Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235 Chuyện này cũng biết luôn?
Hàn Thất Thất là con của anh Hoa?
Sao lại trùng hợp như vậy?
Anh trợn tròn mắt kinh hãi, mọi nghi hoặc trong đầu cũng được giải đáp.
Thảo nào…
Anh thầm nghĩ, chắc chỉ có thể tìm cách bảo cô ta đi giải thích thôi.
Mặc dù anh không quan tâm đến chuyện ly hôn hay không nhưng cảm giác bị hiểu lầm… khiến anh vô cùng khó chịu.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.
Anh thẫn thờ mở cửa phòng cất bước đi vào.
Sau khi đóng cửa, anh vừa quay người lại đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi…
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Em trai nhớ chị ba không?”, giọng nói êm tai vang lên.
Anh ngẩn người.
Chị ba trở về rồi sao?
Anh lùi lại nửa bước, trông thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Mang!
“Chị về rồi!”, anh mừng rỡ reo lên.
Lâu ngày không gặp, anh rất nhớ cô ấy!
Tô Mang nở nụ cười đắc ý, trêu chọc hỏi: “Nếu chị không về thì còn ai lấy xe cho em nở mày nở mặt nữa?”
Bấy giờ anh mới bừng tỉnh.
Khó trách…
Anh cũng không ngờ Tô Mang vừa trở về đã quan tâm đến chuyện của anh.
Nhưng anh nghi ngờ ở chỗ… sao cô ấy lại biết lúc đó bọn họ đang nói về xe cơ chứ…
Anh tỏ vẻ trách móc nói: “Mấy ngày nay chị đi đâu đấy? Chẳng có tin tức gì cả”.
Tô Mang cưng chiều xoa đầu anh, bất đắc dĩ đáp: “Chị bận lắm. Nếu không chăm chỉ sao có thể kiếm đủ tiền nuôi thằng nhóc đẹp trai nhà em đây hả?”
Thằng nhóc đẹp trai…
Anh bất lực lắc đầu.
Nhưng anh cũng hiểu được cô ấy rất vất vả, cũng không trách nữa.
Tô Mang ngạc nhiên nói: “Không ngờ bây giờ em trai của chị giỏi như vậy, đến cả người có đai đen 9 đẳng Taekwondo cũng đánh lại được”.
“Xem ra sau này em có thể bảo vệ được chị rồi”.
Chuyện này cũng biết luôn?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Nhưng nhớ tới cái camera giám sát chạy bằng cơm kia, anh lại thấy bình thường.
“Ha ha, em vẫn còn non lắm. Đợi đến khi em có thể đánh thắng được Long Tam thì mới bảo vệ được chị”, anh bật cười đáp lại.
Đây chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Tô Mang nhíu mày, quay lại hô lên: “Long Tam!”
Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam đã đi vào phòng.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Anh trợn tròn mắt kinh hãi, mọi nghi hoặc trong đầu cũng được giải đáp.
Thảo nào…
Anh thầm nghĩ, chắc chỉ có thể tìm cách bảo cô ta đi giải thích thôi.
Mặc dù anh không quan tâm đến chuyện ly hôn hay không nhưng cảm giác bị hiểu lầm… khiến anh vô cùng khó chịu.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.
Anh thẫn thờ mở cửa phòng cất bước đi vào.
Sau khi đóng cửa, anh vừa quay người lại đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi…
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Em trai nhớ chị ba không?”, giọng nói êm tai vang lên.
Anh ngẩn người.
Chị ba trở về rồi sao?
Anh lùi lại nửa bước, trông thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Mang!
“Chị về rồi!”, anh mừng rỡ reo lên.
Lâu ngày không gặp, anh rất nhớ cô ấy!
Tô Mang nở nụ cười đắc ý, trêu chọc hỏi: “Nếu chị không về thì còn ai lấy xe cho em nở mày nở mặt nữa?”
Bấy giờ anh mới bừng tỉnh.
Khó trách…
Anh cũng không ngờ Tô Mang vừa trở về đã quan tâm đến chuyện của anh.
Nhưng anh nghi ngờ ở chỗ… sao cô ấy lại biết lúc đó bọn họ đang nói về xe cơ chứ…
Anh tỏ vẻ trách móc nói: “Mấy ngày nay chị đi đâu đấy? Chẳng có tin tức gì cả”.
Tô Mang cưng chiều xoa đầu anh, bất đắc dĩ đáp: “Chị bận lắm. Nếu không chăm chỉ sao có thể kiếm đủ tiền nuôi thằng nhóc đẹp trai nhà em đây hả?”
Thằng nhóc đẹp trai…
Anh bất lực lắc đầu.
Nhưng anh cũng hiểu được cô ấy rất vất vả, cũng không trách nữa.
Tô Mang ngạc nhiên nói: “Không ngờ bây giờ em trai của chị giỏi như vậy, đến cả người có đai đen 9 đẳng Taekwondo cũng đánh lại được”.
“Xem ra sau này em có thể bảo vệ được chị rồi”.
Chuyện này cũng biết luôn?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Nhưng nhớ tới cái camera giám sát chạy bằng cơm kia, anh lại thấy bình thường.
“Ha ha, em vẫn còn non lắm. Đợi đến khi em có thể đánh thắng được Long Tam thì mới bảo vệ được chị”, anh bật cười đáp lại.
Đây chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Tô Mang nhíu mày, quay lại hô lên: “Long Tam!”
Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam đã đi vào phòng.
Bình luận facebook