Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217 Cô ta đi rồi sao?
“Tức là… đây là một thế lực khác sao?”, Trương Minh Vũ tròn mắt hỏi.
Dự cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Long Tâm gật đầu nói: “Không có gì bất ngờ thì chắc là vậy”.
Anh cau mày, tâm trí càng thêm hỗn loạn.
Rốt cuộc nhà họ Lâm đã đắc tội ai?
Người của Thần Ẩn thì rõ rồi, tuy họ bắt cóc Lâm Kiều Hân nhưng mục đích vẫn nhằm vào nhà họ Lâm.
Nhưng còn trưởng khoa Bạch, hình như ông ta chỉ muốn đối phó Lâm Kiều Hân…
Haiz.
Nghĩ ngợi một hồi, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, không nghĩ ra được manh mối gì.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.
Lúc xuống xe, anh trông thấy mấy chiếc xe tải đang chở một đống tủ đồ rời đi.
Đợi Long Tam đi khỏi, Trương Minh Vũ cũng cất bước vào trong.
Anh ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện bên trong khách sạn đã được chia thành các khu riêng biệt. Mấy phòng ăn riêng và bàn ăn ở trong cùng đều đã được tách ra độc lập với nhau.
Dường như bên đó vừa mới trang trí xong xuôi, thế nhưng khách hàng vẫn tấp nập ùa vào.
Anh bật cười, tò mò tới gần.
Sau khi bước qua hàng rào chắn, anh mới nhìn thấy rõ toàn cảnh bên này.
Phong cách bài trí đã thay đổi hoàn toàn, màu chủ đạo là trắng đen kết hợp.
Từ giấy dán tường, thảm chân và bàn ghế, thậm chí đến cả bóng đèn cũng đồng loạt thay đổi!
Rõ ràng nơi đây đang được trang trí theo độ tuổi của anh!
Vừa nhìn một cái đã cảm nhận được sự rộng rãi, phóng khoáng!
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ vẫn sẽ nhìn ra được hơi thở tươi mới của tuổi trẻ!
Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, vô cùng hài lòng!
Không ngờ Hàn Thất Thất lại là một nhà thiết kế nội thất tài ba!
Anh bắt đầu thấy hứng thú, đột nhiên có cảm giác chuyện này rất có triển vọng.
Anh tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thất Thất đâu.
Anh khẽ lắc đầu, rảo bước vào phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa vào, anh đã nhìn thấy một mái tóc màu xanh lá xoã tung trên mặt bàn.
Anh nhìn kỹ mới phát hiện ra cô ta đang nằm gục ra bàn ngủ gật…
Tiếng mở cửa bất thình lình đã đánh thức cô ta.
Cô ta bực bội ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu đấy? Sao giờ mới về?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Tôi có chút việc. Cô giỏi phết đấy nhỉ, trang trí đẹp mà tốc độ cũng rất nhanh”.
Dự cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Long Tâm gật đầu nói: “Không có gì bất ngờ thì chắc là vậy”.
Anh cau mày, tâm trí càng thêm hỗn loạn.
Rốt cuộc nhà họ Lâm đã đắc tội ai?
Người của Thần Ẩn thì rõ rồi, tuy họ bắt cóc Lâm Kiều Hân nhưng mục đích vẫn nhằm vào nhà họ Lâm.
Nhưng còn trưởng khoa Bạch, hình như ông ta chỉ muốn đối phó Lâm Kiều Hân…
Haiz.
Nghĩ ngợi một hồi, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, không nghĩ ra được manh mối gì.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.
Lúc xuống xe, anh trông thấy mấy chiếc xe tải đang chở một đống tủ đồ rời đi.
Đợi Long Tam đi khỏi, Trương Minh Vũ cũng cất bước vào trong.
Anh ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện bên trong khách sạn đã được chia thành các khu riêng biệt. Mấy phòng ăn riêng và bàn ăn ở trong cùng đều đã được tách ra độc lập với nhau.
Dường như bên đó vừa mới trang trí xong xuôi, thế nhưng khách hàng vẫn tấp nập ùa vào.
Anh bật cười, tò mò tới gần.
Sau khi bước qua hàng rào chắn, anh mới nhìn thấy rõ toàn cảnh bên này.
Phong cách bài trí đã thay đổi hoàn toàn, màu chủ đạo là trắng đen kết hợp.
Từ giấy dán tường, thảm chân và bàn ghế, thậm chí đến cả bóng đèn cũng đồng loạt thay đổi!
Rõ ràng nơi đây đang được trang trí theo độ tuổi của anh!
Vừa nhìn một cái đã cảm nhận được sự rộng rãi, phóng khoáng!
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ vẫn sẽ nhìn ra được hơi thở tươi mới của tuổi trẻ!
Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, vô cùng hài lòng!
Không ngờ Hàn Thất Thất lại là một nhà thiết kế nội thất tài ba!
Anh bắt đầu thấy hứng thú, đột nhiên có cảm giác chuyện này rất có triển vọng.
Anh tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thất Thất đâu.
Anh khẽ lắc đầu, rảo bước vào phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa vào, anh đã nhìn thấy một mái tóc màu xanh lá xoã tung trên mặt bàn.
Anh nhìn kỹ mới phát hiện ra cô ta đang nằm gục ra bàn ngủ gật…
Tiếng mở cửa bất thình lình đã đánh thức cô ta.
Cô ta bực bội ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu đấy? Sao giờ mới về?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Tôi có chút việc. Cô giỏi phết đấy nhỉ, trang trí đẹp mà tốc độ cũng rất nhanh”.
Bình luận facebook