Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180 Cô bắt đầu thầm tự trách.
Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng quá nên cười nói: "Đúng rồi, lần này cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, mím môi.
Do dự mãi cô cuối cùng mới nói: "Trương Minh Vũ, lần này tôi muốn nói lời xin lỗi với anh, anh đã cứu ông nội tôi hai lần, nhưng tôi..."
Trương Minh Vũ lúc này mới hiểu ra Lâm Kiều Hân vẫn luôn để ý chuyện này.
"Không cần xin lỗi, chuyện đã qua rồi, đúng rồi, ông cụ thế nào rồi?", Trương Minh Vũ cười rồi chuyển chủ đề.
Anh cũng không muốn nói chuyện này nữa.
Chuyện giữa hai người không đến mức ai đúng ai sai, nên hay không nên làm thế nào, ai nợ ai.
Nếu muốn duy trì tình cảm thì nhất định phải có một bên cam tâm tình nguyện.
Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp, cô đáp: "Ông nội tỉnh rồi, viện trưởng Đường cũng bảo không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ ông hơi yếu, cần phải điều dưỡng thêm một khoảng thời gian".
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Thế là được rồi".
Lâm Kiều Hân mím môi, tiếp tục nói: "Ông còn bảo... muốn gặp anh, anh... định bao giờ về vậy?"
Lời này có hai nghĩa.
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không hiểu được, anh cười nói: "Cái này cũng chưa chắc, có điều tôi chắc chắn sẽ đến gặp ông cụ".
Dù sao còn chưa xử lý xong chuyện của sư phụ, vẫn cần phải tiếp xúc nhiều với ông cụ.
Lâm Kiều Hân sững sờ một lúc, trong mắt lóe lên sự thất vọng.
Không phải cô lưu luyến Trương Minh Vũ, mà là vì sự hiểu nhầm của cô đã đẩy Trương Minh Vũ ra khỏi nhà họ Lâm.
Cô bắt đầu thầm tự trách.
Huống hồ Trương Minh Vũ đã cứu ông cụ Lâm hai lần...
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu ăn.
Mệt mỏi một ngày, Trương Minh Vũ cũng đói chết rồi.
Mới ăn được mấy miếng, Lâm Kiều Hân đã hạ đũa xuống, ánh mắt vẫn vô cùng bối rối.
Trương Minh Vũ không để ý đến điều đó.
Đợi đến khi anh hạ đũa xuống, giọng nói đầy sự phức tạp của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Trương Minh Vũ... anh... anh có thể về nhà họ Lâm với tôi không?"
"Tôi biết lúc trước nhà họ Lâm có lỗi với anh, tôi cũng xin lỗi anh".
"Nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể cho nhà họ Lâm một cơ hội để bù đắp cho anh..."
Lời này xuất phát từ sâu trong đáy lòng Lâm Kiều Hân, vô cùng ấm áp.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh không ngờ cô nữ thần lạnh lùng Lâm Kiều Hân này lại có thể thốt ra một câu nói ấm áp như thế.
Lại còn là nói với anh...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng quá nên cười nói: "Đúng rồi, lần này cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, mím môi.
Do dự mãi cô cuối cùng mới nói: "Trương Minh Vũ, lần này tôi muốn nói lời xin lỗi với anh, anh đã cứu ông nội tôi hai lần, nhưng tôi..."
Trương Minh Vũ lúc này mới hiểu ra Lâm Kiều Hân vẫn luôn để ý chuyện này.
"Không cần xin lỗi, chuyện đã qua rồi, đúng rồi, ông cụ thế nào rồi?", Trương Minh Vũ cười rồi chuyển chủ đề.
Anh cũng không muốn nói chuyện này nữa.
Chuyện giữa hai người không đến mức ai đúng ai sai, nên hay không nên làm thế nào, ai nợ ai.
Nếu muốn duy trì tình cảm thì nhất định phải có một bên cam tâm tình nguyện.
Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp, cô đáp: "Ông nội tỉnh rồi, viện trưởng Đường cũng bảo không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ ông hơi yếu, cần phải điều dưỡng thêm một khoảng thời gian".
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Thế là được rồi".
Lâm Kiều Hân mím môi, tiếp tục nói: "Ông còn bảo... muốn gặp anh, anh... định bao giờ về vậy?"
Lời này có hai nghĩa.
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không hiểu được, anh cười nói: "Cái này cũng chưa chắc, có điều tôi chắc chắn sẽ đến gặp ông cụ".
Dù sao còn chưa xử lý xong chuyện của sư phụ, vẫn cần phải tiếp xúc nhiều với ông cụ.
Lâm Kiều Hân sững sờ một lúc, trong mắt lóe lên sự thất vọng.
Không phải cô lưu luyến Trương Minh Vũ, mà là vì sự hiểu nhầm của cô đã đẩy Trương Minh Vũ ra khỏi nhà họ Lâm.
Cô bắt đầu thầm tự trách.
Huống hồ Trương Minh Vũ đã cứu ông cụ Lâm hai lần...
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu ăn.
Mệt mỏi một ngày, Trương Minh Vũ cũng đói chết rồi.
Mới ăn được mấy miếng, Lâm Kiều Hân đã hạ đũa xuống, ánh mắt vẫn vô cùng bối rối.
Trương Minh Vũ không để ý đến điều đó.
Đợi đến khi anh hạ đũa xuống, giọng nói đầy sự phức tạp của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Trương Minh Vũ... anh... anh có thể về nhà họ Lâm với tôi không?"
"Tôi biết lúc trước nhà họ Lâm có lỗi với anh, tôi cũng xin lỗi anh".
"Nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể cho nhà họ Lâm một cơ hội để bù đắp cho anh..."
Lời này xuất phát từ sâu trong đáy lòng Lâm Kiều Hân, vô cùng ấm áp.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh không ngờ cô nữ thần lạnh lùng Lâm Kiều Hân này lại có thể thốt ra một câu nói ấm áp như thế.
Lại còn là nói với anh...
Bình luận facebook