Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Quý Dữ: “Nói như thế nào?”
“Khó mà nói, chỉ có thể tìm người tra trước đã.”
Hạ Trụ đem hình ảnh cùng nội dung tin nhắn đều nhìn một lần, thần sắc hơi có chút ngưng trọng “Cậu đem điện thoại còn có tin nhắn gì đó đều đưa tôi đi, tôi cho người đi tra.”
Hắn tiếp xong điện thoại liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Ảnh chụp thoạt nhìn cùng hắn không quan hệ, lại có tai họa ngầm rất lớn.
Quán bar cùng tất cả video theo dõi ngày hôm đó đều đã bị tiêu hủy không còn một mảnh, không nên có bất luận cái gì sót lại mới đúng.
Nếu trong tay đối phương có một đoạn này, như vậy nói không chừng còn có những thứ khác.
Hiện tại lấy tới uy hiếp Quý Dữ, bước tiếp theo có khả năng chính là uy hiếp hắn.
Quý Dữ chỉ chỉ điện thoại: “Thông tin ở trong này, cái điện thoại dùng trước đây tôi để ở nhà, đặt trên tủ đầu giường, anh có thể đi lấy.”
“Được.”
Hạ Trụ tắt máy, tiếp theo từ bên trong lấy ra hai tờ giấy “Là tờ nào?”
“Cái màu xanh lục.”
Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, nhịn không được hỏi, “Anh có nghi ngờ người nào hay không? Trước khi anh tới tôi cùng hắn thảo luận một hồi, cảm thấy rất có khả năng vấn đề trên người ở bên phía anh.”
Tạ Vũ Tinh cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm đó là bạn bè của anh xử lý giám sát sao.”
Hạ Trụ nói: “Tôi sẽ cho người đi tra.”
Quý Dữ nhíu mày: “Tra như thế nào?”
Không biết ai là người uy hiếp khiến hắn bất an, hắn rất muốn bắt lấy chút gì đó, muốn tham dự, chứ không phải nằm ở trên giường hoàn toàn không biết gì rồi miên man suy nghĩ, chờ người cho hắn đáp án “Video trước đó có giữ lại không? Để tôi nhìn xem sao?”
Hạ Trụ ngước mắt nhìn hắn: “Theo tôi biết thì toàn bộ đã tiêu hủy.”
Vài thứ không xác định được gửi tới điện thoại của Quý Dữ*.
Nếu như vậy, Quý Dữ cũng vô pháp, đành phải nói: “Vậy anh tra qua trước đi.”
“Ừm.”
Hạ Trụ nhanh nhẹn mà thu thập đồ vật, chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Tạ Vũ Tinh bước chân bỗng nhiên tạm dừng một chút, ánh mắt nhạy bén mà quét về phía cổ áo dựng thẳng của hắn.
Tạ Vũ Tinh nhìn lại, biểu tình bình tĩnh mà sửa sang lại cổ áo: “Đi cẩn thận.”
Hạ Trụ thu hồi ánh mắt, đè thấp âm thanh nói: “Tốt nhất cậu nên mang vòng cổ.”
Tạ Vũ Tinh ngẩn ra, thực mau lại khôi phục tự nhiên.
Cái gì hắn cũng chưa nói, duỗi tay cầm lấy một quả táo từ trên bàn hỏi Quý Dữ: “Muốn ăn táo không? Tớ gọt cho cậu.”
Quý Dữ đang mở điện thoại, tiếng chuông khởi động máy che đậy động tĩnh vừa rồi. Hắn không hề phát hiện nói: “Cậu ăn đi, tớ không có khẩu vị.”
Tạ Vũ Tinh ừ một tiếng, cầm lấy táo hung hăng mà cắn một miếng to.
—
Động tác Hạ Trụ thực nhanh, chỉ qua hai ngày liền tới tìm Quý Dữ.
Quý Dữ khôi phục rất khá, ba ngày sau phẫu thuật liền về nhà, hắn hoàn toàn không cần người chăm sóc, trừ bỏ sắc mặt còn hơi bệnh trạng, ngoài ra thoạt nhìn không khác biệt với bình thường lắm.
Lúc Hạ Trụ tới Quý Dữ đang ở cùng Tiểu Vũ Trụ liều mạng xếp gỗ.
Hai người bọn họ đều ngồi trong rào chắn, một tay Quý Dữ chống cằm, một cái tay khác đỡ phía sau Tiểu Vũ Trụ, biểu tình lười nhác, nhìn có điểm chán đến chết. Ngược lại Tiểu Vũ Trụ hoạt bát cực kỳ, trên tay liều mạng xếp gỗ, ngoài miệng còn muốn ngô oa oa mà nói chuyện, toàn bộ phòng khách đều vờn quanh giọng nói non nớt của nó.
Hạ Trụ đến gần nói: “Quý Dữ.”
Quý Dữ cùng Tiểu Vũ Trụ đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Bất đồng với dĩ vãng, lúc này Tiểu Vũ Trụ chỉ nhìn hắn một cái lại cúi đầu chơi xếp gỗ, không có dáng vẻ kích động giống trước kia, rất lạnh nhạt.
Quý Dữ không chú ý tới biến hóa của Tiểu Vũ Trụ, ánh mắt hắn dừng trên văn kiện trong tay Hạ Trụ: “Nhanh như vậy đã có kết quả?”
Hạ Trụ nói: “Cũng không tính có kết quả.”
Dù sao nơi này chỉ có hai kẻ người lớn bọn họ, cộng thêm một đứa bé nghe không hiểu người lớn nói gì, Hạ Trụ cũng không kiêng dè, trực tiếp cởi giày bước vào rào chắn, xếp bằng ngồi vào bên cạnh Quý Dữ “Đây, cậu nhìn xem.”
Quý Dữ tiếp nhận tư liệu đang muốn xem, liền nghe Hạ Trụ tê một tiếng.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện Hạ Trụ kinh ngạc mà nhìn Tiểu Vũ Trụ. Hắn có chút không hiểu gì, cũng cúi đầu nhìn, sau đó cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc giống Hạ Trụ.
“Con không quen biết hắn sao?”
Hắn duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Vũ Trụ “Ân? Vì cái gì đẩy hắn?”
Chỉ thấy hai bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Trụ để trên đầu gối Hạ Trụ, gương mặt nó phình phình, giống một con cá vàng, thân thể nho nhỏ đẩy về phía trước, tựa hồ điều động toàn bộ sức lực.
Hai bàn tay nhỏ còn cần miếng gỗ, Quý Dữ đoán đỉnh nhọn của miếng gỗ làm Hạ Trụ tê một tiếng kia.
Trước kia mỗi lần Hạ Trụ tới, Tiểu Vũ Trụ đều đưa mắt trông mong mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ỷ lại với Hạ Trụ, bây giờ thật kỳ quái, không chỉ không kích động, còn làm ra hành động đuổi người.
Quý Dữ theo bản năng mà chạm chạm băng gạc sau cổ, chẳng lẽ là có liên quan tới việc hắn làm phẫu thuật?
Hạ Trụ rũ mắt đánh giá Tiểu Vũ Trụ, bỗng chốc đem bàn chân thu lên.
Tay Tiểu Vũ Trụ ngắn, bởi vậy nên đẩy không đến hắn, không chỉ đẩy không đến, còn bởi vì hắn bỗng nhiên thu chân mà toàn bộ thân mình nho nhỏ ngã về phía trước, cũng may Hạ Trụ kịp thời duỗi tay đỡ nó.
Kết quả Tiểu Vũ Trụ càng mặc kệ, nó nhăn mày nhỏ oa oa kêu đẩy tay của Hạ Trụ, cẳng chân còn đá đá, cả người không ngừng lùi ra sau, toàn thân đều tản ra tín hiệu ghét bỏ, tựa như tay Hạ Trụ có vi khuẩn đáng sợ.
Hạ Trụ hạ mi, vẻ mặt khó hiểu.
Quý Dữ thấy thế trực tiếp đem Tiểu Vũ Trụ ôm lên.
Tiểu gia hỏa vừa đến trong lòng hắn liền lập tức ngoan, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy áo Quý Dữ, đầu nhỏ dán trên ngực hắn, môi trề ra, ủy khuất mà hừ hừ hai tiếng.
Quý Dữ vỗ lưng trấn an Tiểu Vũ Trụ, nhìn Hạ Trụ nói: “Nếu không anh cách xa tôi một chút?”
“……Được.”
Hạ Trụ xê dịch ra sau, cách Quý Dữ đại khái một mét.
Quý Dữ vỗ vỗ Tiểu Vũ Trụ, ý bảo hắn nhìn Hạ Trụ: “Hắn ngồi nơi đó được không?”
Tiểu Vũ Trụ đá đá cẳng chân, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, vẫn là vẻ mặt rất không cao hứng.
Hạ Trụ trầm mặt, lại chủ động lui một mét về sau.
Cuối cùng Tiểu Vũ Trụ cũng cao hứng trở lại, nó chỉ chỉ miếng gỗ, Quý Dữ liền đem nó thả lại tại chỗ.
Quý Dữ muốn dứt khoát cùng Hạ Trụ đổi chỗ nói chuyện, không nghĩ tới Tiểu Vũ Trụ rất cơ trí, một bàn tay nắm lấy góc áo hắn, một cái tay khác liều mạng xếp gỗ, vừa không để hắn đi, cũng không chậm trễ chính mình chơi.
Quý Dữ chỉ chỉ cái tay nắm chặt góc áo hắn của Tiểu Vũ Trụ: “Vậy nói ở đây đi?”
Hạ Trụ gật đầu: “Nói ở đây.”
Hắn liếc nhìn Tiểu Vũ Trụ, trong lòng không khỏi có chút chênh lệch, dẫu sao thái độ đứa trẻ này đối với hắn trước đây còn nhiệt tình hơn với Quý Dữ, một cậu một câu PaPa kêu đến vui mừng, kết quả hiện tại ánh mắt nhìn hắn như nhìn người xấu, tương phản thật sự quá lớn.
Quý Dữ lần thứ hai đem văn kiện mở ra, bên trong là một đống tên xa lạ.
Bất quá mấy cái tên cũng không ảnh hưởng, Quý Dữ vẫn hiểu hoàn cảnh trước đó, cùng Tạ Vũ Tinh nói với hắn không sai biệt lắm —— nguyên chủ vì tiền cùng với gả vào hào môn mà muốn vào giới giải trí, bởi vậy mạo hiểm hứa hẹn với phó nhiếp ảnh, bởi vì không đồng ý quy tắc ngầm của đối phương sau đó, rơi xuống kết cục bị mọi người trêu chọc, cũng bởi vì vậy mà bị kích thích xảy ra kỳ phát tình đầu tiên.
Người bên nguyên chủ thật ra không có gì khả nghi, bởi vì hắn bất quá mới tiến vào vòng gửi xe, không thể xác định bước được vào danh sách trăm người cuối cùng, bởi vậy cạnh tranh còn chưa hình thành, không có người nào sẽ ở thời điểm này đi ngáng chân hắn.
Mà chuyện ở quán bar dù sao cũng là quy tắc ngầm, không ra được ánh sáng, cho nên ở đây đều là bạn bè trong vòng của tên nhiếp ảnh gia, bọn họ đều không quen biết Quý Dữ, càng sẽ không để qua một năm mới đi uy hiếp một học sinh không có bất kì quan hệ gì với mình.
Trừ lần đó ra chỉ có một Tạ Vũ Tinh, nhưng mà hắn vẫn luôn ở bên ngoài quán bar chờ nguyên chủ, thẳng đến khi nguyên chủ xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn không liên hệ được với nguyên chủ, mới đi vào tìm.
Trước khi hắn tiến vào phòng điều khiển của quán bar đã bị bạn Hạ Trụ chặn lại, cho nên cũng không phải hắn.
Như vậy người có được video, chỉ có thể là người bên phía Hạ Trụ.
Quý Dữ nhìn kỹ danh sách những người đi liên hoan hôm đó cùng Hạ Trụ——
Tạ Kỳ, Phí Thu, Tư Trấn, Lận Côn, Triệu Dương Húc, Quý Hằng……
Quý Dữ vừa nhìn vừa nói: “Tôi biết Tạ Kỳ biết, hắn vốn dĩ có hôn ước với anh, kết quả bị nguyên lai Quý Dữ phá hư, cũng coi như có động cơ trả thù.”
“Còn Quý Hằng, hắn là anh cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, hắn cũng có động cơ, dù sao thì nguyên chủ vẫn có quyền được chia gia sản, thật ảnh hưởng tới lợi ích của hắn.” Quý Dữ lật lật tư liệu “Những người khác tôi đều không quen biết.”
“Giám sát là Quý Hằng, Tạ kỳ cùng Lận Côn giải quyết.” Hạ Trụ bỗng nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, cơ hồ xác định uy hiếp Quý Dữ là một trong ba người này.
“Lận Côn?”
“Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, năm trước tốt nghiệp, hiện tại ở Bắc Thành, hắn cùng nguyên lai Quý Dữ không có quen biết.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Vậy còn có Tạ Kỳ cùng Quý Hằng.”
Nói xong hắn ngước mắt, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Hạ Trụ, giọng nói cũng cố tình đè thấp “Là người nào?”
Hạ Trụ lại là lắc lắc đầu: “Xác định không được. Chuyện qua hơn một năm rồi, video lúc đó cũng đã bị tiêu hủy toàn bộ, tình huống cụ thể như thế nào rất khó kiểm chứng, ngoài ra, trên điện thoại cũng không tra được tin tức gì hữu dụng, đối phương rất giảo hoạt, tôi hoài nghi nguyên lai Quý Dữ nói không chừng cũng không biết người bên kia điện thoại là ai.”
Quý Dữ xoa cằm: “Vậy anh có tiếp xúc gì chung với họ không?”
“Một có, một không.”
“Ai có xích mích với anh?”
Hạ Trụ không e dè nói: “Tạ Kỳ, bởi vì chuyện giải trừ hôn ước nên tôi với hắn nháo tới không tốt đẹp gì, hai nhà còn chiến tranh lạnh rất lâu, gần đây mới hơi dịu lại.”
Quý Dữ nhớ tới lần gặp mặt với Tạ Kỳ, nói: “Hắn còn thích anh.” Hắn nói những lời này thực khẳng định, nếu là không thích, như thế nào chỉ chạm mặt đã có địch ý lớn như vậy với hắn.
“Ừ.”
Hạ Trụ nói xong lại bổ thêm một câu “Bất quá tôi không thích hắn.”
“Nga.”
Quý Dữ không vội vàng kết tội người khác, hắn cầm điện thoại xem lại hai lần nhắn tin trước đó, hồi tưởng “Lần đầu tiên gửi tin nhắn là sau tuần anh ký hiệu tôi, lần thứ hai nhắn tin là sau một ngày tôi tẩy ký hiệu.”
Hạ Trụ nói: “Thứ bảy Tạ Kỳ về nước.”
“Hắn vì cái gì trở về?”
“Ba mẹ hắn chủ động liên hệ ba mẹ tôi, đại khái ý tứ là muốn liên hôn lần nữa.”
Hạ Trụ lại nói “Tôi cự tuyệt.”
Quý Dữ thẳng tắp mà nhìn Hạ Trụ: “Là ba mẹ hắn muốn, hay là hắn muốn?”
Hạ Trụ nhớ tới tin nhắn Tạ Kỳ gửi cho mình: “Hắn muốn.”
Quý Dữ nhẹ a một tiếng, chớp chớp mắt.
Tất cả những sự kiện liên quan bây giờ đã nối lại với nhau, toàn bộ manh mối đều chỉ hướng về phía Tạ Kỳ. Nếu là bởi vì hắn thích Hạ Trụ, như vậy hai lần tin nhắn cũng đều có thể giải thích cho lưu thông —— một lần trước là muốn để mình tách khỏi Hạ Trụ, lúc này đây đại khái là bởi vì hành động tẩy ký hiệu của mình vả mặt Hạ Trụ, cho nên hắn vì người trong lòng bất bình.
“Kế tiếp anh tính làm thế nào? Hẹn hắn ra nói chuyện?”
“Chúng ta không có chứng cứ.”
“A?” Quý Dữ sửng sốt.
Hạ Trụ chỉ chỉ tư liệu tra được “Những giả thuyết không quyết định nhất định là hắn, hơn nữa cũng không có chứng cứ Quý Hằng vô tội, bao gồm Lận Côn, nói không chừng là Lận Côn truyền cho người khác nữa?”
Quý Dữ nháy mắt đau đầu: “Vậy tìm hacker được chưa? Theo dãy số này lần ra người đứng sau?”
Hạ Trụ cười khẽ: “Cậu cho rằng tôi đi tìm người kém hơn hacker?”
“Có số điện thoại thì người đứng sau khó tra đến vậy?” Quý Dữ nói xong buông tay, xong lại nghĩ tới gì đó mà vỗ trán “Đúng rồi, chủ số điện thoại này là người bán cá.”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Trụ “Anh cảm thấy đi tìm người bán cá đó có khả năng hay không……”
Hạ Trụ chậm rãi lắc đầu.
Quý Dữ than hạ khí: “Đầu hàng.”
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại, lật tới tin nhắn Văn Ngữ Vi gửi cho hắn “Nếu không Quốc Khánh này tôi trở về Quý gia một chuyến.”
“Trở về làm cái gì?”
Quý Dữ bất đắc dĩ lại có chút phiền não: “Này không phải liên quan đến Quý Hằng sao? Trở về tra rõ ngọn nguồn, tìm hiểu xem người gọi là ‘anh trai’ của nguyên chủ này đối xử với hắn thế nào. Nếu không phải hắn, vậy khẳng định là Tạ Kỳ không sai được, nếu không thì đội trưởng đội bóng rổ kia yêu thầm anh không thành? Thời thời khắc khắc chú ý quan hệ của anh với tôi?”
“Hơn nữa, anh biết vì sao người nọ dám lấy mấy cái này ra uy hiếp tôi không? Hoặc là nói uy hiếp nguyên lai Quý Dữ.”
Quý Dữ buông tiếng thở dài “Bởi vì quá yếu a.”
Có tiền có nhà thì thế nào?
So với có địa vị có chỗ dựa có bối cảnh, cái gì cũng không bằng.
______________________________________________________________________________
*: 发到季屿手机上的属于未知的部分 nguyên văn là thế này, mình cũng không rõ lắm nên cop theo gg
“Khó mà nói, chỉ có thể tìm người tra trước đã.”
Hạ Trụ đem hình ảnh cùng nội dung tin nhắn đều nhìn một lần, thần sắc hơi có chút ngưng trọng “Cậu đem điện thoại còn có tin nhắn gì đó đều đưa tôi đi, tôi cho người đi tra.”
Hắn tiếp xong điện thoại liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Ảnh chụp thoạt nhìn cùng hắn không quan hệ, lại có tai họa ngầm rất lớn.
Quán bar cùng tất cả video theo dõi ngày hôm đó đều đã bị tiêu hủy không còn một mảnh, không nên có bất luận cái gì sót lại mới đúng.
Nếu trong tay đối phương có một đoạn này, như vậy nói không chừng còn có những thứ khác.
Hiện tại lấy tới uy hiếp Quý Dữ, bước tiếp theo có khả năng chính là uy hiếp hắn.
Quý Dữ chỉ chỉ điện thoại: “Thông tin ở trong này, cái điện thoại dùng trước đây tôi để ở nhà, đặt trên tủ đầu giường, anh có thể đi lấy.”
“Được.”
Hạ Trụ tắt máy, tiếp theo từ bên trong lấy ra hai tờ giấy “Là tờ nào?”
“Cái màu xanh lục.”
Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, nhịn không được hỏi, “Anh có nghi ngờ người nào hay không? Trước khi anh tới tôi cùng hắn thảo luận một hồi, cảm thấy rất có khả năng vấn đề trên người ở bên phía anh.”
Tạ Vũ Tinh cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm đó là bạn bè của anh xử lý giám sát sao.”
Hạ Trụ nói: “Tôi sẽ cho người đi tra.”
Quý Dữ nhíu mày: “Tra như thế nào?”
Không biết ai là người uy hiếp khiến hắn bất an, hắn rất muốn bắt lấy chút gì đó, muốn tham dự, chứ không phải nằm ở trên giường hoàn toàn không biết gì rồi miên man suy nghĩ, chờ người cho hắn đáp án “Video trước đó có giữ lại không? Để tôi nhìn xem sao?”
Hạ Trụ ngước mắt nhìn hắn: “Theo tôi biết thì toàn bộ đã tiêu hủy.”
Vài thứ không xác định được gửi tới điện thoại của Quý Dữ*.
Nếu như vậy, Quý Dữ cũng vô pháp, đành phải nói: “Vậy anh tra qua trước đi.”
“Ừm.”
Hạ Trụ nhanh nhẹn mà thu thập đồ vật, chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Tạ Vũ Tinh bước chân bỗng nhiên tạm dừng một chút, ánh mắt nhạy bén mà quét về phía cổ áo dựng thẳng của hắn.
Tạ Vũ Tinh nhìn lại, biểu tình bình tĩnh mà sửa sang lại cổ áo: “Đi cẩn thận.”
Hạ Trụ thu hồi ánh mắt, đè thấp âm thanh nói: “Tốt nhất cậu nên mang vòng cổ.”
Tạ Vũ Tinh ngẩn ra, thực mau lại khôi phục tự nhiên.
Cái gì hắn cũng chưa nói, duỗi tay cầm lấy một quả táo từ trên bàn hỏi Quý Dữ: “Muốn ăn táo không? Tớ gọt cho cậu.”
Quý Dữ đang mở điện thoại, tiếng chuông khởi động máy che đậy động tĩnh vừa rồi. Hắn không hề phát hiện nói: “Cậu ăn đi, tớ không có khẩu vị.”
Tạ Vũ Tinh ừ một tiếng, cầm lấy táo hung hăng mà cắn một miếng to.
—
Động tác Hạ Trụ thực nhanh, chỉ qua hai ngày liền tới tìm Quý Dữ.
Quý Dữ khôi phục rất khá, ba ngày sau phẫu thuật liền về nhà, hắn hoàn toàn không cần người chăm sóc, trừ bỏ sắc mặt còn hơi bệnh trạng, ngoài ra thoạt nhìn không khác biệt với bình thường lắm.
Lúc Hạ Trụ tới Quý Dữ đang ở cùng Tiểu Vũ Trụ liều mạng xếp gỗ.
Hai người bọn họ đều ngồi trong rào chắn, một tay Quý Dữ chống cằm, một cái tay khác đỡ phía sau Tiểu Vũ Trụ, biểu tình lười nhác, nhìn có điểm chán đến chết. Ngược lại Tiểu Vũ Trụ hoạt bát cực kỳ, trên tay liều mạng xếp gỗ, ngoài miệng còn muốn ngô oa oa mà nói chuyện, toàn bộ phòng khách đều vờn quanh giọng nói non nớt của nó.
Hạ Trụ đến gần nói: “Quý Dữ.”
Quý Dữ cùng Tiểu Vũ Trụ đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Bất đồng với dĩ vãng, lúc này Tiểu Vũ Trụ chỉ nhìn hắn một cái lại cúi đầu chơi xếp gỗ, không có dáng vẻ kích động giống trước kia, rất lạnh nhạt.
Quý Dữ không chú ý tới biến hóa của Tiểu Vũ Trụ, ánh mắt hắn dừng trên văn kiện trong tay Hạ Trụ: “Nhanh như vậy đã có kết quả?”
Hạ Trụ nói: “Cũng không tính có kết quả.”
Dù sao nơi này chỉ có hai kẻ người lớn bọn họ, cộng thêm một đứa bé nghe không hiểu người lớn nói gì, Hạ Trụ cũng không kiêng dè, trực tiếp cởi giày bước vào rào chắn, xếp bằng ngồi vào bên cạnh Quý Dữ “Đây, cậu nhìn xem.”
Quý Dữ tiếp nhận tư liệu đang muốn xem, liền nghe Hạ Trụ tê một tiếng.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện Hạ Trụ kinh ngạc mà nhìn Tiểu Vũ Trụ. Hắn có chút không hiểu gì, cũng cúi đầu nhìn, sau đó cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc giống Hạ Trụ.
“Con không quen biết hắn sao?”
Hắn duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Vũ Trụ “Ân? Vì cái gì đẩy hắn?”
Chỉ thấy hai bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Trụ để trên đầu gối Hạ Trụ, gương mặt nó phình phình, giống một con cá vàng, thân thể nho nhỏ đẩy về phía trước, tựa hồ điều động toàn bộ sức lực.
Hai bàn tay nhỏ còn cần miếng gỗ, Quý Dữ đoán đỉnh nhọn của miếng gỗ làm Hạ Trụ tê một tiếng kia.
Trước kia mỗi lần Hạ Trụ tới, Tiểu Vũ Trụ đều đưa mắt trông mong mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ỷ lại với Hạ Trụ, bây giờ thật kỳ quái, không chỉ không kích động, còn làm ra hành động đuổi người.
Quý Dữ theo bản năng mà chạm chạm băng gạc sau cổ, chẳng lẽ là có liên quan tới việc hắn làm phẫu thuật?
Hạ Trụ rũ mắt đánh giá Tiểu Vũ Trụ, bỗng chốc đem bàn chân thu lên.
Tay Tiểu Vũ Trụ ngắn, bởi vậy nên đẩy không đến hắn, không chỉ đẩy không đến, còn bởi vì hắn bỗng nhiên thu chân mà toàn bộ thân mình nho nhỏ ngã về phía trước, cũng may Hạ Trụ kịp thời duỗi tay đỡ nó.
Kết quả Tiểu Vũ Trụ càng mặc kệ, nó nhăn mày nhỏ oa oa kêu đẩy tay của Hạ Trụ, cẳng chân còn đá đá, cả người không ngừng lùi ra sau, toàn thân đều tản ra tín hiệu ghét bỏ, tựa như tay Hạ Trụ có vi khuẩn đáng sợ.
Hạ Trụ hạ mi, vẻ mặt khó hiểu.
Quý Dữ thấy thế trực tiếp đem Tiểu Vũ Trụ ôm lên.
Tiểu gia hỏa vừa đến trong lòng hắn liền lập tức ngoan, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy áo Quý Dữ, đầu nhỏ dán trên ngực hắn, môi trề ra, ủy khuất mà hừ hừ hai tiếng.
Quý Dữ vỗ lưng trấn an Tiểu Vũ Trụ, nhìn Hạ Trụ nói: “Nếu không anh cách xa tôi một chút?”
“……Được.”
Hạ Trụ xê dịch ra sau, cách Quý Dữ đại khái một mét.
Quý Dữ vỗ vỗ Tiểu Vũ Trụ, ý bảo hắn nhìn Hạ Trụ: “Hắn ngồi nơi đó được không?”
Tiểu Vũ Trụ đá đá cẳng chân, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, vẫn là vẻ mặt rất không cao hứng.
Hạ Trụ trầm mặt, lại chủ động lui một mét về sau.
Cuối cùng Tiểu Vũ Trụ cũng cao hứng trở lại, nó chỉ chỉ miếng gỗ, Quý Dữ liền đem nó thả lại tại chỗ.
Quý Dữ muốn dứt khoát cùng Hạ Trụ đổi chỗ nói chuyện, không nghĩ tới Tiểu Vũ Trụ rất cơ trí, một bàn tay nắm lấy góc áo hắn, một cái tay khác liều mạng xếp gỗ, vừa không để hắn đi, cũng không chậm trễ chính mình chơi.
Quý Dữ chỉ chỉ cái tay nắm chặt góc áo hắn của Tiểu Vũ Trụ: “Vậy nói ở đây đi?”
Hạ Trụ gật đầu: “Nói ở đây.”
Hắn liếc nhìn Tiểu Vũ Trụ, trong lòng không khỏi có chút chênh lệch, dẫu sao thái độ đứa trẻ này đối với hắn trước đây còn nhiệt tình hơn với Quý Dữ, một cậu một câu PaPa kêu đến vui mừng, kết quả hiện tại ánh mắt nhìn hắn như nhìn người xấu, tương phản thật sự quá lớn.
Quý Dữ lần thứ hai đem văn kiện mở ra, bên trong là một đống tên xa lạ.
Bất quá mấy cái tên cũng không ảnh hưởng, Quý Dữ vẫn hiểu hoàn cảnh trước đó, cùng Tạ Vũ Tinh nói với hắn không sai biệt lắm —— nguyên chủ vì tiền cùng với gả vào hào môn mà muốn vào giới giải trí, bởi vậy mạo hiểm hứa hẹn với phó nhiếp ảnh, bởi vì không đồng ý quy tắc ngầm của đối phương sau đó, rơi xuống kết cục bị mọi người trêu chọc, cũng bởi vì vậy mà bị kích thích xảy ra kỳ phát tình đầu tiên.
Người bên nguyên chủ thật ra không có gì khả nghi, bởi vì hắn bất quá mới tiến vào vòng gửi xe, không thể xác định bước được vào danh sách trăm người cuối cùng, bởi vậy cạnh tranh còn chưa hình thành, không có người nào sẽ ở thời điểm này đi ngáng chân hắn.
Mà chuyện ở quán bar dù sao cũng là quy tắc ngầm, không ra được ánh sáng, cho nên ở đây đều là bạn bè trong vòng của tên nhiếp ảnh gia, bọn họ đều không quen biết Quý Dữ, càng sẽ không để qua một năm mới đi uy hiếp một học sinh không có bất kì quan hệ gì với mình.
Trừ lần đó ra chỉ có một Tạ Vũ Tinh, nhưng mà hắn vẫn luôn ở bên ngoài quán bar chờ nguyên chủ, thẳng đến khi nguyên chủ xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn không liên hệ được với nguyên chủ, mới đi vào tìm.
Trước khi hắn tiến vào phòng điều khiển của quán bar đã bị bạn Hạ Trụ chặn lại, cho nên cũng không phải hắn.
Như vậy người có được video, chỉ có thể là người bên phía Hạ Trụ.
Quý Dữ nhìn kỹ danh sách những người đi liên hoan hôm đó cùng Hạ Trụ——
Tạ Kỳ, Phí Thu, Tư Trấn, Lận Côn, Triệu Dương Húc, Quý Hằng……
Quý Dữ vừa nhìn vừa nói: “Tôi biết Tạ Kỳ biết, hắn vốn dĩ có hôn ước với anh, kết quả bị nguyên lai Quý Dữ phá hư, cũng coi như có động cơ trả thù.”
“Còn Quý Hằng, hắn là anh cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, hắn cũng có động cơ, dù sao thì nguyên chủ vẫn có quyền được chia gia sản, thật ảnh hưởng tới lợi ích của hắn.” Quý Dữ lật lật tư liệu “Những người khác tôi đều không quen biết.”
“Giám sát là Quý Hằng, Tạ kỳ cùng Lận Côn giải quyết.” Hạ Trụ bỗng nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, cơ hồ xác định uy hiếp Quý Dữ là một trong ba người này.
“Lận Côn?”
“Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, năm trước tốt nghiệp, hiện tại ở Bắc Thành, hắn cùng nguyên lai Quý Dữ không có quen biết.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Vậy còn có Tạ Kỳ cùng Quý Hằng.”
Nói xong hắn ngước mắt, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Hạ Trụ, giọng nói cũng cố tình đè thấp “Là người nào?”
Hạ Trụ lại là lắc lắc đầu: “Xác định không được. Chuyện qua hơn một năm rồi, video lúc đó cũng đã bị tiêu hủy toàn bộ, tình huống cụ thể như thế nào rất khó kiểm chứng, ngoài ra, trên điện thoại cũng không tra được tin tức gì hữu dụng, đối phương rất giảo hoạt, tôi hoài nghi nguyên lai Quý Dữ nói không chừng cũng không biết người bên kia điện thoại là ai.”
Quý Dữ xoa cằm: “Vậy anh có tiếp xúc gì chung với họ không?”
“Một có, một không.”
“Ai có xích mích với anh?”
Hạ Trụ không e dè nói: “Tạ Kỳ, bởi vì chuyện giải trừ hôn ước nên tôi với hắn nháo tới không tốt đẹp gì, hai nhà còn chiến tranh lạnh rất lâu, gần đây mới hơi dịu lại.”
Quý Dữ nhớ tới lần gặp mặt với Tạ Kỳ, nói: “Hắn còn thích anh.” Hắn nói những lời này thực khẳng định, nếu là không thích, như thế nào chỉ chạm mặt đã có địch ý lớn như vậy với hắn.
“Ừ.”
Hạ Trụ nói xong lại bổ thêm một câu “Bất quá tôi không thích hắn.”
“Nga.”
Quý Dữ không vội vàng kết tội người khác, hắn cầm điện thoại xem lại hai lần nhắn tin trước đó, hồi tưởng “Lần đầu tiên gửi tin nhắn là sau tuần anh ký hiệu tôi, lần thứ hai nhắn tin là sau một ngày tôi tẩy ký hiệu.”
Hạ Trụ nói: “Thứ bảy Tạ Kỳ về nước.”
“Hắn vì cái gì trở về?”
“Ba mẹ hắn chủ động liên hệ ba mẹ tôi, đại khái ý tứ là muốn liên hôn lần nữa.”
Hạ Trụ lại nói “Tôi cự tuyệt.”
Quý Dữ thẳng tắp mà nhìn Hạ Trụ: “Là ba mẹ hắn muốn, hay là hắn muốn?”
Hạ Trụ nhớ tới tin nhắn Tạ Kỳ gửi cho mình: “Hắn muốn.”
Quý Dữ nhẹ a một tiếng, chớp chớp mắt.
Tất cả những sự kiện liên quan bây giờ đã nối lại với nhau, toàn bộ manh mối đều chỉ hướng về phía Tạ Kỳ. Nếu là bởi vì hắn thích Hạ Trụ, như vậy hai lần tin nhắn cũng đều có thể giải thích cho lưu thông —— một lần trước là muốn để mình tách khỏi Hạ Trụ, lúc này đây đại khái là bởi vì hành động tẩy ký hiệu của mình vả mặt Hạ Trụ, cho nên hắn vì người trong lòng bất bình.
“Kế tiếp anh tính làm thế nào? Hẹn hắn ra nói chuyện?”
“Chúng ta không có chứng cứ.”
“A?” Quý Dữ sửng sốt.
Hạ Trụ chỉ chỉ tư liệu tra được “Những giả thuyết không quyết định nhất định là hắn, hơn nữa cũng không có chứng cứ Quý Hằng vô tội, bao gồm Lận Côn, nói không chừng là Lận Côn truyền cho người khác nữa?”
Quý Dữ nháy mắt đau đầu: “Vậy tìm hacker được chưa? Theo dãy số này lần ra người đứng sau?”
Hạ Trụ cười khẽ: “Cậu cho rằng tôi đi tìm người kém hơn hacker?”
“Có số điện thoại thì người đứng sau khó tra đến vậy?” Quý Dữ nói xong buông tay, xong lại nghĩ tới gì đó mà vỗ trán “Đúng rồi, chủ số điện thoại này là người bán cá.”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Trụ “Anh cảm thấy đi tìm người bán cá đó có khả năng hay không……”
Hạ Trụ chậm rãi lắc đầu.
Quý Dữ than hạ khí: “Đầu hàng.”
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại, lật tới tin nhắn Văn Ngữ Vi gửi cho hắn “Nếu không Quốc Khánh này tôi trở về Quý gia một chuyến.”
“Trở về làm cái gì?”
Quý Dữ bất đắc dĩ lại có chút phiền não: “Này không phải liên quan đến Quý Hằng sao? Trở về tra rõ ngọn nguồn, tìm hiểu xem người gọi là ‘anh trai’ của nguyên chủ này đối xử với hắn thế nào. Nếu không phải hắn, vậy khẳng định là Tạ Kỳ không sai được, nếu không thì đội trưởng đội bóng rổ kia yêu thầm anh không thành? Thời thời khắc khắc chú ý quan hệ của anh với tôi?”
“Hơn nữa, anh biết vì sao người nọ dám lấy mấy cái này ra uy hiếp tôi không? Hoặc là nói uy hiếp nguyên lai Quý Dữ.”
Quý Dữ buông tiếng thở dài “Bởi vì quá yếu a.”
Có tiền có nhà thì thế nào?
So với có địa vị có chỗ dựa có bối cảnh, cái gì cũng không bằng.
______________________________________________________________________________
*: 发到季屿手机上的属于未知的部分 nguyên văn là thế này, mình cũng không rõ lắm nên cop theo gg
Bình luận facebook