Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
151.
“Lại có thai sao?”
Hạ Vũ Yến ngồi ngơ ngác trên ghế sopha, sờ cái bụng nhỏ, lẩm bẩm một mình.
Kết hôn đã một năm rồi, đây là lần thứ ba cô ấy mang thai.
Hai đứa con trước, bị chồng của mình Lục Nghệ Văn, ép buộc cô phá thai với phương thức tàn nhẫn nhất
Hạ Vũ Yến cười đau khổ một tiếng, nhìn về phía tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên định.
Đứa con này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ.
Cô nhất định phải bảo vệ nó, dù cho phải trả bằng mọi giá…..
Rắc!! cửa phòng ngủ mở ra, thân hình cao lớn của Lục Nghệ Văn đi từ bên ngoài vào.
Hạ Vũ Yến vội vã đứng dậy, trên khuôn mặt mộc không son phấn ấy, bỗng đã trở nên trắng toát.
“Lục Nghệ Văn, giấy thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký rồi. Bắt đầu từ bây giờ, giữa tôi và anh, đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.” Cô nói với giọng trầm ngâm, ngón tay đặt cạnh người đang nắm chặt lại một cách căng thẳng.
Động tác của Lục Nghệ Văn hơi dừng lại, ngước đôi mắt đen khốc liệt hung hăng lên, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Yến.
“Cô muốn ly hôn ư?” Hắn bước đôi chân dài ra, trên mặt không một chút biểu cảm gì, nhưng khí thế lẫm liệt trên người của hắn lại giống như thật vậy, áp sát Hạ Vũ Yến khiến đôi chân cô run lên.
“Đúng, chúng ta ly hôn đi, Tiểu Vân….” Lời nói của Hạ Vũ Yến chưa dứt thì trước mặt bỗng hoa mắt đi, sau đó cổ họng chợt đau đớn.
Là Lục Nghệ Văn tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy cổ của cô, sức lực vô cùng tàn nhẫn, hắn muốn bóp chết cô thật sự.
“Hạ Vũ Yến, cô mà cũng xứng đáng gọi tên của Tiểu Vân sao!” đôi mắt hung dữ đó của Lục Nghệ Văn, nhìn chằm chằm vào cô, “Lúc trước cô cam tâm tình nguyện lấy ta, sao lúc đó không nghĩ là sẽ ly hôn. Bây giờ thì lại muốn rời khỏi ư? Món nợ mà cô thiếu, đã trả xong chưa?”
“Lục Nghệ Văn, anh đã làm sẩy hết hai đứa con của tôi, sinh mạng của hai đứa con đó, còn chưa đủ để trả sao?” Hạ Vũ Yến bị bóp cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng đỏ lên, khóe mắt không ngừng rơi nước mắt xuống “Vả lại chuyện lúc đó, tôi không có … ặc ặc!”
Nói được một nửa, ngón tay trên cổ cô, đột nhiên siết chặt lại, giống như muốn bóp gãy đốt xương nhỏ nhắn đó vậy.
“Hạ Vũ Yến, cô im ngay cho tôi! Những cái cớ dối trá của cô, tôi đã nghe đủ rồi! Dù cho bây giờ cô có giở trò gì đi nữa, trước khi tôi chưa trừng phạt đủ, thì cuộc hôn nhân này, cô đừng hòng ly!”
Hắn nói xong, liền bóp cổ của Hạ Vũ Yến, ấn cô xuống đất, sau đó lại trở mình lại, vùi mặt cô xuống nền nhà lạnh băng.
“Roẹt---” Xé rách chiếc đầm của cô ra.
“Lục Nghệ Văn, anh dừng tay lại!” Hạ Vũ Tuyết bắt đầu vùng vẫy, mỗi lần người đàn ông này muốn có được cô thì đều tàn nhẫn giống như muốn làm cô chết vậy, bây giờ cô lại có thai, cô không muốn làm chuyện đó với hắn.
Lục Nghệ Văn đè nén thân người của cô một cách thô lỗ, tạo ra dấu vết của những vết bầm tím lớn.
Hạ Vũ Yến vùng vẫy mạnh bạo, đôi tay cực lực phản kháng, cô tiện tay mò được một cây kéo trên bàn trà.
Hạ Vũ Tuyết không hề suy nghĩ gì hết mà nhắm thẳng vào cổ của Lục Nghệ Văn.
“Đừng đụng đến tôi, Lục Nghệ Văn!” cây kéo trên ngón tay mà cô đang ra sức nắm đang run rẩy, “Ly hôn với tôi, khiến anh và Tiểu Vân được toại nguyện không tốt sao?”
Cây kéo sắt bén, cách cổ của Lục Nghệ Văn chỉ có mấy cm.
Ngước đôi mắt lạnh lẽo đó lên, anh nhìn một cách giễu cợt vào đôi mắt run rẩy của Hâ Vũ Yến.
Tim của Hạ Vũ Yến co thắt lại, một giây sau, cổ tay của mình đã bị Lục Nghệ Văn khóa chặt, hắn co tay lại không tiếc một chút sức lực nào, khiến làn da trắng tinh của Hạ Vũ Tuyết tái nhợt đau đớn, sau đó hắn lại đè cô xuống đất một cách hung bạo.
“Lại có thai sao?”
Hạ Vũ Yến ngồi ngơ ngác trên ghế sopha, sờ cái bụng nhỏ, lẩm bẩm một mình.
Kết hôn đã một năm rồi, đây là lần thứ ba cô ấy mang thai.
Hai đứa con trước, bị chồng của mình Lục Nghệ Văn, ép buộc cô phá thai với phương thức tàn nhẫn nhất
Hạ Vũ Yến cười đau khổ một tiếng, nhìn về phía tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên định.
Đứa con này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ.
Cô nhất định phải bảo vệ nó, dù cho phải trả bằng mọi giá…..
Rắc!! cửa phòng ngủ mở ra, thân hình cao lớn của Lục Nghệ Văn đi từ bên ngoài vào.
Hạ Vũ Yến vội vã đứng dậy, trên khuôn mặt mộc không son phấn ấy, bỗng đã trở nên trắng toát.
“Lục Nghệ Văn, giấy thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký rồi. Bắt đầu từ bây giờ, giữa tôi và anh, đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.” Cô nói với giọng trầm ngâm, ngón tay đặt cạnh người đang nắm chặt lại một cách căng thẳng.
Động tác của Lục Nghệ Văn hơi dừng lại, ngước đôi mắt đen khốc liệt hung hăng lên, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Yến.
“Cô muốn ly hôn ư?” Hắn bước đôi chân dài ra, trên mặt không một chút biểu cảm gì, nhưng khí thế lẫm liệt trên người của hắn lại giống như thật vậy, áp sát Hạ Vũ Yến khiến đôi chân cô run lên.
“Đúng, chúng ta ly hôn đi, Tiểu Vân….” Lời nói của Hạ Vũ Yến chưa dứt thì trước mặt bỗng hoa mắt đi, sau đó cổ họng chợt đau đớn.
Là Lục Nghệ Văn tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy cổ của cô, sức lực vô cùng tàn nhẫn, hắn muốn bóp chết cô thật sự.
“Hạ Vũ Yến, cô mà cũng xứng đáng gọi tên của Tiểu Vân sao!” đôi mắt hung dữ đó của Lục Nghệ Văn, nhìn chằm chằm vào cô, “Lúc trước cô cam tâm tình nguyện lấy ta, sao lúc đó không nghĩ là sẽ ly hôn. Bây giờ thì lại muốn rời khỏi ư? Món nợ mà cô thiếu, đã trả xong chưa?”
“Lục Nghệ Văn, anh đã làm sẩy hết hai đứa con của tôi, sinh mạng của hai đứa con đó, còn chưa đủ để trả sao?” Hạ Vũ Yến bị bóp cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng đỏ lên, khóe mắt không ngừng rơi nước mắt xuống “Vả lại chuyện lúc đó, tôi không có … ặc ặc!”
Nói được một nửa, ngón tay trên cổ cô, đột nhiên siết chặt lại, giống như muốn bóp gãy đốt xương nhỏ nhắn đó vậy.
“Hạ Vũ Yến, cô im ngay cho tôi! Những cái cớ dối trá của cô, tôi đã nghe đủ rồi! Dù cho bây giờ cô có giở trò gì đi nữa, trước khi tôi chưa trừng phạt đủ, thì cuộc hôn nhân này, cô đừng hòng ly!”
Hắn nói xong, liền bóp cổ của Hạ Vũ Yến, ấn cô xuống đất, sau đó lại trở mình lại, vùi mặt cô xuống nền nhà lạnh băng.
“Roẹt---” Xé rách chiếc đầm của cô ra.
“Lục Nghệ Văn, anh dừng tay lại!” Hạ Vũ Tuyết bắt đầu vùng vẫy, mỗi lần người đàn ông này muốn có được cô thì đều tàn nhẫn giống như muốn làm cô chết vậy, bây giờ cô lại có thai, cô không muốn làm chuyện đó với hắn.
Lục Nghệ Văn đè nén thân người của cô một cách thô lỗ, tạo ra dấu vết của những vết bầm tím lớn.
Hạ Vũ Yến vùng vẫy mạnh bạo, đôi tay cực lực phản kháng, cô tiện tay mò được một cây kéo trên bàn trà.
Hạ Vũ Tuyết không hề suy nghĩ gì hết mà nhắm thẳng vào cổ của Lục Nghệ Văn.
“Đừng đụng đến tôi, Lục Nghệ Văn!” cây kéo trên ngón tay mà cô đang ra sức nắm đang run rẩy, “Ly hôn với tôi, khiến anh và Tiểu Vân được toại nguyện không tốt sao?”
Cây kéo sắt bén, cách cổ của Lục Nghệ Văn chỉ có mấy cm.
Ngước đôi mắt lạnh lẽo đó lên, anh nhìn một cách giễu cợt vào đôi mắt run rẩy của Hâ Vũ Yến.
Tim của Hạ Vũ Yến co thắt lại, một giây sau, cổ tay của mình đã bị Lục Nghệ Văn khóa chặt, hắn co tay lại không tiếc một chút sức lực nào, khiến làn da trắng tinh của Hạ Vũ Tuyết tái nhợt đau đớn, sau đó hắn lại đè cô xuống đất một cách hung bạo.
Bình luận facebook