Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân nằm trên giường lớn, nhìn qua cửa sổ đang mở trên mui thuyền, ngắm trăng đến vô cùng vui vẻ.
Ba nhóm khách mời còn lại vừa tìm được trạm dừng chân kế tiếp.
【 điểm cười của hôm nay là do Chu ảnh đế và Hứa Dật cung cấp, xin chơn thành cảm ơn sự cống hiến của hai người vì sự nghiệp mang lại tiếng cười cho tụi tui 】
【 tổ tiết mục không phải con người mà, mọi người cũng không dễ dàng, chờ đến nơi chỉ có thuyền đánh cá nhỏ xíu để ở tạm 】
Chu Nham Phong cũng nghĩ như vậy.
Tổ chương trình, làm người ai làm thế chứ hả?!
Hắn chỉ vào chiếc tàu chở hàng không xa hỏi: "Thứ này là cái gì?"
"Nhà thuyền."
"Anh nói với tôi rằng thứ này được gọi là nhà thuyền?" Giọng của Chu Nham Phong đột nhiên cao lên.
Con tàu chở hàng này có bao nhiêu lớn chứ?
Trọng tải có thể lên đến hàng chục nghìn tấn và có thể chở hàng nghìn người.
Nhân viên gật đầu: "Không phải gọi là nhà thuyền thì là gì nhỉ, thầy Tịch và Bạch tiên sinh còn ở trong đó."
Đừng nói đến Chu Nham Phong, ngay cả Hứa Dật ở một bên cũng không nhịn được sự hâm mộ trong ánh mắt.
"Ngày mai phải cố gắng hơn." Hứa Dật nhìn Khâu Tư Xuyên nói.
Khâu Tư Xuyên không trả lời.
Chu Nguyên Kỳ tràn trề sức sống, hắn dùng ánh mắt bốc lửa nhìn tàu chở hàng: "Ngày mai thứ này nhất định phải là của tôi!"
Sau khi nói xong những lời đó, bọn họ đối diện với sự thật phũ phàng, cả đám chỉ có thể cam chịu tạm thời nghỉ ngơi trong mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ thó này.
Nói đi cũng phải nói lại, ở đây thật sự không tệ.
Đêm xuống, nằm trên chiếc thuyền nhẹ đung đưa, bầu trời như được bao phủ bởi những vì sao lấp lánh.
Buổi truyền hình trực tiếp đang dần kết thúc trong bầu không khí ấm cúng như vậy.
Chớp mắt một cái đã là một ngày mới.
Mọi người ôm cái bụng đói meo tỉnh dậy: "Bữa sáng đâu?"
"Các bạn có thể dùng bữa ở địa điểm tiếp theo." Nhân viên công tác nói.
Trước khi bọn họ chuẩn bị rống giận, Bạch Khởi đã dựa vào boong tàu chở hàng lớn, vẫy tay chào: "Mọi người lên đây ăn sáng không?"
Vừa nghe tiếng, cả đám lập tức ôm chiếc bụng đói vội vàng đi lên.
Tủ lạnh trên tàu chở hàng lớn chứa đầy thực phẩm.
"Hôm nay anh ấy xin nghỉ phép." Bạch Khởi nói. Dù sao cậu cũng không biết có chuyện gì, Tịch Thừa Quân chào tổ chương trình rồi sáng sớm hôm sau đã rời đi. Tất nhiên, tổ chương trình chỉ có thể đồng ý. Về việc này, bọn họ đã hỏi riêng Bạch Khởi, hỏi xem có phần nào trong quá trình ghi hình đã đắc tội đến thầy Tịch không.
"Nghỉ phép?" Chu Nguyên Kỳ ngẩng đầu.
Ngày hôm qua vừa mới tự tiêm máu gà cho mình, cả người căng tràn nhựa sống, cuối cùng đối thủ hôm nay nghỉ phép, một quyền mạnh mẽ cứ thế nện vào bông.
Tịch Thừa Quân đã đi, còn một mình Bạch Khởi thì có ích lợi gì?
"Hôm nay cậu có ghi hình không?" Khâu Tư Xuyên lên tiếng hỏi.
Bạch Khởi gật đầu: "Vẫn ghi hình chứ."
Khâu Tư Xuyên cũng không hỏi nữa.
Chu Nguyên Kỳ nhìn thấy cảnh này, lòng thầm nói, tình cảm của mấy vị khách mời này cũng plastic quá đi, hỏi một câu rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi ăn xong bữa sáng.
Chu Nguyên Kỳ cảm thấy cọ cơm người ta có hơi chột dạ, vì vậy hỏi một câu: "Một lát nữa đi cùng chúng tôi không?"
Bạch Khởi: "Không đâu, cảm ơn."
Cậy mạnh à.
Chu Nguyên Kỳ nghĩ.
Cậu ta còn tính làm nũng với ai nữa đấy?
Thiệu Đình Đình nuốt miếng bánh bao cuối cùng, nhìn lên nói: "Chúng ta rửa bát đi."
Khâu Tư Xuyên trả lời: "Đúng vậy."
Bọn họ cũng không thể ăn xong rồi cứ thế xách đít đi về.
Bạch Khởi gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước."
Mọi người sửng sốt: "Đi đâu vậy?"
"Tôi đến địa điểm tiếp theo."
Mọi người càng thêm sững sờ: "Cậu nắm hết manh mối rồi sao?"
Bạch Khởi gật đầu.
Chu Nguyên Kỳ: "......"
Không phải ở lại đây một đêm thôi sao? Có manh mối nào ở đây hả? Nằm chỗ nào cơ chứ? Hắn thế mà lại không biết! Vậy mà Bạch Khởi đã có được đáp án! Ngay cả khi không có Tịch Thừa Quân!
Bạch Khởi đã yêu cầu tổ chương trình hôm nay chuẩn bị trước cho cậu một chiếc xe máy, vừa xuống thuyền, cậu đã lên xe máy rồ ga chạy đi.
Nhưng không quá vài giây, cậu lại quay về.
Cậu nói với nhân viên: "Tôi quên mang theo một thứ."
"Cái gì? Cậu nói đi, tôi lấy cho cậu."
Bạch Khởi im lặng trong chốc lát, có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói nhỏ: "Là... lỗ tai."
Dù sao, ê-kíp chương trình cũng bỏ tiền ra mua mà, không thể phí phạm như thế.
Nhân viên công tác sững sờ một lúc mới nhớ ra đó là gì, liền nói: "Cái tai thỏ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thầy Tịch sáng sớm mang đi rồi."
Bạch Khởi:?
Bạch Khởi thất thần quay lại ngồi lên xe máy.
Cậu hiểu lầm rồi.
Hóa ra thầy Tịch đơn thuần chỉ là thật thích tai thỏ.
Mà ở bên kia, Tịch Thừa Quân cũng bị người khác hỏi một câu: "Ồ, Tịch tiên sinh cầm trên tay cái gì vậy? Có cần tôi cầm giúp không?"
Cô thư ký xinh đẹp của luật sư nhiệt tình chào hỏi anh, hơn nữa có ý định cúi xuống nhận lấy vật trong tay Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân trực tiếp tránh đi, anh nhạt giọng nói: "Không thể đụng vào."
"À, được." Đối phương tiếc nuối trả lời, miễn cưỡng dừng lại động tác.
Tịch Thừa Quân đã quen với việc nhìn nhận vấn đề một cách tổng quát, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong câu lạc bộ ngày hôm qua, bầu không khí giữa anh và Bạch Khởi vừa được đẩy lên cao trào. Nhưng hôm nay anh tạm thời rời tổ do có việc khẩn cấp, Bạch Khởi liệu có nghĩ nhiều hay không? Có nghi ngờ tất cả những gì anh làm ngày hôm qua chỉ là diễn?
Vì vậy trước tiên, anh vuốt ve tai thỏ của Bạch Khởi.
Sau đó, anh lại khen Bạch Khởi mang tai thỏ rất xinh.
Bây giờ, anh lại xách tai thỏ theo bên mình.
Anh muốn sử dụng phương thức như vậy để thể hiện một điều, cho dù sau màn ảnh, bọn họ vẫn có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Anh muốn ngầm nói với Bạch Khởi.
Ngay cả khi anh rời khỏi máy quay, anh vẫn như cũ nghĩ đến em, tất cả mọi thứ của anh cũng đều liên quan đến em, em chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tịch Thừa Quân.3
"Tịch tiên sinh, mời vào." Luật sư vội vàng đi về phía anh.
Cứ như vậy cắt ngang dòng suy nghĩ của Tịch Thừa Quân.
Còn Bạch Khởi bên này cũng đã bắt đầu nghĩ đến sở thích thầm kín của thầy Tịch, nhất định thầy Tịch đã lén lút mang theo tai thỏ để lặng lẽ thoả mãn niềm đam mê của mình, giờ này chắc thầy Tịch đang đeo tai thỏ ngắm mình trong gương... Chậc chậc chậc.
Người đàn ông cao lớn mang tai thỏ.2
Cũng... tình thú nhợ?
Bạch Khởi nhanh chóng rũ bỏ hình ảnh sống động trong đầu mình, cậu kéo ga, tăng nhanh tốc độ.
Bạch Khởi đến địa điểm thứ ba, lấy đi rất nhiều thức ăn.
Cho dù cậu mới nạp một bữa sáng khổng lồ cách đây chưa đầy một tiếng.
Vào lúc này, những vị khách khác đang tập trung trên tàu chở hàng, Thiệu Đình Đình ngập ngừng nói: "Mọi người có để ý từ tiếng Anh trên tàu chở hàng không? H. Thuyền của thầy Chu là C. Thuyền của chúng tôi là S. Thuyền của anh Khâu là chữ M."
Chu Nguyên Kỳ: "Tôi hiểu rồi, kết nối các chữ cái? HCSM*? Sẽ là một kẻ ngốc?"
Bản gốc là会成傻帽 Huì chéng shǎmào, viết tắt HCSM.
【...】
【 thôi được rồi, cậu ngốc nhưng lại khá dễ thương, tui bỏ qua cho cậu 】
"Không phải." Khâu Tư Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhìn vào sự phân bố của các tàu thuyền."
Phú Xuân Dĩnh cũng phản ứng lại: "Con sông này hình như có tên là Hoboken*?"
Dòng sông Hoboken thuộc New Jersey, Hoa Kỳ.
"Đúng vậy, tàu chở hàng đại diện cho điểm chính giữa, sau đó sử dụng điểm này làm trung tâm để quan sát xung quanh, theo sự phân bố của các tàu thuyền, tìm các con tàu tương ứng chứa chữ cái C, S, M. Sau vài tiếng, có lẽ sẽ xuất hiện một điểm giao nhau, nơi đó..." Thiệu Đình Đình nói.
"Chính là địa điểm tiếp theo?" Chu Nguyên Kỳ nghi hoặc hỏi.
Thiệu Đình Đình: "Có khả năng."
Khâu Tư Xuyên: "Ừm, Bạch Khởi đã sớm giải ra."
Chu Nguyên Kỳ: "Không chừng đi nhầm rồi."
【 tỉnh táo lên, Bạch Khởi gom được mớ đồ ăn ở địa điểm thứ tư luôn rùi! 】
【 Khởi Khởi thật thông minh 】
Lúc này, Bạch Khởi đang đứng trong một rạp hát lớn.
Có tấm poster ở lối vào của rạp hát được viết bằng tiếng Anh, sẽ có một buổi biểu diễn kịch nói* kinh điển《Romeo và Juliet 》.
Những gì Bạch Khởi phải làm là phối hợp với các diễn viên trong vở kịch nói, sau đó cậu có thể nhận được manh mối mới.
Đương nhiên trước đó cậu cần đi theo một người để học hỏi.
Bạch Khởi rất thích trải nghiệm những điều mới mẻ.
Vì vậy, cậu học được rất nhiều thứ lung tung linh tinh trong quá khứ.
Nhưng hôm nay lại có chút nhàm chán.
Bạch Khởi ngồi trên băng ghế, rũ đầu nhìn xuống đất, vô thức đá đá chân.
【 không có thầy Tịch, Khởi Khởi hình như không được vui, cúi đầu đá chân, cậu boé buồn tềnh 】1
【 không sao, Thỏ Khởi Khởi, mở cửa, để tôi vào đi 】
【 anh Tịch iswatchingyou! 】
Bạch Khởi động não suy nghĩ một lúc, tại sao hôm nay cậu cảm thấy mất hứng nhỉ?
Khi ghi hình chương trình với thầy Tịch cũng không hề có cảm giác như vậy. Có phải chỉ vì có một mình cậu nên buồn chán chăng?
Nhưng vào ngày đầu tiên của kỳ thứ nhất, cũng chỉ có mình cậu tự biên tự diễn mà.
Hay là khi ở bên cạnh thầy Tịch, sẽ cảm nhận rõ ràng chính mình đang kiếm tiền, cho nên mới cảm thấy vui vẻ lẫn thú vị sao?1
Cũng không đúng.
Ngoại trừ hai kỳ ghi hình đầu tiên, cậu rất ít khi nghĩ về mấy chuyện đó nữa.
Bạch Khởi nhẹ nhàng hít sâu một cái.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Ghi hình chương trình sao?" Người đến nói tiếng Trung có hơi lơ lớ.
Hắn nói: "Xin chào, tôi chịu trách nhiệm dạy cho anh lời thoại và những kiến thức cơ bản về kịch nói."
Đối phương tựa hồ vừa kết thúc buổi diễn kịch, gương mặt còn mang lớp trang điểm kỹ lưỡng, trên người mặc bộ lễ phục của quý tộc châu Âu thế kỷ trước, trong tay cầm một cây gậy chống tinh xảo.
Người này cao khoảng 1m84, trông ưu nhã và cao quý, giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng khoan khoái, là một người có giáo dưỡng rất tốt.
Hắn có khuôn mặt đậm chất Trung Quốc.
"Xin chào, tôi tên là Frank."
【 chết chưa, người thanh niên này quá đẹp trai, thầy Tịch mau đến! 】
【 người này sao có cảm giác giống thầy Tịch nhỉ, khí chất ấy, cứ thấy hao hao thế nào đó 】
Ở bên đây.
Tịch Thừa Quân không tốn quá nhiều thời gian xử lý, quá trình thực hiện thủ tục diễn ra suôn sẻ, chỉ cần nộp một khoản thuế thừa kế nhất định là hoàn thành các công đoạn.
Thượng Quảng nghe tin, vội vã bay đến.
"Anh Tịch, chương trình vẫn chưa ghi hình xong đúng không?" Thượng Quảng nhỏ giọng hỏi.
Tịch Thừa Quân thản nhiên đáp: "Ừ."
Trông anh cũng không đặc biệt vui vẻ như những gì Thượng Quảng tưởng tượng.
Cũng có thể thầy Tịch không biểu hiện ra ngoài.
Thượng Quảng thầm nghĩ.
Thượng Quảng xoa xoa tay, vẫn cứ do do dự dự, chưa biết nên hỏi như thế nào.
"Nếu anh đã lấy được đồ của mình, vậy thỏa thuận giữa anh và Bạch Khởi cũng nên chấm dứt, đúng không? Những việc còn lại em làm thay anh."1
Thoả thuận suy cho cùng cũng chỉ là thoả thuận.
Chuyện này không thể cứ tiếp diễn như thế.
Tịch Thừa Quân bị hỏi đến cứng người.
Anh ngồi trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa rọi vào một nửa khuôn mặt, khiến anh rơi vào khoảng không đan xen sáng tối.
Thượng Quảng nhìn anh, không nhịn được thở dài một tiếng.
Hắn cảm thấy thầy Tịch quá vất vả.
Bọn họ rất rõ ràng, tất cả những gì Bạch Khởi làm chẳng phải đều diễn thôi sao?
Nhưng Thượng Quảng chưa kịp lên tiếng, Tịch Thừa Quân đã bình tĩnh nói: "Cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay không? Làn đạn nói rằng, em ấy hôm nay có vẻ không được vui, lúc ghi hình chương trình thường xuyên thất thần, không thể hoàn toàn tập trung vượt nhiệm vụ."
Anh như đang phân tích với Thượng Quảng, cũng như tự nhủ với chính mình: "Bạch Khởi thật sự thích tôi, bây giờ em ấy không thể sống thiếu tôi. Em ấy nhỏ tuổi và rất xinh đẹp đáng yêu. Nếu thoả thuận chấm dứt và ly hôn, em ấy sẽ đau lòng đến chết, sẽ lầm đường lạc lối..."
Thượng Quảng:?
Là thật? T.H.Ậ.T?
Anh Tịch, anh lừa em hả? Hay có điều gì đó em không biết đã lén lút xảy ra?
Trọng điểm của anh chính là, dù sao cũng không ly hôn hả?
Tịch Thừa Quân nói xong đoạn đó, liền dừng lại, không lên tiếng nữa.
Anh lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
Thượng Quảng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Hắn nhìn xuống, thấy Tịch Thừa Quân vẫn đang nắm chặt một túi giấy kraft trong tay. Túi giấy bên dưới, tay để ở trên, giờ phút này tựa hồ bị Tịch Thừa Quân giày xéo đến biến dạng.
Thượng Quảng đột nhiên ý thức được.
Anh Tịch đang nỗ lực thuyết phục bản thân, anh muốn tìm một lý do hợp lý để thoả thuận này có thể thoải mái tiếp tục.
Hiện tại sợ hãi thoải thuận kết thúc không phải là Bạch Khởi, mà là Tịch Thừa Quân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thầy Tịch lấy tai thỏ.
Thầy Tịch: Lời tỏ tình vu vơ.
Bạch Khởi Khởi: Tôi biết tôi biết! Anh ấy bí mật đeo nó đó!
Ba nhóm khách mời còn lại vừa tìm được trạm dừng chân kế tiếp.
【 điểm cười của hôm nay là do Chu ảnh đế và Hứa Dật cung cấp, xin chơn thành cảm ơn sự cống hiến của hai người vì sự nghiệp mang lại tiếng cười cho tụi tui 】
【 tổ tiết mục không phải con người mà, mọi người cũng không dễ dàng, chờ đến nơi chỉ có thuyền đánh cá nhỏ xíu để ở tạm 】
Chu Nham Phong cũng nghĩ như vậy.
Tổ chương trình, làm người ai làm thế chứ hả?!
Hắn chỉ vào chiếc tàu chở hàng không xa hỏi: "Thứ này là cái gì?"
"Nhà thuyền."
"Anh nói với tôi rằng thứ này được gọi là nhà thuyền?" Giọng của Chu Nham Phong đột nhiên cao lên.
Con tàu chở hàng này có bao nhiêu lớn chứ?
Trọng tải có thể lên đến hàng chục nghìn tấn và có thể chở hàng nghìn người.
Nhân viên gật đầu: "Không phải gọi là nhà thuyền thì là gì nhỉ, thầy Tịch và Bạch tiên sinh còn ở trong đó."
Đừng nói đến Chu Nham Phong, ngay cả Hứa Dật ở một bên cũng không nhịn được sự hâm mộ trong ánh mắt.
"Ngày mai phải cố gắng hơn." Hứa Dật nhìn Khâu Tư Xuyên nói.
Khâu Tư Xuyên không trả lời.
Chu Nguyên Kỳ tràn trề sức sống, hắn dùng ánh mắt bốc lửa nhìn tàu chở hàng: "Ngày mai thứ này nhất định phải là của tôi!"
Sau khi nói xong những lời đó, bọn họ đối diện với sự thật phũ phàng, cả đám chỉ có thể cam chịu tạm thời nghỉ ngơi trong mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ thó này.
Nói đi cũng phải nói lại, ở đây thật sự không tệ.
Đêm xuống, nằm trên chiếc thuyền nhẹ đung đưa, bầu trời như được bao phủ bởi những vì sao lấp lánh.
Buổi truyền hình trực tiếp đang dần kết thúc trong bầu không khí ấm cúng như vậy.
Chớp mắt một cái đã là một ngày mới.
Mọi người ôm cái bụng đói meo tỉnh dậy: "Bữa sáng đâu?"
"Các bạn có thể dùng bữa ở địa điểm tiếp theo." Nhân viên công tác nói.
Trước khi bọn họ chuẩn bị rống giận, Bạch Khởi đã dựa vào boong tàu chở hàng lớn, vẫy tay chào: "Mọi người lên đây ăn sáng không?"
Vừa nghe tiếng, cả đám lập tức ôm chiếc bụng đói vội vàng đi lên.
Tủ lạnh trên tàu chở hàng lớn chứa đầy thực phẩm.
"Hôm nay anh ấy xin nghỉ phép." Bạch Khởi nói. Dù sao cậu cũng không biết có chuyện gì, Tịch Thừa Quân chào tổ chương trình rồi sáng sớm hôm sau đã rời đi. Tất nhiên, tổ chương trình chỉ có thể đồng ý. Về việc này, bọn họ đã hỏi riêng Bạch Khởi, hỏi xem có phần nào trong quá trình ghi hình đã đắc tội đến thầy Tịch không.
"Nghỉ phép?" Chu Nguyên Kỳ ngẩng đầu.
Ngày hôm qua vừa mới tự tiêm máu gà cho mình, cả người căng tràn nhựa sống, cuối cùng đối thủ hôm nay nghỉ phép, một quyền mạnh mẽ cứ thế nện vào bông.
Tịch Thừa Quân đã đi, còn một mình Bạch Khởi thì có ích lợi gì?
"Hôm nay cậu có ghi hình không?" Khâu Tư Xuyên lên tiếng hỏi.
Bạch Khởi gật đầu: "Vẫn ghi hình chứ."
Khâu Tư Xuyên cũng không hỏi nữa.
Chu Nguyên Kỳ nhìn thấy cảnh này, lòng thầm nói, tình cảm của mấy vị khách mời này cũng plastic quá đi, hỏi một câu rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi ăn xong bữa sáng.
Chu Nguyên Kỳ cảm thấy cọ cơm người ta có hơi chột dạ, vì vậy hỏi một câu: "Một lát nữa đi cùng chúng tôi không?"
Bạch Khởi: "Không đâu, cảm ơn."
Cậy mạnh à.
Chu Nguyên Kỳ nghĩ.
Cậu ta còn tính làm nũng với ai nữa đấy?
Thiệu Đình Đình nuốt miếng bánh bao cuối cùng, nhìn lên nói: "Chúng ta rửa bát đi."
Khâu Tư Xuyên trả lời: "Đúng vậy."
Bọn họ cũng không thể ăn xong rồi cứ thế xách đít đi về.
Bạch Khởi gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước."
Mọi người sửng sốt: "Đi đâu vậy?"
"Tôi đến địa điểm tiếp theo."
Mọi người càng thêm sững sờ: "Cậu nắm hết manh mối rồi sao?"
Bạch Khởi gật đầu.
Chu Nguyên Kỳ: "......"
Không phải ở lại đây một đêm thôi sao? Có manh mối nào ở đây hả? Nằm chỗ nào cơ chứ? Hắn thế mà lại không biết! Vậy mà Bạch Khởi đã có được đáp án! Ngay cả khi không có Tịch Thừa Quân!
Bạch Khởi đã yêu cầu tổ chương trình hôm nay chuẩn bị trước cho cậu một chiếc xe máy, vừa xuống thuyền, cậu đã lên xe máy rồ ga chạy đi.
Nhưng không quá vài giây, cậu lại quay về.
Cậu nói với nhân viên: "Tôi quên mang theo một thứ."
"Cái gì? Cậu nói đi, tôi lấy cho cậu."
Bạch Khởi im lặng trong chốc lát, có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói nhỏ: "Là... lỗ tai."
Dù sao, ê-kíp chương trình cũng bỏ tiền ra mua mà, không thể phí phạm như thế.
Nhân viên công tác sững sờ một lúc mới nhớ ra đó là gì, liền nói: "Cái tai thỏ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thầy Tịch sáng sớm mang đi rồi."
Bạch Khởi:?
Bạch Khởi thất thần quay lại ngồi lên xe máy.
Cậu hiểu lầm rồi.
Hóa ra thầy Tịch đơn thuần chỉ là thật thích tai thỏ.
Mà ở bên kia, Tịch Thừa Quân cũng bị người khác hỏi một câu: "Ồ, Tịch tiên sinh cầm trên tay cái gì vậy? Có cần tôi cầm giúp không?"
Cô thư ký xinh đẹp của luật sư nhiệt tình chào hỏi anh, hơn nữa có ý định cúi xuống nhận lấy vật trong tay Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân trực tiếp tránh đi, anh nhạt giọng nói: "Không thể đụng vào."
"À, được." Đối phương tiếc nuối trả lời, miễn cưỡng dừng lại động tác.
Tịch Thừa Quân đã quen với việc nhìn nhận vấn đề một cách tổng quát, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong câu lạc bộ ngày hôm qua, bầu không khí giữa anh và Bạch Khởi vừa được đẩy lên cao trào. Nhưng hôm nay anh tạm thời rời tổ do có việc khẩn cấp, Bạch Khởi liệu có nghĩ nhiều hay không? Có nghi ngờ tất cả những gì anh làm ngày hôm qua chỉ là diễn?
Vì vậy trước tiên, anh vuốt ve tai thỏ của Bạch Khởi.
Sau đó, anh lại khen Bạch Khởi mang tai thỏ rất xinh.
Bây giờ, anh lại xách tai thỏ theo bên mình.
Anh muốn sử dụng phương thức như vậy để thể hiện một điều, cho dù sau màn ảnh, bọn họ vẫn có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Anh muốn ngầm nói với Bạch Khởi.
Ngay cả khi anh rời khỏi máy quay, anh vẫn như cũ nghĩ đến em, tất cả mọi thứ của anh cũng đều liên quan đến em, em chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tịch Thừa Quân.3
"Tịch tiên sinh, mời vào." Luật sư vội vàng đi về phía anh.
Cứ như vậy cắt ngang dòng suy nghĩ của Tịch Thừa Quân.
Còn Bạch Khởi bên này cũng đã bắt đầu nghĩ đến sở thích thầm kín của thầy Tịch, nhất định thầy Tịch đã lén lút mang theo tai thỏ để lặng lẽ thoả mãn niềm đam mê của mình, giờ này chắc thầy Tịch đang đeo tai thỏ ngắm mình trong gương... Chậc chậc chậc.
Người đàn ông cao lớn mang tai thỏ.2
Cũng... tình thú nhợ?
Bạch Khởi nhanh chóng rũ bỏ hình ảnh sống động trong đầu mình, cậu kéo ga, tăng nhanh tốc độ.
Bạch Khởi đến địa điểm thứ ba, lấy đi rất nhiều thức ăn.
Cho dù cậu mới nạp một bữa sáng khổng lồ cách đây chưa đầy một tiếng.
Vào lúc này, những vị khách khác đang tập trung trên tàu chở hàng, Thiệu Đình Đình ngập ngừng nói: "Mọi người có để ý từ tiếng Anh trên tàu chở hàng không? H. Thuyền của thầy Chu là C. Thuyền của chúng tôi là S. Thuyền của anh Khâu là chữ M."
Chu Nguyên Kỳ: "Tôi hiểu rồi, kết nối các chữ cái? HCSM*? Sẽ là một kẻ ngốc?"
Bản gốc là会成傻帽 Huì chéng shǎmào, viết tắt HCSM.
【...】
【 thôi được rồi, cậu ngốc nhưng lại khá dễ thương, tui bỏ qua cho cậu 】
"Không phải." Khâu Tư Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhìn vào sự phân bố của các tàu thuyền."
Phú Xuân Dĩnh cũng phản ứng lại: "Con sông này hình như có tên là Hoboken*?"
Dòng sông Hoboken thuộc New Jersey, Hoa Kỳ.
"Đúng vậy, tàu chở hàng đại diện cho điểm chính giữa, sau đó sử dụng điểm này làm trung tâm để quan sát xung quanh, theo sự phân bố của các tàu thuyền, tìm các con tàu tương ứng chứa chữ cái C, S, M. Sau vài tiếng, có lẽ sẽ xuất hiện một điểm giao nhau, nơi đó..." Thiệu Đình Đình nói.
"Chính là địa điểm tiếp theo?" Chu Nguyên Kỳ nghi hoặc hỏi.
Thiệu Đình Đình: "Có khả năng."
Khâu Tư Xuyên: "Ừm, Bạch Khởi đã sớm giải ra."
Chu Nguyên Kỳ: "Không chừng đi nhầm rồi."
【 tỉnh táo lên, Bạch Khởi gom được mớ đồ ăn ở địa điểm thứ tư luôn rùi! 】
【 Khởi Khởi thật thông minh 】
Lúc này, Bạch Khởi đang đứng trong một rạp hát lớn.
Có tấm poster ở lối vào của rạp hát được viết bằng tiếng Anh, sẽ có một buổi biểu diễn kịch nói* kinh điển《Romeo và Juliet 》.
Những gì Bạch Khởi phải làm là phối hợp với các diễn viên trong vở kịch nói, sau đó cậu có thể nhận được manh mối mới.
Đương nhiên trước đó cậu cần đi theo một người để học hỏi.
Bạch Khởi rất thích trải nghiệm những điều mới mẻ.
Vì vậy, cậu học được rất nhiều thứ lung tung linh tinh trong quá khứ.
Nhưng hôm nay lại có chút nhàm chán.
Bạch Khởi ngồi trên băng ghế, rũ đầu nhìn xuống đất, vô thức đá đá chân.
【 không có thầy Tịch, Khởi Khởi hình như không được vui, cúi đầu đá chân, cậu boé buồn tềnh 】1
【 không sao, Thỏ Khởi Khởi, mở cửa, để tôi vào đi 】
【 anh Tịch iswatchingyou! 】
Bạch Khởi động não suy nghĩ một lúc, tại sao hôm nay cậu cảm thấy mất hứng nhỉ?
Khi ghi hình chương trình với thầy Tịch cũng không hề có cảm giác như vậy. Có phải chỉ vì có một mình cậu nên buồn chán chăng?
Nhưng vào ngày đầu tiên của kỳ thứ nhất, cũng chỉ có mình cậu tự biên tự diễn mà.
Hay là khi ở bên cạnh thầy Tịch, sẽ cảm nhận rõ ràng chính mình đang kiếm tiền, cho nên mới cảm thấy vui vẻ lẫn thú vị sao?1
Cũng không đúng.
Ngoại trừ hai kỳ ghi hình đầu tiên, cậu rất ít khi nghĩ về mấy chuyện đó nữa.
Bạch Khởi nhẹ nhàng hít sâu một cái.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Ghi hình chương trình sao?" Người đến nói tiếng Trung có hơi lơ lớ.
Hắn nói: "Xin chào, tôi chịu trách nhiệm dạy cho anh lời thoại và những kiến thức cơ bản về kịch nói."
Đối phương tựa hồ vừa kết thúc buổi diễn kịch, gương mặt còn mang lớp trang điểm kỹ lưỡng, trên người mặc bộ lễ phục của quý tộc châu Âu thế kỷ trước, trong tay cầm một cây gậy chống tinh xảo.
Người này cao khoảng 1m84, trông ưu nhã và cao quý, giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng khoan khoái, là một người có giáo dưỡng rất tốt.
Hắn có khuôn mặt đậm chất Trung Quốc.
"Xin chào, tôi tên là Frank."
【 chết chưa, người thanh niên này quá đẹp trai, thầy Tịch mau đến! 】
【 người này sao có cảm giác giống thầy Tịch nhỉ, khí chất ấy, cứ thấy hao hao thế nào đó 】
Ở bên đây.
Tịch Thừa Quân không tốn quá nhiều thời gian xử lý, quá trình thực hiện thủ tục diễn ra suôn sẻ, chỉ cần nộp một khoản thuế thừa kế nhất định là hoàn thành các công đoạn.
Thượng Quảng nghe tin, vội vã bay đến.
"Anh Tịch, chương trình vẫn chưa ghi hình xong đúng không?" Thượng Quảng nhỏ giọng hỏi.
Tịch Thừa Quân thản nhiên đáp: "Ừ."
Trông anh cũng không đặc biệt vui vẻ như những gì Thượng Quảng tưởng tượng.
Cũng có thể thầy Tịch không biểu hiện ra ngoài.
Thượng Quảng thầm nghĩ.
Thượng Quảng xoa xoa tay, vẫn cứ do do dự dự, chưa biết nên hỏi như thế nào.
"Nếu anh đã lấy được đồ của mình, vậy thỏa thuận giữa anh và Bạch Khởi cũng nên chấm dứt, đúng không? Những việc còn lại em làm thay anh."1
Thoả thuận suy cho cùng cũng chỉ là thoả thuận.
Chuyện này không thể cứ tiếp diễn như thế.
Tịch Thừa Quân bị hỏi đến cứng người.
Anh ngồi trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa rọi vào một nửa khuôn mặt, khiến anh rơi vào khoảng không đan xen sáng tối.
Thượng Quảng nhìn anh, không nhịn được thở dài một tiếng.
Hắn cảm thấy thầy Tịch quá vất vả.
Bọn họ rất rõ ràng, tất cả những gì Bạch Khởi làm chẳng phải đều diễn thôi sao?
Nhưng Thượng Quảng chưa kịp lên tiếng, Tịch Thừa Quân đã bình tĩnh nói: "Cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay không? Làn đạn nói rằng, em ấy hôm nay có vẻ không được vui, lúc ghi hình chương trình thường xuyên thất thần, không thể hoàn toàn tập trung vượt nhiệm vụ."
Anh như đang phân tích với Thượng Quảng, cũng như tự nhủ với chính mình: "Bạch Khởi thật sự thích tôi, bây giờ em ấy không thể sống thiếu tôi. Em ấy nhỏ tuổi và rất xinh đẹp đáng yêu. Nếu thoả thuận chấm dứt và ly hôn, em ấy sẽ đau lòng đến chết, sẽ lầm đường lạc lối..."
Thượng Quảng:?
Là thật? T.H.Ậ.T?
Anh Tịch, anh lừa em hả? Hay có điều gì đó em không biết đã lén lút xảy ra?
Trọng điểm của anh chính là, dù sao cũng không ly hôn hả?
Tịch Thừa Quân nói xong đoạn đó, liền dừng lại, không lên tiếng nữa.
Anh lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
Thượng Quảng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Hắn nhìn xuống, thấy Tịch Thừa Quân vẫn đang nắm chặt một túi giấy kraft trong tay. Túi giấy bên dưới, tay để ở trên, giờ phút này tựa hồ bị Tịch Thừa Quân giày xéo đến biến dạng.
Thượng Quảng đột nhiên ý thức được.
Anh Tịch đang nỗ lực thuyết phục bản thân, anh muốn tìm một lý do hợp lý để thoả thuận này có thể thoải mái tiếp tục.
Hiện tại sợ hãi thoải thuận kết thúc không phải là Bạch Khởi, mà là Tịch Thừa Quân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thầy Tịch lấy tai thỏ.
Thầy Tịch: Lời tỏ tình vu vơ.
Bạch Khởi Khởi: Tôi biết tôi biết! Anh ấy bí mật đeo nó đó!
Bình luận facebook