Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Nhìn tên hai người đã ký ở trang cuối cùng, Việt Phỉ hít một hơi thật sâu, lấy ra bản của mình và đóng tập tài liệu lại.
Ký rồi thì không hối hận, lằng nhà lằng nhằng, không giống cánh đàn ông chút nào!
Mấy ngày nay cậu không muốn ăn gì, làm gì cũng không nên hồn, nhưng bây giờ sau 10 phút an ủi tin tức tố đó, cậu lại cảm nhận được cơn đói lâu rồi chưa tới, đồng thời nhớ ra một thứ khác cần phải làm: Kỳ thi cuối kỳ.
Trong nhóm chat kí túc xá, bạn cùng phòng đang chọc cậu hỏi tại sao Việt Phỉ vẫn chưa đến lớp.
Việt Phỉ rep: Xin nghỉ học một tháng, ốm rồi.
Triệu Chí Kính: Mày còn yếu hơn cả Omega.
Việt Phỉ : ... Phắn đi, không tiễn.
Các bạn cùng phòng khác: Vậy tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.
Việt Phỉ : Ừm.
Việt Phỉ xuống nhà tự nấu một bát mì cho mình, ăn uống đơn giản xong, cậu quay lại phòng học bắt đầu đọc sách.
Mặc dù không đi học được, nhưng tự học ở nhà cũng là một cách tốt, tuy rằng còn hai tháng nữa mới thi cuối kỳ, nhưng dựa vào nền tảng kiến thức của bản thân, nếu cậu muốn đạt học bổng thì từ nay về sau sẽ không được rảnh rỗi chút nào.
Buổi tối khi Cố Nguy về đến nhà, hắn liếc nhìn tập tài liệu được đặt ở trên bàn trong phòng khách.
Cố Nguy đi tới bàn, cầm tập tài liệu lên mở ra, thấy chỉ còn một bản của mình, ánh mắt hắn nhìn về phía bậc thang dẫn lên tầng hai, khóe miệng hơi cong lên.
...
Ngày hôm sau, Việt Phỉ tỉnh dậy, rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống tầng một ăn sáng.
Dì Trần vẫn đến nấu cơm như thường lệ, chắc hẳn là được Cố Nguy sắp xếp lại. Việt Phỉ vừa uống cháo vừa ôn lại nội dung kiến thức trong cuốn sách mà mình đã đọc tối hôm qua, sau khi rửa bát xong, cậu nhận ra hình như mình đã quên điều gì đó.
Cố Nguy đâu rồi?
Tin tức tố đang chuẩn bị rục rịch trong người khiến Việt Phỉ có chút lo lắng, cậu bấm điện thoại di động gọi cho Cố Nguy.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Việt Phỉ sửng sốt, Cố Nguy vẫn ở nhà.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Cố Nguy bước ra khỏi căn phòng đã được biến thành phòng tập thể dục ở tầng một, tay cầm điện thoại di động vẫn vui vẻ rung lên từng hồi chuông.
Mặc kệ cái trán đầy mồ hôi, Cố Nguy đi nhanh tới chỗ Việt Phỉ, lắc lắc điện thoại di động: "Tìm tôi à?"
Việt Phỉ vội vàng nhấn cúp máy, nói: "Ừm, anh ăn chưa?"
Cố Nguy: "Ăn rồi, hôm nay cậu dậy muộn. "
Việt Phỉ cảm thấy hơi áy náy: "Hơi muộn thôi mà. "
"Lại đây." Cố Nguy vươn tay ra hiệu.
Biết chuyện gì sắp xảy ra, Việt Phỉ im lặng tiến đến gần hắn.
Có lẽ là vì vừa tập thể dục nên môi của Cố Nguy rất nóng, Việt Phỉ vừa tiếp nhận tin tức tố của đối phương vừa thẩn thơ nghĩ vậy.
Thấy cậu không tập trung, Cố Nguy cắn môi dưới của cậu.
Việt Phỉ bị đau, hừ một tiếng bất mãn.
Ngay sau đó, cái chạm nhẹ trên môi trở nên mạnh mẽ hơn.
Việt Phỉ không đứng vững, đưa tay lên đặt ở bên cổ đối phương, lại sờ được mồ hôi và thân nhiệt nóng muốn bỏng tay, người cậu không khỏi run lên, vô thức lùi lại một bước.
Alpha cũng không vì thấy cậu định rút lui mà dừng hành động, ngược lại theo đà bước chân của cậu, chắn một tay lên tủ, vây người vào giữa tủ kính và vòng tay.
Việt Phỉ dựa lưng vào tủ, bàn tay đặt ở gáy vô thức xen lên vào từng sợi tóc của người đối diện, sau đó giơ tay còn lại lên, gần như treo cả thân mình ở trên người đối phương.
"Này... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Tiếng kêu của dì Trần vang lên từ phía cửa, nhưng lúc này Việt Phỉ đã hoàn toàn mất đi phản ứng với thế giới bên ngoài, chỉ một mặt khao khát tin tức tố từ người của Alpha.
Nhưng Cố Nguy vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đứng thẳng dậy muốn rời đi, nhưng môi dưới lại Việt Phỉ ngậm chặt trong miệng, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, thay vì rút lui, hắn lại tiến lên đẩy môi người kia ra.
Ý thức được môi của đối phương rời đi, Việt Phỉ mơ màng mở mắt muốn đuổi theo.
Nhưng Cố Nguy đã đưa tay lên che miệng cậu.
"Mười phút rồi."
Việt Phỉ tỉnh táo lại, buông tay đang để trên cổ đối phương ra rồi lùi lại.
Rời bàn tay đang che miệng cậu đi, Cố Nguy đưa tay lên, dùng ngón tay cái xoa xoa khóe miệng mình, nói với Việt Phỉ: "Hôm qua tôi nói không cần cắn."
Việt Phỉ đỏ mặt: "Tôi xin lỗi..."
Đến tận khi Cố Nguy thu dọn đồ đạc đi đến công ty, Việt Phỉ mới nhận ra chính Cố Nguy là người đã cắn cậu trước mà.
...
Hôm nay là ngày Cố Nguy bàn giao công việc cho Cố Thiên Thịnh, ông đã đến công ty từ rất sớm và đang đợi Cố Nguy.
Khi thấy Cố Nguy đi ra khỏi thang máy, Cố Thiên Thịnh đang ngồi trong phòng VIP chờ đợi, không khỏi nói: "Thái độ làm việc của anh càng ngày càng lười biếng."
Cố Nguy đi qua cửa, nghe xong lời này thì dừng lại, nhìn ông. "Ba? Tại sao ba lại đến công ty?"
"..." Cố Thiên Thịnh chỉ muốn xoay người rời đi, nhưng ông đã kìm lại, "Anh không định đi hưởng tuần trăng mật sao? Anh nghĩ tôi tới đây gánh vác việc của anh là cho ai?"
Cố Nguy giả vờ: "Suýt nữa thì quên mất, mời ba đến phòng làm việc của con, vất vả cho ba rồi."
Cố Thiên Thịnh đứng dậy đi theo hắn vào văn phòng.
Trong lúc chờ thư ký mang trà tới, Cố Nguy ngồi xuống ghế sô pha, nói với Cố Thiên Thịnh: "Ba ngồi đây đi."
Cố Thiên Thịnh xem qua nội thất của văn phòng, đã lâu rồi ông không đến công ty, nhưng Cố Nguy cũng không thay đổi đồ đạc gì ở đây. Sự bất mãn trong lòng hơi nguôi ngoai, Cố Thiên Thịnh đi ngang qua Cố Nguy, định ngồi xuống sô pha đối diện.
Vô tình lại nhìn thấy những ngón tay bị hằn lên sau gáy.
"Bây giờ Beta của anh đang làm gì? Vẫn đang đi học à?" Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Cố Thiên Thịnh hỏi việc trong nhà.
Cố Nguy không biết vì sao đột nhiên ông lại quan tâm đến Việt Phỉ, nhưng vẫn trả lời ông: "Tên em ấy là Việt Phỉ. Hôm nay Tiểu Phỉ ở nhà, trong người không thoải mái, xin nghỉ học."
Cố Thiên Thịnh khịt mũi, "Người trẻ tuổi vẫn cần phải kiềm chế một chút. "
Cố Nguy hiểu ý ông, nhưng cũng không để ý: "Em ấy rất ngoan."
"Tôi biết nó ngoan rồi." ' Lấy trà từ thư ký, Cố Thiên Thịnh tiếp tục nói, "Tôi nói người cần kiềm chế là anh."
Thư ký "!!!"
Cố Nguy: "?"
Thấy hiếm khi hắn ngây người, cuối cùng Cố Thiên Thịnh cảm thấy mình có một chút uy nghiêm của một người cha: "Dấu vết trên cổ phải che đi, trong công ty phải biết đúng mực."
Cố Nguy nhớ lại nụ hôn vào buổi sáng, còn để lại dấu vết trên cổ hắn sao? Ngoài cắn ra còn biết cả cào, y như một con mèo hoang nhỏ.
Cười một tiếng, Cố Nguy nhìn Cố Thiên Thịnh: "Sinh hoạt hàng ngày mà thôi, mong ba thứ lỗi."
Thấy Cố Thiên Thịnh đưa người khác lên điều hành văn phòng, Cố Nguy đã cho thư ký và trợ lý của mình nghỉ một tháng.
"Ba, 1 tháng tới ngài vất vả rồi."
Cố Thiên Thịnh: "Hai đứa đi vui vẻ nhé."
...
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, gần tới tối Cố Nguy mới trở về Nam Loan Hương. Ngay khi mở cửa, hắn đã thấy Việt Phỉ đang dán những quả bóng bay đầy màu sắc lên tường.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Thấy hắn quay lại, Việt Phỉ ngạc nhiên: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cố Nguy: "Hôm nay bàn giao công việc với ba tôi, tháng sau sẽ nghỉ phép."
Việt Phỉ hiểu, nhưng vẫn có chút ủ rũ, cậu vốn định tạo một niềm vui bất ngờ cho người ta, giờ chắc chỉ còn bất ngờ, chứ niềm vui thì bay đi mất rồi...
"Cậu làm gì vậy?" Thấy cậu không trả lời câu hỏi, Cố Nguy nhắc lại.
Việt Phỉ : "Không phải hôm nay là sinh nhật của anh sao ..."
Cố Nguy sững sờ, ngay cả hắn còn quên mất.
"Chữ Happy Birthday à?" Cố Nguy chỉ vào quả bóng bay màu vàng trong tay Việt Phỉ .
Việt Phỉ : "Ừ, tôi không tiện ra ngoài nên phải nhờ một người chuyên mua đồ trên mạng mua về đó."
Vì vậy nên không lựa được màu bóng và nội dung ... Nó hơi quê ...
Nhìn khuôn mặt ủ rũ chột dạ của cậu, Cố Nguy đột nhiên bật cười. Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện nụ cười trên mặt hắn không phải là kiểu cười nhạt đó giờ, cũng không phải cười vài tiếng ngắn ngủi; mà là nụ cười rạng rỡ xuất phát từ đáy lòng.
"Đây là món quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho tôi?"
Việt Phỉ : "Tất nhiên là không phải. Mấy thứ này chỉ là để tạo không khí thôi."
Cố Nguy: "Dù gì tôi cũng về rồi, làm cùng cậu luôn nhé?"
"Không được đâu, sinh nhật của anh cơ mà." Việt Phỉ không đồng ý.
Cố Nguy: "Làm một mình thì đến bao giờ, tôi đói bụng rồi."
Việt Phỉ : "... Được rồi."
Cứ như thế, chủ tịch Cố tuy phong lẫm liệt thường ngày giờ đây phải ngồi trên mặt đất thổi bong bóng.
Với sự giúp đỡ của Cố Nguy, công đoạn chuẩn bị của Việt Phỉ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, mọi việc cần sắp xếp đã hoàn thành trong vòng chưa đầy 30 phút.
Để Cố Nguy ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, Việt Phỉ đi vào phòng bếp lấy bánh kem đã chuẩn bị ra, đặt lên bàn cà phê, thắp nến, sau đó lại đứng dậy đi tắt đèn.
Cố Nguy chỉ ngồi trên sô pha nhìn cậu chạy tới chạy lui, hắn không nói gì, chỉ có đôi mắt vẫn luôn đuổi theo từng bước chân Việt Phỉ.
"Xong rồi" Đèn trong phòng khách được tắt hết đi, Việt Phỉ bắt đầu hát vài câu, "Happy birthday to you,... happy birthday to you..."
"Anh ước đi"
Trước ánh nến, Cố Nguy nhìn Việt Phỉ, đôi mắt đen sâu thẳm, cuối cùng cũng nhắm mắt hứa nguyện ước sinh nhật lần đầu tiên trong đời.
Khi hắn mở mắt ra, Việt Phỉ lại tiếp tục nhắc nhở: "Anh thổi nến đi."
"Em giúp tôi đi." Cố Nguy nói.
Việt Phỉ nghĩ hắn lo một hơi không thể thổi hết nến nên đồng ý.
Cố Nguy nhìn cậu, khóe môi cong cong vẫn không hề rủ xuống, cùng cậu thổi tắt ánh nến.
Ánh lửa tắt đi, trước mắt toàn là bóng tối, Việt Phỉ đang muốn đứng dậy bật đèn trong phòng khách, nhưng đột nhiên lại bị người từ phía sau ôm lấy.
"Tin tức tố của em có vẻ không ổn định lắm."
"Hả? Vậy á?" Việt Phỉ nghi ngờ quay đầu lại.
Nụ hôn ấm áp rơi xuống, không mạnh mẽ và cuồng nhiệt như ngày hôm qua hay sáng nay, mà dịu dàng, cẩn thận, nhưng lại khiến Việt Phỉ cảm thấy từ đầu ngón tay đến sợi tóc tóc của mình gần như đang run lên vì vui thích...
Không biết đã qua được bao lâu...
"Mười phút qua chưa?"
Môi lưỡi triền miên, Việt Phỉ phát ra tiếng nỉ non nhỏ vụn.
Cố Nguy ngừng một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục.
"Vẫn chưa đủ."
Hương mùa xuân ngọt ngào không ngừng len lỏi vào rừng thông, uốn lượn, mềm mại.
Bờ môi mềm lại tiếp tục bị quấn lấy, Việt Phỉ hơi ngửa đầu ra sau, cần cổ thon thả dường như không chịu được sức nặng của môi hắn, nếu không có hai tay đang chống sau lưng cậu, Việt Phỉ đã không thể đứng vững.
Việt Phỉ đặt tay lên cổ Cố Nguy, nhưng tay chưa kịp để tới nơi thì đã bị đối phương kéo xuống đặt lên eo.
"Để ở chỗ khác đi."
Việt Phỉ bắt lấy khoảng trống và hỏi lại: "... ừm, mười phút?"
Thấy cậu vẫn có thời gian suy nghĩ về vấn đề thời gian, Cố Nguy tăng thêm lực trên môi
"Vẫn còn sớm."
Có trời mới biết lúc đó đầu hắn có hỏng hóc gì không mà lại đi đặt giới hạn thời gian.
______________________________ Tác giả có điều muốn nói:
Bạn học Việt tự cầm tay ký giấy thỏa thuận: đúng là tự mình bán mình
Cố tổng nghĩ ra hợp đồng- không thực tế, sửa lại!
[cười]
_____________________________
Edit chương này soft quá nên mình đổi xưng hô thành "em- tôi" nay hơi high một chút hahahahahaha.
Ký rồi thì không hối hận, lằng nhà lằng nhằng, không giống cánh đàn ông chút nào!
Mấy ngày nay cậu không muốn ăn gì, làm gì cũng không nên hồn, nhưng bây giờ sau 10 phút an ủi tin tức tố đó, cậu lại cảm nhận được cơn đói lâu rồi chưa tới, đồng thời nhớ ra một thứ khác cần phải làm: Kỳ thi cuối kỳ.
Trong nhóm chat kí túc xá, bạn cùng phòng đang chọc cậu hỏi tại sao Việt Phỉ vẫn chưa đến lớp.
Việt Phỉ rep: Xin nghỉ học một tháng, ốm rồi.
Triệu Chí Kính: Mày còn yếu hơn cả Omega.
Việt Phỉ : ... Phắn đi, không tiễn.
Các bạn cùng phòng khác: Vậy tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.
Việt Phỉ : Ừm.
Việt Phỉ xuống nhà tự nấu một bát mì cho mình, ăn uống đơn giản xong, cậu quay lại phòng học bắt đầu đọc sách.
Mặc dù không đi học được, nhưng tự học ở nhà cũng là một cách tốt, tuy rằng còn hai tháng nữa mới thi cuối kỳ, nhưng dựa vào nền tảng kiến thức của bản thân, nếu cậu muốn đạt học bổng thì từ nay về sau sẽ không được rảnh rỗi chút nào.
Buổi tối khi Cố Nguy về đến nhà, hắn liếc nhìn tập tài liệu được đặt ở trên bàn trong phòng khách.
Cố Nguy đi tới bàn, cầm tập tài liệu lên mở ra, thấy chỉ còn một bản của mình, ánh mắt hắn nhìn về phía bậc thang dẫn lên tầng hai, khóe miệng hơi cong lên.
...
Ngày hôm sau, Việt Phỉ tỉnh dậy, rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống tầng một ăn sáng.
Dì Trần vẫn đến nấu cơm như thường lệ, chắc hẳn là được Cố Nguy sắp xếp lại. Việt Phỉ vừa uống cháo vừa ôn lại nội dung kiến thức trong cuốn sách mà mình đã đọc tối hôm qua, sau khi rửa bát xong, cậu nhận ra hình như mình đã quên điều gì đó.
Cố Nguy đâu rồi?
Tin tức tố đang chuẩn bị rục rịch trong người khiến Việt Phỉ có chút lo lắng, cậu bấm điện thoại di động gọi cho Cố Nguy.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Việt Phỉ sửng sốt, Cố Nguy vẫn ở nhà.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Cố Nguy bước ra khỏi căn phòng đã được biến thành phòng tập thể dục ở tầng một, tay cầm điện thoại di động vẫn vui vẻ rung lên từng hồi chuông.
Mặc kệ cái trán đầy mồ hôi, Cố Nguy đi nhanh tới chỗ Việt Phỉ, lắc lắc điện thoại di động: "Tìm tôi à?"
Việt Phỉ vội vàng nhấn cúp máy, nói: "Ừm, anh ăn chưa?"
Cố Nguy: "Ăn rồi, hôm nay cậu dậy muộn. "
Việt Phỉ cảm thấy hơi áy náy: "Hơi muộn thôi mà. "
"Lại đây." Cố Nguy vươn tay ra hiệu.
Biết chuyện gì sắp xảy ra, Việt Phỉ im lặng tiến đến gần hắn.
Có lẽ là vì vừa tập thể dục nên môi của Cố Nguy rất nóng, Việt Phỉ vừa tiếp nhận tin tức tố của đối phương vừa thẩn thơ nghĩ vậy.
Thấy cậu không tập trung, Cố Nguy cắn môi dưới của cậu.
Việt Phỉ bị đau, hừ một tiếng bất mãn.
Ngay sau đó, cái chạm nhẹ trên môi trở nên mạnh mẽ hơn.
Việt Phỉ không đứng vững, đưa tay lên đặt ở bên cổ đối phương, lại sờ được mồ hôi và thân nhiệt nóng muốn bỏng tay, người cậu không khỏi run lên, vô thức lùi lại một bước.
Alpha cũng không vì thấy cậu định rút lui mà dừng hành động, ngược lại theo đà bước chân của cậu, chắn một tay lên tủ, vây người vào giữa tủ kính và vòng tay.
Việt Phỉ dựa lưng vào tủ, bàn tay đặt ở gáy vô thức xen lên vào từng sợi tóc của người đối diện, sau đó giơ tay còn lại lên, gần như treo cả thân mình ở trên người đối phương.
"Này... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Tiếng kêu của dì Trần vang lên từ phía cửa, nhưng lúc này Việt Phỉ đã hoàn toàn mất đi phản ứng với thế giới bên ngoài, chỉ một mặt khao khát tin tức tố từ người của Alpha.
Nhưng Cố Nguy vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đứng thẳng dậy muốn rời đi, nhưng môi dưới lại Việt Phỉ ngậm chặt trong miệng, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, thay vì rút lui, hắn lại tiến lên đẩy môi người kia ra.
Ý thức được môi của đối phương rời đi, Việt Phỉ mơ màng mở mắt muốn đuổi theo.
Nhưng Cố Nguy đã đưa tay lên che miệng cậu.
"Mười phút rồi."
Việt Phỉ tỉnh táo lại, buông tay đang để trên cổ đối phương ra rồi lùi lại.
Rời bàn tay đang che miệng cậu đi, Cố Nguy đưa tay lên, dùng ngón tay cái xoa xoa khóe miệng mình, nói với Việt Phỉ: "Hôm qua tôi nói không cần cắn."
Việt Phỉ đỏ mặt: "Tôi xin lỗi..."
Đến tận khi Cố Nguy thu dọn đồ đạc đi đến công ty, Việt Phỉ mới nhận ra chính Cố Nguy là người đã cắn cậu trước mà.
...
Hôm nay là ngày Cố Nguy bàn giao công việc cho Cố Thiên Thịnh, ông đã đến công ty từ rất sớm và đang đợi Cố Nguy.
Khi thấy Cố Nguy đi ra khỏi thang máy, Cố Thiên Thịnh đang ngồi trong phòng VIP chờ đợi, không khỏi nói: "Thái độ làm việc của anh càng ngày càng lười biếng."
Cố Nguy đi qua cửa, nghe xong lời này thì dừng lại, nhìn ông. "Ba? Tại sao ba lại đến công ty?"
"..." Cố Thiên Thịnh chỉ muốn xoay người rời đi, nhưng ông đã kìm lại, "Anh không định đi hưởng tuần trăng mật sao? Anh nghĩ tôi tới đây gánh vác việc của anh là cho ai?"
Cố Nguy giả vờ: "Suýt nữa thì quên mất, mời ba đến phòng làm việc của con, vất vả cho ba rồi."
Cố Thiên Thịnh đứng dậy đi theo hắn vào văn phòng.
Trong lúc chờ thư ký mang trà tới, Cố Nguy ngồi xuống ghế sô pha, nói với Cố Thiên Thịnh: "Ba ngồi đây đi."
Cố Thiên Thịnh xem qua nội thất của văn phòng, đã lâu rồi ông không đến công ty, nhưng Cố Nguy cũng không thay đổi đồ đạc gì ở đây. Sự bất mãn trong lòng hơi nguôi ngoai, Cố Thiên Thịnh đi ngang qua Cố Nguy, định ngồi xuống sô pha đối diện.
Vô tình lại nhìn thấy những ngón tay bị hằn lên sau gáy.
"Bây giờ Beta của anh đang làm gì? Vẫn đang đi học à?" Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Cố Thiên Thịnh hỏi việc trong nhà.
Cố Nguy không biết vì sao đột nhiên ông lại quan tâm đến Việt Phỉ, nhưng vẫn trả lời ông: "Tên em ấy là Việt Phỉ. Hôm nay Tiểu Phỉ ở nhà, trong người không thoải mái, xin nghỉ học."
Cố Thiên Thịnh khịt mũi, "Người trẻ tuổi vẫn cần phải kiềm chế một chút. "
Cố Nguy hiểu ý ông, nhưng cũng không để ý: "Em ấy rất ngoan."
"Tôi biết nó ngoan rồi." ' Lấy trà từ thư ký, Cố Thiên Thịnh tiếp tục nói, "Tôi nói người cần kiềm chế là anh."
Thư ký "!!!"
Cố Nguy: "?"
Thấy hiếm khi hắn ngây người, cuối cùng Cố Thiên Thịnh cảm thấy mình có một chút uy nghiêm của một người cha: "Dấu vết trên cổ phải che đi, trong công ty phải biết đúng mực."
Cố Nguy nhớ lại nụ hôn vào buổi sáng, còn để lại dấu vết trên cổ hắn sao? Ngoài cắn ra còn biết cả cào, y như một con mèo hoang nhỏ.
Cười một tiếng, Cố Nguy nhìn Cố Thiên Thịnh: "Sinh hoạt hàng ngày mà thôi, mong ba thứ lỗi."
Thấy Cố Thiên Thịnh đưa người khác lên điều hành văn phòng, Cố Nguy đã cho thư ký và trợ lý của mình nghỉ một tháng.
"Ba, 1 tháng tới ngài vất vả rồi."
Cố Thiên Thịnh: "Hai đứa đi vui vẻ nhé."
...
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, gần tới tối Cố Nguy mới trở về Nam Loan Hương. Ngay khi mở cửa, hắn đã thấy Việt Phỉ đang dán những quả bóng bay đầy màu sắc lên tường.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Thấy hắn quay lại, Việt Phỉ ngạc nhiên: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cố Nguy: "Hôm nay bàn giao công việc với ba tôi, tháng sau sẽ nghỉ phép."
Việt Phỉ hiểu, nhưng vẫn có chút ủ rũ, cậu vốn định tạo một niềm vui bất ngờ cho người ta, giờ chắc chỉ còn bất ngờ, chứ niềm vui thì bay đi mất rồi...
"Cậu làm gì vậy?" Thấy cậu không trả lời câu hỏi, Cố Nguy nhắc lại.
Việt Phỉ : "Không phải hôm nay là sinh nhật của anh sao ..."
Cố Nguy sững sờ, ngay cả hắn còn quên mất.
"Chữ Happy Birthday à?" Cố Nguy chỉ vào quả bóng bay màu vàng trong tay Việt Phỉ .
Việt Phỉ : "Ừ, tôi không tiện ra ngoài nên phải nhờ một người chuyên mua đồ trên mạng mua về đó."
Vì vậy nên không lựa được màu bóng và nội dung ... Nó hơi quê ...
Nhìn khuôn mặt ủ rũ chột dạ của cậu, Cố Nguy đột nhiên bật cười. Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện nụ cười trên mặt hắn không phải là kiểu cười nhạt đó giờ, cũng không phải cười vài tiếng ngắn ngủi; mà là nụ cười rạng rỡ xuất phát từ đáy lòng.
"Đây là món quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho tôi?"
Việt Phỉ : "Tất nhiên là không phải. Mấy thứ này chỉ là để tạo không khí thôi."
Cố Nguy: "Dù gì tôi cũng về rồi, làm cùng cậu luôn nhé?"
"Không được đâu, sinh nhật của anh cơ mà." Việt Phỉ không đồng ý.
Cố Nguy: "Làm một mình thì đến bao giờ, tôi đói bụng rồi."
Việt Phỉ : "... Được rồi."
Cứ như thế, chủ tịch Cố tuy phong lẫm liệt thường ngày giờ đây phải ngồi trên mặt đất thổi bong bóng.
Với sự giúp đỡ của Cố Nguy, công đoạn chuẩn bị của Việt Phỉ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, mọi việc cần sắp xếp đã hoàn thành trong vòng chưa đầy 30 phút.
Để Cố Nguy ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, Việt Phỉ đi vào phòng bếp lấy bánh kem đã chuẩn bị ra, đặt lên bàn cà phê, thắp nến, sau đó lại đứng dậy đi tắt đèn.
Cố Nguy chỉ ngồi trên sô pha nhìn cậu chạy tới chạy lui, hắn không nói gì, chỉ có đôi mắt vẫn luôn đuổi theo từng bước chân Việt Phỉ.
"Xong rồi" Đèn trong phòng khách được tắt hết đi, Việt Phỉ bắt đầu hát vài câu, "Happy birthday to you,... happy birthday to you..."
"Anh ước đi"
Trước ánh nến, Cố Nguy nhìn Việt Phỉ, đôi mắt đen sâu thẳm, cuối cùng cũng nhắm mắt hứa nguyện ước sinh nhật lần đầu tiên trong đời.
Khi hắn mở mắt ra, Việt Phỉ lại tiếp tục nhắc nhở: "Anh thổi nến đi."
"Em giúp tôi đi." Cố Nguy nói.
Việt Phỉ nghĩ hắn lo một hơi không thể thổi hết nến nên đồng ý.
Cố Nguy nhìn cậu, khóe môi cong cong vẫn không hề rủ xuống, cùng cậu thổi tắt ánh nến.
Ánh lửa tắt đi, trước mắt toàn là bóng tối, Việt Phỉ đang muốn đứng dậy bật đèn trong phòng khách, nhưng đột nhiên lại bị người từ phía sau ôm lấy.
"Tin tức tố của em có vẻ không ổn định lắm."
"Hả? Vậy á?" Việt Phỉ nghi ngờ quay đầu lại.
Nụ hôn ấm áp rơi xuống, không mạnh mẽ và cuồng nhiệt như ngày hôm qua hay sáng nay, mà dịu dàng, cẩn thận, nhưng lại khiến Việt Phỉ cảm thấy từ đầu ngón tay đến sợi tóc tóc của mình gần như đang run lên vì vui thích...
Không biết đã qua được bao lâu...
"Mười phút qua chưa?"
Môi lưỡi triền miên, Việt Phỉ phát ra tiếng nỉ non nhỏ vụn.
Cố Nguy ngừng một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục.
"Vẫn chưa đủ."
Hương mùa xuân ngọt ngào không ngừng len lỏi vào rừng thông, uốn lượn, mềm mại.
Bờ môi mềm lại tiếp tục bị quấn lấy, Việt Phỉ hơi ngửa đầu ra sau, cần cổ thon thả dường như không chịu được sức nặng của môi hắn, nếu không có hai tay đang chống sau lưng cậu, Việt Phỉ đã không thể đứng vững.
Việt Phỉ đặt tay lên cổ Cố Nguy, nhưng tay chưa kịp để tới nơi thì đã bị đối phương kéo xuống đặt lên eo.
"Để ở chỗ khác đi."
Việt Phỉ bắt lấy khoảng trống và hỏi lại: "... ừm, mười phút?"
Thấy cậu vẫn có thời gian suy nghĩ về vấn đề thời gian, Cố Nguy tăng thêm lực trên môi
"Vẫn còn sớm."
Có trời mới biết lúc đó đầu hắn có hỏng hóc gì không mà lại đi đặt giới hạn thời gian.
______________________________ Tác giả có điều muốn nói:
Bạn học Việt tự cầm tay ký giấy thỏa thuận: đúng là tự mình bán mình
Cố tổng nghĩ ra hợp đồng- không thực tế, sửa lại!
[cười]
_____________________________
Edit chương này soft quá nên mình đổi xưng hô thành "em- tôi" nay hơi high một chút hahahahahaha.
Bình luận facebook