Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Đột nhiên bị người khác dội một xô nước vào người, Vương Mộng Giai căn bản vẫn chưa kịp phản ứng gì cả.
Tất cả mọi người trong sân trường xa hay gần đều đang đứng vây lại gần, còn có người còn nhỏ giọng nghị luận. Phương Viên và Hà Nguyệt Tâm đứng trước mặt cô, nhìn cô ướt như chuột lột, tạo dáng người thắng cuộc.
Lúc này cô mới ý thức được rằng, Hà Nguyệt Tâm đã phát hiện chuyện cô vứt balo của nó rồi.
Nhưng nó có phát hiện thì đã sao chứ, nó căn bản là không có chứng cứ.
Trong đám người vây quanh cũng có Lý Phàm hắn và những nam sinh đánh bóng rổ hồi nãy đang đứng cách đây không xa, chống lưng nhìn về phía bên này, trong mắt toàn là nghi vấn, lông mày cũng nhíu nhẹ lại.
Cách đó không xa còn có mấy nữ sinh từng bị Vương Mộng Giai bắt nạt qua nữa, giờ họ đang khoanh tay trước ngực đứng đó, trên mặt ai cũng là nụ cười mừng rỡ khi người khác gặp họa.
"Haha, bà nhìn bộ dạng nó kìa, đáng đời."
"Ai bảo nó kiêu chứ, cứ tưởng trong lớp không có ai có thể thu thập được nó à. Không ngờ tới lại gặp phải Hà Nguyệt Tâm chứ gì!"
"Hà Nguyệt Tâm cũng quá chịu chơi đi, nếu là tôi thì tôi không dám rồi, nếu như náo động tới chỗ giáo viên thì phải làm sao chứ?"
"Làm sao đây, tôi có chút thần tượng Hà Nguyệt Tâm rồi."
"Tôi cũng vậy, thiệt là hả giận quá mà!"
Vương Mộng Giai lau nước trên mặt đi, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngữ khí mang chút kích động chỉ trích Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên: "Chỉ vì mày có mấy thằng anh chống lưng mà đã có thể hoành hành bá đạo trong trường, tùy ý ăn hiếp người khác rồi à? Có tiền thì giỏi lắm à?"
"Chỉ là lần trước trong tiết của Thầy Vương phản đối mày đi cửa sau thôi mà đã chọc trúng mày rồi à? Nếu như mày có ý kiến gì với tao, thì có thể nói thẳng ra, nếu tao làm gì không đúng thì tao có thể xin lỗi mà. Nhưng cũng không cần phải tạt nước như vậy chứ."
Càng về sau giọng khóc trong lời nói của Vương Mộng Giai càng nặng, nghe thảm thương cực kỳ.
Mấy người bạn của Vương Mộng Giai cũng bắt đầu hùa theo: "Đúng vậy. Cái này cũng quá quá đáng rồi đi."
"Bình thường tuy rằng Mộng Giai có thẳng thắn xíu, nhưng đâu có ác ý gì với ai đâu, có cần phải làm vậy không chứ."
Những người xung quanh ai cũng đầu đầy chấm hỏi, nhưng cũng có người nghe mấy người này biện giải như vậy thì cũng lộ ra thần sắc phẫn nộ bất bình thay.
Đúng vậy, chẳng lẽ có tiền là có thể tùy tiện ăn hiếp người khác sao!
Hà Nguyệt Dao vẫn luôn đứng ở chỗ khá xa, lúc vào tiết Thể Dục Vương Mộng Giai có mượn cớ lấy đồ nên là người cuối cùng ra khỏi lớp học.
Lúc đó cô cũng không biết Vương Mộng Giai muốn làm gì, sau đó mới biết là nó đi vứt balo của Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên.
Cô bĩu bĩu môi, làm chuyện xấu xong, kết quả thế nhưng lại bị phát hiện, Vương Mộng Giai cũng thật đủ phế mà.
Thiệt cho cô mấy ngày trước còn ở đó gây xích mích cả buổi nữa chứ, ai biết được Vương Mộng Giai lại ngu vậy chứ.
Phương Viên tức giận chỉ thẳng mặt Vương Mộng Giai cả buổi nhưng lại không nói ra được lời nào cả.
Cô không nghĩ tới bản lĩnh mở mắt nói dối của Vương Mộng Giai lại lợi hại như vậy.
Càng phiền toái hơn là mỗi lần cô tức giận, càng tức thì miệng lưỡi lại càng cứng đơ ra. Khi cãi nhau gây gỗ lúc nào cũng không phát huy tốt được cả.
Mặt cô đều đỏ lựng cả rồi nhưng một chữ không nói ra khỏi miệng được.
Hà Nguyệt Tâm lạnh nhạt nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, đang chuẩn bị nói gì đó thì giáo viên Thể Dục đẩy đám đông qua hai bên bước tới.
Giáo viên nhìn nhìn tạo hình ướt như chuột lột của Vương Mộng Giai và hai xô nước đặt bên cạnh một cái.
"Ồn ào cái gì hả, xảy ra chuyện gì?"
Người bên cạnh một năm một mười kể lại chuyện vừa nãy.
Phương Viên thấy giáo viên đã tới rồi thì có chút sợ hãi mà kéo kéo tay áo của Hà Nguyệt Tâm.
"Nguyệt Tâm, giáo viên đến rồi, làm sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm cho cô một ánh mắt an ủi: "Không sao đâu."
Phương Viên nhát gan, bình thường đều không dám tiếp xúc với giáo viên, mỗi lần đến văn phòng giáo viên hai chân đều run cầm cập.
Giáo viên Thể Dục nghe xong thì lông mày nhíu chặt lại, bây giờ công nói công có lý, bà nói bà có lý.
Ông phất tay một cái: "Mấy đứa tụi em, đến Phòng Giáo Vụ hết cho tôi!"
Hà Tinh Hoài đang cầm điện thoại chơi game, màn hình đột nhiên văng ra một cuộc gọi từ Wechat, anh đang chuẩn bị tắt đi thì nhìn thấy tên của Cô Mã.
Game cũng chưa kịp tắt thì anh đã bắt máy rồi.
Giọng điệu Cô Mã mang sự lễ phép và khách sáo: "Cho hỏi có phải là phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm không?"
Hà Tinh Hoài vội ngồi thẳng người dậy: "Đúng! Là tôi!"
Không phải anh thì còn là ai nữa! Chẳng lẽ còn có thể là Hà Thúy Chi sao?
Cô Mã nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Hà Tổng, nhưng có thể anh ấy đang bận việc, cho nên không có bắt máy được. Chuyện là thế này, Hà Nguyệt Tâm ở trên trường xảy ra chút việc, làm phiền anh bây giờ có thời gian thì lên trường một chuyến."
Hà Tinh Hoài nhíu mày, em gái xảy ra chuyện rồi sao?
"Chuyện gì vậy?"
Cô Mã do dự một hồi mới nói: "Là thế này, bạn Hà Nguyệt Tâm có chút bất hòa với bạn học khác, nhưng mà anh yên tâm, bạn học bất hòa với nhau, có chút gây gỗ nhỏ là chuyện rất bình thường."
"Gây gỗ nhỏ?" Tưởng anh khờ à, nếu đã là gây gỗ nhỏ thì có thể gây tới nước mời phụ huynh à?
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Cô Mã mới nói: "Một bạn học vứt đồ của bạn Hà Nguyệt Tâm vào thùng rác, bạn Hà Nguyệt Tâm bởi vì phẫn nộ nên đã dội nước vào bạn học đó trước mặt đám đông. Nhưng mà anh đừng vội kết luận nhanh như vậy, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ chứng minh có phải là bạn học đó làm hay không."
Không có chứng cứ ư? Không có chứng cứ lại có thể khiến cho đứa em gái ngoan ngoãn của anh tát nước người ta ư??
Anh tin mới là lạ đấy.
Nhất định là người khác chọc đến Hà Nguyệt Tâm rồi. Ở trong mắt anh, cho dù là Hà Nguyệt Tâm không đúng, thì đó cũng là do người khác chọc mà thôi.
Anh đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài.
"Vứt đồ gì của em gái tôi vào thùng rác vậy?"
Ngữ khí của Hà Tinh Hoài bình đạm vô cùng, nhưng Cô Mã lại có thể cảm nhận được trong giọng nói của anh có sát khí.
Cô đáp ngay: "Balo."
Bước chân của Hà Tinh Hoài đột nhiên ngừng lại, âm u nói: "Cô nói lại lần nữa!"
Trong Phòng Giáo Vụ, mọi người đều trong trạng thái đứng sóng đôi với nhau.
Quần áo trên người Vương Mộng Giai đã ướt đẫm hết rồi, Hà Nguyệt Dao tìm một bộ đồng phục dự bị cho cô, nhưng đầu tóc vẫn mới khô một nửa thôi.
Cô cũng không kịp xử lý hình tượng thì liền bị kéo qua đây rồi.
Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên đứng ở một bên, còn Hà Nguyệt Dao thì đang dìu Vương Mộng Giai đứng cách đó không xa.
Tổng giám thị là một người đàn ông trung niên để râu, họ Triệu.
Cô Mã sắc mặt trầm đến đáng sợ, cô ngồi ở bên cạnh, trong tay còn cầm một cây thước lớn, khiến cho người khác lúc nào cũng lo sợ rằng không biết khi nào cây thước đó sẽ chào hỏi đến người mình đây.
Cô Mã nói: "Hồi nãy cô đã gọi điện cho phụ huynh của hai người rồi, bọn họ lát hồi sẽ đến ngay thôi."
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, phụ huynh của cô ư?
Ba Hà Mẹ Hà đã qua đời hết rồi, phụ huynh của cô là người nào vậy?
Lý Nham từng đến trường báo danh với cô, chắc người đến sẽ là Lý Nham nhỉ?
Thầy Triệu đầy mặt uy nghiêm, nhìn thẳng hai bạn học sinh trước mặt: "Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
Mấy người cùng nhau trần thuật lại diễn biến chuyện một lần nữa.
Hà Nguyệt Dao đi chung tới đây với Vương Mộng Giai.
Cô nói: "Thầy Triệu, tuy rằng Hà Nguyệt Tâm là chị em, nhưng đứng trước công bằng, có những lời em không thể không nói. Em biết chị em không thích Vương Mộng Giai, bởi vì Vương Mộng Giai từng phản đối việc Thầy Vương quá chiếu cố Hà Nguyệt Tâm trong tiết học của thầy ấy. Cho nên mới khiến cho trong lòng chị em không thoải mái."
"Nhưng có mâu thuẫn thì nên giao lưu giải quyết với nhau, hành vi tạt nước này là không đúng. Nếu như chuyện này phát triển tiếp nữa, mọi người ai cũng học theo thì nhà trường phải làm sao học được nữa đây?"
Cô biết các thầy cô đều thích phát ngôn như vậy, cô nói năng có khí phách, bộ dạng đang lo nghĩ cho danh tiếng của nhà trường và lớp học.
Lời vừa nói xong thì Thầy Triệu vẻ mặt hài lòng gật gật đầu, bạn học này được đấy, câu nào nói ra cũng đúng tâm can của ông cả.
Sắc mặt âm trầm của Cô Mã cũng dịu xuống. Trong đám trẻ ẩu tả này ít ra cũng có đứa đầu óc rõ ràng rồi.
Trong mắt Hà Nguyệt Dao tràn đầy lo âu: "Hơn nữa, chị em cũng không có chứng cứ việc này là do Vương Mộng Giai làm, nhưng việc chị ấy tạt nước là chuyện ai cũng thấy được cả. Phạm lỗi thì phải nhận, em thay chị em xin lỗi bạn Vương Mộng Giai."
Vương Mộng Giai thấy Hà Nguyệt Dao mấy câu nói thôi liền xoay chuyển sự tình rồi thì trong lòng mừng thầm, cô vội giả ý xua tay: "Không cần bà xin lỗi tôi, người tạt nước tôi có phải là bà đâu, người nên xin lỗi là nó kìa!"
Thầy Triệu và Cô Mã nhìn nhau một mắt, trước mắt không thể ra kết luận trước được. Nhưng với tình hình trước mắt, Hà Nguyệt Dao và Hà Nguyệt Tâm là 2 chị em, em gái lại đi chủ động đứng ra vạch trần sai lầm của chị gái.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự là Hà Nguyệt Tâm cố ý báo thù ư?
Hà Nguyệt Dao vẻ mặt đành chịu, đi đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm, khuyên: "Chị à, nếu như thái độ nhận lỗi của chị tốt thì nhà trường sẽ xử lý nhẹ thôi, chị mới chuyển đến đấy, lỡ như lại phải chuyển trường thì phải làm sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm nhìn giọng điệu nghĩ thay cho cô của Hà Nguyệt Dao, có chút mắc cười: "Em nói xong chưa?"
Hà Nguyệt Dao khựng người: "Hả?"
"Mọi người đều nói xong rồi chứ?" Hà Nguyệt Tâm lại hỏi Vương Mộng Giai.
Vương Mộng Giai cũng ngây ngốc nhìn cô.
Giọng điệu của Hà Nguyệt Tâm bình thản: "Mọi người đều nói xong rồi thì đến lượt em rồi."
"Trước tiên, em có chứng cứ."
Cô nhìn Phương Viên.
Phương Viên sớm đã chuẩn bị xong rồi, tuy rằng mặt có chút đỏ, nhưng vẫn lấy dũng khí mà đem balo và tập kiểm tra lên cho Thầy Triệu.
"Thầy và cô có thể đối chiếu chữ viết trên đó. Hàng thứ 8 của trang thứ 3 có chữ bẩn, hàng thứ 2 của trang thứ 10 có chữ ngu. Chữ thứ 3 bởi vì quá dơ bẩn nên trong tập không có. Chữ cuối cùng là chữ cút, xuất hiện ở hàng thứ 11 trang thứ 18."
Hai người đều có chút kinh ngạc, vội lật xem cuốn tập bài tập trong tay, dựa theo lời của Hà Nguyệt Tâm mà đối chiếu từng chữ một.
Khoảnh khắc Vương Mộng Giai thấy Phương Viên cầm tập bài tập đưa lên thì sắc mặt đã trắng bệt rồi.
Bọn nó lấy tập bài tập của cô khi nào vậy?
Cô vốn không tính viết những chữ đó lên, nhưng cuối cùng nhớ tới cảnh Lý Phảm nhìn Hà Nguyệt Tâm đỏ mặt thì liền cầm bút viết lên liền. Viết lên cũng chỉ là vì để xả cơn giận mà thôi.
Trước đây khi cô làm những chuyện này, người trong lớp cho dù biết là cô làm, nhưng cũng không có ai dám mách lên giáo viên cả.
Cho dù có đi thì cũng chỉ là một câu nói bậy mà thôi, cùng lắm là chịu phê bình mấy câu, không đau không xót.
Ai có thể nghĩ tới Hà Nguyệt Tâm sẽ vì chuyện này mà đối chiếu chữ viết, cuối cùng còn náo động đến chỗ giáo viên chứ.
Hà Nguyệt Dao thấy vậy liền lén trừng Vương Mộng Giai một cái, nó ngu vừa thôi chứ? Đang yên đang lành viết chữ làm gì chứ? Đây không phải là đưa thóp cho Hà Nguyệt Tâm nắm sao.
Cô không khỏi hối hận vì đã biện giải cho Vương Mộng Giai, sao cô có thể biết được Vương Mộng Giai không chỉ vứt balo mà còn làm thêm chuyện bao đồng này chứ.
Hai thầy cô lật tập, đối chiếu từng nét chữ thì thấy chữ viết trong tập quả thực giống hệt trên balo.
Hai người đều thấy có chút khó tin. Thật sự là Vương Mộng Giai làm không sai rồi.
Bất quá trọng điểm mà Cô Mã quan tâm không phải cái này, cô có chút ngạc nhiên hỏi: "Mỗi hàng mỗi trang em đều nhớ hết được sao?"
Đây là trí nhớ đáng sợ gì đây.
Hà Nguyệt Tâm không phải là học yếu sao, tại sao trí nhớ lại tốt vậy chứ??
Sắc mặt Thầy Triệu đen hẳn đi, ông xém chút nữa đã tin những lời quỷ quái của Hà Nguyệt Dao và Vương Mộng Giai rồi, đám trẻ bây giờ, đạo hạnh đứa nào đứa nấy cao thâm như vậy, diễn tới tận mặt thầy cô rồi.
Ông trầm giọng nói: "Bây giờ chứng cứ đã có rồi, hai em còn không nhận lỗi à?"
Hà Nguyệt Dao hận thời gian không thể nghịch chuyển, sớm biết Vương Mộng Giai ngu vậy thì cô đã không nói giúp nó rồi, bây giờ liên lụy đến bản thân luôn rồi.
Cô thành thật nhận sai: "Là em đã không làm rõ sự thật liền suy đoán lung tung. Xin lỗi."
Cô Mã nhíu mày, Hà Nguyệt Tâm và Hà Nguyệt Dao là chị em ruột đúng không?
Bình thường Hà Nguyệt Dao nhìn rất là hoạt bát ngoan hiền, thành tích cũng rất tốt. Cũng chưa từng làm ra chuyện gì khiến thầy cô phiền lòng cả.
Tại sao Hà Nguyệt Dao là em gái chưa làm rõ sự thật liền đi nói giúp người ngoài mà không giúp chị mình chứ?
Thật là kỳ lạ mà?
Sắc mặt Vương Mộng Giai trắng như tờ giấy. Bây giờ chứng cứ có rồi, cô cũng không thể nào chối cãi tiếp được nữa.
Trong lòng cô hung hăng mắng chửi Hà Nguyệt Tâm một câu, siết chặt ngón tay, cúi đầu thành thật nói: "Thầy, em......chỉ là thấy balo của bọn họ quá đẹp mới nhịn không được. Em không phải cố ý đâu, em đồng ý xin lỗi 2 bạn Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên, viết kiểm điểm và đền cho 2 bạn balo và tập sách mới."
Cô nghĩ tới gì đó và nói tiếp: "Nhưng 2 bạn cũng đã tạt nước em rồi, cũng coi như là hả giận rồi......"
Nói xong cô có chút uất ức mà cúi đầu hít mũi, đầu tóc vẫn còn hơi ướt, nhìn rất đáng thương.
Thầy Triệu và Cô Mã thả phào một hơi. Đúng vậy, Hà Nguyệt Tâm cũng đã trút giận rồi, phạt cũng phạt rồi, chuyện này nói tới cũng chỉ là chuyện gây gỗ nhỏ giữa bạn học với nhau mà thôi.
Hơn nữa Vương Mộng Giai cũng đã nói là đồng ý bồi thường balo và tập sách rồi.
Vậy chuyện này cũng nên lật sang trang khác rồi nhỉ.
Hà Nguyệt Tâm nhìn biến hóa biểu cảm trên mặt hai thầy cô. Đây là muốn bỏ qua chuyện này rồi sao?
Cô lạnh lùng mở miệng: "Hai thầy cô, chúng ta lượt lại quá trình sự việc một chút nào."
Thầy Triệu vẫn chưa phản ứng lại được: "Cái gì?"
Hà Nguyệt Tâm lạnh nhạt nhìn Vương Mộng Giai: "Trước tiên, bạn ấy vứt balo của bọn em trước, bọn em tạt nước bạn ấy sau. Hà Nguyệt Dao nói hành vi tạt nước không đúng, làm xấu bầu không khí học đường, vậy chẳng lẽ hành vi vứt balo tập sách lại là đúng ư?"
Sắc mặt Cô Mã ngưng trọng: "Tạt nước không đúng, vứt balo tập sách cũng là không đúng."
Hà Nguyệt Tâm lại nói tiếp: "Đúng, Thập Nhất Trung là trường cấp 3 trọng điểm, cơ sở vật chất tốt, quy định trường nghiêm ngặt, trước giờ luôn lấy việc nâng cao thành tích của học sinh làm tôn chỉ hàng đầu. Vương Mộng Giai phá hư cái gì không được, thế nhưng lại đi phá hư tập sách, mọi người nói xem đây là tại sao?"
Cô Mã nghi hoặc, Thầy Triệu sờ râu, đáp thử: "Là vì......báo thù ư?"
Giọng nói thường ngày nhẹ dịu của Hà Nguyệt Tâm giờ phút này có chút oai phong lẫm liệt: "Không, đây không chỉ là báo thù, tập sách đối với học sinh mà nói là thứ quý giá biết bao, nó chứa đựng nguồn kiến thức bao la, chứa đựng tương lai của tụi em. Hành vi này của bạn ấy không những là báo thù, mà còn là cản trợ việc học của người khác! Là đang cản trợ lớp tụi em tiến bộ! Cản trợ nhà trường tiến bộ! Là đang giẫm đạp người khác để bò lên cao!"
Vương Mộng Giai đờ đẫn nói: "Hả?"
Thầy Triệu và Cô Mã nhíu chặt mày hơn, hình như cũng có lý. Mỗi học kỳ Thập Nhất Trung đều sẽ tiến hành thi phân lớp, cơ chế này nghiêm khắc hơn những trường khác rất nhiều, tương đương với việc ủng hộ cạnh tranh trá hình, cũng dẫn tới bầu không khí học tập trong trường bọn họ nồng đậm hơn những trường khác rất nhiều.
Ngữ khí của Hà Nguyệt Tâm trầm trọng hơn: "Bạn Vương Mộng Giai không có chút khái niệm cùng tiến cùng lui nào cả. Nếu như mỗi người đều giống Vương Mộng Giai vậy, không bỏ tâm tư vào việc học, ngược lại tối ngày đi ngăn cản người khác học hành, thì là cạnh tranh ác tính, không phải là cạnh tranh công bằng nữa. Là hành vi ngăn cản toàn thể học sinh tiến bộ. Một học sinh như vậy là mầm móng độc hại trên con đường phát triển của Thập Nhất Trung!"
Sắc mặt Cô Mã ngưng trọng hơn rất nhiều: "Đúng!"
Điều quan trọng nhất của Thập Nhất Trung là gì, là học tập! Nếu như không bàn về học tập không bàn về thành tích thì nhưng cái khác cũng coi như bằng không! Nếu không phải điểm bình quân và tố chất học sinh cao thì những trường khác đã vượt qua bọn họ lâu rồi.
"Nếu như bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, nếu như hủy hoại tập sách của người khác mà không cần phải trả bất kỳ cái giá gì, hoặc là chỉ trả cái giá rất nhỏ, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì tiếp đây?"
Ngữ điệu Cô Mã trầm trọng: "Các bạn học sẽ cảm thấy tập sách không cần yêu quý, hủy hoại cũng là không sao cả, nếu tệ hơn nữa sẽ có người vì muốn vượt hạng người khác mà cố ý đi hủy hoại tập sách của người đó!"
Thấy Cô Mã hiểu rồi, Hà Nguyệt Tâm tiếp tục nói: "Cho nên, em cho rằng chỉ tạt nước không thôi vẫn chưa đủ, phải cho bạn ấy một bài học nhớ đời, ghi lỗi vào học bạ, phạt viết kiểm điểm, để cảnh cáo tất cả học sinh của Thập Nhất Trung! Như vậy sau này sẽ không còn ai dám hủy hoại tập sách nữa! Không còn ai dám cạnh tranh ác ý nữa! Lần này tất cả học sinh của Thập Nhất Trung thấy cảnh cáo mà chừa rồi thì sẽ trở thành một thành tựu to lớn trong quá trình tiến bộ của Thập Nhất Trung! Thập Nhất Trung sẽ trở thành tấm gương học tập cạnh tranh công bằng cho những trường khác noi theo!"
Thầy Triệu nhịn không được rồi, vỗ đùi đứng thẳng người dậy, mắt ông lóe lên sự kích động: "Tốt!! Nói tốt lắm!"
Hà Nguyệt Tâm nói không sai! Sách tài liệu là thứ quan trọng đến dường nào, nếu là vấn đề nhỏ thì chỉ là trò đùa dai mà thôi, nhưng nghiêm trọng hơn thì chính là miệt thị tài liệu giảng dạy! Đây là chuyện về thái độ học tập, một học sinh không tôn trọng tập sách thì có thể học hành đàng hoàng được sao?
Cô Mã cũng không biết đã ngồi thẳng lưng từ lúc nào. Lời lẽ của Hà Nguyệt Tâm đanh thép, ngữ khí hùng dũng như vậy. Nghe qua thì thấy logic không đúng lắm, nhưng lại rất hợp lý.
Tập sách không quan trọng sao? Không có cái gì quan trọng hơn tập sách cả! Hủy hoại tập sách có đáng phạt không? Đương nhiên là đáng, còn phải phạt nặng nữa!
Phương Viên mở lớn mắt ra, nhìn như vừa mới hồi thần lại từ những lời nói của Hà Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm, bà......thật biết nói mà."
Bình thường một Hà Nguyệt Tâm nhìn ngoan hiền an tĩnh bây giờ cứ như biến thành một người khác vậy, cứ như đang diễn thuyết trên sân khấu vậy.
Hà Nguyệt Tâm nói như vậy liền khiến cho hành vi vứt balo báo thù nho nhỏ của Vương Mộng Giai trờ thành chuyện cản trở tất cả thầy cô và học sinh trong trường học tập vậy.
Nhìn thần sắc của hai thầy cô thì cũng đã phát giác được chuyện này nhìn như rất nhỏ, nhưng nếu mà dung túng thì có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hà Nguyệt Tâm cười nhạt. Kiếp trước lúc lên đại học, cô bị bạn bè kéo vào Câu lạc bộ diễn thuyết của trường, có học được chút lông tơ từ trong đó.
Hà Nguyệt Dao và Vương Mộng Giai đều ngây người nhìn cô, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Vương Mộng Giai có chút ngỡ ngàng, cô không chỉ vứt balo và tập sách của Hà Nguyệt Tâm thôi sao, tại sao giờ đã thành mầm móng cản trở bạn học rồi chứ??
Cô Mã mặt mày nghiêm túc nhìn Vương Mộng Giai một mắt, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Đây là chuyện tương đối nghiêm trọng, đợi phụ huynh của hai me đến rồi, chúng ta sẽ thương lượng tiếp, xem là ghi lỗi vào học bạ hay là xử lý sao nữa."
Sắc mặt Vương Mộng Giai trắng bệt đến đáng sợ, cô không phải đã nói là sẽ bồi thường cho Hà Nguyệt Tâm rồi sao, hai thầy cô không phải đã tính là sẽ cho qua rồi sao?
Hà Nguyệt Tâm chỉ nói hai ba câu thôi thế nhưng đã khiến cô phải đến bước bị ghi lỗi rồi.
Ghi lỗi sẽ như thế nào? Nó sẽ mãi mãi nằm trong hồ sơ cá nhân của cô, không những không không có cách nào tham gia bình chọn học sinh ưu tú trên lớp nữa, sau khi tốt nghiệp danh sách đề cư học sinh tốt nghiệp ưu tú sẽ không có duyên gì với cô nữa.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, mắt cô đột nhiên sáng rỡ lên.
Một cặp vợ chồng trung niên bước vào từ ngoài cửa, người phụ nữ ăn diện rất kỹ càng, trên tay trên cổ đều đeo đầy trang sức châu báu, người phụ nữ vừa thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Vương Mộng Giai thì lập tức "aiyo" một tiếng, đau lòng ôm con gái vào lòng.
Bà gào lên: "Đây là ai làm vậy, ôi trời ơi!"
"Con gái tôi đến đây là để học, không phải là để mấy người ăn hiếp đâu!"
Thấy bộ dạng đau lòng thay con gái của người phụ nữ, Thầy Triệu có chút đau đầu, sợ nhất chính là gặp phải loại phụ huynh này, thương con thương cái như cái gì vậy đấy, nói chung thì sai đều là người khác cả, con mình không làm gì sai cả.
Người đàn ông trung niên trầm mặt, ánh mắt hung ác quét khắp văn phòng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người phải cho tôi một lời giải thích."
Thầy Triệu lấy ghế cho hai người ngồi, Vương Mộng Giai dựa vào lòng mẹ, Thầy Triệu mặt nở nụ cười lễ phép một năm một mười kể lại mọi chuyện.
Cũng nhấn mạnh là đã có bằng chứng chứng minh đích thực là Vương Mộng Giai vứt balo của Hà Nguyệt Tâm.
Thầy Triệu nhấn mạnh ngữ khí: "Xé rách tập sách là chuyện ảnh hưởng rất lớn, trường học sẽ ghi lỗi nhỏ vào học bạ của con gái anh chị."
Người đàn ông trung niên tên là Vương Nguy 王巍, người phụ nữ tên là Từ Mạn Lợi 徐曼莉.
Hai người vừa nghe là phải ghi lỗi thì nhìn nhau một mắt, trong mắt đều là ánh nhìn không thể tin nổi.
Không phải chỉ là vứt balo và tập sách thôi sao, sao giờ lại trở thành chuyện nghiêm trọng như vậy rồi chứ?
Thầy Triệu dùng lời nói của mình thuật lại quan hệ thiệt và lợi mà Hà Nguyệt Tâm nói hồi nãy một lần nữa.
Vương Nguy nghe xong thì trầm mặc không nói một lời, môi mím chặt lại. Ông không cảm thấy chuyện vứt cặp có gì nghiêm trọng cả, nhưng trong mắt Thầy Triệu thì ghi lỗi đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Từ Mạn Lợi không biết phản bác lại Thầy Triệu từ đâu, nhưng trong lòng có một ngụm khí không cách nào nuốt trôi được, bà nói với Hà Nguyệt Tâm: "Con gái làm sai chuyện, dì thay con gái mình xin lỗi con. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, con tạt nước lên người con gái dì có phải cũng nên xin lỗi con gái dì không?"
Không phải chỉ vứt cái balo thôi sao, kết quả làm tới phải bị ghi lỗi?
Đều là tại Hà Nguyệt Tâm cả, bà quyết tâm phải giúp con gái trả thù lại mới được.
Vương Mộng Giai đứng bên cạnh Từ Mạn Lợi, ngước đầu lên trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, cô có ba mẹ chống lưng cho mình, còn Hà Nguyệt Tâm chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi, làm sao có thể đấu lại ba mẹ cô chứ?
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Hà Nguyệt Tâm hồi nãy, bây giờ không phải cũng phải xin lỗi cô đó thôi sao.
Hà Nguyệt Tâm nhướng mày, Từ Mạn Lợi hồi nãy vừa đến liền la lối om sòm, nhưng bây giờ suy nghĩ lại mạch lạc rạch ròi vô cùng.
"Nếu như dì đã nói là chuyện nào ra chuyện đó thì con cũng đồng ý, nhưng mọi chuyện cũng phải có trước có sau không phải sao."
Từ Mạn Lợi híp mắt lại: "Con có ý gì?"
Hà Nguyệt Tâm đưa tay lên chỉ Vương Mộng Giai: "Bạn ấy không chỉ vứt balo của con mà còn hủy hoại tập sách của con nữa, xin lỗi thì không cần đâu, bây giờ bồi thường hai thứ này trước cho con rồi nói sau."
Từ Mạn Lợi cười giễu cợt, không phải chỉ là balo và tập sách thôi sao. Bây giờ đã đợi không kịp đòi bà bồi thường rồi, con nít con nôi bị ép dữ quá đầu óc không linh hoạt rồi chứ gì. Hay là Hà Nguyệt Tâm nghĩ bà bồi thường không nổi?
"Con không phải là đang vô cớ gây sự đó sao, mấy ngày nữa dì tự nhiên sẽ bồi thường cho con thôi, hơn nữa tập sách và balo cũng phải đi mua trước đúng không nào? Bằng không con kêu dì làm phép biến ra cho con sao?"
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu, cô nhớ tới lời anh hai nói với cô, cái balo này là lấy thẳng từ nhãn hàng, như vậy chắc có rất ít chỗ bán. Hơn nữa đây là của nhãn hàng nổi tiếng của nước ngoài, cô có thấy qua quảng cáo, anh hai cũng là nhằm lúc giảm giá mới lấy được thôi.
Cô chậm rãi lắc lắc đầu, ngữ khí có chút ưu sầu: "Con sợ là hai người bồi thường không nổi."
Vương Nguy rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, mắt ông âm trầm, cười lạnh một tiếng: "Cô bé à, khẩu khí lớn thật đấy, ta làm ăn bao nhiêu năm nay, gia nghiệp tích góp ít thì cũng phải mấy triệu tệ rồi, chẳng lẽ còn không bồi thường nổi một cái balo hay sao?"
Hà Nguyệt Tâm nuối tiếc nhìn ông, cô không tính nói chuyện giảm giá ra cho ông nghe, nếu theo giá chưa giảm giá thì chắc là không thấp đâu. Tuy rằng cô không biết giá cụ thể là bao nhiêu, nhưng kiếp trước thấy chi tiêu của Hà Nguyệt Dao thì cũng có thể đoán được đại khái.
Cô cầm cái balo còn đọng lại vết bẩn lau không ra lên, lật xem bên trong balo, lôi ra logo nhãn hàng, đưa cho hai người xem.
Hai người nhìn Hà Nguyệt Tâm đưa balo cho mình xem, thì có chút không hiểu, nhướng cổ qua xem thì nhìn thấy logo mơ hồ bên trên. Thần sắc hai người từ coi thường, hoài nghi, kinh hoàng, khiếp đảm, đến cuối cùng là sắc mặt trắng bệt.
Vương Mộng Giai nhìn sắc mặt biến hóa của ba me, hiếu kỳ hỏi: "Ba, mẹ, hai người sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm kiến nghị nói: "Hay là hai người viết giấy ghi nợ đi." Cô sợ bọn họ trả không nổi bỏ trốn.
Tất cả mọi người trong sân trường xa hay gần đều đang đứng vây lại gần, còn có người còn nhỏ giọng nghị luận. Phương Viên và Hà Nguyệt Tâm đứng trước mặt cô, nhìn cô ướt như chuột lột, tạo dáng người thắng cuộc.
Lúc này cô mới ý thức được rằng, Hà Nguyệt Tâm đã phát hiện chuyện cô vứt balo của nó rồi.
Nhưng nó có phát hiện thì đã sao chứ, nó căn bản là không có chứng cứ.
Trong đám người vây quanh cũng có Lý Phàm hắn và những nam sinh đánh bóng rổ hồi nãy đang đứng cách đây không xa, chống lưng nhìn về phía bên này, trong mắt toàn là nghi vấn, lông mày cũng nhíu nhẹ lại.
Cách đó không xa còn có mấy nữ sinh từng bị Vương Mộng Giai bắt nạt qua nữa, giờ họ đang khoanh tay trước ngực đứng đó, trên mặt ai cũng là nụ cười mừng rỡ khi người khác gặp họa.
"Haha, bà nhìn bộ dạng nó kìa, đáng đời."
"Ai bảo nó kiêu chứ, cứ tưởng trong lớp không có ai có thể thu thập được nó à. Không ngờ tới lại gặp phải Hà Nguyệt Tâm chứ gì!"
"Hà Nguyệt Tâm cũng quá chịu chơi đi, nếu là tôi thì tôi không dám rồi, nếu như náo động tới chỗ giáo viên thì phải làm sao chứ?"
"Làm sao đây, tôi có chút thần tượng Hà Nguyệt Tâm rồi."
"Tôi cũng vậy, thiệt là hả giận quá mà!"
Vương Mộng Giai lau nước trên mặt đi, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngữ khí mang chút kích động chỉ trích Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên: "Chỉ vì mày có mấy thằng anh chống lưng mà đã có thể hoành hành bá đạo trong trường, tùy ý ăn hiếp người khác rồi à? Có tiền thì giỏi lắm à?"
"Chỉ là lần trước trong tiết của Thầy Vương phản đối mày đi cửa sau thôi mà đã chọc trúng mày rồi à? Nếu như mày có ý kiến gì với tao, thì có thể nói thẳng ra, nếu tao làm gì không đúng thì tao có thể xin lỗi mà. Nhưng cũng không cần phải tạt nước như vậy chứ."
Càng về sau giọng khóc trong lời nói của Vương Mộng Giai càng nặng, nghe thảm thương cực kỳ.
Mấy người bạn của Vương Mộng Giai cũng bắt đầu hùa theo: "Đúng vậy. Cái này cũng quá quá đáng rồi đi."
"Bình thường tuy rằng Mộng Giai có thẳng thắn xíu, nhưng đâu có ác ý gì với ai đâu, có cần phải làm vậy không chứ."
Những người xung quanh ai cũng đầu đầy chấm hỏi, nhưng cũng có người nghe mấy người này biện giải như vậy thì cũng lộ ra thần sắc phẫn nộ bất bình thay.
Đúng vậy, chẳng lẽ có tiền là có thể tùy tiện ăn hiếp người khác sao!
Hà Nguyệt Dao vẫn luôn đứng ở chỗ khá xa, lúc vào tiết Thể Dục Vương Mộng Giai có mượn cớ lấy đồ nên là người cuối cùng ra khỏi lớp học.
Lúc đó cô cũng không biết Vương Mộng Giai muốn làm gì, sau đó mới biết là nó đi vứt balo của Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên.
Cô bĩu bĩu môi, làm chuyện xấu xong, kết quả thế nhưng lại bị phát hiện, Vương Mộng Giai cũng thật đủ phế mà.
Thiệt cho cô mấy ngày trước còn ở đó gây xích mích cả buổi nữa chứ, ai biết được Vương Mộng Giai lại ngu vậy chứ.
Phương Viên tức giận chỉ thẳng mặt Vương Mộng Giai cả buổi nhưng lại không nói ra được lời nào cả.
Cô không nghĩ tới bản lĩnh mở mắt nói dối của Vương Mộng Giai lại lợi hại như vậy.
Càng phiền toái hơn là mỗi lần cô tức giận, càng tức thì miệng lưỡi lại càng cứng đơ ra. Khi cãi nhau gây gỗ lúc nào cũng không phát huy tốt được cả.
Mặt cô đều đỏ lựng cả rồi nhưng một chữ không nói ra khỏi miệng được.
Hà Nguyệt Tâm lạnh nhạt nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, đang chuẩn bị nói gì đó thì giáo viên Thể Dục đẩy đám đông qua hai bên bước tới.
Giáo viên nhìn nhìn tạo hình ướt như chuột lột của Vương Mộng Giai và hai xô nước đặt bên cạnh một cái.
"Ồn ào cái gì hả, xảy ra chuyện gì?"
Người bên cạnh một năm một mười kể lại chuyện vừa nãy.
Phương Viên thấy giáo viên đã tới rồi thì có chút sợ hãi mà kéo kéo tay áo của Hà Nguyệt Tâm.
"Nguyệt Tâm, giáo viên đến rồi, làm sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm cho cô một ánh mắt an ủi: "Không sao đâu."
Phương Viên nhát gan, bình thường đều không dám tiếp xúc với giáo viên, mỗi lần đến văn phòng giáo viên hai chân đều run cầm cập.
Giáo viên Thể Dục nghe xong thì lông mày nhíu chặt lại, bây giờ công nói công có lý, bà nói bà có lý.
Ông phất tay một cái: "Mấy đứa tụi em, đến Phòng Giáo Vụ hết cho tôi!"
Hà Tinh Hoài đang cầm điện thoại chơi game, màn hình đột nhiên văng ra một cuộc gọi từ Wechat, anh đang chuẩn bị tắt đi thì nhìn thấy tên của Cô Mã.
Game cũng chưa kịp tắt thì anh đã bắt máy rồi.
Giọng điệu Cô Mã mang sự lễ phép và khách sáo: "Cho hỏi có phải là phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm không?"
Hà Tinh Hoài vội ngồi thẳng người dậy: "Đúng! Là tôi!"
Không phải anh thì còn là ai nữa! Chẳng lẽ còn có thể là Hà Thúy Chi sao?
Cô Mã nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Hà Tổng, nhưng có thể anh ấy đang bận việc, cho nên không có bắt máy được. Chuyện là thế này, Hà Nguyệt Tâm ở trên trường xảy ra chút việc, làm phiền anh bây giờ có thời gian thì lên trường một chuyến."
Hà Tinh Hoài nhíu mày, em gái xảy ra chuyện rồi sao?
"Chuyện gì vậy?"
Cô Mã do dự một hồi mới nói: "Là thế này, bạn Hà Nguyệt Tâm có chút bất hòa với bạn học khác, nhưng mà anh yên tâm, bạn học bất hòa với nhau, có chút gây gỗ nhỏ là chuyện rất bình thường."
"Gây gỗ nhỏ?" Tưởng anh khờ à, nếu đã là gây gỗ nhỏ thì có thể gây tới nước mời phụ huynh à?
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Cô Mã mới nói: "Một bạn học vứt đồ của bạn Hà Nguyệt Tâm vào thùng rác, bạn Hà Nguyệt Tâm bởi vì phẫn nộ nên đã dội nước vào bạn học đó trước mặt đám đông. Nhưng mà anh đừng vội kết luận nhanh như vậy, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ chứng minh có phải là bạn học đó làm hay không."
Không có chứng cứ ư? Không có chứng cứ lại có thể khiến cho đứa em gái ngoan ngoãn của anh tát nước người ta ư??
Anh tin mới là lạ đấy.
Nhất định là người khác chọc đến Hà Nguyệt Tâm rồi. Ở trong mắt anh, cho dù là Hà Nguyệt Tâm không đúng, thì đó cũng là do người khác chọc mà thôi.
Anh đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài.
"Vứt đồ gì của em gái tôi vào thùng rác vậy?"
Ngữ khí của Hà Tinh Hoài bình đạm vô cùng, nhưng Cô Mã lại có thể cảm nhận được trong giọng nói của anh có sát khí.
Cô đáp ngay: "Balo."
Bước chân của Hà Tinh Hoài đột nhiên ngừng lại, âm u nói: "Cô nói lại lần nữa!"
Trong Phòng Giáo Vụ, mọi người đều trong trạng thái đứng sóng đôi với nhau.
Quần áo trên người Vương Mộng Giai đã ướt đẫm hết rồi, Hà Nguyệt Dao tìm một bộ đồng phục dự bị cho cô, nhưng đầu tóc vẫn mới khô một nửa thôi.
Cô cũng không kịp xử lý hình tượng thì liền bị kéo qua đây rồi.
Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên đứng ở một bên, còn Hà Nguyệt Dao thì đang dìu Vương Mộng Giai đứng cách đó không xa.
Tổng giám thị là một người đàn ông trung niên để râu, họ Triệu.
Cô Mã sắc mặt trầm đến đáng sợ, cô ngồi ở bên cạnh, trong tay còn cầm một cây thước lớn, khiến cho người khác lúc nào cũng lo sợ rằng không biết khi nào cây thước đó sẽ chào hỏi đến người mình đây.
Cô Mã nói: "Hồi nãy cô đã gọi điện cho phụ huynh của hai người rồi, bọn họ lát hồi sẽ đến ngay thôi."
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, phụ huynh của cô ư?
Ba Hà Mẹ Hà đã qua đời hết rồi, phụ huynh của cô là người nào vậy?
Lý Nham từng đến trường báo danh với cô, chắc người đến sẽ là Lý Nham nhỉ?
Thầy Triệu đầy mặt uy nghiêm, nhìn thẳng hai bạn học sinh trước mặt: "Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
Mấy người cùng nhau trần thuật lại diễn biến chuyện một lần nữa.
Hà Nguyệt Dao đi chung tới đây với Vương Mộng Giai.
Cô nói: "Thầy Triệu, tuy rằng Hà Nguyệt Tâm là chị em, nhưng đứng trước công bằng, có những lời em không thể không nói. Em biết chị em không thích Vương Mộng Giai, bởi vì Vương Mộng Giai từng phản đối việc Thầy Vương quá chiếu cố Hà Nguyệt Tâm trong tiết học của thầy ấy. Cho nên mới khiến cho trong lòng chị em không thoải mái."
"Nhưng có mâu thuẫn thì nên giao lưu giải quyết với nhau, hành vi tạt nước này là không đúng. Nếu như chuyện này phát triển tiếp nữa, mọi người ai cũng học theo thì nhà trường phải làm sao học được nữa đây?"
Cô biết các thầy cô đều thích phát ngôn như vậy, cô nói năng có khí phách, bộ dạng đang lo nghĩ cho danh tiếng của nhà trường và lớp học.
Lời vừa nói xong thì Thầy Triệu vẻ mặt hài lòng gật gật đầu, bạn học này được đấy, câu nào nói ra cũng đúng tâm can của ông cả.
Sắc mặt âm trầm của Cô Mã cũng dịu xuống. Trong đám trẻ ẩu tả này ít ra cũng có đứa đầu óc rõ ràng rồi.
Trong mắt Hà Nguyệt Dao tràn đầy lo âu: "Hơn nữa, chị em cũng không có chứng cứ việc này là do Vương Mộng Giai làm, nhưng việc chị ấy tạt nước là chuyện ai cũng thấy được cả. Phạm lỗi thì phải nhận, em thay chị em xin lỗi bạn Vương Mộng Giai."
Vương Mộng Giai thấy Hà Nguyệt Dao mấy câu nói thôi liền xoay chuyển sự tình rồi thì trong lòng mừng thầm, cô vội giả ý xua tay: "Không cần bà xin lỗi tôi, người tạt nước tôi có phải là bà đâu, người nên xin lỗi là nó kìa!"
Thầy Triệu và Cô Mã nhìn nhau một mắt, trước mắt không thể ra kết luận trước được. Nhưng với tình hình trước mắt, Hà Nguyệt Dao và Hà Nguyệt Tâm là 2 chị em, em gái lại đi chủ động đứng ra vạch trần sai lầm của chị gái.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự là Hà Nguyệt Tâm cố ý báo thù ư?
Hà Nguyệt Dao vẻ mặt đành chịu, đi đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm, khuyên: "Chị à, nếu như thái độ nhận lỗi của chị tốt thì nhà trường sẽ xử lý nhẹ thôi, chị mới chuyển đến đấy, lỡ như lại phải chuyển trường thì phải làm sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm nhìn giọng điệu nghĩ thay cho cô của Hà Nguyệt Dao, có chút mắc cười: "Em nói xong chưa?"
Hà Nguyệt Dao khựng người: "Hả?"
"Mọi người đều nói xong rồi chứ?" Hà Nguyệt Tâm lại hỏi Vương Mộng Giai.
Vương Mộng Giai cũng ngây ngốc nhìn cô.
Giọng điệu của Hà Nguyệt Tâm bình thản: "Mọi người đều nói xong rồi thì đến lượt em rồi."
"Trước tiên, em có chứng cứ."
Cô nhìn Phương Viên.
Phương Viên sớm đã chuẩn bị xong rồi, tuy rằng mặt có chút đỏ, nhưng vẫn lấy dũng khí mà đem balo và tập kiểm tra lên cho Thầy Triệu.
"Thầy và cô có thể đối chiếu chữ viết trên đó. Hàng thứ 8 của trang thứ 3 có chữ bẩn, hàng thứ 2 của trang thứ 10 có chữ ngu. Chữ thứ 3 bởi vì quá dơ bẩn nên trong tập không có. Chữ cuối cùng là chữ cút, xuất hiện ở hàng thứ 11 trang thứ 18."
Hai người đều có chút kinh ngạc, vội lật xem cuốn tập bài tập trong tay, dựa theo lời của Hà Nguyệt Tâm mà đối chiếu từng chữ một.
Khoảnh khắc Vương Mộng Giai thấy Phương Viên cầm tập bài tập đưa lên thì sắc mặt đã trắng bệt rồi.
Bọn nó lấy tập bài tập của cô khi nào vậy?
Cô vốn không tính viết những chữ đó lên, nhưng cuối cùng nhớ tới cảnh Lý Phảm nhìn Hà Nguyệt Tâm đỏ mặt thì liền cầm bút viết lên liền. Viết lên cũng chỉ là vì để xả cơn giận mà thôi.
Trước đây khi cô làm những chuyện này, người trong lớp cho dù biết là cô làm, nhưng cũng không có ai dám mách lên giáo viên cả.
Cho dù có đi thì cũng chỉ là một câu nói bậy mà thôi, cùng lắm là chịu phê bình mấy câu, không đau không xót.
Ai có thể nghĩ tới Hà Nguyệt Tâm sẽ vì chuyện này mà đối chiếu chữ viết, cuối cùng còn náo động đến chỗ giáo viên chứ.
Hà Nguyệt Dao thấy vậy liền lén trừng Vương Mộng Giai một cái, nó ngu vừa thôi chứ? Đang yên đang lành viết chữ làm gì chứ? Đây không phải là đưa thóp cho Hà Nguyệt Tâm nắm sao.
Cô không khỏi hối hận vì đã biện giải cho Vương Mộng Giai, sao cô có thể biết được Vương Mộng Giai không chỉ vứt balo mà còn làm thêm chuyện bao đồng này chứ.
Hai thầy cô lật tập, đối chiếu từng nét chữ thì thấy chữ viết trong tập quả thực giống hệt trên balo.
Hai người đều thấy có chút khó tin. Thật sự là Vương Mộng Giai làm không sai rồi.
Bất quá trọng điểm mà Cô Mã quan tâm không phải cái này, cô có chút ngạc nhiên hỏi: "Mỗi hàng mỗi trang em đều nhớ hết được sao?"
Đây là trí nhớ đáng sợ gì đây.
Hà Nguyệt Tâm không phải là học yếu sao, tại sao trí nhớ lại tốt vậy chứ??
Sắc mặt Thầy Triệu đen hẳn đi, ông xém chút nữa đã tin những lời quỷ quái của Hà Nguyệt Dao và Vương Mộng Giai rồi, đám trẻ bây giờ, đạo hạnh đứa nào đứa nấy cao thâm như vậy, diễn tới tận mặt thầy cô rồi.
Ông trầm giọng nói: "Bây giờ chứng cứ đã có rồi, hai em còn không nhận lỗi à?"
Hà Nguyệt Dao hận thời gian không thể nghịch chuyển, sớm biết Vương Mộng Giai ngu vậy thì cô đã không nói giúp nó rồi, bây giờ liên lụy đến bản thân luôn rồi.
Cô thành thật nhận sai: "Là em đã không làm rõ sự thật liền suy đoán lung tung. Xin lỗi."
Cô Mã nhíu mày, Hà Nguyệt Tâm và Hà Nguyệt Dao là chị em ruột đúng không?
Bình thường Hà Nguyệt Dao nhìn rất là hoạt bát ngoan hiền, thành tích cũng rất tốt. Cũng chưa từng làm ra chuyện gì khiến thầy cô phiền lòng cả.
Tại sao Hà Nguyệt Dao là em gái chưa làm rõ sự thật liền đi nói giúp người ngoài mà không giúp chị mình chứ?
Thật là kỳ lạ mà?
Sắc mặt Vương Mộng Giai trắng như tờ giấy. Bây giờ chứng cứ có rồi, cô cũng không thể nào chối cãi tiếp được nữa.
Trong lòng cô hung hăng mắng chửi Hà Nguyệt Tâm một câu, siết chặt ngón tay, cúi đầu thành thật nói: "Thầy, em......chỉ là thấy balo của bọn họ quá đẹp mới nhịn không được. Em không phải cố ý đâu, em đồng ý xin lỗi 2 bạn Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên, viết kiểm điểm và đền cho 2 bạn balo và tập sách mới."
Cô nghĩ tới gì đó và nói tiếp: "Nhưng 2 bạn cũng đã tạt nước em rồi, cũng coi như là hả giận rồi......"
Nói xong cô có chút uất ức mà cúi đầu hít mũi, đầu tóc vẫn còn hơi ướt, nhìn rất đáng thương.
Thầy Triệu và Cô Mã thả phào một hơi. Đúng vậy, Hà Nguyệt Tâm cũng đã trút giận rồi, phạt cũng phạt rồi, chuyện này nói tới cũng chỉ là chuyện gây gỗ nhỏ giữa bạn học với nhau mà thôi.
Hơn nữa Vương Mộng Giai cũng đã nói là đồng ý bồi thường balo và tập sách rồi.
Vậy chuyện này cũng nên lật sang trang khác rồi nhỉ.
Hà Nguyệt Tâm nhìn biến hóa biểu cảm trên mặt hai thầy cô. Đây là muốn bỏ qua chuyện này rồi sao?
Cô lạnh lùng mở miệng: "Hai thầy cô, chúng ta lượt lại quá trình sự việc một chút nào."
Thầy Triệu vẫn chưa phản ứng lại được: "Cái gì?"
Hà Nguyệt Tâm lạnh nhạt nhìn Vương Mộng Giai: "Trước tiên, bạn ấy vứt balo của bọn em trước, bọn em tạt nước bạn ấy sau. Hà Nguyệt Dao nói hành vi tạt nước không đúng, làm xấu bầu không khí học đường, vậy chẳng lẽ hành vi vứt balo tập sách lại là đúng ư?"
Sắc mặt Cô Mã ngưng trọng: "Tạt nước không đúng, vứt balo tập sách cũng là không đúng."
Hà Nguyệt Tâm lại nói tiếp: "Đúng, Thập Nhất Trung là trường cấp 3 trọng điểm, cơ sở vật chất tốt, quy định trường nghiêm ngặt, trước giờ luôn lấy việc nâng cao thành tích của học sinh làm tôn chỉ hàng đầu. Vương Mộng Giai phá hư cái gì không được, thế nhưng lại đi phá hư tập sách, mọi người nói xem đây là tại sao?"
Cô Mã nghi hoặc, Thầy Triệu sờ râu, đáp thử: "Là vì......báo thù ư?"
Giọng nói thường ngày nhẹ dịu của Hà Nguyệt Tâm giờ phút này có chút oai phong lẫm liệt: "Không, đây không chỉ là báo thù, tập sách đối với học sinh mà nói là thứ quý giá biết bao, nó chứa đựng nguồn kiến thức bao la, chứa đựng tương lai của tụi em. Hành vi này của bạn ấy không những là báo thù, mà còn là cản trợ việc học của người khác! Là đang cản trợ lớp tụi em tiến bộ! Cản trợ nhà trường tiến bộ! Là đang giẫm đạp người khác để bò lên cao!"
Vương Mộng Giai đờ đẫn nói: "Hả?"
Thầy Triệu và Cô Mã nhíu chặt mày hơn, hình như cũng có lý. Mỗi học kỳ Thập Nhất Trung đều sẽ tiến hành thi phân lớp, cơ chế này nghiêm khắc hơn những trường khác rất nhiều, tương đương với việc ủng hộ cạnh tranh trá hình, cũng dẫn tới bầu không khí học tập trong trường bọn họ nồng đậm hơn những trường khác rất nhiều.
Ngữ khí của Hà Nguyệt Tâm trầm trọng hơn: "Bạn Vương Mộng Giai không có chút khái niệm cùng tiến cùng lui nào cả. Nếu như mỗi người đều giống Vương Mộng Giai vậy, không bỏ tâm tư vào việc học, ngược lại tối ngày đi ngăn cản người khác học hành, thì là cạnh tranh ác tính, không phải là cạnh tranh công bằng nữa. Là hành vi ngăn cản toàn thể học sinh tiến bộ. Một học sinh như vậy là mầm móng độc hại trên con đường phát triển của Thập Nhất Trung!"
Sắc mặt Cô Mã ngưng trọng hơn rất nhiều: "Đúng!"
Điều quan trọng nhất của Thập Nhất Trung là gì, là học tập! Nếu như không bàn về học tập không bàn về thành tích thì nhưng cái khác cũng coi như bằng không! Nếu không phải điểm bình quân và tố chất học sinh cao thì những trường khác đã vượt qua bọn họ lâu rồi.
"Nếu như bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, nếu như hủy hoại tập sách của người khác mà không cần phải trả bất kỳ cái giá gì, hoặc là chỉ trả cái giá rất nhỏ, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì tiếp đây?"
Ngữ điệu Cô Mã trầm trọng: "Các bạn học sẽ cảm thấy tập sách không cần yêu quý, hủy hoại cũng là không sao cả, nếu tệ hơn nữa sẽ có người vì muốn vượt hạng người khác mà cố ý đi hủy hoại tập sách của người đó!"
Thấy Cô Mã hiểu rồi, Hà Nguyệt Tâm tiếp tục nói: "Cho nên, em cho rằng chỉ tạt nước không thôi vẫn chưa đủ, phải cho bạn ấy một bài học nhớ đời, ghi lỗi vào học bạ, phạt viết kiểm điểm, để cảnh cáo tất cả học sinh của Thập Nhất Trung! Như vậy sau này sẽ không còn ai dám hủy hoại tập sách nữa! Không còn ai dám cạnh tranh ác ý nữa! Lần này tất cả học sinh của Thập Nhất Trung thấy cảnh cáo mà chừa rồi thì sẽ trở thành một thành tựu to lớn trong quá trình tiến bộ của Thập Nhất Trung! Thập Nhất Trung sẽ trở thành tấm gương học tập cạnh tranh công bằng cho những trường khác noi theo!"
Thầy Triệu nhịn không được rồi, vỗ đùi đứng thẳng người dậy, mắt ông lóe lên sự kích động: "Tốt!! Nói tốt lắm!"
Hà Nguyệt Tâm nói không sai! Sách tài liệu là thứ quan trọng đến dường nào, nếu là vấn đề nhỏ thì chỉ là trò đùa dai mà thôi, nhưng nghiêm trọng hơn thì chính là miệt thị tài liệu giảng dạy! Đây là chuyện về thái độ học tập, một học sinh không tôn trọng tập sách thì có thể học hành đàng hoàng được sao?
Cô Mã cũng không biết đã ngồi thẳng lưng từ lúc nào. Lời lẽ của Hà Nguyệt Tâm đanh thép, ngữ khí hùng dũng như vậy. Nghe qua thì thấy logic không đúng lắm, nhưng lại rất hợp lý.
Tập sách không quan trọng sao? Không có cái gì quan trọng hơn tập sách cả! Hủy hoại tập sách có đáng phạt không? Đương nhiên là đáng, còn phải phạt nặng nữa!
Phương Viên mở lớn mắt ra, nhìn như vừa mới hồi thần lại từ những lời nói của Hà Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm, bà......thật biết nói mà."
Bình thường một Hà Nguyệt Tâm nhìn ngoan hiền an tĩnh bây giờ cứ như biến thành một người khác vậy, cứ như đang diễn thuyết trên sân khấu vậy.
Hà Nguyệt Tâm nói như vậy liền khiến cho hành vi vứt balo báo thù nho nhỏ của Vương Mộng Giai trờ thành chuyện cản trở tất cả thầy cô và học sinh trong trường học tập vậy.
Nhìn thần sắc của hai thầy cô thì cũng đã phát giác được chuyện này nhìn như rất nhỏ, nhưng nếu mà dung túng thì có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hà Nguyệt Tâm cười nhạt. Kiếp trước lúc lên đại học, cô bị bạn bè kéo vào Câu lạc bộ diễn thuyết của trường, có học được chút lông tơ từ trong đó.
Hà Nguyệt Dao và Vương Mộng Giai đều ngây người nhìn cô, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Vương Mộng Giai có chút ngỡ ngàng, cô không chỉ vứt balo và tập sách của Hà Nguyệt Tâm thôi sao, tại sao giờ đã thành mầm móng cản trở bạn học rồi chứ??
Cô Mã mặt mày nghiêm túc nhìn Vương Mộng Giai một mắt, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Đây là chuyện tương đối nghiêm trọng, đợi phụ huynh của hai me đến rồi, chúng ta sẽ thương lượng tiếp, xem là ghi lỗi vào học bạ hay là xử lý sao nữa."
Sắc mặt Vương Mộng Giai trắng bệt đến đáng sợ, cô không phải đã nói là sẽ bồi thường cho Hà Nguyệt Tâm rồi sao, hai thầy cô không phải đã tính là sẽ cho qua rồi sao?
Hà Nguyệt Tâm chỉ nói hai ba câu thôi thế nhưng đã khiến cô phải đến bước bị ghi lỗi rồi.
Ghi lỗi sẽ như thế nào? Nó sẽ mãi mãi nằm trong hồ sơ cá nhân của cô, không những không không có cách nào tham gia bình chọn học sinh ưu tú trên lớp nữa, sau khi tốt nghiệp danh sách đề cư học sinh tốt nghiệp ưu tú sẽ không có duyên gì với cô nữa.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, mắt cô đột nhiên sáng rỡ lên.
Một cặp vợ chồng trung niên bước vào từ ngoài cửa, người phụ nữ ăn diện rất kỹ càng, trên tay trên cổ đều đeo đầy trang sức châu báu, người phụ nữ vừa thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Vương Mộng Giai thì lập tức "aiyo" một tiếng, đau lòng ôm con gái vào lòng.
Bà gào lên: "Đây là ai làm vậy, ôi trời ơi!"
"Con gái tôi đến đây là để học, không phải là để mấy người ăn hiếp đâu!"
Thấy bộ dạng đau lòng thay con gái của người phụ nữ, Thầy Triệu có chút đau đầu, sợ nhất chính là gặp phải loại phụ huynh này, thương con thương cái như cái gì vậy đấy, nói chung thì sai đều là người khác cả, con mình không làm gì sai cả.
Người đàn ông trung niên trầm mặt, ánh mắt hung ác quét khắp văn phòng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người phải cho tôi một lời giải thích."
Thầy Triệu lấy ghế cho hai người ngồi, Vương Mộng Giai dựa vào lòng mẹ, Thầy Triệu mặt nở nụ cười lễ phép một năm một mười kể lại mọi chuyện.
Cũng nhấn mạnh là đã có bằng chứng chứng minh đích thực là Vương Mộng Giai vứt balo của Hà Nguyệt Tâm.
Thầy Triệu nhấn mạnh ngữ khí: "Xé rách tập sách là chuyện ảnh hưởng rất lớn, trường học sẽ ghi lỗi nhỏ vào học bạ của con gái anh chị."
Người đàn ông trung niên tên là Vương Nguy 王巍, người phụ nữ tên là Từ Mạn Lợi 徐曼莉.
Hai người vừa nghe là phải ghi lỗi thì nhìn nhau một mắt, trong mắt đều là ánh nhìn không thể tin nổi.
Không phải chỉ là vứt balo và tập sách thôi sao, sao giờ lại trở thành chuyện nghiêm trọng như vậy rồi chứ?
Thầy Triệu dùng lời nói của mình thuật lại quan hệ thiệt và lợi mà Hà Nguyệt Tâm nói hồi nãy một lần nữa.
Vương Nguy nghe xong thì trầm mặc không nói một lời, môi mím chặt lại. Ông không cảm thấy chuyện vứt cặp có gì nghiêm trọng cả, nhưng trong mắt Thầy Triệu thì ghi lỗi đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Từ Mạn Lợi không biết phản bác lại Thầy Triệu từ đâu, nhưng trong lòng có một ngụm khí không cách nào nuốt trôi được, bà nói với Hà Nguyệt Tâm: "Con gái làm sai chuyện, dì thay con gái mình xin lỗi con. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, con tạt nước lên người con gái dì có phải cũng nên xin lỗi con gái dì không?"
Không phải chỉ vứt cái balo thôi sao, kết quả làm tới phải bị ghi lỗi?
Đều là tại Hà Nguyệt Tâm cả, bà quyết tâm phải giúp con gái trả thù lại mới được.
Vương Mộng Giai đứng bên cạnh Từ Mạn Lợi, ngước đầu lên trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, cô có ba mẹ chống lưng cho mình, còn Hà Nguyệt Tâm chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi, làm sao có thể đấu lại ba mẹ cô chứ?
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Hà Nguyệt Tâm hồi nãy, bây giờ không phải cũng phải xin lỗi cô đó thôi sao.
Hà Nguyệt Tâm nhướng mày, Từ Mạn Lợi hồi nãy vừa đến liền la lối om sòm, nhưng bây giờ suy nghĩ lại mạch lạc rạch ròi vô cùng.
"Nếu như dì đã nói là chuyện nào ra chuyện đó thì con cũng đồng ý, nhưng mọi chuyện cũng phải có trước có sau không phải sao."
Từ Mạn Lợi híp mắt lại: "Con có ý gì?"
Hà Nguyệt Tâm đưa tay lên chỉ Vương Mộng Giai: "Bạn ấy không chỉ vứt balo của con mà còn hủy hoại tập sách của con nữa, xin lỗi thì không cần đâu, bây giờ bồi thường hai thứ này trước cho con rồi nói sau."
Từ Mạn Lợi cười giễu cợt, không phải chỉ là balo và tập sách thôi sao. Bây giờ đã đợi không kịp đòi bà bồi thường rồi, con nít con nôi bị ép dữ quá đầu óc không linh hoạt rồi chứ gì. Hay là Hà Nguyệt Tâm nghĩ bà bồi thường không nổi?
"Con không phải là đang vô cớ gây sự đó sao, mấy ngày nữa dì tự nhiên sẽ bồi thường cho con thôi, hơn nữa tập sách và balo cũng phải đi mua trước đúng không nào? Bằng không con kêu dì làm phép biến ra cho con sao?"
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu, cô nhớ tới lời anh hai nói với cô, cái balo này là lấy thẳng từ nhãn hàng, như vậy chắc có rất ít chỗ bán. Hơn nữa đây là của nhãn hàng nổi tiếng của nước ngoài, cô có thấy qua quảng cáo, anh hai cũng là nhằm lúc giảm giá mới lấy được thôi.
Cô chậm rãi lắc lắc đầu, ngữ khí có chút ưu sầu: "Con sợ là hai người bồi thường không nổi."
Vương Nguy rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, mắt ông âm trầm, cười lạnh một tiếng: "Cô bé à, khẩu khí lớn thật đấy, ta làm ăn bao nhiêu năm nay, gia nghiệp tích góp ít thì cũng phải mấy triệu tệ rồi, chẳng lẽ còn không bồi thường nổi một cái balo hay sao?"
Hà Nguyệt Tâm nuối tiếc nhìn ông, cô không tính nói chuyện giảm giá ra cho ông nghe, nếu theo giá chưa giảm giá thì chắc là không thấp đâu. Tuy rằng cô không biết giá cụ thể là bao nhiêu, nhưng kiếp trước thấy chi tiêu của Hà Nguyệt Dao thì cũng có thể đoán được đại khái.
Cô cầm cái balo còn đọng lại vết bẩn lau không ra lên, lật xem bên trong balo, lôi ra logo nhãn hàng, đưa cho hai người xem.
Hai người nhìn Hà Nguyệt Tâm đưa balo cho mình xem, thì có chút không hiểu, nhướng cổ qua xem thì nhìn thấy logo mơ hồ bên trên. Thần sắc hai người từ coi thường, hoài nghi, kinh hoàng, khiếp đảm, đến cuối cùng là sắc mặt trắng bệt.
Vương Mộng Giai nhìn sắc mặt biến hóa của ba me, hiếu kỳ hỏi: "Ba, mẹ, hai người sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm kiến nghị nói: "Hay là hai người viết giấy ghi nợ đi." Cô sợ bọn họ trả không nổi bỏ trốn.
Bình luận facebook