Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: 8: Không Vào Biên Chế Là Tội Nặng Nhất
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Diêm Tống hình như trời sinh đã có mệnh làm quỷ sai.
Mấy tên tiểu quỷ hay gây chuyện kia, thế mà lại nghe lời hắn răm rắp.
"Nhất định là do cậu lao lực quá độ mà chết, các lãnh đạo thích nhất là mấy tên quỷ sai chăm chỉ như cậu, chẳng trách nhìn còn trẻ như vậy."
Ở âm phủ, khuôn mặt của mỗi người đều là hình dạng cuối cùng của bọn họ trước khi qua đời.
- -- Phong Đô đại đế, ước chừng mới chỉ ngoài 20 tuổi.
"Có lẽ vậy."
Diêm Tống tạm dừng đôi tay bận rộn của mình.
"Chị Mạnh, sao chị lại làm Mạnh Bà."
"Tôi hả, đương nhiên là tôi thi vào biên chế rồi, cậu chưa nghe câu Trong 3 tội bất hiếu, không vào biên chế là tội nặng nhất à."
(*) Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong 3 tội bất hiếu, không có con là tội nặng nhất.
Tôi thở dài.
"Khi còn sống thì không thi cử được, đến khi chết rồi cũng phải cho lão Mạnh gia tôi đây có chút khẩu khí chứ."
"Ờ."
Diêm Tống bỗng nhiên mất hứng.
- -- Cười chết thôi!
- -- 500 trước làm gì có cơ hội thi vào quan chức.
Tôi chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi.
Thực ra, tôi cũng không nhớ rõ tại sao mình lại đi thi để nhận chức Mạnh Bà nữa?
Sau khi chết, tôi chỉ biết là, tôi không uống canh.
- -- Vậy nên không thể đi qua cầu Nại Hà được.
Mà thôi quên đi.
- -- Đã 500 năm trôi qua rồi, tôi không nhớ cũng chẳng có gì lạ.
===
Tôi rút ra 1 quyển sổ rồi đưa cho Diêm Tống.
"Từ hôm nay trở đi, cậu phải ghi chép lại thông tin của các hồn ma đã đi qua cầu Nại Hà, chẳng hạn như tên, tuổi, giới tính, nơi sinh, nguyên nhân qua đời,..."
Diêm Tống do dự một lúc.
"Nhưng đây không phải là công việc của Phán Quan sao?"
(*) Phán quan (判官) hay Minh phán (冥判): 1 chức quan của âm phủ được nhắc đến trong Đạo giáo, Phật giáo, tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.
Nhiệm vụ chính là quản lý tuổi thọ của loài người, báo ứng thiện ác, trừng phạt ác quỷ.
"Ừ, Diêm vương bảo làm đấy.
Lãnh đạo hay bắt chúng ta làm những chuyện vô nghĩa như này."
Tôi nhìn Diêm Tống.
"Cậu nói xem, có phải không?"
Diêm Tống không trả lời, lặng lẽ mở quyển sổ, bắt đầu ghi chép.
"À đúng rồi, ngày mai lão Diêm vương muốn xuống đây thị sát, cậu nhớ quét dọn chỗ này cho sạch sẽ."
Thật là kỳ quái, mấy chục năm qua chưa thấy Diêm vương xuống chỗ tôi thị sát lần nào.
- -- Sao hôm nay lại nổi hứng muốn đi thị sát nhỉ?
Tôi nhìn khuôn mặt của Diêm Tống.
- -- Nếu lão Diêm vương mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, chắc sẽ đau tim thổ huyết ngay tại chỗ mất!
"Ngày mai cậu không cần tới đây, lỡ không may lại bất cẩn rồi phạm sai lầm trước mặt Diêm Vương.
Cậu ra quán ăn vặt ở Hoàng Tuyền, xem gần đây có làm thêm món gì mới không."
- -- Vẫn chưa ổn lắm.
Tôi nghĩ một chút rồi nói thêm.
"Cậu ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, dù mấy tiểu quỷ sai khác thấy cậu được nghỉ cũng sẽ không làm khó dễ."
- -- Tuyệt vời!
- -- Không một chút sai sót nào luôn!
[HẾT CHƯƠNG 8].
===
Diêm Tống hình như trời sinh đã có mệnh làm quỷ sai.
Mấy tên tiểu quỷ hay gây chuyện kia, thế mà lại nghe lời hắn răm rắp.
"Nhất định là do cậu lao lực quá độ mà chết, các lãnh đạo thích nhất là mấy tên quỷ sai chăm chỉ như cậu, chẳng trách nhìn còn trẻ như vậy."
Ở âm phủ, khuôn mặt của mỗi người đều là hình dạng cuối cùng của bọn họ trước khi qua đời.
- -- Phong Đô đại đế, ước chừng mới chỉ ngoài 20 tuổi.
"Có lẽ vậy."
Diêm Tống tạm dừng đôi tay bận rộn của mình.
"Chị Mạnh, sao chị lại làm Mạnh Bà."
"Tôi hả, đương nhiên là tôi thi vào biên chế rồi, cậu chưa nghe câu Trong 3 tội bất hiếu, không vào biên chế là tội nặng nhất à."
(*) Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong 3 tội bất hiếu, không có con là tội nặng nhất.
Tôi thở dài.
"Khi còn sống thì không thi cử được, đến khi chết rồi cũng phải cho lão Mạnh gia tôi đây có chút khẩu khí chứ."
"Ờ."
Diêm Tống bỗng nhiên mất hứng.
- -- Cười chết thôi!
- -- 500 trước làm gì có cơ hội thi vào quan chức.
Tôi chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi.
Thực ra, tôi cũng không nhớ rõ tại sao mình lại đi thi để nhận chức Mạnh Bà nữa?
Sau khi chết, tôi chỉ biết là, tôi không uống canh.
- -- Vậy nên không thể đi qua cầu Nại Hà được.
Mà thôi quên đi.
- -- Đã 500 năm trôi qua rồi, tôi không nhớ cũng chẳng có gì lạ.
===
Tôi rút ra 1 quyển sổ rồi đưa cho Diêm Tống.
"Từ hôm nay trở đi, cậu phải ghi chép lại thông tin của các hồn ma đã đi qua cầu Nại Hà, chẳng hạn như tên, tuổi, giới tính, nơi sinh, nguyên nhân qua đời,..."
Diêm Tống do dự một lúc.
"Nhưng đây không phải là công việc của Phán Quan sao?"
(*) Phán quan (判官) hay Minh phán (冥判): 1 chức quan của âm phủ được nhắc đến trong Đạo giáo, Phật giáo, tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.
Nhiệm vụ chính là quản lý tuổi thọ của loài người, báo ứng thiện ác, trừng phạt ác quỷ.
"Ừ, Diêm vương bảo làm đấy.
Lãnh đạo hay bắt chúng ta làm những chuyện vô nghĩa như này."
Tôi nhìn Diêm Tống.
"Cậu nói xem, có phải không?"
Diêm Tống không trả lời, lặng lẽ mở quyển sổ, bắt đầu ghi chép.
"À đúng rồi, ngày mai lão Diêm vương muốn xuống đây thị sát, cậu nhớ quét dọn chỗ này cho sạch sẽ."
Thật là kỳ quái, mấy chục năm qua chưa thấy Diêm vương xuống chỗ tôi thị sát lần nào.
- -- Sao hôm nay lại nổi hứng muốn đi thị sát nhỉ?
Tôi nhìn khuôn mặt của Diêm Tống.
- -- Nếu lão Diêm vương mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, chắc sẽ đau tim thổ huyết ngay tại chỗ mất!
"Ngày mai cậu không cần tới đây, lỡ không may lại bất cẩn rồi phạm sai lầm trước mặt Diêm Vương.
Cậu ra quán ăn vặt ở Hoàng Tuyền, xem gần đây có làm thêm món gì mới không."
- -- Vẫn chưa ổn lắm.
Tôi nghĩ một chút rồi nói thêm.
"Cậu ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, dù mấy tiểu quỷ sai khác thấy cậu được nghỉ cũng sẽ không làm khó dễ."
- -- Tuyệt vời!
- -- Không một chút sai sót nào luôn!
[HẾT CHƯƠNG 8].
Bình luận facebook