• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (2 Viewers)

  • Chương 47+48

Chương 47


Cách đây không lâu, Thẩm Thính có lên hot search vì anh mang thú cưng của mình là con vịt vàng tới bệnh viện khám bệnh, có hình ảnh có người thật chứng thực cho các fans biết rằng nam thần nhà họ không phải loại người ghét động vật như thiên hạ đồn mà thay vào đó, anh còn là một người rất yêu quý động vật nữa.


Có điều, tiếp sau đó không có thêm tin tức về Thẩm Thính, fan cứng ngày ngày lượn weibo của anh xem có tin gì mới được đăng lên không, trưởng fan club cũng bị các fan dí hỏi chuyện, fan ai cũng muốn biết tình hình mới nhất của nam thần.


Trưởng fan club kiên nhẫn trả lời fan: “Nam thần đang quay phim mới, mọi người không phải lo lắng đâu.”


Trưởng fan club ngầm cũng có tí quan hệ với ekip quan hệ công chúng của Thẩm Thính, lúc bình thường thì cô ấy hay nhận được tin tức cá nhân của Thẩm Thính sớm hơn so với người khác. Sau khi sàng lọc lại những thông tin mình nhận được, xác thực là có thể công bố ra bên ngoài thì cô mới đăng lên cho fan biết.


Bên cạnh việc tuyên truyền thì cô ấy còn làm cả việc ngăn chặn tin tức nữa.


Chẳng hạn, cô ấy nhận được tin Từ Nam Nam muốn gắn mình với Thẩm Thính để tạo đề tài, còn muốn phim giả tình thật nữa, trưởng fan club loanh quanh trong cái giới này lâu vậy rồi, chỉ cần nghe ekip quan hệ công chúng của Thẩm Thính nhắc nhẹ là cô ấy biết cần phải giải quyết chuyện này như nào rồi.


Trên mạng hoàn toàn sóng yên biển lặng, không hề có tí tin nào dính đến chủ đề về Thẩm Thính và Từ Nam Nam chắc chắn là có công của trưởng fan club.


Nhưng mà dạo này tin tức về Thẩm Thính ở trên mạng quá ít, trưởng fan club lại không ở đoàn làm phim nên không biết được tình trạng của anh giờ đang như nào, xong nhìn đống tin nhắn riêng mà các fan kêu gào đòi tin tức, cô ấy cũng cảm thấy có hơi bị rén.


Bây giờ sao trẻ đông như lá rụng mùa thu, showbiz cũng chẳng hề thiếu trai xinh gái đẹp mà đa số dân mạng lại là thanh thiếu niên, sự kiên nhẫn chỉ có hạn. Có khi hôm nay bọn họ chỉ cần trông thấy một nghệ sĩ nam đẹp trai là lập tức trở thành fan được rồi, ngày hôm sau gặp một nghệ sĩ nam đẹp trai khác thì sẽ lập tức vứt bỏ người thứ nhất một cách vô tình, đổi sang người thứ hai.


Do đó, nghệ sĩ cần phải có fan cứng cho mình.


Thẩm Thính sẽ không tự mình làm những việc như vậy, ekip của anh làm, kể cả trưởng fan club của anh cũng chỉ nghĩ đơn giản là muốn có nhiều người thích anh hơn và trở thành fan của anh.


Trưởng fan club đã làm những việc như này nhiều rồi nên là làm cái được ngay.


Cuối cùng thì xế chiều hôm nay cũng có một chị gái mà cô ấy quen gửi thông tin của fan cứng cho cô.


Một video.


Thẩm Thính đang ngồi trên ghế dựa để nghỉ, một chú chó corgi đang nằm trong lòng anh, nó chổng vó lên trời để lộ vùng bụng trắng như tuyết, chân trước cố lay tay của Thẩm Thính, sau đó, anh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bụng cho nó, miệng khẽ cong lên, trông thật là dịu dàng.


Bất cứ một cô gái nào cũng sẽ bị hình ảnh này tác động mạnh!


Trưởng fan club vừa trầm trồ vẻ đẹp của nam thần, vừa khen chó corgi đáng yêu quá, đồng thời cũng nhanh chóng nghĩ xem nên viết bài như nào để đăng lên. Sau khi cô đăng lên weibo xong, chưa được bao lâu, nụ cười của Thẩm Thính đã lên hot search rồi.


Trưởng fan club ghi lại thời gian thực trên bảng xếp hạng hot search, từ vị trí thứ hai mươi ban đầu đã leo lên vị trí thứ ba chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả đều dựa vào khả năng của fan, không tốn một đồng nào cả.


Có thể thấy được trọng tâm của hot search là việc Thẩm Thính mỉm cười khiến người ta sốc luôn, thấy bảo là Thẩm Thính ra mắt bao nhiêu năm như vậy nhưng trong ảnh hoặc video mà anh xuất hiện công khai thì số lần anh cười có thể đếm trên đầu ngón tay.


Cho nên anh mới có danh hiệu là nam thần lạnh lùng! Nhưng bằng vào cái nhan sắc ấy và khả năng diễn xuất thần, anh vẫn khiến cho các cô gái mê mẩn không biết đường về.


Thế mới thấy là được thấy Thẩm Thính cười là việc khó như thế nào.


Kết quả, lúc nhấp vào hot search thì 80% sự quan tâm của cộng đồng mạng bị chuyển hết sang chú chó corgi.


“Ở nhà tôi có nuôi chó corgi với husky, mấy hôm rồi phải phá nhà, vốn là tôi định giao chó corgi cho bạn còn giữ lại chó husky nhưng giờ xem video này xong, tôi quyết định sẽ giữ lại chó corgi, còn husky thì tiễn chân lên đường.”


“Sao tôi không biết là chó corgi đáng yêu như này nhỉ, nhóc corgi này là sao đây trời?”


“Đậu xanh! Đáng yêu chết mất thôi!”


“Nó còn nhỏ như vậy mà đã biết làm nũng với Thẩm Thính rồi, lại có thêm một kẻ bại trận trước nhan sắc của Thẩm Thính rồi, lại còn là một con chó nữa chứ.”


“Đáng yêu quá đi, tôi vừa mới search giá thử, không đắt, có thể mua một con được!”


“Tôi vừa mới nhận nuôi một con rùa đen với một nhóc vịt vàng, hu hu, lại nổi hứng muốn nuôi thêm một chú chó corgi tương tự với ông xã rồi.”


“Tôi không hâm mộ chú chó đâu, tôi hâm mộ Thẩm Thính cơ, nuôi được một chú chó đáng yêu như thế, anh chính là người thắng cuộc trong cuộc đời này đấy!”


“@Thẩm Thính, hình như anh nuôi hơi nhiều thú cưng phải không?”


Ngay sau đó, có thêm một bình luận xuất hiện: “Chen ngang phát, nghe bảo chú chó corgi này do Thẩm Thính nhặt được ven đường á. Ngoài ra thì anh ấy còn nuôi một chú heo ở khách sạn nữa, loại heo cảnh mini không bao giờ lớn ấy.”


Bình luận này do một tài khoản V màu cam gửi, tác giả đã được chứng nhận weibo, khoảng năm mươi vạn fan, bình luận cuối cùng của nick đó được trả lời tới tấp, cuối cùng lên top mục bình luận, tăng hơn một nghìn fan, có tới mấy nghìn lượt trả lời, đa phần là hỏi có ảnh chụp không.


May mà blogger tài khoản V màu cam này cũng có não, thấy tốt thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.


Mà không ai ngờ là, sau khi hot search xuất hiện, weibo vốn không được update của Thẩm Thính lại có bài đăng lên.


[Thẩm Thính V: Nên đặt tên gì cho nó đây? [xem hình ảnh]]


Trong ảnh, nhóc chó corgi ôm bình sữa neinei, có thể thấy được đây là ảnh chụp vì nó đang ngơ ngác đối diện với camera.


Các fan sao có thể ngờ được rằng thế mà Thẩm Thính lại đăng bài mới về nhóc chó corgi đó chứ, nên ai cũng nhiệt tình lao vào, tuyệt nhiên không có ai để ý là bản thân Thẩm Thính không có xuất hiện trong ảnh.


Fan nhanh nhẹn tải ảnh về để lưu giữ, đồng thời edit thành đủ kiểu meme khác nhau trong nháy mắt và bắt đầu mở cuộc thi về meme.


Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì.jpg


Ngơ ~ing.jpg


Ba ba, rót thêm sữa cho con đi.jpg





Trong số đó, meme [Ba ba, rót thêm sữa cho con đi.jpg] được nhiều like và phản hồi nhất, thế nên là, mọi người đều là quên mất nội dung thực sự của bài đăng weibo này là gì rồi.


Bình thường Thẩm Thính không hề quan tâm đến weibo, sau khi có hot search anh mới biết. Đúng lúc nhóc con bên cạnh đang ôm bình sữa tươi, chẳng biết anh nghĩ sao mà lại lấy điện thoại chụp một tấm rồi đăng lên weibo.


Anh lướt phần bình luận, những người thật sự để ý muốn giúp ở trên mạng rất ít, đa số đang bận edit meme.


Thấy dân mạng đăng meme [Ba ba, rót thêm sữa cho con đi.jpg], anh hơi nhúc nhích ngón tay, bấm like cho ảnh đó, đồng thời tải nó về.


Thấm Thính bấm like có ý gì hả?


Tức là anh thích cái meme đó thôi.


Người edit cái meme đấy sướng như bay lên trời, nhiều người trả lời cô ấy: “Người chị em, meme cô edit sắp nổi rồi đấy, nam thần khen cô kìa!”


Tần Tang vừa vui vừa buồn với đống tin tức trên mạng. Vui vì nhóc chó corgi được nhiều người thích, cậu ta nhìn về phía nó, nếu không phải cậu ta tận mắt chứng kiến Khúc Kim Tích biến thân thì thật sự là cậu ta không tài nào liên kết được hình ảnh giữa nó với cô.


Điều cậu ta lo chính là có nhiều người để ý đến nhóc chó corgi như vậy thì hai hôm nữa, Khúc Kim Tích biến thân về như cũ, nhóc chó corgi biến mất liệu có khiến người khác hoài nghi hay không.


Cậu ta kể nỗi lo của mình cho Thấm Thính.


Thẩm Thính nói kiểu bâng quơ: “Nếu thật sự có người hỏi thì cứ bảo là tặng bạn thôi.”


Tần Tang: “…”


Dù sao thì cũng không thể dùng cái cớ như vậy chứ.


Có điều, nhìn dáng vẻ của Thẩm Thính, Tần Tang đành phải nuốt ngược câu nói vào trong, cùng lắm thì sau này cậu ta chịu khó để ý một chút, cố gắng không để Khúc Kim Tích sau khi biến thân thành động viện xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.


Khúc Kim Kích ngủ thơm mùi sữa, rồi lại tỉnh giấc trong hương thơm của sữa, nhận ra là họ đã quay lại khách sạn rồi.


Cô đang ngủ trên ghế sô pha mềm mại.


Thẩm Thính ngồi bên cạnh, khoác áo ngủ màu trắng, cúi đầu đọc tài liệu trên tay.


Khúc Kim Tích xoay người lại ngắm nhìn nhan sắc xuất thần của người giám hộ. Vừa mở mắt ra đã đập vào mắt nhan sắc bực này, cảm giác như vừa trúng thưởng vậy, khiến người ta cảm thấy sung sướng.


“Dậy rồi à?” Thẩm Thính không ngẩng đầu lên mà giơ một bình sữa mới sang: “Tần Tang pha bằng sữa bột đấy, uống thử xem.”


Khúc Kim Tích liếc mắt về phía bình sữa trống trơn bên cạnh mình rồi lại bám sang bình sữa Thẩm Thính đang giơ sát trước mặt mình, mắt cô chuyển dần lên phía núm vú cao su trên bình sữa, nhất thời không kìm được nuốt nước bọt.


Núm cao su ở bình sữa cho người dùng to như vậy, nghĩ một tí là thấy xấu hổ rồi.


Má Khúc Kim Tích dần nóng lên, may mà có bộ lông che giúp, không để cho người khác nhận ra được suy nghĩ bên trong của cô.


Cô bắt đầu cảm thấy rối rắm, uống hay là không uống đây?


Thẩm Thính dời mắt khỏi tập tài liệu, quay sang nhóc chó corgi vẫn cứ ôm bình sữa không nhúc nhích: “Không thích uống? Hay là vẫn còn nóng?”


Nói xong thì anh cầm lại bình sữa, thử kiểm tra nhiệt độ thêm lần nữa, xác nhận là nó không còn nóng thì đưa lại cho Khúc Kim Tích.


Khúc Kim Tích lẳng lặng lắc đầu.


Thôi được rồi, núm cao su thì núm cao su, có ai quy định là người lớn không được phép dùng núm cao su đâu chứ!


Khúc Kim Tích cắn vào núm cao su, hương sữa bột pha không giống với hương sữa bình thường, sữa bột vị đậm hơn, cô mút chùn chụt, hoàn toàn quên mất là Thẩm Thính đang nhìn chằm chằm vào mình.


Đợi đến khi cô uống xong giọt cuối cùng trong bình sữa, cảm thấy tiếc nuối muốn mút thêm chút nữa thì bình sữa đã bị một bàn tay thon dài cầm đi mất, sau đó, bàn tay ấy cầm khăn tay tới lau miệng cho cô.


Khúc Kim Tích: “…”


Cô có thể tự mình làm mà!


Thẩm Thính dường như không hề ý thức được hành động của mình đột ngột như nào, động tác tự nhiên như thể đã làm vô số lần rồi, khiến Khúc Kim Tích cảm thấy ngại không dám phản ứng quá mức, tránh mình chuyện bé xé ra to.


“Tối nay muốn ngủ ở đâu nào? Sau đó, cô nghe thấy Thẩm Thính hỏi mình: “Sô pha hay là phòng ngủ?”


Khúc Kim Tích dè dặt ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn liếc mang liếc dọc về phía Thẩm Thính.


“Gâu gâu…” Phòng ngủ chỉ phòng ngủ của quý ngài đây hay là phòng ngủ của Tần Tang vậy?


Ngôn ngữ của loài chó nhưng Thẩm Thính nhanh chóng hiểu được ý cô chỉ bằng ánh mắt, đáy mắt gợn lên ý cười, anh nói: “Cô muốn ngủ ở phòng tôi hay phòng Tần Tang hả?”


Về mặt cảm xúc thì đương nhiên Khúc Kim Tích muốn chọn phòng Thẩm Thính, được nhìn gương mặt đẹp trai như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui rồi. Nhưng mà lí trí thì lại đang nhắc cô rằng chắc là Thẩm Thính sẽ không bằng lòng cho cô vào phòng anh ngủ đâu.


Nếu như anh chịu thì đã không nhắc tới Tần Tang rồi, để cô vào luôn phòng anh là xong.


Cô cảm thấy Thẩm Thính hỏi chuyện này vì muốn cô tự giác một chút.


Đúng lúc Tần Tang bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Khúc Kim Tích xoay đầu nhìn về phía mình, thầm kêu khổ tỏng lòng.


Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc cô chọn Tần Tang. Đùa cái gì vậy, Tần Tang là trợ lý của Thẩm Thính, tuy cô hay được Tần Tang cho ăn, bản thân cô cũng rất thích Tần Tang nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô chịu ở cùng một phòng với Tần Tang đâu nhé.


Lựa chọn của cô là… sô pha.


Nhưng do cô quá thong thả, nên cô còn chưa kịp xoay đầu lại để bò một vòng quanh sô pha để biểu đạt ý định ngủ trên sô pha của mình, Tần Tang đã vội lên tiếng trước.


“Cô Khúc, cô không… không thể ngủ cùng với tôi được đâu.” E rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức tới nay, một người chuyên nghiệp như Tần Tang lại nói lắp.


Khúc Kim Tích: “???”


Ai muốn ngủ với cậu ta chứ hả!


Tần Tang ra khỏi phòng để rót cho mình một cốc nước nhưng giờ cậu ta chẳng dám rót nước nữa, cũng không dám ngó thử Thẩm Thính xem anh thế nào mà lùi dần về phía phòng như là phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đóng cửa lại, định coi như mình chưa từng ra ngoài.


Khúc Kim Tích: “…”


Cô ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với đôi mắt có vẻ nặng nề của Thẩm Tích.


“Khó mà biết cô thích Tần Tang tới vậy đấy.” Thẩm Thính bình thản ôm cô dậy, đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của Tần Tang: “Mở cửa.”


Tần Tang cứng còng người lại mở cửa ra, bốn mắt nhìn nhau với Khúc Kim Tích, vẻ mặt cậu ta kiểu: “Cô Khúc, cô hại chết tôi rồi.”


Thẩm Thính mặt không biểu cảm đẩy nhóc chó corgi vào trong lòng Tần Tang.


Giờ cho Tần Tang mượn một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám nhận!


May mà chưa để cậu ta phản ứng lại, nhóc chó corgi đã sủa rồi, bốn chân quơ quào ra vẻ muốn quay về lòng Thẩm Thính.


Tần Tang đầu lóe sáng, nhanh chóng nói: “Anh, anh hiểu nhầm ý của cô Khúc rồi, cô ấy muốn ngủ phòng anh ấy, có phải không cô Khúc?”


Bấu chặt vào quần áo của Thẩm Thính nhằm tránh để anh giao mình cho Tần Tang, Khúc Kim Tích chẳng nghĩ gì mà gật luôn.


Nếu vào phòng Tần Tang ngủ thật, đến lúc cô trở lại thành người thì còn ở chung với Tần Tang kiểu gì được nữa cơ chứ.


Thẩm Thính cúi đầu: “Muốn ngủ với tôi?’


Khúc Kim Tích: “Gâu!” Muốn!


Thẩm Thính ôm cô quay về phòng mình, Tần Tang trán toát mồ hôi lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng đóng cửa lại.


Cảm nhận được là mình được Thẩm Thính đặt lên trên giường rồi, Khúc Kim Tích mới giật mình nhận ra…


Tối nay, cô với Thẩm Thính sẽ cùng nhau ngủ trên một chiếc giường?


Thẩm Thính mà lại chịu ngủ chung với cô ý hả?


Đầu cô loạn hết cả lên, trước mắt tối đen, cô ngẩng cái đầu lông mượt như nhung lên, đúng lúc nhìn thấy dây buộc áo tắm của Thẩm Thính.


Khúc Kim Tích: “!”


Cúi đầu trông thấy gương mặt hoảng sợ của chú chó corgi, Thẩm Thính nhanh tay cởi áo ngủ xong vứt lên trên giường, trùm kín chú chó corgi luôn.


Sau khi thay đồ ngủ thoải mái, anh quay đầu nhìn lại thấy một cục bông nho nhỏ đang nhô ra ở chỗ lúc nãy, nhưng mà cô chưa có bò hẳn ra ngoài được mà chỉ nhô ra một chút, giống như kiến bò trên chảo lửa.


Trông thấy khe hở dưới cái áo ngủ, Thẩm Thính cúi người xuống, nổi hứng chơi xấu đè tay xuống.


Khúc Kim Tích: “Gâu gâu gâu!”


Sao lại không chui ra được nhỉ?


Chương 48


Khúc Kim Tích mơ hồ cảm thấy bản thân bị một đám lông mềm mại bao vây, bên tai là đủ loại tiếng chó sủa.


Cô bỗng nhiên ý thức được mình đã bị bọn buôn bán chó bắt trộm, đang bị giam cùng một đàn chó khác. Bọn buôn bán chó muốn đưa cô đến nhà hàng làm thịt.


Nghe thấy những con chó khác đang gào khóc một cách phẫn nộ và bất lực, trong lòng Khúc Kim Tích vô cùng sợ hãi, cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thính, cô không muốn bị đưa đến nhà hàng.


Nhưng nhìn quanh một vòng thì chỉ thấy đủ loại chó, cơ thể bọn chúng đều to hơn cô, bọn họ đang bị nhốt trong một cái lồng.


Cô ra sức chen chúc luồn lách, cuối cùng cũng chen đến bên mép của cái lồng. Nhưng khe hở của cái lồng rất nhỏ, cô căn bản không chui ra được.


Lúc này có một người đàn ông cầm móc sắt xuất hiện. Khúc Kim Tích hiểu rằng đối phương chính là kẻ buôn chó. Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy rõ mặt của kẻ buôn chó, nhưng cho dù cô nhìn như thế nào thì cũng không nhìn rõ được.


Cô rất sốt ruột.


Ngay sau đó, khung cảnh liền thay đổi. Cô phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc xe máy, kẻ buôn chó đang lái xe. Những con chó bên cạnh đã đói đến mức không còn sức lực để mà kêu thành tiếng nữa. Khúc Kim Tích vừa nghĩ đến việc mình sắp bị đưa đến nhà hàng, không lâu sau sẽ biến thành một món ăn trên bàn ăn thì sợ đến mức run rẩy cả người.


Xe máy dừng lại trước đèn đỏ, cô vội vàng nhìn thấy một bóng dáng thon dài quen thuộc đang đứng bên đường.


Là Thẩm Thính!


Khúc Kim Tích dùng toàn bộ sức lực của bản thân để gào thét, hi vọng anh có thể nghe thấy. Nhưng Thẩm Thính chỉ liếc nhìn qua bên này một cái thì đã thu hồi ánh mắt.


Cô nhất thời bật khóc.


……


Ba giờ sáng, Thẩm Thính từ trong bóng tối giật mình tỉnh giấc. Cục cưng Corgi đang vùi vào lòng anh ngủ say đột nhiên vùng vẫy không ngừng, bốn cái móng chân liên tục đá vào người anh.


Anh bật đèn ngồi dậy thì thấy cục cưng Corgi đang nhắm mắt kêu ư ử, âm thanh đó là loại âm thanh vừa nghe thấy đã cảm nhận được rằng cô đang rất khó chịu.


Thẩm Thính lập tức cau mày, đặt tay bao phủ lên đầu của cục cưng Corgi nhẹ nhàng vỗ về. Anh vừa định lên tiếng thì cảm thấy trong lòng nặng trĩu.


Cục cưng Corgi nhỏ bé biến mất, thay vào đó là khóe mắt đang ngấn lệ của Khúc Kim Tích.


Khúc Kim Tích mở mắt ra, nước mắt còn sót lại cùng với sự ngỡ ngàng mờ mịt khiến cô trông rất đáng thương.


Một người đang cúi đầu, một người đang ngẩng đầu, ánh mắt của hai người nhìn nhau. Căn phòng yên lặng đến đáng sợ.


“Sao lại khóc rồi?” Thẩm Thính hỏi.


Khúc Kim Tích vô thức trả lời: “Tôi nằm mơ thấy mình bị bọn buôn bán chó bắt đi bán. Tôi nhìn thấy anh ở trên đường liền cầu xin anh giúp đỡ, nhưng anh chỉ nhìn một cái rồi không để ý nữa.”


“Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ thực sự trở thành đồ ăn trong miệng người khác.” Khúc Kim Tích bình tĩnh trở lại, nặng nề thở ra một hơi: “May chỉ là mơ.”


Không hiểu sao lại mơ một giấc mơ kinh khủng như vậy, lại còn rất chân thực, khiến cô suýt chút nữa không phân biệt được rõ giữa giấc mơ và hiện thực.


Cô đắm chìm trong giấc mộng khiến bản thân bị ngã xuống, nhất thời không chú ý đến rằng mình đã biến trở lại, còn đang nằm trong lòng Thẩm Thính.


Thẩm Thính nghe xong nội dung giấc mơ của cô thì rũ mắt im lặng, không biết là đang nghĩ gì. Không đẩy Khúc Kim Tích ra, cũng không bảo Khúc Kim Tích tự mình rời đi.


Cho đến khi….


Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, là Tần Tang thức dậy đi tiểu đêm.


Khúc Kim Tích lập tức phục hồi tinh thần. Lúc cô biến thành chó Corgi nhỏ thì trên người cô đang mặc váy ngủ. Dưới chất vải mỏng manh, cô thậm chí còn cảm nhận được sức lực của vòng eo cường tráng và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Thẩm Thính.


“….”


Một ngọn lửa nhỏ lập tức lan ra khắp da dẻ của cơ thể cô, khiến cả người cô đều nóng lên. Nhất là gương mặt, trong nháy mắt đã đỏ như máu.


Cô căn bản không dám nhìn Thẩm Thính, cuống quýt bật dậy từ trên người anh. Động tác quá nhanh chóng khiến cô không cẩn thận mà ngã từ trên giường xuống đất, vang lên một tiếng ‘bịch’.


Tần Tang đi tiểu đêm xong đang uống nước thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng Thẩm Thính, cậu ta cho rằng Thẩm Thính có gì cần liền đi đến cửa hạ giọng hỏi: “Sếp?”


“Không sao.” Một lúc sau, bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói bình thường của Thẩm Thính, Tần Tang nghe vậy liền quay về phòng mình.


Khúc Kim Tích mặc kệ cái mông bị ngã đau của mình, cũng không rảnh để suy nghĩ xem hình tượng của mình bây giờ nhếch nhác đến mức nào. Cô từ dưới đất đứng dậy, đón lấy tầm mắt của Thẩm Thính, có chút lúng túng nói: “Tôi, bây giờ tôi sẽ về tầng dưới.”


Thẩm Thính không nói gì, ánh mắt của anh rơi vào chân của Khúc Kim Tích.


Khi Khúc Kim Tích biến thành chó Corgi thì trên người chỉ mặc đồ ngủ, ngay cả giày cũng không đi, lúc này đang đi chân trần trên sàn nhà, trắng đến mức như đang phát sáng, ngón chân mượt mà xinh xắn đang bất an chuyển động.


Thẩm Thính dời tầm mắt, một lúc lâu sau mới ‘ừ’ một tiếng.


Bầu không khí đang xấu hổ, Khúc Kim Tích có chút không được tự nhiên, cô nghĩ rằng Thẩm Thính cũng đang mất tự nhiên như mình. Lúc cô còn là chó Corgi thì còn đỡ, cứ đối xử với cô như một con thú cưng là được. Vậy nên Thẩm Thính mới tình nguyện ôm cô cùng ngủ.


Bây giờ cô biến về thành người, dựa theo tính cách của Thẩm Thính nói không chừng còn đang ghét bỏ ấy chứ.


“Ờm…thẻ phòng ở đâu vậy?” Cô mở lời phá vỡ sự yên lặng.


Thẩm Thính xuống giường.


Tuy rằng bình thường Khúc Kim Tích hay ở cùng một không gian với Thẩm Thính, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở trong một không gian riêng tư như phòng ngủ này.


Cô không tự chủ được mà lui về sau hai bước.


Thẩm Thính kéo ngăn kéo ra, lấy ra thẻ mở cửa phòng của Khúc Kim Tích, ngay cả điện thoại trong tủ đầu giường cũng đồng thời đưa cho cô.


“Cảm ơn.” Khúc Kim Tích nhận lấy, nhận ra là không biết nên nói gì, liền nói: “Vậy tôi đi đây, ngủ ngon.”


“Chờ đã.”


Thẩm Thính mở cửa phòng ngủ, bật đèn phòng khách. Khúc Kim Tích đi theo phía sau anh, nhìn thấy Thẩm Thính tìm ra một đôi dép lê dùng một lần trong ngăn tủ ở cửa ra vào đặt trước mặt cô.


