-
Chương 1-5
Chương 1: Sở Phong, chúng ta ly hôn đi
Thành phố Tây Kinh, khách sạn Hoa Thiên, trong căn phòng tình yêu.
Ánh đèn sắc đỏ, bồn tắm đầy cánh hoa, cùng với mấy bộ đồ nội y ren.
Sở Phong chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ, lặng lẽ chờ đợi vợ mình là Lạc Thi Thi tới.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của bọn họ, cũng là lần đầu tiên họ chung chăn gối trong ba năm này .
Mọi ngày cô vẫn luôn lấy lý do là âm thanh lớn quá sợ bị người nhà nghe thấy để từ chối.
Nhưng buổi chiều nay, cô lại bảo trợ lý Trình Lan gọi điện thoại tới bảo hắn chuẩn bị phòng rồi chờ cô, rõ ràng là cô đã muốn dâng thân thể mình cho hắn rồi.
"Reng reng reng."
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Sở Phong cầm điện thoại lên xem thử, thấy là số lạ, hắn hơi do dự một lát, rồi vẫn nghe máy: "Ai vậy?"
"Xin chào thần y Sở."
Nghe thấy giọng của Sở Phong, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói vừa kích động mà lại vừa ẩn chứa quyền thế: "Tôi là Ngô Khải Hoa, chủ tịch Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, nửa năm trước ngài đã chữa khỏi bệnh ung thư của tôi..."
"Nói trọng tâm."
Sở Phong không có hứng lải nhải với ông ta.
Buổi hẹn với vợ là vào tám giờ tối, giờ đã bảy giờ năm mươi rồi.
Thấy Sở Phong mất kiên nhẫn, Ngô Khải Hoa cũng không dám trễ nải, ông ta vội vàng nói: "Tôi gọi cuộc điện thoại này là vì muốn nói cho ngài biết, tôi đã giúp vợ ngài giành được suất tham gia tranh cử quỹ đầu tư do tập đoàn Vân Thị, gia tộc đứng hàng đầu ở thành phố Tây Kinh tổ chức rồi."
Nhà họ Vân.
Tài sản cá nhân hàng chục tỷ, đồng thời cũng qua lại rất thân thiết với cả hai giới chính trị và quân sự.
Khoản đầu tư năm tỷ tệ lần này cũng là nhằm lôi kéo lòng người, chuẩn bị cho thăng tiến lên gia tộc tài phiệt.
Mà nhà họ Lạc cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, tài sản cá nhân cùng lắm chỉ tầm một tỷ..
Nếu có thể đoạt được suất tranh cử, có nghĩa là ít nhất có thể nhận được tới năm trăm triệu tệ tiền đầu tư.
Có được số tiền kia sẽ mang lại nguồn hỗ trợ cực lớn giúp nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai.
"Cảm ơn."
Sở Phong lên tiếng hỏi: "Bên phía nhà họ Vân có yêu cầu gì?"
"Là thế này, gia chủ nhà họ Vân là Vân Chấn Thiên có ơn với tôi, gần đây cơ thể ông ấy có vấn đề, mời không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng cả trong cả ngoài nước mà vẫn không thấy đỡ hơn."
"Tôi biết y thuật ngài tinh vi, có bàn tay thần, cho nên mới muốn xin ngài ra tay, vậy có được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong vẫn bình tĩnh.
Yêu cầu mà đối phương đưa ra đều nằm trong dự liệu của anh.
Ba năm trước đây.
Anh và Lạc Thi Thi kết hôn, đồng thời cũng đã đưa ra nguyên tắc.
Muốn cho hắn ra tay cứu người thì phải trợ giúp cho nhà họ Lạc.
Ba năm qua, hắn ra tay không dưới trăm lần, cũng mang đến vô số tài nguyên cho nhà họ Lạc!
Mà đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến nhà họ Lạc từ một gia tộc ngèo đơn độc có thể phát triển thành gia tộc hạng ba như ngày hôm nay!
"Khi nào có thời gian tôi sẽ đi xem."
"Cứ vậy đi."
Sau đó cúp điện thoại.
Mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim Sở Phong hơi rung động, hắn hưng phấn tới mở cửa, lại phát hiện ra người tới không phải vợ mình, mà lại là Trình Lan.
Sau lưng cô ta còn có mấy người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang đứng đó nhìn.
"Trang trí lòe loẹt thật đấy."
Đánh giá qua căn phòng, Trình Lan bĩu môi, lấy tài liệu ra, còn đập vào mặt Sở Phong: "Lại đây, kí tên lên đi, để tôi còn về làm việc tiếp!"
Sở Phong nhặt tài liệu lên, lúc ngẩng đầu lên, đọc được mấy chữ cái to, hắn lập tức bối rối: "Bản thỏa thuận ly hôn?"
"Trình Lan ý cô là sao?"
"Tổng giám đốc Lạc muốn ly hôn với anh!"
Trình Lan khoanh tay trước ngực, cất cao giọng nói:
"Xế chiều hôm nay, tập đoàn Lạc Thị được mời tham gia quỹ đầu tư do nhà họ Vân tổ chức."
"Một khi kéo được khoản đầu tư về, nhà họ Lạc sẽ được thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà nhà họ Lạc cũng sắp trở thành ngôi sao thương nghiệp mới tại Tây Kinh, tiền đồ vô lượng!"
"Mà anh, cũng chỉ là một thằng vô dụng chỉ biết giặt giũ nấu cơm, anh có tư cách gì mà làm bạn đời của cô ấy, lại còn gắn cái mác chồng?"
"Nếu anh còn biết thân biết phận thì mau ký đi, đừng có mà không ị mà cũng chiếm gầm cầu chứ!"
Sở Phong nghe vậy thì kinh hãi, nhưng cũng không bộc lộ, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ: "Những lời này, là nguyên văn của Thi Thi sao?"
"Nguyên văn còn khó nghe hơn, anh muốn nghe không?"
Trình Lan khịt mũi coi thường, "hừ" một tiếng, nói: "Sở Phong, anh phải chấp nhận sự thật, anh và tổng giám đốc Lạc hoàn toàn là người của hai thế giới!"
"Cô ấy là nữ hoàng ở xa tít trên cao, còn anh thì chỉ là con cóc thôi, để anh làm chồng cô ấy suốt ba năm đã là may mắn cho anh lắm rồi!"
"Đừng có mà không biết điều, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Sở Phong không hề bị lay động, hắn lạnh lùng đáp: "Uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi."
"Trừ khi chính miệng Thi Thi nói với tôi, còn không, tôi sẽ không ly hôn..."
"Thật không biết xấu hổ!"
Trình Lan "xì" một tiếng, cố nén lửa giận, lấy một tập gì đó trong túi công văn ra: "Rác rưởi, đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì."
"Không đồng ý nghĩa là muốn tiền chứ gì?"
"Đây, giấy tờ bất động sản, chìa khóa xe, và cả một tấm thẻ ngân hàn có hơn nghìn vạn!"
"Chỉ cần anh chịu ký tên, thì tất cả đều là của anh."
Nói xong, cô ta ném đống đồ xuống đất.
Âm thanh trong trẻo, cũng tựa như trái tim Sở Phong vậy, vỡ tan tành trên nền đất.
"Còn cả mấy người phụ nữ này."
Thấy Sở Phong không nói lời nào, Trình Lan cho rằng hắn đã lay động, trong lòng cũng khinh bỉ hắn, cô ta nói tiếp:
"Bọn họ là phụ nữ mà tổng giám đốc Lạc sắp xếp gọi riêng cho anh."
"Chẳng phải anh bị tinh trùng lên não, lúc nào cũng rất muốn làm chuyện ấy với tổng giám đốc Lạc hay sao?"
"Tổng giám đốc Lạc vẫn nể tình cảm vợ chồng, dùng tiền mời các cô ấy tới hầu hạ anh, chỉ mong anh đừng bị vắt khô là được!"
"Cô ấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi hy vọng anh cũng biết điều một chút, đừng để tôi coi thường anh!"
Vừa mới nói xong.
Mấy cô gái được gọi tới liền chạy đến, quấn lấy người hắn như bạch tuộc, miệng còn không ngừng kêu các kiểu "Ông chủ", "Bảo bối".
"Cút đi!"
Sở Phong dùng một tay đẩy mấy người họ ra, căm tức nhìn Trình Lan: "Lạc Thi Thi đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy!"
Hắn tức giận thật rồi!
Ly hôn thì thôi, lại còn tìm mấy người phụ nữ này tới làm nhục hắn.
Nghĩ tới cái thứ gọi là tình cảm vợ chồng mà đối phương nói, hắn cảm thấy đây đúng là trò đùa buồn cười nhất trên đời này.
Nếu cô nghĩ tới tình cảm vợ chồng thật, thì cũng không đến mức đến cả việc ly hôn cũng phải tìm người khác làm thay.
"Họ Sở kia, anh đừng có mà không biết điều..."
Thấy Sở Phong không chịu ký tên, Trình Lan đang định nổi giận thì có một người phụ nữ mặc váy đen dài, tư thế thướt tha bước vào từ bên ngoài.
Người phụ nữ này, ngũ quan tuyệt đẹp, da trắng nõn nà, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ.
Lại thêm cả khí chất lạnh lùng riêng biệt, tựa như nàng tiên trong bức họa, khiến lòng người rung động.
"Núp ở phía sau thì có nghĩa lý gì?"
Nhìn qua người phụ nữ phong thái nổi bật trước mắt, trong lòng Sở Phong trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuộc hôn nhân ba năm, cô lo việc bên ngoài, hắn lo việc nhà, cuộc sống mỹ mãn.
Vốn dĩ chờ tới khi nhà họ Lạc phát triển lên là cô có thể tập trung vào chuyện gia đình, cô và hắn ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng bây giờ cô lại muốn ly hôn?
"Tôi không né tránh, chỉ là tôi muốn cho anh chút sĩ diện cuối cùng thôi."
Lạc Thi Thi nói nhẹ như mây gió.
Ánh mắt lạnh lùng như vậy, đến cả người dưng cũng không bằng.
"Sĩ diện sao.."
"Tổng giám đốc Lạc nói nghe nhẹ nhàng thật, em cho rằng ba năm hôn nhân chỉ cần hai chữ là có thể dễ dàng biến mất sao?"
Sở Phong cô đơn tự giễu.
Nét mặt Lạc Thi Thi hơi thay đổi, nhưng cô chợt kiên định lên: "Không nói tới những chuyện khác, nói chuyện chính đi."
"Sở Phong, anh trách tôi cũng được, tôi có lỗi với anh cũng được, nhưng chúng ta ly hôn đi."
"Nhà xe cho anh tất, trong thẻ này còn có một nghìn vạn, đủ cho cuộc sống của anh sau này."
"Chúng ta hợp được tan được, đừng biến thành kẻ thù, không cần thiết phải vậy."
Nói rồi, cô nhặt đồ dưới đất lên đưa cho Sở Phong.
Nhưng Sở Phong không nhận mà chỉ thất thần nhìn cô: "Lạc Thi Thi, em cảm thấy hôn nhân có thể dùng tiền để trao đổi sao?"
"Chê ít?"
Lạc Thi Thi lục túi xách, rồi móc ra một tờ séc trắng: "Anh cứ điền tờ chi phiếu này tùy ý đi."
"Chỉ cần anh chịu ký tên..."
"Xì!"
Sở Phong xé nát tờ chi phiếu luôn, rồi trịnh trọng nói: "Em nghe không hiểu thật, hay là đang cố tình giả ngu?"
"Chúng ta kết hôn ba năm, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm, lẽ nào trong mắt em tiền bạc còn nặng hơn cả tình cảm sao?"
"Thật xin lỗi, tôi không có tình cảm với anh."
Thái độ của Lạc Thi Thi kiên quyết, cô kiên định nói: "Hơn nữa, đúng là tiền bạc rất quan trọng với tôi."
"Nhưng em đã là Chủ tịch tập đoàn Lạc Thị rồi, tài sản cá nhân mấy trăm triệu, chẳng lẽ với em vẫn chưa đủ sao?"
"Ha ha."
Lạc Thi Thi cười khổ một tiếng, thất vọng nói: "Anh nhìn xem, đến bây giờ anh vẫn còn xoắn xuýt vấn đề tiền bạc, rõ ràng là anh thật sự không biết thứ tôi muốn là gì."
Đối với cô mà nói, tam quan hợp nhau là điều rất quan trọng.
Nhưng ngoài giặt giũ nấu cơm ra thì hắn chẳng hề có sự giúp đỡ gì với sự nghiệp và kế hoạch tương lai của cô cả.
Điều cô cần là một người chồng có thể để cô dựa dẫm vào, chứ không phải một người giúp việc miễn phí!
"Đúng vậy đó, đúng là anh không biết em muốn cái gì."
Sở Phong không khỏi tự giễu nói: "Anh chỉ biết khi em mệt thì sẽ muốn anh đấm bóp cho em."
"Khi em khát sẽ muốn anh ép nước trái cây cho."
"Khi em đói bụng..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa."
Lạc Thi Thi ngắt lời.
Quả thực, quá khứ ấm áp khiến cô rung động, nhưng cô không chỉ cần mỗi những thứ này, cô thở dài đáp: "Nói những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."
"Vậy thì nói chuyện thiếu gia nhà họ Diệp đi."
Sở Phong hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Anh nghe nói, gần đây em và Diệp Kim Long qua lại rất thân thiết."
"Em nhất quyết muốn ly hôn với anh, có phải là vì anh ta không?"
Vẻ mặt Lạc Thi Thi đầy vẻ bối rối.
Hắn không xoắn xuýt chuyện về tiền bạc thì cũng là chuyện về người khác, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vấn đề nằm ở đâu.
Có vẻ như ly hôn với hắn là một quyết định sáng suốt.
"Đúng vậy thì sao, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc anh có ký tên hay không..."
"Anh ký."
Trái tim không nằm ở đây, cho dù có giữ người lại thì cũng có ý nghĩa gì?
Sở Phong tuyệt vọng hoàn toàn, hắn cầm bút lên, vù vù vài nét đã ký xong, rồi ném tài liệu về.
"Lạc Thi Thi, từ nay về sau, em và anh không còn quan hệ gì nữa!"
Rồi quay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lạc Thi Thi thất thần nói: "Lẽ nào, ly hôn với anh, là tôi sai thật sao?"
Vốn tưởng rằng ly hôn sẽ dễ thoải mái hơn nhiều, nhưng không hiểu sao giờ phút này trong lòng cô lại cảm thấy có hơi áy náy.
"Tổng giám đốc Lạc, cô không cần phải hao phí tinh thần vì cái tên vô dụng kia."
Nhận ra tâm tư của Lạc Thi Thi, Trình Lan an ủi: "Thật ra nhìn từ một góc độ khác thì ly hôn cô với anh ta mà nói cũng là một kiểu bảo vệ anh ta."
"Dù sao thì sau này cô cũng nhất định trở thành một viên ngọc sáng chói sao trăng vây quanh, mà anh ta làm chồng của cô cũng sẽ chỉ trở thành con cóc ghẻ kí sinh bị người đời phỉ nhổ mà thôi."
"Đi thôi, ngài Diệp vẫn đang chờ chúng ta tới trao đổi chi tiết cuộc tranh cử đó."
Lạc Thi Thi im lặng.
Chương 2: Một cái tát một nghìn vạn có đủ không
Rời khỏi quán rượu, Sở Phong bước đi trên con phố.
Trong tay nắm chặt di vật của mẹ, gương mặt tràn đầy nỗi cô đơn: "Mẹ, con lại thành kẻ cô đơn rồi..."
Ba năm trước đây.
Ba hắn mất tích một cách bí ẩn, mẹ thì qua đời vì bệnh tật, để lại một mình hắn.
Mãi đến khi gặp được gia chủ nhà họ Lạc, Lạc Xuất Hải, đưa hắn về nhà họ Lạc, đồng thời gả Lạc Thi Thi cho hắn, bấy giờ hắn mới lại có một gia đình.
Bởi vậy mà hắn cực kỳ trân trọng cuộc hôn nhân này, gần như dốc hết tất cả.
Vốn tưởng rằng mình có thể nắm tay con cái, ở bên con cái đến khi già đi.
Nhưng thật không ngờ rằng, tình cảm ba năm chân thành cố gắng, lại đổi lấy một tờ thỏa thuận ly hôn!
Lạc Thi Thi chỉ có thể thấy được sự tầm thường bên ngoài của hắn.
Chứ không nhìn thấy sự nỗ lực đằng sau đó.
Có lẽ, đã đến lúc hắn thể hiện bộ mặt thật...
Nửa tiếng sau, Sở Phong bắt taxi tới nhà họ Lạc.
Cuộc hôn nhân ba năm, hắn dồn tất cả những gì mình có, nhưng chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo nào, chưa từng tiêu một đồng tiền nào cho chính bản thân.
Gia tài của hắn không có gì nhiều, chỉ có hũ tro cốt và bài vị của mẹ.
Bây giờ, hắn phải bắt xe quay về, đưa theo mẹ cùng rời khỏi nhà họ Lạc vĩnh viễn.
"Xì."
Xe dừng lại, Sở Phong bước ra.
Vừa tới cửa thì đã thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy, phong thái ung dung đứng trong đó.
Có một cô gái trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi tràn đầy tuổi xuân và sức sống đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh bà ta.
"Mẹ."
Nhìn thấy người phụ nữ, Sở Phong nở một nụ cười miễn cưỡng rồi gọi một tiếng.
Bà ta là Tô Mai, mẹ Lạc Thi Thi, đồng thời cũng là mẹ vợ trước của hắn.
Mà cô gái trẻ kia, cho dù là tướng mạo hay dáng người thì đều rất giống với chị gái mình, cô gái đó tên Lạc Đào Đào, là em vợ trước của Sở Phong.
Có một điều rõ ràng rằng, chuyện hắn ly hôn với Lạc Thi Thi là việc riêng của hai vợ chồng hắn, hắn không muốn liên lụy tới người khác.
"Có ký thỏa thuận ly hôn chưa?"
Tô Mai nhìn thoáng qua túi quần Sở Phong, chìa tay ra nói: "Mau đưa đây cho tôi xem thử!"
Nghe vậy.
Sở Phong ngẩn ngơ.
Chính hắn cũng chỉ vừa mới biết rằng Lạc Thi Thi muốn ly hôn.
Bà ta vừa gặp mặt hắn đã muốn xem bản thỏa thuận ly hôn, hơn nữa tâm trạng còn hơi không ổn định, nên hắn bèn trấn an đáp: "Có ký, chỉ là bản gốc vẫn đang ở chỗ Lạc Thi Thi."
"Mẹ, mẹ đừng xúc động quá, duyên phận vợ chồng giữa con và cô ấy đã hết, mẹ cũng đừng trách cứ cô ấy..."
"Cậu uống lộn thuốc hả!"
Chưa kịp nói xong, Tô Mai đã đột ngột ngắt lời, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm: "Còn dám không biết xấu hổ mà nói tôi trách con gái tôi, thật đúng là không biết xấu hổ!"
"Ba năm nay, vì cái nhà này, vì tập đoàn Vân Thị mà Thi Thi liều mạng làm việc."
"Còn cậu thì hay rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đến heo cũng không sống sướng được bằng cậu!"
"Cậu tự đắm mình trong trụy lạc, không cầu tiến, còn luôn làm con bé mất mặt, nếu không phải vì cậu hèn nhát như thế thì con bé có ly hôn với cậu không?"
"Đúng thế đó!"
Lạc Đào Đào nói tiếp lời, vừa cắt sửa móng tay vừa mắng chửi: "Tôi nghe nói anh còn rất hay mắt qua mày lại với người giúp việc trong nhà nữa, đã ăn bám lại còn ăn vụng, ngoại tình sau lưng chị tôi thì thôi đi, còn dám nói chuyện ly hôn với chị ấy, thật đúng là làm tôi buồn nôn!"
Hít.
Nghe nói thế, Sở Phong không khỏi hít mấy hơi khí lạnh.
Ý của hai mẹ con nhà này là sao đây, rõ ràng là Lạc Thi Thi muốn ly hôn, sao lại thành hắn muốn ly hôn rồi?
Với lại ngoại tình gì kia chứ, vớ vẩn, đây chẳng phải vu khống sao?
"Không phải đâu mẹ, có phải mọi người có hiểu lầm gì không..."
"Hiểu lầm cái đầu anh đó!"
Lạc Đào Đào ngắt lời, kéo cánh tay Tô Mai, không kìm được mà nói: "Mẹ, đừng nói nhiều với anh ta làm gì, mau mau lấy đồ về thôi!"
"Đồ? Đồ gì?"
Vẻ mặt Sở Phong sững sờ.
Tô Mai quát nhẹ:
"Bớt giả ngu với tôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vì để cậu ký tên mà Thi Thi đã cho cậu cả nhà cả xe, còn đưa một món tiền lớn!"
"Mấy năm nay, cậu ăn ở nhà chúng tôi, uống cũng ở nhà chúng tôi, nên dùng những thứ kia trả lại đi!"
"Mau mau đưa ra đây, nếu không thì đừng trách bà đây không khách sáo với cậu!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Phong lại lạnh đi.
Ba mẹ con nhà này bên hát bên nhảy hay thật đấy.
Bên này thì đưa tiền, bên kia lại đòi tiền.
Tay trái đảo qua tay phải, như này là coi hắn như con khỉ mà đùa giỡn chứ gì?
"Tôi không lấy những thứ kia."
"Cậu đang lừa trẻ con ba tuổi chắc!"
Tô Mai bĩu môi đáp: "Nhà xe, còn cả tiền trong thẻ ngân hàng nữa, cộng lại cũng phải tới hai nghìn vạn đó?"
Lạc Đào Đào nói theo: "Chẳng phải vậy sao, ai mà lại không muốn một hai nghìn vạn chứ, chẳng có con mèo nào mà lại không ăn vụng cá, mau đưa những thứ đó ra đây!"
"Nếu không, tôi chặt cái chân chó của anh!"
Mặt mũi Sở Phong tràn đầy kinh ngạc.
Ba năm nay, hai mẹ con này chưa từng có một cái nhìn thiện cảm nào với hắn.
Không cơm bưng nước rót thì cũng lau nhà nấu cơm.
Tuy nói là uất ức, nhưng nể tình vợ và nể mặt ông, hắn cũng đành nhịn.
Nhưng bây giờ hắn đã ly hôn rồi, hắn không thèm phục dịch cả cái nhà này nữa, không thèm quan tâm!
"Tôi nói là tôi không lấy, có tin hay không thì tùy mấy người!"
Hắn đáp.
Hắn định đi vào trong, nhưng Tô Mai không cam lòng lại nổi giận: "Còn dám la lối khóc lóc với tôi à?"
"Nói cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng đâu!"
Sau đó.
Bà ta chạy tới lục soát Sở Phong.
Giày vò hồi lâu, ngoài chiếc Nokia đã cũ rích kia thì chẳng mò nổi một sợi lông.
"Kỳ lạ, không có thật."
Tô Mai bồn chồn, tự lẩm bẩm: "Không đúng không đúng, trợ lý Trình đã nói rất rõ ràng rằng cả nhà xe cả thẻ ngân hàng đều đưa mà."
"Sao trên người cậu ta lại không có chứ?"
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong thay đổi.
Thì ra việc này là do Trình Ly tuồn ra.
Với lại, cô ta đã biết rõ rằng hắn không cầm những thứ kia, vẫn nói tin này cho hai mẹ con họ.
Như này là cố ý hại hắn sao?
"Tô Mai, bây giờ tôi có thể vào trong dọn dẹp đồ của tôi rồi rời đi được rồi chứ?"
Sở Phong lạnh lùng nói.
Vốn đang nể tình cũ, nhưng đối phương thật sự quá trớn.
Cái gọi là mẹ vợ trước vốn đã không tồn tại từ lâu rồi, ngay cả chữ mẹ hắn cũng đổi thành tên.
"Đi cái rắm ấy!"
Lạc Đào Đào nhảy dựng lên: "Trên người không có không có nghĩa là những chỗ khác không có."
"Nói không chừng anh ta đã lén lút giấu ở đâu đề phòng chúng ta lục soát rồi."
"Đúng đó!"
Tô Mai rất tán thành, bà ta quát lớn: "Rác rưởi, nói, cậu cất đồ ở đâu rồi?"
"Đúng là không biết nói lý lẽ."
Sở Phong không có hứng lảm nhảm với bọn họ: "Tối nay tôi quay về chỉ muốn cầm theo hũ tro cốt và bài vị của mẹ tôi."
"Nếu mấy người mà còn hung hăng càn quấy nữa thì đừng trách tôi..."
Nói được một nửa, ánh mắt hắn lướt qua, nhìn thấy bài vị của mẹ mình lại bị Lạc Đào Đào ngồi lên như tấm đệm!
"Lạc Đào Đào, cô còn dám lấy bài vị của mẹ tôi làm đệm ngồi?"
Sở Phong dâng trào lửa giận!
Lạc Đào Đào cúi đầu xuống nhìn, chợt cười âm hiểm, cô ta ưỡn eo một cái, khinh thường nói: "Tôi không thích phải gãi mông khi ngồi đệm đâu."
"Anh muốn lấy lại đúng không?"
"Được thôi, đưa đồ ra đây thì tôi sẽ trả lại cho anh."
"Bằng không, tôi sẽ đập nó ra làm củi đốt!"
Nói xong.
Cô ta đứng dậy, cầm bài vị giơ cao lên trời.
"Cô dám?!"
Sở Phong điên cuồng, trong tiếng gầm rống tức giận, hắn vội vàng lao tới, vừa kéo cổ tay cô ta lại, vừa căm giận nhìn cô ta!
"Lạc Đào Đào, buông bài vị của mẹ tôi ra ngay lập tức."
"Nếu không..."
"Nếu không thì anh làm gì được tôi?"
Lạc Đào Đào không chịu, cô ta kiêu ngạo nói: "Mắng tôi hay là đánh tôi?"
"Còn không trợn cái mắt chó của anh ra mà xem đây là nơi nào? Anh có dám động vào một đầu ngón tay của tôi không."
"Tôi đây cho anh đi vào thì đứng thẳng, đi ra thì nằm sõng soài đó!"
Sau đó.
Bàn tay cô ta ném đi, bàn vị đập mạnh xuống nền đất!
"Choang!"
Một tiếng vang giòn tan, bài vị vỡ nát.
Tất cả đã vỡ thành từng mảnh, ngay cả chữ viết trên đó cũng bị vỡ tan tành!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Sở Phong cũng tan nát!
Nỗi căm giận ngút trời xuông thẳng lên đầu!
Đó là bài vị của mẹ ruột hắn, là nỗi mong nhớ của hắn với mẹ.
Sao cô ta dám?!
"Rác rưởi đúng là rác rưởi!"
"Ném bài vị người mẹ quá cố của anh đi mà đến phát rắm anh cũng chẳng dám đánh."
"Ha ha, đồ hèn!"
Nhìn thấy Sở Phong không nói lời nào, Lạc Đào Đào tùy ý cười to, chỉ về phía đối diện, giễu cợt nói: "Đây, đồ chơi của con chó nhà tôi chính là hũ tro cốt người mẹ quá cố của anh đó."
"Rốt cuộc anh có lấy đồ ra đây không, nếu không, tôi đây cũng đập vỡ cả nó luôn..."
"Bốp!!"
Mới nói được một nửa, Sở Phong đã nhanh chóng ra tay!
Bị cuốn vào cơn phẫn nộ điên cuồng, một bạt tay vừa nhanh vừa mạnh đập thẳng vào mặt Lạc Đào Đào!
Lúc này cô ta chẳng thể nào đứng vững, ngã sõng soài dưới đất!
"Con khốn?"
"Muốn tiền là được chứ gì? Được, tao cho mày!"
"Một cú tát một nghìn vạn, mày muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu!"
Sau đó.
Sở Phong dùng cả hai tay, nện một trận điên cuồng lên mặt cô ta!
Chương 3: Bà hoàng trong truyền kỳ, Vân Thủy Dao
"Bốp bốp bốp bốp!..."
Những tiếng vang vang lên liên tục khiến người ta sợ hãi.
Lạc Đào Đào không hề có sức lực chống đỡ, liên tục kêu la đau đớn, cực kỳ bi thảm!
Mãi đến khi trôi qua nửa phút đồng hồ, Sở Phong mới ngừng tay, cô ta đã hộc má ba lần, cả gương mặt đã sưng thành cái đầu heo!
"Con khốn!"
Sở Phong đứng dậy, cẩn thận nâng niu bài vị đã vỡ nát trong lòng.
"Đồ khốn, mày dám đánh con gái tao?"
Giờ phút này Tô Mai mới kịp phản ứng, bà ta nhìn Sở Phong chằm chằm, rồi hét lên!
Sở Phong chẳng coi ra gì, vẻ mặt hắn lạnh lùng đáp: "Đánh cô ta thì sao?"
"Ai dám bất kính với mẹ tôi, thì tôi giết kẻ đó còn được!"
Câu chữ vang vọng, khí phách mạnh mẽ.
Trông thấy ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người ấy khiến Tô Mai bị dọa sợ ngay lập tức!
Nhưng liếc mắt thấy con gái nằm trên mặt đất thảm hại vô cùng, lửa giận bùng lên trong lòng, lúc này bà ta xông qua, cầm lấy hũ tro cốt giơ lên trên đỉnh đầu!
"Rác rưởi, muốn chơi trò ngang ngược với bà đây chứ gì?"
"Còn nói không cho bất kính với mẹ ruột mày hả?"
"Bây giờ bà đây đập vỡ cái hũ tro cốt này, cho mày vĩnh viễn mất cái suy nghĩ này đi!"
Sau đó, bà ta tiện đà vung xuống!
"Con chó già này bà dám?!"
Sở Phong kinh hãi, hắn lao tới nhanh như chớp.
Một tay nắm lấy cổ tay đối phương, bóp mạnh một cái, tiếng "rắc rắc" vang lên, xương tay bà ta đứt gãy.
Hũ tro cốt tự động bị thả xuống, trước khi nó rơi xuống đất, chân phải của hắn vững vàng đỡ được.
"Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!"
Sở Phong vung hai nắm đấm, đấm liên tục mấy phát.
Đập gãy mũi bà ta!
Đấm cho mắt bà ta bầm tím!
Bẽ gãy hai cổ tay của bà ta!
"Đồ khốn!"
Tay trái Sở Phong ôm bài vị, tay phải bưng hũ tro cốt, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ, hắn cay độc nói:
"Mấy người đánh tôi mắng tôi cũng không sao cả, nhưng bất kính với mẹ tôi thì tuyệt đối không thể!"
"Nếu còn lần sau nữa, tôi sẽ giết các người!"
Tô Mai ngây người.
Bà ta không ngờ rằng, cái tên nhu nhược bà ta bảo hắn đi đằng đông tuyệt đối không dám đi đằng tây khi xưa thế mà khi nổi giận lại kinh khủng như thế!
Hơn nữa, tính tình nóng nảy đến thế kia, trông như muốn giết bà ta thật vậy!
"Cứu mạng với, giết người!"
"Người đâu mau tới đây!:
Tô Mai la ó.
Bà ta không phục, không cướp được đồ thì thôi, đã trắng tay lại còn bị đánh một trận!
Mà nhất là lại còn do cái tên vô dụng này làm!
Bà ta la lớn, lại giữa đêm hôm khuya khoắt nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của người trong nhà!
Chỉ trong chớp mắt, có mấy người cảnh sát tuần tra mặc đồng phục lao từ trong nhà ra!
"Bà Tô, có chuyện vậy ạ?"
"Hai người, sao lại nằm trên đất vậy?"
Người nói là Tôn Hoành Vĩ, trưởng phòng tuần tra, tối nay được mời tới nhà họ Lạc tham gia bữa tiệc tối.
Ông ta đang uống rượu sung sướng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu đánh kêu giết bèn vội vàng chạy ra đây xem xét!
Thấy dáng vẻ hai mẹ con họ thảm hại như thế, lúc này sắc mặt ông ta cũng âm u đi!
"Đội trưởng Tôn, lại đây nhanh lên, mau tóm cái thằng rác rưởi kia lại!"
"Nó không chỉ đánh tôi mà còn đánh con gái tôi, nhìn xem nó đánh chúng tôi thế nào này, đánh sắp chết rồi!"
"Như này là nó đang hành hung, là cố ý giết người, mau bắt nó xử bắn chết nó đi!"
Đây chính là quyền lực của bà ta.
Biết rõ trong nhà có cảnh sát, cho nên dù Sở Phong có uy hiếp thì bà ta cũng không quan tâm mà la ó ồn ào.
Đội cảnh sát tuần tra có súng, mà người nào cũng là tay súng giỏi cả, cho dù tên rác rưởi này có chút sức mạnh đần độn đi nữa thì cũng đừng hòng trốn thoát!
"Tên khốn tạo phản này, còn dám hành hung giết người sao?"
"Người đâu, tóm nó lại cho tôi!"
Tôn Hoành Vĩ vung tay lên, mấy tên cảnh sát tuần tra lập tức vây kín lại!
Tối nay, ông ta cố tình tới đây để lôi kéo làm quen, nghe nói cô chủ nhà họ Lạc, Lạc Thi Thi, dạo gần đây qua lại rất thân thiết với Diệp Kim Long.
Ba của Diệp Kim Long rất thân với trưởng phòng phụ trách nhân sự của phòng tuần tra, nếu có thể lấy lòng người ta thì nói không chừng có thể giúp con đường làm quan của mình thăng tiến.
Mà bây giờ chính là cơ hội tốt để ông ta thể hiện!
"Còn chần chờ gì nữa, còng nó lại!"
"Nếu dám phản kháng thì đánh chết nó cho tôi, cứ bảo là nó dùng vũ lực chống lại luật pháp!"
Tôn Hoành Vĩ la hét, nhóm cảnh sát tuần tra lập tức cùng lao lên, mà Sở Phong cũng nín thở tập trung, lúc hắn định ra tay thì đột nhiên có môt tiếng quát nhẹ vang lên!
"Để tôi xem ai dám động vào anh ấy?!"
Quay đầu lại nhìn.
Một người phụ nữ cực đẹp mặc bộ váy dạ hội màu vàng kim, dáng người thon thả, khe ngực sâu, dẫn theo mấy người bảo vệ cao lớn, nhanh chóng chạy về phía bên này!
Người phụ nữ này có ngũ quan tinh xảo, tuy rằng trang điểm đậm nhưng lại không có chút gì thô tục tầm thường.
Mà lại còn tràn đầy kích thích mê hoặc, từng cử chỉ động tác đều tăng đầy hormone, khiến cho người ta vừa nhìn một cái là sẽ không kìm được mà chìm hãm trong đó!
"Mẹ nó, cô gái này đẹp quá đi mất!"
Nhìn thấy người phụ nữ, một người cảnh sát tuần tra suýt nữa thì chảy máu mũi, gương mặt tràn đầy thèm thuồng!
Mà mấy người cảnh sát tuần tra khác cũng bị choáng mắt, thậm chí có người đũng quần còn nhô lên luôn rồi!
"Thật xin lỗi ngài Sở, tôi tới muộn, làm ngài sợ rồi."
Người phụ nữ không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác mà đi thẳng tới trước mặt Sở Phong, cô hạ người cúi đầu xuống, cung kính nói.
Sở Phong nhíu mày nghi hoặc: "Cô là..."
"Xin chào, tên tôi là Vân Thủy Dao, là chủ tịch Ngô Khải Hoa giới thiệu tôi tới." Người phụ nữ hé môi cười nhẹ, yểu điệu quyến rũ vô cùng.
Mà khi nghe thấy tên cô gái đó tự xưng, nhóm cảnh sát tuần tra giật nảy cả mình, nhao nhao bàn luận.
"Mẹ nó, không phải chứ, cô ấy là Vân Thủy Dao sao?"
"Bà cô trẻ này không chọc vào được đâu, mau lùi lại về sau, lùi lại về sau!"
Những người cảnh sát tuần tra mới nãy còn dựng lều đã vội vàng lấy hai tay che đũng quần lại, không dám có chút sơ suất nào!
Cái chữ "Vân Thủy Dao" này, với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào như sấm bên tai.
Cô không chỉ có quyền thế ngập trời, giá trị nhan sắc hay dáng người đều tuyệt trần, là người tình trong moognj của vô số đàn ông Tây Kinh!
Hai mươi tuổi đã tiếp quản gia tộc hạng ba nhà họ Vân, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã dẫn dắt nhà họ Vân tới vị trí gia tộc hạng nhất chỉ bằng sức của chính mình!
Mà nửa năm trước, cô đã thành công chen vào ba vị trí đầu trong hàng ngũ gia tộc, trở thành gia tộc hạng nhất thế hệ mới đầu tiên!
Ở Tây Kinh, cô chính là truyền kỳ!
Là hiện thân của sự hoàn hảo!
"Tôi nhớ ra rồi."
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh hờ hững nói một câu.
Đúng là hắn đã từng nghe thấy tên Vân Thủy Dao này, dù sao thì tin tức lan truyền kinh thiên động địa, có muốn không biết đến cô cũng khó.
Lúc đó Ngô Khải Hoa có nói nhà họ Vân, bây giờ mới nhớ ra, chắc hẳn là ông của cô đổ bệnh.
"Tôi biết ý đồ của cô khi đến đây."
"Nhưng mà tôi phải đi xử lý vài việc riêng trước đã..."
"Ngài Sở."
Chưa kịp nói xong, Vân Thủy Dao đã ngắt lời, giọng điệu trang trọng: "Xin ngài hãy mau ra tay nhanh đi ạ."
"Vốn dĩ tôi muốn đợi ngài đích thân tới nhà, nhưng chỉ mới vừa nãy, đột nhiên căn bệnh của ông tôi tái phát, tình hình nguy cấp, bây giờ đã vào phòng ICU rồi."
"Các bác sĩ đều bó tay hết cách, chỉ đành dựa vào anh thôi."
Sở Phong rất muốn từ chối.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của đối phương nên đành phải thôi.
Dù sao thì đã lấy được đồ rồi.
Hũ tro cốt bình yên vô sự.
Mặc dù bài vị bị làm hỏng, nhưng với tay nghề của hắn thì muốn sửa lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Về phần chữa bệnh cho Vân Chấn Thiên.
Vốn dĩ hắn muốn dùng đó làm cớ lôi kéo nhà họ Vân đầu tư cho nhà họ Lạc.
Nhưng hắn và Lạc Thi Thi đã ly hôn rồi, giao dịch vẫn như cũ.
Có điều, phải sửa đổi phương thức.
Không phải là lôi kéo đầu tư cho nhà họ Lạc.
Mà là loại bọn họ khỏi hàng ngũ đầu tư!
"Xếp hàng!"
Thấy Sở Phong đã đồng ý.
Vân Thủy Dao thở phào một hơi, cô nói nhỏ một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức vào vị trí.
Tuy số người ít nhưng đều là tinh anh trong tinh anh.
Không những lực lượng áp đảo, kỹ năng cao cường mà đến cả khí thế cũng như thiên quân vạn mã, lao nhanh không ngừng.
Trong nháy mắt đã làm nhóm cảnh sát tuần tra sợ tới nỗi e ngại lùi lại, không dám tiến lên.
Nhất là với tên tuổi nhà họ Vân, có mà bị ám mới đi liều mạng với bọn họ.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Phong đã lên xe, lái xe rời đi.
Cả quá trình rất ngắn.
Từ đầu đến cuối, nhóm cảnh sát tuần tra bao gồm cả Tôn Hoành Vĩ, đừng nói ngăn cản, đến cả rắm cũng chả dám đánh phát nào!
"Tôn Hoành Vĩ, anh đang làm gì thế hả?"
"Sao lại thả bọn họ đi, chẳng phải tôi bảo anh bắt cái tên rác rưởi đó sao?"
Lúc Vân Thủy Dao tự giới thiệu, do khoảng cách xa nên hai mẹ con họ cũng không nghe rõ tên tuổi đối phương.
Chỉ có hận Sở Phong đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể chém hắn thành trăm mảnh.
"Rất xin lỗi bà Tô, nhưng người phụ nữ kia là người tai to mặt lớn, tôi không chọc vào nổi." Mặt Tôn Hoành Vĩ tràn đầy áy náy.
Người phụ nữ kia cũng không nói nhiều lời nên ông ta không tiện tiết lộ thân phận của đối phương.
Mà nghe nói như thế, Tô Mai lại càng giận dữ hơn: "Rác rưởi, một đám ăn hại!"
"Bắt thằng phế vật kia mà cũng không dám, lại còn sợ con nhỏ kia? Tai to mặt lớn gì chứ, dám gây sự với cả nhà họ Lạc tôi sao?"
Tôn Hoành Vĩ không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu với mấy cảnh sát tuần tra là đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Ưm..."
Lúc bầu không khí đang lúng túng, Lạc Đào Đào bị đánh bất tỉnh hồi lâu lúc này đã tỉnh lại.
Miệng cô ta bật thốt ra tiếng nghẹn ngào, có vẻ đau đớn cực kỳ.
"Đào Đào, con gái mẹ, con không sao chứ?"
Tô Mai đau lòng vô cùng, vội vàng lao tới ôm lấy cô ta, ân cần hỏi thăm.
"Mẹ, con đau quá."
"Thằng khốn kia ra tay ác độc quá, suýt nữa đánh chết con rồi!"
"Mẹ, tên đó đánh con thì thôi, lại còn đánh mẹ, chúng ta không thể cứ cho qua chuyện này như thế được!"
Tô Mai gật đầu lia lịa, khóc lóc an ủi: "Đào Đào, con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ qua chuyện này!"
"Nào, mẹ đưa con đi bệnh viện trước, rồi chúng ta đi tìm tên khốn kia tính sổ sau, mẹ sẽ cho nó quỳ trước mặt dập đầu tạ lỗi với con!"
Sau đó.
Bà ta ra lệnh cho đám người Tôn Hoành Vĩ mau chóng đưa Lạc Đào Đào tới bệnh viện.
Lúc ngồi trên xe, Tô Mai gọi điện thoại cho Lạc Thi Thi.
Chương 4: Không chỉ đánh bọn mẹ mà còn muốn trả thù nhà họ Lạc
Sơn Thủy Impression là câu lạc bộ spa cao cấp dưới trướng tập đoàn Diệp Thị.
Diệp Kim Long đung đưa ly rượu đỏ, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặc dù cách một tấm màn cũng có thể thấy được loáng thoáng bóng dáng duyên dáng của đối phương, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ, không khỏi khiến anh ta đứng núi này trông núi nọ, khô nóng khó kìm nén.
Lạc Thi Thi nằm trên giường, hưởng thụ phục vụ riêng của nhân viên cấp cao.
Cô mặc áo choàng tắm, bộ ngực mềm mại để lộ một nửa, một đôi bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thiệp mời.
Cô hiểu rõ, có nó rồi, không những có cơ hội ôm đùi nhà họ Vân, mà còn có thể có được ít nhất năm trăm triệu tiền đầu tư.
Chỉ cần sử dụng số tiền kia hợp lý là có thể khiến nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà chính cô cũng sắp trở thành ngôi sao tương lai của giới thương nghiệp thành phố Tây Kinh!
Từ đây, cô có thể bước lên xã hội thượng lưu, trở thành người ở trên mọi người được vạn người kính ngưỡng.
Mà tất cả những điều này, công lao đều thuộc về Diệp Kim Long.
"Ngài Diệp, cảm ơn anh đã lấy thư mời về cho tôi."
Lạc Thi Thi nghiêng đầu, nhẹ giọng thầm thì với Diệp Kim Long ở đằng sau tấm màn.
"Tôi lấy gì chứ..."
Vẻ mặt Diệp Kim Long sững sờ.
Tiêu chuẩn của quỹ đầu tư lần này vô cùng cao, đừng nói nhà họ Lạc, cho dù là nhà họ Diệp có đi được thì cũng chỉ có thể làm người đứng ngoài xem thôi.
Cô đã bảo anh ta giúp mình nghĩ cách từ trước, mặc dù anh ta cũng có nói với cậu của mình vài câu, nhưng mà không hề ngờ rằng có thể làm được.
Nhưng bây giờ, cô còn lấy được thật?
Vốn tưởng rằng cô lấy tấm thiệp mời này nhờ một vị quan to nào đó.
Dù sao thì với nhan sắc của cô, chỉ cần dạng hai chân ra thì có chuyện gì mà không làm được?
Nhưng bây giờ nghe vậy, thế thì chỉ còn một cách giải thích đó là cậu anh ta đã thuyết phục được nhà họ Vân thôi.
Dù sao.
Ông ta cũng là tổng bí thư Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, với quyền thế và địa vị của ông ta, chỉ cần thổi chút gió thoảng bên tai thôi nhà họ Vân cũng không thể không nể mặt mũi được.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta cũng thoáng hơn, anh ta đứng dậy đi tới thản nhiên đáp: "Thi Thi, chuyện của em cũng là chuyện của tôi, giữa chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn?"
"Em không cần phải để mấy chuyện nhỏ nhặt này trong lòng."
Nghe vậy trái tim Lạc Thi Thi cũng giật nảy.
Phải biết rằng, cuộc vận động đầu tư tối nay là điều mà rất nhiều gia tộc và doanh nghiệp tranh giành nhau.
Với thực lực của nhà họ Lạc, đừng nói là vào trong, đến cả tư cách bước đến ngưỡng cửa còn chẳng có, nhưng mà với anh ta thì đó lại là việc rất nhỏ.
Nếu như Sở Phong cũng có thể bình thường được như anh ta...
Ha ha.
Cô không khỏi tự giễu.
Suy nghĩ vớ vẩn gì chứ, làm vợ chồng ba năm, ở hắn, cô chỉ thấy sự đắm chìm trong trụy lạc, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.
Cô đã từng hy vọng xa vời rằng đối phương có thể tiến bộ một chút.
Đáng tiếc, chung quy vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả chỉ là vô ích thôi.
"Xoẹt..."
Đúng lúc này, tấm màn bị kéo ra, Diệp Kim Long đi vào.
Nhìn Lạc Thi Thi trên giường làn da mịn màng nõn nà, hormone anh ta không khỏi tăng vọt lên, anh ta bước tới cầm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, dịu dàng nói: "Thi Thi, trong câu lạc bộ của tôi còn có một phòng riêng, hay là, tôi dẫn em sang bên đó nằm một lát nhé?"
Anh ta đã thèm khát giai nhân tuyệt sắc trước mặt đến nhỏ dãi từ lâu, nếu có thể sớm nắng chiều mưa với cô một lần, cho dù có giảm mười năm tuổi thọ anh ta cũng vui lòng!
Nhưng rõ ràng Lạc Thi Thi vô cùng bối rối trước hành động bất thình lình của anh ta.
Ít nhất là cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có bất cứ ý nghĩ yêu đương nam nữ gì với đối phương, chỉ đơn giản là biết ơn mà thôi.
Lúc cô đang không biết phải làm thế nào cho phải thì có một cuộc gọi video tới.
Cô nhân cơ hội chộp lấy, tránh sự động chạm cơ thể của đối phương, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại thành ra thế này?"
Trong video.
Mặt mũi mẹ cô sưng vù, những vết bầm tím lan rộng.
Mà ở đằng sau bà, em gái cô cũng đang nằm đó, toàn thân quấn đầy băng, có vẻ đau đớn vô cùng.
"Còn chẳng phải là do bị kẻ vô ơn bạc nghĩa Sở Phong đánh đó sao!"
"Con nhìn thử xem nó đánh bọn mẹ thành ra thế nào!!"
"Sao?"
Gương mặt Lạc Thi Thi vô cùng kinh ngạc, cô vô thức lắc đầu đáp: "Không thể nào đâu mẹ, sao Sở Phong có thể đánh người như vậy được?"
"Con không tin anh ấy sẽ làm vậy!"
Làm vợ chồng ba năm.
Mặc dù hai người chưa có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt thân mật nào, nhưng cô tự cho rằng mình hiểu rất rõ đối phương.
Từ trước đến nay tính tình hắn ấm áp, thậm chí còn hơi nhu nhược.
Nói hắn bị người ta đánh thì còn có thể, nhưng mà hắn đánh người, hơn nữa người bị hắn đánh còn là đứa em gái hòa đồng của cô, điều này khiến Lạc Thi Thi không dám tin!
"Sao không thể là nó được, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ còn lừa con được chắc?"
"Mới vừa lúc nãy, mẹ biết chuyện con và nó ly hôn, mẹ và Đào Đào cũng có lòng tốt khuyên nhủ nó."
"Kết quả là nó lại bảo mẹ bớt lo chuyện người khác đi, mẹ cũng quở trách nó vài câu, nó lại nói ba mẹ con chúng ta cấu kết làm hại nó."
"Nó ra tay ngay tại chỗ, đánh cho hai mẹ con gần chết, bất kể bọn mẹ có cầu xin tha thứ thế nào cũng không được."
"Thi Thi, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được, con mau đi tìm nó báo thù cho bọn mẹ đi!"
Nghe được điều này.
Sắc mặt Lạc Thi Thi cực kỳ âm u, cô hiểu rõ Sở Phong, cũng hiểu rõ tính tình mẹ mình, cô chần chờ đáp: "Mẹ, mẹ chắc chắn đây là sự thật chứ?"
"Trong chuyện này thật sự không còn uẩn khúc gì khác chứ..."
"Cái con nhóc chết tiệt kia!"
Tô Mai gào ầm lên: "Mẹ đã bị đánh thành thế này rồi, có cần thiết phải lừa con không?"
"Thằng khốn kia thường ngày trông còn chân chất thật thà, nhưng thực chất bên trong lại là một tên tạp chủng có khuynh hương bạo lực nghiêm trọng!"
"Trước kia nó còn dám ăn không ngồi rồi ở nhà chúng ta, bây giờ thấy ăn cơm bao nuôi không nổi nữa thì mới lộ nguyên hình!"
"Nhà chúng ta đối xử tốt với nó như thế, nó lại lấy oán báo ơn, đúng là một nuôi phải tên vô ơn bạc nghĩa đáng khinh, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được!"
"Bây giờ mẹ đang trên đường đi khâu vết thương, Đào Đào cũng phải làm phẫu thuật, nói không chừng sau này con không gặp được bọn mẹ nữa đâu."
"Hu hu..."
Càng nói càng tủi thân, đến cuối cùng bà ta đã rơi lệ lã chã, thấy dáng vẻ đau khổ tột cùng của bà ta, trong lòng Lạc Thi Thi cũng lay động.
Cô không kịp truy hỏi thì đối phương đã đột ngột cúp máy, gọi lại thì không nhận.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Trình Lan lao vọt vào: "Không ổn rồi tổng giám đốc Lạc, dì và Đào Đào bị thằng rác rưởi kia đánh!"
Lạc Thi Thi nhíu mày: "Sao mà cô biết..."
"Mới nãy có một người bạn trong phòng cảnh sát tuần tra gọi điện thoại cho tôi báo tôi chuyện này."
"Thằng rác rưởi kia không chỉ đánh hai người họ, mà còn kêu gào nói sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lạc."
"Nhà họ Lạc không cho anh ta sống thoải mái, thì anh ta cũng sẽ không cho nhà họ Lạc sống thoải mái!"
Nói xong.
Ánh mắt cô ta lướt qua một cái nhìn về phía Diệp Kim Long, cả hai ăn ý gật đầu.
Thật ra trong thâm tâm cô ta chưa từng coi trọng Sở Phong.
Mà cô ta lại nhận lợi ích từ Diệp Kim Long, muốn nghĩ đủ mọi cách tác hợp cho hai người họ ở bên nhau.
Bước đầu tiên, bắt đầu từ việc diệt trừ Sở Phong hoàn tonaf.
"Có vẻ mẹ tôi cũng không nói dối."
Ngay cả người trong phòng tuần tra cũng đảm bảo, trong lòng Lạc Thi Thi thở dài, rồi lắc đầu nói: "Tôi thật sự không ngờ rằng anh ấy lại ra tay đánh mẹ tôi..."
"Tổng giám đốc Lạc, cô yên tâm, tôi sẽ cho người tóm tên rác rưởi kia áp giải tới phòng tuần tra!"
"Hành hung ngay trước mặt người khác, hơn nữa lại còn đánh dì, chỉ cần dùng chút khả năng của công ty pháp vụ là chắc chắn có thể khiến anh ta ngồi tù mục xương!"
Nói xong, Trình Lan lấy điện thoại ra.
Nhưng Lạc Thi Thi muốn làm lớn chuyện lên, cô tiến tới ngăn cản theo bản năng.
Thấy dường như cô vẫn còn chút nhân từ với Sở Phong, vẻ mặt Diệp Kim Long không vui, anh ta bèn nói giúp vào: "Thi Thi, theo lý mà nói, đây là chuyện nhà em, tôi không tiện nhúng tay."
"Chỉ là, bây giờ chúng ta đang có quan hệ hợp tác, bình thường dì cũng rất tốt với tôi, tôi nghĩ, cho dù có ân oán lớn thế nào thì cũng không thể ra tay đánh người được."
"Hơn nữa, thời điểm lại còn nhạy cảm thế này, hai người vừa mới ly hôn mà anh ta lại như vậy."
"Tôi đoán không chừng, e rằng lời trợ lý Trình vừa nói sẽ nhanh chóng trở thành sự thật thôi, anh ta muốn trả thù nhà họ Lạc, không thể không đề phòng được."
Lạc Thi Thi ngẩn người.
Đúng vậy.
Bây giờ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.
Đúng là Sở Phong đã đánh người, hơn nữa còn tuyên bố muốn trả thù.
Nếu không thi hành vài biện pháp thì chẳng ai dám đảm bảo tiếp theo đây hắn sẽ còn làm ra chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa.
"Tổng giám đốc Lạc, không thể do dự tiếp được nữa!"
"Lời ngài Diệp nói có lý, chuyện lớn, không thể không ra tay được."
"Hơn nữa, người anh ta đánh là mẹ cô, là mẹ vợ trước của anh ta."
"Ba năm nay, anh ta ăn ở nhà họ Lạc, uống ở nhà họ Lạc, cho dù không có tình thân thì cũng có ơn tình chứ?"
"Thế mà, anh ta lại nhắm mắt làm ngơ, làm theo ý mình, như vậy có thể thấy thực chất bên trong anh ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ."
"Với loại tiểu nhân thế này, chúng ta không thể nào nhân từ nương tay được!"
Trình Lan làm cho tim Lạc Thi Thi đập loạn nhịp, mặt đỏ tới tận mang tai.
Diệp Kim Long thấy cô chần chờ không chịu quyết định bèn đổi sách lược, lấy lùi làm tiếp, nói: "Thi Thi, tôi biết tâm địa em thiện lương."
"Thà rằng người khác làm hại em, em cũng không muốn làm chuyện không đúng với người khác, cho dù người bị tổn hại chính là mẹ ruột và em gái ruột mình."
"Một điều nhịn chín điều lành, chịu thiệt thòi là phúc, hay là, cứ bỏ qua chuyện này đi vậy."
"Sắp phải tham gia quỹ đầu tư rồi, những thời điểm quan trọng thế này không nên có những chuyện phức tạp."
"Nếu không lỡ như bị lan truyền đi, ắt sẽ mang lại ảnh hưởng đối với sự phát triển của nhà họ Lạc."
Lần này cuối cùng cũng khiến Lạc Thi Thi không nhịn nổi nữa!
Cô quyết định, trước tiên phải nói chuyện với đối phương trước.
Lúc này cô lấy điện thoại ra, bấm số của Sở Phong!
Chương 5: Đến tay còn chưa nắm lần nào thì tình cảm cái rắm
Trong chiếc xe hào nhoáng.
Sở Phong ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía sau, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn không đề cập gì tới bệnh tình.
Điều này khiến trái tim Vân Thủy Dao đang canh cánh an nguy của ông nóng như lửa đốt.
Cô mở miệng định hỏi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của đối phương lại vang lên.
Sở Phong cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gọi tới, hắn nhíu mày, do dự một lúc, cuối cùng vẫn bấm nút nghe máy.
"Sở Phong, anh bắt buộc phải cho tôi một câu trả lời về chuyện này!"
Còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng quát và chất vấn lạnh lùng của Lạc Thi Thi.
Điều này khiến Sở Phong lập tức ù ù cạc cạc: "Giải thích? Giải thích gì..."
"Anh bớt giả ngu với tôi đi!"
"Tôi hỏi anh, có phải mẹ tôi và Đào Đào bị anh đánh đúng không?"
"Đúng là tôi đánh, chỉ là..."
Sở Phong đang định nói rõ nguyên do thì lại bị đối phương thô bạo ngắt lời: "Quả đúng là anh làm thật!"
"Sở Phong, anh làm tôi quá thất vọng!"
"Tôi không ngờ rằng chỉ vì tôi ly hôn với anh mà anh mang lòng bất mãn, đi trả thù người nhà tôi?"
"Bây giờ anh đánh họ, sau này còn có thể đánh tôi, thậm chí là trả thù nhà họ Lạc đúng không?"
"Tâm địa anh hẹp hòi như thế, đúng là tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
Nghe nói vậy, Sở Phong cũng bối rối.
Đối phương vừa mở miệng đã hùng hổ mắng người, bây giờ lại bịa đặt những lời buộc tội vô căn cứ để ụp lên đầu hắn.
Nếu như là lúc trước thì có lẽ hắn cũng nhịn.
Nhưng bây giờ cũng đã ly hôn rồi, cô có tư cách gì để chĩa tay vào mũi hắn mà chửi bới?
"Tâm địa tôi có hẹp hòi hay không thì cũng không đến lượt cô bình phẩm lung tung."
Sở Phong nâng cao âm lượng, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, cô có biết vì sao tôi lại đánh bọn họ không..."
"Cho dù nguyên nhân là gì thì cũng không phải là lý do để anh đánh người!"
Lạc Thi Thi không có hứng nghe lý do.
Cô chỉ biết rằng, mẹ ruột và em gái ruột mình bị hắn đánh, hơn nữa còn bị đánh cực kỳ thảm.
Trong lòng cô, người nhà mãi mãi là vị trí hàng đầu.
Mà chính hắn, từ trước đến nay, vẫn luôn là người ngoài.
Sở Phong cười khổ.
Hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nói tiếp: "Nghe đây Sở Phong."
"Dù sao tôi và anh cũng từng là vợ chồng, đừng nói tôi không cho anh cơ hội."
"Bây giờ, ngay lúc này, ngay lập tức!"
"Đến bệnh viện xin lỗi mẹ tôi và Đào Đào, tôi không quan tâm anh dùng cách gì, tóm lại là phải làm bọn họ nguôi giận..."
"Nếu không..."
"Nếu không thì làm sao?"
Sở Phong lạnh lùng ngắn lời, giễu cợt đáp: "Cô định báo cảnh sát cho nhóm tuần tra bắt tôi?"
"Hay là bảo tên họ Diệp cho người đến đánh tôi một trận?"
"Sở Phong!"
Lạc Thi Thi giận dữ, hét ầm lên: "Anh có thể trưởng thành lên chút, đừng có ngây thơ như vậy nữa được không?"
"Tôi nể tình cảm vợ chồng nên không muốn trở mặt, nhưng anh cũng đừng quá đáng quá..."
"Tình cảm?"
Sở Phong cười: "Đến tay cô tôi còn chưa nắm lần nào, có tình cảm cái rắm ấy!"
"Được rồi, chúng ta cũng đừng nhiều lời nữa."
"Dù sao cũng là do tôi đánh, cô muốn thế nào thì tổng giám đốc Lạc cứ việc qua đây!"
"Tôi sẽ chấp nhận hết!"
"Tít."
Nói xong, Sở Phong cúp máy luôn.
"Tên khốn!"
Lạc Thi Thi tức giận, giận đến nỗi suýt thì vứt luôn cả điện thoại.
Nhưng thân là tổng giám đốc tập đoàn, cô vô cùng coi trọng hình tượng của bản thân, nhất là khống chế cảm xúc.
Trước mặt Trình Lan và Diệp Kim Long, cô cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
"Thi Thi, đừng giận."
"Cái loại rác rưởi đó không đáng đâu."
Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng sâu, Diệp Kim Long nhếch miệng lên, lên tiếng trấn an cô: "Anh ta đánh dì và Đào Đào, em chỉ gọi điện thoại hỏi thăm chuyện tình mà anh ta lại có thái độ như thế."
"Theo tôi thấy thì anh ta đã hết thuốc chữa rồi."
"Em không cần phải tốn công, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý đi."
"Bảo đảm với em, và cả dì và Đào Đào đều sẽ thấy hài lòng..."
"Thôi."
Lạc Thi Thi phất tay.
Cô hít sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại.
"Coi như tôi nợ anh ấy đi."
"Bây giờ trả hết một lần luôn cũng được, sau này đỡ phải áy náy."
Trình Lan không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Lạc, cô suy nghĩ lại đi, tôi nghĩ tên rác rưởi kia..."
"Là do tôi nói chưa đủ rõ ràng, hay là do cô không hiểu lời tôi nói?"
Lạc Thi Thi trừng cô ta một cái, rồi lại bấm điện thoại gọi lại cho mẹ, bà ta cũng không nhận, khiến trong lòng cô lo lắng, cô bèn nói: "Thật có lỗi với ngài Diệp, tôi phải tới bệnh viện thăm mẹ tôi và Đào Đào..."
"Tôi đi cùng với em."
Diệp Kim Long ngắt lời, nói: "Cho dù thế nào thì dì cũng là bậc bề trên của tôi."
"Dì ấy bị đánh thành ra thế, về tình về lý thì tôi cũng nên đi thăm."
"Còn về tên khốn kia... Không nhắc tới cũng được, chỉ mong rằng sau này anh ta đừng tới quấy rầy chúng ta nữa là được."
"Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh ta!"
Sau khi cúp máy, Sở Phong cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ngồi trên chiếc ô tô màu đen đi tới bệnh viện Thiên Kiều.
Dưới sự chỉ dẫn của Vân Thủy Dạo, họ đi thẳng tới tầng hai.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, có mấy người mặc áo trắng đang khom lưng cúi đầu im lặng nghe người phụ nữ trước mặt quát mắng, không ai dám lên tiếng phản bác.
"Rác rưởi, một đám ăn hại!"
"Làm ăn cái gì không biết, lại còn xưng là bác sĩ giỏi nhất Tây Kinh, tinh anh trong tinh anh."
"Chó má! Chẳng ra cóc khô gì hết!"
"Tôi cảnh cáo các người, nếu ông tôi mà có mệnh hệ gì thì tất cả các người đều không tránh khỏi dính líu được đâu!"
Người phụ nữ này hai lăm hai sáu tuổi, vẫn còn trẻ, mà khí thế kinh người.
Bề ngoài cô ta cũng được, dáng người cũng rất đẹp, lông mày diều hâu, khiến người ta cảm thấy nham hiểm.
Cho dù là quần áo đắt tiền, phong cách xa xỉ, nhưng lại khiến kẻ khác khó mà lại gần.
"Hải Mị!"
Nghe vậy, Vân Thủy Dao kinh hãi, cô bước vội về phía trước, kinh hoảng nói: "Cô vừa mới nói cái gì, ông nội... Ông nội không sao chứ?"
Tên cô ta là Vân Hải Mị, là em họ của Vân Thủy Dao, đồng thời cũng là con gái thứ của bác cả Vân Chấn Thiên.
"Chị họ, chị còn biết quay về cơ à."
Nhìn thấy Vân Thủy Dao, đồng tử Vân Hải Mị đột nhiên co lại, cô ta giễu cợt: "Ông nội đã hôn mê mấy lần rồi."
"Cứu chữa không biết bao nhiêu lần, bây giờ đang còn lại chút hơi thở, có thể xuôi tay về tây thiên cực lạc bất cứ lúc nào."
"Chị là cháu gái cả, là tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị, mà vào thời điểm như này chị lại quẳng gánh, đi chơi lêu lổng, có hợp lý không?"
Cô ta nhướng mày.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong đứng đằng sau lưng cô, sự giễu cợt trên lông mày càng trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi quan sát, quần áo bình thường, khí chất bình thường, ngoài hơi đẹp trai một chút ra thì chẳng có gì cả.
Cực kỳ rõ ràng đây là một tên ẻo lả được bao nuôi, mà vào lúc này lại đi tới đây cùng Vân Thủy Dao, không ngờ rằng cô còn có sở thích kiểu này.
Chẳng phải một lòng muốn phát triển sự nghiệp của gia tộc, không quan tâm tới chuyện yêu đương tư tình sao?
Dối trá!
"Hải Mị, cô đừng có mà nói nhảm."
Thấy đối phương hiểu lầm, gương mặt Vân Thủy Dao đỏ lên, nhưng cô cũng không giải thích nhiều mà chỉ hỏi: "Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc bây giờ ông nội đang thế nào?"
"Chẳng phải vẫn như trước đó sao, suốt ngày chỉ biết hỏi, cũng chẳng biết làm cách gì, thật chẳng hiểu sao mà ông Đông... Khụ khụ, ông nội lại coi chị như báu vật nữa."
Vân Hải Mị hít một hơi thật sâu, bĩu môi nói: "Cái đám rác rưởi này, ngoài việc bọn họ nói không làm được ra thì còn ông nội không xong nữa."
"Tìm một con heo cũng còn giỏi hơn bọn họ."
"Hừ, thời điểm quan trọng, vẫn phải trông chờ vào nhà cả chúng tôi."
"Còn nữa, tôi đã bảo ba tôi mời danh y Từ Hậu Đạt tới, lát nữa ông ta sẽ đến."
"Có ông ta ở đây chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nọi, đến khi cảm tạ công lao chị cũng đừng có tới giành công đó."
Hai người phụ nữ có mâu thuẫn.
Ngoài lợi ích gia tộc ra thì cho dù là địa vị, giá trị nhan sắc, học thức hay vòng xã giao.
Vân Thủy Dao đều vượt xa Vân Hải Mị.
Bởi vậy mà cô ta vô cùng ghen ghét, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều sống dưới ánh hào quang của Vân Thủy Dao.
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn luôn muốn thoát khỏi tình trạng này, mà lần này bệnh tình của ông nội nguy kịch, với cô ta mà nói thì đây là cơ hội tốt.
Chỉ cần cô ta mời danh y tới, chữa khỏi được bệnh cho ông nội thì chắc chắn ông ấy sẽ có cái nhìn khác về cô ta.
Ngày đẹp của Vân Thủy Dao cũng sẽ chấm hết.
"Không cần đâu Hải Mị."
Nghe thấy ông nội không sao, Vân Thủy Dao thở phào một hơi, cô trịnh trọng nói: "Tôi đã mời thần y tới rồi, có anh ấy ở đây, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nội."
"Chị cũng mời?"
Vân Hải Mị nhíu mày, nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi: "Người đâu, ở đâu cơ..."
"Chính là anh ấy."
Vân Thủy Dao đi tới bên cạnh Sở Phong.
"Anh ta?"
Vân Hải Mị liếc nhìn Sở Phong một cái, vốn tưởng đây là tên ăn bám mà Vân Thủy Dao nuôi, thật không ngờ rằng đây lại là bác sĩ mà cô mời tới?
Chỉ là, tuổi còn trẻ, mà phong độ lại kém như thế, trông cứ như dân chợ búa, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người có y thuật gì cả.
"Chị họ, chẳng phải tôi đã nói với chị rồi sao."
"Tuy rằng bệnh tình ông nội nghiêm trọng, nhưng mà cô không thể có bệnh đi vái tứ phương như thế được."
"Tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ tôi, trông cũng không lớn, rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế hả."
"Chị đang muốn cứu ông nội hay muốn hại ông nội đây?"
"Vân Hải Mị, cô nói chuyện tôn trọng chút đi!"
Cô biết rõ từ trước đến nay đối phương vẫn luôn bất mãn với mình, cô ta nói năng lỗ mãng với cô cũng được, nhưng mà vô lễ với Sở Phong, cô lập tức không vui nói: "Anh ấy là do chủ tịch Ngô Khải Hoa giới thiệu tới, tôi tin tưởng năng lực của anh ấy, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nội."
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Dù sao thì đúng là trông hắn quá trẻ tuổi.
Mọi người đều biết.
Các danh y tên tuổi, nhất là về Đông y thì không có ai là không già bảy mươi tám mươi tuổi, cả lý thuyết và kinh nghiệm thực tiễn đều vô cùng phong phú.
Có nhìn thế nào thì trông hắn cũng chẳng liên quan gì tới chữ "thần y", chẳng qua là do Ngô Khải Hoa giới thiệu, nên cô tin tưởng đối phương vô điều kiện.
"Cái lão già Ngô Khải Hoa đó thì có bao giờ đáng tin đâu?"
Vân Hải Mị không đồng tình, cô ta liếc nhìn Sở Phong, gương mặt tràn đầy nghi ngờ: "Tên khốn, cậu chắc chắn là cậu biết y thuật chứ?"
Thành phố Tây Kinh, khách sạn Hoa Thiên, trong căn phòng tình yêu.
Ánh đèn sắc đỏ, bồn tắm đầy cánh hoa, cùng với mấy bộ đồ nội y ren.
Sở Phong chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ, lặng lẽ chờ đợi vợ mình là Lạc Thi Thi tới.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của bọn họ, cũng là lần đầu tiên họ chung chăn gối trong ba năm này .
Mọi ngày cô vẫn luôn lấy lý do là âm thanh lớn quá sợ bị người nhà nghe thấy để từ chối.
Nhưng buổi chiều nay, cô lại bảo trợ lý Trình Lan gọi điện thoại tới bảo hắn chuẩn bị phòng rồi chờ cô, rõ ràng là cô đã muốn dâng thân thể mình cho hắn rồi.
"Reng reng reng."
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Sở Phong cầm điện thoại lên xem thử, thấy là số lạ, hắn hơi do dự một lát, rồi vẫn nghe máy: "Ai vậy?"
"Xin chào thần y Sở."
Nghe thấy giọng của Sở Phong, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói vừa kích động mà lại vừa ẩn chứa quyền thế: "Tôi là Ngô Khải Hoa, chủ tịch Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, nửa năm trước ngài đã chữa khỏi bệnh ung thư của tôi..."
"Nói trọng tâm."
Sở Phong không có hứng lải nhải với ông ta.
Buổi hẹn với vợ là vào tám giờ tối, giờ đã bảy giờ năm mươi rồi.
Thấy Sở Phong mất kiên nhẫn, Ngô Khải Hoa cũng không dám trễ nải, ông ta vội vàng nói: "Tôi gọi cuộc điện thoại này là vì muốn nói cho ngài biết, tôi đã giúp vợ ngài giành được suất tham gia tranh cử quỹ đầu tư do tập đoàn Vân Thị, gia tộc đứng hàng đầu ở thành phố Tây Kinh tổ chức rồi."
Nhà họ Vân.
Tài sản cá nhân hàng chục tỷ, đồng thời cũng qua lại rất thân thiết với cả hai giới chính trị và quân sự.
Khoản đầu tư năm tỷ tệ lần này cũng là nhằm lôi kéo lòng người, chuẩn bị cho thăng tiến lên gia tộc tài phiệt.
Mà nhà họ Lạc cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, tài sản cá nhân cùng lắm chỉ tầm một tỷ..
Nếu có thể đoạt được suất tranh cử, có nghĩa là ít nhất có thể nhận được tới năm trăm triệu tệ tiền đầu tư.
Có được số tiền kia sẽ mang lại nguồn hỗ trợ cực lớn giúp nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai.
"Cảm ơn."
Sở Phong lên tiếng hỏi: "Bên phía nhà họ Vân có yêu cầu gì?"
"Là thế này, gia chủ nhà họ Vân là Vân Chấn Thiên có ơn với tôi, gần đây cơ thể ông ấy có vấn đề, mời không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng cả trong cả ngoài nước mà vẫn không thấy đỡ hơn."
"Tôi biết y thuật ngài tinh vi, có bàn tay thần, cho nên mới muốn xin ngài ra tay, vậy có được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong vẫn bình tĩnh.
Yêu cầu mà đối phương đưa ra đều nằm trong dự liệu của anh.
Ba năm trước đây.
Anh và Lạc Thi Thi kết hôn, đồng thời cũng đã đưa ra nguyên tắc.
Muốn cho hắn ra tay cứu người thì phải trợ giúp cho nhà họ Lạc.
Ba năm qua, hắn ra tay không dưới trăm lần, cũng mang đến vô số tài nguyên cho nhà họ Lạc!
Mà đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến nhà họ Lạc từ một gia tộc ngèo đơn độc có thể phát triển thành gia tộc hạng ba như ngày hôm nay!
"Khi nào có thời gian tôi sẽ đi xem."
"Cứ vậy đi."
Sau đó cúp điện thoại.
Mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim Sở Phong hơi rung động, hắn hưng phấn tới mở cửa, lại phát hiện ra người tới không phải vợ mình, mà lại là Trình Lan.
Sau lưng cô ta còn có mấy người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang đứng đó nhìn.
"Trang trí lòe loẹt thật đấy."
Đánh giá qua căn phòng, Trình Lan bĩu môi, lấy tài liệu ra, còn đập vào mặt Sở Phong: "Lại đây, kí tên lên đi, để tôi còn về làm việc tiếp!"
Sở Phong nhặt tài liệu lên, lúc ngẩng đầu lên, đọc được mấy chữ cái to, hắn lập tức bối rối: "Bản thỏa thuận ly hôn?"
"Trình Lan ý cô là sao?"
"Tổng giám đốc Lạc muốn ly hôn với anh!"
Trình Lan khoanh tay trước ngực, cất cao giọng nói:
"Xế chiều hôm nay, tập đoàn Lạc Thị được mời tham gia quỹ đầu tư do nhà họ Vân tổ chức."
"Một khi kéo được khoản đầu tư về, nhà họ Lạc sẽ được thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà nhà họ Lạc cũng sắp trở thành ngôi sao thương nghiệp mới tại Tây Kinh, tiền đồ vô lượng!"
"Mà anh, cũng chỉ là một thằng vô dụng chỉ biết giặt giũ nấu cơm, anh có tư cách gì mà làm bạn đời của cô ấy, lại còn gắn cái mác chồng?"
"Nếu anh còn biết thân biết phận thì mau ký đi, đừng có mà không ị mà cũng chiếm gầm cầu chứ!"
Sở Phong nghe vậy thì kinh hãi, nhưng cũng không bộc lộ, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ: "Những lời này, là nguyên văn của Thi Thi sao?"
"Nguyên văn còn khó nghe hơn, anh muốn nghe không?"
Trình Lan khịt mũi coi thường, "hừ" một tiếng, nói: "Sở Phong, anh phải chấp nhận sự thật, anh và tổng giám đốc Lạc hoàn toàn là người của hai thế giới!"
"Cô ấy là nữ hoàng ở xa tít trên cao, còn anh thì chỉ là con cóc thôi, để anh làm chồng cô ấy suốt ba năm đã là may mắn cho anh lắm rồi!"
"Đừng có mà không biết điều, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Sở Phong không hề bị lay động, hắn lạnh lùng đáp: "Uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi."
"Trừ khi chính miệng Thi Thi nói với tôi, còn không, tôi sẽ không ly hôn..."
"Thật không biết xấu hổ!"
Trình Lan "xì" một tiếng, cố nén lửa giận, lấy một tập gì đó trong túi công văn ra: "Rác rưởi, đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì."
"Không đồng ý nghĩa là muốn tiền chứ gì?"
"Đây, giấy tờ bất động sản, chìa khóa xe, và cả một tấm thẻ ngân hàn có hơn nghìn vạn!"
"Chỉ cần anh chịu ký tên, thì tất cả đều là của anh."
Nói xong, cô ta ném đống đồ xuống đất.
Âm thanh trong trẻo, cũng tựa như trái tim Sở Phong vậy, vỡ tan tành trên nền đất.
"Còn cả mấy người phụ nữ này."
Thấy Sở Phong không nói lời nào, Trình Lan cho rằng hắn đã lay động, trong lòng cũng khinh bỉ hắn, cô ta nói tiếp:
"Bọn họ là phụ nữ mà tổng giám đốc Lạc sắp xếp gọi riêng cho anh."
"Chẳng phải anh bị tinh trùng lên não, lúc nào cũng rất muốn làm chuyện ấy với tổng giám đốc Lạc hay sao?"
"Tổng giám đốc Lạc vẫn nể tình cảm vợ chồng, dùng tiền mời các cô ấy tới hầu hạ anh, chỉ mong anh đừng bị vắt khô là được!"
"Cô ấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi hy vọng anh cũng biết điều một chút, đừng để tôi coi thường anh!"
Vừa mới nói xong.
Mấy cô gái được gọi tới liền chạy đến, quấn lấy người hắn như bạch tuộc, miệng còn không ngừng kêu các kiểu "Ông chủ", "Bảo bối".
"Cút đi!"
Sở Phong dùng một tay đẩy mấy người họ ra, căm tức nhìn Trình Lan: "Lạc Thi Thi đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy!"
Hắn tức giận thật rồi!
Ly hôn thì thôi, lại còn tìm mấy người phụ nữ này tới làm nhục hắn.
Nghĩ tới cái thứ gọi là tình cảm vợ chồng mà đối phương nói, hắn cảm thấy đây đúng là trò đùa buồn cười nhất trên đời này.
Nếu cô nghĩ tới tình cảm vợ chồng thật, thì cũng không đến mức đến cả việc ly hôn cũng phải tìm người khác làm thay.
"Họ Sở kia, anh đừng có mà không biết điều..."
Thấy Sở Phong không chịu ký tên, Trình Lan đang định nổi giận thì có một người phụ nữ mặc váy đen dài, tư thế thướt tha bước vào từ bên ngoài.
Người phụ nữ này, ngũ quan tuyệt đẹp, da trắng nõn nà, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ.
Lại thêm cả khí chất lạnh lùng riêng biệt, tựa như nàng tiên trong bức họa, khiến lòng người rung động.
"Núp ở phía sau thì có nghĩa lý gì?"
Nhìn qua người phụ nữ phong thái nổi bật trước mắt, trong lòng Sở Phong trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuộc hôn nhân ba năm, cô lo việc bên ngoài, hắn lo việc nhà, cuộc sống mỹ mãn.
Vốn dĩ chờ tới khi nhà họ Lạc phát triển lên là cô có thể tập trung vào chuyện gia đình, cô và hắn ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng bây giờ cô lại muốn ly hôn?
"Tôi không né tránh, chỉ là tôi muốn cho anh chút sĩ diện cuối cùng thôi."
Lạc Thi Thi nói nhẹ như mây gió.
Ánh mắt lạnh lùng như vậy, đến cả người dưng cũng không bằng.
"Sĩ diện sao.."
"Tổng giám đốc Lạc nói nghe nhẹ nhàng thật, em cho rằng ba năm hôn nhân chỉ cần hai chữ là có thể dễ dàng biến mất sao?"
Sở Phong cô đơn tự giễu.
Nét mặt Lạc Thi Thi hơi thay đổi, nhưng cô chợt kiên định lên: "Không nói tới những chuyện khác, nói chuyện chính đi."
"Sở Phong, anh trách tôi cũng được, tôi có lỗi với anh cũng được, nhưng chúng ta ly hôn đi."
"Nhà xe cho anh tất, trong thẻ này còn có một nghìn vạn, đủ cho cuộc sống của anh sau này."
"Chúng ta hợp được tan được, đừng biến thành kẻ thù, không cần thiết phải vậy."
Nói rồi, cô nhặt đồ dưới đất lên đưa cho Sở Phong.
Nhưng Sở Phong không nhận mà chỉ thất thần nhìn cô: "Lạc Thi Thi, em cảm thấy hôn nhân có thể dùng tiền để trao đổi sao?"
"Chê ít?"
Lạc Thi Thi lục túi xách, rồi móc ra một tờ séc trắng: "Anh cứ điền tờ chi phiếu này tùy ý đi."
"Chỉ cần anh chịu ký tên..."
"Xì!"
Sở Phong xé nát tờ chi phiếu luôn, rồi trịnh trọng nói: "Em nghe không hiểu thật, hay là đang cố tình giả ngu?"
"Chúng ta kết hôn ba năm, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm, lẽ nào trong mắt em tiền bạc còn nặng hơn cả tình cảm sao?"
"Thật xin lỗi, tôi không có tình cảm với anh."
Thái độ của Lạc Thi Thi kiên quyết, cô kiên định nói: "Hơn nữa, đúng là tiền bạc rất quan trọng với tôi."
"Nhưng em đã là Chủ tịch tập đoàn Lạc Thị rồi, tài sản cá nhân mấy trăm triệu, chẳng lẽ với em vẫn chưa đủ sao?"
"Ha ha."
Lạc Thi Thi cười khổ một tiếng, thất vọng nói: "Anh nhìn xem, đến bây giờ anh vẫn còn xoắn xuýt vấn đề tiền bạc, rõ ràng là anh thật sự không biết thứ tôi muốn là gì."
Đối với cô mà nói, tam quan hợp nhau là điều rất quan trọng.
Nhưng ngoài giặt giũ nấu cơm ra thì hắn chẳng hề có sự giúp đỡ gì với sự nghiệp và kế hoạch tương lai của cô cả.
Điều cô cần là một người chồng có thể để cô dựa dẫm vào, chứ không phải một người giúp việc miễn phí!
"Đúng vậy đó, đúng là anh không biết em muốn cái gì."
Sở Phong không khỏi tự giễu nói: "Anh chỉ biết khi em mệt thì sẽ muốn anh đấm bóp cho em."
"Khi em khát sẽ muốn anh ép nước trái cây cho."
"Khi em đói bụng..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa."
Lạc Thi Thi ngắt lời.
Quả thực, quá khứ ấm áp khiến cô rung động, nhưng cô không chỉ cần mỗi những thứ này, cô thở dài đáp: "Nói những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."
"Vậy thì nói chuyện thiếu gia nhà họ Diệp đi."
Sở Phong hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Anh nghe nói, gần đây em và Diệp Kim Long qua lại rất thân thiết."
"Em nhất quyết muốn ly hôn với anh, có phải là vì anh ta không?"
Vẻ mặt Lạc Thi Thi đầy vẻ bối rối.
Hắn không xoắn xuýt chuyện về tiền bạc thì cũng là chuyện về người khác, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vấn đề nằm ở đâu.
Có vẻ như ly hôn với hắn là một quyết định sáng suốt.
"Đúng vậy thì sao, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc anh có ký tên hay không..."
"Anh ký."
Trái tim không nằm ở đây, cho dù có giữ người lại thì cũng có ý nghĩa gì?
Sở Phong tuyệt vọng hoàn toàn, hắn cầm bút lên, vù vù vài nét đã ký xong, rồi ném tài liệu về.
"Lạc Thi Thi, từ nay về sau, em và anh không còn quan hệ gì nữa!"
Rồi quay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lạc Thi Thi thất thần nói: "Lẽ nào, ly hôn với anh, là tôi sai thật sao?"
Vốn tưởng rằng ly hôn sẽ dễ thoải mái hơn nhiều, nhưng không hiểu sao giờ phút này trong lòng cô lại cảm thấy có hơi áy náy.
"Tổng giám đốc Lạc, cô không cần phải hao phí tinh thần vì cái tên vô dụng kia."
Nhận ra tâm tư của Lạc Thi Thi, Trình Lan an ủi: "Thật ra nhìn từ một góc độ khác thì ly hôn cô với anh ta mà nói cũng là một kiểu bảo vệ anh ta."
"Dù sao thì sau này cô cũng nhất định trở thành một viên ngọc sáng chói sao trăng vây quanh, mà anh ta làm chồng của cô cũng sẽ chỉ trở thành con cóc ghẻ kí sinh bị người đời phỉ nhổ mà thôi."
"Đi thôi, ngài Diệp vẫn đang chờ chúng ta tới trao đổi chi tiết cuộc tranh cử đó."
Lạc Thi Thi im lặng.
Chương 2: Một cái tát một nghìn vạn có đủ không
Rời khỏi quán rượu, Sở Phong bước đi trên con phố.
Trong tay nắm chặt di vật của mẹ, gương mặt tràn đầy nỗi cô đơn: "Mẹ, con lại thành kẻ cô đơn rồi..."
Ba năm trước đây.
Ba hắn mất tích một cách bí ẩn, mẹ thì qua đời vì bệnh tật, để lại một mình hắn.
Mãi đến khi gặp được gia chủ nhà họ Lạc, Lạc Xuất Hải, đưa hắn về nhà họ Lạc, đồng thời gả Lạc Thi Thi cho hắn, bấy giờ hắn mới lại có một gia đình.
Bởi vậy mà hắn cực kỳ trân trọng cuộc hôn nhân này, gần như dốc hết tất cả.
Vốn tưởng rằng mình có thể nắm tay con cái, ở bên con cái đến khi già đi.
Nhưng thật không ngờ rằng, tình cảm ba năm chân thành cố gắng, lại đổi lấy một tờ thỏa thuận ly hôn!
Lạc Thi Thi chỉ có thể thấy được sự tầm thường bên ngoài của hắn.
Chứ không nhìn thấy sự nỗ lực đằng sau đó.
Có lẽ, đã đến lúc hắn thể hiện bộ mặt thật...
Nửa tiếng sau, Sở Phong bắt taxi tới nhà họ Lạc.
Cuộc hôn nhân ba năm, hắn dồn tất cả những gì mình có, nhưng chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo nào, chưa từng tiêu một đồng tiền nào cho chính bản thân.
Gia tài của hắn không có gì nhiều, chỉ có hũ tro cốt và bài vị của mẹ.
Bây giờ, hắn phải bắt xe quay về, đưa theo mẹ cùng rời khỏi nhà họ Lạc vĩnh viễn.
"Xì."
Xe dừng lại, Sở Phong bước ra.
Vừa tới cửa thì đã thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy, phong thái ung dung đứng trong đó.
Có một cô gái trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi tràn đầy tuổi xuân và sức sống đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh bà ta.
"Mẹ."
Nhìn thấy người phụ nữ, Sở Phong nở một nụ cười miễn cưỡng rồi gọi một tiếng.
Bà ta là Tô Mai, mẹ Lạc Thi Thi, đồng thời cũng là mẹ vợ trước của hắn.
Mà cô gái trẻ kia, cho dù là tướng mạo hay dáng người thì đều rất giống với chị gái mình, cô gái đó tên Lạc Đào Đào, là em vợ trước của Sở Phong.
Có một điều rõ ràng rằng, chuyện hắn ly hôn với Lạc Thi Thi là việc riêng của hai vợ chồng hắn, hắn không muốn liên lụy tới người khác.
"Có ký thỏa thuận ly hôn chưa?"
Tô Mai nhìn thoáng qua túi quần Sở Phong, chìa tay ra nói: "Mau đưa đây cho tôi xem thử!"
Nghe vậy.
Sở Phong ngẩn ngơ.
Chính hắn cũng chỉ vừa mới biết rằng Lạc Thi Thi muốn ly hôn.
Bà ta vừa gặp mặt hắn đã muốn xem bản thỏa thuận ly hôn, hơn nữa tâm trạng còn hơi không ổn định, nên hắn bèn trấn an đáp: "Có ký, chỉ là bản gốc vẫn đang ở chỗ Lạc Thi Thi."
"Mẹ, mẹ đừng xúc động quá, duyên phận vợ chồng giữa con và cô ấy đã hết, mẹ cũng đừng trách cứ cô ấy..."
"Cậu uống lộn thuốc hả!"
Chưa kịp nói xong, Tô Mai đã đột ngột ngắt lời, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm: "Còn dám không biết xấu hổ mà nói tôi trách con gái tôi, thật đúng là không biết xấu hổ!"
"Ba năm nay, vì cái nhà này, vì tập đoàn Vân Thị mà Thi Thi liều mạng làm việc."
"Còn cậu thì hay rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đến heo cũng không sống sướng được bằng cậu!"
"Cậu tự đắm mình trong trụy lạc, không cầu tiến, còn luôn làm con bé mất mặt, nếu không phải vì cậu hèn nhát như thế thì con bé có ly hôn với cậu không?"
"Đúng thế đó!"
Lạc Đào Đào nói tiếp lời, vừa cắt sửa móng tay vừa mắng chửi: "Tôi nghe nói anh còn rất hay mắt qua mày lại với người giúp việc trong nhà nữa, đã ăn bám lại còn ăn vụng, ngoại tình sau lưng chị tôi thì thôi đi, còn dám nói chuyện ly hôn với chị ấy, thật đúng là làm tôi buồn nôn!"
Hít.
Nghe nói thế, Sở Phong không khỏi hít mấy hơi khí lạnh.
Ý của hai mẹ con nhà này là sao đây, rõ ràng là Lạc Thi Thi muốn ly hôn, sao lại thành hắn muốn ly hôn rồi?
Với lại ngoại tình gì kia chứ, vớ vẩn, đây chẳng phải vu khống sao?
"Không phải đâu mẹ, có phải mọi người có hiểu lầm gì không..."
"Hiểu lầm cái đầu anh đó!"
Lạc Đào Đào ngắt lời, kéo cánh tay Tô Mai, không kìm được mà nói: "Mẹ, đừng nói nhiều với anh ta làm gì, mau mau lấy đồ về thôi!"
"Đồ? Đồ gì?"
Vẻ mặt Sở Phong sững sờ.
Tô Mai quát nhẹ:
"Bớt giả ngu với tôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vì để cậu ký tên mà Thi Thi đã cho cậu cả nhà cả xe, còn đưa một món tiền lớn!"
"Mấy năm nay, cậu ăn ở nhà chúng tôi, uống cũng ở nhà chúng tôi, nên dùng những thứ kia trả lại đi!"
"Mau mau đưa ra đây, nếu không thì đừng trách bà đây không khách sáo với cậu!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Phong lại lạnh đi.
Ba mẹ con nhà này bên hát bên nhảy hay thật đấy.
Bên này thì đưa tiền, bên kia lại đòi tiền.
Tay trái đảo qua tay phải, như này là coi hắn như con khỉ mà đùa giỡn chứ gì?
"Tôi không lấy những thứ kia."
"Cậu đang lừa trẻ con ba tuổi chắc!"
Tô Mai bĩu môi đáp: "Nhà xe, còn cả tiền trong thẻ ngân hàng nữa, cộng lại cũng phải tới hai nghìn vạn đó?"
Lạc Đào Đào nói theo: "Chẳng phải vậy sao, ai mà lại không muốn một hai nghìn vạn chứ, chẳng có con mèo nào mà lại không ăn vụng cá, mau đưa những thứ đó ra đây!"
"Nếu không, tôi chặt cái chân chó của anh!"
Mặt mũi Sở Phong tràn đầy kinh ngạc.
Ba năm nay, hai mẹ con này chưa từng có một cái nhìn thiện cảm nào với hắn.
Không cơm bưng nước rót thì cũng lau nhà nấu cơm.
Tuy nói là uất ức, nhưng nể tình vợ và nể mặt ông, hắn cũng đành nhịn.
Nhưng bây giờ hắn đã ly hôn rồi, hắn không thèm phục dịch cả cái nhà này nữa, không thèm quan tâm!
"Tôi nói là tôi không lấy, có tin hay không thì tùy mấy người!"
Hắn đáp.
Hắn định đi vào trong, nhưng Tô Mai không cam lòng lại nổi giận: "Còn dám la lối khóc lóc với tôi à?"
"Nói cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng đâu!"
Sau đó.
Bà ta chạy tới lục soát Sở Phong.
Giày vò hồi lâu, ngoài chiếc Nokia đã cũ rích kia thì chẳng mò nổi một sợi lông.
"Kỳ lạ, không có thật."
Tô Mai bồn chồn, tự lẩm bẩm: "Không đúng không đúng, trợ lý Trình đã nói rất rõ ràng rằng cả nhà xe cả thẻ ngân hàng đều đưa mà."
"Sao trên người cậu ta lại không có chứ?"
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong thay đổi.
Thì ra việc này là do Trình Ly tuồn ra.
Với lại, cô ta đã biết rõ rằng hắn không cầm những thứ kia, vẫn nói tin này cho hai mẹ con họ.
Như này là cố ý hại hắn sao?
"Tô Mai, bây giờ tôi có thể vào trong dọn dẹp đồ của tôi rồi rời đi được rồi chứ?"
Sở Phong lạnh lùng nói.
Vốn đang nể tình cũ, nhưng đối phương thật sự quá trớn.
Cái gọi là mẹ vợ trước vốn đã không tồn tại từ lâu rồi, ngay cả chữ mẹ hắn cũng đổi thành tên.
"Đi cái rắm ấy!"
Lạc Đào Đào nhảy dựng lên: "Trên người không có không có nghĩa là những chỗ khác không có."
"Nói không chừng anh ta đã lén lút giấu ở đâu đề phòng chúng ta lục soát rồi."
"Đúng đó!"
Tô Mai rất tán thành, bà ta quát lớn: "Rác rưởi, nói, cậu cất đồ ở đâu rồi?"
"Đúng là không biết nói lý lẽ."
Sở Phong không có hứng lảm nhảm với bọn họ: "Tối nay tôi quay về chỉ muốn cầm theo hũ tro cốt và bài vị của mẹ tôi."
"Nếu mấy người mà còn hung hăng càn quấy nữa thì đừng trách tôi..."
Nói được một nửa, ánh mắt hắn lướt qua, nhìn thấy bài vị của mẹ mình lại bị Lạc Đào Đào ngồi lên như tấm đệm!
"Lạc Đào Đào, cô còn dám lấy bài vị của mẹ tôi làm đệm ngồi?"
Sở Phong dâng trào lửa giận!
Lạc Đào Đào cúi đầu xuống nhìn, chợt cười âm hiểm, cô ta ưỡn eo một cái, khinh thường nói: "Tôi không thích phải gãi mông khi ngồi đệm đâu."
"Anh muốn lấy lại đúng không?"
"Được thôi, đưa đồ ra đây thì tôi sẽ trả lại cho anh."
"Bằng không, tôi sẽ đập nó ra làm củi đốt!"
Nói xong.
Cô ta đứng dậy, cầm bài vị giơ cao lên trời.
"Cô dám?!"
Sở Phong điên cuồng, trong tiếng gầm rống tức giận, hắn vội vàng lao tới, vừa kéo cổ tay cô ta lại, vừa căm giận nhìn cô ta!
"Lạc Đào Đào, buông bài vị của mẹ tôi ra ngay lập tức."
"Nếu không..."
"Nếu không thì anh làm gì được tôi?"
Lạc Đào Đào không chịu, cô ta kiêu ngạo nói: "Mắng tôi hay là đánh tôi?"
"Còn không trợn cái mắt chó của anh ra mà xem đây là nơi nào? Anh có dám động vào một đầu ngón tay của tôi không."
"Tôi đây cho anh đi vào thì đứng thẳng, đi ra thì nằm sõng soài đó!"
Sau đó.
Bàn tay cô ta ném đi, bàn vị đập mạnh xuống nền đất!
"Choang!"
Một tiếng vang giòn tan, bài vị vỡ nát.
Tất cả đã vỡ thành từng mảnh, ngay cả chữ viết trên đó cũng bị vỡ tan tành!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Sở Phong cũng tan nát!
Nỗi căm giận ngút trời xuông thẳng lên đầu!
Đó là bài vị của mẹ ruột hắn, là nỗi mong nhớ của hắn với mẹ.
Sao cô ta dám?!
"Rác rưởi đúng là rác rưởi!"
"Ném bài vị người mẹ quá cố của anh đi mà đến phát rắm anh cũng chẳng dám đánh."
"Ha ha, đồ hèn!"
Nhìn thấy Sở Phong không nói lời nào, Lạc Đào Đào tùy ý cười to, chỉ về phía đối diện, giễu cợt nói: "Đây, đồ chơi của con chó nhà tôi chính là hũ tro cốt người mẹ quá cố của anh đó."
"Rốt cuộc anh có lấy đồ ra đây không, nếu không, tôi đây cũng đập vỡ cả nó luôn..."
"Bốp!!"
Mới nói được một nửa, Sở Phong đã nhanh chóng ra tay!
Bị cuốn vào cơn phẫn nộ điên cuồng, một bạt tay vừa nhanh vừa mạnh đập thẳng vào mặt Lạc Đào Đào!
Lúc này cô ta chẳng thể nào đứng vững, ngã sõng soài dưới đất!
"Con khốn?"
"Muốn tiền là được chứ gì? Được, tao cho mày!"
"Một cú tát một nghìn vạn, mày muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu!"
Sau đó.
Sở Phong dùng cả hai tay, nện một trận điên cuồng lên mặt cô ta!
Chương 3: Bà hoàng trong truyền kỳ, Vân Thủy Dao
"Bốp bốp bốp bốp!..."
Những tiếng vang vang lên liên tục khiến người ta sợ hãi.
Lạc Đào Đào không hề có sức lực chống đỡ, liên tục kêu la đau đớn, cực kỳ bi thảm!
Mãi đến khi trôi qua nửa phút đồng hồ, Sở Phong mới ngừng tay, cô ta đã hộc má ba lần, cả gương mặt đã sưng thành cái đầu heo!
"Con khốn!"
Sở Phong đứng dậy, cẩn thận nâng niu bài vị đã vỡ nát trong lòng.
"Đồ khốn, mày dám đánh con gái tao?"
Giờ phút này Tô Mai mới kịp phản ứng, bà ta nhìn Sở Phong chằm chằm, rồi hét lên!
Sở Phong chẳng coi ra gì, vẻ mặt hắn lạnh lùng đáp: "Đánh cô ta thì sao?"
"Ai dám bất kính với mẹ tôi, thì tôi giết kẻ đó còn được!"
Câu chữ vang vọng, khí phách mạnh mẽ.
Trông thấy ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người ấy khiến Tô Mai bị dọa sợ ngay lập tức!
Nhưng liếc mắt thấy con gái nằm trên mặt đất thảm hại vô cùng, lửa giận bùng lên trong lòng, lúc này bà ta xông qua, cầm lấy hũ tro cốt giơ lên trên đỉnh đầu!
"Rác rưởi, muốn chơi trò ngang ngược với bà đây chứ gì?"
"Còn nói không cho bất kính với mẹ ruột mày hả?"
"Bây giờ bà đây đập vỡ cái hũ tro cốt này, cho mày vĩnh viễn mất cái suy nghĩ này đi!"
Sau đó, bà ta tiện đà vung xuống!
"Con chó già này bà dám?!"
Sở Phong kinh hãi, hắn lao tới nhanh như chớp.
Một tay nắm lấy cổ tay đối phương, bóp mạnh một cái, tiếng "rắc rắc" vang lên, xương tay bà ta đứt gãy.
Hũ tro cốt tự động bị thả xuống, trước khi nó rơi xuống đất, chân phải của hắn vững vàng đỡ được.
"Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!"
Sở Phong vung hai nắm đấm, đấm liên tục mấy phát.
Đập gãy mũi bà ta!
Đấm cho mắt bà ta bầm tím!
Bẽ gãy hai cổ tay của bà ta!
"Đồ khốn!"
Tay trái Sở Phong ôm bài vị, tay phải bưng hũ tro cốt, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ, hắn cay độc nói:
"Mấy người đánh tôi mắng tôi cũng không sao cả, nhưng bất kính với mẹ tôi thì tuyệt đối không thể!"
"Nếu còn lần sau nữa, tôi sẽ giết các người!"
Tô Mai ngây người.
Bà ta không ngờ rằng, cái tên nhu nhược bà ta bảo hắn đi đằng đông tuyệt đối không dám đi đằng tây khi xưa thế mà khi nổi giận lại kinh khủng như thế!
Hơn nữa, tính tình nóng nảy đến thế kia, trông như muốn giết bà ta thật vậy!
"Cứu mạng với, giết người!"
"Người đâu mau tới đây!:
Tô Mai la ó.
Bà ta không phục, không cướp được đồ thì thôi, đã trắng tay lại còn bị đánh một trận!
Mà nhất là lại còn do cái tên vô dụng này làm!
Bà ta la lớn, lại giữa đêm hôm khuya khoắt nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của người trong nhà!
Chỉ trong chớp mắt, có mấy người cảnh sát tuần tra mặc đồng phục lao từ trong nhà ra!
"Bà Tô, có chuyện vậy ạ?"
"Hai người, sao lại nằm trên đất vậy?"
Người nói là Tôn Hoành Vĩ, trưởng phòng tuần tra, tối nay được mời tới nhà họ Lạc tham gia bữa tiệc tối.
Ông ta đang uống rượu sung sướng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu đánh kêu giết bèn vội vàng chạy ra đây xem xét!
Thấy dáng vẻ hai mẹ con họ thảm hại như thế, lúc này sắc mặt ông ta cũng âm u đi!
"Đội trưởng Tôn, lại đây nhanh lên, mau tóm cái thằng rác rưởi kia lại!"
"Nó không chỉ đánh tôi mà còn đánh con gái tôi, nhìn xem nó đánh chúng tôi thế nào này, đánh sắp chết rồi!"
"Như này là nó đang hành hung, là cố ý giết người, mau bắt nó xử bắn chết nó đi!"
Đây chính là quyền lực của bà ta.
Biết rõ trong nhà có cảnh sát, cho nên dù Sở Phong có uy hiếp thì bà ta cũng không quan tâm mà la ó ồn ào.
Đội cảnh sát tuần tra có súng, mà người nào cũng là tay súng giỏi cả, cho dù tên rác rưởi này có chút sức mạnh đần độn đi nữa thì cũng đừng hòng trốn thoát!
"Tên khốn tạo phản này, còn dám hành hung giết người sao?"
"Người đâu, tóm nó lại cho tôi!"
Tôn Hoành Vĩ vung tay lên, mấy tên cảnh sát tuần tra lập tức vây kín lại!
Tối nay, ông ta cố tình tới đây để lôi kéo làm quen, nghe nói cô chủ nhà họ Lạc, Lạc Thi Thi, dạo gần đây qua lại rất thân thiết với Diệp Kim Long.
Ba của Diệp Kim Long rất thân với trưởng phòng phụ trách nhân sự của phòng tuần tra, nếu có thể lấy lòng người ta thì nói không chừng có thể giúp con đường làm quan của mình thăng tiến.
Mà bây giờ chính là cơ hội tốt để ông ta thể hiện!
"Còn chần chờ gì nữa, còng nó lại!"
"Nếu dám phản kháng thì đánh chết nó cho tôi, cứ bảo là nó dùng vũ lực chống lại luật pháp!"
Tôn Hoành Vĩ la hét, nhóm cảnh sát tuần tra lập tức cùng lao lên, mà Sở Phong cũng nín thở tập trung, lúc hắn định ra tay thì đột nhiên có môt tiếng quát nhẹ vang lên!
"Để tôi xem ai dám động vào anh ấy?!"
Quay đầu lại nhìn.
Một người phụ nữ cực đẹp mặc bộ váy dạ hội màu vàng kim, dáng người thon thả, khe ngực sâu, dẫn theo mấy người bảo vệ cao lớn, nhanh chóng chạy về phía bên này!
Người phụ nữ này có ngũ quan tinh xảo, tuy rằng trang điểm đậm nhưng lại không có chút gì thô tục tầm thường.
Mà lại còn tràn đầy kích thích mê hoặc, từng cử chỉ động tác đều tăng đầy hormone, khiến cho người ta vừa nhìn một cái là sẽ không kìm được mà chìm hãm trong đó!
"Mẹ nó, cô gái này đẹp quá đi mất!"
Nhìn thấy người phụ nữ, một người cảnh sát tuần tra suýt nữa thì chảy máu mũi, gương mặt tràn đầy thèm thuồng!
Mà mấy người cảnh sát tuần tra khác cũng bị choáng mắt, thậm chí có người đũng quần còn nhô lên luôn rồi!
"Thật xin lỗi ngài Sở, tôi tới muộn, làm ngài sợ rồi."
Người phụ nữ không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác mà đi thẳng tới trước mặt Sở Phong, cô hạ người cúi đầu xuống, cung kính nói.
Sở Phong nhíu mày nghi hoặc: "Cô là..."
"Xin chào, tên tôi là Vân Thủy Dao, là chủ tịch Ngô Khải Hoa giới thiệu tôi tới." Người phụ nữ hé môi cười nhẹ, yểu điệu quyến rũ vô cùng.
Mà khi nghe thấy tên cô gái đó tự xưng, nhóm cảnh sát tuần tra giật nảy cả mình, nhao nhao bàn luận.
"Mẹ nó, không phải chứ, cô ấy là Vân Thủy Dao sao?"
"Bà cô trẻ này không chọc vào được đâu, mau lùi lại về sau, lùi lại về sau!"
Những người cảnh sát tuần tra mới nãy còn dựng lều đã vội vàng lấy hai tay che đũng quần lại, không dám có chút sơ suất nào!
Cái chữ "Vân Thủy Dao" này, với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào như sấm bên tai.
Cô không chỉ có quyền thế ngập trời, giá trị nhan sắc hay dáng người đều tuyệt trần, là người tình trong moognj của vô số đàn ông Tây Kinh!
Hai mươi tuổi đã tiếp quản gia tộc hạng ba nhà họ Vân, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã dẫn dắt nhà họ Vân tới vị trí gia tộc hạng nhất chỉ bằng sức của chính mình!
Mà nửa năm trước, cô đã thành công chen vào ba vị trí đầu trong hàng ngũ gia tộc, trở thành gia tộc hạng nhất thế hệ mới đầu tiên!
Ở Tây Kinh, cô chính là truyền kỳ!
Là hiện thân của sự hoàn hảo!
"Tôi nhớ ra rồi."
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh hờ hững nói một câu.
Đúng là hắn đã từng nghe thấy tên Vân Thủy Dao này, dù sao thì tin tức lan truyền kinh thiên động địa, có muốn không biết đến cô cũng khó.
Lúc đó Ngô Khải Hoa có nói nhà họ Vân, bây giờ mới nhớ ra, chắc hẳn là ông của cô đổ bệnh.
"Tôi biết ý đồ của cô khi đến đây."
"Nhưng mà tôi phải đi xử lý vài việc riêng trước đã..."
"Ngài Sở."
Chưa kịp nói xong, Vân Thủy Dao đã ngắt lời, giọng điệu trang trọng: "Xin ngài hãy mau ra tay nhanh đi ạ."
"Vốn dĩ tôi muốn đợi ngài đích thân tới nhà, nhưng chỉ mới vừa nãy, đột nhiên căn bệnh của ông tôi tái phát, tình hình nguy cấp, bây giờ đã vào phòng ICU rồi."
"Các bác sĩ đều bó tay hết cách, chỉ đành dựa vào anh thôi."
Sở Phong rất muốn từ chối.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của đối phương nên đành phải thôi.
Dù sao thì đã lấy được đồ rồi.
Hũ tro cốt bình yên vô sự.
Mặc dù bài vị bị làm hỏng, nhưng với tay nghề của hắn thì muốn sửa lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Về phần chữa bệnh cho Vân Chấn Thiên.
Vốn dĩ hắn muốn dùng đó làm cớ lôi kéo nhà họ Vân đầu tư cho nhà họ Lạc.
Nhưng hắn và Lạc Thi Thi đã ly hôn rồi, giao dịch vẫn như cũ.
Có điều, phải sửa đổi phương thức.
Không phải là lôi kéo đầu tư cho nhà họ Lạc.
Mà là loại bọn họ khỏi hàng ngũ đầu tư!
"Xếp hàng!"
Thấy Sở Phong đã đồng ý.
Vân Thủy Dao thở phào một hơi, cô nói nhỏ một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức vào vị trí.
Tuy số người ít nhưng đều là tinh anh trong tinh anh.
Không những lực lượng áp đảo, kỹ năng cao cường mà đến cả khí thế cũng như thiên quân vạn mã, lao nhanh không ngừng.
Trong nháy mắt đã làm nhóm cảnh sát tuần tra sợ tới nỗi e ngại lùi lại, không dám tiến lên.
Nhất là với tên tuổi nhà họ Vân, có mà bị ám mới đi liều mạng với bọn họ.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Phong đã lên xe, lái xe rời đi.
Cả quá trình rất ngắn.
Từ đầu đến cuối, nhóm cảnh sát tuần tra bao gồm cả Tôn Hoành Vĩ, đừng nói ngăn cản, đến cả rắm cũng chả dám đánh phát nào!
"Tôn Hoành Vĩ, anh đang làm gì thế hả?"
"Sao lại thả bọn họ đi, chẳng phải tôi bảo anh bắt cái tên rác rưởi đó sao?"
Lúc Vân Thủy Dao tự giới thiệu, do khoảng cách xa nên hai mẹ con họ cũng không nghe rõ tên tuổi đối phương.
Chỉ có hận Sở Phong đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể chém hắn thành trăm mảnh.
"Rất xin lỗi bà Tô, nhưng người phụ nữ kia là người tai to mặt lớn, tôi không chọc vào nổi." Mặt Tôn Hoành Vĩ tràn đầy áy náy.
Người phụ nữ kia cũng không nói nhiều lời nên ông ta không tiện tiết lộ thân phận của đối phương.
Mà nghe nói như thế, Tô Mai lại càng giận dữ hơn: "Rác rưởi, một đám ăn hại!"
"Bắt thằng phế vật kia mà cũng không dám, lại còn sợ con nhỏ kia? Tai to mặt lớn gì chứ, dám gây sự với cả nhà họ Lạc tôi sao?"
Tôn Hoành Vĩ không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu với mấy cảnh sát tuần tra là đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Ưm..."
Lúc bầu không khí đang lúng túng, Lạc Đào Đào bị đánh bất tỉnh hồi lâu lúc này đã tỉnh lại.
Miệng cô ta bật thốt ra tiếng nghẹn ngào, có vẻ đau đớn cực kỳ.
"Đào Đào, con gái mẹ, con không sao chứ?"
Tô Mai đau lòng vô cùng, vội vàng lao tới ôm lấy cô ta, ân cần hỏi thăm.
"Mẹ, con đau quá."
"Thằng khốn kia ra tay ác độc quá, suýt nữa đánh chết con rồi!"
"Mẹ, tên đó đánh con thì thôi, lại còn đánh mẹ, chúng ta không thể cứ cho qua chuyện này như thế được!"
Tô Mai gật đầu lia lịa, khóc lóc an ủi: "Đào Đào, con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ qua chuyện này!"
"Nào, mẹ đưa con đi bệnh viện trước, rồi chúng ta đi tìm tên khốn kia tính sổ sau, mẹ sẽ cho nó quỳ trước mặt dập đầu tạ lỗi với con!"
Sau đó.
Bà ta ra lệnh cho đám người Tôn Hoành Vĩ mau chóng đưa Lạc Đào Đào tới bệnh viện.
Lúc ngồi trên xe, Tô Mai gọi điện thoại cho Lạc Thi Thi.
Chương 4: Không chỉ đánh bọn mẹ mà còn muốn trả thù nhà họ Lạc
Sơn Thủy Impression là câu lạc bộ spa cao cấp dưới trướng tập đoàn Diệp Thị.
Diệp Kim Long đung đưa ly rượu đỏ, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặc dù cách một tấm màn cũng có thể thấy được loáng thoáng bóng dáng duyên dáng của đối phương, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ, không khỏi khiến anh ta đứng núi này trông núi nọ, khô nóng khó kìm nén.
Lạc Thi Thi nằm trên giường, hưởng thụ phục vụ riêng của nhân viên cấp cao.
Cô mặc áo choàng tắm, bộ ngực mềm mại để lộ một nửa, một đôi bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thiệp mời.
Cô hiểu rõ, có nó rồi, không những có cơ hội ôm đùi nhà họ Vân, mà còn có thể có được ít nhất năm trăm triệu tiền đầu tư.
Chỉ cần sử dụng số tiền kia hợp lý là có thể khiến nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà chính cô cũng sắp trở thành ngôi sao tương lai của giới thương nghiệp thành phố Tây Kinh!
Từ đây, cô có thể bước lên xã hội thượng lưu, trở thành người ở trên mọi người được vạn người kính ngưỡng.
Mà tất cả những điều này, công lao đều thuộc về Diệp Kim Long.
"Ngài Diệp, cảm ơn anh đã lấy thư mời về cho tôi."
Lạc Thi Thi nghiêng đầu, nhẹ giọng thầm thì với Diệp Kim Long ở đằng sau tấm màn.
"Tôi lấy gì chứ..."
Vẻ mặt Diệp Kim Long sững sờ.
Tiêu chuẩn của quỹ đầu tư lần này vô cùng cao, đừng nói nhà họ Lạc, cho dù là nhà họ Diệp có đi được thì cũng chỉ có thể làm người đứng ngoài xem thôi.
Cô đã bảo anh ta giúp mình nghĩ cách từ trước, mặc dù anh ta cũng có nói với cậu của mình vài câu, nhưng mà không hề ngờ rằng có thể làm được.
Nhưng bây giờ, cô còn lấy được thật?
Vốn tưởng rằng cô lấy tấm thiệp mời này nhờ một vị quan to nào đó.
Dù sao thì với nhan sắc của cô, chỉ cần dạng hai chân ra thì có chuyện gì mà không làm được?
Nhưng bây giờ nghe vậy, thế thì chỉ còn một cách giải thích đó là cậu anh ta đã thuyết phục được nhà họ Vân thôi.
Dù sao.
Ông ta cũng là tổng bí thư Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, với quyền thế và địa vị của ông ta, chỉ cần thổi chút gió thoảng bên tai thôi nhà họ Vân cũng không thể không nể mặt mũi được.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta cũng thoáng hơn, anh ta đứng dậy đi tới thản nhiên đáp: "Thi Thi, chuyện của em cũng là chuyện của tôi, giữa chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn?"
"Em không cần phải để mấy chuyện nhỏ nhặt này trong lòng."
Nghe vậy trái tim Lạc Thi Thi cũng giật nảy.
Phải biết rằng, cuộc vận động đầu tư tối nay là điều mà rất nhiều gia tộc và doanh nghiệp tranh giành nhau.
Với thực lực của nhà họ Lạc, đừng nói là vào trong, đến cả tư cách bước đến ngưỡng cửa còn chẳng có, nhưng mà với anh ta thì đó lại là việc rất nhỏ.
Nếu như Sở Phong cũng có thể bình thường được như anh ta...
Ha ha.
Cô không khỏi tự giễu.
Suy nghĩ vớ vẩn gì chứ, làm vợ chồng ba năm, ở hắn, cô chỉ thấy sự đắm chìm trong trụy lạc, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.
Cô đã từng hy vọng xa vời rằng đối phương có thể tiến bộ một chút.
Đáng tiếc, chung quy vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả chỉ là vô ích thôi.
"Xoẹt..."
Đúng lúc này, tấm màn bị kéo ra, Diệp Kim Long đi vào.
Nhìn Lạc Thi Thi trên giường làn da mịn màng nõn nà, hormone anh ta không khỏi tăng vọt lên, anh ta bước tới cầm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, dịu dàng nói: "Thi Thi, trong câu lạc bộ của tôi còn có một phòng riêng, hay là, tôi dẫn em sang bên đó nằm một lát nhé?"
Anh ta đã thèm khát giai nhân tuyệt sắc trước mặt đến nhỏ dãi từ lâu, nếu có thể sớm nắng chiều mưa với cô một lần, cho dù có giảm mười năm tuổi thọ anh ta cũng vui lòng!
Nhưng rõ ràng Lạc Thi Thi vô cùng bối rối trước hành động bất thình lình của anh ta.
Ít nhất là cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có bất cứ ý nghĩ yêu đương nam nữ gì với đối phương, chỉ đơn giản là biết ơn mà thôi.
Lúc cô đang không biết phải làm thế nào cho phải thì có một cuộc gọi video tới.
Cô nhân cơ hội chộp lấy, tránh sự động chạm cơ thể của đối phương, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại thành ra thế này?"
Trong video.
Mặt mũi mẹ cô sưng vù, những vết bầm tím lan rộng.
Mà ở đằng sau bà, em gái cô cũng đang nằm đó, toàn thân quấn đầy băng, có vẻ đau đớn vô cùng.
"Còn chẳng phải là do bị kẻ vô ơn bạc nghĩa Sở Phong đánh đó sao!"
"Con nhìn thử xem nó đánh bọn mẹ thành ra thế nào!!"
"Sao?"
Gương mặt Lạc Thi Thi vô cùng kinh ngạc, cô vô thức lắc đầu đáp: "Không thể nào đâu mẹ, sao Sở Phong có thể đánh người như vậy được?"
"Con không tin anh ấy sẽ làm vậy!"
Làm vợ chồng ba năm.
Mặc dù hai người chưa có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt thân mật nào, nhưng cô tự cho rằng mình hiểu rất rõ đối phương.
Từ trước đến nay tính tình hắn ấm áp, thậm chí còn hơi nhu nhược.
Nói hắn bị người ta đánh thì còn có thể, nhưng mà hắn đánh người, hơn nữa người bị hắn đánh còn là đứa em gái hòa đồng của cô, điều này khiến Lạc Thi Thi không dám tin!
"Sao không thể là nó được, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ còn lừa con được chắc?"
"Mới vừa lúc nãy, mẹ biết chuyện con và nó ly hôn, mẹ và Đào Đào cũng có lòng tốt khuyên nhủ nó."
"Kết quả là nó lại bảo mẹ bớt lo chuyện người khác đi, mẹ cũng quở trách nó vài câu, nó lại nói ba mẹ con chúng ta cấu kết làm hại nó."
"Nó ra tay ngay tại chỗ, đánh cho hai mẹ con gần chết, bất kể bọn mẹ có cầu xin tha thứ thế nào cũng không được."
"Thi Thi, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được, con mau đi tìm nó báo thù cho bọn mẹ đi!"
Nghe được điều này.
Sắc mặt Lạc Thi Thi cực kỳ âm u, cô hiểu rõ Sở Phong, cũng hiểu rõ tính tình mẹ mình, cô chần chờ đáp: "Mẹ, mẹ chắc chắn đây là sự thật chứ?"
"Trong chuyện này thật sự không còn uẩn khúc gì khác chứ..."
"Cái con nhóc chết tiệt kia!"
Tô Mai gào ầm lên: "Mẹ đã bị đánh thành thế này rồi, có cần thiết phải lừa con không?"
"Thằng khốn kia thường ngày trông còn chân chất thật thà, nhưng thực chất bên trong lại là một tên tạp chủng có khuynh hương bạo lực nghiêm trọng!"
"Trước kia nó còn dám ăn không ngồi rồi ở nhà chúng ta, bây giờ thấy ăn cơm bao nuôi không nổi nữa thì mới lộ nguyên hình!"
"Nhà chúng ta đối xử tốt với nó như thế, nó lại lấy oán báo ơn, đúng là một nuôi phải tên vô ơn bạc nghĩa đáng khinh, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được!"
"Bây giờ mẹ đang trên đường đi khâu vết thương, Đào Đào cũng phải làm phẫu thuật, nói không chừng sau này con không gặp được bọn mẹ nữa đâu."
"Hu hu..."
Càng nói càng tủi thân, đến cuối cùng bà ta đã rơi lệ lã chã, thấy dáng vẻ đau khổ tột cùng của bà ta, trong lòng Lạc Thi Thi cũng lay động.
Cô không kịp truy hỏi thì đối phương đã đột ngột cúp máy, gọi lại thì không nhận.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Trình Lan lao vọt vào: "Không ổn rồi tổng giám đốc Lạc, dì và Đào Đào bị thằng rác rưởi kia đánh!"
Lạc Thi Thi nhíu mày: "Sao mà cô biết..."
"Mới nãy có một người bạn trong phòng cảnh sát tuần tra gọi điện thoại cho tôi báo tôi chuyện này."
"Thằng rác rưởi kia không chỉ đánh hai người họ, mà còn kêu gào nói sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lạc."
"Nhà họ Lạc không cho anh ta sống thoải mái, thì anh ta cũng sẽ không cho nhà họ Lạc sống thoải mái!"
Nói xong.
Ánh mắt cô ta lướt qua một cái nhìn về phía Diệp Kim Long, cả hai ăn ý gật đầu.
Thật ra trong thâm tâm cô ta chưa từng coi trọng Sở Phong.
Mà cô ta lại nhận lợi ích từ Diệp Kim Long, muốn nghĩ đủ mọi cách tác hợp cho hai người họ ở bên nhau.
Bước đầu tiên, bắt đầu từ việc diệt trừ Sở Phong hoàn tonaf.
"Có vẻ mẹ tôi cũng không nói dối."
Ngay cả người trong phòng tuần tra cũng đảm bảo, trong lòng Lạc Thi Thi thở dài, rồi lắc đầu nói: "Tôi thật sự không ngờ rằng anh ấy lại ra tay đánh mẹ tôi..."
"Tổng giám đốc Lạc, cô yên tâm, tôi sẽ cho người tóm tên rác rưởi kia áp giải tới phòng tuần tra!"
"Hành hung ngay trước mặt người khác, hơn nữa lại còn đánh dì, chỉ cần dùng chút khả năng của công ty pháp vụ là chắc chắn có thể khiến anh ta ngồi tù mục xương!"
Nói xong, Trình Lan lấy điện thoại ra.
Nhưng Lạc Thi Thi muốn làm lớn chuyện lên, cô tiến tới ngăn cản theo bản năng.
Thấy dường như cô vẫn còn chút nhân từ với Sở Phong, vẻ mặt Diệp Kim Long không vui, anh ta bèn nói giúp vào: "Thi Thi, theo lý mà nói, đây là chuyện nhà em, tôi không tiện nhúng tay."
"Chỉ là, bây giờ chúng ta đang có quan hệ hợp tác, bình thường dì cũng rất tốt với tôi, tôi nghĩ, cho dù có ân oán lớn thế nào thì cũng không thể ra tay đánh người được."
"Hơn nữa, thời điểm lại còn nhạy cảm thế này, hai người vừa mới ly hôn mà anh ta lại như vậy."
"Tôi đoán không chừng, e rằng lời trợ lý Trình vừa nói sẽ nhanh chóng trở thành sự thật thôi, anh ta muốn trả thù nhà họ Lạc, không thể không đề phòng được."
Lạc Thi Thi ngẩn người.
Đúng vậy.
Bây giờ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.
Đúng là Sở Phong đã đánh người, hơn nữa còn tuyên bố muốn trả thù.
Nếu không thi hành vài biện pháp thì chẳng ai dám đảm bảo tiếp theo đây hắn sẽ còn làm ra chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa.
"Tổng giám đốc Lạc, không thể do dự tiếp được nữa!"
"Lời ngài Diệp nói có lý, chuyện lớn, không thể không ra tay được."
"Hơn nữa, người anh ta đánh là mẹ cô, là mẹ vợ trước của anh ta."
"Ba năm nay, anh ta ăn ở nhà họ Lạc, uống ở nhà họ Lạc, cho dù không có tình thân thì cũng có ơn tình chứ?"
"Thế mà, anh ta lại nhắm mắt làm ngơ, làm theo ý mình, như vậy có thể thấy thực chất bên trong anh ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ."
"Với loại tiểu nhân thế này, chúng ta không thể nào nhân từ nương tay được!"
Trình Lan làm cho tim Lạc Thi Thi đập loạn nhịp, mặt đỏ tới tận mang tai.
Diệp Kim Long thấy cô chần chờ không chịu quyết định bèn đổi sách lược, lấy lùi làm tiếp, nói: "Thi Thi, tôi biết tâm địa em thiện lương."
"Thà rằng người khác làm hại em, em cũng không muốn làm chuyện không đúng với người khác, cho dù người bị tổn hại chính là mẹ ruột và em gái ruột mình."
"Một điều nhịn chín điều lành, chịu thiệt thòi là phúc, hay là, cứ bỏ qua chuyện này đi vậy."
"Sắp phải tham gia quỹ đầu tư rồi, những thời điểm quan trọng thế này không nên có những chuyện phức tạp."
"Nếu không lỡ như bị lan truyền đi, ắt sẽ mang lại ảnh hưởng đối với sự phát triển của nhà họ Lạc."
Lần này cuối cùng cũng khiến Lạc Thi Thi không nhịn nổi nữa!
Cô quyết định, trước tiên phải nói chuyện với đối phương trước.
Lúc này cô lấy điện thoại ra, bấm số của Sở Phong!
Chương 5: Đến tay còn chưa nắm lần nào thì tình cảm cái rắm
Trong chiếc xe hào nhoáng.
Sở Phong ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía sau, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn không đề cập gì tới bệnh tình.
Điều này khiến trái tim Vân Thủy Dao đang canh cánh an nguy của ông nóng như lửa đốt.
Cô mở miệng định hỏi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của đối phương lại vang lên.
Sở Phong cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gọi tới, hắn nhíu mày, do dự một lúc, cuối cùng vẫn bấm nút nghe máy.
"Sở Phong, anh bắt buộc phải cho tôi một câu trả lời về chuyện này!"
Còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng quát và chất vấn lạnh lùng của Lạc Thi Thi.
Điều này khiến Sở Phong lập tức ù ù cạc cạc: "Giải thích? Giải thích gì..."
"Anh bớt giả ngu với tôi đi!"
"Tôi hỏi anh, có phải mẹ tôi và Đào Đào bị anh đánh đúng không?"
"Đúng là tôi đánh, chỉ là..."
Sở Phong đang định nói rõ nguyên do thì lại bị đối phương thô bạo ngắt lời: "Quả đúng là anh làm thật!"
"Sở Phong, anh làm tôi quá thất vọng!"
"Tôi không ngờ rằng chỉ vì tôi ly hôn với anh mà anh mang lòng bất mãn, đi trả thù người nhà tôi?"
"Bây giờ anh đánh họ, sau này còn có thể đánh tôi, thậm chí là trả thù nhà họ Lạc đúng không?"
"Tâm địa anh hẹp hòi như thế, đúng là tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
Nghe nói vậy, Sở Phong cũng bối rối.
Đối phương vừa mở miệng đã hùng hổ mắng người, bây giờ lại bịa đặt những lời buộc tội vô căn cứ để ụp lên đầu hắn.
Nếu như là lúc trước thì có lẽ hắn cũng nhịn.
Nhưng bây giờ cũng đã ly hôn rồi, cô có tư cách gì để chĩa tay vào mũi hắn mà chửi bới?
"Tâm địa tôi có hẹp hòi hay không thì cũng không đến lượt cô bình phẩm lung tung."
Sở Phong nâng cao âm lượng, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, cô có biết vì sao tôi lại đánh bọn họ không..."
"Cho dù nguyên nhân là gì thì cũng không phải là lý do để anh đánh người!"
Lạc Thi Thi không có hứng nghe lý do.
Cô chỉ biết rằng, mẹ ruột và em gái ruột mình bị hắn đánh, hơn nữa còn bị đánh cực kỳ thảm.
Trong lòng cô, người nhà mãi mãi là vị trí hàng đầu.
Mà chính hắn, từ trước đến nay, vẫn luôn là người ngoài.
Sở Phong cười khổ.
Hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nói tiếp: "Nghe đây Sở Phong."
"Dù sao tôi và anh cũng từng là vợ chồng, đừng nói tôi không cho anh cơ hội."
"Bây giờ, ngay lúc này, ngay lập tức!"
"Đến bệnh viện xin lỗi mẹ tôi và Đào Đào, tôi không quan tâm anh dùng cách gì, tóm lại là phải làm bọn họ nguôi giận..."
"Nếu không..."
"Nếu không thì làm sao?"
Sở Phong lạnh lùng ngắn lời, giễu cợt đáp: "Cô định báo cảnh sát cho nhóm tuần tra bắt tôi?"
"Hay là bảo tên họ Diệp cho người đến đánh tôi một trận?"
"Sở Phong!"
Lạc Thi Thi giận dữ, hét ầm lên: "Anh có thể trưởng thành lên chút, đừng có ngây thơ như vậy nữa được không?"
"Tôi nể tình cảm vợ chồng nên không muốn trở mặt, nhưng anh cũng đừng quá đáng quá..."
"Tình cảm?"
Sở Phong cười: "Đến tay cô tôi còn chưa nắm lần nào, có tình cảm cái rắm ấy!"
"Được rồi, chúng ta cũng đừng nhiều lời nữa."
"Dù sao cũng là do tôi đánh, cô muốn thế nào thì tổng giám đốc Lạc cứ việc qua đây!"
"Tôi sẽ chấp nhận hết!"
"Tít."
Nói xong, Sở Phong cúp máy luôn.
"Tên khốn!"
Lạc Thi Thi tức giận, giận đến nỗi suýt thì vứt luôn cả điện thoại.
Nhưng thân là tổng giám đốc tập đoàn, cô vô cùng coi trọng hình tượng của bản thân, nhất là khống chế cảm xúc.
Trước mặt Trình Lan và Diệp Kim Long, cô cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
"Thi Thi, đừng giận."
"Cái loại rác rưởi đó không đáng đâu."
Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng sâu, Diệp Kim Long nhếch miệng lên, lên tiếng trấn an cô: "Anh ta đánh dì và Đào Đào, em chỉ gọi điện thoại hỏi thăm chuyện tình mà anh ta lại có thái độ như thế."
"Theo tôi thấy thì anh ta đã hết thuốc chữa rồi."
"Em không cần phải tốn công, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý đi."
"Bảo đảm với em, và cả dì và Đào Đào đều sẽ thấy hài lòng..."
"Thôi."
Lạc Thi Thi phất tay.
Cô hít sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại.
"Coi như tôi nợ anh ấy đi."
"Bây giờ trả hết một lần luôn cũng được, sau này đỡ phải áy náy."
Trình Lan không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Lạc, cô suy nghĩ lại đi, tôi nghĩ tên rác rưởi kia..."
"Là do tôi nói chưa đủ rõ ràng, hay là do cô không hiểu lời tôi nói?"
Lạc Thi Thi trừng cô ta một cái, rồi lại bấm điện thoại gọi lại cho mẹ, bà ta cũng không nhận, khiến trong lòng cô lo lắng, cô bèn nói: "Thật có lỗi với ngài Diệp, tôi phải tới bệnh viện thăm mẹ tôi và Đào Đào..."
"Tôi đi cùng với em."
Diệp Kim Long ngắt lời, nói: "Cho dù thế nào thì dì cũng là bậc bề trên của tôi."
"Dì ấy bị đánh thành ra thế, về tình về lý thì tôi cũng nên đi thăm."
"Còn về tên khốn kia... Không nhắc tới cũng được, chỉ mong rằng sau này anh ta đừng tới quấy rầy chúng ta nữa là được."
"Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh ta!"
Sau khi cúp máy, Sở Phong cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ngồi trên chiếc ô tô màu đen đi tới bệnh viện Thiên Kiều.
Dưới sự chỉ dẫn của Vân Thủy Dạo, họ đi thẳng tới tầng hai.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, có mấy người mặc áo trắng đang khom lưng cúi đầu im lặng nghe người phụ nữ trước mặt quát mắng, không ai dám lên tiếng phản bác.
"Rác rưởi, một đám ăn hại!"
"Làm ăn cái gì không biết, lại còn xưng là bác sĩ giỏi nhất Tây Kinh, tinh anh trong tinh anh."
"Chó má! Chẳng ra cóc khô gì hết!"
"Tôi cảnh cáo các người, nếu ông tôi mà có mệnh hệ gì thì tất cả các người đều không tránh khỏi dính líu được đâu!"
Người phụ nữ này hai lăm hai sáu tuổi, vẫn còn trẻ, mà khí thế kinh người.
Bề ngoài cô ta cũng được, dáng người cũng rất đẹp, lông mày diều hâu, khiến người ta cảm thấy nham hiểm.
Cho dù là quần áo đắt tiền, phong cách xa xỉ, nhưng lại khiến kẻ khác khó mà lại gần.
"Hải Mị!"
Nghe vậy, Vân Thủy Dao kinh hãi, cô bước vội về phía trước, kinh hoảng nói: "Cô vừa mới nói cái gì, ông nội... Ông nội không sao chứ?"
Tên cô ta là Vân Hải Mị, là em họ của Vân Thủy Dao, đồng thời cũng là con gái thứ của bác cả Vân Chấn Thiên.
"Chị họ, chị còn biết quay về cơ à."
Nhìn thấy Vân Thủy Dao, đồng tử Vân Hải Mị đột nhiên co lại, cô ta giễu cợt: "Ông nội đã hôn mê mấy lần rồi."
"Cứu chữa không biết bao nhiêu lần, bây giờ đang còn lại chút hơi thở, có thể xuôi tay về tây thiên cực lạc bất cứ lúc nào."
"Chị là cháu gái cả, là tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị, mà vào thời điểm như này chị lại quẳng gánh, đi chơi lêu lổng, có hợp lý không?"
Cô ta nhướng mày.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong đứng đằng sau lưng cô, sự giễu cợt trên lông mày càng trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi quan sát, quần áo bình thường, khí chất bình thường, ngoài hơi đẹp trai một chút ra thì chẳng có gì cả.
Cực kỳ rõ ràng đây là một tên ẻo lả được bao nuôi, mà vào lúc này lại đi tới đây cùng Vân Thủy Dao, không ngờ rằng cô còn có sở thích kiểu này.
Chẳng phải một lòng muốn phát triển sự nghiệp của gia tộc, không quan tâm tới chuyện yêu đương tư tình sao?
Dối trá!
"Hải Mị, cô đừng có mà nói nhảm."
Thấy đối phương hiểu lầm, gương mặt Vân Thủy Dao đỏ lên, nhưng cô cũng không giải thích nhiều mà chỉ hỏi: "Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc bây giờ ông nội đang thế nào?"
"Chẳng phải vẫn như trước đó sao, suốt ngày chỉ biết hỏi, cũng chẳng biết làm cách gì, thật chẳng hiểu sao mà ông Đông... Khụ khụ, ông nội lại coi chị như báu vật nữa."
Vân Hải Mị hít một hơi thật sâu, bĩu môi nói: "Cái đám rác rưởi này, ngoài việc bọn họ nói không làm được ra thì còn ông nội không xong nữa."
"Tìm một con heo cũng còn giỏi hơn bọn họ."
"Hừ, thời điểm quan trọng, vẫn phải trông chờ vào nhà cả chúng tôi."
"Còn nữa, tôi đã bảo ba tôi mời danh y Từ Hậu Đạt tới, lát nữa ông ta sẽ đến."
"Có ông ta ở đây chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nọi, đến khi cảm tạ công lao chị cũng đừng có tới giành công đó."
Hai người phụ nữ có mâu thuẫn.
Ngoài lợi ích gia tộc ra thì cho dù là địa vị, giá trị nhan sắc, học thức hay vòng xã giao.
Vân Thủy Dao đều vượt xa Vân Hải Mị.
Bởi vậy mà cô ta vô cùng ghen ghét, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều sống dưới ánh hào quang của Vân Thủy Dao.
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn luôn muốn thoát khỏi tình trạng này, mà lần này bệnh tình của ông nội nguy kịch, với cô ta mà nói thì đây là cơ hội tốt.
Chỉ cần cô ta mời danh y tới, chữa khỏi được bệnh cho ông nội thì chắc chắn ông ấy sẽ có cái nhìn khác về cô ta.
Ngày đẹp của Vân Thủy Dao cũng sẽ chấm hết.
"Không cần đâu Hải Mị."
Nghe thấy ông nội không sao, Vân Thủy Dao thở phào một hơi, cô trịnh trọng nói: "Tôi đã mời thần y tới rồi, có anh ấy ở đây, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nội."
"Chị cũng mời?"
Vân Hải Mị nhíu mày, nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi: "Người đâu, ở đâu cơ..."
"Chính là anh ấy."
Vân Thủy Dao đi tới bên cạnh Sở Phong.
"Anh ta?"
Vân Hải Mị liếc nhìn Sở Phong một cái, vốn tưởng đây là tên ăn bám mà Vân Thủy Dao nuôi, thật không ngờ rằng đây lại là bác sĩ mà cô mời tới?
Chỉ là, tuổi còn trẻ, mà phong độ lại kém như thế, trông cứ như dân chợ búa, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người có y thuật gì cả.
"Chị họ, chẳng phải tôi đã nói với chị rồi sao."
"Tuy rằng bệnh tình ông nội nghiêm trọng, nhưng mà cô không thể có bệnh đi vái tứ phương như thế được."
"Tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ tôi, trông cũng không lớn, rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế hả."
"Chị đang muốn cứu ông nội hay muốn hại ông nội đây?"
"Vân Hải Mị, cô nói chuyện tôn trọng chút đi!"
Cô biết rõ từ trước đến nay đối phương vẫn luôn bất mãn với mình, cô ta nói năng lỗ mãng với cô cũng được, nhưng mà vô lễ với Sở Phong, cô lập tức không vui nói: "Anh ấy là do chủ tịch Ngô Khải Hoa giới thiệu tới, tôi tin tưởng năng lực của anh ấy, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông nội."
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Dù sao thì đúng là trông hắn quá trẻ tuổi.
Mọi người đều biết.
Các danh y tên tuổi, nhất là về Đông y thì không có ai là không già bảy mươi tám mươi tuổi, cả lý thuyết và kinh nghiệm thực tiễn đều vô cùng phong phú.
Có nhìn thế nào thì trông hắn cũng chẳng liên quan gì tới chữ "thần y", chẳng qua là do Ngô Khải Hoa giới thiệu, nên cô tin tưởng đối phương vô điều kiện.
"Cái lão già Ngô Khải Hoa đó thì có bao giờ đáng tin đâu?"
Vân Hải Mị không đồng tình, cô ta liếc nhìn Sở Phong, gương mặt tràn đầy nghi ngờ: "Tên khốn, cậu chắc chắn là cậu biết y thuật chứ?"
Bình luận facebook