• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Say Mộng Giang Sơn (3 Viewers)

  • Chương 1131

Dương Phàm không ngờ tên phái viên Thổ Phiên này lại có thể nhận A Sử Na Mộc Ti, trong lòng có chút giật mình, nhưng trên mặt lại tự nhiên thay vào một vẻ rất mờ mịt:

- Túc hạ đang nói cái gì? Ngươi biết ta?

Luận Di Tát nói:

- Ta là Luận Di Tát ở Thổ Phiên, ngươi không biết ta sao? Tại sao ngươi lại từ Đột Quyết...

Nói đến đây, thanh âm của Luận Di Tát bỗng nhiên im bặt, y phát hiện ra điểm bất đồng của người trước mặt với Mộc Ti, mặt mày ngũ quan hai người đích thực là giống nhau, nhưng nước da người ở trước mặt này so với Mộc Ti trắng mịn hơn rất nhiều, chòm râu của họ cũng không giống nhau, thoạt nhìn thì cái tên “Mộc Ti” trước mặt này còn rất trẻ, còn tên Mộc Ti trong ấn tượng của y lại có vẻ già dặn hơn nhiều so với những người cùng trang lứa.

Tên “Mộc Ti” trước mặt này nói tiếng Hán, cái này cũng không phải là lạ, bọn quan viên và quý tộc ở Đột Quyết và Thổ Phiên đều biết nói tiếng Hán, nhưng giọng nói của tên “Mộc Ti” trước mặt này trong sáng khác thường, còn Mộc Ti vì họng đã từng bị thương nên giọng nói của y khàn khàn giống như lấy dũa sắt dùng sức mài vào sống dao vậy.

Luận Di Tát kinh ngạc nhìn Dương Phàm, chần chừ nói:

- Ngươi… ngươi không phải là Mộc Ti?

Dương Phàm biết rõ còn cố hỏi:

- Mộc Ti là ai? Rất giống tại hạ sao? Ha ha, hoá ra túc hạ nhận lầm người.

- Quả nhiên không phải!

Luận Di Tát giật mình cười nói:

- Thất lễ, tại hạ nhận lầm người. Diện mạo của túc hạ rất giống một vị vương tộc Đột Quyết, ha ha, ta chợt nhớ tới một việc, tướng quân Vương Hiếu Kiệt của Quý quốc giống hệt phụ thân đã mất nhiều năm của Vương ta, hôm nay lại gặp được túc hạ, rất giống một người bạn của ta, quý quốc đất rộng, người đông như vậy, khó trách như thế.

Lúc này, vị quan viên đại Chu kia hướng Dương Phàm chắp tay hỏi:

- Dám hỏi, túc hạ là…

Tại Quan Trung thế gia nhà cao cửa rộng, vương hầu quyền quý vốn rất nhiều, hoàng đế dời đô đến Trường An như bây giờ, đại quan quý nhân di dời đến Trường An càng là vô số kể, không ai dám chắc họ có thể gặp một người dung mạo không khác biệt lại có địa vị lớn như thế, huống hồ vị quan viên Đại Chu lúc này gặp Dương Phàm tuy xuất hiện ở Ngũ Trượng Nguyên, nhưng y phục khí độ đều bất phàm, gã tự nhiên cũng không dám khinh thường.

Dương Phàm đáp lễ nói:

- Tại hạ Thiên Kỵ Trung võ tướng quân Dương Phàm, túc hạ là...

Vị quan kia có chút biến đổi sắc mặt, vội vàng nghiêm nghị thi lễ, nói:

- Hoá ra là cấm quân thiên kỵ binh Dương đại tướng quân, Kỳ Châu Tư Mã Trương, bái kiến Dương tướng quân.

Luận Di Tát nghe xong thân phận của Dương Phàm, ánh mắt loé sáng khác thường, cười ha hả nói:

- Dương tướng quân, tại hạ là đặc phái viên Thổ Phiên Luận Di Tát, phụng vương mệnh đi sứ quý quốc đây.

Ta rất thích con ngựa này của ngài, không biết túc hạ có sẵn lòng từ bỏ không?

Luận Di Tát lấy từ trong túi ra một cái túi nhung, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, buông miệng túi ra, ánh mặt trời chiếu đến, ánh sáng trong túi hoà trộn với nhau, làm người ta chói mắt, trong túi là một túi trân châu, mỗi viên lớn nhỏ đều như long nhãn, oánh nhuận trong sáng, mà lại đủ các màu sắc vàng óng ánh, phấn hồng, ngọc bạch, đen tuyền, xanh thẫm, xanh nhạt, tím đinh hương, hoa hồng đỏ...

