Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Edit: Đông
Beta: Dii
_________________
Hoàng đế Trường Lộc quốc bị ám sát ngoài cung, nhưng may là cứu chữa kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Ánh trăng treo cao, Diệp Thư ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm.
Áo lông cáo nhuốm máu trên người y còn chưa kịp thay ra, trông như mai vàng vào đông điểm xuyết trên nền tuyết trắng xóa, nhìn mà sợ hãi.
Diệp Thư hít một hơi thật sâu mới làm dịu được cơn buồn nôn trong bụng mình.
Hôm nay y theo Tấn Vọng hồi cung. Sau khi nhìn thái y xử lí vết thương do trúng tên của hắn xong, y cầm lệnh bài mà Tấn Vọng đã đưa, đến đại lao.
Một số thích khách mai phục ở Diệp phủ bị thị vệ giết tại chỗ, một số thì tự sát khi bị bắt, cuối cùng chỉ còn lại vài người bị tống vào đại lao.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Diệp Thư được thị vệ hộ tống trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa đi vào cửa đã trông thấy Tấn Vọng đang lười nhác nằm dựa trên giường, cầm tấu chương phê duyệt.
Trừ sắc mặt còn hơi nhợt nhạt ra thì trông hắn rất có tinh thần.
Trông không giống người xém mất mạng tí nào.
Năng lực hồi phục của người này khiến người ta cảm thấy thật phi thường.
“Về rồi sao, mau tới đây shhhh—” Thấy Diệp Thư quay lại, Tấn Vọng đang muốn ngồi dậy, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến nỗi tái cả mặt.
Vài tên nội thị bên cạnh hắn sợ hãi, vội vàng đến dìu hắn.
Diệp Thưbước nhanh tới, nhíu mày nói: “Tại sao lại không nằm trên giường?”
“Chờ ngươi về dùng bữa.” Tấn Vọng dựa vào gối đệm phía sau, gắng gượng chống người dậy, nở nụ cười nhìn y: “Mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một lát.”
Diệp Thư chần chừ một chút, nói: “Ta đi tắm.”
Y mới đi từ đại lao ra. Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, mùi máu tanh dày đặc không phai đi được. Diệp Thư ở trong đó mấy canh giờ, trên người còn bám mùi rất khó chịu.
Diệp Thư đi tắm thay quần áo, khi trở về, vài tên nội thị đang dọn thức ăn lên bàn.
Cao Tiến đang múc canh giúp Tấn Vọng.
Tấn Vọng bị thương ở đầu vai,trước khi lành thì không thể nâng cả cánh tay lên được.
Nhưng hắn là hoàng đế, có rất nhiều người hầu hạ sinh hoạt ăn uống hằng ngày cho hắn.
Diệp Thư nhận lấy chén canh trong tay Cao Tiến, ngồi xuống bên cạnh Tấn Vọng: “Tất cả lui xuống đi.”
Trước kia lúc ăn cơm, hai người không cần hạ nhân hầu hạ, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt. Cao Tấn liếc nhìn biểu hiện của bệ hạ, thấy người kia không phản đối, lúc này mới vẫy tay ra hiệu cho nội thị trong điện rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Diệp Thư múc từng muỗng canh đút cho Tấn Vọng.
Y chợt nhớ tới, trước kia bản thân không thích hầu hạ người này tí nào.
Ở thời đại này, quyền lực của hoàng đế là tối thượng, người trước mặt lại chính là hoàng đế, thân phận của y đã định trước là phải thần phục hầu hạ đối phương.
Diệp Thư luôn không quen, cũng không thích kiểu quan hệ không bình đẳng này.
Nhưng bây giờ y không nghĩ như vậy nữa.
Động tác của y tỉ mỉ cẩn thận, Tấn Vọng nhịn không được mỉm cười: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, trẫm không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.”
Diệp Thư không để ý tới hắn, múc một muỗng canh thổi nguội, đút cho Tấn Vọng.
Y chả tin những gì hắn nói đâu.
Hôm nay là lần đầu tiên y nhìn thấy Tấn Vọng yếu ớt như thế.
Lúc xe ngựa trở về cung, cả người Tấn Vọng đều là máu, mặt còn trắng hơn tuyết đọng bên hiên, tái nhợt không còn một giọt máu.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn thành ra thế này là do mình hại, trái tim Diệp Thư đau đến không thở nổi.
Tấn Vọng lại hỏi: “Những thích khách kia…thẩm vấn thế nào rồi?”
Động tác Diệp Thư ngừng lại, rũ mắt xuống: “Cấm vệ quân không về bẩm báo sao?”
“Có bẩm.” Tấn Vọng cười khẽ, “Bọn họ nói ngươi rất có thủ đoạn, mới thẩm vấn có một tí mà đã tra ra được rồi.”
“Nào có khoa trương đến như vậy.” Diệp Thư lắc đầu một cái, nói, “Ta đã thẩm vấn, những kẻ đó không phải là dư đảng của tả tướng.”
Dù sao Diệp Thư cũng là tả tướng trên danh nghĩa.
Muốn điều tra rõ những kẻ kia thì không đơn giản chút nào, nhưng muốn biết đó có phải là chân tay của nguyên chủ hay không thì rất dễ.
Y cũng chỉ hỏi có vài câu, mấy kẻ kia cứ mắc sai lầm liên tục, thừa nhận rằng chúng muốn dùng tên của Diệp thừa tướng để bào chữa cho cố chủ thực sự.
(*Cố chủ là người thuê mướn, khác chủ nhân.)
Nhưng mà cố chủ là ai, trước mắt vẫn không ai biết.
Nếu là ngày xưa, Diệp Thư được giải oan và thoát khỏi hiềm nghi, có lẽ là y sẽ thấy rất vui, nhưng hôm nay lại thấy có hơi thất vọng.
Lại mất đi một manh mối liên quan đến nguyên chủ.
Đương nhiên là Tấn Vọng biết y đang nghĩ gì, không đề cập đến chuyện này, nói sang chuyện khác: “Những thích khách đó được huấn luyện bài bản, đa số đều là những sát thủ trên giang hồ. Những người như vậy sẽ không bao giờ phản bội cố chủ. Tìm thấy sơ hở của bọn họ dễ dàng, nhưng muốn cạy miệng bọn họ ra thì rất khó.
“…Thật ra cũng không khó.” Diệp Thư nhỏ giọng nói.
Y giương mắt nhìn Tấn Vọng, nói: “Ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Tấn Vọng: “A Thư, ngươi không cần…”
Diệp Thư ngắt lời hắn: “Ngươi đã đưa lệnh bài cho ta rồi, giờ ngươi không muốn cũng đành chịu. Ta nhất định sẽ tra.”
“…”
Tấn Vọng im lặng một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngốc, trẫm đã nói rồi, chuyện hôm nay không trách ngươi.”
Diệp Thư ngẩn người, hơi mím môi.
Tấn Vọng nâng cánh tay không bị thương lên, chạm vào gò má đối phương: “Trẫm bị thương vì ngươi, ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, cho nên muốn thay trẫm điều tra ra chân tướng, đúng không?”
“Nhưng trong mắt trẫm, những chuyện đó….không quan trọng bằng ngươi.” Tấn Vọng nói: “A Thư, trong lòng trẫm, không có gì quan trọng bằng sự an nguy của ngươi.”
Hắn nói đến xúc động, muốn ngồi dậy ôm người trước mặt, lại động vào vết thương trên vai, mặt cứng đờ.
Bầu không khí tốt đẹp vất vả gầy dựng đã bị bay sạch.
“Ta không có cậy mạnh.” Diệp Thư không chú ý tới động tác của hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi tin ta đi, chỉ cần ba ngày, ba ngày là đủ rồi.”
“…” Tấn Vọng từ bỏ chiến đấu với vết thương, nằm lại trên gối, “Vậy thì ngươi phải hứa với trẫm, không được để mình mệt mỏi, không được để bản thân gặp nguy hiểm, không làm những việc có hại cho thân thể.”
“Được, ta hứa với ngươi.”
“Sau ba ngày, cho dù kết quả có như thế nào, ngươi cũng không được tra tiếp nữa.”
“Được.”
Tấn Vọng do dự trong chốc lát: “Còn có một việc…”
“Việc gì?”
Tấn Vọngcắn răng, buồn bực nói: “Ngồi gần một tí, trẫm không với tới ngươi.”
“…”
Tai Diệp Thư hơi nóng lên, đặt chén canh xuống, nhích lại gần Tấn Vọng. Lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cúi đầu dựa vào ngực của Tấn Vọng.
Y cẩn thận khống chế sức mạnh, cố gắng không đụng tới vết thương của Tấn Vọng, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai đối phương.
“Như vậy… Được chưa?”
Tấn Vọng giơ cái tay không bị thương lên, ôm lấy eo Diệp Thư.
Đối phương vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi nước cùng mùi hương mát mẻ, Tấn Vọng ngửi nhẹ một cái, cố ý nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Diệp Thư ngước lên nhìn hắn.
Tấn Vọng dời tầm mắt, nói bóng gió: “Vết thương đau, đau đến mức ăn không ngon.”
Diệp Thư ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Nụ hôn ngắn ngủi, vừa chạm vào đã tách ra, Diệp Thư hơi ngượng ngùng nói: “Ngươi muốn vậy chứ gì.”
Xúc cảm kia đến mà đi cũng nhanh, dường như chẳng cảm nhận được gì cả, Tấn Vọng dở khóc dở cười: “Ngốc.”
Diệp Thư không thích: “Rõ ràng là ta đang dỗ ngươi mà, ngốc chỗ nào?”
“Làm gì có ai dỗ dành như ngươi.” Tấn Vọng buông mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói, “Cúi đầu, trẫm dạy ngươi.”
Diệp Thư nói được làm được, thậm chí còn chưa đến thời hạn ba ngày, mới chiều ngày thứ hai đã tống hết tất đám quan viên âm mưu ám sát vào ngục.
Người khác có thể mất nhiều thời gian để làm việc này, nhưng Diệp Thư thì không. Sau khi xác nhận những kẻ ám sát đó không liên quan đến tả tướng, thì việc cố chủ là ai, không cần nói cũng biết.
Có những ai, nên lấy bằng chứng thế nào, nên bắt làm sao, tất cả đều được viết rõ ràng trong sách.
Lần này hoàng đế bị thương, không ai ngờ rằng hắn sẽ giao việc này cho Hoàng phi, càng không ngờ là Hoàng phi lại làm việc nhanh chóng đến vậy.
Bè đảng quan viên âm mưu tạo phản còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhổ tận gốc.
Trên dưới triều đình ai cũng khiếp sợ không thôi.
Một nghi ngờ mà họ chưa bao giờ nghĩ đến bỗng xuất hiện trong đầu.
Cách làm việc này… rất giống Diệp Thừa Tướng trong quá khứ.
Mọi người bàn tán thế nào, Diệp Thư cũng không thèm để ý.
Chuyện y muốn làm không chỉ dừng lại tại đây.
Ngày cuối cùng của kì hạn ba ngày, Diệp Thư trình lên Tấn Vọng một danh sách.
“Đây là danh sách các quan viên trong triều có tâm tạo phản, đa số đã tra khảo xong rồi. Nếu bệ hạ không tin, chờ đến khi vết thương hồi phục thì có thể đích thân điều tra.” Diệp Thư nói.
Tấn Vọng đảo mắt qua mấy cái tên trên danh sách, cười nói: “Ngươi làm thế có bị coi là làm rối kỉ cương không đây?
Lúc Diệp Thư bảo muốn tra rõ chân tướng, Tấn Vọng còn sợ y sẽ vất vả, ai ngờ đâu…
Quả nhiên, biết được tương lai sẽ giúp được rất nhiều việc.
“Không có bằng chứng thì bắt từng kẻ về tra khảo… ngươi làm tốt đấy. “Tấn Vọng nghiêng người dựa vào giường, nói tiếp: “Danh sách này liên quan đến phần đông các quan viên, chỉ sợ bứt dây động rừng.”
“Hiện giờ không thể động vào họ được, mau chóng thay các quan lại đáng tin cậy càng sớm càng tốt, sau đó tìm cách loại trừ đám người kia.” Diệp Thư nghiêm túc nói, “Hai tháng nữa là đến kì thi mùa xuân, đây là cơ hội.”
Tấn Vọng yên lặng nhìn y.
Diệp Thư bị hắn nhìn nên có hơi mất tự nhiên: “Sao vậy?”
“Không có gì…” Tấn Vọng thu tầm mắt về.
Diệp Thư như vậy,trông rất giống với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.
Trong trí nhớ của hắn, người này cũng là người thay hắn dọn đường. Phong thái quyết đoán, chắc chắn và tinh ý kia khiến người ta không thể dời mắt.
Tấn Vọng không nói gì nữa, thậm chí hắn còn không thèm nhìn kỹ danh sách kia, chỉ tùy ý vứt nó sang một bên, dang hai tay ra.
Diệp Thư ngoan ngoãn đến gần, được hắn ôm lấy.
Tấn Vọng hỏi: “Cả đêm hôm qua ngươi không ngủ sao?”
Diệp Thư sửng sốt.
Giọng Tấn Vọng trầm xuống: “Lúc trước trẫm đã nói với ngươi cái gì, cấm không cho ngươi mệt nhọc, quên rồi à?”
Âm thanh của Diệp Thư có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: “…Không cố ý mà.”
“Ta ngủ không được.”
Mấy ngày nay Tấn Vọng nằm trên giường dưỡng thương, Diệp Thư không ngủ cùng hắn nữa, ban đêm sẽ về Vĩnh Thọ Cung nghỉ ngơi.
Về Vĩnh Thọ Cung thì lại càng không ngủ được.
Y cứ nhắm mắt lại là sẽ thấy hình ảnh Tấn Vọng bị mũi tên nhọn đâm vào ngay trước mặt y, cả người toàn là máu. Lúc ngủ gặp ác mộng liên tục, một đêm thức dậy mấy lần.
Tấn Vọng nhẹ nhàng xoa lưng cho y: “Xem ra trẫm phải nhanh chóng bình phục.”
Diệp Thư chôn đầu vào vai Tấn Vọng, không nói lời nào.
Tấn Vọng đột nhiên hỏi: “Kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi muốn làm đốc khảo không?”
(*Đốc khảo: giám sát kì thi.)
Thi xuân ba năm một lần. Kì thi ba năm trước là do Diệp thừa tướng đảm nhận vị trí đốc khảo này.
Diệp Thư hơi giật mình.
Y hiểu hàm ý trong câu hỏi này.
Tay y cầm lệnh bài của Tấn Vọng, thay hắn điều tra sự thật về vụ ám sát, không ai có thể chất vấn. Nhưng muốn chủ trì kì thi mùa xuân thì phải là trọng thần trong triều.
Tấn Vọng muốn… Khôi phục thân phận của y.
Tấn Vọng nói: “Đừng nói rằng ngươi chưa từng nghĩ như vậy. Lúc ngươi làm việc, trên dưới triều đình đều thấy hết, ngươi giấu được sao?”
“Ta…” Diệp Thư buông mắt.
Đương nhiên là y hiểu chuyện đó.
Nếu có đủ tỉnh táo, y sẽ không đích thân ra mặt điều tra. Nhưng mấy ngày gần đây y chỉ muốn bắt hết đám người làm Tấn Vọng bị thương lại, chẳng quan tâm mấy việc khác.
“Làm thừa tướng không tốt sao, ngươi cùng ta trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nhưng ta vẫn tôn trọng tâm nguyện của ngươi.” Tấn Vọng nói, “Nếu như ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng phi của ta, tất nhiên là ta cũng bằng lòng.”.
“Lại thử ta nữa.” Diệp Thư cười rộ lên, “Không phải ta đã hứa với ngươi là sẽ ở lại kinh đô vĩnh viễn sao?”
Tấn Vọng hào phóng thừa nhận: “Không sai.”
Diệp Thư giãy khỏi lồng ngực của hắn: “Vậy ta muốn suy nghĩ thêm một chút.”
Nội thị đưa chén thuốc tới, Diệp Thư đút Tấn Vọng uống hết, đỡ người nằm xuống.
Chén thuốc có tác dụng an thần, Tấn Vọng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thư nhét chăn cho hắn, ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn hắn.
Tấn Vọng muốn khôi phục thân phận cho y.
Sau khi khôi phục thân phận, Diệp Thư không còn phải phụ thuộc vào sự sủng ái của hoàng đế dành cho phi tần, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bình đẳng, độc lập.
Cùng trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.
Thật là một sự lựa chọn hấp dẫn
“Ngươi mới là đồ ngốc.” Diệp Thư ghé vào bên giường, nhỏ giọng nói, “Ngộ nhỡ ta là tu hú chiếm tổ chim khách, vậy thì ngươi sẽ lỗ lớn.”
Y cầm lấy ngón tay Tấn Vọng, vuốt ve âu yếm: “Nhưng ta vẫn muốn biết đáp án.”
“Mặc kệ đáp án kia là gì, ta vẫn sẽ thẳng thắn đối mặt.”
Y đứng thẳng người, ghé lại gần Tấn Vọng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người kia, nhẹ nhàng nói: “Cho dù ta không phải người trong trí nhớ của ngươi, thì ta vẫn…”
Diệp Thư không nói hết những lời còn lại, y cúi đầu xuống, đặt lên môi Tấn Vọng một nụ hôn, đứng dậy rời khỏi hoàng cung.
Long liễn chờ sẵn ở ngoài cửa, Diệp Thư ngồi lên long liễn, dặn dò: “Đến lãnh cung.”
___________
Tác giả có lời muốn nói: Nếu tui mắc kẹt ở đây thì có bị đánh chết không? _(:з” ∠)_
Dii: Bà dám sao))))
Hết chương 49.
Beta: Dii
_________________
Hoàng đế Trường Lộc quốc bị ám sát ngoài cung, nhưng may là cứu chữa kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Ánh trăng treo cao, Diệp Thư ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm.
Áo lông cáo nhuốm máu trên người y còn chưa kịp thay ra, trông như mai vàng vào đông điểm xuyết trên nền tuyết trắng xóa, nhìn mà sợ hãi.
Diệp Thư hít một hơi thật sâu mới làm dịu được cơn buồn nôn trong bụng mình.
Hôm nay y theo Tấn Vọng hồi cung. Sau khi nhìn thái y xử lí vết thương do trúng tên của hắn xong, y cầm lệnh bài mà Tấn Vọng đã đưa, đến đại lao.
Một số thích khách mai phục ở Diệp phủ bị thị vệ giết tại chỗ, một số thì tự sát khi bị bắt, cuối cùng chỉ còn lại vài người bị tống vào đại lao.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Diệp Thư được thị vệ hộ tống trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa đi vào cửa đã trông thấy Tấn Vọng đang lười nhác nằm dựa trên giường, cầm tấu chương phê duyệt.
Trừ sắc mặt còn hơi nhợt nhạt ra thì trông hắn rất có tinh thần.
Trông không giống người xém mất mạng tí nào.
Năng lực hồi phục của người này khiến người ta cảm thấy thật phi thường.
“Về rồi sao, mau tới đây shhhh—” Thấy Diệp Thư quay lại, Tấn Vọng đang muốn ngồi dậy, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến nỗi tái cả mặt.
Vài tên nội thị bên cạnh hắn sợ hãi, vội vàng đến dìu hắn.
Diệp Thưbước nhanh tới, nhíu mày nói: “Tại sao lại không nằm trên giường?”
“Chờ ngươi về dùng bữa.” Tấn Vọng dựa vào gối đệm phía sau, gắng gượng chống người dậy, nở nụ cười nhìn y: “Mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một lát.”
Diệp Thư chần chừ một chút, nói: “Ta đi tắm.”
Y mới đi từ đại lao ra. Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, mùi máu tanh dày đặc không phai đi được. Diệp Thư ở trong đó mấy canh giờ, trên người còn bám mùi rất khó chịu.
Diệp Thư đi tắm thay quần áo, khi trở về, vài tên nội thị đang dọn thức ăn lên bàn.
Cao Tiến đang múc canh giúp Tấn Vọng.
Tấn Vọng bị thương ở đầu vai,trước khi lành thì không thể nâng cả cánh tay lên được.
Nhưng hắn là hoàng đế, có rất nhiều người hầu hạ sinh hoạt ăn uống hằng ngày cho hắn.
Diệp Thư nhận lấy chén canh trong tay Cao Tiến, ngồi xuống bên cạnh Tấn Vọng: “Tất cả lui xuống đi.”
Trước kia lúc ăn cơm, hai người không cần hạ nhân hầu hạ, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt. Cao Tấn liếc nhìn biểu hiện của bệ hạ, thấy người kia không phản đối, lúc này mới vẫy tay ra hiệu cho nội thị trong điện rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Diệp Thư múc từng muỗng canh đút cho Tấn Vọng.
Y chợt nhớ tới, trước kia bản thân không thích hầu hạ người này tí nào.
Ở thời đại này, quyền lực của hoàng đế là tối thượng, người trước mặt lại chính là hoàng đế, thân phận của y đã định trước là phải thần phục hầu hạ đối phương.
Diệp Thư luôn không quen, cũng không thích kiểu quan hệ không bình đẳng này.
Nhưng bây giờ y không nghĩ như vậy nữa.
Động tác của y tỉ mỉ cẩn thận, Tấn Vọng nhịn không được mỉm cười: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, trẫm không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.”
Diệp Thư không để ý tới hắn, múc một muỗng canh thổi nguội, đút cho Tấn Vọng.
Y chả tin những gì hắn nói đâu.
Hôm nay là lần đầu tiên y nhìn thấy Tấn Vọng yếu ớt như thế.
Lúc xe ngựa trở về cung, cả người Tấn Vọng đều là máu, mặt còn trắng hơn tuyết đọng bên hiên, tái nhợt không còn một giọt máu.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn thành ra thế này là do mình hại, trái tim Diệp Thư đau đến không thở nổi.
Tấn Vọng lại hỏi: “Những thích khách kia…thẩm vấn thế nào rồi?”
Động tác Diệp Thư ngừng lại, rũ mắt xuống: “Cấm vệ quân không về bẩm báo sao?”
“Có bẩm.” Tấn Vọng cười khẽ, “Bọn họ nói ngươi rất có thủ đoạn, mới thẩm vấn có một tí mà đã tra ra được rồi.”
“Nào có khoa trương đến như vậy.” Diệp Thư lắc đầu một cái, nói, “Ta đã thẩm vấn, những kẻ đó không phải là dư đảng của tả tướng.”
Dù sao Diệp Thư cũng là tả tướng trên danh nghĩa.
Muốn điều tra rõ những kẻ kia thì không đơn giản chút nào, nhưng muốn biết đó có phải là chân tay của nguyên chủ hay không thì rất dễ.
Y cũng chỉ hỏi có vài câu, mấy kẻ kia cứ mắc sai lầm liên tục, thừa nhận rằng chúng muốn dùng tên của Diệp thừa tướng để bào chữa cho cố chủ thực sự.
(*Cố chủ là người thuê mướn, khác chủ nhân.)
Nhưng mà cố chủ là ai, trước mắt vẫn không ai biết.
Nếu là ngày xưa, Diệp Thư được giải oan và thoát khỏi hiềm nghi, có lẽ là y sẽ thấy rất vui, nhưng hôm nay lại thấy có hơi thất vọng.
Lại mất đi một manh mối liên quan đến nguyên chủ.
Đương nhiên là Tấn Vọng biết y đang nghĩ gì, không đề cập đến chuyện này, nói sang chuyện khác: “Những thích khách đó được huấn luyện bài bản, đa số đều là những sát thủ trên giang hồ. Những người như vậy sẽ không bao giờ phản bội cố chủ. Tìm thấy sơ hở của bọn họ dễ dàng, nhưng muốn cạy miệng bọn họ ra thì rất khó.
“…Thật ra cũng không khó.” Diệp Thư nhỏ giọng nói.
Y giương mắt nhìn Tấn Vọng, nói: “Ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Tấn Vọng: “A Thư, ngươi không cần…”
Diệp Thư ngắt lời hắn: “Ngươi đã đưa lệnh bài cho ta rồi, giờ ngươi không muốn cũng đành chịu. Ta nhất định sẽ tra.”
“…”
Tấn Vọng im lặng một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngốc, trẫm đã nói rồi, chuyện hôm nay không trách ngươi.”
Diệp Thư ngẩn người, hơi mím môi.
Tấn Vọng nâng cánh tay không bị thương lên, chạm vào gò má đối phương: “Trẫm bị thương vì ngươi, ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, cho nên muốn thay trẫm điều tra ra chân tướng, đúng không?”
“Nhưng trong mắt trẫm, những chuyện đó….không quan trọng bằng ngươi.” Tấn Vọng nói: “A Thư, trong lòng trẫm, không có gì quan trọng bằng sự an nguy của ngươi.”
Hắn nói đến xúc động, muốn ngồi dậy ôm người trước mặt, lại động vào vết thương trên vai, mặt cứng đờ.
Bầu không khí tốt đẹp vất vả gầy dựng đã bị bay sạch.
“Ta không có cậy mạnh.” Diệp Thư không chú ý tới động tác của hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi tin ta đi, chỉ cần ba ngày, ba ngày là đủ rồi.”
“…” Tấn Vọng từ bỏ chiến đấu với vết thương, nằm lại trên gối, “Vậy thì ngươi phải hứa với trẫm, không được để mình mệt mỏi, không được để bản thân gặp nguy hiểm, không làm những việc có hại cho thân thể.”
“Được, ta hứa với ngươi.”
“Sau ba ngày, cho dù kết quả có như thế nào, ngươi cũng không được tra tiếp nữa.”
“Được.”
Tấn Vọng do dự trong chốc lát: “Còn có một việc…”
“Việc gì?”
Tấn Vọngcắn răng, buồn bực nói: “Ngồi gần một tí, trẫm không với tới ngươi.”
“…”
Tai Diệp Thư hơi nóng lên, đặt chén canh xuống, nhích lại gần Tấn Vọng. Lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cúi đầu dựa vào ngực của Tấn Vọng.
Y cẩn thận khống chế sức mạnh, cố gắng không đụng tới vết thương của Tấn Vọng, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai đối phương.
“Như vậy… Được chưa?”
Tấn Vọng giơ cái tay không bị thương lên, ôm lấy eo Diệp Thư.
Đối phương vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi nước cùng mùi hương mát mẻ, Tấn Vọng ngửi nhẹ một cái, cố ý nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Diệp Thư ngước lên nhìn hắn.
Tấn Vọng dời tầm mắt, nói bóng gió: “Vết thương đau, đau đến mức ăn không ngon.”
Diệp Thư ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Nụ hôn ngắn ngủi, vừa chạm vào đã tách ra, Diệp Thư hơi ngượng ngùng nói: “Ngươi muốn vậy chứ gì.”
Xúc cảm kia đến mà đi cũng nhanh, dường như chẳng cảm nhận được gì cả, Tấn Vọng dở khóc dở cười: “Ngốc.”
Diệp Thư không thích: “Rõ ràng là ta đang dỗ ngươi mà, ngốc chỗ nào?”
“Làm gì có ai dỗ dành như ngươi.” Tấn Vọng buông mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói, “Cúi đầu, trẫm dạy ngươi.”
Diệp Thư nói được làm được, thậm chí còn chưa đến thời hạn ba ngày, mới chiều ngày thứ hai đã tống hết tất đám quan viên âm mưu ám sát vào ngục.
Người khác có thể mất nhiều thời gian để làm việc này, nhưng Diệp Thư thì không. Sau khi xác nhận những kẻ ám sát đó không liên quan đến tả tướng, thì việc cố chủ là ai, không cần nói cũng biết.
Có những ai, nên lấy bằng chứng thế nào, nên bắt làm sao, tất cả đều được viết rõ ràng trong sách.
Lần này hoàng đế bị thương, không ai ngờ rằng hắn sẽ giao việc này cho Hoàng phi, càng không ngờ là Hoàng phi lại làm việc nhanh chóng đến vậy.
Bè đảng quan viên âm mưu tạo phản còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhổ tận gốc.
Trên dưới triều đình ai cũng khiếp sợ không thôi.
Một nghi ngờ mà họ chưa bao giờ nghĩ đến bỗng xuất hiện trong đầu.
Cách làm việc này… rất giống Diệp Thừa Tướng trong quá khứ.
Mọi người bàn tán thế nào, Diệp Thư cũng không thèm để ý.
Chuyện y muốn làm không chỉ dừng lại tại đây.
Ngày cuối cùng của kì hạn ba ngày, Diệp Thư trình lên Tấn Vọng một danh sách.
“Đây là danh sách các quan viên trong triều có tâm tạo phản, đa số đã tra khảo xong rồi. Nếu bệ hạ không tin, chờ đến khi vết thương hồi phục thì có thể đích thân điều tra.” Diệp Thư nói.
Tấn Vọng đảo mắt qua mấy cái tên trên danh sách, cười nói: “Ngươi làm thế có bị coi là làm rối kỉ cương không đây?
Lúc Diệp Thư bảo muốn tra rõ chân tướng, Tấn Vọng còn sợ y sẽ vất vả, ai ngờ đâu…
Quả nhiên, biết được tương lai sẽ giúp được rất nhiều việc.
“Không có bằng chứng thì bắt từng kẻ về tra khảo… ngươi làm tốt đấy. “Tấn Vọng nghiêng người dựa vào giường, nói tiếp: “Danh sách này liên quan đến phần đông các quan viên, chỉ sợ bứt dây động rừng.”
“Hiện giờ không thể động vào họ được, mau chóng thay các quan lại đáng tin cậy càng sớm càng tốt, sau đó tìm cách loại trừ đám người kia.” Diệp Thư nghiêm túc nói, “Hai tháng nữa là đến kì thi mùa xuân, đây là cơ hội.”
Tấn Vọng yên lặng nhìn y.
Diệp Thư bị hắn nhìn nên có hơi mất tự nhiên: “Sao vậy?”
“Không có gì…” Tấn Vọng thu tầm mắt về.
Diệp Thư như vậy,trông rất giống với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.
Trong trí nhớ của hắn, người này cũng là người thay hắn dọn đường. Phong thái quyết đoán, chắc chắn và tinh ý kia khiến người ta không thể dời mắt.
Tấn Vọng không nói gì nữa, thậm chí hắn còn không thèm nhìn kỹ danh sách kia, chỉ tùy ý vứt nó sang một bên, dang hai tay ra.
Diệp Thư ngoan ngoãn đến gần, được hắn ôm lấy.
Tấn Vọng hỏi: “Cả đêm hôm qua ngươi không ngủ sao?”
Diệp Thư sửng sốt.
Giọng Tấn Vọng trầm xuống: “Lúc trước trẫm đã nói với ngươi cái gì, cấm không cho ngươi mệt nhọc, quên rồi à?”
Âm thanh của Diệp Thư có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: “…Không cố ý mà.”
“Ta ngủ không được.”
Mấy ngày nay Tấn Vọng nằm trên giường dưỡng thương, Diệp Thư không ngủ cùng hắn nữa, ban đêm sẽ về Vĩnh Thọ Cung nghỉ ngơi.
Về Vĩnh Thọ Cung thì lại càng không ngủ được.
Y cứ nhắm mắt lại là sẽ thấy hình ảnh Tấn Vọng bị mũi tên nhọn đâm vào ngay trước mặt y, cả người toàn là máu. Lúc ngủ gặp ác mộng liên tục, một đêm thức dậy mấy lần.
Tấn Vọng nhẹ nhàng xoa lưng cho y: “Xem ra trẫm phải nhanh chóng bình phục.”
Diệp Thư chôn đầu vào vai Tấn Vọng, không nói lời nào.
Tấn Vọng đột nhiên hỏi: “Kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi muốn làm đốc khảo không?”
(*Đốc khảo: giám sát kì thi.)
Thi xuân ba năm một lần. Kì thi ba năm trước là do Diệp thừa tướng đảm nhận vị trí đốc khảo này.
Diệp Thư hơi giật mình.
Y hiểu hàm ý trong câu hỏi này.
Tay y cầm lệnh bài của Tấn Vọng, thay hắn điều tra sự thật về vụ ám sát, không ai có thể chất vấn. Nhưng muốn chủ trì kì thi mùa xuân thì phải là trọng thần trong triều.
Tấn Vọng muốn… Khôi phục thân phận của y.
Tấn Vọng nói: “Đừng nói rằng ngươi chưa từng nghĩ như vậy. Lúc ngươi làm việc, trên dưới triều đình đều thấy hết, ngươi giấu được sao?”
“Ta…” Diệp Thư buông mắt.
Đương nhiên là y hiểu chuyện đó.
Nếu có đủ tỉnh táo, y sẽ không đích thân ra mặt điều tra. Nhưng mấy ngày gần đây y chỉ muốn bắt hết đám người làm Tấn Vọng bị thương lại, chẳng quan tâm mấy việc khác.
“Làm thừa tướng không tốt sao, ngươi cùng ta trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nhưng ta vẫn tôn trọng tâm nguyện của ngươi.” Tấn Vọng nói, “Nếu như ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng phi của ta, tất nhiên là ta cũng bằng lòng.”.
“Lại thử ta nữa.” Diệp Thư cười rộ lên, “Không phải ta đã hứa với ngươi là sẽ ở lại kinh đô vĩnh viễn sao?”
Tấn Vọng hào phóng thừa nhận: “Không sai.”
Diệp Thư giãy khỏi lồng ngực của hắn: “Vậy ta muốn suy nghĩ thêm một chút.”
Nội thị đưa chén thuốc tới, Diệp Thư đút Tấn Vọng uống hết, đỡ người nằm xuống.
Chén thuốc có tác dụng an thần, Tấn Vọng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thư nhét chăn cho hắn, ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn hắn.
Tấn Vọng muốn khôi phục thân phận cho y.
Sau khi khôi phục thân phận, Diệp Thư không còn phải phụ thuộc vào sự sủng ái của hoàng đế dành cho phi tần, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bình đẳng, độc lập.
Cùng trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.
Thật là một sự lựa chọn hấp dẫn
“Ngươi mới là đồ ngốc.” Diệp Thư ghé vào bên giường, nhỏ giọng nói, “Ngộ nhỡ ta là tu hú chiếm tổ chim khách, vậy thì ngươi sẽ lỗ lớn.”
Y cầm lấy ngón tay Tấn Vọng, vuốt ve âu yếm: “Nhưng ta vẫn muốn biết đáp án.”
“Mặc kệ đáp án kia là gì, ta vẫn sẽ thẳng thắn đối mặt.”
Y đứng thẳng người, ghé lại gần Tấn Vọng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người kia, nhẹ nhàng nói: “Cho dù ta không phải người trong trí nhớ của ngươi, thì ta vẫn…”
Diệp Thư không nói hết những lời còn lại, y cúi đầu xuống, đặt lên môi Tấn Vọng một nụ hôn, đứng dậy rời khỏi hoàng cung.
Long liễn chờ sẵn ở ngoài cửa, Diệp Thư ngồi lên long liễn, dặn dò: “Đến lãnh cung.”
___________
Tác giả có lời muốn nói: Nếu tui mắc kẹt ở đây thì có bị đánh chết không? _(:з” ∠)_
Dii: Bà dám sao))))
Hết chương 49.
Bình luận facebook