Khúc Kim Tích vội vàng đi vào.


Cô vừa định mở cửa lớn ra thì phía sau lại có một câu ‘đợi đã’ vang lên.


Khúc Kim Tích quay đầu lại: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận không để người khác nhìn thấy.”


Thẩm Thính đứng cách đó không xa, ngọn đèn trên đỉnh đầu bao phủ lấy anh, tạo nên một chút vắng lặng nhàn nhạt mà không lạnh lẽo.


“…..” Anh nói: “Đi đi.”


Khúc Kim Tích như được đại xá, lập tức mở cửa ra ngoài.


Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lông mày của Thẩm Thính nhíu lại.


Ngày hôm sau, Thẩm Thính đi đến phim trường không mang theo cục cưng Corgi khiến không ít người tiếc nuối.


Cô Mai yêu thú cưng kia còn đang nghĩ đến việc đóng phim xong sẽ đến phòng của Thẩm Thính thăm Corgi nhỏ bé.


Tần Tang chỉ đành tìm một lý do cắt đứt suy nghĩ của cô Mai này.


Vừa nghĩ đến việc Corgi biến trở về, Tần Tang vẫn có chút thất vọng. Lúc sáng dậy làm đồ ăn sáng cậu ta còn cố ý pha sữa bột cho cục cưng Corgi, kết quả là Thẩm Thính nói với cậu ta rằng Khúc Kim Tích đã quay về rồi.


Liên tưởng đến tiếng ‘bịch’ mà hôm qua nghe được từ trong phòng của Thẩm Thính khi rời giường, Tần Tang lập tức hiểu được, đồng thời cũng có chút nghi ngờ: “Lần này thời gian cô Khúc biến trở về rất ngắn.”


Khúc Kim Tích từ động vật biến thành người đa số là trong vòng hai đến ba ngày, lần này lại chỉ có một ngày, cậu ta suy đoán: “Liệu có phải cô Khúc và anh ngủ chung nên thời gian trở nên ngắn hơn hay không?”


Thẩm Thính nhìn cậu ta một cái.


Da đầu của Tần Tang tê dại, kinh ngạc phát hiện ra mình lại vượt quá bổn phận liền lập tức im miệng.


Thẩm Thính trả lời cậu ta: “Bị dọa sợ.”


Tần Tang: “?”


“Mơ thấy ác mộng.” Thẩm Thính kể lại giấc mơ của Khúc Kim Tích cho Tần Tang, cuối cùng hỏi: “Như vậy chứng minh lên điều gì?”


Tần Tang vừa vui vẻ vì sếp đồng ý nói với mình những điều này, lại vừa lo lắng thấp thỏm.


Từ khi Khúc Kim Tích bắt đầu biến thành các loại động vật nhỏ, sếp trở thành người giám hộ của cô, sếp dường như đã có chút thay đổi.


Trước đây Thẩm Thính sẽ không để lộ quá nhiều tâm tình của bản thân với người bên cạnh, lại càng không chủ động hỏi cậu ta như hiện giờ, dường như đang trưng cầu ý kiến của cậu ta.


Tần Tang lo rằng mình nói sai, cân nhắc một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Có lẽ là cô Khúc có chút kính nể anh.”


Thẩm Thính không nói gì nữa.


Tần Tang cũng không dám quấy rầy anh.


Sau một lúc, Thẩm Thính lại hỏi: “Tôi rất hung dữ với cô ấy à?”


“Cái này thì thật sự là không có.” Tần Tang lập tức trả lời.


Trên thực tế thì với những việc mà Khúc Kim Tích đã từng làm trước đây, Thẩm Thính còn có thể ôn hòa nhã nhặn với cô thì đã là rất có phong độ rồi.


Tần Tang luôn cảm thấy Khúc Kim Tích đã thay đổi đi không ít, chí ít là khiến người ta có hảo cảm hơn trước đây nhiều, không khiến người ta sinh ra tâm lý chán ghét nữa.


“Thẩm Thính.” Lúc này Từ Nam Nam đi đến: “Đây là đặc sản của nhà bạn tôi.”


Trợ lý đưa ra một cái hộp nhỏ.


Hai ngày nay Từ Nam Nam xin nghỉ không ở trong đoàn phim, hôm nay vừa đến thì liền đưa cho mỗi diễn viên một món quà nhỏ.


Tần Tang nhận thay, Thẩm Thính thản nhiên đáp: “Cảm ơn.”


“Không cần khách sáo.” Từ Nam Nam ngồi xuống bên cạnh cười nói: “Trong hai ngày tôi không ở đây đoàn phim xảy ra thật nhiều chuyện. Vừa rồi tôi gặp được nhà sản xuất Dư, ông ấy đang rầu rĩ vì chuyện của nữ phụ trong đoàn phim của chúng ta đang làm ầm ĩ trên mạng, có thể sẽ ảnh hưởng đến tuyên truyền hậu kỳ của phim.”


Thẩm Thính: “Chuyện gì?”


Từ Nam Nam khựng lại. Cô ta tưởng rằng Thẩm Thính đã biết chuyện trên mạng của Khúc Kim Tích. Cho dù anh không quan tâm tin tức của Khúc Kim Tích thì nhóm của anh cũng sẽ quan tâm rồi báo cáo cho anh biết.


Lần trước cô ta đến tìm nhà sản xuất Dư, bày tỏ một cách uyển chuyển rằng muốn cắt giảm đất diễn của Khúc Kim Tích. Kết quả, chỉ trong chớp mắt nhà sản xuất Dư đã nói với cô ta rằng không cắt được, nói rằng Hà Chiếu và Thẩm Thính đều không đồng ý cắt đất diễn của nữ phụ.


Từ Nam Nam không thể làm gì khác ngoài nuốt cục tức này xuống.


Hiện tại trên mạng đang lan truyền chuyện của Khúc Kim Tích, tuy rằng tình thế đã thay đổi, nhưng hình tượng của Khúc Kim Tích bị hao tổn là sự thực. Lúc này lại ra tay với Khúc Kim Tích thì cho dù là Hà Chiếu cũng sẽ cân nhắc.


Không ngờ rằng Thẩm Thính lại biểu hiện hoàn toàn không biết chuyện gì, khiến câu nói tiếp theo của cô ta không ra khỏi miệng được. Nếu nói ra thì quá trắng trợn rồi.


Từ Nam Nam cười miễn cưỡng: “Anh không biết cũng tốt. Miễn để bị ảnh hưởng bởi những chuyện linh tinh này.”


Thẩm Thính: “Ừ.”


Sự tức tối trong lòng Từ Nam Nam kết lại đen kịt, cô ta đứng dậy trở lại phòng hóa trang của mình, quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất. Trợ lý nhìn thấy nhưng không thể trách, chỉ có thể núp vào một góc tránh cho mình bị vạ lây.


“Khúc Kim Tích ở đâu?” Sắc mặt của Từ Nam Nam vô cùng khó coi.


Trợ lý cẩn thận đáp: “Hình như là xin nghỉ, hôm nay không đến phim trường.”


“Vậy thì là ở khách sạn rồi.” Sắc mặt của Từ Nam Nam chầm chậm khôi phục lại bình thường: “Cô nói với lão Trương tặng một món quà qua đó, nói với cô ta rằng tối nay tôi hẹn cô ta ăn cơm.”


Trợ lý: “Vâng.”


Khúc Kim Tích nằm trong khách sạn lướt điện thoại. Sau khi biến thành Corgi cô không hề có cơ hội xem tin tức trên mạng. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cô có thêm không ít fan, những lời mắng mỏ cô cũng rất ít.


Thậm chí còn có cư dân mạng lấy việc này của cô ra để bào chữa cho việc cô quấy rối Thẩm Thính.


Nói rằng nguyên nhân cô quấy rối Thẩm Thính chắc chắn là do Mạnh Thiên Hạo xúi giục nên mới làm ra một việc ngu xuẩn như vậy. Người có chút đầu óc thì sẽ không dùng phương thức quấy rồi để thu hút sự chú ý từ sự nổi tiếng của Thẩm Thính.


Nếu như Khúc Kim Tích bị xúi giục hoặc là do Mạnh Thiên Hạo yêu cầu cô làm như vậy thì là do cô đầu óc đơn giản. Bị Mạnh Thiên Hạo lừa tình lừa tiền lại còn bị lừa đảo rằng đi quấy rối Thẩm Thính là có thể đứng vững được.


Về phần nguyên do?


Là vì Khúc Kim Tích không nổi tiếng, có nghĩa rằng cô không kiếm được nhiều tiền, mà thu hút sự chú ý từ Thẩm Thính thì cho dù bị cả mạng xã hội mắng chửi nhưng chí ít sẽ được rất nhiều người nhớ tên. Rồi sẽ có người đến đưa công việc cho cô.


Có công việc thì sẽ có tiền.


Cư dân mạng kể ra một vở kịch rõ ràng logic lập tức khiến Khúc Kim Tích càng thêm thảm hại. Con người trước nay đều đồng cảm với kẻ yếu, một khi đặt Khúc Kim Tích lên chuỗi logic này thì mọi người sẽ cảm thấy cô cũng là người bị hại, không nên trách móc quá nặng nề.


Khúc Kim Tích không thể không cảm thán hiệu suất làm việc của Thẩm Thính, tránh khả năng cô bị cả mạng xã hội mắng chửi, còn thuận thế tẩy sạch tin xấu cho cô.


Tuy rằng không thể thật sự tẩy sạch nhưng đã vãn hồi hình tượng của cô lên không ít. Cô còn thiếu một tác phẩm tốt nữa thì mới có thể tẩy sạch thật sự.


Những nữ nghệ sĩ bị lộ ra cùng cô lại bị mắng đến mức không ra gì. Chồng của người diễn viên tên Trần Mỹ Dung đã đưa văn bản ly hôn. Những người đã kết hôn còn lại có lẽ là vì giữ mặt mũi nên đã tắt tính năng bình luận trên weibo.


Người thảm hại nhất chính là Liễu Tư.


Trong những người bị bóc phốt thì chỉ có cô ta và Khúc Kim Tích là độc thân chưa kết hôn. Khúc Kim Tích được cư dân mạng xót thương, Liễu Tư lại hoàn toàn ngược lại.


Đầu tiên, Liễu Tư đã từng có một người bạn trai là người trong giới. Đã từng công khai, sau đó chia tay trong hòa bình.


Sau đó cư dân mạng phát hiện ra rằng, trên ảnh thân mật giữa cô ta và Mạnh Thiên Hạo bị lộ ra có thời gian ngày tháng. Những bức ảnh này xảy ra trong lúc cô ta và Mạnh Thiên Hạo chưa chia tay.


Vậy có nghĩa rằng cô ta và Mạnh Thiên Hạo đã quấn quýt lấy nhau trong tình trạng mình đã có bạn trai, không khác gì so với những nữ nghệ sĩ đã kết hôn kia.


Hơn nữa trong những bức ảnh bị lộ ra có ảnh về cuộc nói chuyện của Liễu Tư và Mạnh Thiên Hạo. Trong nhật ký trò chuyện, Liễu Tư ngang nhiên bảo Mạnh Thiên Hạo đi lừa Khúc Kim Tích. Nói rằng cô rất ngu ngốc, chỉ cần giả vờ cho cô một chút thâm tình rồi nói yêu cầu với cô thì cô sẽ đồng ý.


Lại có người đào ra được rằng Liễu Tư và Khúc Kim Tích từng là bạn tốt, còn có ảnh chụp chung làm bằng chứng.


Đủ loại tin tức bùng nổ đập lên người Liễu Tư, ép cô ta đến mức phải tắt bình luận trên weibo, bị người của công ty cưỡng chế không được phép xuất hiện bên ngoài.


Vốn dĩ Khúc Kim Tích không biết được tình trạng gần đây của cô ta. Nhưng cách đây không lâu cô nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, vừa mới nghe máy thì đã nghe được sự chất vấn ác độc của một người phụ nữ: “Khúc Kim Tích, có phải cô đâm sau lưng tôi hay không? Con tiện nhân này! Mày dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Thủ đoạn, dung mạo, thân hình….tao có chỗ nào không hơn mày? Dựa vào đâu mà thứ ngu dốt như mày lại được Dụ Đồng yêu thích, sau khi chia tay còn khiến anh ta nhớ mãi không quên?”


Liễu Tư ở đầu dây bên kia cười một cách điên dại: “ Mày có biết sau khi mày nói chia tay với Dụ Đồng rồi biến mất thì anh ta sống như thế nào không? Anh ta đi tìm mày như một người điên. Anh ta còn cầu xin tao nói cho anh ta biết hành tung của mày. Dụ Đồng cao ngạo như vậy mà lại buông bỏ sự tự tôn cơ bản nhất vì mày. Vậy là tao nói cho anh ta biết nguyên nhân mày muốn chia tay, còn cho anh ta xem bức ảnh photoshop mà tao làm. Anh ta tức đến phát điên, còn suýt nữa đánh chết tao.”


“Thứ ngu dốt như mày căn bản không xứng với anh ta! Ngay cả một sợi tóc cũng không xứng!” Cô ta vừa khóc vừa cười: “ Tao bảo Mạnh Thiên Hạo xúi giục mày đi quấy rối Thẩm Thính chính là muốn để Dụ Đồng thấy được bộ dạng ngu xuẩn buồn nôn của mày, không ngờ mày thực sự mắc câu. Khúc Kim Tích, con tiện nhân như mày sao có thể so với những điểm tốt của tao chứ?”


…..


Những câu tiếp theo Khúc Kim Tích không muốn nghe nữa. Cô cúp điện thoại, xoay người nằm nằm trên giường, thực sự không thể hiểu nổi sự oán hận của Liễu Tư với nguyên chủ.


Nguyên chủ sớm mất đi bố mẹ, từ nhỏ là do bà nội nuôi dưỡng. Sau đó bà nội mất, cô ấy hoàn toàn dựa vào chính mình.


Những điều từng trải qua lúc nhỏ khiến trong lòng cô ấy tự ti. Vì tự ti nên càng có lòng tự ái. Yêu đương với Dụ Đồng, Dụ Đồng quá ưu tú, ưu tú đến mức cô ấy càng ngày càng mất tự tin. Đúng như lời Liễu Tư nói, cô ấy không xứng với Dụ Đồng.


Vậy là trong lòng cô ấy cũng cho bản thân mình một định nghĩa không xứng với Dụ Đồng, cho đến khi Liễu Tư đứng ra gây khó dễ, cô ấy liền không chút do dự mà tin tưởng.


Cho dù nguyên chủ có lỗi với Dụ Đồng nhưng cô ấy không hề có lỗi với Liễu Tư. Cô ta lại chỉ vì đố kị với nguyên chủ mà không tiếc bất cứ giá nào phá hoại tất cả mọi thứ mà nguyên chủ nên có ư?


Khúc Kim Tích thở dài, lau đi khóe mắt ngập lệ vì ảnh hưởng tâm tình của nguyên chủ. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhìn qua mắt mèo, phát hiện ra là tài xế của Từ Nam Nam, cô đã từng gặp vài lần.


Tài xế của Từ Nam Nam tìm cô làm gì?


Khúc Kim Tích nghi hoặc mở cửa: “Lão Trương, có chuyện gì không?”


“Cô Khúc.” Lão Trương đưa ra một cái hộp: “Cái này là cô Từ bảo tôi đưa cho cô. Tối nay cô có rảnh không, cô Từ muốn mời cô ăn cơm.”


Tuy rằng không hiểu tại sao Từ Nam Nam muốn mời cô ăn cơm, nhưng vừa lúc cũng có thể đi xem xem đối phương sẽ làm gì.


Hơn nữa, theo phong cách làm việc của Từ Nam Nam, mời ăn cơm chắc chắn sẽ mời một bữa hoành tráng.


Có đồ ăn ngon, không đi thì uổng.


“Có thời gian, lúc nào cũng được.” Khúc Kim Tích híp mắt cười.


Lão Trương: “Được, đợi cô Từ xác định địa điểm xong sẽ nói với cô thời gian cụ thể.”


Tiễn lão Trương đi, Khúc Kim Tích vừa định mở hộp ra xem bên trong là cái gì, không ngờ lại nhận được một tin nhắn của Thẩm Thính.


(Buổi tối ra ngoài ăn cơm.)


Khúc Kim Tích: “….”


Chuyện gì vậy? Tối nay nam nữ chính đều muốn mời cô đi ăn một bữa thật to?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom