Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168 Đây là… đang làm cái gì?
Cô ta cười lạnh một tiếng, khiêu khích hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Trương Minh Vũ cả giận doạ nạt: “Nếu cô không đi tôi sẽ báo công an”.
Nghe anh nói vậy, cô ta lại cười phá lên: “Ha ha ha!”
Trương Minh Vũ khó hiểu ngẩng đầu.
Ánh mắt Hàn Thất Thất sáng lấp lánh, phấn khích nói: “Anh không nghe lời thì tôi báo công an”.
Anh bị lời này của cô ta doạ sợ hết hồn!
Cái nụ cười xấu xa này, ánh mắt gian xảo này…
Trông cô ta chẳng giống người tốt chút nào!
Mãi lâu sau, anh mới đờ đẫn hỏi: “Cô báo công an làm gì?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Cái đó thì anh không cần biết. Dù sao thì anh mà không chịu nghe lời, tôi sẽ báo công an”.
“Đến lúc đó anh không chỉ bị mất thời gian, mà danh tiếng của khách sạn nhà anh cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Anh… có muốn thử không?”
Dứt lời, cô ta nhìn anh với ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Trương Minh Vũ chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng nghĩ mãi không ra là chuyện gì.
Cô ta báo công an làm quái gì?
Cô ta xông vào phòng làm việc của anh ở khách sạn của anh, quấy rầy anh làm việc mà còn đòi báo công an?
Anh cũng bắt đầu nổi giận, lạnh giọng đáp: “Được thôi! Thử thì thử!”
Anh không tin giữa ban ngày ban mặt, Hàn Thất Thất còn có thể đổi trắng thay đen.
Cô ta tỏ ra vui sướng như đạt được mục đích: “Được, tự anh nói đấy nhé! Sau này đừng có hối hận”.
Dứt lời, cô ta dập tắt điếu thuốc, chậm rãi vươn tay ra sau.
Cô ta nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc đuôi ngựa ở sau đầu trước ánh nhìn ngơ ngác của Trương Minh Vũ.
Mái tóc màu xanh lá bị xoã tung.
Từ lúc bắt đầu, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta đặt tay lên đầu, khẽ vò rối tóc.
Mái tóc nhanh chóng bị vò đến rối tinh rối mù.
Trương Minh Vũ kinh hãi nhìn cô ta.
Đây là… đang làm cái gì?
Hàn Thất Thất nhếch miệng cười, duỗi ngón tay chậm rãi kéo quai áo trên vai… xuống!
Bờ vai trắng nõn mê người tức thì lộ ra ngoài.
Một bên quai áo bị cởi ra nên chiếc áo cũng bị xê dịch, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt mờ mịt!
Tiếp đó, Hàn Thất Thất đứng bật dậy chạy ra mở cửa phòng, gào ầm lên: “Bớ người ta có kẻ sàm sỡ!”
Con mẹ nó!
Trương Minh Vũ cả giận doạ nạt: “Nếu cô không đi tôi sẽ báo công an”.
Nghe anh nói vậy, cô ta lại cười phá lên: “Ha ha ha!”
Trương Minh Vũ khó hiểu ngẩng đầu.
Ánh mắt Hàn Thất Thất sáng lấp lánh, phấn khích nói: “Anh không nghe lời thì tôi báo công an”.
Anh bị lời này của cô ta doạ sợ hết hồn!
Cái nụ cười xấu xa này, ánh mắt gian xảo này…
Trông cô ta chẳng giống người tốt chút nào!
Mãi lâu sau, anh mới đờ đẫn hỏi: “Cô báo công an làm gì?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Cái đó thì anh không cần biết. Dù sao thì anh mà không chịu nghe lời, tôi sẽ báo công an”.
“Đến lúc đó anh không chỉ bị mất thời gian, mà danh tiếng của khách sạn nhà anh cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Anh… có muốn thử không?”
Dứt lời, cô ta nhìn anh với ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Trương Minh Vũ chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng nghĩ mãi không ra là chuyện gì.
Cô ta báo công an làm quái gì?
Cô ta xông vào phòng làm việc của anh ở khách sạn của anh, quấy rầy anh làm việc mà còn đòi báo công an?
Anh cũng bắt đầu nổi giận, lạnh giọng đáp: “Được thôi! Thử thì thử!”
Anh không tin giữa ban ngày ban mặt, Hàn Thất Thất còn có thể đổi trắng thay đen.
Cô ta tỏ ra vui sướng như đạt được mục đích: “Được, tự anh nói đấy nhé! Sau này đừng có hối hận”.
Dứt lời, cô ta dập tắt điếu thuốc, chậm rãi vươn tay ra sau.
Cô ta nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc đuôi ngựa ở sau đầu trước ánh nhìn ngơ ngác của Trương Minh Vũ.
Mái tóc màu xanh lá bị xoã tung.
Từ lúc bắt đầu, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta đặt tay lên đầu, khẽ vò rối tóc.
Mái tóc nhanh chóng bị vò đến rối tinh rối mù.
Trương Minh Vũ kinh hãi nhìn cô ta.
Đây là… đang làm cái gì?
Hàn Thất Thất nhếch miệng cười, duỗi ngón tay chậm rãi kéo quai áo trên vai… xuống!
Bờ vai trắng nõn mê người tức thì lộ ra ngoài.
Một bên quai áo bị cởi ra nên chiếc áo cũng bị xê dịch, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt mờ mịt!
Tiếp đó, Hàn Thất Thất đứng bật dậy chạy ra mở cửa phòng, gào ầm lên: “Bớ người ta có kẻ sàm sỡ!”
Con mẹ nó!
Bình luận facebook