Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: 87: Chỉ Trích
Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu bất giác thấy buồn cười:
- Chỉ là một bộ quần áo thôi mà.
Đời trước đã mặc qua trăm bộ rồi còn chưa bao giờ thấy hắn để ở trong lòng, không biết sao tự dưng bây giờ lại nâng niu coi như bảo bối.
Rồi nàng chợt nhớ ra, kiếp này là kiếp này, không nên gộp chung làm một với kiếp trước nữa.
Liền nói:
- Để thiếp thay quần áo giúp điện hạ.
Uất Trì Việt lắc đầu:
- Ta tự làm được rồi.
Mồm vừa nói, tay cũng nhanh nhẹn cởi bỏ trung y cùng quần dài.
Hắn đứng quay lưng về phía giường, cởi qu4n áo xuống, lộ ra bóng lưng thon dài.
Thẩm Nghi Thu bất ngờ nhìn thấy, liền lập tức quay mặt qua chỗ khác, nhưng vóc dáng của thân hình kia đã lưu lại ở trong đầu rồi.
Thái tử tập võ nhiều năm, dáng người cao lớn thẳng tắp.
Thế nhưng không phải là kiểu cơ bắp từng cục từng cục cuồn cuộn giống mấy người võ sư, mà là vai rộng eo hẹp, tứ chi thon dài, thân hình cân xứng.
Thẩm Nghi Thu là người yêu cái đẹp, ánh mắt cũng rất kén chọn, nên thực sự không thể không nói, bình thường chỉ cần ngắm nhìn cơ thể của hắn thôi cũng đã đủ mười phần cảnh đẹp ý vui rồi.
Bỗng dưng nhận ra suy nghĩ trong lòng mình, nàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy xấu hổ, không nhận ra tai đang đỏ bừng lên.
Uất Trì Việt không kịp chờ đợi mà mặc ngay quần khố vào, buộc lại dây lưng.
Kích cỡ lần này vô cùng phù hợp, mặc lên người mềm nhẹ thoải mái như không.
Đúng là vô cùng dễ chịu.
So sánh hai lần với nhau, hắn liền đoán được lý do tại sao lần trước lại như thế.
Hắn quay đầu lại, cười như không cười mà liếc nhìn Thẩm Nghi Thu một chút:
- Lần trước quần khố may hơi nhỏ một chút, lần này thì vừa vặn rồi.
Thẩm Nghi Thu giấu đầu lòi đuôi nói:
- Xem ra là tay nghề của thần thiếp có chút tiến bộ.
Uất Trì Việt cũng không vội vàng mặc trung y vào, cứ để nguyên lồng ngực trần trụi như vậy rồi nằm lên giường, đem Thẩm Nghi Thu ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:
- Theo như ta thấy, lần trước ngâm mình trong suối nước nóng có hiệu quả rất rõ ràng...
Thẩm Nghi Thu xoay người kéo chăn lên che kín mặt.
Cách một lớp chăn bông, Uất Trì Việt vẫn cố nói câu được câu không:
- Suối nước nóng ở Thiếu Dương viện kia hình như có hơi nóng quá, chung quy là vẫn không bằng hồ nước nóng ở giữa sơn cốc trong núi kia được.
Lần sau chúng ta phải tới cái hồ kia một lần nữa, đi vào ban ngày trời sáng, ta cũng có nhìn rõ được tiểu Hoàn hơn.
Thẩm Nghi Thu càng nghe càng thêm xấu hổ.
Không biết làm sao mà đường đường là một vị trữ quân, vậy mà cũng có thể nói những lời bậy bạ này ra khỏi miệng được.
Uất Trì Việt gỡ chăn ra, vò loạn hết tóc sau gáy nàng một trận.
Tự cười một hồi, lúc này mới theo thứ tự mà mặc trung y cùng quần áo ngoài vào.
Một lúc lâu sau Thẩm Nghi Thu mới chui ra khỏi chăn bông, quay đầu lại đánh giá hắn.
Chỉ thấy trên người hắn đông một con, tây một con chó săn nhỏ, không khỏi bật cười thành tiếng.
Có ai có thể ngờ được, một người chững chạc đàng hoàng như Thái tử điện hạ, mà quần áo mặc bên trong lại thêu toàn hình chó con chứ?
Uất Trì Việt cúi đầu xem xét, cũng có chút dở khóc dở cười.
Lúc này chỉ muốn ôm chặt Thẩm Nghi Thu để làm bậy làm bạ một phen, nhưng lại sợ làm nhăn nhúm bộ đồ mới may.
Đến cuối cùng vẫn là từ bỏ, thầm nghĩ trước tiên cứ để cho nàng ghi nhớ hình dáng đã, ban đêm sẽ nghĩ cách thu hồi cả vốn lẫn lời lại sau.
Hai người đứng dậy rửa mặt thay quần áo, xong xuôi liền đi tới chính điện thỉnh an Hoàng hậu.