Hơn mười viên trân châu trong bóng như vậy, hơn nữa màu sắc lại không viên nào giống nhau, làm người ta mê đắm, giá trị vô cùng. Lấy túi trân châu này để đổi bảo mã, có thể nói Dương Phàm vẫn lời, quan trọng nhất là giá trị của bảo mã thể hiện trên chiến trường, Dương Phàm tuy là võ tướng, nhưng hắn là tướng lĩnh cấm quân, bảo mã đối với hắn có tác dụng hơn nhiều so với một túi trân châu quý báu.

Luận Di Tát vốn tưởng Dương Phàm nhất định sẽ đồng ý, ai ngờ Dương Phàm lắc đầu nói:

- Túc hạ nghĩ rằng ta thiếu tiền sao?

Luận Di Tát chau mày, chậm rãi nói:

- Đây không phải vấn đề tiền bạc, con ngựa này, tại hạ thực sự rất thích, còn những viên trân châu này, đối với túc hạ mà nói, ta tin chắc chúng cũng sánh ngang giá trị của con ngựa này.

Luận Di Tát nói xong, thoáng nhìn về phía Dương Phàm, thấy bên cạnh bàn đang ngồi bốn vị mỹ nhân, xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người một vẻ mỹ lệ, tuyệt sắc như vậy nếu có một người thì cũng không phải là hiếm gặp, khó mà có được là cả bốn người ăn vận rõ ràng là người nhà hắn, mỗi người lại quyến rũ khác thường, nhìn kỹ thì mỗi người đều có chỗ tốt, khó phân cao thấp.

Luận Di Tát thầm nghĩ: “Tiền bạc khó mà khiến người này động lòng, nhưng xem ra hắn vô cùng háo sắc!”

Luận Di Tát liền sửa lời:

- Đã như vậy thì ta dùng mỹ nhân để đổi, được không?

Dương Phàm chau mày, kỳ quái nói:

- Quý sứ mang theo mỹ nhân?

Luận Di Tát ha hả cười, quay đầu chỉ:

- Ngươi xem tất cả những thứ xe của ta mang theo, đều là những mỹ nhân vạn dặm mới chọn được, so với thê thiếp của tướng quân có lẽ không bằng, nhưng nữ nhân như hoa, mỗi người một vẻ xinh đẹp, ai lại chê trong nhà nhiều hoa chứ? Những cô gái này tính tình phóng khoáng, sở trường ca múa, mỗi người đều có sáu mươi tư loại mỹ đức (yêu cầu lý tưởng của người Thổ Phiên đối với nữ nhân), ngươi tuỳ ý chọn lựa, nhìn trúng người nào, ta sẽ đổi người đó với ngươi, ngươi thấy sao?

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy trong đội ngũ có năm, sáu cỗ xe ngựa, trong mỗi xe đều có mấy cô gái trẻ, màn xe đang buông, tuy rằng cách khá xa, mơ hồ cũng có thể nhìn ra, các cô gái trong xe mỗi người đều hồng hào xinh đẹp, dung mạo như tranh vẽ, thoạt nhìn qua liền cảm thấy một loại quyến rũ khó nói giống như gió xuân đang dịu dàng ve vuốt trái tim.

A Nô nhỏ giọng nói:

- Các ngươi đoán xem, lang quân liệu có đồng ý lấy ngựa đổi người đẹp không?

Cổ Trúc Đình cười không nói gì, nghĩ đến việc sau khi lang quân ban ngựa cho nàng, không ngại đắc tội với công chúa An Nhạc, trong tim nàng giống như được uống mật ngọt, nàng có thể không quan tâm thân phận và địa vị ở Dương gia. nhưng lại quan tâm đến việc người đàn ông của nàng có quan tâm đến nàng không, mặc dù Dương Phàm nếu buộc phải theo uy thế của An Nhạc giao nộp bảo mã, nàng cũng không quan tâm, nhưng Dương Phàm không làm như vậy, nàng lại vui vẻ khác thường.

Tiểu Mạn và Uyển Nhi cũng đều chỉ cười không nói, Tiểu Mạn trước sau đều là một tâm thái bất cần, nàng mới không quan tâm a huynh có bằng lòng đổi ngựa lấy người không, a huynh nếu đồng ý nhất định có lý do của hắn, còn nếu a huynh không đồng ý thì cũng nhất định có suy nghĩ của riêng hắn, Tiểu Mạn đối với Dương Phàm là một loại tin tưởng và tôn sùng mù quáng.

Uyển Nhi lại chắc chắn Dương Phàm không đồng ý, nhưng tất cả mọi lý do mà nàng nghĩ ra đều hoàn toàn khác với niềm tin vô điều kiện và căn bản không cần phải suy nghĩ của Tiểu Mạn. Sau khi nàng xem xét thân phận đối phương, liền biết Dương Phàm không thể đồng ý, nàng tin tưởng vào trí tuệ và sự điềm đạm của Dương Phàm.

Quả nhiên Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:

- Luận Di Tát phái viên, nếu ta đoán không lầm thì trân châu và mỹ nhân này của ngươi chắc đều là cống phẩm của quý quốc?

Luận Di Tát vội nói:

- Không hề gì, bọn ta sinh sống trên thảo nguyên, ngựa là bạn tốt nhất của dân du mục chúng ta, nếu ta có thể dùng một viên trân châu, vài mỹ nhân mà đổi được con ngựa tốt thế này, thì cũng xem như Tán Phổ cũng không trách ta được.

Dương Phàm nói:

- Tán Phổ của quý quốc không trách ngươi không có nghĩa là trong việc này ngươi làm thoả đáng, khi Tán Phổ quý quốc trọng dụng ngươi, sẽ không dựa vào cái này để tìm lỗi của ngươi. Nhưng một ngày nào đó ngươi đắc tội với Tán Phổ, thì sẽ là nhược điểm của ngươi. Hơn nữa, có quan trường sẽ có tranh đầu, Tán Phổ không trách ngươi không có nghĩa là người khác sẽ không coi đây là một sai lầm lớn của một thân phận phái viên như ngươi. Túc hạ phóng khoáng thẳng thắn, là một người có thể kết làm bạn, ta sao lại có thể khiến ngươi mắc lỗi, lưu lại hậu hoạn được chứ?

Luận Di Tát chằm chằm nhìn Dương Phàm. Trong ánh mắt sáng ngời mang một ý tứ sâu xa. Hai người đối diện hồi lâu, đột nhiên đồng thanh cười ha hả.

Luận Di Tát quả thực rất thích con ngựa này, cũng thực sự nghĩ đến việc phải dốc sạch túi mua con ngựa này về, nhưng y cũng không có gan dùng những lễ vật mà Tán Phổ giao cho để cống tiến những yếu nhân như Hoàng đế và Hoàng Thái Tử Giao Thông, Tương Vương, Lương Vương v.v. để đổi lấy con ngựa này, cho đến khi y nghe nói thân phận của Dương Phàm.

Dương Phàm là tướng lĩnh trọng yếu của cấm quân, nếu đem những viên trân châu vốn dĩ dự định để dâng tặng thiên tử, những mỹ nhân là để dâng lên thái tử, Lương Vương và Tương Vương mà lại cho hắn, cho dù là Luận Di Tát dùng vật đổi vật nhưng những người này sau khi nghe xong thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Thiên tử giàu có bốn biển có thể sẽ không để ý đến những viên trân châu đủ màu sắc mặc dù hiếm gặp nhưng cũng không phải là có một không hai này. Có thể Lương Vương, Tương vương và Thái tử thấy quen với những mỹ nhân trên thế gian này cũng không quan tâm đến mấy mỹ nhân Thổ Phiên, nhưng bọn họ nhất định sẽ để ý đến cách làm của Dương Phàm.

Một vị tướng quân tuỳ tiện đổi mất những lễ vật vốn để dâng tặng cho bọn họ, việc này sẽ khiến bọn họ rất không thoải mái, bọn họ sẽ cho rằng trong lòng tên tướng quân này đối với bọn họ không hề có sự kính sợ, việc này thách thức rất nghiêm trọng đối với sự tôn nghiêm và quyền thế của họ, nếu vì việc này khiến họ nảy sinh hiềm khích với vị tướng lĩnh cấm quân này, không ai thể dự đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc, Dương Phàm đã nhìn thấy ý đồ của y. Dương Phàm so sánh cục diện chính trị của Thổ Phiên, kỳ thực ám chỉ cục diện sẽ phải đối mặt sau khi chấp nhận lấy vật đổi vật với đối phương. Luận Di Tát tướng mạo thô kệch, thoạt nhìn phóng khoáng thẳng thắn, thực ra tâm tư linh hoạt nhạy bén, kế ly gián không để lại dấu vết của y bị người khác nhìn thấu, tự nhiên sẽ không tự tìm khó cho mình nữa.

Luận Di Tát cười lớn hướng Dương Phàm chắp tay nói:

- Đều nhờ ý tốt, nếu vậy, tại hạ cáo từ!

Dương Phàm mỉm cười chắp tay, Luận Di Tát quay người lên ngựa, lưu luyến nhìn Đại thực bảo mã, hai chân thúc bàn đạp liền kéo quân rời đi.

Dương Phàm biết rằng từ khi Thổ Phiên vương nội đấu, sau khi quân thần Luận Khâm Lăng bị giết, Thổ Phiên vương tuy rằng tâm cao ngất, quân lực quốc lực ngày càng sa sút. Cái chết của Luận Khâm Lăng không khác gì việc Tán Phổ Thổ Phiên tự chặt đi cánh tay của mình, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Võ Tắc Thiên tàn sát các danh tướng như Hắc Xỉ Thường Chi…

Từ nay về sau Thổ Phiên và Đại Chu chiến tranh, cục diện thắng bại đã không thể so sánh ngang hàng với trước kia, hai bên khi đánh khi hoà, Thổ Phiên giống như tên lang băm không thể vạch trần, mục đích căn bản chính là nung nấu ý nghĩ kiếm được những cái hay ho từ Trung Nguyên, nhưng lại không biết lần này hắn phái phái viên đi là có ý gì.

Dương Phàm không nhịn được cao giọng hỏi:

- Không biết quý sứ lần này đến còn có sứ mệnh gì nữa?

Luận Di Tát quay đầu liếc hắn một cái, cười đáp:

- Tán Phổ của Thổ Phiên chúng ta muốn kết giao hữu hảo với Đại Chu, kết rể chi bang, phái ta đến cầu thân, hỏi cưới công chúa quý quốc.

Ánh mắt Dương Phàm loé sáng, chắp tay không nói, Luận Di Tát gật gật đầu, giục ngựa đi.

Uyển Nhi cũng nghe thấy lời Luận Di Tát nói, ánh mắt lắng lại nghĩ ngợi, thần thái dần dần trở nên trầm mặc. Nàng đứng lên đi về phía Dương Phàm, dáng đi thướt tha tuyệt đẹp giống như cây mẫu đơn nghiêng mình đón gió, nàng khoan thai bước đến bên Dương Phàm, cùng chàng nhìn về phía đội Thổ Phiên đang đi về phía xa.

A Nô đi tới, đùa cợt nói:

- Lang quân lưu luyến không rời cái gì vậy? Chàng nếu không nỡ rời mấy mỹ nhân Thổ Phiên đó, Đại thực bảo mã này của chúng ta có thể ngày đi nghìn dặm, lang quân không ngại cưỡi nó đuổi theo, bây giờ muốn đổi người vẫn còn kịp đấy.

Dương Phàm cười lớn nói:

- Thu dọn một chút, chúng ta cũng nên đi rồi.

Tiểu Mạn dịu dang nói:

- Lang quân, chúng ta sẽ đi đâu đây?

Dương Phàm nói:

- Về Trường An!

Tiểu Mạn hơi hoảng hốt, vốn dĩ đã nói còn muốn du ngoạn ba ngày mới đi, sao đột nhiên lại... Dương Phàm nói:

- Chuẩn bị khởi hành thôi.

Nói xong quay người đi về phía Dương Niệm Tổ đang chơi đùa, đứa nhỏ này rất ham chơi, nếu không là hắn đích thân ra mặt, chỉ e tiểu tử kia không chịu rời đi.

A Nô kinh ngạc nói:

- Người Thổ Phiên đến kết hôn với công chúa, lang quân vội vàng cái gì?

Tiểu Mạn, A Nô và Cổ Trúc Đình nhìn nhau, đột nhiên có chút chột dạ:

- Chứ không phải vị công chúa điện hạ chưa xuất giá kia với lang quân nhà chúng ta đấy chứ... haizzz! Việc này không thể có khả năng, người đàn ông này của nhà chúng ta có triển vọng đây...

Trong đám con gái chỉ có Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Dương Phàm từ biểu tượng hoà thân mà nói, rõ ràng nàng cũng nhìn thấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom