• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới (5 Viewers)

  • Chương 25+26

Chương 25


Nhiệt độ bàn tay của anh còn cao hơn chân nhỏ của mình, được anh nắm rất ấm áp. Nhìn bốn chữ “lưu thành công”, trong lòng Nguyễn Nặc hơi xao động.


Nhân vật phản diện vẫn rất tốt.


“Meo.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kêu.


Từ Kha xoa cái đầu đầy lông của cô, cũng theo đó vuốt ve cơ thể cô: “Ngoan, nũng nịu cũng không nói với em cách biến thành người đâu.”


Hừ, nhân vật phản diện không hề tốt.


Nhìn cô từ vui mừng đến mất mát, Từ Kha kéo cô vào trong chăn che kín. Trước kia anh cảm thấy ôm mèo ngủ thoải mái, nhưng sau khi ôm Nguyễn bánh bao ngủ mới phát hiện hóa ra cảm giác ôm phụ nữ cũng không tệ. Bây giờ ôm mèo thế này cũng cảm thấy chênh lệch.


Nhưng mà, hôm qua cô từng làm kiểm tra, cơ thể cần phải dần khôi phục. Để tránh cô chạy lung tung, vẫn nên làm mèo cho thuận tiện trông coi.


Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ sinh học của Nguyễn Nặc đã gọi cô tỉnh lại. Lúc này chắc cô đã dậy nấu cháo cho anh rồi. Nhưng mà bây giờ mình là mèo nên cũng không cần lo chuyện ăn sáng.


Nguyễn Nặc thò đầu ra từ trong chăn, thấy gương mặt đang ngủ của Từ Kha, sống mũi cao, nửa bên mặt góc cạnh rõ ràng. Ôi, cũng chỉ có lúc ngủ mới thấy vẻ dịu dàng của anh.


Bình thường lúc cô dậy, Từ Kha còn đang ngủ, chắc không dễ tỉnh như vậy. Nguyễn Nặc nghĩ thế, giơ chân nhỏ của mình chạm vào gò má của anh.


Mặt của anh cũng thật mềm, hơn nữa trơn nhẵn không hề có tỳ vết.


Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện trong ngày thường, lại nhẹ nhàng ấn thêm mấy cái, hừ, cho anh nắn mặt tôi.


Ngay lúc đáy lòng cô đang vui sướng, đôi mắt của Từ Kha bất ngờ mở ra. Đôi mắt xanh nhạt của Nguyễn Nặc đối diện với tròng mắt đen như mực của anh, chân nhỏ run rẩy, sau đó có tật giật mình mà mau chóng thu về.


Hừ, giấu tay, không đụng mặt anh.


“Chào buổi sáng.” Từ Kha chào hỏi cô, cũng không có động tác trả thù gì.


“Meo.” Chào buổi sáng.


Nguyễn Nặc dần thở phào nhẹ nhõm, lại thấy anh đột nhiên đứng dậy kéo màn cửa sổ rồi nhìn bên ngoài, sau đó ngồi lại trên giường bế cô ra: “Thời gian còn sớm, em lại có tinh thần, đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng đi.”


“Meo?” Hả?


Từ Kha không giải thích mà bảo dì Trần đưa cô tới một bên rửa mặt.


Chờ lúc cô gặp lại Từ Kha, anh đã thay quần áo ngủ, mặc âu phục thường ngày, nhưng không mặc áo ngoài, áo sơ mi màu đen khiến anh chín chắn hơn. Khi ánh mắt của Nguyễn Nặc chuyển sang tay anh thì hơi ngẩn người, anh cầm một sợi dây xích màu bạc và một cái vòng cổ nhỏ.


Nguyễn Nặc lập tức biết anh nói tập thể dục buổi sáng là cái gì, cô từng tìm hiểu mèo Xiêm, có thể mang nó ra ngoài đi dạo.


Ừm, nhưng cô cũng có tính lười biếng của mèo, không muốn vận động.


Lúc anh muốn đeo vòng cổ lên cổ mình, Nguyễn Nặc gắng sức vùng vẫy, nhưng anh dễ dàng dùng một bàn tay nắm hai cái chân của cô, tiếp tục đeo vòng cổ cho cô, sau đó đến dây xích bạc tinh xảo, cuối cùng bị anh giữ trong tay.


“Meo meo meo.” Tôi không đi.


“Ngoan, đi một vòng trong vườn hoa nhỏ ở bên ngoài mới cho phép ăn cơm sáng.”


