• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (1 Viewer)

  • Chương 37+38

Chương 37


Tần Tang trở lại hậu trường, Thẩm Thính đang diễn, cậu ta đành phải đứng yên lặng ở một bên chờ anh, đến khi Thẩm Thính hoàn thành cảnh quay, mới tiến lên nói: “Vừa rồi khi quay trở về khách sạn thì tôi chạm mặt cô Từ.”


Thẩm Thính liếc mặt nhìn cậu ta một cái, Tần Tang không phải là người thích nói chuyện phiếm.


Tần Tang lên tiếng nói tiếp: “Cô Từ vô cùng ghét Khúc Kim Tích, còn cho rằng cô Khúc không sạch sẽ.”


Thẩm Thính nhíu mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.


Những chuyện về Từ Nam Nam, Tần Tang cũng chỉ nói hai câu như vậy, sau đó cậu ta lấy điện thoại di động ra, trong giọng nói không khống chế được lộ ra ý cười: “Cậu chủ, anh. . . chuẩn bị sẵn sàng.”


Thẩm Thính vừa uống ngụm nước, nghe thấy những lời đó liền đặt chén thủy tinh xuống. Tần Tang đem ảnh chụp Khúc Kim Tích trong điện thoại mà hồi nãy chụp được cho Thẩm Thính xem.


Trên màn hình điện thoại là hình một con heo con màu hồng với bốn chân ngắn ngủi đang chạy về phía trước, sau đó đột ngột dừng lại, ngơ ngác, sau đó khiếp sợ ngẩng đầu. . .


Thẩm Thính chậm rãi rời tầm mắt.


Tần Tang từ tốn lùi lại phía sau, nhìn thấy Thẩm Thính đang cúi đầu, bả vai run run.


Nghĩ lại dáng vẻ của Khúc Kim Tích không nhịn được mà nở nụ cười.


“Hai người. . .Đang cười cái gì vậy?” Đạo diễn Hà cầm loa đi tới, nhìn Thẩm Thính bằng ánh mắt khó hiểu. Tần Tang cười ông ta còn có thể hiểu được, nhưng Thẩm Thính lại cười như vậy khiến ông ta vô cùng khó hiểu.


Thẩm Thính ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không hề mang theo ý cười, đạo diễn Hà vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi ông ta nhìn nhầm?


Thẩm Thính nói: “Diễn xuất có vấn đề gì không?”


Hà Chiếu nhìn anh, cuối cùng không tiếp tục chủ đề nữa, cười nói: “Cảnh diễn của diễn viên đóng thế cậu có vấn đề, cần cậu đích thân quay lại cảnh cuối.”


“Được.”


“Thắt lưng có vấn đề gì không?”


“Không có vấn đề gì.”


Thẩm Thình từng đóng phim mà bị thương ở thắt lưng, có đôi khi phải sử dụng đến diễn viên đóng thế, tuy nhiên chỉ khi nào thực sự cần thiết mới dùng đến thế thân, hơn nữa khi nhận phỏng vấn anh cũng không giấu diếm mà nói bản thân có diễn viên đóng thế.


Diễn viên dùng diễn viên đóng thế là chuyện bình thường, cho dù là một diễn viên chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể đóng hết các cảnh quay một cách chọn vẹn, chính vì thế mà cần đến người đóng thế.


Thẩm Thính không dùng diễn viên đóng thế một cách cố định, nhưng về chuyện trả thù lao cho người đóng thế, anh đứng số hai thì không ai dám nhận số một, chính vì vậy những diễn viên đóng thế vô cùng vui vẻ mà hợp tác với Thẩm Thính.


“Chuẩn bị đi.”


Hà Chiếu rời đi, Tần Tang có chút lo lắng, Thẩm Thính liếc nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Có để lại đồ ăn không?”


Tần Tang biết ý trong câu nói của anh nghĩa là gì, gật đầu: “Để lại một bàn, đủ cho cô Khúc ăn.”


Thẩm Thính không nói gì nữa, chuyên tâm vào diễn xuất.


Thời điểm chấm dứt buổi diễn và tẩy trang đã là hai giờ sáng, trở lại khách sạn, trước khi bước vào phòng, Thẩm Thính theo bản năng mà dừng bước.


Lúc này có lẽ Khúc Kim Tích đã ngủ.


Đúng là Khúc Kim Tích quả thật đã ngủ gật, cô tựa vào sô pha cuộn thành một cục tròn, ngủ ngon lành.


“Cô Khúc không hề đụng đến mấy thứ này.” Tần Tang đảo mắt qua bàn trà, cậu ta lấy ra không ít hoa quả bánh kẹo và thịt, cái gì cũng có.


Thẩm Thính nhíu mày: “Cậu không mở những thứ này ra sao?”


“Mở ra rồi ạ.” Ông chủ cho rằng cậu ta không cẩn thận, Tần Tang cầm lấy một túi bánh ngọt to, miệng túi đã được mở ra.


Thẩm Thính bước đến gần nhìn con heo con đang nằm trên sô pha, sau lại nhìn lại bàn trà, đúng lúc này, con heo nằm trên sô pha khẽ giật giật, sau đó mở mắt.


Giật mình!


Khúc Kim Tích vừa mở mắt đã nhìn thấy Thẩm Thính đang nhìn cô chằm chằm, trong lòng không hiểu sao lại hiện lên cảm xúc xấu hổ, rõ ràng trước đây khi cô biến thành một số động vật khác đều không có cảm xúc như vậy.


Tưởng tượng đến cảnh bản thân biến thành heo con, cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống.


Cô vốn dĩ nằm im trên sô pha không nhúc nhích bởi cô biết rõ rằng một khi đã nhảy xuống sô pha, muốn quay trở lại với tình trạng bốn chân như hiện tại là điều không thể.


Rơi vào đường cùng, cô đành phải ngồi im trên sô pha nghịch điện thoại một cách ngây ngốc với bốn chân, nhưng chân lợn thật sự không tiện một chút nào, cô chơi một lát rồi cũng bỏ cuộc vì chán nản, cuối cùng nằm úp xuống sô pha mà ngủ gật, ngủ một mạch đến tận bây giờ.


“Sao không ăn đồ ăn trên bàn?” Thấy cô đã tỉnh, Thẩm Thính cố ý hạ giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị?”


Khúc Kim Tích nhìn về phía Tần Tang.


Tần Tang: “?”


Khúc Kim Tích tràn đầy oán hận, cô đứng yên rồi duỗi cái chân ngắn ngủn về phía bàn, cả thân nhoài ra cũng không thể với tới bàn trà.


Cô lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm vào hai người, một lần nữa nằm úp sấp tại chỗ, đôi mắt và hai cái tai màu hồng phấn cũng cụp cuống.


“. . .”


Yên lặng.


Một sự im lặng đáng xấu hổ.


Tần Tang nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như cá chết từ Thẩm Thính, sống lưng lạnh toát. Cậu ta. . . cậu ta chưa từng nuôi qua heo con, làm sao có thể biết được chân heo lại ngắn như vậy, cũng không nghĩ đến chuyện con heo lại không với tới bàn trà.


Cậu ta nghĩ cho dù cô không với tới thì nhảy lên bàn cũng được mà. . .


Tần Tang nhận thức được bản thân chưa làm việc một cách tỉ mỉ nên tự trở lại phòng ngủ, cho rằng hiện tại Khúc Kim Tích không muốn nhìn thấy mình.


Thẩm Thính ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, Khúc Kim Tích cảm thấy ghế sô pha lún xuống, biết anh đang ngồi, cô yên lặng xoay người, mặt hướng về phía anh.


“Bây giờ ăn cũng không muộn.” Thẩm Thính lấy một miếng bánh ngọt trên bàn đưa tới bên miệng cô.


Khúc Kim Tích rốt cuộc cũng không thể để cho cái bụng của bản thân đói khát quá mức, đành khuất phục Thẩm Thính, cúi đầu xuống ăn.


Thẩm Thính nói cô ăn không nhiều, nhưng thực ra Khúc Kim Tích ăn rất nhiều, tận khi cô no đến mức ợ hơi mới dừng lại.


“Ngày mai cô có đi diễn không?” Thẩm Thính hỏi.


Khúc Kim Tích lắc đầu, đây là lý do khiến cô vô cùng bực bội, nhưng cũng không phải nguyên nhân đặc biệt, hai ngày sau cô không hề có cảnh diễn.


Khóe miệng Thẩm Thính hiện lên ý cười: “Vậy hai ngày tiếp theo cô cứ ở lại đây, khi nào biến trở lại hình dạng con người thì trở về.”


Khúc Kim Tích tiếp tục gật đầu.


Cô vẫn yên lặng, tinh thần chưa phấn chấn lên được.


Thẩm Thính nhíu mày, còn nhớ rõ lần trước cô biến thành hình dạng của một con vịt nhỏ màu vàng, anh do dự một chút, sau đó ngón tay thon dài đặt lên vành tai của con heo: “Ngay cả con rùa con cô cũng biến thành rồi, sau này còn có thể biến thành những thứ cổ quái hơn nữa, cũng chỉ là biến thành một con heo con mà thôi, không nhất thiết phải để ý chuyện này.”


Khúc Kim Tích ngẩng đầu.


