Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156 "Được thôi, tôi rất vinh dự"
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân dừng bước, đầu hơi cúi xuống.
Đây là lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân đang cảm thấy rất rối, cô nói nhỏ: "À thì... xin lỗi anh, tôi hiểu lầm anh rồi".
Câu nói này đã đánh vào điểm yếu trong tim Trương Minh Vũ.
Anh không biết tại sao tự nhiên cảm thấy mềm lòng.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Không sao, giải quyết được mọi chuyện là được rồi, không có gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm cả".
"Tôi quen rồi".
Ba từ cuối cùng khiến Lâm Kiều Hân cảm thấy chua xót.
Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã sống thế nào vậy?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới nói nhỏ: "Vậy thì... tôi có thể mời anh ăn bữa cơm được không?"
Giọng nói của cô mặc dù vẫn lạnh lẽo như trước nhưng ngữ khí thì mềm mại hơn nhiều rồi.
Trương Minh Vũ vốn định từ chối.
Nhưng nhìn thấy vẻ hổ thẹn của cô, tự nhiên anh thấy đau lòng.
"Được thôi, tôi rất vinh dự", Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Lâm Kiều Hân cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Lâm, cô liền lái xe đưa Trương Minh Vũ đi.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lái, cảm thấy hơi khó chịu.
Bao nhiêu năm nay hình như anh chưa ngồi ghế này bao giờ...
Lâm Kiều Hân vốn rất khiêm tốn, lại thêm gia tộc không làm ăn phát đạt nên chỉ lái một chiếc xe bình thường.
Không bao lâu sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sao lại đến khách sạn Hồng Thái vậy.
Bây giờ với tình cảnh của nhà họ Lâm, nơi như thế này là quá đắt đỏ.
Lâm Kiều Hân xuống xe, Trương Minh Vũ cũng chỉ đi theo vào trong khách sạn.
"Hoan nghênh hai vị, mời hai vị..."
Nhân viên phục vụ mỉm cười cúi đầu, nhưng chưa nói hết đã nhìn thấy Trương Minh Vũ ở đằng sau.
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Cô ấy là nhân viên phục vụ bị Triệu Hưng Thuần bắt nạt hôm qua.
Sau khi hoàn hồn lại mới theo bản năng chào hỏi.
Trương Minh Vũ vội vàng nháy mắt!
Anh cũng không muốn thể hiện thực lực trước mặt nhà họ Lâm, huống hồ nếu nguy hiểm ập tới, Trương Minh Vũ núp trong bóng tối sẽ tiện hơn.
Nhân viên phục vụ sững sờ, giờ mới phản ứng lại.
Lâm Kiều Hân nói: "Có phòng riêng không, chuẩn bị cho tôi một phòng".
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Được ạ!"
Nhưng Trương Minh Vũ lại sợ giật mình!
Hai người đâu cần phòng riêng làm gì, đắt quá...
Đây là lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân đang cảm thấy rất rối, cô nói nhỏ: "À thì... xin lỗi anh, tôi hiểu lầm anh rồi".
Câu nói này đã đánh vào điểm yếu trong tim Trương Minh Vũ.
Anh không biết tại sao tự nhiên cảm thấy mềm lòng.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Không sao, giải quyết được mọi chuyện là được rồi, không có gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm cả".
"Tôi quen rồi".
Ba từ cuối cùng khiến Lâm Kiều Hân cảm thấy chua xót.
Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã sống thế nào vậy?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới nói nhỏ: "Vậy thì... tôi có thể mời anh ăn bữa cơm được không?"
Giọng nói của cô mặc dù vẫn lạnh lẽo như trước nhưng ngữ khí thì mềm mại hơn nhiều rồi.
Trương Minh Vũ vốn định từ chối.
Nhưng nhìn thấy vẻ hổ thẹn của cô, tự nhiên anh thấy đau lòng.
"Được thôi, tôi rất vinh dự", Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Lâm Kiều Hân cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Lâm, cô liền lái xe đưa Trương Minh Vũ đi.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lái, cảm thấy hơi khó chịu.
Bao nhiêu năm nay hình như anh chưa ngồi ghế này bao giờ...
Lâm Kiều Hân vốn rất khiêm tốn, lại thêm gia tộc không làm ăn phát đạt nên chỉ lái một chiếc xe bình thường.
Không bao lâu sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sao lại đến khách sạn Hồng Thái vậy.
Bây giờ với tình cảnh của nhà họ Lâm, nơi như thế này là quá đắt đỏ.
Lâm Kiều Hân xuống xe, Trương Minh Vũ cũng chỉ đi theo vào trong khách sạn.
"Hoan nghênh hai vị, mời hai vị..."
Nhân viên phục vụ mỉm cười cúi đầu, nhưng chưa nói hết đã nhìn thấy Trương Minh Vũ ở đằng sau.
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Cô ấy là nhân viên phục vụ bị Triệu Hưng Thuần bắt nạt hôm qua.
Sau khi hoàn hồn lại mới theo bản năng chào hỏi.
Trương Minh Vũ vội vàng nháy mắt!
Anh cũng không muốn thể hiện thực lực trước mặt nhà họ Lâm, huống hồ nếu nguy hiểm ập tới, Trương Minh Vũ núp trong bóng tối sẽ tiện hơn.
Nhân viên phục vụ sững sờ, giờ mới phản ứng lại.
Lâm Kiều Hân nói: "Có phòng riêng không, chuẩn bị cho tôi một phòng".
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Được ạ!"
Nhưng Trương Minh Vũ lại sợ giật mình!
Hai người đâu cần phòng riêng làm gì, đắt quá...
Bình luận facebook