Cơm sáng? Hừ, vì cơm sáng chỉ có thể nhịn.


Từ Kha ôm cô đi xuống tầng một. Không biết có phải ảo giác của cô không, Nguyễn Nặc luôn cảm thấy người giúp việc của nhà họ Từ luôn thay đổi. Ngoài dì Trần và cả ông quản gia, những người khác cách mấy ngày sẽ đổi một lần. Cho dù trước đây cô ở nhà mỗi ngày, cũng không nhớ được mặt của những người đó.


Ở trong truyện tranh, hình như cô không thấy Từ Kha có thói quen luôn đổi người giúp việc. Nhưng mà, cũng có thể vì tác giả truyện tranh lười vẽ mặt của người mới, điểm này mới không thể hiện ở trong truyện tranh.


Ánh nắng sáng sớm rơi trên đường đá, trời mưa mấy ngày, hoa cỏ hai bên đều rất tươi tốt, còn có nhiệt độ thích hợp khiến người ta không hề nhìn ra đây là mùa đông.


Nhưng Nguyễn Nặc nhìn tất cả mà ưu sầu. Sao lúc cô biến thành mèo thời tiết tốt như vậy, còn để Từ Kha dậy sớm dắt cô theo.


Từ Kha đặt cô lên đường đá, nhéo mặt thịt của cô: “Đi thôi.”


“Meo.” Hừ.


Nguyễn Nặc đi về phía trước theo bước chân của anh, lúc cô vừa xuyên tới đều không đi đàng hoàng, không ngờ “vườn hoa nhỏ” trong miệng anh lại lớn như vậy.


Không biết đi bao lâu, cô đã mệt.


Nguyễn Nặc tăng tốc độ, dừng lại chặn trước mặt anh, đưa hai tay ra làm một động tác muốn bế.


“Meo meo.” Bế tôi.


Từ Kha cúi người xuống, dừng lại một lúc bế cô vào trong lòng, sau đó đặt về bên cạnh mình, để cô tiếp tục đi.


Đi thêm mấy bước, Nguyễn Nặc lại chặn trước mặt anh, Từ Kha vẫn lặp lại động tác trước đó, lúc bế cô thì dừng bước, chờ lúc đặt cô về mặt đất mới đi.


Sau khi lặp lại mấy lần, Nguyễn Nặc thật sự mệt mỏi không chịu nổi, đến trước mặt anh lần nữa thì bốn chân đã mệt đến không đứng vững, còn chưa giơ tay đã bị anh bế lên: “Thiếu rèn luyện, mới một vòng đã mệt.”


Nguyễn Nặc mệt mỏi xụi lơ trong lòng anh. Cô chưa từng luyện sức khỏe, phải luyện thì lần đầu tiên đừng đã tiêu hao nhiều như vậy.


Quãng đường còn lại, Từ Kha bế cô đi về, cuối cùng Nguyễn Nặc cũng có tinh thần xem cảnh sắc xung quanh.


Nhà họ Từ trong mùa đông rất đẹp, cạnh đường đá trừ một vài hoa cỏ thân thấp thì còn có từng hàng tùng tuyết cao ngất. Đáng tiếc, lúc tuyết rơi mình sợ lạnh nên không dám ra ngoài, bỏ lỡ dáng vẻ chúng được bông tuyết tô vẽ.


Từ Kha đưa cô về phòng ăn, cởi dây kéo trên người cô. Nguyễn Nặc được thả lập tức lên tinh thần, chạy cách xa anh ngay.


Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, Nguyễn Nặc nhìn đồng hồ, chắc là Từ Duy Du dậy rồi.


Quả nhiên, vừa quay người cô đã thấy Từ Duy Du bàng hoàng nhìn mình.


“Nguyễn Nặc?” Từ Duy Du dò xét mà hỏi, quả thật Từ Kha nói với chị ấy. Nguyễn Nặc là mèo của anh, bây giờ chính mắt thấy, bản thân vẫn còn do dự không dám tin.


“Meo meo.” Duy Du.


Nguyễn Nặc đáp lại chị ấy, cũng biết chị ấy nghe không hiểu mình nói chuyện, vì vậy đi qua cọ chân chị ấy.


Từ Duy Du nhìn Từ Kha. Sau khi thấy được ánh mắt khẳng định của anh, chị ấy mới đưa tay bế cô lên, hóa ra cô thật sự là Nguyễn Nặc.


Chị ấy nhớ con mèo Xiêm này là thứ cuối cùng ông nội để lại cho Từ Kha. Lúc đó Từ Kha trầm lặng ít nói hơn bây giờ, là con mèo này bầu bạn mới khiến anh tốt hơn, bây giờ con mèo này lại biến thành người ở bên cạnh anh.


Ôi, thật là không nhìn ra, Nguyễn Nặc lại yêu Từ Kha như vậy.


Từ Duy Du ngồi vào vị trí của mình, đặt Nguyễn Nặc ở trước mặt mình, thừa dịp Từ Kha không chú ý mà hôn cô một cái.


Chị ấy cũng không hề có sức chống cự với loài sinh vật như mèo.


Đều là người của nhà họ Tư, cùng một bố mẹ sinh ra, Từ Kha đã có mèo và phụ nữ, mình lại vẫn một thân một mình, quá không công bằng.


Từ Kha ngầm cho phép Từ Duy Du hôn mèo của anh, lúc đang uống cà phê, lại nhận được ánh mắt oán hận của chị ấy, anh thấy hơi quái lạ.


Chờ Từ Duy Du hôn thỏa mãn mới đặt Nguyễn Nặc về bàn ăn cơm sáng.


Chương 26


Không phải nói mèo luôn là hoàng thượng hay sao, sao khi cô là mèo lại không cảm giác được mình là hoàng thượng chút nào, bị hấp dẫn, bị trách mắng còn bị mang ra ngoài dạo nữa.


Nguyễn Nặc vùi đầu vào trong chậu nhỏ tự bế.


Từ Duy Du ung dung thong thả ăn Sandwich, liếc mắt nhìn bộ dạng ỉu xìu kia của Nguyễn Nặc, lấy điện thoại di động của mình mở một tin tức thời sự ra.


“Hôm nay, bảy giờ sáng công ty đồ chơi Trương thị chính thức tuyên bố phá sản, đồ chơi có chất lượng nổi tiếng bị tập đoàn Quân Việt thu mua. Theo tìm hiểu, sau khi Trương thị tuyên bố phá sản cũng không thanh toán tiền lương cho công nhân trong xưởng đồ chơi, vì vậy một nhóm lớn công nhân tập trung bên ngoài khu biệt thự của vợ chồng Trương thị đòi tiền lương…”


Nguyễn Nặc từ từ ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, con ngươi màu lam nhạt càng lộ ra sự tinh khiết và chói mắt.


Đối với cảnh ngộ của Trương Nghiên, Nguyễn Nặc cảm thấy đáng thương nhưng cũng không đồng cảm, cô sẽ không đồng cảm với một người muốn tự tử.


Với lại cô càng để ý hơn chính là thủ đoạn không thay đổi của nhân vật phản diện Từ Kha hơn là kết cục của Trương thị, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, không giảm đi chút nào. Cái tốt mà cô nghĩ đều là điều đặc biệt anh dành cho cô.


Hơn nữa, cô còn có một thân phận khác, chính là mèo của anh.


Là người đã đọc cuốn truyện tranh, Nguyễn Nặc biết anh có tính chiếm hữu rất mạnh. Tất cả đồ vật của anh, trừ phi chính anh vứt bỏ, nếu không đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Như vậy xem ra, anh còn bao che khuyết điểm.


Từ Kha không cảm xúc nghe xong toàn bộ báo cáo. Nếu như không phải là Tư Duy Du đã tìm Sở Từ tìm hiểu tình huống, chị thật sự rất khó để từ thái độ của anh nhìn ra đây là ván cờ do anh bố trí.


Thôi, em trai nhà chị vẫn mặt liệt như cũ.


“Nguyễn Nặc, lời tiến cử của Từ Lẫm đã có tác dụng, đạo diễn đồng ý cho em một vai nhỏ trong bộ phim, tuần sau bộ phim kia sẽ khai máy, em chuẩn bị một chút.” Lúc nói chuyện Từ Duy Du không chú ý liếc nhìn Từ Kha lấy một cái.


“Meo?” Hả?


Bộ dạng này của cô sao có thể đóng phim được, hơn nữa, không phải muốn quay phim đều phải chuẩn bị lời kịch sao, cô cũng không có kịch bản.


Nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt nhỏ của cô, Từ Duy Du vươn tay sờ đầu của cô, “Bên kia Từ Lẫm bảo chị nói với em tình huống đơn giản của bộ phim, em chỉ có hai phân cảnh, một cảnh là nhân vật của Từ Lẫm tìm em hỏi đường, chỉ có một lời thoại.”


Chị dừng lại một chút, nói tiếp, “Một cảnh khác, chính là em chỉ cần đứng xen lẫn trong đám diễn viên quần chúng là được, không có lời thoại.”


Đây có gì khác với làm nền sao? Nhưng dù sao cũng là người mới, bước từ từ từng bước là chuyện đương nhiên.


Lông mềm mại trên đầu Nguyễn Nặc dao động, bày tỏ cô nhận.


Từ Duy Du không nghĩ đến Nguyễn Nặc sẽ vui vẻ nhận diễn một nhân vật như vậy. Lúc trước người mới trong công ty bắt đầu nhận phim, cũng không nhận nổi loại nhân vật như thế này. Nói đơn giản nhân vật này chỉ là diễn viên quần chúng, thậm chí người đại diễn cũng sẽ không nhét nhân vật này vào trong phạm vi suy nghĩ của mình.


Sở dĩ chị nhận nhân vật này chỉ vì để cho Nguyễn Nặc biết thêm kiến thức. Trong giới, đạo diễn Lý nổi tiếng về sự nghiêm khắc, cho nên đều tự mình kiểm định mỗi một chi tiết nhỏ trong bộ phim, bộ phim ông ta quay đều bảo đảm chất lượng, doanh thu cũng tốt. Trước hết để cho Nguyễn Nặc lăn lộn cho khán giả quen mặt đi.


Lúc Nguyễn Nặc vui mừng, liếc nhìn Từ Kha đang ngồi một bên một chút. Anh đã ăn xong bữa sáng, ánh mắt bình tĩnh nhìn một chỗ trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.


Nguyễn Nặc đi tới chỗ anh đang tập trung nhìn trên bàn ăn kia, sau đó nhảy một cái vào ngực của anh, móng vuốt nho nhỏ nắm thật chặt vai anh, treo ở trước người anh.


Từ Kha vòng tay qua ôm cô, “Ăn xong rồi?”


“Meo meo meo.” Ăn xong rồi.


Từ Duy Du thấy một màn như vậy, hai người này lại phát cẩu lương ngay trước mặt chị. Chị nhanh chóng ăn xong mấy ngụm cuối cùng của cái bánh Sandwich sau đó liền rời khỏi chỗ ngồi lên đường đi đến công ty.


Kế hoạch trong lòng của Nguyễn Nặc là mấy ngày nay muốn để anh nói cho mình biết làm sao để biến thành hình người. Nếu không vai diễn đầu tiên của cô sẽ không còn nữa.


Hiếm thấy cô chủ động như vậy, Từ Kha đã sớm đoán được suy nghĩ của cô, nhưng anh không nói gì mà mang cô đi đến công ty.


Lần đầu tiên đi vào công ty Từ Kha, cô còn là người, lần thứ hai đi vào, cô đã biến thành mèo.


Đúng là nay không bằng xưa, Nguyễn Nặc nhàm chán lăn lộn trên bàn làm việc của anh, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm dùng đệm thịt nho nhỏ ấn lên tài liệu anh chuẩn bị lật xem.


Từ Kha cũng rất có kiên nhẫn với cô. Lần thứ mười lăm khi cô chọt lên tài liệu của mình, anh mới dùng nắp bút máy nhẹ nhàng đâm vào cái bụng mềm mại của cô, “Ngoan, buổi chiều lại dẫn em ra ngoài dạo một chút.”


Lúc này Nguyễn Nặc cứng đờ cả người không dám động đậy. Tại sao còn muốn đi, không phải buổi sáng đã đi rồi sao?


“Meo meo meo.” Tôi không đi.


Giọng Nguyễn Nặc có chút hung dữ, ngay cả lông trên người cũng dựng đứng cả lên, vừa hung dữ vừa có chút đáng yêu.


Ánh mắt thâm thúy của Từ Kha bình tĩnh nhìn cô, nghĩ đến gần đây mình quá cưng chiều cô rồi, Nguyễn bánh bao còn biết hung dữ với anh.


Ngón trỏ và ngón cái của anh vuốt ve tờ giấy, hơi suy nghĩ một chút, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, bỗng nhiên vươn tay gõ mấy chữ trên bàn phím, sau đó bấm con chuột rồi không biết nhìn gì đó trên màn hình, cong môi nở nụ cười nhẹ.


Màn hình điện thoại Từ Kha sáng lên, anh cầm lên nhập vào một đoạn văn bản, lại ấn vào màn hình, không để cho cô xem nội dung anh gõ vào điện thoại.


Thấy anh không để ý đến cô, Nguyễn Nặc cho là đã tránh được một kiếp, nhưng lại tò mò anh đang nhìn cái gì, sao lại thần thần bí bí như vậy, còn vừa nhìn vừa cười, vì vậy vươn đầu đến trước mặt anh nhìn vào màn hình lớn của máy tính.


Trong nháy mắt cô cương cứng đứng thẳng thân thể.


Ô, tại sao Từ Kha lại muốn tìm kiếm chỗ triệt sản tốt cho mèo.


Dần dần Nguyễn Nặc cảm thấy bụng của mình bắt đầu đau. Lúc cô còn là người chỉ cắt tóc mà thôi, vậy mà đã ảnh hưởng đến một mảng lông trên người sau khi cô biến thành mèo. Nếu triệt sản, vậy sau khi đổi lại thành người, thân thể còn nguyên vẹn sao?


“Meo.” Nguyễn Nặc lấy lòng gọi anh một tiếng, chủ động bỏ móng vuốt nhỏ vào trong tay anh, bày ra thái độ nhận sai, cúi đầu ra vẻ tủi thân.


Từ Kha làm bộ không có chuyện gì xảy ra, xoa đầu của cô rồi ôm cô vào trong ngực, “Thế nào, tủi thân như vậy ư?”


“Meo meo meo meo meo.” Không muốn đi triệt sản.


“Ừ?” Từ Kha nghi ngờ nhìn cô.


Nguyễn Nặc tránh khỏi cái ôm trong ngực anh, xoay người gõ mấy chữ lên bàn phím máy tính.


“Không muốn bị triệt sản.”


Từ Kha nhăn mày suy nghĩ một lát, lại nhấn mở ra trang ‘Chỗ tốt khi cho mèo triệt sản’, “Em nhìn đi, nơi này viết, sau khi cho mèo triệt sản, nó sẽ càng thêm khỏe mạnh, tỷ lệ mắc bệnh sẽ được giảm bớt.”


Nguyễn Nặc lắc đầu giống như trống lắc. Cô không biết thật sự có thể khỏe mạnh hơn không, nhưng nếu làm một cô gái không hoàn chỉnh, cô sẽ uất ức mà chết.


Nguyễn Nặc vội vàng đánh từ chữ lên trên bàn phím.


“Tôi sẽ rèn luyện sức khỏe thật tốt, sẽ không lười biếng.”


Sau khi đánh chữ xong, Nguyễn Nặc còn kêu ‘meo meo’ mấy tiếng, lại dùng đầu cọ vào tay anh, dè dặt quan sát vẻ mặt của anh. Đáng tiếc, cô không đọc được suy nghĩ gì từ vẻ mặt nghiêm túc của anh.


Từ Kha biết mình đã làm cô sợ. Trong lòng anh có chút không đành lòng, đưa tay đáp lại động tác của cô, hưởng thụ sự đụng chạm chủ động của cô, “Lần này biết ngoan rồi?”


Nguyễn Nặc vội vàng gật đầu một cái, đột nhiên lại giống như nhớ đến cái gì đó, lập tức tiếp tục đánh chữ.


“Mới vừa rồi anh nhìn vào điện thoại, có phải vì chuyện triệt sản không?”


Từ Kha hàm ý sâu xa nhìn điện thoại một chút, “Ừ, tin nhắn đã gửi ra ngoài rồi không thể thu hồi được, cho nên, lần này cô ngoan một chút, chờ lúc bác sĩ đến, tôi sẽ trực tiếp để cho anh ta trở về.”


“Meo.” Được.


Ô, phải ngoan cả một buổi chiều.


Lần đầu tiên Âu Tề cảm thấy mình đáng sợ như vậy. Mỗi lần anh ta vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mèo của tổng giám đốc Từ đều sợ đến mức bắn người lên, sau đó lại nằm xuống.


Mặc dù anh ta không đẹp bằng tổng giám đốc Từ, nhưng cũng không cần phải sợ hãi như vậy chứ, Âu Tề nghĩ không ra. Trong lúc anh ta hoài nghi cuộc sống, tổng giám đốc Từ lại lệnh cho anh ta không được đi vào nữa. Lại dọa cho anh ta giật mình, chẳng lẽ anh ta cứ như vậy mất đi nghề kiếm sống trong Quân Việt này sao?


Cả buổi chiều Nguyễn Nặc đều thần hồn nát thần tính, mọi vật đều làm cho cô căng thẳng, cho đến khi được Từ Kha ôm rời khỏi công ty, lúc này cô mới bình tĩnh được một chút.


Sau khi bị hù dọa một lần Nguyễn Nặc nghe lời rất nhiều. Gần tối Từ Kha trở về nhà họ Từ dẫn cô đi ra ngoài dạo một chút, cô đi đến khi mệt mỏi không còn sức mới đi đến trước mặt anh.


Từ Kha ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô, “Lần này đi nhiều hơn năm mét.”


“Meo.” Nguyễn Nặc yếu ớt đáp lại. Cô mệt quá, hoàn toàn không muốn động đậy. Mặc cho Từ Kha tắm thổi khô cho cô, sau đó thả cô vào giường, Nguyễn Nặc ngả đầu liền ngủ mất.


Từ Kha nhìn mèo con ngủ say trong ngực mình, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, anh nuôi mèo Xiêm hay là heo Xiêm.


Nguyễn Nặc ngủ rồi sẽ không dính người như lúc bình thường nữa. Từ Kha tìm một cái gối của mình, để cho cô ôm chặt, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.


Mở cửa thư phòng ra, chỉ thấy Từ Duy Du đang ngồi ở đó, anh cũng tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh đối mặt với chị, “Có chuyện gì?”


“Em định lúc nào để cho Nguyễn Nặc đổi trở về hình người.” Từ Duy Du nhàn nhã xoay tròn bút máy được sơn màu đen kia, “Cả trái tim của em ấy đều đang quan tâm về chuyện này.”


“Không vội.” Dưới sự uy áp của chị, Từ Kha vẫn ung dung như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực, tại sao mèo nhà anh lại thích chạy ra ngoài như vậy.


Ý của anh chính là đến lúc đó sẽ cho Nguyễn Nặc khôi phục lại hình người. Từ Duy Du rủ mắt xuống, che dấu sự u ám kéo dài trong mắt, giống như đang vùi lấp kí ức nào đó, một lúc sau mới nói: “Để cho cô ấy tự do một cách thích hợp, có hiệu quả hơn nhiều việc giam cầm.”


“Ừ.” Từ Kha thấy chị suy nghĩ nhiều về chuyện này. Từ nhỏ chị ấy chính là người hiếu thắng, rất ít lộ ra vẻ mặt như vậy. Anh cũng không muốn quấy rầy đến chị ấy nên đi ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại giúp Từ Duy Du.


Dưới sự huấn luyện của Từ Kha, tố chất thân thể của Nguyễn Nặc đã dần khá hơn. Rốt cuộc đến ngày thứ năm, cô có thể đi hết một vòng vườn hoa nhỏ. Mặc dù mỗi lần đi hết đều mệt mỏi nằm xuống, nhưng còn tốt hơn nhiều việc đi một chút rồi dừng một chút của lúc trước.


Khoảng cách cô vào đoàn phim còn hai ngày, Từ Kha vẫn không có dấu hiệu gì giúp cô đổi lại hình người khiến cô có chút nóng nảy. Nhưng cô lại không dám lộn xộn trong phòng làm việc của anh, lỡ như anh lại nổi hứng, lại bắt cô triệt sản thì làm thế nào. Sớm biết ngày đầu tiên đã bắt anh thề, như vậy trong lòng còn có chút cơ sở để nói.


Nguyễn Nặc cuộn móng vuốt nằm trên bàn làm việc nhìn chằm chằm vào bộ dạng làm việc của anh, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng “Meo” mềm mại, để anh chú ý đến cô.


Nhưng Từ Kha cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu.


Thỉnh thoảng Nguyễn Nặc còn liếc nhìn màn hình máy tính của anh, rất sợ anh sẽ lại nhìn nội dung liên quan đến việc triệt sản.


Có phải anh đã quên chuyện cô phải vào đoàn phim không, trong lòng Nguyễn Nặc nghi ngờ, sáng sớm cũng mày ủ mặt ê. Buổi trưa, lúc anh ôm cô ngủ trưa, Nguyễn Nặc ngửi được mùi thơm của hoa linh lan không biết đến từ đâu, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Chờ lúc cô dần dần tỉnh lại, cô luôn cảm giác có một bàn tay đang ôm eo cô, có chút nhột ngứa, làm cho cô không tự chủ muốn trốn, nhưng vừa mới lùi về phía sau một chút liền bị người nọ ôm chặt hơn, cả người đều dán vào người anh.


Đột nhiên Nguyễn Nặc mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Từ Kha, mặt đối mặt một lát, người né tránh đầu tiên là cô.


“Từ Kha.” Nguyễn Nặc lẩm bẩm nói, vừa mới nói xong, cô không dám tin bụm miệng lại.


Cô, đã biến lại thành người.


Chỉ là sao trần truồng rồi?


Lập tức, mặt của Nguyễn Nặc đã đỏ ửng lên giống như một quả đào ngon miệng, làm cho người ta nhịn không được cắn một cái.


Từ Kha mất rất nhiều sức mới có thể áp chế sự kích động này, “Làm mèo quá lâu, ngay cả tôi cũng không nhận ra rồi?”


Bị anh nói như vậy, lúc này Nguyễn Nặc mới phát hiện động tác của mình có chút lớn. Nhưng cho dù bọn họ vẫn luôn ngủ cùng giường, cũng không có lần nào không mặc quần áo mà ngủ chung.


“Anh có thể cho tôi một bộ quần áo không, ừm, tay dời ra một chút.” Nguyễn Nặc xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh.


Từ Kha nhìn lỗ tai sắp đỏ đến chín của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng động, lập tức cả người Nguyễn Nặc giật mình một cái, giọng nói còn mang theo chút ý làm nũng, “Từ Kha.”


Từ Kha đứng dậy trước lấy ra một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo treo ở một bên, đưa đến chỗ chăn trên giường.


Hình như cảm nhận được quần áo đến, Nguyễn Nặc vươn bàn tay bé nhỏ trắng noãn của mình ra len lén kéo quần áo vào trong chăn, “Từ Kha, anh đi ra ngoài trước đi.”


Thấy cả người cô đều sắp vùi vào trong chăn rồi, Từ Kha cũng không có lòng chọc cô nữa, đi ra khép lại cửa phòng nghỉ ngơi.


Cảm giác được anh không còn trong phòng nữa, Nguyễn Nặc lén nhô đầu ra xác nhận một chút, rồi mới ngồi dậy mặc áo sơ mi đen của anh. Từ Kha cao hơn nhiều so với cô, lần trước lúc mặc áo choàng của anh cũng sắp kéo dài đến đất rồi, bây giờ áo sơ mi trực tiếp che đến nửa bắp đùi của cô, cũng không lộ ra cái gì.


Vấn đề là khi ở trong phòng làm việc thì có thể mặc như vậy, nhưng một lát nữa trở về phải ra ngoài còn có nhân viên, cô không có can đảm mặc như vậy đi ra ngoài đâu.


Sau khi thay quần áo xong, Nguyễn Nặc mang dép trong phòng nghỉ ngơi đi đến phòng làm việc của Từ Kha, từ từ đến gần anh.


Từ Kha chuyển ghế nhìn về phía cô, đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân dài thẳng tắp không có chút thịt thừa kia. Áo sơ mi màu đen càng tôn lên làn da trắng noãn như bạch ngọc của cô.


Anh nhẹ nhàng vươn tay kéo một cái, người đẹp đã ngã vào ngực anh.


Dù sao còn phải cầu người ta giúp đỡ, Nguyễn Nặc cũng không giãy giụa quá nhiều, giả bộ từ chối một chút sau đó dựa vào người anh, “Tôi muốn một bộ quần áo vừa người.”


Từ Kha thấy bộ dạng dịu ngoan của cô, gửi một tin nhắn dặn người làm trong nhà mang quần áo đến.


Rốt cuộc Nguyễn Nặc cũng đã thăm dò xong thói quen khi ở cùng với anh, chính là cố gắng nghe lời anh thì như vậy mới có thể cầu xin anh, nếu không người thua thiệt vĩnh viễn là cô.


“Cười ngốc cái gì đó?” Từ Kha nhéo khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn của cô.


“Anh thật tốt.” Nguyễn Nặc cũng không suy nghĩ đã bật thốt ra những lời này, cô đang khen ngợi nhân vật phản diện.


“Tôi biết.” Trong miệng nói như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh được người khác nói mình tốt, rõ ràng chỉ để cho người ta giúp cô cầm quần áo đến, vậy mà cô đã cảm động rồi?


Cuộc sống trong đoàn phim sắp đến rồi, Từ Duy Du sắp xếp một trợ lý tên là Lâm Tiểu Di đi theo cô. Từ Kha cũng cho cô dẫn theo mấy vệ sĩ đi theo. Nhưng dưới sự cố gắng bàn bạc một phen của cô, cô chỉ dẫn theo một nữ vệ sĩ nhỏ nhắn xinh xắn, cơ bắp không được phát triển lắm là Tô Lệ.


Bộ phim cô đóng tên là《 Một đời gặp tiên 》, nữ chính nam chính theo thứ tự là hai minh tinh đang rất hot Từ Lẫm và Vệ Noãn. Bởi vì có sự duy trì của hai lưu lượng lớn, phim còn chưa chiếu mà nhiệt độ đã cực cao, ảnh tạo hình vừa xuất hiện đã đứng đầu bảng hotsearch.


Nguyễn Nặc đã biết tại sao Từ Duy Du để cho cô đóng một nhân vật nhỏ ở phim này rồi. Bộ phim vừa có chất lượng vừa có độ hot như vậy, cho dù chỉ có mấy giây xuất hiện trước ống kính cũng có thể được mọi người biết đến nhiều hơn.


Lúc đến đoàn phim, nghi thức khai máy vẫn chưa được cử hành, vai chính vẫn chưa tới đủ, Lâm Tiểu Di đề nghị các cô nên mang hành lý đến khách sạn đã được đặt xong trước. Nguyễn Nặc suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.


Đi chưa được mấy bước, cô đã bị người gọi lại.


“Nguyễn Nặc, chờ tôi với.”


Nguyễn Nặc nghe giọng này có chút quen tai, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc, là Diệp Huân.


Diễn viên đóng bộ phim này có Từ Lẫm, Ôn Nhã, bây giờ còn có cả Diệp Huân, xem ra lại một màn kịch nữa rồi.


Trong lòng nghĩ như vậy, Nguyễn Nặc vẫn nở nụ cười vẫy tay một cái, “Diệp Huân, không nghĩ đến lại gặp cô ở đây.”


Trên mặt Diệp Huân tràn đầy vẻ tươi cười, khác hoàn toàn với dáng vẻ ở hội sở tư nhân ngày đó, “Ngày đó tôi còn hối hận sao lại không xin cách liên lạc của cô, không ngờ còn có thể gặp lại ở đây, trước thêm bạn cái đã.”


Nguyễn Nặc mở Wechat ra, nhưng bởi vì danh sách bạn của cô trống, lâu rồi không dùng đến Wechat nên giờ cô mở ra, lại phát hiện có thêm một người bạn lạ lẫm, ảnh đại diện là cái đầu đen thui, nhưng cô cũng không để ý nhiều, trước thêm Diệp Huân đã.


“Được rồi.”


Nguyễn Nặc đặt cho cô ấy một cái tên đáng yêu “Tiểu Diệp Tử.”


Nguyễn Nặc thêm bạn với Diệp Huân xong, sau đó đến khách sạn để hành lý rồi mới trở về đoàn phim.


Lúc trở lại đoàn phim, vai chính đã đến đông đủ. Nguyễn Nặc đứng từ xa nhìn, lập tức thấy được Từ Lẫm bị một nhóm người vây quanh ở chính giữa. Bên cạnh không thiếu tiểu thịt tươi, nhưng anh ta đứng chỗ đó, chỉ cần cười nhẹ cũng có thể khiến các cô gái hoan hô một trận.


Cô lại nghiêm túc quan sát người trước mặt, vất vả lắm mới phát hiện Ôn Nhã đang đứng ngoài cùng trong nghi thức khai máy. Bộ truyện tranh này chính là lấy sự thay đổi từ vai phụ nhỏ đến một đại minh tinh của Ôn Nhã để làm chủ mạch truyện. Nguyễn Nặc lại nghĩ đến mình, đây là Ôn Nhã bắt đầu bước từ thấp đến cao, vậy cô cũng phải bắt đầu tiến bộ rồi. Cô không có tư cách xuất hiện trong nghi thức khai máy nên chỉ có thể đứng bên cạnh với một đống nhân vật quần chúng xem.


Diệp Huân và Nguyễn Nặc đứng trong đám diễn viên quần chúng vây xem nghi thức khai máy cử hành, không biết ai bắt đầu chen lấn trước, Diệp Huân lập tức ngã lên người Nguyễn Nặc, sau khi Nguyễn Nặc đỡ được cô ấy thì bỗng nhiên một tay khác bị nhét vào một tờ giấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom