Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Nghe anh giải thích...
Mặc dù Kiều Ninh đã biết Kiều Mẫn có quan hệ tình cảm với Trần Đình, nhưng tận mắt chứng kiến,cô vẫn có phần không thể nào chấp nhận được.
Kiều Ninh khoanh tay bước vào, hằng giọng nói:
" Phiên bản live của hai người thật sự thú vị khi xem!"
Nghe vậy, Trần Đình và Kiều Mẫn lăn ra khỏi ghế sofa.
Sau khi nhìn thấy Kiều Ninh, khuôn mặt của Trần Đình trở nên tái mét.
Giống như chồng bị vợ bắt quả tang lên giường với tình nhân.
Trần Đình nhìn Kiều Ninh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào.
Anh ta không biết Kiều Ninh đến từ khi nào, và anh ta cũng không biết cô đã nhìn thấy hay nghe thấy những gì.
Kiều Mẫn trong lòng có chút bối rối, nhanh chóng nhặt quần áo trên đất mặc vào.
Tuy nhiên, một lúc sau, cô ta đã bình tĩnh trở lại.
Cô ta chỉ muốn cho Kiều Ninh biết rằng tất cả những thứ thuộc về Kiều Ninh sẽ bị cô ta lấy đi từng chút một.
" Kiều Ninh, hãy nghe anh giải thích..."
Trần Đình bước tới và cố gắng níu cô, nhưng cô đã né người sang một bên và dễ dàng tránh được.
" Đừng có chạm vào tôi!"
Thật kinh tởm, bẩn thỉu.
Tất nhiên, cô không nói nửa câu sau.
Đôi mắt Kiểu Ninh tràn đầy vẻ ghê tởm.
"Anh cũng không cần giải thích với tôi."
Cô đã tận mắt chứng kiến, còn phải giải thích gì nữa?
Cô không mù, và không phải là cô không biết nó là gì.
Sau khi Kiều Ninh nói xong, cả phòng khách vô cùng yên tĩnh, bầu không khí rất kì lạ.
"Chị, anh Đình rất yêu chị! Chị không thể tha thứ cho anh ấy một lần sao?"
Kiều Mẫn đi đến bên cạnh Trần Đình và nắm lấy cánh tay của anh ta.
Cô ta dường như đang muốn tuyên bố chủ quyền với Kiều Ninh.
Cô nhìn Trần Đình và Kiều Mẫn với vẻ chế nhạo.
Yêu cô?
Yêu cô mà đi làm chuyện đó với người phụ nữ khác?
Yêu cô mà giết cô chỉ vì một người phụ nữ khác?
" Nếu chị không thích anh ấy, thì hãy để em với Trần Đình đến với nhau."
"Em chỉ hi vọng rằng chị đáp ứng cho chúng em đến với nhau"
Cô ta nói điều đó như thể mình thật đáng thương, nước mắt dưng dưng như thể sắp rơi xuống trong một giây tiếp theo.
||||| Truyện đề cử: |||||
Những người không biết có thể nghĩ rằng Kiều Ninh đã bắt nạt cô ta.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Kiều Mẫn, Trần Đình vẫn không kìm lòng được mà nhẹ giọng an ủi:
" Mẫn Mẫn, đừng sợ! Có anh ở đây, Kiều Ninh sẽ không dám làm gì em đâu."
Nghe đến đây, Kiều Ninh mỉm cười.
Cô thậm chí còn chưa nói sẽ làm gì với Kiều Mân,.
" Kiều Ninh, chúng ta chia tay đi!"
" Anh muốn ở bên Mẫn Mẫn."
Cô nhếch mép cười:
" Tôi rất ủng hộ hai người ở bên nhau."
Nghe đến đây, Kiều Mẫn và Trần Đình đều lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Giây tiếp theo, Kiều Mẫn nói:
" Chị, đừng như thế!"
" Mặc dù em yêu anh ấy nhưng em thật sự không muốn chị với anh ấy chia tay với nhau."
Miệng thì nói như vậy nhưng thật sự bây giờ cô ta chỉ ước rằng Trần Đình chia tay với Kiều Ninh và ở bên cô ta.
Tuy nhiên, Kiều Mẫn vẫn cố giả vờ vô tội.
Rốt cuộc, điều mà Kiều Mẫn biết rõ nhất là Trần Đình sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng thật của cô ta.
" Diễn đủ chưa?"
Kiều Ninh lắc đầu ngai ngán.
Cô không hiểu tại sao kỹ năng diễn xuất của Kiểu Mẫn tốt như vậy mà cô ta lại không tỏa sáng trong làng giải trí?
“Trần Đình, mặc dù anh đã nói lời chia tay, nhưng hãy nhớ rằng, tôi, Kiều Ninh, đã đá anh.
"Tôi chúc anh và Kiều Mẫn hạnh phúc."
Yên tâm, lời chúc phúc này là chân thành.
Hai người cứ ở bên nhau.
Đừng làm hại đến thế giới.
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Mặc dù Kiều Ninh đã biết trước kết quả, nhưng...
Trái tim cô vẫn còn đau...
Kiều Ninh rời khỏi nhà họ Kiều và lang thang không mục đích trên phố.
Nước mắt cô bất giác rơi xuống.
Kiều Ninh nhìn thành phố khổng lồ này, nhưng nơi đây không có chỗ cho chính mình.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, nhưng Kiều Ninh dường như đã nghe thấy...
Ai đó đang gọi cô ấy.
“Cô Kiều, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô."
Bạch Nghiễn dừng xe trước mặt cô.
Cô không biết vị chủ tịch này là ai cả.
Lên xe.
Trần Hạo Hiên trong xe nhìn thấy Kiểu Ninh lên xe.
Đôi mắt anh tối sầm lại một chút.
"Thật thô lỗ khi rời đi mà không nói một lời vào buổi sáng."
Trần Hạo Hiên lạnh lùng nói.
Nghe đến đây, Kiều Ninh lập tức hiểu ra.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô là người đàn ông trong khách sạn.
“Anh lịch sự khi chủ động ngủ cùng một cô gái!?"
Kiều Ninh đang có tâm trạng rất tệ, và cô ấy nói mà không suy nghĩ.
Bạch Nghiễn, người đang lái xe phía trước, nghe thấy lời nói của Kiều Ninh, sợ hãi đến mức anh ta bóp mạnh vô lăng.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Tối qua tôi đã nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Trần Hạo Hiên nói những lời như vậy, nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.
Bầu không khí trong xe lập tức hạ nhiệt.
Cuối cùng, chính Trần Hạo Hiên là người phá vỡ bầu không khí kì lạ này.
"Bạch Nghiễn, đến cục dân chính."
Nghe đến đây, Kiều Ninh vô cùng sửng sốt.
KHÔNG BAO GIỜ.
Không chỉ Kiều Ninh choáng váng khi nghe điều này mà Bạch Nghiễn cũng choáng váng không kém.
Cục dân chính.
[Nhiếp ảnh gia]: "Hai người nở nụ cười nào! ”
"... "
[Nhiếp ảnh gia]: "Hai người không nên xa nhau, tiến lại gần một chút..."
Nghe đến đây, Kiều Ninh dịch chuyển cứng đờ như một con rô-bốt.
Kiều Ninh khoanh tay bước vào, hằng giọng nói:
" Phiên bản live của hai người thật sự thú vị khi xem!"
Nghe vậy, Trần Đình và Kiều Mẫn lăn ra khỏi ghế sofa.
Sau khi nhìn thấy Kiều Ninh, khuôn mặt của Trần Đình trở nên tái mét.
Giống như chồng bị vợ bắt quả tang lên giường với tình nhân.
Trần Đình nhìn Kiều Ninh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào.
Anh ta không biết Kiều Ninh đến từ khi nào, và anh ta cũng không biết cô đã nhìn thấy hay nghe thấy những gì.
Kiều Mẫn trong lòng có chút bối rối, nhanh chóng nhặt quần áo trên đất mặc vào.
Tuy nhiên, một lúc sau, cô ta đã bình tĩnh trở lại.
Cô ta chỉ muốn cho Kiều Ninh biết rằng tất cả những thứ thuộc về Kiều Ninh sẽ bị cô ta lấy đi từng chút một.
" Kiều Ninh, hãy nghe anh giải thích..."
Trần Đình bước tới và cố gắng níu cô, nhưng cô đã né người sang một bên và dễ dàng tránh được.
" Đừng có chạm vào tôi!"
Thật kinh tởm, bẩn thỉu.
Tất nhiên, cô không nói nửa câu sau.
Đôi mắt Kiểu Ninh tràn đầy vẻ ghê tởm.
"Anh cũng không cần giải thích với tôi."
Cô đã tận mắt chứng kiến, còn phải giải thích gì nữa?
Cô không mù, và không phải là cô không biết nó là gì.
Sau khi Kiều Ninh nói xong, cả phòng khách vô cùng yên tĩnh, bầu không khí rất kì lạ.
"Chị, anh Đình rất yêu chị! Chị không thể tha thứ cho anh ấy một lần sao?"
Kiều Mẫn đi đến bên cạnh Trần Đình và nắm lấy cánh tay của anh ta.
Cô ta dường như đang muốn tuyên bố chủ quyền với Kiều Ninh.
Cô nhìn Trần Đình và Kiều Mẫn với vẻ chế nhạo.
Yêu cô?
Yêu cô mà đi làm chuyện đó với người phụ nữ khác?
Yêu cô mà giết cô chỉ vì một người phụ nữ khác?
" Nếu chị không thích anh ấy, thì hãy để em với Trần Đình đến với nhau."
"Em chỉ hi vọng rằng chị đáp ứng cho chúng em đến với nhau"
Cô ta nói điều đó như thể mình thật đáng thương, nước mắt dưng dưng như thể sắp rơi xuống trong một giây tiếp theo.
||||| Truyện đề cử: |||||
Những người không biết có thể nghĩ rằng Kiều Ninh đã bắt nạt cô ta.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Kiều Mẫn, Trần Đình vẫn không kìm lòng được mà nhẹ giọng an ủi:
" Mẫn Mẫn, đừng sợ! Có anh ở đây, Kiều Ninh sẽ không dám làm gì em đâu."
Nghe đến đây, Kiều Ninh mỉm cười.
Cô thậm chí còn chưa nói sẽ làm gì với Kiều Mân,.
" Kiều Ninh, chúng ta chia tay đi!"
" Anh muốn ở bên Mẫn Mẫn."
Cô nhếch mép cười:
" Tôi rất ủng hộ hai người ở bên nhau."
Nghe đến đây, Kiều Mẫn và Trần Đình đều lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Giây tiếp theo, Kiều Mẫn nói:
" Chị, đừng như thế!"
" Mặc dù em yêu anh ấy nhưng em thật sự không muốn chị với anh ấy chia tay với nhau."
Miệng thì nói như vậy nhưng thật sự bây giờ cô ta chỉ ước rằng Trần Đình chia tay với Kiều Ninh và ở bên cô ta.
Tuy nhiên, Kiều Mẫn vẫn cố giả vờ vô tội.
Rốt cuộc, điều mà Kiều Mẫn biết rõ nhất là Trần Đình sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng thật của cô ta.
" Diễn đủ chưa?"
Kiều Ninh lắc đầu ngai ngán.
Cô không hiểu tại sao kỹ năng diễn xuất của Kiểu Mẫn tốt như vậy mà cô ta lại không tỏa sáng trong làng giải trí?
“Trần Đình, mặc dù anh đã nói lời chia tay, nhưng hãy nhớ rằng, tôi, Kiều Ninh, đã đá anh.
"Tôi chúc anh và Kiều Mẫn hạnh phúc."
Yên tâm, lời chúc phúc này là chân thành.
Hai người cứ ở bên nhau.
Đừng làm hại đến thế giới.
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Mặc dù Kiều Ninh đã biết trước kết quả, nhưng...
Trái tim cô vẫn còn đau...
Kiều Ninh rời khỏi nhà họ Kiều và lang thang không mục đích trên phố.
Nước mắt cô bất giác rơi xuống.
Kiều Ninh nhìn thành phố khổng lồ này, nhưng nơi đây không có chỗ cho chính mình.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, nhưng Kiều Ninh dường như đã nghe thấy...
Ai đó đang gọi cô ấy.
“Cô Kiều, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô."
Bạch Nghiễn dừng xe trước mặt cô.
Cô không biết vị chủ tịch này là ai cả.
Lên xe.
Trần Hạo Hiên trong xe nhìn thấy Kiểu Ninh lên xe.
Đôi mắt anh tối sầm lại một chút.
"Thật thô lỗ khi rời đi mà không nói một lời vào buổi sáng."
Trần Hạo Hiên lạnh lùng nói.
Nghe đến đây, Kiều Ninh lập tức hiểu ra.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô là người đàn ông trong khách sạn.
“Anh lịch sự khi chủ động ngủ cùng một cô gái!?"
Kiều Ninh đang có tâm trạng rất tệ, và cô ấy nói mà không suy nghĩ.
Bạch Nghiễn, người đang lái xe phía trước, nghe thấy lời nói của Kiều Ninh, sợ hãi đến mức anh ta bóp mạnh vô lăng.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Tối qua tôi đã nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Trần Hạo Hiên nói những lời như vậy, nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.
Bầu không khí trong xe lập tức hạ nhiệt.
Cuối cùng, chính Trần Hạo Hiên là người phá vỡ bầu không khí kì lạ này.
"Bạch Nghiễn, đến cục dân chính."
Nghe đến đây, Kiều Ninh vô cùng sửng sốt.
KHÔNG BAO GIỜ.
Không chỉ Kiều Ninh choáng váng khi nghe điều này mà Bạch Nghiễn cũng choáng váng không kém.
Cục dân chính.
[Nhiếp ảnh gia]: "Hai người nở nụ cười nào! ”
"... "
[Nhiếp ảnh gia]: "Hai người không nên xa nhau, tiến lại gần một chút..."
Nghe đến đây, Kiều Ninh dịch chuyển cứng đờ như một con rô-bốt.
Bình luận facebook