Trương hoàng hậu bị bệnh nên ngủ không sâu giấc, trời vừa sáng đã tỉnh rồi.
Lúc này đang ngồi tựa người trên giường, uống bát thuốc trên tay nữ quan Tần Uyển.
Thấy hai người tới, bà uống liền hai ba ngụm hết sạch bát thuốc, xong cười nói:
- Các con thức dậy sớm thế?
Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu tiến lên hành lễ, đồng thanh nói:
- Năm mới đã sang, mọi điều như ý.
Kính chúc mẫu hậu tôn thể vạn phúc.
Trường hoàng hậu cười nói:
- Cùng vui.
Ta cũng chúc các con vạn phúc an khang.
Ba người nói chuyện một hồi, Trương hoàng hậu liền kêu cung nhân dọn đồ ăn sáng lên.
Đang dùng đồ ăn sáng, chợt có thái giám tới bẩm, nói sáng nay Quyền lão thượng thư đột nhiên tái phát bệnh nặng.
Người nhà họ Quyền đến xin thánh chỉ ban ân, muốn mời ngự y của dược cục tới Quyền phủ xem xét một chuyến.
Uất Trì Việt hơi giật mình.
Quyền lão thượng thư mấy hôm trước đã tự ứng cử đi cầu hoà, đợi qua Tết nguyên tiêu xong sẽ đi Lương Châu đàm phán hoà bình với Thổ Phiền.
Không nghĩ tới đột nhiên lại xảy ra biến cố như thế này.
Hắn lập tức đứng thẳng người lên:
- Là bệnh gì? Lão thượng thư bây giờ ra sao rồi?
Vị thái kia nói:
- Hồi bẩm điện hạ, hình như là bị trúng gió.
Lần này, ngay cả sắc mặt của Trương hoàng hậu cũng có chút tái nhợt:
- Làm sao lại có thể như vậy được! Mau để cho y quan đang trực lập tức tới Quyền phủ!
Uất Trì Việt tỉnh táo hơn một chút:
- Mẫu hậu, nơi này không thể không có người được.
Cứ để hai y quan ở lại ứng phó, còn Đào phụng ngự đi Quyền phủ.
Trương hoàng hậu gật gật đầu.
Trong tất cả y quan của dược cục thì có chỉ có Đào phụng ngự là tay nghề cao minh nhất, nếu ông ấy còn không thể chữa được, vậy những người khác có tới nhiều cũng chỉ là phí công.
Uất Trì Việt lại nói với Hoàng hậu:
- Lão thượng thư chinh chiến hết nửa đời người, nhiều lần nhận nhiệm vụ lúc hiểm nguy, cho dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn nghĩ tới việc đền đáp triều đình.
Nhi tử cảm thấy trong lòng khó mà an tâm được, bây giờ muốn đi Quyền phủ thăm nom một chút, xin mẫu hậu tha thứ cho nhi thần không thể tiếp được.
Hoàng hậu liên tục gật đầu:
- Được rồi, con mau đi đi.
Vừa vặn nghe xem y quan nói thế nào, trở về nói cho ta biết.
Uất Trì Việt tuân mệnh, lại nói với Thẩm Nghi Thu:
- Nàng ở lại chỗ này bồi mẫu hậu đi.
Nếu có chuyện gì, cứ sai người đến Quyền phủ báo cho ta là được.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Thiếp đã biết, xin điện hạ yên tâm.
Uất Trì Việt liền vội vàng rời đi, ngay cả đồ ăn sáng cũng có thời gian mà dùng.
Thẩm Nghi Thu lấy một đĩa Mạn Đà dạng bánh kẹp cất vào trong hộp cơm, giao cho thái giám bên người Thái tử.
Trương hoàng hậu nhìn ở trong mắt, lại liếc mắt nhìn Tần Uyển.
Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau rồi cười mỉm một cái.
Sau khi Thái tử rời đi, mẹ chồng nàng dâu hai người lại tiếp tục dùng bữa sáng.
Trương hoàng hậu nhớ tới bệnh của Quyền lão thượng thư, lại lo lắng về chuyện nghị hòa với Thổ Phiên.
Lúc này ăn cũng không còn thấy ngon nữa, chỉ ăn được nửa chén bánh đậu với mấy muỗng cháo đường, liền buông thìa sứ men xanh xuống.
Thẩm Nghi Thu cũng không có khẩu vị ăn uống, liền gọi cung nhân tới dọn dẹp bàn ăn.
Trương hoàng hậu xuất thân từ gia đình tướng môn, tuy là nữ tử của hậu cung, nhưng với những thế cục ở biên quan có rất nhiều kiến giải, rất nhiều quan đại thần còn chẳng theo kịp.
Bà thở dài nói:
- Sau lần này, chỉ e là Quyền lão thượng thư không thể đi Lương Châu được nữa rồi.
- Mười mấy năm nay Thổ Phiền hoành hành tại Tây Vực không có chút cố kỵ nào, lại mấy lần quấy nhiễu biên quan Đại Yến ta, quả thật là mối họa vô cùng lớn, Tam lang cũng thừa dịp nội loạn mà làm tổn thương nguyên khí của bọn chúng.
Nhưng người đời đã nói rồi, con rết trăm chân chết còn dãy dụa.
Đi nghị hòa không phải là việc người bình thường có thể đảm đương, nếu không phải là không có người nào dùng được, thì cũng không tới mức Tam lang phải đi lao động quyền công như thế.
Chỉ tiếc là...
Bà lắc đầu cười khổ:
- Ta luôn nghĩ đất nước mình rộng lớn như vậy, thế mà tìm kiếm một nhân vật phù hợp ở trong triều thôi cũng khó khăn vô cùng.
Thiết nghĩ việc này cũng là do một phần lỗi của bản thân ta.
Đúng là tội lỗi, tội lỗi.
Ánh mắt Tần Uyển khẽ động, liếc mắt nhìn thoáng qua Thái tử phi, rồi nói với Hoàng hậu:
- Tết nguyên đán vừa sang, nương tử chớ nên nói mấy lời phiền muộn thế này.
Trương hoàng hậu hoàng hậu cười hào sảng một tiếng:
- Thất nương không phải người ngoài, không cần tránh nàng.
Ngừng một chút lại nói:
- Huống chi những chuyện xảy ra trên dưới triều đình đều bày ra ngay trước mắt, có giấu được gì đâu.
Thẩm Nghi Thu biết năm đó Hoàng đế cùng mấy vị huynh đệ tranh nhau ngai vị, đúng là dựa vào Nhạc gia đang nắm trong tay cấm vệ quân của Bắc Nha.
Ông phát động binh biến, tự tay chém đầu huynh trưởng của mình, sau đó mới đoạt được trữ vị.
Tuy nói phế Thái tử mắt mù tai điếc, nhu nhược, lại còn hoang dâm vô độ, nhưng dù sao vẫn là đích trưởng của tiên hoàng.
Đoạn chuyện cũ này nhạy cảm như thế, đương nhiên trên dưới triều chính đều giữ kín như bưng.
Vậy mà người có "tham dự" vào một nửa câu chuyện như Trương hoàng hậu lại không e dè mà thuận miệng nói ra.
Thẩm Nghi Thu cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể lặng im không nói.
Trương hoàng hậu lại kéo tay của Thẩm Nghi Thu, nói lời từ trong tâm khảm:
- Thất nương, tương lai về sau con sẽ là người đứng đầu trung cung.
Tuy nói rằng hậu cung không được phép can dự vào triều chính, nhưng đối với những chuyện xảy ra trên triều cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tam lang không hề có lòng dạ hẹp hòi giống như a da của hắn đâu.
Tần Uyển ở một bên nghe thấy vậy liền toát ra đầy mồ hôi lạnh, che miệng ho khan không ngừng.
Trương hoàng hậu liếc nàng một chút:
- Làm sao, còn không để cho ta nói à?
Bà luôn là người có tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kiểu bộc trực quá mức.
Nếu không phải thực sự coi trọng Thái tử phi, thì cho dù có cầm đao kề lên cổ bà, bà cũng không bao giờ nói ra những lời này.
- Năm đó...!
Bà rũ mắt xuống, nhếch khóe miệng lên cười tự giễu một tiếng, nói với Thẩm Nghi Thu:
- Năm đó a da của Tam lang mang tham vọng vô cùng lớn.
Hắn đã lập lời thề rằng, nếu bản thân có thể lên nắm quyền, nhất định sẽ diệt trừ hết những kẻ gian nịnh, chấn chỉnh lại kỷ cương.
Lấy đạo hiếu trị quốc, quyết không bao giờ dẫm vào vết xe đổ của tổ phụ nữa.
- Cũng là tại ta tâm mù mắt cũng mù, thật sự cho rằng hắn mang theo vạn dân xã tắc trong lòng, cuối cùng lại là hại nước hại dân.
Tần Uyển nói:
- Thánh nhân năm đó đích xác là có chăm lo việc nước, chỉ là...
Trương hoàng hậu xua tay:
- Không cần an ủi ta.
Con người của hắn ta, làm chuyện gì cũng chỉ có chút hứng thú nhất thời, không biết lo nghĩ trước sau vẹn toàn.
Muốn nói là có văn thao vũ lược, thông minh tài trí, ừ thì cũng có đấy.
Chỉ là không muốn làm cho tới nơi tới chốn mà thôi.
- Trị quốc đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì so với làm thơ, viết nhạc.
Chỉ cần nhanh là được chứ không cần biết đúng sai.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ hận hôm nay không thể đăng cơ ngay, ngày mai liền dẹp yên tứ hải, ngày thứ ba lập tức tới núi Thái Sơn để lập đàn làm phép.
- Mà trị quốc nào có đơn giản như vậy? Thiên đầu vạn tự rối như tơ vò, nếu không có một tấm lòng nhân nghĩa làm gốc, cứ như vậy hết ngày này qua tháng nọ, cho dù ngươi có thiên phú trác tuyệt, tài hoa hơn người đi chăng nữa, thì sớm muộn cũng sẽ nản chí.
Bà nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, thở dài nói:
- Lúc a da của Tam lang mới bước lên được vị trí đại bảo kia, cũng đã từng có rất nhiều hành động oanh liệt chính nghĩa.
Vì để dọn dẹp không khí xa hoa lãng phí, còn hạ lệnh đem kiệu xe còn dư phục ngự, thu hồi vàng bạc kim ngân khí ngoạn, cung cấp cho quốc quân sử dụng.
Thậm chí còn lệnh cho hậu cung phi tần đem y phục rực rỡ sắc màu nhuộm hết thành màu đen.
- Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, hắn quả thực cũng đã mất một phen công phu.
Nếu có thể tiếp tục kiên trì, thì đất nước này vẫn còn một vị quân chủ anh minh.
Chỉ tiếc là mới nhìn thấy có chút hiệu quả, hắn liền lập tức cảm thấy hào hứng, bắt đầu xây dựng rầm rộ, kiến tạo hành cung, vơ vét mỹ nhân châu ngọc.
Trên dưới triều chính cũng làm theo, sự xa hoa lãng phí so với tiên đế thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Trương hoàng hậu thở dài:
- Kỳ thực các bậc quân vương khác nào có được vui vẻ thoải mái như hắn? Cần cù tiết kiệm, vất vả cả một đời, nhiều lắm thì cũng chỉ được sử sách ghi lại một chút hư danh cho bản thân.
Còn người trong mắt chỉ biết có bản thân như a da hắn, đã được định trước là sẽ chẳng đi được tới đâu rồi.
Bà lại đè lên tay của Thẩm Nghi Thu:
- Thất nương, Tam lang đã chọn bước đi trên con đường cô độc.
Đương nhiên ta cũng luôn muốn tìm người cho hắn, một người có thể kết bạn rồi đi chung con đường kia với hắn.
Đây là sự ích kỷ của ta, là một người mẹ, đương nhiên ta luôn hi vọng con đường mà con mình đi sẽ dễ dàng thông thuận hơn một chút.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, nói khẽ:
- Nàng dâu đã rõ.
Rồi điện hạ cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu hậu thôi.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Lúc đầu ra còn luôn lo lắng trong lòng con sẽ có khúc mắc.
Bây giờ nhìn thấy các con hạnh phúc, trong lòng ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Dù Thẩm Nghi Thu rất hổ thẹn với sự kỳ vọng của Trương hoàng hậu, nhưng trong lòng cũng có chút cảm động.
Hai người trò chuyện qua lại một hồi, Trương hoàng hậu liền cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Nghi Thu dìu bà vào phòng ngủ, đợi bà ngủ rồi, nàng liền tới thư phòng lấy một quyển Hán thư.
Ngồi ở một bên vừa đọc sách, vừa canh giữ cạnh giường ngủ của Hoàng hậu.
—————
Ngày Tết nguyên đán, bên trong thành Trường An xe cộ người ngựa đi lại tấp nập như nước chảy.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ của mùa xuân, vừa gặp mặt đã chắp tay thi lễ lẫn nhau, chúc nhau "vạn tuế".
Mà ngày này cũng là thời gian đi thăm bạn bè, người thân, chúc nhau năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Trong thành có rất nhiều gia đình Hoa tộc, gia thế quyền quý.
Những nhà này bây giờ đang có khách khứa đến thăm đông như trẩy hội, xe ngựa tụ tập trong ngoài.
Tổ tiên của Kỳ gia là người có công lớn trong việc xây dựng triều đại nền móng cho đất nước.
Một gia đình Kỳ gia hiện nay thôi cũng đã có tới bảy tám người làm quan trong triều, được làm việc ở quốc tử giám cũng có ba người.
Nhà có quan to tam phẩm, nên dinh thự ở Thọ Diên phường lúc này cũng đang mở cửa hướng ra phố.
Cửa chính của huyền sơn nóc nhà rộng ba gian, độ sâu năm thước, bên cạnh cửa đặt đại đao, quả nhiên là khí khái phi phàm.
Xe ngựa tới cửa chúc Tết tất nhiên là nối liền không dứt.
Mãi cho tới buổi chiều, mới dần dần thưa thớt đi.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa được phủ vải giấy dầu màu xanh đi tới.
Bộ dáng bên ngoài không hề gây chú ý, xe nhỏ đi tới rồi dừng ở cửa hông bên cạnh Kỳ phủ.
Sau đó một người có thân hình nữ tử đeo mạng che mặt bước ra, được tỳ nữ đỡ lấy, yên lặng xuống xe..
Thẩm Nghi Thu bất giác thấy buồn cười:
- Chỉ là một bộ quần áo thôi mà.
Đời trước đã mặc qua trăm bộ rồi còn chưa bao giờ thấy hắn để ở trong lòng, không biết sao tự dưng bây giờ lại nâng niu coi như bảo bối.
Rồi nàng chợt nhớ ra, kiếp này là kiếp này, không nên gộp chung làm một với kiếp trước nữa.
Liền nói:
- Để thiếp thay quần áo giúp điện hạ.
Uất Trì Việt lắc đầu:
- Ta tự làm được rồi.
Mồm vừa nói, tay cũng nhanh nhẹn cởi bỏ trung y cùng quần dài.
Hắn đứng quay lưng về phía giường, cởi qu4n áo xuống, lộ ra bóng lưng thon dài.
Thẩm Nghi Thu bất ngờ nhìn thấy, liền lập tức quay mặt qua chỗ khác, nhưng vóc dáng của thân hình kia đã lưu lại ở trong đầu rồi.
Thái tử tập võ nhiều năm, dáng người cao lớn thẳng tắp.
Thế nhưng không phải là kiểu cơ bắp từng cục từng cục cuồn cuộn giống mấy người võ sư, mà là vai rộng eo hẹp, tứ chi thon dài, thân hình cân xứng.
Thẩm Nghi Thu là người yêu cái đẹp, ánh mắt cũng rất kén chọn, nên thực sự không thể không nói, bình thường chỉ cần ngắm nhìn cơ thể của hắn thôi cũng đã đủ mười phần cảnh đẹp ý vui rồi.
Bỗng dưng nhận ra suy nghĩ trong lòng mình, nàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy xấu hổ, không nhận ra tai đang đỏ bừng lên.
Uất Trì Việt không kịp chờ đợi mà mặc ngay quần khố vào, buộc lại dây lưng.
Kích cỡ lần này vô cùng phù hợp, mặc lên người mềm nhẹ thoải mái như không.
Đúng là vô cùng dễ chịu.
So sánh hai lần với nhau, hắn liền đoán được lý do tại sao lần trước lại như thế.
Hắn quay đầu lại, cười như không cười mà liếc nhìn Thẩm Nghi Thu một chút:
- Lần trước quần khố may hơi nhỏ một chút, lần này thì vừa vặn rồi.
Thẩm Nghi Thu giấu đầu lòi đuôi nói:
- Xem ra là tay nghề của thần thiếp có chút tiến bộ.
Uất Trì Việt cũng không vội vàng mặc trung y vào, cứ để nguyên lồng ngực trần trụi như vậy rồi nằm lên giường, đem Thẩm Nghi Thu ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:
- Theo như ta thấy, lần trước ngâm mình trong suối nước nóng có hiệu quả rất rõ ràng...
Thẩm Nghi Thu xoay người kéo chăn lên che kín mặt.
Cách một lớp chăn bông, Uất Trì Việt vẫn cố nói câu được câu không:
- Suối nước nóng ở Thiếu Dương viện kia hình như có hơi nóng quá, chung quy là vẫn không bằng hồ nước nóng ở giữa sơn cốc trong núi kia được.
Lần sau chúng ta phải tới cái hồ kia một lần nữa, đi vào ban ngày trời sáng, ta cũng có nhìn rõ được tiểu Hoàn hơn.
Thẩm Nghi Thu càng nghe càng thêm xấu hổ.
Không biết làm sao mà đường đường là một vị trữ quân, vậy mà cũng có thể nói những lời bậy bạ này ra khỏi miệng được.
Uất Trì Việt gỡ chăn ra, vò loạn hết tóc sau gáy nàng một trận.
Tự cười một hồi, lúc này mới theo thứ tự mà mặc trung y cùng quần áo ngoài vào.
Một lúc lâu sau Thẩm Nghi Thu mới chui ra khỏi chăn bông, quay đầu lại đánh giá hắn.
Chỉ thấy trên người hắn đông một con, tây một con chó săn nhỏ, không khỏi bật cười thành tiếng.
Có ai có thể ngờ được, một người chững chạc đàng hoàng như Thái tử điện hạ, mà quần áo mặc bên trong lại thêu toàn hình chó con chứ?
Uất Trì Việt cúi đầu xem xét, cũng có chút dở khóc dở cười.
Lúc này chỉ muốn ôm chặt Thẩm Nghi Thu để làm bậy làm bạ một phen, nhưng lại sợ làm nhăn nhúm bộ đồ mới may.
Đến cuối cùng vẫn là từ bỏ, thầm nghĩ trước tiên cứ để cho nàng ghi nhớ hình dáng đã, ban đêm sẽ nghĩ cách thu hồi cả vốn lẫn lời lại sau.
Hai người đứng dậy rửa mặt thay quần áo, xong xuôi liền đi tới chính điện thỉnh an Hoàng hậu.
Trương hoàng hậu bị bệnh nên ngủ không sâu giấc, trời vừa sáng đã tỉnh rồi.
Lúc này đang ngồi tựa người trên giường, uống bát thuốc trên tay nữ quan Tần Uyển.
Thấy hai người tới, bà uống liền hai ba ngụm hết sạch bát thuốc, xong cười nói:
- Các con thức dậy sớm thế?
Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu tiến lên hành lễ, đồng thanh nói:
- Năm mới đã sang, mọi điều như ý.
Kính chúc mẫu hậu tôn thể vạn phúc.
Trường hoàng hậu cười nói:
- Cùng vui.
Ta cũng chúc các con vạn phúc an khang.
Ba người nói chuyện một hồi, Trương hoàng hậu liền kêu cung nhân dọn đồ ăn sáng lên.
Đang dùng đồ ăn sáng, chợt có thái giám tới bẩm, nói sáng nay Quyền lão thượng thư đột nhiên tái phát bệnh nặng.
Người nhà họ Quyền đến xin thánh chỉ ban ân, muốn mời ngự y của dược cục tới Quyền phủ xem xét một chuyến.
Uất Trì Việt hơi giật mình.
Quyền lão thượng thư mấy hôm trước đã tự ứng cử đi cầu hoà, đợi qua Tết nguyên tiêu xong sẽ đi Lương Châu đàm phán hoà bình với Thổ Phiền.
Không nghĩ tới đột nhiên lại xảy ra biến cố như thế này.
Hắn lập tức đứng thẳng người lên:
- Là bệnh gì? Lão thượng thư bây giờ ra sao rồi?
Vị thái kia nói:
- Hồi bẩm điện hạ, hình như là bị trúng gió.
Lần này, ngay cả sắc mặt của Trương hoàng hậu cũng có chút tái nhợt:
- Làm sao lại có thể như vậy được! Mau để cho y quan đang trực lập tức tới Quyền phủ!
Uất Trì Việt tỉnh táo hơn một chút:
- Mẫu hậu, nơi này không thể không có người được.
Cứ để hai y quan ở lại ứng phó, còn Đào phụng ngự đi Quyền phủ.
Trương hoàng hậu gật gật đầu.
Trong tất cả y quan của dược cục thì có chỉ có Đào phụng ngự là tay nghề cao minh nhất, nếu ông ấy còn không thể chữa được, vậy những người khác có tới nhiều cũng chỉ là phí công.
Uất Trì Việt lại nói với Hoàng hậu:
- Lão thượng thư chinh chiến hết nửa đời người, nhiều lần nhận nhiệm vụ lúc hiểm nguy, cho dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn nghĩ tới việc đền đáp triều đình.
Nhi tử cảm thấy trong lòng khó mà an tâm được, bây giờ muốn đi Quyền phủ thăm nom một chút, xin mẫu hậu tha thứ cho nhi thần không thể tiếp được.
Hoàng hậu liên tục gật đầu:
- Được rồi, con mau đi đi.
Vừa vặn nghe xem y quan nói thế nào, trở về nói cho ta biết.
Uất Trì Việt tuân mệnh, lại nói với Thẩm Nghi Thu:
- Nàng ở lại chỗ này bồi mẫu hậu đi.
Nếu có chuyện gì, cứ sai người đến Quyền phủ báo cho ta là được.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Thiếp đã biết, xin điện hạ yên tâm.
Uất Trì Việt liền vội vàng rời đi, ngay cả đồ ăn sáng cũng có thời gian mà dùng.
Thẩm Nghi Thu lấy một đĩa Mạn Đà dạng bánh kẹp cất vào trong hộp cơm, giao cho thái giám bên người Thái tử.
Trương hoàng hậu nhìn ở trong mắt, lại liếc mắt nhìn Tần Uyển.
Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau rồi cười mỉm một cái.
Sau khi Thái tử rời đi, mẹ chồng nàng dâu hai người lại tiếp tục dùng bữa sáng.
Trương hoàng hậu nhớ tới bệnh của Quyền lão thượng thư, lại lo lắng về chuyện nghị hòa với Thổ Phiên.
Lúc này ăn cũng không còn thấy ngon nữa, chỉ ăn được nửa chén bánh đậu với mấy muỗng cháo đường, liền buông thìa sứ men xanh xuống.
Thẩm Nghi Thu cũng không có khẩu vị ăn uống, liền gọi cung nhân tới dọn dẹp bàn ăn.
Trương hoàng hậu xuất thân từ gia đình tướng môn, tuy là nữ tử của hậu cung, nhưng với những thế cục ở biên quan có rất nhiều kiến giải, rất nhiều quan đại thần còn chẳng theo kịp.
Bà thở dài nói:
- Sau lần này, chỉ e là Quyền lão thượng thư không thể đi Lương Châu được nữa rồi.
- Mười mấy năm nay Thổ Phiền hoành hành tại Tây Vực không có chút cố kỵ nào, lại mấy lần quấy nhiễu biên quan Đại Yến ta, quả thật là mối họa vô cùng lớn, Tam lang cũng thừa dịp nội loạn mà làm tổn thương nguyên khí của bọn chúng.
Nhưng người đời đã nói rồi, con rết trăm chân chết còn dãy dụa.
Đi nghị hòa không phải là việc người bình thường có thể đảm đương, nếu không phải là không có người nào dùng được, thì cũng không tới mức Tam lang phải đi lao động quyền công như thế.
Chỉ tiếc là...
Bà lắc đầu cười khổ:
- Ta luôn nghĩ đất nước mình rộng lớn như vậy, thế mà tìm kiếm một nhân vật phù hợp ở trong triều thôi cũng khó khăn vô cùng.
Thiết nghĩ việc này cũng là do một phần lỗi của bản thân ta.
Đúng là tội lỗi, tội lỗi.
Ánh mắt Tần Uyển khẽ động, liếc mắt nhìn thoáng qua Thái tử phi, rồi nói với Hoàng hậu:
- Tết nguyên đán vừa sang, nương tử chớ nên nói mấy lời phiền muộn thế này.
Trương hoàng hậu hoàng hậu cười hào sảng một tiếng:
- Thất nương không phải người ngoài, không cần tránh nàng.
Ngừng một chút lại nói:
- Huống chi những chuyện xảy ra trên dưới triều đình đều bày ra ngay trước mắt, có giấu được gì đâu.
Thẩm Nghi Thu biết năm đó Hoàng đế cùng mấy vị huynh đệ tranh nhau ngai vị, đúng là dựa vào Nhạc gia đang nắm trong tay cấm vệ quân của Bắc Nha.
Ông phát động binh biến, tự tay chém đầu huynh trưởng của mình, sau đó mới đoạt được trữ vị.
Tuy nói phế Thái tử mắt mù tai điếc, nhu nhược, lại còn hoang dâm vô độ, nhưng dù sao vẫn là đích trưởng của tiên hoàng.
Đoạn chuyện cũ này nhạy cảm như thế, đương nhiên trên dưới triều chính đều giữ kín như bưng.
Vậy mà người có "tham dự" vào một nửa câu chuyện như Trương hoàng hậu lại không e dè mà thuận miệng nói ra.
Thẩm Nghi Thu cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể lặng im không nói.
Trương hoàng hậu lại kéo tay của Thẩm Nghi Thu, nói lời từ trong tâm khảm:
- Thất nương, tương lai về sau con sẽ là người đứng đầu trung cung.
Tuy nói rằng hậu cung không được phép can dự vào triều chính, nhưng đối với những chuyện xảy ra trên triều cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tam lang không hề có lòng dạ hẹp hòi giống như a da của hắn đâu.
Tần Uyển ở một bên nghe thấy vậy liền toát ra đầy mồ hôi lạnh, che miệng ho khan không ngừng.
Trương hoàng hậu liếc nàng một chút:
- Làm sao, còn không để cho ta nói à?
Bà luôn là người có tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kiểu bộc trực quá mức.
Nếu không phải thực sự coi trọng Thái tử phi, thì cho dù có cầm đao kề lên cổ bà, bà cũng không bao giờ nói ra những lời này.
- Năm đó...!
Bà rũ mắt xuống, nhếch khóe miệng lên cười tự giễu một tiếng, nói với Thẩm Nghi Thu:
- Năm đó a da của Tam lang mang tham vọng vô cùng lớn.
Hắn đã lập lời thề rằng, nếu bản thân có thể lên nắm quyền, nhất định sẽ diệt trừ hết những kẻ gian nịnh, chấn chỉnh lại kỷ cương.
Lấy đạo hiếu trị quốc, quyết không bao giờ dẫm vào vết xe đổ của tổ phụ nữa.
- Cũng là tại ta tâm mù mắt cũng mù, thật sự cho rằng hắn mang theo vạn dân xã tắc trong lòng, cuối cùng lại là hại nước hại dân.
Tần Uyển nói:
- Thánh nhân năm đó đích xác là có chăm lo việc nước, chỉ là...
Trương hoàng hậu xua tay:
- Không cần an ủi ta.
Con người của hắn ta, làm chuyện gì cũng chỉ có chút hứng thú nhất thời, không biết lo nghĩ trước sau vẹn toàn.
Muốn nói là có văn thao vũ lược, thông minh tài trí, ừ thì cũng có đấy.
Chỉ là không muốn làm cho tới nơi tới chốn mà thôi.
- Trị quốc đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì so với làm thơ, viết nhạc.
Chỉ cần nhanh là được chứ không cần biết đúng sai.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ hận hôm nay không thể đăng cơ ngay, ngày mai liền dẹp yên tứ hải, ngày thứ ba lập tức tới núi Thái Sơn để lập đàn làm phép.
- Mà trị quốc nào có đơn giản như vậy? Thiên đầu vạn tự rối như tơ vò, nếu không có một tấm lòng nhân nghĩa làm gốc, cứ như vậy hết ngày này qua tháng nọ, cho dù ngươi có thiên phú trác tuyệt, tài hoa hơn người đi chăng nữa, thì sớm muộn cũng sẽ nản chí.
Bà nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, thở dài nói:
- Lúc a da của Tam lang mới bước lên được vị trí đại bảo kia, cũng đã từng có rất nhiều hành động oanh liệt chính nghĩa.
Vì để dọn dẹp không khí xa hoa lãng phí, còn hạ lệnh đem kiệu xe còn dư phục ngự, thu hồi vàng bạc kim ngân khí ngoạn, cung cấp cho quốc quân sử dụng.
Thậm chí còn lệnh cho hậu cung phi tần đem y phục rực rỡ sắc màu nhuộm hết thành màu đen.
- Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, hắn quả thực cũng đã mất một phen công phu.
Nếu có thể tiếp tục kiên trì, thì đất nước này vẫn còn một vị quân chủ anh minh.
Chỉ tiếc là mới nhìn thấy có chút hiệu quả, hắn liền lập tức cảm thấy hào hứng, bắt đầu xây dựng rầm rộ, kiến tạo hành cung, vơ vét mỹ nhân châu ngọc.
Trên dưới triều chính cũng làm theo, sự xa hoa lãng phí so với tiên đế thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Trương hoàng hậu thở dài:
- Kỳ thực các bậc quân vương khác nào có được vui vẻ thoải mái như hắn? Cần cù tiết kiệm, vất vả cả một đời, nhiều lắm thì cũng chỉ được sử sách ghi lại một chút hư danh cho bản thân.
Còn người trong mắt chỉ biết có bản thân như a da hắn, đã được định trước là sẽ chẳng đi được tới đâu rồi.
Bà lại đè lên tay của Thẩm Nghi Thu:
- Thất nương, Tam lang đã chọn bước đi trên con đường cô độc.
Đương nhiên ta cũng luôn muốn tìm người cho hắn, một người có thể kết bạn rồi đi chung con đường kia với hắn.
Đây là sự ích kỷ của ta, là một người mẹ, đương nhiên ta luôn hi vọng con đường mà con mình đi sẽ dễ dàng thông thuận hơn một chút.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, nói khẽ:
- Nàng dâu đã rõ.
Rồi điện hạ cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu hậu thôi.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Lúc đầu ra còn luôn lo lắng trong lòng con sẽ có khúc mắc.
Bây giờ nhìn thấy các con hạnh phúc, trong lòng ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Dù Thẩm Nghi Thu rất hổ thẹn với sự kỳ vọng của Trương hoàng hậu, nhưng trong lòng cũng có chút cảm động.
Hai người trò chuyện qua lại một hồi, Trương hoàng hậu liền cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Nghi Thu dìu bà vào phòng ngủ, đợi bà ngủ rồi, nàng liền tới thư phòng lấy một quyển Hán thư.
Ngồi ở một bên vừa đọc sách, vừa canh giữ cạnh giường ngủ của Hoàng hậu.
—————
Ngày Tết nguyên đán, bên trong thành Trường An xe cộ người ngựa đi lại tấp nập như nước chảy.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ của mùa xuân, vừa gặp mặt đã chắp tay thi lễ lẫn nhau, chúc nhau "vạn tuế".
Mà ngày này cũng là thời gian đi thăm bạn bè, người thân, chúc nhau năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Trong thành có rất nhiều gia đình Hoa tộc, gia thế quyền quý.
Những nhà này bây giờ đang có khách khứa đến thăm đông như trẩy hội, xe ngựa tụ tập trong ngoài.
Tổ tiên của Kỳ gia là người có công lớn trong việc xây dựng triều đại nền móng cho đất nước.
Một gia đình Kỳ gia hiện nay thôi cũng đã có tới bảy tám người làm quan trong triều, được làm việc ở quốc tử giám cũng có ba người.
Nhà có quan to tam phẩm, nên dinh thự ở Thọ Diên phường lúc này cũng đang mở cửa hướng ra phố.
Cửa chính của huyền sơn nóc nhà rộng ba gian, độ sâu năm thước, bên cạnh cửa đặt đại đao, quả nhiên là khí khái phi phàm.
Xe ngựa tới cửa chúc Tết tất nhiên là nối liền không dứt.
Mãi cho tới buổi chiều, mới dần dần thưa thớt đi.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa được phủ vải giấy dầu màu xanh đi tới.
Bộ dáng bên ngoài không hề gây chú ý, xe nhỏ đi tới rồi dừng ở cửa hông bên cạnh Kỳ phủ.
Sau đó một người có thân hình nữ tử đeo mạng che mặt bước ra, được tỳ nữ đỡ lấy, yên lặng xuống xe..
Bình luận facebook