Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140 Tất cả đều sửng sốt.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên ngoài vắng vẻ không một bóng người.
Anh cũng không biết rốt cuộc Long Tam đã làm xong việc anh giao chưa.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Cái gì? Không phải cô chủ Hàn tự nguyện hả? Thằng ranh này chết chắc rồi!”
“Chậc chậc, câu ta dám vuốt râu hùm, điên thật rồi”.
“Đáng đời! Ai bảo không tự nhìn lại mình xem là loại người gì mà dám động tới cô chủ Hàn!”
…
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ.
Tất cả đều khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Hàn Thất Thất trở nên rét lạnh, lửa giận chực trào!
Toàn bộ sảnh lớn như bị đóng băng!
Dần dà, mười giây đã trôi qua…
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Ba mươi giây trôi qua…
Ngoài cổng vẫn vắng lặng như cũ.
Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Vẻ mặt giận dữ của Hàn Thất Thất dần biến mất, ngạc nhiên quay lại nhìn ngó.
Một lúc lâu sau, cổng khách sạn vẫn không một bóng người…
Đi đâu hết rồi?
Cô ta hoá đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin.
Đám người hóng hớt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện quái gì vậy?
“Có ai không? Người đâu?” Hàn Thất Thất lại tức giận gào ầm lên.
Hồi lâu sau, chẳng có ai đáp lại cô ta nửa lời…
Trong sảnh lớn cũng bị bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Cô ta đứng chết trân ở đó.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Cô còn không mau đập là tôi lại tiễn cô ra ngoài tiếp đấy”.
Hàn Thất Thất giận tới mức mặt đỏ tía tai!
Bao nhiêu người đang nhìn…
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời nào!
Anh bật cười mỉa mai: “Cô không nói gì thì tôi tiễn cô đi nhé”.
Dứt lời, anh cất bước tiến lên phía trước.
“Anh đừng qua đây! Anh…”
Hàn Thất Thất kinh hãi lùi lại về sau, hoảng loạn kêu gào.
Anh dừng bước nói: “Không cần tôi tiễn thì cô tự đi đi”.
Nói rồi anh nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta.
“Anh…”
Lửa giận trong lòng cô ta đang cháy ngùn ngụt, thế nhưng cô ta lại không nói nên lời.
Hôm nay cô ta đã mất hết sạch mặt mũi rồi!
Một lúc sau, cô ta mới hậm hực dậm chân bình bịch: “Anh cứ chờ đó!”
Cô ta giận dữ xông thẳng ra ngoài cổng.
Trương Minh Vũ đắc ý mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Vô cùng xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Hôm nay các bàn ăn đều được thêm một món coi như lời xin lỗi của tôi”.
Tất cả đều sửng sốt.
Anh cũng không biết rốt cuộc Long Tam đã làm xong việc anh giao chưa.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Cái gì? Không phải cô chủ Hàn tự nguyện hả? Thằng ranh này chết chắc rồi!”
“Chậc chậc, câu ta dám vuốt râu hùm, điên thật rồi”.
“Đáng đời! Ai bảo không tự nhìn lại mình xem là loại người gì mà dám động tới cô chủ Hàn!”
…
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ.
Tất cả đều khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Hàn Thất Thất trở nên rét lạnh, lửa giận chực trào!
Toàn bộ sảnh lớn như bị đóng băng!
Dần dà, mười giây đã trôi qua…
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Ba mươi giây trôi qua…
Ngoài cổng vẫn vắng lặng như cũ.
Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Vẻ mặt giận dữ của Hàn Thất Thất dần biến mất, ngạc nhiên quay lại nhìn ngó.
Một lúc lâu sau, cổng khách sạn vẫn không một bóng người…
Đi đâu hết rồi?
Cô ta hoá đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin.
Đám người hóng hớt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện quái gì vậy?
“Có ai không? Người đâu?” Hàn Thất Thất lại tức giận gào ầm lên.
Hồi lâu sau, chẳng có ai đáp lại cô ta nửa lời…
Trong sảnh lớn cũng bị bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Cô ta đứng chết trân ở đó.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Cô còn không mau đập là tôi lại tiễn cô ra ngoài tiếp đấy”.
Hàn Thất Thất giận tới mức mặt đỏ tía tai!
Bao nhiêu người đang nhìn…
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời nào!
Anh bật cười mỉa mai: “Cô không nói gì thì tôi tiễn cô đi nhé”.
Dứt lời, anh cất bước tiến lên phía trước.
“Anh đừng qua đây! Anh…”
Hàn Thất Thất kinh hãi lùi lại về sau, hoảng loạn kêu gào.
Anh dừng bước nói: “Không cần tôi tiễn thì cô tự đi đi”.
Nói rồi anh nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta.
“Anh…”
Lửa giận trong lòng cô ta đang cháy ngùn ngụt, thế nhưng cô ta lại không nói nên lời.
Hôm nay cô ta đã mất hết sạch mặt mũi rồi!
Một lúc sau, cô ta mới hậm hực dậm chân bình bịch: “Anh cứ chờ đó!”
Cô ta giận dữ xông thẳng ra ngoài cổng.
Trương Minh Vũ đắc ý mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Vô cùng xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Hôm nay các bàn ăn đều được thêm một món coi như lời xin lỗi của tôi”.
Tất cả đều sửng sốt.
Bình luận facebook