Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11: Anh ấy là chồng tôi
Câu nói này thật quá quắt!
Ánh mắt lạnh lẽo quét tới người Lâm Tuấn Khải.
Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Anh hai nói vậy có ý gì?”
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Tôi nói không đúng sao? Cô hỏi cả nhà họ Lâm này đi, có ai coi cậu ta là người không?”
“Chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!”
Lâm Kiều Hân lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Lâm Tuấn Khải, anh đừng quá đáng!”
“Anh ấy là chồng tôi!”
“Từ ngày chúng tôi kết hôn, anh ấy đã trở thành người nhà họ Lâm chúng ta rồi!”
“Cuộc hôn nhân này là ông nội đặt ra! Anh đang nghi ngờ ông nội hả?”
Lời nói sắc bén, khí thế hùng hồn.
Mấy câu nói này khiến Lâm Tuấn Khải nghẹn họng không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng.
Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Kiều Hân sẽ ra mặt nói giúp mình.
Nhất là câu nói “Anh ấy là chồng tôi” khiến tim anh bị kích động một cách khó hiểu.
Lâm Quốc Phong quát ầm lên: “Đủ rồi!”
“Đừng làm mất mặt nhà họ Lâm trước nơi đông người như vậy!”
Bấy giờ Lâm Kiều Hân và Lâm Tuấn Khải mới chậm rãi trở về chỗ.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Ông ta do dự hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng hỏi: “Trương Minh Vũ, cậu có chắc muốn nhận nhiệm vụ quan trọng tìm thần y Thanh Duyệt không?”
Anh bật cười đáp: “Có, để cháu đi”.
Giọng điệu này khiến mọi người càng thêm mỉa mai.
“Đúng là không biết trời cao đất dày! Hôm nay thằng vô dụng này uống nhầm thuốc rồi à?”
“Buồn cười chết mất, cậu ta còn muốn tìm thần y nữa chứ! Sao không lên trời luôn đi? Làm mất hết thể diện của nhà họ Lâm chúng ta rồi!”
“Ai cho thằng ăn hại này cái gan đó vậy? Con mẹ nó thật buồn nôn!”
…
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, đến cả người ngoài cũng không nhịn được chỉ trỏ.
Lâm Kiều Hân nhíu mày nhưng vẫn chẳng thể nói được gì
Lâm Quốc Phong đảo mắt nhìn từng người nhà họ Lâm, hi vọng có một người dám đứng ra nhận nhiệm vụ, ai cũng được!
Nhưng cuối cùng, ông ta tuyệt vọng.
Có nhìn rớt tròng mắt cũng chẳng có hy vọng gì!
“Được rồi, nhiệm vụ tìm thần y giao cho cậu đấy. Mấy ngày này nhà họ Lâm chúng tôi sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ cậu, mong cậu đừng làm chúng tôi thất vọng”.
Lâm Quốc Phong thầm thở dài một tiếng, mệt mỏi nói.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Bác cả yên tâm, cháu nhất định có thể tìm được người về”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.
Lâm Kiều Hân cúi gằm đầu xuống, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Lâm Tuấn Khải không nhịn được châm chọc: “Nếu không tìm được, tốt nhất mày đừng có về nữa! Tìm bừa một toà nhà nhảy xuống đi, đỡ làm nhà họ Lâm bọn tao mất mặt!”
Trương Minh Vũ cau mày.
Chuyện vừa rồi vẫn chưa được giải quyết xong, bây giờ lại còn dám khiêu khích anh.
“Xem ra anh họ không tin tôi sẽ tìm được thần y”, anh bật cười nói.
Vẻ mỉa mai trong mắt Lâm Tuấn Khải càng thêm nồng đậm. Anh ta khinh bỉ nói: “Tin mày? Dù là bảo con chó ra ngoài đi tìm tao còn tin nó hơn mày nhiều!”
“Tự mày không biết mình là loại người gì hả?”
Anh ta nói xong, xung quanh lập tức vang lên một trận cười vang.
Trương Minh Vũ cũng không giận, nhếch miệng cười đáp: “Vậy hả? Hay là chúng ta đánh cược thử xem?”
Lâm Tuấn Khải chán ghét nói: “Mày cũng xứng đánh cược với tao chắc?”
Anh ra vẻ không quan tâm nói: “Không dám thì thôi”.
Nói xong còn quay lại trở về đứng sau lưng Lâm Kiều Hân.
Lâm Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi, lòng mang thù hận!
Không ngờ anh ta lại bị Trương Minh Vũ chèn ép tước mặt bao người!
Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới lạnh giọng nói: “Được! Mày muốn cược thế nào?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Rất đơn giản. Anh thua thì phải giao hết quyền lợi của mình trong tập đoàn Lâm Thị cho Kiều Hân”.
Hự!
Tất cả mọi người lấy làm sợ hãi trước câu nói này.
Lâm Kiều Hân ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh, không dám tin vào tai mình.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Tao hỏi là nếu mày thua!”
Trương Minh Vũ giơ tay tỏ vẻ bình thản: “Nếu tôi thua thì sẽ ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lâm, anh thấy sao?”
Nói rồi cười tít mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.
Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi!
Trương Minh Vũ điên rồi sao?
Bao nhiêu năm nay, toàn bộ người nhà họ Lâm đều hi vọng anh cút đi. Nếu không có ông cụ Lâm bảo vệ, làm sao anh có thể ở lại đến ngày hôm nay?
Bây giờ lại còn… chủ động đề nghị ly hôn?
Thoáng chốc, không ít người nhà họ Lâm đều hưng phấn hẳn lên.
Lâm Tuấn Khải cũng sáng rực hai mắt, dứt khoát đồng ý: “Được, nói lời giữ lời!”
Đường Quốc Trung chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói: “Sau bảy ngày thuốc sẽ hết tác dụng. Đến lúc đó dù là thần tiên giáng trần cũng khó mà cứu nổi”.
Trương Minh Vũ cười nói: “Yên tâm, không cần bảy ngày đâu”.
Nghe thấy anh nói vậy, mọi người lại thi nhau nở nụ cười châm chọc.
Trong mắt bọn họ, anh đã trở thành một thằng hề.
Lâm Kiều Hân cũng không chịu nổi nữa. Cô cố gắng bảo vệ, còn Trương Minh vũ thì…
Cô cắn răng, lạnh lùng quay lưng đi ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ cũng đành lặng lẽ đi theo sau.
Bọn họ nhanh chóng đi tới một nơi vắng người. Lâm Kiều Hân đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ đứng lại, lòng thầm thở dài.
Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô: “Trương Minh Vũ anh giỏi giang quá nhỉ. Bây giờ đến cả chuyện lớn như vậy cũng dám ôm vào người đúng không?”
Anh mỉm cười nói: “Dù sao thua cũng đúng ý cô, còn nếu thắng chẳng phải cô sẽ giàu to sao?”
Ánh mắt Lâm Kiều Hân càng thêm rét lạnh: “Anh nghĩ anh thắng được sao?”
“Anh có biết hậu quả khi anh thua là gì không?”
“Là nhà họ Lâm sẽ lại bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió! Không còn ai muốn hợp tác với chúng tôi nữa!”
Trương Minh Vũ nghe xong, thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật!”
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi mới cúi người thì thầm: “Thật ra thần y Thanh Duyệt là một trong những người thân thiết nhất với tôi!”
Sau đó, anh tươi cười nhìn cô.
Lâm Kiều Hân chết sững tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt toé ra lửa giận.
Cô nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Chút ảo tưởng cuối cùng về Trương Minh Vũ trong cô cũng hoàn toàn bị phá huỷ!
Nói xong, cô giận dữ quay người bỏ đi.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.
Mình nói thật mà…
Người khác còn lâu mình mới nói, sao lại không chịu tin mình chứ…
Người phụ nữ tự tin quả thực rất khó đối phó…
Trương Minh Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định về chỗ ở của Tô Mang trước đã.
Anh đang định lôi điện thoại ra thì thấy chiếc Rolls - Royce Phantom đã đỗ lại ngay trước mặt.
Trương Minh Vũ giật nảy mình, cảnh giác nhìn quanh rồi vội vàng chui tọt vào trong xe, lo sợ nói: “Đi mau đi, đừng để người khác trông thấy”.
Vệ sĩ cũng phải cạn lời.
Ai cũng coi việc được ngồi lên chiếc xe này là vinh quang to lớn.
Trương Minh Vũ này…
Câu nói này thật quá quắt!
Ánh mắt lạnh lẽo quét tới người Lâm Tuấn Khải.
Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Anh hai nói vậy có ý gì?”
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Tôi nói không đúng sao? Cô hỏi cả nhà họ Lâm này đi, có ai coi cậu ta là người không?”
“Chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!”
Lâm Kiều Hân lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Lâm Tuấn Khải, anh đừng quá đáng!”
“Anh ấy là chồng tôi!”
“Từ ngày chúng tôi kết hôn, anh ấy đã trở thành người nhà họ Lâm chúng ta rồi!”
“Cuộc hôn nhân này là ông nội đặt ra! Anh đang nghi ngờ ông nội hả?”
Lời nói sắc bén, khí thế hùng hồn.
Mấy câu nói này khiến Lâm Tuấn Khải nghẹn họng không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng.
Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Kiều Hân sẽ ra mặt nói giúp mình.
Nhất là câu nói “Anh ấy là chồng tôi” khiến tim anh bị kích động một cách khó hiểu.
Lâm Quốc Phong quát ầm lên: “Đủ rồi!”
“Đừng làm mất mặt nhà họ Lâm trước nơi đông người như vậy!”
Bấy giờ Lâm Kiều Hân và Lâm Tuấn Khải mới chậm rãi trở về chỗ.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Ông ta do dự hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng hỏi: “Trương Minh Vũ, cậu có chắc muốn nhận nhiệm vụ quan trọng tìm thần y Thanh Duyệt không?”
Anh bật cười đáp: “Có, để cháu đi”.
Giọng điệu này khiến mọi người càng thêm mỉa mai.
“Đúng là không biết trời cao đất dày! Hôm nay thằng vô dụng này uống nhầm thuốc rồi à?”
“Buồn cười chết mất, cậu ta còn muốn tìm thần y nữa chứ! Sao không lên trời luôn đi? Làm mất hết thể diện của nhà họ Lâm chúng ta rồi!”
“Ai cho thằng ăn hại này cái gan đó vậy? Con mẹ nó thật buồn nôn!”
…
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, đến cả người ngoài cũng không nhịn được chỉ trỏ.
Lâm Kiều Hân nhíu mày nhưng vẫn chẳng thể nói được gì
Lâm Quốc Phong đảo mắt nhìn từng người nhà họ Lâm, hi vọng có một người dám đứng ra nhận nhiệm vụ, ai cũng được!
Nhưng cuối cùng, ông ta tuyệt vọng.
Có nhìn rớt tròng mắt cũng chẳng có hy vọng gì!
“Được rồi, nhiệm vụ tìm thần y giao cho cậu đấy. Mấy ngày này nhà họ Lâm chúng tôi sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ cậu, mong cậu đừng làm chúng tôi thất vọng”.
Lâm Quốc Phong thầm thở dài một tiếng, mệt mỏi nói.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Bác cả yên tâm, cháu nhất định có thể tìm được người về”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.
Lâm Kiều Hân cúi gằm đầu xuống, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Lâm Tuấn Khải không nhịn được châm chọc: “Nếu không tìm được, tốt nhất mày đừng có về nữa! Tìm bừa một toà nhà nhảy xuống đi, đỡ làm nhà họ Lâm bọn tao mất mặt!”
Trương Minh Vũ cau mày.
Chuyện vừa rồi vẫn chưa được giải quyết xong, bây giờ lại còn dám khiêu khích anh.
“Xem ra anh họ không tin tôi sẽ tìm được thần y”, anh bật cười nói.
Vẻ mỉa mai trong mắt Lâm Tuấn Khải càng thêm nồng đậm. Anh ta khinh bỉ nói: “Tin mày? Dù là bảo con chó ra ngoài đi tìm tao còn tin nó hơn mày nhiều!”
“Tự mày không biết mình là loại người gì hả?”
Anh ta nói xong, xung quanh lập tức vang lên một trận cười vang.
Trương Minh Vũ cũng không giận, nhếch miệng cười đáp: “Vậy hả? Hay là chúng ta đánh cược thử xem?”
Lâm Tuấn Khải chán ghét nói: “Mày cũng xứng đánh cược với tao chắc?”
Anh ra vẻ không quan tâm nói: “Không dám thì thôi”.
Nói xong còn quay lại trở về đứng sau lưng Lâm Kiều Hân.
Lâm Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi, lòng mang thù hận!
Không ngờ anh ta lại bị Trương Minh Vũ chèn ép tước mặt bao người!
Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới lạnh giọng nói: “Được! Mày muốn cược thế nào?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Rất đơn giản. Anh thua thì phải giao hết quyền lợi của mình trong tập đoàn Lâm Thị cho Kiều Hân”.
Hự!
Tất cả mọi người lấy làm sợ hãi trước câu nói này.
Lâm Kiều Hân ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh, không dám tin vào tai mình.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Tao hỏi là nếu mày thua!”
Trương Minh Vũ giơ tay tỏ vẻ bình thản: “Nếu tôi thua thì sẽ ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lâm, anh thấy sao?”
Nói rồi cười tít mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.
Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi!
Trương Minh Vũ điên rồi sao?
Bao nhiêu năm nay, toàn bộ người nhà họ Lâm đều hi vọng anh cút đi. Nếu không có ông cụ Lâm bảo vệ, làm sao anh có thể ở lại đến ngày hôm nay?
Bây giờ lại còn… chủ động đề nghị ly hôn?
Thoáng chốc, không ít người nhà họ Lâm đều hưng phấn hẳn lên.
Lâm Tuấn Khải cũng sáng rực hai mắt, dứt khoát đồng ý: “Được, nói lời giữ lời!”
Đường Quốc Trung chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói: “Sau bảy ngày thuốc sẽ hết tác dụng. Đến lúc đó dù là thần tiên giáng trần cũng khó mà cứu nổi”.
Trương Minh Vũ cười nói: “Yên tâm, không cần bảy ngày đâu”.
Nghe thấy anh nói vậy, mọi người lại thi nhau nở nụ cười châm chọc.
Trong mắt bọn họ, anh đã trở thành một thằng hề.
Lâm Kiều Hân cũng không chịu nổi nữa. Cô cố gắng bảo vệ, còn Trương Minh vũ thì…
Cô cắn răng, lạnh lùng quay lưng đi ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ cũng đành lặng lẽ đi theo sau.
Bọn họ nhanh chóng đi tới một nơi vắng người. Lâm Kiều Hân đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ đứng lại, lòng thầm thở dài.
Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô: “Trương Minh Vũ anh giỏi giang quá nhỉ. Bây giờ đến cả chuyện lớn như vậy cũng dám ôm vào người đúng không?”
Anh mỉm cười nói: “Dù sao thua cũng đúng ý cô, còn nếu thắng chẳng phải cô sẽ giàu to sao?”
Ánh mắt Lâm Kiều Hân càng thêm rét lạnh: “Anh nghĩ anh thắng được sao?”
“Anh có biết hậu quả khi anh thua là gì không?”
“Là nhà họ Lâm sẽ lại bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió! Không còn ai muốn hợp tác với chúng tôi nữa!”
Trương Minh Vũ nghe xong, thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật!”
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi mới cúi người thì thầm: “Thật ra thần y Thanh Duyệt là một trong những người thân thiết nhất với tôi!”
Sau đó, anh tươi cười nhìn cô.
Lâm Kiều Hân chết sững tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt toé ra lửa giận.
Cô nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Chút ảo tưởng cuối cùng về Trương Minh Vũ trong cô cũng hoàn toàn bị phá huỷ!
Nói xong, cô giận dữ quay người bỏ đi.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.
Mình nói thật mà…
Người khác còn lâu mình mới nói, sao lại không chịu tin mình chứ…
Người phụ nữ tự tin quả thực rất khó đối phó…
Trương Minh Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định về chỗ ở của Tô Mang trước đã.
Anh đang định lôi điện thoại ra thì thấy chiếc Rolls - Royce Phantom đã đỗ lại ngay trước mặt.
Trương Minh Vũ giật nảy mình, cảnh giác nhìn quanh rồi vội vàng chui tọt vào trong xe, lo sợ nói: “Đi mau đi, đừng để người khác trông thấy”.
Vệ sĩ cũng phải cạn lời.
Ai cũng coi việc được ngồi lên chiếc xe này là vinh quang to lớn.
Trương Minh Vũ này…
Bình luận facebook