
Những bức ảnh này ghi lại quá trình trưởng thành của một đứa bé được ba mẹ yêu thương, lớn dần mỗi ngày, càng lúc càng đáng yêu. Nhưng đến giữa album cũng đã là trang cuối, mặt sau chỉ có trang trống.
An Nhu giở ngược lại một lần, có ảnh chụp là bà Triệu lúc trẻ ôm con chụp. Bà cười rất hiền lành, mặc áo lông màu trắng gạo cúi đầu đối diện với đứa bé, toàn thân tản ra ánh sáng từ ái của mẹ.
Trong giấc mơ của An Nhu, bà Triệu vẫn mặc chiếc áo lông trắng gạo này, trên áo tựa hồ vương mùi nắng, ấm áp dễ chịu.
Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm bức ảnh này không rời được mắt, Bạch Sùng Đức lộ ra vẻ hoài niệm.
“Tấm ảnh này chụp hồi con sắp ba tuổi, Minh Nguyệt đưa con đến nhà ông ngoại chơi.
Bên ngoài hạ tuyết, quần áo Minh Nguyệt bị ẩm, sợ bế con làm con nhiễm lạnh theo nên phải bỏ áo lông đến trước máy sưởi nướng khô, chờ ấm áp rồi mới ôm con. Con khi ấy có vẻ rất thích mùi áo lông được sưởi ấm áp, không ngừng cọ trong lòng cô ấy.”
An Nhu giật mình, hình ảnh trong mộng… hình như đều là thật.
“An Nhu.” Bạch Sùng Đức nhìn đứa bé trước mặt thật sâu: “Chúng ta sẽ không buộc con phải nhận chúng ta ngay. Chúng ta là người nhà của con, ba cũng biết phải trải qua quá trình này.”
“Chúng ta sẽ từ từ đến gần con, từng chút bồi dưỡng tình cảm. Chúng ta đã đợi suốt mười mấy năm, giờ tìm được con, thấy con mạnh khỏe đúng là ông trời ban ân.” Bạch Sùng Đức nói năng rất cẩn trọng, tựa như là sợ dọa đứa nhỏ trước mặt vậy.
“Chúng ta chỉ muốn con biết chúng ta là người nhà của con. Mọi người vẫn luôn yêu ngươi con. Dù xảy ra chuyện gì thì nơi này vẫn là bến đỗ bình an của con. Con có thể tin tưởng chúng ta vô điều kiện, bởi vì chúng ta tuyệt đối không làm ra chuyện gì tổn thương con, cũng tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn con.”
An Nhu nhìn hai ba con trước mặt, lại nhìn di động và album, tâm trạng phức tạp.
Lần này là thật sao?
Mình thật sự có thể có được tình thân, thật sự có thể yên tâm cảm nhận cảm giác có ba mẹ là thế nào sao?
“An Nhu…” Bạch Tiêu áy náy nhìn cậu thiếu niên. “Năm đó là do anh sơ sẩy nên em mới bị người ta bắt cóc, còn phải chịu khổ nhiều như vậy. Đều tại anh.”
“Không phải… đi lạc sao?” An Nhu cau mày.
“Thời gian này bọn anh vẫn luôn sưu tập chứng cứ, tìm kiếm người làm chứng. Từ những thông tin bọn anh lấy được thì cơ bản có thể khẳng định năm đó em bị bà An bắt cóc.” Bạch Tiêu nhắc tới người phụ nữ này là ánh mắt không tự chủ được lộ ra căm hận.
“Chúng ta cũng sắp tìm chứng cứ mấu chốt rồi, chờ đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ công khai chuyện này từ đầu đến cuối. Lúc ấy cũng sẽ là lúc bà An phải vào ngục giam, trả giá vì hành vi phạm tội năm đó.”
An Nhu rơi vào trầm tư. An Lâm đứng về phía bọn họ, việc tìm được chứng cứ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Khi đã biết đáp án của vấn đề rồi, quay lại đi tìm hiểu quá trình thì phát hiện nơi nơi đều là dấu vết để lại.
“Tôi… chờ kết quả điều tra của mọi người.” An Nhu mím môi, nhìn Bạch Tiêu bằng ánh mắt kiên định.
Nếu có thể khiến bà An nhận được trừng phạt bà ta đáng phải nhận, tính ra có lẽ chính là một loại giải thoát mối hận cũ của cậu.
Sau khi tạm biệt hai ba con Bạch Sùng Đức, An Nhu quay lại trường học, Bạch Sùng Đức và Bạch Tiêu ngồi tại chỗ nói chuyện tiếp. Một học sinh cầm di động làm bộ đi ngang qua, bị Bạch Tiêu nắm lại cổ tay bẻ ngược, di động trên tay đối phương rơi vào tay Bạch Tiêu.
“Làm gì vậy!” Cậu trai kia đau nhe răng nhếch miệng.
Bạch Tiêu phong độ nhẹ nhàng, nhanh chóng nhìn thoáng qua ảnh chụp trên di động đối phương, chuyển tay đưa cho Bạch Sùng Đức.
“Muốn chụp ảnh cũng phải chuyên nghiệp chút chứ.” Bạch Tiêu vặn cổ tay cậu trai: “Cậu chụp ảnh chúng tôi có mục đích gì?”
“Đau đau đau!” Cậu trai ứa mồ hôi. “Tôi chỉ chụp người nổi tiếng trường chúng tôi thôi mà. Chính là người ngồi đối diện hai người!”
“Vậy sao.” Bạch Tiêu tiếp tục dùng sức, cười tủm tỉm nói: “Cậu có mấy cái bảo hiểm y tế mà dám nói dối trước mặt tôi?”
“Thật… thật mà. Trong trường học có một bài đăng, nói An Nhu được một ông chủ bao nuôi.” Cậu trai đau muốn ngất xỉu: “Trên bài đăng còn có ảnh chụp, hôm nay tôi trùng hợp nhìn thấy ông chủ đó nên muốn chụp ảnh đăng lên.”
Bạch Sùng Đức nhìn ảnh chụp trong di động của cậu ta, phát hiện ông chủ mà đối phương nói hình như chính là mình.
Ông hậm hực xoa cằm, cảm thấy bản thân vẫn coi thường sức tưởng tượng của đám nhãi sinh viên này.
Nhân viên cửa hàng chú ý tới tình hình bên này, Bạch Tiêu ấn cậu trai ngồi xuống ghế, một lát sau lại nắm cổ áo sau của cậu ta, nhấc sang bên kia.
“Đại ca làm gì vậy?” Nam sinh suýt bị dọa khóc.
“Chỗ kia là chỗ em trai tôi vừa ngồi.” Bạch Tiêu cười nhã nhặn: “Tôi không muốn để cậu ngồi vào.”
“Tìm cái bài post kia ra đây.” Bạch Sùng Đức đưa điện thoại tới trước mặt cậu trai: “Tôi muốn xem là người nào bôi nhọ con trai mình.”
“An Nhu là con trai chú à!” Cậu trai bừng tỉnh hiểu ra: “Cháu bảo rồi mà. Nhìn gia cảnh An Nhu chắc chắn không tồi, trông thế nào cũng không giống được người bao nuôi!”
“Nói nhảm ít thôi.” Bạch Tiêu vẫn cười: “Tìm bài đăng kia mau.”
Buổi chiều An Nhu trở lại biệt thự, dễ dàng phát hiện dấu vết có người lạ tới.
Thím Dương bưng hoa quả đã cắt gọt đi ra, thấy An Nhu đang nghiên cứu dấu chân trên mặt đất thì lập tức cầm khăn lau sàn đi qua.
“Xem thím này, mắt mờ rồi. Sao lại không lau sạch dấu chân cơ chứ.”
“Để con lau cho.” An Nhu đoạt khăn lau trong tay thím Dương, ngồi xổm xuống nhanh chóng lau sạch.
“Sao có thể để cậu làm việc này được!” Thím Dương tự trách.
“Không sao ạ.” An Nhu không khỏi nhớ lại trước kia, khi ấy mình cậu phải lau sạch cả tòa biệt thự, đã vậy còn bị người ta kiểm tra bới móc nữa.
“Ai đến vậy thím.” An Nhu vẫn tương đối để ý cái này: “Anh Mạc có bị lạ người không?”
“À, là cậu Thịnh Hoan tự gọi người tới.” Thím Dương nhìn về phía phòng cách âm.
“Cái gì? Anh Mạc gọi người tới?” An Nhu không hiểu nổi, bước nhanh tới phòng cách âm, mở cửa ra.
Một mặt gương thật lớn sờ sờ trên tường, chói lọi làm An Nhu sửng sốt.
“Đây…” An Nhu không thể hiểu nổi. Chú đặt một chiếc gương lớn vậy trong phòng cách âm làm gì?
“Còn nữa đấy.” Thím Dương lấy một hộp violin ra, mở ngay trước mặt An Nhu.
Bên trong là một chiếc violin màu đen, nhìn bên ngoài cũng biết đắt khủng khiếp rồi.
Hôm qua An Nhu mới vừa học xong open string giai đoạn đầu, vừa bắt đầu thử scales mà chú đã mua đàn mới về à?
“Nghe người đưa tới nói đây là làm từ sợi carbon cái gì, đạt được giải thưởng nhạc khí nước Đức gì gì đó. Còn là cùng một khoản với minh tinh, dù thời tiết thế nào cũng không ảnh hưởng tới âm sắc.” Thím Dương không nhớ rõ toàn bộ: “Người ta nói nhiều lắm, thím nghe mà chóng cả mặt.”
“Cái đàn này bao nhiêu tiền ạ?” An Nhu nhìn kỹ đàn violin, không biết nên nói gì mới phải.
“Mặc kệ nó.” Thím Dương hào phóng vung tay lên: “Cậu Thịnh Hoan mua cho cậu mà, cậu yên tâm chơi là được.”
An Nhu bỏ cây đàn mới xuống, ngượng ngùng nắn vành tai của mình.
Câu đâu có chút tài năng gì với chuyện kéo đàn violin đâu. Luyện open string cả một lúc lâu còn cảm thấy càng luyện càng kém. Ngẫu nhiên đàn tốt vài lần thôi, vậy mà chú đã mua đàn mới về.
An Nhu cảm thấy bản thân rất có lỗi với cái đàn này.
Sau khi bỏ đàn xuống, An Nhu đang định lên tầng tìm Mạc Thịnh Hoan thì phát hiện chú ôm một cái hòm to đi xuống.
“Anh Mạc?” An Nhu tò mò đi theo bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đặt hộp gỗ lên mặt bàn phòng khách, mở hộp gỗ ra, bên trong tràn đầy một hộp mảnh ghép hình, đa số đều là màu đỏ.
An Nhu há hốc mồm.
Đi theo bộ với mảnh ghép là một khung ảnh lồng kính. An Nhu không thấy hình ảnh hoàn chỉnh để đối chiếu đâu cả, lại nhìn từng mảnh ghép màu đỏ, câm nín.
Mấy mảnh màu đỏ đều trông na ná nhau, ghép kiểu gì?
An Nhu đảo đảo mảnh ghép, phát hiện bên dưới còn có màu khác, một tảng lớn màu trắng, chỉ tổ càng choáng váng.
Mạc Thịnh Hoan vươn bàn tay thon dài, An Nhu ngồi ở bên cạnh xem ngón tay của chút lướt qua một hàng mảnh ghép đỏ, nhón lấy một mảnh, đặt lên mép khung kính.
An Nhu trừng mắt, quay đầu nhìn sang Mạc Thịnh Hoan thì phát hiện chú cũng đang nhìn mình.
Tới phiên em.
An Nhu hỗn loạn lục lọi trong hộp gỗ, thấy mảnh đầu tiên Mạc Thịnh Hoan chọn ra có thể ghép được với mấy chục mảnh khác. Cũng không biết có phải vị trí chính xác không nữa, chỉ đành cắn răng cầm một mảnh đỏ lên, ghép vào với mảnh của chú.
Mạc Thịnh Hoan cúi người tìm kiếm, cầm lấy một mảnh ghép lại với khối của An Nhu, hai người anh tới em đi, anh một mảnh em một mảnh, làm An Nhu cảm giác như đang hạ cờ vây.
Ghép khoảng chừng một tiếng đồng hồ, đến giờ ăn cơm hai người mới ghép được một phần năm, toàn bộ đều là màu đỏ nên An Nhu hoàn toàn nhìn không ra đang muốn ghép cái gì.
Mãi tới ngày hôm sau tiếp tục ghép, có màu trắng gia nhập An Nhu mới nhìn ra chút manh mối.
Màu trắng này ghép lại chính là nửa cái áo sơ mi chín tệ chín mua trên mạng của cậu.
Tuy mặt còn chưa ghép xong, nhưng An Nhu đã biết bức tranh này từ chỗ nào ra rồi.
Đây là ảnh chụp chứng nhận kết hôn của cậu và chú.
An Nhu nhìn khung ảnh kính phóng đại, rồi lại nhìn sang Mạc Thịnh Hoan đang tìm mảnh ghép nhỏ, chợt lanh lợi một lần.
Có phải chú muốn… chụp ảnh cưới với mình không?
An Nhu cẩn thận hỏi ra miệng, Mạc Thịnh Hoan nhìn sang, bỏ mảnh ghép trên tay xuống ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn An Nhu ‘ừ’ một tiếng.
Tâm trạng An Nhu khó có thể diễn tả thành lời.
Lúc trước cũng vì trạng thái của Mạc Thịnh Hoan nên hai người kết hôn cũng chỉ lĩnh chứng nhận chứ không tổ chức đám cưới, không có ảnh cưới, không có nhẫn kim cương, không có tuần trăng mật, cái gì cũng không có.
An Nhu không để ý mấy thứ này, nhưng không ngờ chú vừa khá hơn một chút, việc đầu tiên nghĩ tới không phải muốn đấu chí so dũng với em trai em gái thế nào mà là mấy chuyện này.
Chú muốn bổ sung những thứ đã thiếu, muốn bồi thường cho mình sao?
Lòng An Nhu ấm áp, nhìn đôi mắt đen đẹp đẽ của Mạc Thịnh Hoan, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chuông cửa biệt thự vang lên vài tiếng, thím Dương nhanh nhẹn đi ra, thấy bên ngoài chỉ có một người.
“Cậu Bạch?” Thím Dương hơi ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bác sĩ Moise đâu.
“Tôi tới một mình.” Bạch Tiêu hơi ngượng ngùng đưa đồ trong tay tới. “Mẹ tôi bảo tôi mang ít đồ cho An Nhu.”
Lúc trước thím Dương có thấy Bạch Sùng Đức đón Triệu Minh Nguyệt đi, nghe bà Triệu nói chuyện thì cũng loáng thoáng đoán được.
“Làm phiền cậu quá.” Thím Dương mở cửa ra, mời Bạch Tiêu tiến vào.
“An Nhu có ở nhà không ạ?” Bạch Tiêu hơi lúng túng, tay chân đều sắp không biết đặt chỗ nào cho phải.
“Cậu An có nhà, đang ngồi cùng cậu Thịnh Hoan.” Thím Dương dẫn Bạch Tiêu vào phòng khách.
An Nhu thấy người tới là Bạch Tiêu thì đứng dậy.
“Là mẹ bảo anh mang đến.” Bạch Tiêu cẩn thận nâng tay nhấc mấy thứ kia lên. “Cũng không biết em có thích không, không thích thì bỏ đó cũng được.”
An Nhu đứng tại chỗ thật lâu mới cất bước lên nhận đồ trong tay Bạch Tiêu.
“Cảm ơn.”
An Nhu mở bọc to ra, thấy bên trong là hai chai rượu đỏ.
“Cái này phải để vào kệ rượu đi.” Thím Dương cũng thấy được: “Hai chai này hình như là rượu cao cấp của Romanée Conti.”
Đời trước An Nhu cũng có nghe tới cái tên này, biết là đồ quý.
“Cảm ơn.” An Nhu lại cảm ơn một lần, cũng hơi gượng gạo: “Anh ngồi trước đi, tôi mang đi cất vào tủ rượu.”
“Ừ ừ.” Bạch Tiêu ngồi xuống sô pha, nhìn An Nhu theo thím Dương rời đi.
Phòng khách trở nên im lặng đến mức đáng sợ, Bạch Tiêu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan đang cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bộ xếp hình, muốn làm tốt quan hệ với đối phương.
“Đang chơi ghép hình sao?” Bạch Tiêu thăm dò nhìn thoáng qua, không nhận ra là hình gì.
Mạc Thịnh Hoan nắm một mảnh ghép, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn nhìn chằm chằm khung kính không nói câu nào.
Bạch Tiêu xấu hổ, thấy một mảnh ghép trong hộp gỗ có vẻ ghép được thì vươn tay cầm lên, muốn giúp một tay.
Nhưng tay Bạch Tiêu còn chưa chạm tới mảnh ghép thì mu bàn tay đã bị người ta đánh cái đét. Bạch Tiêu phản xạ rụt tay lại, vừa nhấc mắt đã thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình - (Dự chương): Bạch Tiêu bị đánh tay rất là tủi thân, thấy em trai bị chàng tiên làm cho mê mẩn đến mức không tìm ra Đông Tây Nam Bắc, trong lòng bất đắc dĩ vô cùng. Tiệc sinh nhật bắt đầu, Nhu Nhu nói muốn đưa chàng tiên đi chụp ảnh cưới. Chàng tiên nghiêm trang ăn vận, kết quả bị Nhu Nhu đưa tới sảnh tiệc ở nhà cũ, thấy bữa tiệc sinh nhật bất ngờ Nhu Nhu chuẩn bị cho mình.
Trang thứ hai tốt hơn một chút, bé sơ sinh nhắm mắt ngủ ngoan, ngũ quan giãn ra, làn da trắng sữa. Đến trang thứ ba, có thể nhìn đến đôi mắt đen láy to tròn của đứa bé, ngón tay ngậm trong miệng, còn có nước dãi chảy ra.
Những bức ảnh này ghi lại quá trình trưởng thành của một đứa bé được ba mẹ yêu thương, lớn dần mỗi ngày, càng lúc càng đáng yêu. Nhưng đến giữa album cũng đã là trang cuối, mặt sau chỉ có trang trống.
An Nhu giở ngược lại một lần, có ảnh chụp là bà Triệu lúc trẻ ôm con chụp. Bà cười rất hiền lành, mặc áo lông màu trắng gạo cúi đầu đối diện với đứa bé, toàn thân tản ra ánh sáng từ ái của mẹ.
Trong giấc mơ của An Nhu, bà Triệu vẫn mặc chiếc áo lông trắng gạo này, trên áo tựa hồ vương mùi nắng, ấm áp dễ chịu.
Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm bức ảnh này không rời được mắt, Bạch Sùng Đức lộ ra vẻ hoài niệm.
“Tấm ảnh này chụp hồi con sắp ba tuổi, Minh Nguyệt đưa con đến nhà ông ngoại chơi.
Bên ngoài hạ tuyết, quần áo Minh Nguyệt bị ẩm, sợ bế con làm con nhiễm lạnh theo nên phải bỏ áo lông đến trước máy sưởi nướng khô, chờ ấm áp rồi mới ôm con. Con khi ấy có vẻ rất thích mùi áo lông được sưởi ấm áp, không ngừng cọ trong lòng cô ấy.”
An Nhu giật mình, hình ảnh trong mộng… hình như đều là thật.
“An Nhu.” Bạch Sùng Đức nhìn đứa bé trước mặt thật sâu: “Chúng ta sẽ không buộc con phải nhận chúng ta ngay. Chúng ta là người nhà của con, ba cũng biết phải trải qua quá trình này.”
“Chúng ta sẽ từ từ đến gần con, từng chút bồi dưỡng tình cảm. Chúng ta đã đợi suốt mười mấy năm, giờ tìm được con, thấy con mạnh khỏe đúng là ông trời ban ân.” Bạch Sùng Đức nói năng rất cẩn trọng, tựa như là sợ dọa đứa nhỏ trước mặt vậy.
“Chúng ta chỉ muốn con biết chúng ta là người nhà của con. Mọi người vẫn luôn yêu ngươi con. Dù xảy ra chuyện gì thì nơi này vẫn là bến đỗ bình an của con. Con có thể tin tưởng chúng ta vô điều kiện, bởi vì chúng ta tuyệt đối không làm ra chuyện gì tổn thương con, cũng tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn con.”
An Nhu nhìn hai ba con trước mặt, lại nhìn di động và album, tâm trạng phức tạp.
Lần này là thật sao?
Mình thật sự có thể có được tình thân, thật sự có thể yên tâm cảm nhận cảm giác có ba mẹ là thế nào sao?
“An Nhu…” Bạch Tiêu áy náy nhìn cậu thiếu niên. “Năm đó là do anh sơ sẩy nên em mới bị người ta bắt cóc, còn phải chịu khổ nhiều như vậy. Đều tại anh.”
“Không phải… đi lạc sao?” An Nhu cau mày.
“Thời gian này bọn anh vẫn luôn sưu tập chứng cứ, tìm kiếm người làm chứng. Từ những thông tin bọn anh lấy được thì cơ bản có thể khẳng định năm đó em bị bà An bắt cóc.” Bạch Tiêu nhắc tới người phụ nữ này là ánh mắt không tự chủ được lộ ra căm hận.
“Chúng ta cũng sắp tìm chứng cứ mấu chốt rồi, chờ đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ công khai chuyện này từ đầu đến cuối. Lúc ấy cũng sẽ là lúc bà An phải vào ngục giam, trả giá vì hành vi phạm tội năm đó.”
An Nhu rơi vào trầm tư. An Lâm đứng về phía bọn họ, việc tìm được chứng cứ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Khi đã biết đáp án của vấn đề rồi, quay lại đi tìm hiểu quá trình thì phát hiện nơi nơi đều là dấu vết để lại.
“Tôi… chờ kết quả điều tra của mọi người.” An Nhu mím môi, nhìn Bạch Tiêu bằng ánh mắt kiên định.
Nếu có thể khiến bà An nhận được trừng phạt bà ta đáng phải nhận, tính ra có lẽ chính là một loại giải thoát mối hận cũ của cậu.
Sau khi tạm biệt hai ba con Bạch Sùng Đức, An Nhu quay lại trường học, Bạch Sùng Đức và Bạch Tiêu ngồi tại chỗ nói chuyện tiếp. Một học sinh cầm di động làm bộ đi ngang qua, bị Bạch Tiêu nắm lại cổ tay bẻ ngược, di động trên tay đối phương rơi vào tay Bạch Tiêu.
“Làm gì vậy!” Cậu trai kia đau nhe răng nhếch miệng.
Bạch Tiêu phong độ nhẹ nhàng, nhanh chóng nhìn thoáng qua ảnh chụp trên di động đối phương, chuyển tay đưa cho Bạch Sùng Đức.
“Muốn chụp ảnh cũng phải chuyên nghiệp chút chứ.” Bạch Tiêu vặn cổ tay cậu trai: “Cậu chụp ảnh chúng tôi có mục đích gì?”
“Đau đau đau!” Cậu trai ứa mồ hôi. “Tôi chỉ chụp người nổi tiếng trường chúng tôi thôi mà. Chính là người ngồi đối diện hai người!”
“Vậy sao.” Bạch Tiêu tiếp tục dùng sức, cười tủm tỉm nói: “Cậu có mấy cái bảo hiểm y tế mà dám nói dối trước mặt tôi?”
“Thật… thật mà. Trong trường học có một bài đăng, nói An Nhu được một ông chủ bao nuôi.” Cậu trai đau muốn ngất xỉu: “Trên bài đăng còn có ảnh chụp, hôm nay tôi trùng hợp nhìn thấy ông chủ đó nên muốn chụp ảnh đăng lên.”
Bạch Sùng Đức nhìn ảnh chụp trong di động của cậu ta, phát hiện ông chủ mà đối phương nói hình như chính là mình.
Ông hậm hực xoa cằm, cảm thấy bản thân vẫn coi thường sức tưởng tượng của đám nhãi sinh viên này.
Nhân viên cửa hàng chú ý tới tình hình bên này, Bạch Tiêu ấn cậu trai ngồi xuống ghế, một lát sau lại nắm cổ áo sau của cậu ta, nhấc sang bên kia.
“Đại ca làm gì vậy?” Nam sinh suýt bị dọa khóc.
“Chỗ kia là chỗ em trai tôi vừa ngồi.” Bạch Tiêu cười nhã nhặn: “Tôi không muốn để cậu ngồi vào.”
“Tìm cái bài post kia ra đây.” Bạch Sùng Đức đưa điện thoại tới trước mặt cậu trai: “Tôi muốn xem là người nào bôi nhọ con trai mình.”
“An Nhu là con trai chú à!” Cậu trai bừng tỉnh hiểu ra: “Cháu bảo rồi mà. Nhìn gia cảnh An Nhu chắc chắn không tồi, trông thế nào cũng không giống được người bao nuôi!”
“Nói nhảm ít thôi.” Bạch Tiêu vẫn cười: “Tìm bài đăng kia mau.”
Buổi chiều An Nhu trở lại biệt thự, dễ dàng phát hiện dấu vết có người lạ tới.
Thím Dương bưng hoa quả đã cắt gọt đi ra, thấy An Nhu đang nghiên cứu dấu chân trên mặt đất thì lập tức cầm khăn lau sàn đi qua.
“Xem thím này, mắt mờ rồi. Sao lại không lau sạch dấu chân cơ chứ.”
“Để con lau cho.” An Nhu đoạt khăn lau trong tay thím Dương, ngồi xổm xuống nhanh chóng lau sạch.
“Sao có thể để cậu làm việc này được!” Thím Dương tự trách.
“Không sao ạ.” An Nhu không khỏi nhớ lại trước kia, khi ấy mình cậu phải lau sạch cả tòa biệt thự, đã vậy còn bị người ta kiểm tra bới móc nữa.
“Ai đến vậy thím.” An Nhu vẫn tương đối để ý cái này: “Anh Mạc có bị lạ người không?”
“À, là cậu Thịnh Hoan tự gọi người tới.” Thím Dương nhìn về phía phòng cách âm.
“Cái gì? Anh Mạc gọi người tới?” An Nhu không hiểu nổi, bước nhanh tới phòng cách âm, mở cửa ra.
Một mặt gương thật lớn sờ sờ trên tường, chói lọi làm An Nhu sửng sốt.
“Đây…” An Nhu không thể hiểu nổi. Chú đặt một chiếc gương lớn vậy trong phòng cách âm làm gì?
“Còn nữa đấy.” Thím Dương lấy một hộp violin ra, mở ngay trước mặt An Nhu.
Bên trong là một chiếc violin màu đen, nhìn bên ngoài cũng biết đắt khủng khiếp rồi.
Hôm qua An Nhu mới vừa học xong open string giai đoạn đầu, vừa bắt đầu thử scales mà chú đã mua đàn mới về à?
“Nghe người đưa tới nói đây là làm từ sợi carbon cái gì, đạt được giải thưởng nhạc khí nước Đức gì gì đó. Còn là cùng một khoản với minh tinh, dù thời tiết thế nào cũng không ảnh hưởng tới âm sắc.” Thím Dương không nhớ rõ toàn bộ: “Người ta nói nhiều lắm, thím nghe mà chóng cả mặt.”
“Cái đàn này bao nhiêu tiền ạ?” An Nhu nhìn kỹ đàn violin, không biết nên nói gì mới phải.
“Mặc kệ nó.” Thím Dương hào phóng vung tay lên: “Cậu Thịnh Hoan mua cho cậu mà, cậu yên tâm chơi là được.”
An Nhu bỏ cây đàn mới xuống, ngượng ngùng nắn vành tai của mình.
Câu đâu có chút tài năng gì với chuyện kéo đàn violin đâu. Luyện open string cả một lúc lâu còn cảm thấy càng luyện càng kém. Ngẫu nhiên đàn tốt vài lần thôi, vậy mà chú đã mua đàn mới về.
An Nhu cảm thấy bản thân rất có lỗi với cái đàn này.
Sau khi bỏ đàn xuống, An Nhu đang định lên tầng tìm Mạc Thịnh Hoan thì phát hiện chú ôm một cái hòm to đi xuống.
“Anh Mạc?” An Nhu tò mò đi theo bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đặt hộp gỗ lên mặt bàn phòng khách, mở hộp gỗ ra, bên trong tràn đầy một hộp mảnh ghép hình, đa số đều là màu đỏ.
An Nhu há hốc mồm.
Đi theo bộ với mảnh ghép là một khung ảnh lồng kính. An Nhu không thấy hình ảnh hoàn chỉnh để đối chiếu đâu cả, lại nhìn từng mảnh ghép màu đỏ, câm nín.
Mấy mảnh màu đỏ đều trông na ná nhau, ghép kiểu gì?
An Nhu đảo đảo mảnh ghép, phát hiện bên dưới còn có màu khác, một tảng lớn màu trắng, chỉ tổ càng choáng váng.
Mạc Thịnh Hoan vươn bàn tay thon dài, An Nhu ngồi ở bên cạnh xem ngón tay của chút lướt qua một hàng mảnh ghép đỏ, nhón lấy một mảnh, đặt lên mép khung kính.
An Nhu trừng mắt, quay đầu nhìn sang Mạc Thịnh Hoan thì phát hiện chú cũng đang nhìn mình.
Tới phiên em.
An Nhu hỗn loạn lục lọi trong hộp gỗ, thấy mảnh đầu tiên Mạc Thịnh Hoan chọn ra có thể ghép được với mấy chục mảnh khác. Cũng không biết có phải vị trí chính xác không nữa, chỉ đành cắn răng cầm một mảnh đỏ lên, ghép vào với mảnh của chú.
Mạc Thịnh Hoan cúi người tìm kiếm, cầm lấy một mảnh ghép lại với khối của An Nhu, hai người anh tới em đi, anh một mảnh em một mảnh, làm An Nhu cảm giác như đang hạ cờ vây.
Ghép khoảng chừng một tiếng đồng hồ, đến giờ ăn cơm hai người mới ghép được một phần năm, toàn bộ đều là màu đỏ nên An Nhu hoàn toàn nhìn không ra đang muốn ghép cái gì.
Mãi tới ngày hôm sau tiếp tục ghép, có màu trắng gia nhập An Nhu mới nhìn ra chút manh mối.
Màu trắng này ghép lại chính là nửa cái áo sơ mi chín tệ chín mua trên mạng của cậu.
Tuy mặt còn chưa ghép xong, nhưng An Nhu đã biết bức tranh này từ chỗ nào ra rồi.
Đây là ảnh chụp chứng nhận kết hôn của cậu và chú.
An Nhu nhìn khung ảnh kính phóng đại, rồi lại nhìn sang Mạc Thịnh Hoan đang tìm mảnh ghép nhỏ, chợt lanh lợi một lần.
Có phải chú muốn… chụp ảnh cưới với mình không?
An Nhu cẩn thận hỏi ra miệng, Mạc Thịnh Hoan nhìn sang, bỏ mảnh ghép trên tay xuống ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn An Nhu ‘ừ’ một tiếng.
Tâm trạng An Nhu khó có thể diễn tả thành lời.
Lúc trước cũng vì trạng thái của Mạc Thịnh Hoan nên hai người kết hôn cũng chỉ lĩnh chứng nhận chứ không tổ chức đám cưới, không có ảnh cưới, không có nhẫn kim cương, không có tuần trăng mật, cái gì cũng không có.
An Nhu không để ý mấy thứ này, nhưng không ngờ chú vừa khá hơn một chút, việc đầu tiên nghĩ tới không phải muốn đấu chí so dũng với em trai em gái thế nào mà là mấy chuyện này.
Chú muốn bổ sung những thứ đã thiếu, muốn bồi thường cho mình sao?
Lòng An Nhu ấm áp, nhìn đôi mắt đen đẹp đẽ của Mạc Thịnh Hoan, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chuông cửa biệt thự vang lên vài tiếng, thím Dương nhanh nhẹn đi ra, thấy bên ngoài chỉ có một người.
“Cậu Bạch?” Thím Dương hơi ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bác sĩ Moise đâu.
“Tôi tới một mình.” Bạch Tiêu hơi ngượng ngùng đưa đồ trong tay tới. “Mẹ tôi bảo tôi mang ít đồ cho An Nhu.”
Lúc trước thím Dương có thấy Bạch Sùng Đức đón Triệu Minh Nguyệt đi, nghe bà Triệu nói chuyện thì cũng loáng thoáng đoán được.
“Làm phiền cậu quá.” Thím Dương mở cửa ra, mời Bạch Tiêu tiến vào.
“An Nhu có ở nhà không ạ?” Bạch Tiêu hơi lúng túng, tay chân đều sắp không biết đặt chỗ nào cho phải.
“Cậu An có nhà, đang ngồi cùng cậu Thịnh Hoan.” Thím Dương dẫn Bạch Tiêu vào phòng khách.
An Nhu thấy người tới là Bạch Tiêu thì đứng dậy.
“Là mẹ bảo anh mang đến.” Bạch Tiêu cẩn thận nâng tay nhấc mấy thứ kia lên. “Cũng không biết em có thích không, không thích thì bỏ đó cũng được.”
An Nhu đứng tại chỗ thật lâu mới cất bước lên nhận đồ trong tay Bạch Tiêu.
“Cảm ơn.”
An Nhu mở bọc to ra, thấy bên trong là hai chai rượu đỏ.
“Cái này phải để vào kệ rượu đi.” Thím Dương cũng thấy được: “Hai chai này hình như là rượu cao cấp của Romanée Conti.”
Đời trước An Nhu cũng có nghe tới cái tên này, biết là đồ quý.
“Cảm ơn.” An Nhu lại cảm ơn một lần, cũng hơi gượng gạo: “Anh ngồi trước đi, tôi mang đi cất vào tủ rượu.”
“Ừ ừ.” Bạch Tiêu ngồi xuống sô pha, nhìn An Nhu theo thím Dương rời đi.
Phòng khách trở nên im lặng đến mức đáng sợ, Bạch Tiêu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan đang cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bộ xếp hình, muốn làm tốt quan hệ với đối phương.
“Đang chơi ghép hình sao?” Bạch Tiêu thăm dò nhìn thoáng qua, không nhận ra là hình gì.
Mạc Thịnh Hoan nắm một mảnh ghép, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn nhìn chằm chằm khung kính không nói câu nào.
Bạch Tiêu xấu hổ, thấy một mảnh ghép trong hộp gỗ có vẻ ghép được thì vươn tay cầm lên, muốn giúp một tay.
Nhưng tay Bạch Tiêu còn chưa chạm tới mảnh ghép thì mu bàn tay đã bị người ta đánh cái đét. Bạch Tiêu phản xạ rụt tay lại, vừa nhấc mắt đã thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình - (Dự chương): Bạch Tiêu bị đánh tay rất là tủi thân, thấy em trai bị chàng tiên làm cho mê mẩn đến mức không tìm ra Đông Tây Nam Bắc, trong lòng bất đắc dĩ vô cùng. Tiệc sinh nhật bắt đầu, Nhu Nhu nói muốn đưa chàng tiên đi chụp ảnh cưới. Chàng tiên nghiêm trang ăn vận, kết quả bị Nhu Nhu đưa tới sảnh tiệc ở nhà cũ, thấy bữa tiệc sinh nhật bất ngờ Nhu Nhu chuẩn bị cho mình.
Bình luận facebook