Cho dù Khúc Kim Tích có biến thành động vật như thế nào, đôi mắt của cô vẫn luôn hiện lên ánh sáng.


Thẩm Thính nhìn cô vài giây, sau đó lấy ra điện thoại di động rồi chụp vài tấm ảnh đặt trước mặt cô, tiếp đó liền đứng dậy đi vào phòng tắm.


Chờ khi anh đi xa, Khúc Kim Tích mới cúi đầu, nhìn thấy hình ảnh một con heo con trông vô cùng hoạt bát, đáng yêu.


Thẩm Thính đang an ủi bản thân cô sao?


Lúc này Khúc Kim Tích mới phản ứng lại.


Sau khi biến thành heo con, cô lâm vào tình trạng ghét bỏ bản thân.


Con heo trong mắt mọi người chính là một con gia súc xấu xí, bẩn thỉu, không có lấy một ưu điểm gì, hơn nữa, heo chính là điềm xấu.


Cô không nghĩ đến có một ngày bản thân lại dùng dáng vẻ này để đối mặt với Thẩm Thính, nhưng cô phải ở bên cạnh anh để anh bảo vệ. Lúc này rốt cuộc cô cũng hiểu được, sở dĩ bản thân cô ghét bỏ chính mình bởi vì sợ sau khi Thẩm Thính nhìn thấy dáng vẻ cô biến thành heo sẽ chê bai cô.


Thẩm Thính là người giám hộ, nếu anh chê bai cô giống như thái độ của Từ Nam Nam ở trong thang máy, như vậy cô thật sự không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh.


Nhưng mà Thẩm Thính không những không chê bai cô mà ngược lại còn an ủi cô.


Sự chán nản trong lòng Khúc Kim Tích dần dần vơi đi.


Vì vậy, khi Thẩm Thính tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm bước ra, anh liền nhìn thấy một con heo con đang nở nụ cười toe toét.


Thẩm Thính: “. . .”


Khúc Kim Tích đẩy điện thoại di động ở dưới chân ra trước mặt Thẩm Thính, màn hình điện thoại sáng lên, anh nhíu mày nhìn, chỉ thấy trên màn hình điện thoại là dòng chữ: “Tôi nghĩ mình nên tắm rửa.”


Anh ngẩng đầu, Khúc Kim Tích cẩn thận dùng móng ở chân cọ vào dép anh, ý bảo: Có được không?


Thẩm Thính nhíu mày: “Có cần tôi nhắc nhở cô không, lần đầu tiên khi cô biến thành mèo, tôi giúp cô tắm rửa, lúc đó cô đã làm tôi bị thương.”


Khúc Kim Tích cố gắng dùng bộ móng phía trước đánh chữ, một hồi sau liền đánh ra một dòng chữ: “Thật xin lỗi.”


Cô nhìn Thẩm Thính bằng đôi mắt trông ngóng.


Thật ra cô cũng không muốn để Thẩm Thính tắm rửa cho bản thân, nhưng mà những lời Từ Nam Nam nói trong thang máy luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa cô cũng chui rúc dưới gầm ghế, trên người dính không ít bụi, Thẩm Thính là người ưa sạch sẽ, anh không nói cũng không ghét bỏ cô nhưng cô cũng lo lắng cho anh.


Thẩm Thính đứng yên tại chỗ trong vài giây, sau đó ném ra một câu “Chờ” rồi quay lại phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào bồn rửa, thử nhiệt độ của nước.


Khúc Kim Tích ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, chờ Thẩm Thính bế cô bỏ vào bồn tắm: “Nước như vậy được rồi chứ?”


“Ỉn ỉn ỉn!” Khúc Kim Tích thoải mái khẽ nhắm hai mắt lại, không nhịn được mà phát ra âm thanh sung sướng.


Nhận thấy bản thân đã quá phấn khích, cô lập tức yên lặng, sau đó cô nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ.


Hai má Khúc Kim Tích lập tức đỏ ửng lên.


Sau hơn mười phút tắm rửa, Thẩm Thính phát hiện heo con khi được tắm rửa sạch sẽ nhìn lại càng hồng hơn, cả người ướt sũng đứng tại chỗ trông vừa đáng thương lại mang theo vài phần đáng yêu.


Không hề xấu xí một chút nào.


Anh lấy khăn tắm của chính mình bọc lấy heo con, bế cô trở lại trên sô pha: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”


Khúc Kim Tích theo bản năng muốn nói câu chúc ngủ ngon, nhưng thật may đã nhớ tới thân phận hiện tại của bản thân, đành nhịn xuống những lời muốn nói.


Thẩm Thính sờ vào vành tai bé nhỏ của cô, cảm thấy vô cùng thích thú, nhất thời không thể buông tay, cũng may từ trước đến nay anh luôn là một con người kiềm chế cảm xúc rất tốt, khắc chế bản thân, anh thu tay lại, nói: “Ngủ ngon.”


Nói rồi anh tắt điện trong phòng rồi quay về phòng của chính mình.


Vừa rồi Khúc Kim Tích ngủ nhiều như vậy, lúc này khó có thể ngủ luôn được, cô cuộn mình trong chiếc khăn tắm của Thẩm Thính, thuận tiện dùng móng trước nhấc khăn tắm lên, ngửi ngửi, thật là thơm.


Khúc Kim Tích chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, nhưng cô đã nằm mơ.


Trong giấc mơ là hình ảnh không tốt đẹp, cô mơ thấy bản thân mình và một đám heo đang đứng chung ở một chỗ, Thẩm Thính đứng ngay trước mặt, bản thân cô muốn cất tiếng gọi để khiến anh có thể phân biệt được cô.


Chỉ cần Thẩm Thính chọn một con, những con heo khác sẽ bị đem đi tiêu hủy, Khúc Kim Tích vô cùng khẩn thiết, mong anh sẽ chọn trúng mình, nhưng cô đột nhiên tỉnh dậy, không thể mơ được kết quả cuối cùng anh có chọn đúng cô hay không.


Một đám heo giống y như nhau, chắc chắn Thẩm Thính sẽ không nhận ra cô.


May sao đó chỉ là giấc mơ.


Sau khi tỉnh lại Khúc Kim Tích cảm thấy vô cùng may mắn, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn đã nghe thấy giọng nói của Tần Tang: “Cô Khúc, chào buổi sáng.”


Khúc Kim Tích lắc lư cái đầu coi như đáp lại.


Bữa sáng qua đi, Thẩm Thính và Tần Tang đến trường quay, lần này Tần Tang đã rút kinh nghiệm, đem toàn bộ thức ăn đặt trên mặt đất để Khúc Kim Tích có thể ăn một cách dễ dàng, còn chuẩn bị một cái túi lớn để sau khi Khúc Kim Tích ăn xong sẽ vứt rác vào đó.


Đồng thời cạnh sô pha còn có một cái ghế con, Khúc Kim Tích có thể thuận tiện lên xuống sô pha.


Để giết thời gian, Khúc Kim Tích dùng điện thoại để xem phim, đói thì ăn uống, thời gian cứ như vậy mà trôi qua một cách nhanh chóng.


Xem được nửa chương trình, một quảng cáo xuất hiện, ở giữa trang quảng cáo xuất hiện hình ảnh của Dụ Đồng, xuất phát từ sự tò mò, Khúc Kim Tích ấn vào trang quảng cáo, phát hiện anh ta chính là người đại diện phát ngôn cho một game online.


Dù sao cũng không có việc gì làm, Khúc Kim Tích thuận tay ấn vào chữ đăng ký.


Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, cô vẫn chưa chơi trò chơi nào, coi như để luyện tập cho mình khi trong dáng vẻ của một con heo, Khúc Kim Tích chậm rãi ấn vào nút bắt đầu trò chơi.


Sau một thời gian làm những bước cơ bản, cô thăng cấp cùng người trong đội chiến đấu, Khúc Kim Tích vô cùng hào hứng nhất nút chọn đấu với đồng đội.


Không đội nào có sự tham gia của cô là chiến thắng cả, toàn bộ đều bị cô hại chết, những thao tác của cô không có vấn đề gì, điều quan trọng chính là động tác của Khúc Kim Tích không nhanh.


Đồng đội vô cùng khó chịu, dùng những lời nặng nề mà mắng cô chơi giống như học sinh tiểu học, Khúc Kim Tích chán nản gõ chữ: “Anh à, tôi mới có sáu tuổi, còn chưa học tiểu học.”


Đồng đội: “. . .”


Dù sao trong phòng cũng không có ai, chỉ có một mình cô, Khúc Kim Tích vui vẻ đến mức cười lăn lê trên đất, miệng không ngừng phát ra những tiếng khịt khịt, cô vui đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa cạch cạch.


Là nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn.


Tổng cộng có ba bà dì dọn dẹp, họ đều mặc đồng phục của khách sạn, trong tay cầm những dụng cụ dọn dẹp vô cùng chuyên nghiệp, chân đi giày đế bằng, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khịt khịt rất quen thuộc, nhóm dọn vệ sinh liền sững người.


Những năm gần đây, mọi người có sở thích nuôi thú cưng là heo sao?


Khúc Kim Tích lập tức ngậm chặt miệng lại.


Từ từ ngẩng đầu, ánh mắt cô giao với ánh mắt của ba bà dì, vài giây sau, cô yên lặng ấn lên màn hình màu đen.


“. . .”


Nhóm bà dì trầm mặc quét dọn, một bà dì lớn tuổi nhất trong ba người thấy đồ ăn vương vãi trên mặt đất, cố tình nhặt lên, để ý bốn phía xung quanh sau đó đặt chúng vào một cái túi rồi để lên ngăn tủ cao.


Khúc Kim Tích: “. . .”


“Có lên nhặt điện thoại lên không?” Một bà dì nói: “Đừng để con heo này phá hỏng, lúc chúng ta đến đã thấy đồ đạc bị nó phá nát.”


Hai người khác nghe cũng thấy có lý, lập tức nhặt điện thoại dưới chân Khúc Kim Tích lên, kiên quyết không để cho cô cầm nó nữa.


Như vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay ác ma của bà dì kia lấy đi điện thoại sau đó đặt vào ngăn tủ.


Làm xong mọi chuyện, nhóm bà dì đó nhanh chóng rời khỏi phòng.


Khúc Kim Tích: “. . .”


Tuyệt vọng.


Chương 38


Hiện trường tổ kịch


Thẩm Thính vừa hoàn thành một cảnh quay, ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon để đợi diễn cảnh tiếp theo, anh mở một vài trang web bằng điện thoại di động rồi tìm tòi một số tư liệu liên quan đến heo tiểu hương.


Đa phần dân cư mạng đều nói rằng heo là loại động vật rất dễ nuôi, cho ăn gì liền ăn đấy, thích sạch sẽ, thông minh lại hoạt bát, đây là giống heo nuôi mãi không lớn.


Giống heo này khá phổ biến, vì thế mà có nhiều bình luận phía dưới cho rằng giống heo tiểu hương này sẽ lớn lên, nó không lớn lên bởi vì người chăm sóc không chăm sóc nó đúng cách.


Hai bên tranh luận vô cùng gay gắt.


Nhiều cư dân mạng cho rằng heo tiểu hương sẽ không lớn, bọn họ còn chụp những bức ảnh về giống heo này mà bọn họ nuôi, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu và nhanh nhẹn.


Một số bộ phận khác lại cho rằng heo tiểu hương sẽ lớn, họ còn đăng hẳn những bức ảnh heo tiểu hương vô cùng to béo, sau đó những cư dân mạng khác đều bày tỏ cảm xúc ha ha.


Thẩm Thính nhìn hình ảnh trong điện thoại, chỉ thấy bức ảnh được cư dân mạng đăng tải là một con heo vô cùng béo, nhìn qua trông không khác những con heo tiểu hương khác.


“Tôi cười chết mất, anh đã cho nó ăn những gì vậy? Sao có thể lớn như vậy.”


“Con heo tiểu hương của tôi thật sự không hề lớn lên tí nào! Sợ đã mua phải heo giả.”


“Béo như vậy, nói thật, vào năm mới có thể. . . Ha ha ha.”


“Tuyệt đối đã mua sai giống, nếu không chính là bị người bán heo lừa rồi. Để nhận biết nó có phải là thật hay không chỉ còn cách gửi mùi trên người nó, nếu không phải, thì. . .”


. . .


Ngón tay Thẩm Thính lướt xuống phía dưới, xem những bình luận phía sau bức ảnh, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, hồi tưởng đến hình ảnh con heo con mà Khúc Kim Tích biến thành, so với hình ảnh con heo trong điện thoại di động. . .


Anh ngừng suy nghĩ, không cho bản thân nghĩ thêm nữa.


“Hiếm khi thấy anh nghịch điện thoại trên phim trường.” Từ Nam Nam đi tới, cười nói: “Anh xem gì vậy?”


Thẩm Thính tắt điện thoại di động, cầm kịch bản ở bên cạnh lên: “Tùy tiện xem linh tinh.”


Từ Nam Nam cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, trợ lý của cô ta đưa cho cô ta một chai trà. Từ Nam Nam nói: “Đây là trà dinh dưỡng tôi đã pha, rất tốt cho tinh thần, anh có muốn uống thử không?”


“Cảm ơn.” Thấm Thính nói: “Không cần.”


Từ Nam Nam tự nhiên uống một ngụm rồi đóng nắp trà lại, cô ta nói: “Hôm qua khi ở thang máy tôi gặp trợ lý của anh, trên tay anh ta còn bế theo một con heo, nói là nhặt ở trên đường.”


“Ở phòng tôi, làm sao vậy?” Thẩm Thính nhướng mày, lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, Từ Nam Nam đang định nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, lời muốn nói lại nuốt trở về.


Cô ta cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau khi khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng liền ngẩng đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện anh không thích động vật, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta đóng phim chung, có một con mèo nhỏ lao về phía anh, toàn thân anh cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.”


Nói xong cô ta còn nở một nụ cười: “Khiến cho những cảnh quay trước đó của chúng ta đều bị hủy.”


“Vậy sao?” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa.”


Nụ cười trên khuôn mặt Từ Nam Nam có chút miễn cưỡng, bàn tay giấu trong trang phục cổ trang rộng thùng thình đã siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.


Mỗi ngày cô ta đều cố gắng quan tâm đến Thẩm Thính, cô ta chắc chắn anh biết chuyện này, hơn nữa cô ta tin rằng bản thân luôn thể hiện rất tốt, nhưng thái độ của anh từ đầu đến cuối lại giống nhau, hoàn toàn không để ý đến cô ta.


Rõ ràng ban đầu khi bọn họ hợp tác với nhau, thái độ của anh không như bây giờ.


Khi đó anh luôn tươi cười với cô ta.


Là bởi vì bản thân cô ta từng kết hôn rồi ly hôn cho nên anh mới chê bai cô ta như thế.


Ngoại trừ điểm ấy ra, bản thân cô ta đâu còn điểm gì khiến anh tỏ ra thái độ xa cách như vậy?


Địa vị, dáng người, ngoại hình, tài năng. . . Cô ta không hề thiếu!


Ngay cả Khúc Kim Tích đã từng làm những chuyện đáng ghê tởm trong quá khứ, hiện tại lại cùng một tổ diễn với anh cũng không khiến anh có thái độ xa cách, thậm chí anh còn nói chuyện với Khúc Kim Tích.


Nhưng tại sao anh lại lạnh nhạt với cô ta.


“Chị Nam Nam.” Tiếng gọi của trợ lý khiến Từ Nam Nam hoàn hồn, ngừng suy nghĩ lại, phát hiện Thẩm Thính đã sớm không còn ngồi ở ghế nghỉ nữa.


Trợ lý bị sắc mặt của Từ Nam Nam dọa cho khiếp sợ, cố gắng di chuyển thân thể lên phía trước, kiên trì nói: “Anh Thẩm đã rời đi từ nãy rồi.”


“Chị Nam Nam, đây là trường quay, có rất nhiều người đang nhìn.” Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.


Từ Nam Nam: “Cô lại đây.”


Trợ lý cúi đầu, bước vài bước nhỏ về phía trước, ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo của Từ Nam Nam đặt vào cánh tay của trợ lý, sau đó hung hăng véo mạnh.


Trợ lý đau đến mức cả người run lên, chỉ có thể cúi đầu xuống cắn răng chịu đựng, làm ra dáng vẻ như đang nói chuyện với Từ Nam Nam.


Từ Nam Nam cười tươi rói, ngón tay véo cánh tay trợ lý càng dùng sức hơn.


Thẩm Thính đi toilet, đang rửa tay thì ngoài cửa có tiếng bước chân, là Dụ Đồng.


“Thầy Thẩm.” Dụ Đồng khẽ dừng bước, lễ phép chào hỏi.


Thẩm Thính chỉ gật đầu coi như đáp lại, lau khô tay vào khăn tay sau đó rời khỏi toilet, Dụ Động bỗng nhiên ngăn anh lại.


“Thầy Thẩm.”


“Có chuyện gì sao?” Thẩm Thính xoay người.


Dụ Đồng không thể không thẳng lưng khi đối diện với Thẩm Thính, mặc dù chiều cao của anh ta ngang với Thẩm Thính, anh ta nói: “Tôi chỉ muốn nói, thật ra Khúc Kim Tích không phải người quá tệ, cô ấy. . .”


Thẩm Thính đánh gãy lời anh ta: “Anh hiểu cô ấy sao?”


“Không phải.” Dụ Đồng lắc đầu.


Thẩm Thính: “Vậy tại sao anh phải nói giúp cô ấy?”


Dụ Đồng biết bản thân có lẽ đã làm ra chuyện không đúng, hành động này của anh ta có lẽ sẽ khiến Thẩm Thính càng ghét Khúc Kim Tích, như vậy cũng tốt.


Như vậy có thể chặt đứt suy nghĩ trong đầu Khúc Kim Tích, Thẩm Thính không phải người cô có thể chọc vào.


“Tôi cùng học đại học với cô ấy.” Dụ Đồng xin lỗi nói: “. . . Thực xin lỗi, thầy Thẩm, là tôi không suy nghĩ kỹ.”


“Không có việc gì.” Thẩm Thính xoay người rời đi.


Tần Tang đang xem xét một vài cảnh quay, Thẩm Thính sẽ diễn cảnh treo cổ vào đoạn kết, phải chuẩn bị phòng hộ thật tốt, tránh ảnh hưởng đến thắt lưng đang bị thương của Thẩm Thính.


Sau khi trao đổi xong, cậu ta đi tìm Thẩm Thính, với tư cách là một trợ lý, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được chuyện gì xảy ra.


“Anh Thẩm.”


Trong tay Thẩm Thính đang cầm một miếng ngọc bội, đầu ngón tay thon dài vuốt ve miếng ngọc màu xanh, vài giây sau, anh nói: “Cậu liên hệ với Diêu Lệ, bảo anh ta điều tra những chuyện trước kia Khúc Kim Tích từng trải qua, đặc biệt là thời đại học.”


Tần Tang: “Vâng”


“Khoan đã.” Thẩm Thính đeo miếng ngọc bội vào thắt lưng, thản nhiên nói: “Thôi đi.”


Tần Tang: “?”


Hôm nay Dụ Đồng chỉ có một cảnh quay, đến giữa trưa liền hoàn thành, ngồi trong xe, trợ lý hỏi anh ta muốn quay về khách sạn hay ra ngoài ăn cơm.


“Đi ra ngoài.” Dụ Đồng lên tiếng nói: “Tôi sẽ tìm người đi cùng.”


Trợ lý tò mò hởi: “Tìm ai vậy?”


Tính cách của Dụ Đồng có chút cô độc, thời gian làm ở tổ kịch lâu như vậy, anh ta nhận không biết bao nhiêu vai diễn, thấy người quen thì lễ phép chào hỏi, không thì sẽ không chủ động lấy lòng người khác.


Có một nhóm diễn viên phụ, ngoài nam nữ chính ra thì không bắt chuyện với ai khác.


Số còn lại thì nói chuyện tương đối sôi nổi.


Thi thoảng Khúc Kim Tích sẽ nói một vài câu, nhưng khi cô vừa lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên tẻ nhạt, sau đó cô sẽ không lên tiếng nữa.


Dụ Đồng không thích nói chuyện với bọn họ, chỉ khi nào có chuyện gì liên quan đến anh ta, anh ta mới lên tiếng.


Thân là trợ lý, cậu ta hiểu rõ Dụ Đồng không thân với bất kỳ một ai trong tổ diễn, vậy anh ta mời ai đi ăn cơm?


“Khúc Kim Tích.” Dụ Đồng thuận miệng nói, không nhìn biểu cảm kinh ngạc của trợ lý, anh nhìn vào avatar của Khúc Kim Tích.


Đã từng xóa đi.


Nhưng bởi vì ở chung một tổ diễn nên nó đã được thêm trở lại.


“Ra ngoài ăn cơm, có chuyện muốn nói với em.”


Sau khi tin nhắn được gửi đi, ước chừng khoảng hai phút không thấy tin nhắn phản hồi lại, anh ta do dự rồi lại nhắn thêm một tin nhắn: “Trả lời nhanh một chút.”


Tin nhắn được gửi đi nhưng vẫn như trước, không có hồi đáp.


Sắc mặt của Dụ Đồng trong nhất thời trở nên vô cùng khó coi, trợ lý ngồi bên cạnh thấy sắc mặt anh ta thay đổi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là không thấy được tin nhắn, sao anh không gọi điện cho cô Khúc?”


Cậu ta vẫn luôn đi theo Dụ Đồng, nhưng lại hoàn toàn không biết từ khi nào mà mối quan hệ của Dụ Đồng với Khúc Kim Tích lại trở nên thân thiết đến mức có thể cùng nhau ăn cơm.


Bảo sao lần trước anh ta giúp Khúc Kim Tích.


Nếu hiện tại nghệ sĩ có suy nghĩ như vậy, làm một trợ lý, đương nhiên phải hết mình hỗ trợ. Cậu ta nghĩ rằng: hiện tại có wechat rồi, có thể nhắn tin qua ứng dụng đó, nhưng nếu không liên hệ được với đối phương thì có thể trực tiếp gọi điện, như vậy có phải là nhanh hơn không.


Lại nghĩ tới khuôn mặt của Khúc Kim Tích. . . Bỏ qua những mặt khác, khuôn mặt của cô đúng thật là đẹp.


Dụ Đồng trực tiếp ném điện thoại xuống ghế ngồi bên cạnh, trợ lý sợ tới mức run bần bật, không dám nói nhiều.


“Về khách sạn.” Dụ Đồng lạnh giọng lên tiếng.


Dụ Đồng ở tầng chín, anh ta biết Khúc Kim Tức không biết anh ta cũng ở tầng chín, hơn nữa còn ở cạnh phòng cô.


“Gõ cửa.” Đi đến cửa phòng của Khúc Kim Tích, Dụ Đồng ra hiệu cho trợ lý.


Trợ lý nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác nhận không có ai, Dụ Đồng tức giận: “Cậu nhìn cái gì vậy, tôi tìm cô ấy muốn nói chuyện một cách rõ ràng, không có gì phải lén lút.”


Trợ lý khó xử mà gõ cửa, gõ một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, cậu ta quay đầu lại nói: ”Anh Đồng, hình như không có ai ở phòng.”


Trợ lý quẹt thẻ mở cửa phòng, nhìn thấy anh ta cởi áo khoác vứt lên giường, không hiểu nghệ sĩ nhà cậu ta hôm nay làm sao lại nổi giận như vậy, tính tình Dụ Đồng tuy có chút quái gở, cũng rất khó hầu hạ, nhưng không đến mức dễ mất bình tĩnh như vậy.


Không ai biết được rằng Khúc Kim Tích không liên lạc lại với Dụ Đồng là bởi vì có lý do. Hiện tại cô đang ở phòng của Thẩm Thính, đôi mắt luyến tiếc nhìn vào chiếc điện thoại và đồ ăn đang để trên kệ tủ.


Cô cứ đứng như vậy một hồi lâu.


Thậm chí cô còn có ý định trèo lên ghế để lấy đồ, nhưng lại chỉ có thể trèo lên cái ghế ngắn, mà chiếc tủ lại quá cao, không thể nào với tới được.


Thêm nữa, cho dù cô có kéo được chiếc ghế cao đến cạnh tủ thì cũng không thể trèo lên được.


Chỉ đành từ bỏ.


Cô biết có người gọi điện thoại cho mình, nhưng lại không biết đó là ai, dù sao cũng không có khả năng là Tần Tang hay Thẩm Thính, bọn họ biết tình huống hiện tại của cô, sẽ không gọi điện thoại cho cô.


Thật sự không còn cách nào khác, Khúc Kim Tích chỉ có thể ngủ.


Cho đến tận buổi tối khi Thẩm Thính kết thúc công việc mà trở về.


Lúc này Khúc Kim Tích đã tỉnh giấc, nghe được tiếng mở cửa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.


Thẩm Thính vừa vào đến cửa đã thấy cảnh tượng một con heo con đứng đợi sẵn, đuôi còn không ngừng vẫy như đang chào đón chủ nhân, anh nhíu mày: “Cô ngửi được mùi của tôi cho nên mới chạy nhanh ra cửa để đón?”


Khúc Kim Tích: “?”


Trong tay Tần Tang còn cầm theo hộp cơm hợp, khẽ xoay người, nhìn về phía con heo con, nói: “Cô Khúc, cậu chủ cố ý dặn tôi mua bữa tối cho cô.”


Khúc Kim Tích cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, bụng đói đến mức khiến cô cảm thấy hiện tại bản thân có thể nuốt chửng cả một con trâu!


Thẩm Thính và Tần Tang phát hiện con heo con này có chút khác lạ, cảm giác giống như chỉ ở trong phòng một ngày khiến cho heo con vô cùng tiều tụy.


Ở trong phòng có đồ ăn, có điện thoại di động, vậy tại sao lại có dáng vẻ này.


Rất nhanh Thẩm Thính đã phát hiện ra có vấn đề. Điện thoại di động và đồ ăn vặt của heo con đều bị đặt ở trên bàn cao, anh nhíu mày, Khúc Kim Tích không có khả năng mang nó lên đó.


Cúi đầu nhìn vào ánh mắt đầy đáng thương của con heo, Thẩm Thính chuyển sang nhìn Tần Tang. Tầng Tang nghĩ nghĩ, chần chừ nói: “Mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn phòng. . .”


Còn chưa nói hết câu, trên mặt con heo con liền hiện lên vẻ phẫn nộ, sau đó hừ một tiếng, vươn móng vuốt dập thật mạnh lên một đất như để dọa người khác.


Động tác này khiến cho hai người đàn ông trước mặt hiểu ra những chuyện cô đã trải qua. Tần Tang cuối cùng cũng phải cười ha ha, phá vỡ đi nguyên tắc của một trợ lý chuyên nghiệp.


“Thực xin lỗi cô Khúc.” Tần Tang cười tươi, sau đó bước vào phòng.


Cô yên lặng ngẩng đầu, nhìn Tần Tang bước nhanh chóng vào phòng ngủ.


Khúc Kim Tích: “. . .”


Trong nháy mắt, cô muốn bỏ nhà ra đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom