• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 23: Đừng… đừng như vậy!

Hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt, cùng với tiếng rên rỉ mê người khiến Trương Minh Vũ gần như phát điên!

Anh không kìm được đặt tay lên lưng Lâm Kiều Hân.

Anh cũng từng nghĩ tới cảnh tượng này, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trong hoàn cảnh như vậy!

Ngay sau đó, cô đã giơ tay về phía thắt lưng của anh.

Nhưng chính vào lúc này, anh đột nhiên tỉnh táo lại!

Bây giờ Lâm Kiều Hân đã mất đi lý trí, nhỡ sau này cô tỉnh lại…

Nghĩ tới đây, cảnh tượng kiều diễm đang bủa vây đầu Trương Minh Vũ đã giảm bớt rất nhiều, ruột gan nóng bừng cũng bình tĩnh lại.

Anh nhất định phải hoàn thành di nguyện của sư phụ!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, ý thức cũng dần tỉnh táo lại, dứt khoát bế thốc cô lên chạy vọt vào phòng tắm.

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng mãnh liệt.

Anh không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt cô vào bồn tắm.

Cô vẫn đang không ngừng uốn éo, dường như rất khó chịu.

Trương Minh Vũ cắn răng mở vòi nước.

Lâm Kiều Hân bị nước lạnh xối thẳng vào, mặt càng đỏ như gấc, nhưng cơ thể cô bớt vặn vẹo hơn rất nhiều.

Một lúc lâu sau, cô dần yên tĩnh lại.

Nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu lấy lại ý thức.

Trương Minh Vũ biết hiện giờ tình trạng của Lâm Kiều Hân chẳng khác gì người đang say rượu, phải nghỉ ngơi.

Một lúc sau, anh mới bế cô đặt lên giường.

Quần áo trên người vẫn còn ướt sũng nên anh chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ tới cởi quần áo cho Lâm Kiều Hân.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cầm theo thẻ phòng khoá cửa lại.

Nhớ tới Lý Tuấn Nhất, anh lại bắt đầu nổi giận đùng đùng.

Long Tam đang đứng trước cửa một căn phòng cách đó không xa.

Trương Minh Vũ nắm chặt tay, bước nhanh qua đó, lửa giận ngùn ngụt.

Anh bước vào phòng, trông thấy Lý Tuấn Nhất đang sững sờ ngồi trên sofa, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đầu tóc hắn rối tinh rối mù, quần áo xộc xệch, đến cả giày cũng chỉ còn một chiếc. Mặt hắn tái mét lại.

Cạnh đó là bốn gã vệ sĩ cũng sợ xanh mặt đang quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.

Trông thấy Trương Minh Vũ đi vào, ánh mắt của Lý Tuấn Nhất chợt xẹt qua một tia hoảng loạn.

Hắn không sợ anh, nhưng hắn sợ Long Tam!

Trương Minh Vũ hít một hơi thật mạnh.

Nếu không có anh liên tục theo dõi, nếu không có sự giúp đỡ của chị ba, vậy thì hôm nay…

Anh không dám nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra!

Con mẹ nó!

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, đi thẳng về phía trước!

Lý Nhất Nhất sợ hãi hét lên: “Mày… mày muốn làm gì? Trương Minh Vũ… mày… mày dám động…”

Nhưng hắn chưa kịp nói câu đã ăn phải một cú đấm trời giáng của anh!

Bịch!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Nắm đấm cứng rắn của Trương Minh Vũ rơi trúng mặt Lý Tuấn Nhất.

Hắn ngã lăn ra khỏi sofa, đau đớn ôm ặmt.

Lửa giận của anh vẫn chưa được xả hết.

Anh đi tới đạp liên tục lên người hắn!

Bịch bịch!

Tiếng đánh đập không ngừng vang lên.

Long Tam ở đằng sau thấy thế thì gật đầu, trong mắt loé lên vẻ tán thưởng.

Lý Tuấn Nhất kêu gào thảm thiết: “Á!”

Tiếng kêu của hắn rất lớn, đến cả cốc nước trên bàn cũng rung lắc theo!

“Trương Minh Vũ… Mày… mày dám động vào tao! Chắc chắn nhà họ Lâm… nhà họ Lâm… Á! Nhẹ thôi! Đau quá!”

“Mẹ nó… Á! Nhà họ Lâm nhất định phải bị diệt vong… mày dám đánh ông đây… hu hu hu., đau quá đi mất… nhẹ thôi hu hu!”

Lý Tuấn Nhất bị đánh đến ngu người, không có sức chống trả. Hắn dùng hai tay bảo vệ đầu mình, cơ thể lăn lộn trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã đạp hắn bao nhiêu phát, Trương Minh Vũ đã thấm mệt.

Phù!

Anh thở hắt ra một hơi, ngồi lên sofa rồi mới không ngừng thở dốc.

Đạp người nửa ngày, cơn giận của anh đã được xả ra không ít.

Anh cũng không muốn đánh nữa. Anh cần phải biết rất nhiều chuyện, lỡ như đạp Lý Tuấn Nhất ngất xỉu thì đúng là được không bằng mất.

Lý Tuấn Nhất cũng thở hổn hển, kiệt sức nằm lăn ra đất.

Dường như đến cả sức để thở hắn cũng không còn nữa.

Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Tao hỏi, mày trả lời, biết chưa?”

Hắn vô thức run rẩy, vô cùng hoảng sợ.

Một lúc sau, hắn mới khẽ gật đầu.

“Chuyện lần này là kế hoạch của mình mày à?”, anh híp mắt, lạnh giọng hỏi.

Lý Tuấn Nhất sững sờ, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.

Hắn vội vàng gật đầu đáp: “Đúng… đúng vậy”.

Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh, lại đứng dậy đạp một cú vào ngực hắn.

Bịch!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên!

Cả người Lý Tuấn Nhất bay ngược ra sau!

“Tao hỏi lại lần nữa, có phải là ý đồ của mình mày không?”

Dứt lời, anh sa sầm mặt!

Long Tam đứng cạnh cũng nở nụ cười xấu xa, ung dung nghịch con dao trong tay.

Cảnh tượng này khiến con ngươi của Lý Tuấn Nhất co lại!

“Không phải, là… là Lâm Tuấn Khải! Anh ta bảo tao làm vậy!”, hắn đã bị doạ sợ, thành thật khai báo.

Trương Minh Vũ lại ngồi lên sofa, lạnh lùng hỏi: “Các người còn mục đích gì nữa?”

Lý Tuấn Nhất ngơ ngác, chỉ có thể cắn răng nói: “Anh ta giúp tao chiếm đoạt Lâm Kiều Hân, tao giúp anh ta đứng vững trong nhà họ Lâm. Có dự án gì cũng sẽ hợp tác với anh ta”.

Trương Minh Vũ kinh ngạc.

Anh nghiến răng, trầm giọng hỏi tiếp: “Có còn kế hoạch khác nữa không?”

Cơ thể của Lý Tuấn Nhất lại run bần bật.

Long Tam đứng cạnh tựa như một ngọn núi khổng lồ đè ép khiến hắn không thở nổi.

Ừng ực!

Hắn gian nan nuốt nước bọt, cất giọng nói: “Chúng tôi bàn với nhau… hại chết… ông cụ Lâm”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom