Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 Anh ngơ ngác nhận lấy chìa khoá.
Trương Minh Vũ bĩu môi lẩm bẩm: “Mua cái xe chỉ có hai chỗ ngồi, đúng là…”
Anh thật sự không hiểu nổi, bởi anh chưa từng tiếp xúc với xe thể thao.
Giọng anh nói không quá lớn nhưng hiện giờ mọi người đều đang im lặng.
Thế nên tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ!
Thoắt cái, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh!
“Mẹ nó! Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung! Có biết chiếc này trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Anh đừng đánh đồng nó với cái máy cày nhà anh được không? Giá trị của chiếc xe không phải ở chỗ nó có bao nhiêu chỗ ngồi đâu, biết chưa?”
“Ngứa mắt thế không biết! Đồ nhà quê đừng nói vớ vẩn! Con xe này hơn bảy triệu đấy! Cả đời này anh cũng không mua được đâu, biết chưa hả?”
…
Tất cả mọi người bắt đầu chế giễu anh.
Ai cũng nhìn anh đầy ghét bỏ!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, bất đắc dĩ cúi đầu.
Vốn hôm nay anh đã giúp cô nở mày nở mặt, thế nhưng đến lúc rời đi lại hỏng bét…
Trương Tuyết châm chọc nói: “Đúng là đồ nhà quê. Anh thực sự nghĩ là xe càng chở được nhiều người thì càng đắt à?”
Anh cũng nổi giận đáp trả: “Chứ còn gì nữa. Tàu hoả có thể chở được bao nhiêu người, đắt hơn cái xe này nhiều”.
Trương Tuyết: “…”
Mọi người đồng loạt cạn lời.
Sau đó, ánh mắt mọi người nhìn anh đều tràn ngập ghét bỏ!
Không thể nào nói chuyện với loại người như anh!
Trương Minh Vũ lại ngắm nghía thêm vài lần, khẽ lẩm bẩm: “Đợi đến khi tôi có tiền, nhất định tôi sẽ mua một chiếc xe chở được mười mấy người. Thế mới oách chứ!”
Hà Gia Hoa híp mắt, khinh bỉ hỏi: “Chắc chỉ có xe van mới chở được mười mấy người thôi nhỉ?”
Nghe hắn nói vậy, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười vang!
Anh bất lực lắc đầu.
Anh thực sự… không thể nói nổi bọn họ!
Hà Gia Hoa thầm đắc ý, ngoài mặt lại tỏ ra nhiệt tình: “Nào Kiều Hân, để mình đưa cậu về nhà”.
Lâm Kiều Hân đỏ bừng mặt vì xấu hổ!
Cô đang nghĩ cách từ chối thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cậu Minh Vũ quên chìa khoá xe này”.
Nghe xong, tất cả đều giật mình kinh hãi.
Cậu Minh Vũ?
Phụt!
“Ha ha ha!”
Thoắt cái, mọi người thi nhau ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên mới trông thấy Long Tam đã đứng trước mặt từ bao giờ.
Chuyện quái gì vậy?
Anh ngơ ngác nhận lấy chìa khoá.
Long Tam đưa cho anh xong liền quay người rời đi.
Lâm Kiều Hân cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh thật sự không hiểu nổi, bởi anh chưa từng tiếp xúc với xe thể thao.
Giọng anh nói không quá lớn nhưng hiện giờ mọi người đều đang im lặng.
Thế nên tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ!
Thoắt cái, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh!
“Mẹ nó! Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung! Có biết chiếc này trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Anh đừng đánh đồng nó với cái máy cày nhà anh được không? Giá trị của chiếc xe không phải ở chỗ nó có bao nhiêu chỗ ngồi đâu, biết chưa?”
“Ngứa mắt thế không biết! Đồ nhà quê đừng nói vớ vẩn! Con xe này hơn bảy triệu đấy! Cả đời này anh cũng không mua được đâu, biết chưa hả?”
…
Tất cả mọi người bắt đầu chế giễu anh.
Ai cũng nhìn anh đầy ghét bỏ!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, bất đắc dĩ cúi đầu.
Vốn hôm nay anh đã giúp cô nở mày nở mặt, thế nhưng đến lúc rời đi lại hỏng bét…
Trương Tuyết châm chọc nói: “Đúng là đồ nhà quê. Anh thực sự nghĩ là xe càng chở được nhiều người thì càng đắt à?”
Anh cũng nổi giận đáp trả: “Chứ còn gì nữa. Tàu hoả có thể chở được bao nhiêu người, đắt hơn cái xe này nhiều”.
Trương Tuyết: “…”
Mọi người đồng loạt cạn lời.
Sau đó, ánh mắt mọi người nhìn anh đều tràn ngập ghét bỏ!
Không thể nào nói chuyện với loại người như anh!
Trương Minh Vũ lại ngắm nghía thêm vài lần, khẽ lẩm bẩm: “Đợi đến khi tôi có tiền, nhất định tôi sẽ mua một chiếc xe chở được mười mấy người. Thế mới oách chứ!”
Hà Gia Hoa híp mắt, khinh bỉ hỏi: “Chắc chỉ có xe van mới chở được mười mấy người thôi nhỉ?”
Nghe hắn nói vậy, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười vang!
Anh bất lực lắc đầu.
Anh thực sự… không thể nói nổi bọn họ!
Hà Gia Hoa thầm đắc ý, ngoài mặt lại tỏ ra nhiệt tình: “Nào Kiều Hân, để mình đưa cậu về nhà”.
Lâm Kiều Hân đỏ bừng mặt vì xấu hổ!
Cô đang nghĩ cách từ chối thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cậu Minh Vũ quên chìa khoá xe này”.
Nghe xong, tất cả đều giật mình kinh hãi.
Cậu Minh Vũ?
Phụt!
“Ha ha ha!”
Thoắt cái, mọi người thi nhau ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên mới trông thấy Long Tam đã đứng trước mặt từ bao giờ.
Chuyện quái gì vậy?
Anh ngơ ngác nhận lấy chìa khoá.
Long Tam đưa cho anh xong liền quay người rời đi.
Lâm Kiều Hân cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bình luận facebook