Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152 Hôm nay đúng là có gặp!"
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lý Tuấn Nhất.
Lý Tuấn Nhất nhún vai, ngờ vực đáp: "Đâu có đâu, tôi nhận được điện thoại của Kiều Hân nên mới đến đây chứ".
Lời này vừa dứt, nụ cười của Lâm Tuấn Khải liền cứng đờ!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Sao... không giúp tôi?
Lâm Tuấn Khải sững sờ, không tin nổi nhìn Lý Tuấn Nhất, ánh mắt đầy vẻ hoang mang!
Lâm Kiều Hân lạnh mặt.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn là Lâm Tuấn Khải hạ độc!
Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sững sờ!
Sau khi hoàn hồn, ai ai cũng nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn Khải.
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ, anh còn muốn nói gì nữa không?"
Khóe miệng Lâm Tuấn Khải co giật, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán!
"Anh Lý, anh... anh đừng có đùa chứ! Chẳng phải tôi vừa chào tạm biệt anh sao!", Lâm Tuấn Khải hoảng hốt hỏi.
Lý Tuấn Nhất cũng hoang mang hỏi lại: "Đâu có đâu, hôm nay tôi đâu có gặp anh..."
Lâm Tuấn Khải đần người ra rồi!
Chẳng mấy chốc, Lý Tuấn Nhất vỗ đầu: "À đúng rồi! Hôm nay đúng là có gặp!"
Người nhà họ Lâm rối rít thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lâm Tuấn Khải mà hạ độc ông cụ thì bọn họ cũng không chấp nhận nổi.
Lâm Tuấn Khải thở hắt ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Anh ta sốt ruột nói: "Anh Lý, anh hù chết tôi rồi, anh mau nói giúp tôi đi!"
Lý Tuấn Nhất cười khẩy, hắn nói: "Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi vừa nhớ ra chúng ta vừa gặp nhau không lâu".
"Ban nãy, anh bảo tôi tặng Kiều Hân một củ nhân sâm, sau đó bỏ vào một túi bột màu nâu, anh còn bảo nhất định phải đưa cho Kiều Hân nữa".
Nói xong câu này, cả đại sảnh yên lặng như tờ!
Các khối cơ mặt của Lâm Tuấn Khải điên cuồng co giật!
Những người nhà họ Lâm khác lập tức trợn tròn mắt!
Củ nhân sâm và thứ bột màu nâu kia... chẳng nhẽ là của Lâm Tuấn Khải?
Mọi người đương nhiên đủ thông minh để hiểu mọi chuyện!
Lý Tuấn Nhất từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy củ nhân sâm kia, không thể nào nói dối được!
Vậy thì...
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Lâm Tuấn Khải!
Ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ vô cùng tận! Họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tuấn Khải thôi!
Lâm Quốc Long sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O, không dám tin!
Lâm Tuấn Khải cúi đầu, cơ thể run rẩy, đầu quay mòng mòng!
Lý Tuấn Nhất nhún vai, ngờ vực đáp: "Đâu có đâu, tôi nhận được điện thoại của Kiều Hân nên mới đến đây chứ".
Lời này vừa dứt, nụ cười của Lâm Tuấn Khải liền cứng đờ!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Sao... không giúp tôi?
Lâm Tuấn Khải sững sờ, không tin nổi nhìn Lý Tuấn Nhất, ánh mắt đầy vẻ hoang mang!
Lâm Kiều Hân lạnh mặt.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn là Lâm Tuấn Khải hạ độc!
Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sững sờ!
Sau khi hoàn hồn, ai ai cũng nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn Khải.
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ, anh còn muốn nói gì nữa không?"
Khóe miệng Lâm Tuấn Khải co giật, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán!
"Anh Lý, anh... anh đừng có đùa chứ! Chẳng phải tôi vừa chào tạm biệt anh sao!", Lâm Tuấn Khải hoảng hốt hỏi.
Lý Tuấn Nhất cũng hoang mang hỏi lại: "Đâu có đâu, hôm nay tôi đâu có gặp anh..."
Lâm Tuấn Khải đần người ra rồi!
Chẳng mấy chốc, Lý Tuấn Nhất vỗ đầu: "À đúng rồi! Hôm nay đúng là có gặp!"
Người nhà họ Lâm rối rít thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lâm Tuấn Khải mà hạ độc ông cụ thì bọn họ cũng không chấp nhận nổi.
Lâm Tuấn Khải thở hắt ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Anh ta sốt ruột nói: "Anh Lý, anh hù chết tôi rồi, anh mau nói giúp tôi đi!"
Lý Tuấn Nhất cười khẩy, hắn nói: "Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi vừa nhớ ra chúng ta vừa gặp nhau không lâu".
"Ban nãy, anh bảo tôi tặng Kiều Hân một củ nhân sâm, sau đó bỏ vào một túi bột màu nâu, anh còn bảo nhất định phải đưa cho Kiều Hân nữa".
Nói xong câu này, cả đại sảnh yên lặng như tờ!
Các khối cơ mặt của Lâm Tuấn Khải điên cuồng co giật!
Những người nhà họ Lâm khác lập tức trợn tròn mắt!
Củ nhân sâm và thứ bột màu nâu kia... chẳng nhẽ là của Lâm Tuấn Khải?
Mọi người đương nhiên đủ thông minh để hiểu mọi chuyện!
Lý Tuấn Nhất từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy củ nhân sâm kia, không thể nào nói dối được!
Vậy thì...
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Lâm Tuấn Khải!
Ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ vô cùng tận! Họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tuấn Khải thôi!
Lâm Quốc Long sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O, không dám tin!
Lâm Tuấn Khải cúi đầu, cơ thể run rẩy, đầu quay mòng mòng!
Bình luận facebook